Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 6 - Chương 12: Sở hữu bình ngọc



Tần Vân liếc nhìn khắp các dãy núi, phạm vi kiếm ý xuyên thấu qua từng chỗ một. 

“Ngươi phải thề rồi ta mới nói. Nếu không ta tuyệt không nói ra. Bảo vật này vĩnh viễn ngươi sẽ không tìm thấy.” 

Tần Vân vẫn còn nhớ rõ ràng lời nói trước khi bị giết của Thanh Sí yêu vương. 

- Ta vĩnh viễn không tìm được ư? 

Xem ra, bảo vật này rất khó tìm. 

Tần Vân suy nghĩ. Hắn đã tra xét các đỉnh núi chủ yếu nơi Thanh Sí yêu vương sinh sống đã vài lần rồi. Đều không tìm được. 

“Kỳ quái. Bảo vật lợi hại, vì sao hắn không mang theo bên người?” 

Người tu hành hay đại yêu thường mang bảo vật quan trọng nhất bên người! 

Đặt ở nơi khác đều có thể bị trộm đi. 

“Hơn nữa hắn cũng không nói rõ cấp bậc của bảo vật này.” 

Tần Vân âm thầm nghi hoặc. Nếu là pháp bảo bình thường nhất định có thể dễ dàng phán định là pháp bảo nhất phẩm hay pháp bảo siêu phẩm. 

“Hoặc là bảo vật rất đặc thù. Giống như thi thể Ma thần ngoại vực này nọ, có rất nhiều nguy hiểm, cho nên không dám mang theo bên người nên đã giấu đi rồi. Hoặc là hắn chỉ biết về tình báo của bảo vật nhưng không nắm chắc trong tay.” 

Tần Vân lập tức lắc đầu: 

- Còn có một khả năng cuối cùng. Hắn vì mạng sống mà bịa ra… 

Tìm thêm một lần cũng không tìm thấy. 

Ở xa xa, một đám người tu hành của Huyền Vũ cung đáp mây bay tới. 

“Quên đi, tìm không thấy cũng không sao. Hiện giờ có việc cấp bách, nên mau chóng đi đối phó với Cửu Sơn đảo chủ.” 

Tần Vân thầm nghĩ. 

- Tần Kiếm tiên. 

Ánh mắt một đám người tu hành Huyền Vũ cung nhìn Tần Vân đều kinh sợ. 

- Tạ ơn Tần Kiếm tiên đã trừ đi đại yêu ma cho Vân châu chúng ta. 

Một đám người tu hành lần lượt cung kính hành lễ. Thậm chí có một bộ phận người tu hành tràn đầy cảm kích. Những người này đều có thù lớn với Thanh Sí yêu vương kia. 

Tần Vân cười nói: 

- Chuyện kế tiếp liền phiền toái chư vị đạo hữu Huyền Vũ cung rồi. 

- Việc nhỏ mà thôi. Thanh Sí yêu vương đã chết rồi. Việc còn lại không đáng nhắc tới. 

Nam tử Sơn Dương hồ phất tay nói: 

- Mọi người nhanh chóng đi diệt tiểu yêu đi. Những tiểu yêu này chính là nanh vuốt của Thanh Sí yêu vương, gây ra bao rắc rối cho nhân gian. Giết hết cũng không đủ hả giận. 

- Được. 

Một đám môn nhân Tiên Thiên Cảnh của Huyền Vũ cung cùng đáp lời. 

Ngoài nam tử Sơn Dương hồ là Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, các môn nhân còn lại đều là Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, Tiên Thiên Hư Đan Cảnh. Càn quét một sào huyệt yêu quái hay diệt trừ đám tiểu yêu này đều rất thoải mái. Dù sao đại yêu quái lợi hại nhất đã bị Tần Vân xử lý rồi. 

- Ta còn có việc, phải đi trước một bước đây. 

Tần Vân nói xong, lập tức hóa thành một đạo hồng quang bay về chiến thuyền xa xa. 

Nam tử Sơn Dương hồ nhìn theo, trong lòng cũng than thở: 

“Có thể nhẹ nhàng chém chết Thanh Sí yêu vương, Tần Kiếm tiên ắt hẳn là đã nhập đạo rồi! Coi như trong Nhân tộc, yêu ma Thủy tộc… Tần Kiếm tiên hẳn là một trong ba người mạnh nhất thiên hạ. Chỉ là thoạt nhìn, sau khi Nhập đạo, hắn ngộ ra đạo cũng không quá mạnh!” 

Về việc nhập đạo cũng thật bình thường. 



Vèo...! 

Tần Vân đáp xuống đầu thuyền. 

- Vân ca, vừa rồi chàng đi một vòng các đỉnh núi là đang tra xét cái gì sao? 

Y Tiêu tò mò hỏi. 

- Thanh Sí yêu vương kia trước khi chết nói hắn có một bảo vật lợi hại. Ta tha cho hắn một mạng hắn mới nói cho ta biết. Ta vừa rồi chủ yếu dùng phạm vi kiếm ý tra xét mấy lần nơi sinh sống hằng ngày của hắn, vẫn chưa tìm ra được gì. Hiện tại xem ra, không chừng hắn vì mạng sống mà cố ý nói dối. 

Tần Vân trả lời nàng. 

Y Tiêu gật đầu: 

- Bảo vật lợi hại thường mang theo bên người, có mấy ai giấu ở chỗ khác? Hẳn là thật sự nói dối rồi! 

Long nữ Ngao Tuyết nhìn Tần Vân, càng thêm vừa lòng. 

Thực lực nữ tế mạnh mẽ, là một trong ba người mạnh nhất thiên hạ! Tiên nhân ma thần tuy rằng lợi hại hơn nhưng không dám vi phạm thiên quy. Nữ nhi của mình có được người phu quân như vậy nàng cũng rất yên tâm và hài lòng. 

- Tiêu Tiêu, nhạc mẫu, ta phải quay về Giang châu một chuyến! 

Tần Vân nói ngay. 

- Thực lực của ta đã bại lộ. Tuần Thiên Minh hẳn đã biết rồi, sẽ truyền bá khắp yêu ma. Nhưng truyền bá cũng cần có thời gian. Hơn nữa một vài yêu ma có lẽ còn chưa vứt bỏ sào huyệt mà đào tẩu. Ta nghĩ nhanh đi đến Cửu Sơn đảo ở Giang châu, thử một lần xem có thể diệt trừ Cửu Sơn đảo chủ kia không. 

Tuy rằng bản thân đã nhận định chỉ có một hai thành cơ hội diệt trừ được Cửu Sơn đảo chủ, nhưng vẫn phải thử xem. 

Hy vọng Cửu Sơn đảo chủ vẫn chưa trốn đi! 

- Chàng mau đi nhanh lên, đối phó với Cửu Sơn đảo chủ quan trọng hơn. 

Y Tiêu lập tức nói. 

- Với thuật địa độn của nữ tế, đến Cửu Sơn đảo chỉ cần nửa canh giờ đã đủ. Nói không chừng Cửu Sơn đảo chủ vẫn còn ở sào huyệt. 

Ngao Tuyết cũng gật đầu. 

- Dạ! 

Tần Vân gật đầu, lập tức hóa thành một đạo hồng quang xẹt qua trời cao, bay về phương đông, thẳng đến Giang châu. 

Ngao Tuyết, Y Tiêu cùng ngẩng đầu nhìn Tần Vân rời đi. 

Y Tiêu nhẹ giọng nói: 

- Hy vọng Vân ca có thể giết chết Cửu Sơn đảo chủ. Cái chết của muội muội của Vân ca vẫn luôn là cây gai trong lòng chàng! Mà hết thảy chuyện này đều do Cửu Sơn đảo chủ đó. 

Ngao Tuyết lo lắng: 

- Nghe nói bản thể của Cửu Sơn đảo chủ chính là một tòa núi lớn. Thân thể mạnh có thể so với cực cảnh. Trong sào huyệt của hắn, nữ tế có thể giết được Cửu Sơn đảo chủ hay không cũng khó nói đó. 



Nam tử Sơn Dương hồ bay đến chân ngọn núi. Thi thể đường lang yêu đang ở đó. 

- Đường đường là Thanh Sí yêu vương lại chết ở nơi này. Sảng khoái! Thật là sảng khoái. 

Nam tử Sơn Dương hồ nhìn thi thể cười sảng khoái, đặc biệt là cánh tay đao sắc bén và to lớn của đường lang yêu. 

- Tần Kiếm tiên thật đúng là vô ý. Làm thế nào mà lại bỏ quên cánh tay của một đại yêu ma chứ. Chỉ cần tu luyện ma thân, tài liệu thân thể chính là thứ rất khó có được. Chỉ cần luyện hóa một phần cánh tay đao này cũng có thể dễ dàng luyện chế ra một đôi pháp bảo tứ phẩm hay ngũ phẩm a. Những tài liệu trên người còn lại cũng có thể là tài liệu tốt để luyện khí luyện đan! 

Thi thể yêu quái tầm thường thì miễn đi. 

Yêu quái càng lợi hại. Đặc biệt là tu luyện ma thân, hao phí giá lớn để tu luyện thân thể, dĩ nhiên thân thể có giá trị cực cao. 

- Giết, giết. 

- Chạy mau. 

Vô số yêu quái đang lẩn trốn trong các đỉnh núi chung quanh. Các đệ tử Huyền Vũ cung tiếp tục giết tới bọn yêu quái còn sót lại không chút nương tay. 

Huyền Vũ cung dù sao cũng là tông phái bản địa. Môn nhân của Huyền Vũ cung đã phải nhìn thấy nhiều tai họa do đám yêu quái này gây ra. Rất nhiều Nhân tộc đã chết trong tay đám yêu quái này. Hiện giờ các đệ tử Huyền Vũ cung sẽ giết không nương tay. Nhưng thủ đoạn của đám yêu quái này riêng biệt. Đi trên đất. Bay trên trời. Bơi trong nước. Trong thời gian ngắn vẫn có một nhóm nhỏ yêu quái chạy thoát được. Chín thành còn lại đều bị giết chết. 

Sau khi diệt sát, đệ tử Huyền Vũ cung tra xét tỉ mỉ sào huyệt của yêu quái để tìm kiếm bảo bối. 

Trảm yêu trừ ma nếu thành công cũng có thể đạt được lượng lớn bảo bối. Hơn nữa dựa theo lễ thường, bảo bối đạt được ở sào huyệt yêu quái đều thuộc về mình. 

- Tiêu sư đê, đệ đi bên kia đi, ta tra xét ở bên này một chút. 

Một đạo nhân trung niên nói. 

- Được! 

Một đạo nhân Tiên Thiên Hư Đan Cảnh tuổi còn nhỏ cười gật đầu. 

Bọn họ tra xét từng nơi trong sào huyệt của yêu quái. Dù sao pháp tài lữ địa, người tu hành cũng cần tài nguyên bảo vật 

Đạo nhân trung niên tìm kiếm dọc theo một đường khác trong sơn động, nhanh chóng tiến vào một sơn động bí ẩn. 

- Hả? 

Đạo nhân trung niên nhìn huyệt động, tra xét thêm một lần: 

- Không có cái gì cả? 

Lúc này định quay đầu bỏ đi. 

- Ở trong này… 

- Ở trong này… 

Từng đạo âm thanh lanh lảnh truyền vào trong đầu. 

Đạo nhân trung niên cả kinh: 

- Ngươi là ai? 

- Phía trước ngươi ba trượng, sâu chừng một trượng, ngươi có thể nhìn thấy ta. 

Tiếng nói lanh lảnh. 

- Hả? 

Đạo nhân trung niên nhíu mày, Hắn nhìn như trung niên nhưng cũng là Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, đã tu hành hơn hai trăm năm, tự nhiên cũng không ngốc. 

- Ta lén đến xem thử. 

Dù sao đã tu luyện thân thể thành thánh pháp môn, khi pháp lực trào ra giữa không trung, hình thành một bàn tay thật lớn, vỗ rầm rầm! Pháp lực bàn tay trực tiếp đào lấy mặt đất nham thạch. Đào xới một cách dễ dàng. Rất nhanh đã đào thành một cái hố sâu sạch sẽ. Nơi đó có một bình ngọc màu xanh. 

Bình ngọc xanh lóe ra vầng sáng. 

Đạo nhân trung niên nghi hoặc: 

- Ngươi là cái bình này sao? 

Bình ngọc xanh truyền ra âm thanh: 

- Ta chính là khí linh của bảo bình này. Lúc thượng cổ, ta vô tình bị thương nặng lọt vào đây. 

- Khí linh? 

Đạo nhân trung niên khiếp sợ. Có thể sinh ra khí linh, chính là linh bảo đó. 

Hắn lập tức truyền ra một tia pháp lực vào trong bình nhưng chỉ cảm nhận được một mảnh hư vô, khó có thể tra xét. 

Bình ngọc xanh này tiếp tục nói: 

- Thực lực của ngươi quá kém, không thể điều khiển được ta. Nhưng mà ta có thể hỗ trợ ngươi tu hành. Hiện giờ ngươi là Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, ta có thể đảm bảo trong ba năm này ngươi sẽ bước vào Tiên Thiên Kim Đan Cảnh. Tương lai có thể ngưng tụ nguyên thần thành tiên cũng có chút hy vọng. 

- Cái gì? Trong ba năm nhập Kim Đan? 

Đạo nhân trung niên nhất thời khát vọng vạn phần. 

Hạn sống của hắn chỉ có ba trăm năm. Hiện giờ đã quá hai trăm năm. Ở Huyền Vũ cung, Tiên Thiên Thực Đan Cảnh chỉ được xem như tầm thường trong hàng đệ tử, cũng không thể trở thành Thanh lệnh Tuần Thiên Sử. Dựa vào tiềm chất của hắn thì vô vọng đạt Kim Đan. 

Bấy giờ đạo nhân trung niên liền quyết định: 

- Bảo bình này là cơ duyên khó đạt được. Mặc kệ thế nào cũng không thể để người khác biết được! 

“Hắc hắc hắc! Nhân tộc a Nhân tộc, chỉ cần có dục vọng, cuối cùng là tự nhiên ngoan ngoãn bị ta lợi dụng.” 

Trong lòng bảo bình có tiếng nói vui mừng. 

“Kiếm tiên kia thật sự lợi hại, có trận pháp trở ngại lại có thể giết được đường lang yêu. Nếu đường lang yêu có thể trợ giúp ta thêm mười năm hay tám năm nữa, nhất định có ngày ta rời khỏi cái bình này, quay về với tự do.” 

“Bây giờ cần phải kiên nhẫn một chút, kiên trì bồi dưỡng người tu hành Nhân tộc này. Trước tiên cho hắn chút ưu đãi, sau đó từ từ khống chế hắn.” 



Một lát sau, trong lồng ngực của đạo nhân trung niên xuất hiện thêm một bình ngọc nhỏ bằng đầu ngón tay. Hắn đi ra khỏi huyệt động, mặt mày hớn hở tươi cười. 

- Vu sư huynh, nhìn thấy tâm tình huynh rất tốt, phát hiện được bảo bối rồi ư? 

Một đệ tử Huyền Vũ cung đi đến cười hỏi. 

Đạo nhân trung niên cười nói: 

- Chỉ là một kiện pháp bảo bát phẩm. Tiêu sư đệ, ngươi bên kia thế nào? 

Đệ tử Huyền Vũ cung kia lắc đầu: 

- Ta không có vận khí tốt như Vu sư huynh. Không có gì cả. Không hề có bảo bối gì. 

- Đi thêm một chút nữa đi. Chúng ta đi nhìn nơi khác thử xem. 

Đạo nhân trung niên đề nghị. 

Hai người sóng vai bước ra ngoài. Giống như phần đông đệ tử Huyền Vũ cung khác, họ lại tiếp tục càn quét sào huyệt của yêu quái. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện