Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 23: Người Lợi Hại Nhất





Chẩm khóa đồng tức thì rơi xuống, cửa chậm rãi mở ra.

“Chúc mừng nhị vị cô nương!”
Là giọng nói của Mạc công công.

Trong sân, trừ bỏ những cô nương tham gia tỷ thí chưa thoát ra ngoài được, còn lại Hoàng Đế, Hoàng hậu, thái tử, Kiều Mi, các hoàng tử, trọng thần, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm các nàng, có người trên mặt còn thoáng qua một vẻ khó tin.

Kiều Dung run rẩy, vậy là các nàng đã hoàn thành trận đầu tiên!
Nàng ta nũng nịu dựa sát vào lòng Kiều Mi, Kiều Mi cười ngợi khen, thái tử thoáng nhìn qua cũng khen: “Muội muội thông minh”
Kiều Sở cảm thấy lòng tê tái, mà nàng cũng chẳng thể vô tư như Kiều Dung được, bởi xem ra nàng và Kiều Dung không phải người đầu tiên thoát ra ngoài, bên cạnh Hoàng hậu sớm đã có một mỹ nhân điềm tĩnh đứng, là chất nữ của Hoàng hậu, Lang Lâm Linh.

Quan trọng là, chỉ có một mình nàng.

Thình lình nghe Mạc công công thanh thúc nói: “Trận đầu tiên chấm dứt.



Cùng lúc đó, có một tiếng động phá cửa vang lên sau lưng, một nữ tử hoảng loạn bước ra, tóc tai rối bời, theo sát phía sau là một mỹ nhân, đôi mi thanh tú khẽ cau lại, chính là con gái của Vương thái phó, Vương Ngữ Chi.

Hai nữ tử này rốt cuộc có tính là thắng trận đầu hay không thật khó phân xử, mọi người khẩn trương nhìn Hoàng đế.

Hoàng đế ngập ngừng một chút rồi cười nói: “Cũng chúc mừng hai vị cô nương”
Vương thái phó và Vương Mãng mừng rỡ, cùng hạ thấp người cảm tạ: “Đều nhờ hồng phúc của Ngô hoàng”
Sau đó các quan nghi lễ dắt mấy nữ tử còn bị nhốt trong phòng lục tục đi ra, không ít người trên mặt nhạt nhòa nước mắt, kinh hoàng thất thố, một trong tứ đại đứng đầu hậu tuyển là Tần Thu Vũ sắc mặt cũng trắng bệch, Tần Tướng quân thở dài, Tần Thu Vũ cắn môi đột nhiên lặng lẽ nhìn Thái Tử một cái.

Hoàng đế lại đảo mắt nhìn mọi ngượi hỏi: “Hẳn các vị đều biết những cô nương ở đây là như thế nào rồi chứ?”
Hiền vương cười đáp: “Trí dũng mưu lược, nguyện văn kì tường”
Kiều Mi huých nhẹ Kiều Dung, Kiều Dung hiểu ý lập tức bước ra khỏi hàng, hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu, cất giọng êm tai bắt đầu nói.

Mấu chốt vượt qua cửa ải này Kiều Dung đã được Kiều Sở giải thích rõ, lúc này mặt dày, lại thêm mồm miệng lanh lợi, kể không sót chi tiết nào, còn thập phần khiến người nghe yêu thích.


Có người phải trầm trồ suýt xoa, Hoàng đế cũng gật đầu tỏ ý khen ngợi.

Bỗng thái tử quay qua nhìn Kiều Sở nói: “Tam công chúa có bổ sung gì không?”
Kiều Dung sớm đã đem vai diễn của hai người bọn họ tráo đổi, Kiều Sở bất quá chỉ biết lẩm bẩm chửi Kiều Dung quá đáng, thâm tâm đã khó chịu, lúc này đón ánh mắt của thái tử lòng thì lòng càng thêm đau, cũng không giải thích nhiều chỉ thấp giọng đáp: “Mọi chuyện đúng như Kiều Dung muội muội đã nói.


Mọi người đối với nàng vốn đã là coi rẻ, lúc này khinh thường trong mắt càng tăng lên, chếch chếch phía trước có một người đang nhìn nàng, nàng âm thầm giật mình, đó là Hạ vương.

Hoàng hậu cười thân thiết quay ra hỏi hai người trong tổ Vương Ngữ Chi.

Nữ nhân bước ra trước Vương Ngữ Chi không dám chậm trễ, vội nói toàn bộ đều là nhờ Vương tiểu thư trí tuệ, lúc còn ở bên trong đều là nhờ Vương Ngữ Chi chỉ đạo.

Hoàng đế ngợi khen vài câu, cuối cùng nhìn về phía người từ nãy giờ vẫn im lặng, chính là Lang Lâm Linh, trong lòng mọi người ai cũng một bụng ngạc nhiên.

Kiều Dung lúc này mới ý thức được, nữ tử này thế nhưng lại không cần bất cứ ai hỗ trợ, đơn độc tự mình thoát ra ngoài.

Điều này sao có thể!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện