Chương 39: Nhân kiếm hợp nhất
Đất đá cát bụi xung quanh bị một nguồn sức mạnh vô hình nâng lên, từ từ lơ lửng trên không trung. Nhìn thấy khí thế này, Lăng Phi thở ra một hơi lạnh, kiếm thuật Thục Sơn quả nhiên có chỗ độc đáo, Lăng Phi còn nghĩ công lực giữa hai người chẳng qua chỉ tương đương, dù có cách biệt cũng là rất nhỏ, ai mà ngờ Hư Kiếm Không lại có bí pháp kiếm đạo tuyệt diệu đến thế.
Đối mặt với nhát kiếm sắp đánh ra, ngoại trừ dồn sức chống đỡ, tất cả đối sách trốn tránh phòng ngự đều vô tác dụng, Lăng Phi lập tức quyết định cách đối phó, giờ không còn chấp nhặt thỏa thuận vừa nãy chỉ tỉ thí kiếm thuật nữa, thò tay lấy từ túi ngực ra một cây lệnh kỳ màu vàng dài 3 tấc.
“Thiên địa trung ương! Mậu Dĩ lệnh kỳ! Cấp cấp như luật lệnh!” Lệnh kỳ phe phẩy trong gió, sắc vàng lay động, mặt cờ rộng 3 tấc biến thành 3 trượng, vô số bùa chú ẩn hiện, nguyên lực hệ thổ dưới mặt đất ồ ạt bị hấp thu.
Sắc xanh của Lưu Lan kiếm và nguyên lực hệ thổ màu vàng hòa hợp vào nhau hoàn mỹ, một luồng sức mạnh to lớn lan tỏa, khí thế chống cự ngang ngửa với Hư Kiếm Không.
Thiên Địa Trung Ương Mậu Dĩ Kỳ vốn là bảo vật trấn giáo của Xiển giáo, cùng đẳng cấp với pháp bảo tiên khí như Roi đả thần, Thái Cực đồ, có thể điều động nguyên lực hệ thổ khắp mặt đất, uy lực lớn vô cùng vô tận.
Lệnh kỳ trên tay Lăng Phi chỉ là hàng nhái, nhưng được cao nhân tiền bối Côn Lôn phỏng chế, uy lực so với hàng thật tất nhiên là khác xa một trời một vực, nhưng cũng đủ để Lăng Phi điều động nguyên lực hệ thổ trong vòng mười dặm hòa nhập vào chân nguyên phi kiếm. Nguồn khí canh kim kết hợp với nguyên lực thổ hùng hậu, cực kì lợi hại, nếu thay vào hàng thật, e rằng dù có một trăm tên Hư Kiếm Không, chỉ dùng lệnh kỳ phất cho một cái là bay luôn về nhà, không hề có cơ may thoát nạn.
Xoẹt! Hai luồng sáng dựng thẳng đứng như muốn chọc thủng trời đất, cuộc đọ kiếm diễn biến thành trận quyết đấu sinh tử.
Cả hai đều thi triển tuyệt học, muốn một kiếm kết liễu đối phương, trước tình hình này như súng đã lên nòng, đôi bên muốn nương tay e đã quá muộn.
Xét về tu luyện, quan trọng nhất là chuyên tâm và tinh diệu. Lăng Phi hiệu xưng Thần Kiếm, tất nhiên đã khổ công tu luyện về kiếm đạo, Côn Lôn lấy đạo pháp tiên quyết làm chủ, kiếm thuật chỉ hơi dính dáng chút đỉnh, năm xưa Lăng Phi vì muốn tốc hành, nên lựa chọn luyện kiếm, nhưng được thấy đạo pháp tinh diệu của Côn Lôn lí nào lại không tu luyện thêm, những thứ đã học vì thế hỗn tạp hơn, chỉ dựa vào kiếm thuật không bằng Hư Kiếm Không chuyên tâm tu luyện suốt hai mươi năm qua. Truyện "Phật Đạo "
Trước nhát kiếm kinh thiên động địa của Hư Kiếm Không, Lăng Phi ngoại trừ mượn sức mạnh ngoại lực, không còn cách nào khác chống đỡ nổi.
Hư Kiếm Không cơ bắp săn cứng, linh khí trời đất ồ ạt hội tụ vào thân thể, tư thế không thay đổi, cơ thể cũng không mượn ngoại lực, từ từ bay bổng khỏi mặt đất, lượn về phía thanh kiếm màu vàng treo trên cao mười trượng, chiếc lỗ đen hình thành từ thanh kiếm hút Hư Kiếm Không vào trong, người và kiếm hòa lại thành một.
Chính là Nhân Kiếm hợp nhất! Về mặt tu luyện, Phật, Ma, Đạo, Yêu trên cơ bản đều có một điểm chung, lấy bản thân làm chủ, pháp bảo phi kiếm làm phụ trợ. Bước đầu tiên đều sẽ tu luyện cơ thể bằng xương bằng thịt cho mạnh lên, những kẻ luyện kiếm từ xưa đến nay cũng chỉ mượn phi kiếm kết nối với linh khí trong trời đất, phi kiếm chẳng qua là một công cụ tu luyện, không hơn không kém.
Tổ sư khai sơn lập phái của Thục Sơn, Trường Mi đạo nhân là một thiên tài hiếm có, lại dung hòa giữa kiếm đạo lưu truyền từ thời thượng cổ và thuật tiếp nối nguyên thần của Đạo gia, sáng chế ra chiêu thức Nhân Kiếm hợp nhất.
Cơ thể chính là kiếm, kiếm tức là cơ thể, phi kiếm vốn đã là bảo vật được chế luyện từ gang thép, độ cứng vượt xa cơ thể xác thịt của con người, nên một khi luyện thành công Nhân Kiếm hợp nhất, có thể miễn đi bước đầu tiên trong tu đạo: Dẫn linh khí trời đất cường hóa cơ thể. Công lực lúc này Hư Kiếm Không đánh ra đã đứng trước ngưỡng cửa bước vào cảnh giới Hóa Thần rồi.
Lăng Phi có Mậu Dĩ lệnh kỳ triệu tập nguyên lực mặt đất, chống chọi với áp lực dữ dội từ thanh kiếm vàng trên không nén xuống vẫn không hề nao núng, khí thế Lưu Lan kiếm biến hóa liên tục, từ nhẹ nhàng thanh thoát trở nên nặng nề dũng mãnh, không ngừng né tránh, đánh trả thanh kiếm vàng đã hòa nhập cùng với cơ thể của Hư Kiếm Không. Chỉ cần người nào lộ chút sơ hở, chắc chắn sẽ dính đòn chí mạng của đối phương, tình thế hung hiểm không cần nói ra cũng biết.
Đang lúc đánh nhau quyết liệt, một tia sáng từ phía chân trời xẹt tới, tia sáng tuy mong manh như ý niệm ẩn chứa trong đó lại huyền ảo, giống như con rắc bạc uốn éo theo quy luật nào đó, trong chớp mắt đã đánh trúng chỗ yếu nhất trong hai luồng khí thế giao đấu của hai người, chia tách cả hai ra.
Uỳnh! Khí thế bị tách ra, bụi đất bay mù mịt, trong nhất thời che khuất bóng người, đợi khi cát bụi xua tan, Lăng Phi đã thu lại phi kiếm lệnh kỳ, Hư Kiếm Không cũng trở lại hình dạng ban đầu, chỉ là sắc mặt hơi tiều tụy, hiển nhiên là bị hao tổn nguyên khí do thi triển Nhân Kiếm hợp nhất. Hai người cùng trơ mắt nhìn trưng trưng vào một thanh niên nam tử đứng ngay giữa.
Chu Thanh tu luyện nguyên thần thứ hai, đối với nguyên khí trong trời đất cực kì nhạy cảm, linh khí trong vòng mất trăm dặm chỉ cần dao động đôi chút là nhận biết ra ngay. Đêm khuya thanh vắng, đang lúc trầm ngâm suy nghĩ về công pháp cổ quái hiện trên Pháp luân hôm đó. Hiện giờ Chu Thanh chân nguyên mạnh mẽ, đạo pháp cao thâm, lại có binh khí Ma đạo hộ thân, ngay cả Ngũ đại tông sư chắc cũng không dám khinh suất ngang nhiên đối đầu. Sức mạnh của Hóa huyết thần đao không cần phải nghi ngờ, trừ khi có pháp bảo cùng đẳng cấp, bằng không đụng vào liền hồn xiêu phách tán, ngay cả tư cách đầu thai cũng không còn.
Chu Thanh lại không mấy hài lòng, đó dù sao chỉ toàn là công lực của nguyên thần thứ hai, còn bản thân hắn chỉ luyện tới Dẫn Khí trung kì, e rằng còn chưa đủ sánh với hai đứa đồ đệ. Bản thể mới là chánh đạo, nguyên thần thứ hai chỉ là cây thương cầm trong tay, Chu Thanh hiểu rõ đạo lí này. Truyện "Phật Đạo "
Nhưng nâng cấp bản thể đâu phải dễ, ngoại trừ khổ công tu luyện trong một thời gian dài, muốn đẩy nhanh tốc độ chỉ có 2 cách, một là có linh đơn diệu dược, hai là có phương pháp tu luyện cao thâm bí truyền. Hiện giờ Chu Thanh chả có thứ nào cả, bí quyết Kiếm Khí Lăng Không tu luyện đúng là nhanh thiệt, nhưng Chu Thanh phát hiện nó không đủ bộ, chỉ có công pháp trong giai đoạn Dẫn Khí kì, còn Hóa Thần kì thì không hề nhắc đến một chữ, Chu Thanh tất nhiên không phí thời gian tiếp tục tu luyện nó nữa.
Suy đi nghĩ lại, linh đơn diệu dược Chu Thanh nghĩ cũng không dám nghĩ, tuy trong Luyện Khí Tổng Cương có ghi chép cách luyện đơn, nhưng có nhiều vật liệu muốn cướp cũng không biết cướp ở đâu, phần lớn đã tuyệt tích từ lâu. Giờ chỉ còn cách tìm công pháp tu luyện thượng thừa vậy.
Công pháp cao thâm thì chính là bộ pháp quyết không biết gọi tên có được từ Pháp luân. Nhưng bộ pháp quyết thần bí kia viết cực kì khó hiểu, Chu Thanh suy nghĩ hết mấy tháng mà chỉ lờ mờ hiểu được một phần mười, tất nhiên không dám khinh suất tu luyện.
Đang lúc tiếp tục suy ngẫm bộ pháp quyết không tên, bị sóng dao động của nguyên khí quấy nhiễu, Chu Thanh lén ra ngoài coi thử, thì ra là hai nhân vật Dẫn Khí hậu kì đang đánh nhau chối chết, phi kiếm bảo vật của hai tên này sử dụng đều chứa uy lực kinh hồn, Chu Thanh vốn định làm một vố ngư ông đắc lợi, ra tay bất ngờ giết chết cả hai, tịch thu báu vật của chúng bỏ vào túi riêng, dù sao thì những chuyện này Chu Thanh đã quá thành thạo!
Bình luận truyện