Phi Thăng Chi Hậu
Chương 311: Thái Cổ đệ nhất đao
Một cỗ khí tức căm hận, sợ hãi và không cam lòng phiêu đãng tại bầu trời Ma vực. Thế lực cường đại đã từng danh chấn Thái Cổ, chỉ vì một người mà hoàn toàn bị diệt.
Đối diện với Phong Vân Vô Kỵ, một vết đao khổng lồ từ dưới chân của hắn kéo dài về phía xa vô tận, xuyên qua toàn bộ Đao vực. Vết đao kia rộng chừng mấy trăm trượng, sâu không thể lường. Cho dù dựa vào của thị lực của Phong Vân Vô Kỵ, cũng không thể nhìn thấy đáy của vết đao này.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy một đao này, nhưng từ khe nứt khổng lồ kia, Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn có thể cảm giác được sự cường đại của Chiến Đế.
Một đao mặc dù đã đi qua, nhưng ý của nó vẫn còn tồn tại. Từ trong không khí, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được một luồng đao ý cực kỳ cường đại.
"Phụt!"
"Phụt!"
Hai thanh âm từ phía sau vang lên. Phong Vân Vô Kỵ cả kinh, lập tức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên sắc mặt như giấy trắng, khóe miệng còn có máu loãng chảy ra. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net
Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ nhìn về phía hai người, Trì Thương liền chỉ vào vết đao khổng lồ bên dưới, lại phun ra một ngụm máu tươi:
- Sư… sư phụ… kia…
Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi, trong lòng biết hai người bọn họ đã cảm nhận được đao ý bá đạo của một đao kia. Dựa vào tu vi của bọn họ, làm sao có thể chống đỡ được đao ý của Chiến Đế, tâm thần lập tức bị thương.
- Mau nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng tĩnh tọa!
Phong Vân Vô Kỵ vội vã quát lên, hai tay phân biệt đặt lên vai Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên, kiếm nguyên hùng hậu lập tức truyền vào trong cơ thể bọn họ.
Hai người vội vã nhắm mắt lại, xếp bằng ngồi xuống. May mắn là Phong Vân Vô Kỵ phát hiện kịp thời, lúc này trong mũi của hai người cũng chảy ra hai vệt máu.
"Đao ý ở nơi này quá cường liệt, bọn họ tu vi còn thấp, không thể đến quá gần." Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, sau đó phất tay áo một cái. Một luồng gió mạnh bỗng nhiên nổi lên, đẩy hai người Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên về phía sau, trực tiếp tiến vào trong sương mù dày đặc.
"Tu vi của các ngươi còn quá thấp, hiện tại cứ yên tâm chữa thương! Nếu như không có việc gì, hãy ở lại bên ngoài Ma vực chờ ta!" Sau khi hai người ngồi xuống đã phong bế lục thức, vì vậy Phong Vân Vô Kỵ liền trực tiếp dùng ý thức xâm nhập vào trong đầu, lưu lại một đoạn nói chuyện. Sau đó hai tay của hắn mở ra, như một cánh chim từ trên sườn núi nhảy xuống…
Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng đáp xuống, đầu ngón chân đạp trên tuyết đọng màu đen không lưu lại một chút vết tích nào. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hoa tuyết vẫn rơi xuống như mưa, lại cúi đầu nhìn xuống khe nứt xuyên qua toàn bộ trung tâm Ma vực.
Quanh người, vô số đệ tử Ma vực ngẩng đầu nhìn lên cao. Tại khu vực này trung ương có đến gần ngàn người; bất kể là quần áo, phục sức, hay là khí độ đều khác hẳn với những đệ tử Ma vực thông thường. Nhìn tư thế trước khi chết của bọn họ, dường như tại một khắc cuối cùng còn đang chuẩn bị xuất thủ phản kháng. Những người này hẳn là chủ bài cuối cùng của Ma vực.
"Hơn một ngàn cao thủ Thần cấp, chỉ một đao, toàn bộ đều chết hết… Thật mạnh!" Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói, một loại cảm giác thất bại dâng lên trong lòng.
Mặc dù không hiểu rõ lắm về một đao kia của Chiến Đế, nhưng từ những dấu vết còn sót lại, hắn hoàn toàn có thể suy đoán ra một sự thật kinh người.
Mấy chục vạn đệ tử tinh nhuệ của Ma vực đều chết ở trung tâm Ma vực, bao gồm hơn một ngàn cao thủ Thần cấp do Ma Luyện Tông dẫn dắt, toàn bộ đều chết dưới một đao. Về phần những đệ tử Ma vực công lực không cao, hoàn toàn là bị dư uy của một đao kia đóng thành băng.
Chiến Đế đã rời khỏi nơi này một đoạn thời gian, nhưng một đao của hắn vẫn khiến cho nơi này trở nên không khác gì Tuyết vực. Có điều không biết vì nguyên nhân gì, nhiều năm qua Ma vực tích lũy ma khí dày đặc, đã khiến cho những hoa tuyết vốn có màu trắng đều biến thành màu đen, hình thành nên tuyết đen quái dị này.
Một đao bá đạo không gì sánh được. Chỉ một đao, bất kể tu vi ra sao, bất kể nhân số bao nhiêu, đều tử vong dưới một đao này. Càng kinh khủng hơn chính là phạm vi của một đao này vô cùng rộng lớn, dư uy cũng vô cùng cường đại.
Vén vạt áo lên, Phong Vân Vô Kỵ nhảy vọt lên trời, đáp xuống bên cạnh vết đao khồng lồ. Hắn cúi người xuống, con ngươi hơi co lại, cẩn thận đánh giá những vết tích hỗn loạn bên cạnh khe nứt kia. Trầm ngâm trong chốc lát, hắn liền chậm rãi vươn một ngón tay, đặt lên phía trên bùn đất bên cạnh khe nứt.
"Xoẹt xoẹt!"
Một luồng đao khí từ bên trong vết nứt bắn ra. Gần như đồng thời, Từng thanh âm giòn giã dọc theo ngón tay Phong Vân Vô Kỵ lan về phía trước như tia chớp. Chân khí trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng vận chuyển, từng đạo kiếm khí bắn ra, nhanh chóng phá nát toàn bộ khối băng màu đen đang bao phủ bàn tay, băng vụn lả tả rơi xuống bên trong "vực sâu" đen kịt.
Hắn lật bàn tay lại, chỉ thấy trên ngón tay, một vết thương nghiêng nghiêng màu đỏ từ một đốt ngón tay kéo dài đến một đốt khác.
"Đây là một đao mạnh nhất của Chiến Đế." Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nói. Cảm giác của một đao này gây ra cho hắn so với một đao tại Đao vực còn bá đạo hơn nhiều.
Thanh âm vừa dứt, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhảy vào trong vết đao đen kịt khổng lồ kia. Tại khoảnh khắc rơi vào bên trong, hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại.
"Ầm ầm!"
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, điện hoa tán loạn. Vô số tia chớp từ không trung đánh xuống mặt đất làm bốc bên từng đoàn sương tuyết màu đen.
"Ông!"…
Từng tiếng đao ngân từ trong vết đao khổng lồ vang lên. Từng cỗ đao khí từ bốn phương tám hướng tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Đao khí mờ mịt từ trong khe nứt sâu thẳm tuôn ra, hóa thành một luồng đao khí màu đen khổng lồ bao trùm lấythân thể hắn.
"Ầm!"
Phong Vân Vô Kỵ trong đầu rung chuyển, trong nháy mắt trở nên trống rỗng, sau đó đao ý vô tận bỗng tràn vào trong đầu. Ý thức dường như xuyên qua thời không trở về vài ngày trước, tại thời điểm khi Chiến Đế hạ xuống Ma vực…
Giết chóc, hoàn toàn là giết chóc đơn phương! Chỉ một cái ý niệm, những đệ tử bên ngoài Ma vực toàn bộ đều chết sạch. Chiến Đế dẫn đầu một nhóm hơn mười người, ngang nhiên xông vào bên trong Ma vực…
Thực lực bá đạo khiến cho đệ tử Ma vực không ngừng co cụm lại. Chiến Đế giá lâm, cuối cùng cũng khiến cho Ma Luyện Tông chú ý…
Một trường ác chiến diễn ra giữa Ma Luyện Tông và Chiến Đế. Hai đại cường giả quyết đấu trước mặt mấy vạn người… Lĩnh vực của Ma Luyện Tông… Chiến Đế xuất đao…
Mấy chục vạn người bị hơn mười người áp bức, liên tiếp thối lui, cuối cùng lui về cố thủ tại trung tâm Ma vực. Dưới mệnh lệnh của Ma Luyện Tông, rất nhiều cao thủ của Ma vực đều phá quan lao ra, đối diện với Chiến Đế…
… Số lượng cao thủ Ma vực đã vượt qua dự liệu của Chiến Đế. Những cao thủ Chiến tộc đi theo lập tức lâm vào thế yếu…
Chiến Đế cuối cùng đã quyết định xuất đao… Một đao mạnh nhất, triển hiện toàn bộ thực lực…
Một đường quan sát các vết tích rất nhỏ, kết hợp với một chút suy nghĩ hợp lý, những hình ảnh này nhanh chóng lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, chỉ là đối mơ hồ.
Trong đầu nhớ lại phần thiếu khuyết lõm vào bên cạnh cột đá, một hình ảnh rõ ràng hiện lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.
Gió lớn thổi qua phía trên trung tâm Ma vực. Mấy chục vạn đệ tử Ma vực tập trung tại trung tâm. Tất cả đều đề tụ chân khí toàn thân, chuẩn bị đồng thời xuất đao, phát ra một đao uy lực mạnh nhất. Ở phía trước đội ngũ, Ma Luyện Tông thân thể đầy vết thương dẫn theo hơn một ngàn cao thủ Thần cấp của Ma vực đứng thẳng phía trước, lẳng lặng chờ đợi Chiến Đế. Đây chính là cuộc quyết chiến cuối cùng.
Một cỗ khí tức cường đại từ hướng đông tràn đến. Tất cả người trong Ma vực đều ngẩng đầu lên, ánh mắt đồng thời hội tụ tại một phương hướng. Một nam tử thân mặc đế bào bằng tơ tằm, đầu đội đế quan, tay cầm chiến đao trắng như tuyết dần dần xuất hiện trên sườn núi, khóe miệng mang theo vẻ cười nhạt, ánh mắt lại hoàn toàn lãnh khốc.
Một chân bước ra, đá vụn liền rơi xuống. Ngay khi đá vụn rơi xuống, Chiến Đế không nói một lời, ngang nhiên xuất đao. Tay phải vươn ra, năm ngón tay dùng sức giơ đao lên cao, sau đó mạnh mẽ bổ xuống…
Một đao bá đạo vượt qua dự đoán, không ai có thể tưởng tượng một đao này lại cường đại như vậy. Khi nhìn thấy một đao này, tất cả đều hiện lên thần sắc kinh khủng và tuyệt vọng.
Một đao này không phải sức người có thể phát ra, long trời lở đất… hoàn toàn không nhìn phản kháng của đối phương. Bất kể bao nhiêu đao khí phá không bay ra, bất kể ma công bá đạo cỡ nào, đối mặt với một đao này đều trở nên ảm đạm…
Một đao qua đi, tất cả khí tức sinh mệnh đều không còn, chỉ lưu lại trên thung lũng vô số tượng băng…
Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt ra. Đến lúc này, những cảm nhận sâu sắc mới xuyên qua lục thức truyền vào trong đầu. Bên ngoài thân, những vết đao đan xen vào nhau, cả người đầm đìa máu. Từng dòng máu loãng hội tụ dưới chân, sau đó nhỏ xuống. Chỉ trong thời gian ngắn, chân khí trong cơ thể vì để ứng phó với đao khí còn sót lại mà hao hơn phân nửa…
Một cảm giác mệt mỏi rã rời dâng lên trong lòng, khiến cho hắn chỉ cảm thấy buồn ngủ. Phong Vân Vô Kỵ cố gắng từ bên trong vết đao nhảy ra, đáp xuống đất mặt, hai tay chống xuống, lại phát hiện trên người ngoại trừ máu loãng còn có mồ hôi.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tâm thần đã gần như hao sạch. Nặng nề thở ra một hơi, Phong Vân Vô Kỵ phải thừa nhận, giữa hắn và Chiến Đế vẫn còn chênh lệch rất lớn.
"Ta cần thời gian! Muốn đối kháng với Chiến Đế, chỉ có Vô Hạn Tiểu Thiên Địa tầng thứ ba, cùng với Hàn Băng quyết đại thành. Bằng không, sợ rằng căn bản không phải là đối thủ!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ, hai mắt nhắm lại, vẫn cúi người trên mặt đất, bắt đầu điều tức. Trên người, từng vết thương kinh khủng dần dần co rút, dùng một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường khép lại. Một lát sau, trên người đã trở nên lành lặn như trước, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Điều tức trong chốc lát, một loại cảm giác không ổn bỗng dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ một chút, đột nhiên cả kinh: "Không hay! Ma Luyện Tông…"
Dựa theo hình ảnh vừa nhìn thấy, Ma Luyện Tông cũng nằm trong phạm vi bao phủ của một đao kia. Mục đích của chuyến đi này chính là tìm kiếm Ma Luyện Tông, nếu như Ma Luyện Tông cũng bị Chiến Đế giết chết, như vậy tình huống sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
Phong Vân Vô Kỵ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về vị trí của Ma Luyện Tông trong hình ảnh. Tại nơi đó, gần ngàn cao thủ Thần cấp đang ngẩng đầu nhìn lên không trung, thân hóa thành tượng băng…
Đối diện với Phong Vân Vô Kỵ, một vết đao khổng lồ từ dưới chân của hắn kéo dài về phía xa vô tận, xuyên qua toàn bộ Đao vực. Vết đao kia rộng chừng mấy trăm trượng, sâu không thể lường. Cho dù dựa vào của thị lực của Phong Vân Vô Kỵ, cũng không thể nhìn thấy đáy của vết đao này.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy một đao này, nhưng từ khe nứt khổng lồ kia, Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn có thể cảm giác được sự cường đại của Chiến Đế.
Một đao mặc dù đã đi qua, nhưng ý của nó vẫn còn tồn tại. Từ trong không khí, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được một luồng đao ý cực kỳ cường đại.
"Phụt!"
"Phụt!"
Hai thanh âm từ phía sau vang lên. Phong Vân Vô Kỵ cả kinh, lập tức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên sắc mặt như giấy trắng, khóe miệng còn có máu loãng chảy ra. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net
Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ nhìn về phía hai người, Trì Thương liền chỉ vào vết đao khổng lồ bên dưới, lại phun ra một ngụm máu tươi:
- Sư… sư phụ… kia…
Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi, trong lòng biết hai người bọn họ đã cảm nhận được đao ý bá đạo của một đao kia. Dựa vào tu vi của bọn họ, làm sao có thể chống đỡ được đao ý của Chiến Đế, tâm thần lập tức bị thương.
- Mau nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng tĩnh tọa!
Phong Vân Vô Kỵ vội vã quát lên, hai tay phân biệt đặt lên vai Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên, kiếm nguyên hùng hậu lập tức truyền vào trong cơ thể bọn họ.
Hai người vội vã nhắm mắt lại, xếp bằng ngồi xuống. May mắn là Phong Vân Vô Kỵ phát hiện kịp thời, lúc này trong mũi của hai người cũng chảy ra hai vệt máu.
"Đao ý ở nơi này quá cường liệt, bọn họ tu vi còn thấp, không thể đến quá gần." Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, sau đó phất tay áo một cái. Một luồng gió mạnh bỗng nhiên nổi lên, đẩy hai người Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên về phía sau, trực tiếp tiến vào trong sương mù dày đặc.
"Tu vi của các ngươi còn quá thấp, hiện tại cứ yên tâm chữa thương! Nếu như không có việc gì, hãy ở lại bên ngoài Ma vực chờ ta!" Sau khi hai người ngồi xuống đã phong bế lục thức, vì vậy Phong Vân Vô Kỵ liền trực tiếp dùng ý thức xâm nhập vào trong đầu, lưu lại một đoạn nói chuyện. Sau đó hai tay của hắn mở ra, như một cánh chim từ trên sườn núi nhảy xuống…
Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng đáp xuống, đầu ngón chân đạp trên tuyết đọng màu đen không lưu lại một chút vết tích nào. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hoa tuyết vẫn rơi xuống như mưa, lại cúi đầu nhìn xuống khe nứt xuyên qua toàn bộ trung tâm Ma vực.
Quanh người, vô số đệ tử Ma vực ngẩng đầu nhìn lên cao. Tại khu vực này trung ương có đến gần ngàn người; bất kể là quần áo, phục sức, hay là khí độ đều khác hẳn với những đệ tử Ma vực thông thường. Nhìn tư thế trước khi chết của bọn họ, dường như tại một khắc cuối cùng còn đang chuẩn bị xuất thủ phản kháng. Những người này hẳn là chủ bài cuối cùng của Ma vực.
"Hơn một ngàn cao thủ Thần cấp, chỉ một đao, toàn bộ đều chết hết… Thật mạnh!" Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói, một loại cảm giác thất bại dâng lên trong lòng.
Mặc dù không hiểu rõ lắm về một đao kia của Chiến Đế, nhưng từ những dấu vết còn sót lại, hắn hoàn toàn có thể suy đoán ra một sự thật kinh người.
Mấy chục vạn đệ tử tinh nhuệ của Ma vực đều chết ở trung tâm Ma vực, bao gồm hơn một ngàn cao thủ Thần cấp do Ma Luyện Tông dẫn dắt, toàn bộ đều chết dưới một đao. Về phần những đệ tử Ma vực công lực không cao, hoàn toàn là bị dư uy của một đao kia đóng thành băng.
Chiến Đế đã rời khỏi nơi này một đoạn thời gian, nhưng một đao của hắn vẫn khiến cho nơi này trở nên không khác gì Tuyết vực. Có điều không biết vì nguyên nhân gì, nhiều năm qua Ma vực tích lũy ma khí dày đặc, đã khiến cho những hoa tuyết vốn có màu trắng đều biến thành màu đen, hình thành nên tuyết đen quái dị này.
Một đao bá đạo không gì sánh được. Chỉ một đao, bất kể tu vi ra sao, bất kể nhân số bao nhiêu, đều tử vong dưới một đao này. Càng kinh khủng hơn chính là phạm vi của một đao này vô cùng rộng lớn, dư uy cũng vô cùng cường đại.
Vén vạt áo lên, Phong Vân Vô Kỵ nhảy vọt lên trời, đáp xuống bên cạnh vết đao khồng lồ. Hắn cúi người xuống, con ngươi hơi co lại, cẩn thận đánh giá những vết tích hỗn loạn bên cạnh khe nứt kia. Trầm ngâm trong chốc lát, hắn liền chậm rãi vươn một ngón tay, đặt lên phía trên bùn đất bên cạnh khe nứt.
"Xoẹt xoẹt!"
Một luồng đao khí từ bên trong vết nứt bắn ra. Gần như đồng thời, Từng thanh âm giòn giã dọc theo ngón tay Phong Vân Vô Kỵ lan về phía trước như tia chớp. Chân khí trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng vận chuyển, từng đạo kiếm khí bắn ra, nhanh chóng phá nát toàn bộ khối băng màu đen đang bao phủ bàn tay, băng vụn lả tả rơi xuống bên trong "vực sâu" đen kịt.
Hắn lật bàn tay lại, chỉ thấy trên ngón tay, một vết thương nghiêng nghiêng màu đỏ từ một đốt ngón tay kéo dài đến một đốt khác.
"Đây là một đao mạnh nhất của Chiến Đế." Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nói. Cảm giác của một đao này gây ra cho hắn so với một đao tại Đao vực còn bá đạo hơn nhiều.
Thanh âm vừa dứt, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhảy vào trong vết đao đen kịt khổng lồ kia. Tại khoảnh khắc rơi vào bên trong, hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại.
"Ầm ầm!"
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, điện hoa tán loạn. Vô số tia chớp từ không trung đánh xuống mặt đất làm bốc bên từng đoàn sương tuyết màu đen.
"Ông!"…
Từng tiếng đao ngân từ trong vết đao khổng lồ vang lên. Từng cỗ đao khí từ bốn phương tám hướng tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Đao khí mờ mịt từ trong khe nứt sâu thẳm tuôn ra, hóa thành một luồng đao khí màu đen khổng lồ bao trùm lấythân thể hắn.
"Ầm!"
Phong Vân Vô Kỵ trong đầu rung chuyển, trong nháy mắt trở nên trống rỗng, sau đó đao ý vô tận bỗng tràn vào trong đầu. Ý thức dường như xuyên qua thời không trở về vài ngày trước, tại thời điểm khi Chiến Đế hạ xuống Ma vực…
Giết chóc, hoàn toàn là giết chóc đơn phương! Chỉ một cái ý niệm, những đệ tử bên ngoài Ma vực toàn bộ đều chết sạch. Chiến Đế dẫn đầu một nhóm hơn mười người, ngang nhiên xông vào bên trong Ma vực…
Thực lực bá đạo khiến cho đệ tử Ma vực không ngừng co cụm lại. Chiến Đế giá lâm, cuối cùng cũng khiến cho Ma Luyện Tông chú ý…
Một trường ác chiến diễn ra giữa Ma Luyện Tông và Chiến Đế. Hai đại cường giả quyết đấu trước mặt mấy vạn người… Lĩnh vực của Ma Luyện Tông… Chiến Đế xuất đao…
Mấy chục vạn người bị hơn mười người áp bức, liên tiếp thối lui, cuối cùng lui về cố thủ tại trung tâm Ma vực. Dưới mệnh lệnh của Ma Luyện Tông, rất nhiều cao thủ của Ma vực đều phá quan lao ra, đối diện với Chiến Đế…
… Số lượng cao thủ Ma vực đã vượt qua dự liệu của Chiến Đế. Những cao thủ Chiến tộc đi theo lập tức lâm vào thế yếu…
Chiến Đế cuối cùng đã quyết định xuất đao… Một đao mạnh nhất, triển hiện toàn bộ thực lực…
Một đường quan sát các vết tích rất nhỏ, kết hợp với một chút suy nghĩ hợp lý, những hình ảnh này nhanh chóng lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, chỉ là đối mơ hồ.
Trong đầu nhớ lại phần thiếu khuyết lõm vào bên cạnh cột đá, một hình ảnh rõ ràng hiện lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.
Gió lớn thổi qua phía trên trung tâm Ma vực. Mấy chục vạn đệ tử Ma vực tập trung tại trung tâm. Tất cả đều đề tụ chân khí toàn thân, chuẩn bị đồng thời xuất đao, phát ra một đao uy lực mạnh nhất. Ở phía trước đội ngũ, Ma Luyện Tông thân thể đầy vết thương dẫn theo hơn một ngàn cao thủ Thần cấp của Ma vực đứng thẳng phía trước, lẳng lặng chờ đợi Chiến Đế. Đây chính là cuộc quyết chiến cuối cùng.
Một cỗ khí tức cường đại từ hướng đông tràn đến. Tất cả người trong Ma vực đều ngẩng đầu lên, ánh mắt đồng thời hội tụ tại một phương hướng. Một nam tử thân mặc đế bào bằng tơ tằm, đầu đội đế quan, tay cầm chiến đao trắng như tuyết dần dần xuất hiện trên sườn núi, khóe miệng mang theo vẻ cười nhạt, ánh mắt lại hoàn toàn lãnh khốc.
Một chân bước ra, đá vụn liền rơi xuống. Ngay khi đá vụn rơi xuống, Chiến Đế không nói một lời, ngang nhiên xuất đao. Tay phải vươn ra, năm ngón tay dùng sức giơ đao lên cao, sau đó mạnh mẽ bổ xuống…
Một đao bá đạo vượt qua dự đoán, không ai có thể tưởng tượng một đao này lại cường đại như vậy. Khi nhìn thấy một đao này, tất cả đều hiện lên thần sắc kinh khủng và tuyệt vọng.
Một đao này không phải sức người có thể phát ra, long trời lở đất… hoàn toàn không nhìn phản kháng của đối phương. Bất kể bao nhiêu đao khí phá không bay ra, bất kể ma công bá đạo cỡ nào, đối mặt với một đao này đều trở nên ảm đạm…
Một đao qua đi, tất cả khí tức sinh mệnh đều không còn, chỉ lưu lại trên thung lũng vô số tượng băng…
Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt ra. Đến lúc này, những cảm nhận sâu sắc mới xuyên qua lục thức truyền vào trong đầu. Bên ngoài thân, những vết đao đan xen vào nhau, cả người đầm đìa máu. Từng dòng máu loãng hội tụ dưới chân, sau đó nhỏ xuống. Chỉ trong thời gian ngắn, chân khí trong cơ thể vì để ứng phó với đao khí còn sót lại mà hao hơn phân nửa…
Một cảm giác mệt mỏi rã rời dâng lên trong lòng, khiến cho hắn chỉ cảm thấy buồn ngủ. Phong Vân Vô Kỵ cố gắng từ bên trong vết đao nhảy ra, đáp xuống đất mặt, hai tay chống xuống, lại phát hiện trên người ngoại trừ máu loãng còn có mồ hôi.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tâm thần đã gần như hao sạch. Nặng nề thở ra một hơi, Phong Vân Vô Kỵ phải thừa nhận, giữa hắn và Chiến Đế vẫn còn chênh lệch rất lớn.
"Ta cần thời gian! Muốn đối kháng với Chiến Đế, chỉ có Vô Hạn Tiểu Thiên Địa tầng thứ ba, cùng với Hàn Băng quyết đại thành. Bằng không, sợ rằng căn bản không phải là đối thủ!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ, hai mắt nhắm lại, vẫn cúi người trên mặt đất, bắt đầu điều tức. Trên người, từng vết thương kinh khủng dần dần co rút, dùng một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường khép lại. Một lát sau, trên người đã trở nên lành lặn như trước, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Điều tức trong chốc lát, một loại cảm giác không ổn bỗng dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ một chút, đột nhiên cả kinh: "Không hay! Ma Luyện Tông…"
Dựa theo hình ảnh vừa nhìn thấy, Ma Luyện Tông cũng nằm trong phạm vi bao phủ của một đao kia. Mục đích của chuyến đi này chính là tìm kiếm Ma Luyện Tông, nếu như Ma Luyện Tông cũng bị Chiến Đế giết chết, như vậy tình huống sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
Phong Vân Vô Kỵ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về vị trí của Ma Luyện Tông trong hình ảnh. Tại nơi đó, gần ngàn cao thủ Thần cấp đang ngẩng đầu nhìn lên không trung, thân hóa thành tượng băng…
Bình luận truyện