Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 6 - Chương 29: Năm món bảo vật



Tần Vân cũng không xa lạ gì đối với thần thông, giống như mạch Ma Thần của triều đình, cũng sẽ chủ tu một loại thần thông nào đó. Phật môn thánh địa Ma Kha tự nổi danh nhất là Thiên Nhãn thông, Thiên Nhĩ thông, Thần Túc thông, Tha Tâm thông, Túc Mệnh thông, Lậu Tận thông. Bình thường sáu loại thần thông này cũng được người tu hành trong thiên hạ khen ngợi không thôi.

Giống như một vài loại "Pháp Thiên Tượng Địa" của Hỗn Nguyên Tông, thần thông của mạch Nhục Thân Thành Thánh cũng có danh tiếng rất lớn. Đạo gia mặc dù tu luyện Kim Đan, nhưng cũng có những pháp môn thần thông như Thiên Lý nhãn, Thuận Phong nhĩ,...

Tần Vân hiếu kỳ: 

- Lôi Đình chi nhãn, sao tôi lại chưa từng nghe qua?

Trương tổ sư cười nói:

- Bởi vì thạch bài này tổng cộng cũng chỉ có thể học được ba lần, ta học một lần rồi, Mộc trưởng lão của Thần Tiêu môn ta cũng học một lần rồi. Còn dư lại một lần cuối cùng nữa! Trong thiên hạ, người từng thấy qua uy lực của "Lôi Đình chi nhãn" này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay thôi. Ngươi chưa từng nghe nói cũng là điều rất bình thường. 

Nói xong, ông ta liền đặt thạch bài cũ nát ở trên bàn, lấy từ trong ống tay áo ra món bảo bối thứ ba.

Không ngờ lại là một thanh phi kiếm! Phi kiếm này có kiếm thân giống như chiếc lá, bản thân phi kiếm đương nhiên cũng vô cùng sắc bén.

Chỉ vẻn vẹn nhìn thấy một thanh phi kiếm này... Tần Vân liền mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng lá xanh cắt ra thiên địa. 

Trương tổ sư khẽ mỉm cười, nói:

- Đây là bản mệnh phi kiếm của Thanh Diệp Kiếm Tiên. Bởi vì hắn nắm giữ kiếm đạo quá mạnh, mạnh hơn một bậc so với Kiếm Lão Nhân, lại thu thập rất nhiều tài liệu trân quý, cuối cùng nuôi dưỡng bản mệnh phi kiếm này thành một món siêu phẩm pháp bảo. Ta cảm thấy thanh phi kiếm này có lẽ có chút trợ giúp cho ngươi.

Tần Vân ánh mắt cũng tóa sáng, hỏi: 

- Thanh Diệp ư? Trương tiền bối, tôi có thể xem kỹ một chút được không?

- Không vội, đợi một lát rồi từ từ xem...

Trương tổ sư đặt thanh siêu phẩm phi kiếm này ở đó, sau đó liền lấy ra một cái hồ lô bằng đồng thiếc từ trong túi càn khôn, nói: 

- Hồ lô pháp bảo này tên là Động Thiên Kiếm hồ, chính là thứ đặc biệt để cho Kiếm Tiên sử dụng. Nó có thể ngày đêm tiếp nhận kiếm khí rót vào. Kiếm khí sẽ tự nhiên dung nhập vào trong phù văn trận pháp trong mỗi một chỗ của Động Thiên Kiếm hồ. Lúc tất cả đều đã được bổ sung đầy đủ, trận pháp hoàn toàn đạt đến uy lực cực hạn!  Chỉ cần một ý niệm, chúng liền có thể xuyên qua hồ lô, phóng ra trăm vạn kiếm khí giết chết địch nhân. Uy lực cực lớn, vượt xa so với sát chiêu bình thường.

Trương tổ sư nói tiếp:

- Chỉ có điều thiếu sót chính là phải bổ sung đầy đủ kiếm khí vào trong Động Thiên Kiếm hồ này, cho dù là pháp lực của ngươi hùng hồn, sợ rằng cũng cần thời gian một năm. 

Tần Vân khẽ nhíu mày:

- Một năm ư?

Trương tổ sư mỉm cười, đặt hồ lô bằng đồng thiếc này xuống, tiếp đó lại móc ra một món bảo bối cuối cùng từ trong ống tay áo. Đây là một pho tượng Phật Đà đang ngồi xếp bằng. Pho tượng làm bằng gỗ, hình như là do người mới học điêu khắc tạo nên, rất thô ráp. Trương tổ sư nói: 

- Đây là tượng gỗ điêu khắc "A Di Đà" của Phật môn, vô cùng thần kỳ.

Tần Vân cả kinh nhắc lại:

- A Di Đà? 

Các đại hòa thượng của Phật môn mở miệng khép miệng đều nói "A di đà phật", Tần Vân cũng biết, A Di Đà Phật có địa vị cực lớn ở trong Phật môn. Trong truyền thuyết, bản thân một phương thiên địa của Đạo gia cũng là lúc trước do Đạo tổ truyền đạo ở Linh Bảo sơn! Mà Phật môn... theo tục truyền chính là A Di Đà Phật truyền thụ ở trong mộng, khiến cho thế giới này có Phật môn rồi. Phật môn khiêm tốn không tranh với đời, nhưng thực lực lại thâm sâu khó lường.

- Năm món bảo bối!

Trương tổ sư cười nhìn Tần Vân, nói: 

- Một là Hoàng Cân Lực sĩ, cái này không cần nói nhiều rồi. Hai là thần thông "Lôi Đình chi nhãn", tu hành đến cực hạn, Lôi Đình chi nhãn thậm chí còn có thể thay trời giáng xuống lôi phạt. Ba là phi kiếm Thanh Diệp Kiếm Tiên, bản mệnh pháp bảo luyện thành siêu phẩm phi kiếm chỉ vẻn vẹn có hai thanh trong thiên hạ, đây là một trong số đó. Bốn là Động Thiên Kiếm hồ, kiếm khí của ngươi càng mạnh, Động Thiên Kiếm hồ càng mạnh. Năm là tượng gỗ điêu khắc A Di Đà, tượng gỗ này, dựa vào nó dẫn dắt, có thể mộng một giấc mộng một trăm năm.

Tần Vân nghi hoặc nhắc lại:

- Một giấc mộng trăm năm ư? 

Trương tổ sư hỏi:

- Bình thường trong lúc ngươi ngủ mơ, có lúc trong mộng trôi qua rất lâu, nhưng tỉnh lại sẽ phát hiện ra mới ngủ được một lát. Ngươi từng có loại cảm giác này chưa?

Tần Vân gật đầu,  trả lời: 

- Có.

Trương tổ sư nói:

- Dựa vào tượng gỗ A Di Đà Phật này, ngươi sẽ rơi vào trong giấc ngủ mơ. Giấc mơ này rất chân thực, ngươi sẽ trải qua thời gian một trăm năm ở trong mơ. Đương hiên bên ngoài là một ngày, trong mơ là một năm. Nhất mộng trăm năm... ngoại giới cũng vẻn vẹn qua đi một trăm ngày. 

- Nếu như chỉ có thời gian đặc thù, nó cũng không xứng so sánh cùng bốn món bảo bối kia. Quan trọng là, nó còn sẽ dẫn dắt ngươi tu hành ở trong mộng, tu hành trong giấc mộng trăm năm, so với bình thường tu hành một trăm năm ở bên ngoài vẫn là có ích hơn nhiều.

Trương tổ sư nhìn Tần Vân, nói tiếp:

- Kiếm Tiên chỉ có thọ mệnh năm trăm năm, nếu như có tượng A Di Đà Phật này, tương lai ngươi tự sáng tạo ra phương pháp ngưng luyện nguyên thần, hi vọng cũng có thể lớn hơn mấy phần. 

Tần Vân lập tức động lòng rồi.

Cho dù không dẫn dắt tu hành, có thêm giấc mơ một trăm năm để tu hành, cũng tương đương với bản thân thọ mệnh biến thành sáu trăm năm rồi! Tu hành nhiều hơn một trăm năm, liền càng có nhiều khả năng, càng đừng nói đến còn có thể dẫn dắt tu hành.

Trương tổ sư nói tiếp: 

- Đối với Tiên nhân ma thần mà nói, thọ mệnh của ai cũng rất dài, giá trị của nó có hạn. Có thể dẫn dắt tu hành, vẫn là có thể trị giá một món Siêu phẩm pháp bảo.  Còn đối với ngươi là một vị Kiếm Tiên mà nói, ta cảm thấy lại là món thích hợp với ngươi nhất trong năm món này. Ngươi tự mình lựa chọn đi, chọn ra hai món.

Tần Vân nhìn năm món bảo bối, đều động lòng.

Y thị lão tổ ở bên cạnh cũng cười tủm tỉm nhìn nói: 

- Tần tiểu hữu xem ra rất khó lựa chọn a.

Trương tổ sư cũng ngồi ở đó thản nhiên nói:

- Chỉ có thể chọn hai món. 

Tần Vân cũng âm thầm cảm khái. Liếc mắt nhìn Hoàng Cân Lực sĩ lớn chừng bàn tay người đó, thứ nhất liền bị phủ quyết:

"Tương lai nếu như ta chết rồi, người của Tần gia cũng không thể nào vĩnh viễn trốn ở trong Quảng Lăng thành mãi không ra ngoài. Một khi ra ngoài, không có Hoàng Cân Lực sĩ theo bảo vệ. Người tu hành lợi hại hoặc là yêu ma, dùng mấy loại pháp thuật mê hồn khống chế, hoàn toàn có thể khống chế được người của Tần gia ta, nói không chừng còn sẽ chắp tay tặng Hoàng Cân Lực sĩ cho người khác."

"Thanh Diệp Phi kiếm." 

Tần Vân cầm lấy thanh phi kiếm này lên, phi kiếm mát lạnh, giống như tiên tử ở Nguyệt cung. Cỗ hàn ý cũng truyền ra từ trong phi kiếm, khiến Tần Vân không khỏi lạnh như băng.

"Theo như truyền thừa, bình thường tu hành bản mệnh phi kiếm đến nhất phẩm chính là cực hạn rồi. Nhưng vẫn có Kiếm Tiên nghịch thiên, nắm giữ kiếm đạo quá mạnh, lại  có một vài tài liệu trân quý trợ giúp, cố gắng khiến cho bản mệnh phi kiếm đạt đến siêu phẩm."

Tần Vân âm thầm cảm khái: 

"Từ thượng cổ đến nay, làm được đến mức độ này, chỉ có hai vị, Thanh Diệp Kiếm Tiên chính là một trong số đó. Có điều bản mệnh phi kiếm của ta hiện nay, tuy chỉ là nhị phẩm, lại có thể phát huy ra uy lực có thể sánh ngang với siêu phẩm phi kiếm rồi! Có thêm một thanh "Thanh Diệp Phi kiếm" này nữa cũng là thêu hoa thêm vào gấm mà thôi. Đợi bản mệnh phi kiếm của ta đạt đến nhất phẩm... uy lực càng có thể sánh với linh bảo! Giá trị của Thanh Diệp Phi kiếm này vẫn thấp hơn."

Tuy rằng ý nghĩa bất phàm, nhưng Tần Vân vẫn là từ bỏ rồi.

"Hoàng Cân Lực sĩ, Thanh Diệp Phi kiếm đều có thể từ bỏ. Còn lại ba món..." 

Tần Vân nhìn ba món còn lại.

Thần thông Lôi Đình chi nhãn, Động Thiên Kiếm hồ cùng với tượng gỗ A Di Đà Phật. Tần Vân thầm nghĩ:

"Tượng gỗ "Nhất Mộng Trăm Năm" này cần phải lựa chọn. Có nó rồi, chẳng khác gì ta có thêm thời gian một trăm năm để tu hành, cái này vẫn còn chưa tính đến công hiệu dẫn dắt tu hành." 

"Động Thiên Kiếm hồ? Tương đương có thể có thêm một sát chiêu lợi hại nhất."

Tần Vân nhìn về phía Trương tổ sư, hỏi:

- Trương tiền bối, thần thông Lôi Đình chi nhãn tôi chưa từng nghe nói, Trương tiền bối có thể nói tỉ mỉ một chút, để cho tôi hiểu rõ hơn một chút không? 

Trương tổ sư nhìn về phía chiếc thạch bài cũ nát kia, suy tư một chút rồi mới nói:

- Môn thần thông này ở trong thiên hạ không dám nói là tuyệt đối đứng thứ nhất, nhưng nhất định là đứng trong ba hàng đầu! Cũng là một môn lợi hại nhất trong rất nhiều thần thông mà ta tu hành. Hơn nữa, lúc đối mặt với tam tai cửu nạn, với các loại lôi đình của thiên phạt, Lôi Đình chi nhãn cũng có thể giúp giảm uy lực của chúng rất lớn. Cho nên, nếu có cơ hội học tập thần thông này, giá trị có thể sánh ngang với siêu phẩm pháp bảo.

Tần Vân khẽ gật đầu. Thực ra trước kia nghe nói tu hành đến cực hạn, Lôi Đình chi nhãn có thể thay trời giáng xuống lôi phạt! Hắn liền ý thức được sự đáng sợ của môn thần thông này rồi. Ngay cả Trương tổ sư là vị mơ hồ được tôn xưng là Đạo gia đệ nhất nhân này, cũng nói đây là môn thần thông lợi hại nhất trong số thần thông tu hành. 

Tần Vân hỏi:

- Tu hành nói phải có điều kiện gì không?

Trương tổ sư đáp: 

- Yêu cầu cực cao đối với pháp lực. Chỉ mới nhập môn, phải là Nguyên Thần Tiên nhân bình thường mới có thể nhập môn. Bởi vì ngươi ngưng luyện chính là Tử Kim Kim Đan, pháp lực có thể sánh ngang với Tiên nhân, cho nên mới có thể nhập môn. Chỉ cần nhập môn... Lôi Đình chi nhãn liền đủ để mang đến cho ngươi rất nhiều trợ giúp rồi. Nhìn người, nhìn yêu quái, nhìn khí vận, nhìn bảo khí, không thua gì Thiên Nhãn thông của Phật môn. Mà trên phương diện chiến đấu, uy lực của Lôi Đình chi nhãn vẫn nằm ở trên "Thần Tiêu Lôi Pháp", chỉ có điều tu hành Lôi Đình chi nhãn không hề dễ.

Tần Vân nhíu mày nói:

- Nhập môn yêu cầu cao như vậy sao? 

Hắn còn muốn chọn cho hiền thê một môn này. Còn về bản thân hắn? Tần Vân càng tin tưởng phi kiếm của mình hơn!

Trương tổ sư cười nói:

- Thế nào, muốn chọn cho thê tử của ngươi sao? Y Tiêu tiểu nha đầu đó, nếu muốn Nhập đạo trở thành Tiên nhân? Hi vọng không đạt đến một phần nghìn đâu! 

Tần Vân nhịn không được nói:

- Thê tử của tôi vẫn còn rất trẻ, cũng nắm giữ được Lôi đình ý cảnh.

Trương tổ sư nói: 

- Đó là thiên lôi rót vào mới ngộ ra được ý cảnh. Hiện nay nó đạt đến cấp bậc Lĩnh vực ý cảnh rồi sao? Nếu như không có, vậy khả năng càng thấp hơn. Muốn trở thành tiên, phải Nhập đạo! Hiện nay trong lớp phàm tục của Nhân tộc, tính luôn cả ngươi, tổng cộng cũng chỉ có mười người đạt Cực cảnh mà thôi! Ngươi cho rằng thê tử của ngươi có thể trở thành một trong mười người Cực cảnh này sao? Sau Cực cảnh, còn có Nhập đạo càng khó hơn! Nhập đạo, mới có hi vọng thành tiên.

Trương tổ sư nói tiếp:

- Từ cổ chí kim, có thể thành tiên ít như thế nào? Đạo gia ta cũng có tam đại thánh địa có vài Tiên nhân tiềm tu ở đó. Đại đa số những kẻ đứng đầu tu hành tông phái đều không phải là Tiên nhân. 

Tần Vân gật đầu. Thiên hạ có mười chín người đứng đầu tông phái, đẳng cấp Tiên nhân cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trương tổ sư lại nhìn về phía Y thị lão tổ ở bên cạnh, nói:

- Đúng rồi, Y Ngôn, chuyện Tần Vân ngưng luyện Tử Kim Kim Đan, cũng đừng truyền ra ngoài. 

- Con biết ạ!

Y thị lão tổ lại ánh mắt phát sáng, nhìn Tần Vân nói:

- Hảo tiểu tử, không ngờ lại ngưng luyện ra được Tử Kim Kim Đan, lại còn không nói cho ai biết cả. 

Tần Vân mỉm cười. Trương tổ sư hỏi:

- Chọn xong chưa?

Tần Vân gật đầu, nói: 

- Dạ. Vậy chọn hai món này...

Nói xong liền chỉ về phía Tượng gỗ A Di Đà Phật, cùng với thạch bài cũ nát đó.

Tượng gỗ có thể giúp có được giấc mộng trăm năm, cùng với thần thông Lôi Đình chi nhãn, chính là hai món mà hắn chọn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện