Phi Thăng Chi Hậu

Chương 367: Khẩn cấp



Tiên phong của Phong tộc bất ngờ tập kích, thiếu chút nữa đã khiến cho môn nhân của Tà Sư và Ma Sư bị tàn sát không còn. Phong Vân Vô Kỵ hoành không xuất hiện, khiến cho gần hai vạn cao thủ trong thủ trong hệ phái tự do nhận thức được sự cường đại của Kiếm vực. So sánh với cao thủ Thần cấp hậu kỳ nắm giữ lĩnh vực, hai vị thượng sư vẫn còn kém quá xa.

Mặc dù Kiếm vực cũng không thôn tính thế lực của Tà Sư và Ma Sư, nhưng kiến thức được một trận chiến thuộc trình độ khác, sự dạy dỗ của Tà Sư và Ma Sư đã rất khó thỏa mãn bọn họ, một bộ phận rốt cuộc lặng lẽ rời khỏi tiến về Kiếm các…

Tà Sư và Ma Sư sau đó mới được biết việc này, cũng chỉ đành cười khổ…

Mấy ngàn Phong tộc một đi không trở lại, Phong Vân Vô Kỵ vốn tưởng rằng Phong tộc sẽ lập tức khởi binh tấn công Kiếm vực. Nhưng sự thật hoàn toàn trái lại, mấy ngày qua, Thái Cổ giống như đột nhiên yên tĩnh lại; Phong tộc vốn thường xuyên lui tới nơi cực tây, tàn sát khắp nơi, đột nhiên trong một đêm biến mất vô ảnh vô tung, cho dù là Ám các cũng không điều tra được tin tức của bọn họ.

Không có Phong tộc làm mưa làm gió, Thái Cổ nhất thời bình ổn lại, chí ít bề ngoài là như vậy…

Thái Huyền rời khỏi Kiếm các đã hơn một tháng, mỗi ngày đều nhờ Ám các đem tin tức mới nhất truyền về.

Những ma đầu Thái Cổ hành tung độc lập, cực kỳ hiếu sát, giết chóc chỉ dựa vào sở thích bản thân thật sự không ít. Muốn hành sự bằng sở thích của bản thân, không có thực lực cường hoành thì không thể, cho nên những ma đầu mà Thái Huyền tìm kiếm, không có ai mà không phải là nhân vật cường hãn. Tại Thái Cổ hầu hết võ giả đều đã từng dính máu, cho nên cũng rất khó phán đoán bọn họ là tốt hay là xấu.

Bản thân Thái Huyền cũng chính là một đại ma đầu, hơn nữa thực lực cường hoành, hôm nay lại có thêm Cửu Mệnh chiến giáp, ngoại trừ một số ít đỉnh cấp cao thủ, thực lực của y hoàn toàn có thể tung hoành Thái Cổ. Thái Huyền dẫn theo Phá Ma, cùng với Triệu Vô Cực đã tu luyện thành công Thương Khung bí quyết, một nhóm ba người lặng lẽ xuất phát.

Bởi vì Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng, cho nên Triệu Vô Cực đối với chuyện này cũng không dị nghị, đồng thời chuyện này chủ yếu là do Thái Huyền làm chủ, hắn chỉ phụ trợ, cho nên không có vấn đề gì.

Những ma đầu của Thái Cổ hành sự rất tà di, người bình thường khó có thể tìm được. Đối với những ma đầu danh tiếng và thực lực thấp hơn mình, Thái Huyền chỉ "hơi chút" triển hiện thực lực, cũng không lo bọn họ không đồng ý.

Những "người" này rất dễ dàng mời đến, nhưng đối với một số ma đầu cùng thời với Thái Huyền thì lại là chuyện khác.

Khi Thái Huyền chưa bị nhốt cũng từng nghe nói đến tên của những ma đầu này, hai bên đều nghe danh của nhau, nhưng lại chưa từng gặp mặt. Mỗi một thời kỳ náo động đều có rất nhiều ma đầu hiện thế, sau đó qua một đoạn thời gian lại đột nhiên biến mất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net

Đối với nơi ẩn cư của những ma đầu này, Thái Huyền vốn là người trong đạo nên cũng biết một chút. Mặc dù không biết nơi ở cụ thể, nhưng muốn tìm được phương vị đại khái cũng không phải là chuyện khó.

Bằng vào tên tuổi của Kiếm vực, thực lực bản thân tăng vọt, Cửu Mệnh chiến giáp bảo mệnh, cùng với phong cách hành sự tàn nhẫn, Thái Huyền một đường như quả cầu tuyết, không ngừng thu thập các ma đầu hung danh tại ngoại. Mỗi khi gặp phải đối thủ không thể thu thập được, hắn liền trực tiếp thông qua Ám các liên hệ với Phong Vân Vô Kỵ, để cho Phong Vân Vô Kỵ tự thân xuất mã.

Sau khi thôi diễn thành công Ma Viên quyết, công lực của Phong Vân Vô Kỵ tăng vọt, hôm nay đã loáng thoáng cảm ứng được sự tồn tại của Bổn Tôn. Theo thời gian trôi qua, Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tự động vận chuyển, thần thức không ngừng được tăng cường, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đã có xu hướng xuyên qua toàn bộ vị diện không gian, mở rộng đến vị diện không gian khác. Mỗi lần tĩnh tâm minh tưởng, Phong Vân Vô Kỵ đều cảm thụ được linh hồn dao động, giống như muốn phá thể mà ra, mở rộng vô hạn về bốn phía, dung nhập vào trong không gian khác nối liền với Thái Cổ…

Mỗi một lần, Phong Vân Vô Kỵ đều có thể cảm nhận rõ ràng kết cấu phức tạp của vô số không gian, đại lượng tin tức về không gian tràn vào trong đầu. Đây là một loại tiếp thu bị động, không cách nào lựa chọn, chỉ cần Phong Vân Vô Kỵ vừa tiến vào cái cảnh giới hoàn toàn trống rỗng, sẽ có một số lượng lớn tin tức xâm nhập vào trong đầu.

Mỗi một không gian đều hạo hàn vô biên, có vô số tin tức bên bản nguyên ẩn chứa bên trong. Mà thần thức của Phong Vân Vô Kỵ lại vô cùng rộng lớn, điều này khiến cho hắn mỗi lần đều có thể đồng thời cảm nhận được vô số không gian. Vô số tin tức phức tạp và lộn xộn như vậy tràn vào, khiến cho linh hồn của hắn không ngừng đau đớn.

Mặc dù loại trạng thái này không thể duy trì liên tục thời gian quá dài, nhưng mỗi một lần tiến vào loại trạng thái kỳ diệu này, Phong Vân Vô Kỵ đều thống khổ trong một thời gian dài.

Những tin tức của không gian bản nguyên tiếp thu được, cùng với một số tin tức hỗn loạn khác, mức độ vô cùng rộng lớn. Thế nhưng loại phương thức truyền tin này căn bản không người người nào có thể chịu đựng được. Cho dù là thần thức biến thái của Phong Vân Vô Kỵ, mỗi lần cũng chỉ có thể tiếp thu được một chút tin tức bản nguyên, nhưng chỉ vỏn vẹn một chút tin tức này, cũng đủ cho hắn biết được những thứ mà người khác suốt đời cũng khó có thể tiếp xúc được.

Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đã gần như siêu việt tất cả Thái Cổ cao thủ. Thần thức khổng lồ như vậy, cho dù là sở hữu bí thuật của tu pháp giả có thể làm cho thân thể quán thông với đại địa, cũng dần dần có không cách nào thừa nhận.

Dưới trạng thái chân khí trong cơ thể gần như không có, thần thức tự động tăng trưởng đã trở thành một sơ hở rất lớn. Nếu là tình huống này vẫn tiếp tục phát triển, cuối cùng sẽ có một ngày, cường độ thân thể không cách nào chịu được thần thức khổng lồ như vậy .

Sau khi vắt óc suy nghĩ rất lâu, Phong Vân Vô Kỵ chỉ đành dùng một loại phương pháp đơn giản nhất, đó là phong ấn thần thức.

Mỗi khi thân thể có dấu hiệu không chịu được cường độ thần thức, Phong Vân Vô Kỵ liền đem một bộ phận thần thức phong ấn lại, cứ như vậy không ngừng lặp lại, cho đến khi hoàn toàn giải quyết vấn đề này mới có thể giải phong.

Khi càng bình tĩnh, Phong Vân Vô Kỵ trái lại càng có vẻ bận rộn hơn so với bình thường.

Một lần hành động hủy diệt gần ngàn Phong tộc tiên phong, chuyện này từ lâu truyền khắp thiên hạ, khiến cho danh tiếng của Kiếm vực so với dĩ vãng trước đây chỉ có hơn chứ không kém. Không ngừng có cao thủ trong hệ phái tự do gia nhập Kiếm vực, tiến triển của Thái Huyền, tình hình gần đây của Phong tộc, còn có Chiến tộc vẫn luôn thờ ơ giống như đã lui khỏi Thái Cổ, hành động tiếp theo của Kiếm vực, những điều này đều cần hắn trù tính chung.

Trong Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng phía trước bàn vuông, chỉ một ngọn đèn đồng, xem qua tình hình chiến tranh mới nhất của Thái Cổ. Bên ngoài Kiếm các mưa to tầm tã, tiếng gió rít vù vù vang lên lên ngoài cửa, đây lại là một đêm ẩm ướt.

Trong bóng tối, một vầng sáng vô hình bao phủ cả Kiếm các. Những giọt mưa dày đặc khi đến gần khu vực này, tự động gập lại tại không trung, vẽ nên một vòng cung lưu loát, thuận theo vầng sáng vô hình kia chảy xuống.

Tiếng nước mưa nhỏ xuống trên nước đọng vang lên trong đêm tối. Tâm linh của Phong Vân Vô Kỵ vô cùng an tĩnh, linh hồn ẩn ước lại có xu thế đột phá không gian. Ngay lúc này…

"Bình!"

Cửa lớn của Kiếm các đột nhiên bị đẩy ra, một gã đệ tử Kiếm các toàn thân ướt đẫm, mái tóc ẩm ướt rũ xuống, tay phải nhét vào trong ngực đi nhanh đến. Nước mưa theo chân chảy xuống, lưu lại từng vết chân ẩm ướt trên mặt đất.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày, đang định mở miệng, tên đệ tử Kiếm các kia đã quỳ một chân xuống, tay phải đang nhét vào trong ngực liền đưa ra, giữa ngón tay mang theo một lá thư hơi ẩm ướt:

- Báo cáo Chủ công! Tin tức mới nhất vô cùng khẩn cấp, xin chủ công xem qua!

Ánh mắt đảo qua lá thư này, Phong Vân Vô Kỵ nói thẳng:

- Trực tiếp nói nội dung trong thư!

Từ tình hình của tên đệ tử này, Phong Vân Vô Kỵ nhìn ra, y hẳn là đã bôn ba cả vạn dặm đường trong đêm mưa, ngựa không dừng vó chạy về Kiếm các.

- Ba ngày trước, Phong tộc đột nhiên ồ ạt tấn công Chiến tộc, Chiến tộc và Phong tộc toàn diện giao chiến. Phong tộc đánh lén khiến cho Chiến tộc tổn thất thảm trọng, cho đến khi Chiến Đế xuất hiện, Phong tộc mới chịu lui bước. Chủ yếu của Chiến tộc đều đóng tại Đao vực trước kia, Chiến Đế phong không còn lại mấy ai. Hôm qua chúng thuộc hạ đã phát hiện tung tích của Phong tộc, mục tiêu giống như hướng về thánh điện của Tuyết vực, nhân số rất đông. Vào sáng nay, Thiếu các chủ Trì Thương tại bờ Đông Hải đã bị một người áo đen bắt đi, không biết tung tích, các đệ tử không cách nào truy tung được bọn họ. Bình nguyên dung nham ba ngàn dặm về phía tây, thiên địa xuất hiện dị tượng, một cỗ khí tức tà ác tràn ngập hư không, nguyên nhân bên trong còn không rõ ràng lắm…

Tên đệ tử Kiếm các kia lập tức đem nội dung trong thư nói ra, vừa nhanh vừa vội, hiển nhiên tình huống vô cùng khẩn cấp.

- Cái gì!

Dựa vào sự trấn định của Phong Vân Vô Kỵ, sau khi nghe xong cũng không khỏi biến sắc, đập mạnh xuống bàn, đột nhiên đứng dậy, cả giận nói:

- Sự tình ba ngày trước, vì sao hôm nay mới truyền về? Các ngươi lại để cho Thiếu các chủ bị người bắt đi trước mắt mình như vậy…

- Xin chủ công thứ tội!

Tên đệ tử Kiếm các kia cúi đầu thật thấp:

- Chỉ vì Chiến tộc phòng thủ nghiêm mật, thế lực của chúng ta không dễ dàng thâm nhập vào. Phong tộc và Chiến tộc khai chiến quá mức đột ngột, hơn nữa hai bê đều cố ý che giấu, cho nên…

- Không cần nói nữa!

Phong Vân Vô Kỵ hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, đồng thời cảm nhận ngữ khí của mình có chút hơi quá, lập tức nói với tên đệ tử Kiếm các kia:

- Xin lỗi!

- Chủ công không cần để ý! Là sai lầm của thuộc hạ.

- Chuyện này không cần nhắc lại nữa, ngươi lui ra đi!

- Vâng thưa chủ công!

Sau khi tên đệ tử Kiếm các truyền tin kia thối lui, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thật lâu không thể bình tĩnh.

"Trì Thương bị bắt đi, rốt cuộc là do ai làm? Không ngờ Phong tộc lại chọn tại lúc này mà khai chiến với Chiến tộc… vừa mới khai chiến xong, lại tiến về hướng Tuyết vực. Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Lẽ nào muốn công kích những nữ đệ tử của Tuyết vực?" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng lo lắng, sự thất tung của Trì Thương đã khiến cho hắn vô cùng nóng nảy. Trì Thương rời đi vốn chính là do ý của hắn.

Từng nghi hoặc xoay quanh trong đầu. Trong bóng đêm, tiếng mưa gió dường như rất xa xôi bỗng nhiên lại xông vào trong đầu, nghe như tiếng sấm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện