Phi Thăng Chi Hậu

Chương 375: Thiếu nữ U Nhược



Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, một mặt men theo thông đạo ngập tràn sương mù trong cấm địa Phong tộc tiến vào bên trong, mặt khác không ngừng hấp nạp những luồng ý thức ba động đầy rẫy trong không khí mặc dù đã trải qua thời gian rất lâu nhưng vẫn còn rất cường liệt.

Thời gian càng lâu, loại ý thức ba động cường liệt đó lại phân tán càng nhanh, những ý thức tàn lưu mà Phong Vân Vô Kỵ có thể hấp thu được lại càng nhỏ nhoi.

Phong tộc ở trong lòng đất, dù vậy bên dưới vẫn luôn được quét dọn vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Nhưng trong cấm địa này, khắp nơi đều là mạng nhện, xác động vật thối rữa đầy dưới nền, còn có một số dây leo mọc bò dưới đất, hiển nhiên là đã rất lâu không có người lui tới.

Từng cỗ ý thức ba động yếu ớt chảy vào trong ý thức hải, cấu thành những hình ảnh mơ hồ và tàn khuyết trong hư vô đen kịt.

Từng hình ảnh giết chóc hiện lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, cảnh tượng một khắc trước lúc đám Phong tộc đó bị treo cổ đến chết tại nơi này lần lượt lướt qua trong đầu hắn.

"Nơi này đã từng xảy ra một trường nội chiến thảm liệt của Phong tộc." Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ như ngộ ra điều gì đó, dựa vào năng lực mô phỏng đặc biệt của ý thức, linh hồn hắn xuyên qua thời không, quay trở về thời khắc mấy trăm triệu năm trước, ngay tại nơi đã từng xảy ra cuộc nội chiến Phong tộc này.

Căm hận, bất cam, phẫn nộ, bi thương, nguyền rủa… một loạt những tâm tình phức tạp phiêu lãng theo làn sương mù dày đặc trong thông đạo ngầm tối tăm, hàng tỷ năm không tiêu tán ….

Nguyên nhân chính của cuộc nội chiến đã không cách nào biết được, dù sao thời gian cũng đã quá lâu, Phong Vân Vô Kỵ không thể phân tích hoàn chỉnh được tình cảnh lúc đó, chỉ có thể mơ hồ biết rằng: trong cuộc nội chiến Phong tộc chia làm hai phe, một phe mặc áo đen hình như được gọi là "Huyền Lưu", còn phe kia chính là Phong tộc mặc áo trắng mà hắn thấy hiện giờ, bọn họ được gọi là "Bạch Lưu".

Phong Vân Vô Kỵ còn không biết, trong lúc vô ý hắn đã khám phá ra cuộc nội chiến giữa hai lưu phái Huyền Bạch đã từng ảnh hưởng đến toàn bộ Phong tộc.

Từ những thi hài của Phong tộc phái "Huyền Lưu" bị treo cổ tại nơi này, đến tận bậy giờ vẫn không đung đưa theo gió, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được một loại cảm tình cảm vô cùng phong phú, hoàn toàn không giống như loại tâm cảnh bình thản của nhân loại Thái Cổ. Xuyên thấu qua phẫn nộ, bất cam, căm hận… lộ ra bên ngoài, hắn còn cảm nhận được một sự đau xót ngưng tụ không tan.

Mà cảm tình phong phú của chi nhánh Phong tộc đã chiến bại trong cuộc nội chiến đó lại càng giống như nhân loại bên ngoài Thái Cổ.

Vĩnh viễn chỉ có bản thân mình mới hiểu rõ nhất làm cách nào để đối phó với chính mình. Phong thể của Phong tộc trong con mắt của một phe Phong tộc khác lại không hề có bất kỳ bí mật gì, phe Phong tộc thua trận kia giống như người bình thường bị treo cổ tại nơi đây…

Bước nhanh vòng qua đống xác khô bị treo lơ lửng tại nơi này, sau thời gian một nén nhang, xuyên qua một hang động nhỏ hẹp, cuối cùng Phong Vân Vô Kỵ đã tới được nơi phát ra tiếng nước chảy róc rách.

Đây là một động huyệt ngầm vô cùng rộng lớn, từ nền đến trần phải cao đến hơn mười trượng, bên trong tràn ngập sương khói màu xám. Trong động huyệt rộng đến mấy chục trượng này có một dòng sông ngầm trong vắt chảy qua, Theo tiếng nước chảy róc rách, hơi nước trên mặt sông phiêu phù, bốc lên nghi ngút.

Một thanh âm như tiếng chổi quét qua mặt đất khẽ truyền vào trong tai, trong tiếng khua khe khẽ đó, hắn còn nghe thấy được tiếng leng keng trong trẻo.

Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ thanh tú mặc váy dài bằng lụa đen mỏng đang đứng ở bên kia bờ sông đối diện. Từ góc độ quan sát của hắn, chỉ thấy được mái tóc dài đen óng mềm mại như tơ lụa ôm sát lấy gương mặt, dọc theo hai gò má buông xuống đến trước ngực, giữa mái tóc lộ ra những sợi dây cột tóc có treo những chiếc chuông nho nhỏ.

Ánh nước dập dờn trong vắt phủ lên gương mặt nhu hòa của thiếu nữ, toát lên một vẻ ôn nhu và bình tĩnh. Từ trên người nàng, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được một sự yên bình đã rất lâu không thấy, đó là một thiếu nữ dường như rất dễ hài lòng.

Đây là một thiếu nữ lạ lùng. Trong cấm địa này của Phong tộc, xuyên qua tầng tầng thi thể treo lơ lửng, bên bờ sông tràn ngập sương mù này, lại nhìn thấy một thiếu nữ mong manh như chỉ cần một cơn gió quét qua cũng có thể thổi bay, nếu như nói trong lòng Phong Vân Vô Kỵ không kinh ngạc thì đó là không thể, huống hồ y phục trên người nàng thoạt nhìn cũng không giống như một Phong nô bình thường.

Từ trên người nàng, Phong Vân Vô Kỵ cảm thụ được một khí tức như có như không giống như của Phượng Phi. Điểm khác với Phượng Phi chính là thiếu nữ trước mặt khiến cho người ta không kiềm được sinh ra một loại cảm giác muốn bảo vệ và cưng chiều nàng.

Những đường cong ưu mỹ, khóe môi khẽ nhếch lên, sự thỏa mãn vô tình lộ ra, tất cả khiến cho tâm linh của người ta như được gột rửa, giống như một chốn thiên đường an bình giữa Thái Cổ hỗn loạn này.

- Ngươi là ai?

Một giọng nói dịu dàng như tiếng chuông ngân mang theo vẻ nhu nhược truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ lắc lắc đầu, ổn định tinh thần lại. Loại khí chất đặc biệt trên người nữ tử này vô cùng hấp dẫn người khác, đứng ở bên cạnh nàng, hắn bất tri bất giác thả lỏng người, cũng chìm vào mê mẩn.

Quay đầu lại, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy một vẻ sợ hãi trên gương mặt của thiếu nữ, lại mang theo một chút biểu tình kinh hỉ cố gắng che dấu, thần sắc đó… giống như được trông thấy một thứ gì vô cùng mới lạ.

Chân khí vốn đang ngưng tụ trong lòng bàn tay liền nhanh chóng tản đi, Phong Vân Vô Kỵ thật sự không thể nào hạ thủ đối với nữ tử này.

- Ở đây buồn quá, có thể nói chuyện với ta một chút không?

Không đợi Phong Vân Vô Kỵ trả lời, thiếu nữ liền mở miệng nói tiếp, tựa hồ vẫn đang mong chờ câu trả lời của đối phương.

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bình tĩnh đi đến bên cạnh thiếu nữ:

- Cô muốn nói chuyện gì?

Từ trên người cô gái này, Phong Vân Vô Kỵ không cảm giác được một chút khí tức uy hiếp nào. Một cô gái như vậy, cho dù biết rõ nàng là Phong tộc, cho dù biết rõ nàng chỉ cần kêu lớn một tiếng là có thể kinh động đến cả Phong tộc, hắn vẫn khó mà sinh ra địch ý với nàng.

- Ta cũng không biết nữa.

Thiếu nữ buông cây chổi ra, bàn tay trắng nõn như ngọc khẽ vén chiếc váy lên, ngồi xuống bên cạnh bờ sông, ánh mắt mỹ lệ ngơ ngác nhìn dòng nước chảy qua trước mặt.

Biểu tình của thiếu nữ vô cùng nghiêm túc, tựa hồ trong đầu nàng thật sự nghĩ như vậy.

"Đây là một cô gái làm cho người ta khó có thể tức giận được." Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ trong lòng, sau đó hỏi:

- Cô tên là gì?

- U Nhược!

Thiếu nữ chống cằm, khẽ trả lời, tay trái đột nhiên thò ra, nhúng vào trong dòng nước lạnh giá, nhẹ nhàng khuấy lên một đám bọt nước.

- Cái tên nghe rất hay…

Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm thầm đánh giá cái tên này.

- Còn ngươi?

"Phong Vân Vô Kỵ!"

Phong Vân Vô Kỵ chợt vén y phục lên, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ, cùng nàng ngắm nhìn dòng nước đang lững lờ trôi qua trước mặt.

Trong huyệt động vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách bên dưới người. Nơi mà dòng sông ngầm này chảy qua vừa vặn vuông góc với thông đạo mà Phong Vân Vô Kỵ đến lúc đầu, nhìn sang hai bên, chỉ thấy hai bờ sông kéo dài vô tận, sương mù dày đặc kia theo dòng nước lan ra rất xa.

Thiếu nữ sở hữu một loại khí chất đặc biệt vẫn ngồi yên không nói gì. Phong Vân Vô Kỵ cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, không ngờ bản thân lại cùng một thiếu nữ xa lạ vừa mới quen ngồi ngẩn ra bên bờ sông như vậy.

Cho dù cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không có ý thay đổi điều này, cũng không có ý phá vỡ sự yên tĩnh trong huyệt động này.

Trong thời gian dài, không ngừng từ trong một cuộc chiến thoát ra, rồi lại rơi vào một cuộc chiến khác, đột nhiên gặp được một thiếu nữ ôn nhu và có chút đơn thuần khiến cho lòng người bình tĩnh, gặp được một dòng sông ngầm bình lặng, tất cả những điều này đột nhiên khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy vô cùng quý giá.

"Hay là cứ ở nơi này tĩnh tâm một đoạn thời gian đi, dù sao tạm thời cũng không gấp!" Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ trong lòng.

- Ngươi là tộc nhân bên ngoài phải không?

U Nhược đột nhiên quay đầu lại, gương mặt nhu hòa cách Phong Vân Vô Kỵ không tới hai thước, môi nàng khẽ cong lên, trong đôi mắt to khẽ chớp chớp mang theo khí tức ôn hòa, những sợi tóc từ hai bên rũ xuống như thác nước cũng khẽ bồng bềnh lay động.

- Ừm, đúng vậy…

Phong Vân Vô Kỵ có chút lúng túng nói.

- Vậy nhất định là ngươi đã nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi. Bên ngoài có phải có rất nhiều hoa hồng tươi đẹp, còn có cỏ non xanh mướt? À đúng rồi, có phải còn có cả tiếng chim hót rất êm tai?

Trên gương mặt thiếu nữ hiện lên một vẻ mong mỏi thiết tha, giống như là nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh hỉ:

- Ngươi có thể đưa ta đi ra ngoài nhìn một chút không?

Phong Vân Vô Kỵ chợt bừng tỉnh. Thì ra đây là một thiếu nữ từ khi ra đời cho tới nay vẫn luôn ở trong lòng đất, chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, thảo nào nàng không hề có chút ngạc nhiên nào đối với sự xuất hiện của mình. Có lẽ ở trong thế giới của nàng, tất cả mọi người xuất hiện tại đây đều là tộc nhân của nàng, hoặc có lẽ, cả thế giới của nàng cũng chỉ có một góc nho nhỏ dưới lòng đất này mà thôi.

"Thì ra là thế!" Nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ lần nữa tập trung lên người U Nhược, trong lòng không khỏi càng thêm thương xót.

Sự đơn thuần và thỏa mãn của nàng bắt nguồn từ cuộc sống tẻ nhạt dưới lòng đất cả đời không đổi. Một đóa hoa, một cây cỏ đều có thể làm cho nàng mừng rỡ và thỏa mãn… Phong Vân Vô Kỵ dần dần có chút hiểu được vì sao nàng lại thích ngồi ngắm nhìn dòng sông ngầm như vậy, trong lòng nàng, có lẽ dòng sông ấy là thứ duy nhất khác biệt so với cái địa phương toàn đất vàng này.

- Có được không? Có được hay không…

Tiếng thúc giục của thiếu nữ vang lên bên cạnh, một làn xạ hương thoang thoảng thổi vào trong mũi, thiếu nữ lại ghé sát vào Phong Vân Vô Kỵ thêm một chút.

Trong tiếng váy áo chuyển động, một âm thanh ma sát rất nhỏ truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ. Mặc dù mặt đất rất mềm xốp, tiếng ma sát cũng không lớn lắm, nhưng hắn lại rất nhạy cảm nghe được âm thanh không hài hòa này.

"Đây là cái gì…" Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên co rút lại.

Dưới chiếc váy màu đen bằng tơ mềm, đôi bàn chân trần như dương chi bạch ngọc lộ ra bên ngoài ba tấc, dẫm trên mặt đất xốp mềm, gấu quần khẽ tung bay theo gió, lộ ra một góc của vòng khuyên bằng kim loại. Vòng khuyên kim loại màu bạc đó móc vào nơi mắt cá chân của nàng, nối liền với một đoạn tơ màu trắng bạc làm từ một loại vật liệu đặc biệt, đầu cuối của sợi tơ kéo dài vào trong tường động.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chỉ là một thiếu nữ, vì sao lại bị cầm tù, hơn nữa còn bị giam giữ trong cấm địa của Phong tộc?" Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ tràn đầy nghi hoặc, nhưng trước khi giải quyết những nghi ngờ này, hắn vẫn không thể trơ mắt nhìn một thiếu nữ bị hành hạ như vậy.

Tay phải vừa vươn ra, đoạn tơ kia đã nắm trong lòng bàn tay của hắn…

- Đừng!

Bên tai vang lên tiếng kinh hô của thiếu nữ.

Nhưng động tác của Phong Vân Vô Kỵ lại rất nhanh, ngay lúc thiếu nữ vừa lên tiếng thì hắn đã cắt đứt sợi tơ.

- A!

Bên tai vang lên tiếng kêu đau đớn của thiếu nữ. Dưới bàn tay, sợi tơ bạc bị đứt kia đột nhiên hóa thành trăm ngàn sợi tơ nhỏ trong suốt mà mắt thường khó nhìn thấy, phiêu tán khắp nơi. Hư không nổi lên từng cơn sóng gợn, những tia chớp lốp đốp dọc theo sợi tơ bạc chạy về hướng đầu nguồn.

Khi chân lực tiêu tan, những sợi tơ nhỏ trong suốt phiêu tán khắp nơi lại bắt đầu ngưng tụ, hóa thành một sợi tơ hoàn chỉnh.

- Sao lại như thế này?

- Vô dụng thôi!

Thiếu nữ U Nhược khẽ nhếch môi, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Dưới lớp lụa mỏng màu đen, trên bàn chân trần trắng như dương chi bạch ngọc bắn ra một chùm hoa máu, mà vòng bạc kia thì vẫn không hề hư hại chút nào.

- Xin lỗi, đã làm nàng bị đau rồi!

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng không nỡ, sự quái dị của sợi tơ bạc đó đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

- Không sao!

U Nhược khẽ kéo gấu quần xuống, che đi đôi chân nhiễm máu, yếu ớt nói:

- Dù sao ta cũng đã quen rồi…

Phong Vân Vô Kỵ yên lặng, trong lòng có phần áy náy. Hắn muốn thử thêm một lần, nhưng hiển nhiên sợi dây này có chút cổ quái, muốn cắt đứt nó mà không liên lụy đến thiếu nữ là việc rất khó.

- Có lẽ như thế này sẽ có thể khiến cho nàng cảm thấy tốt hơn một chút.

Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lên tiếng, đồng thời tay áo dài khẽ rung động. Từng cỗ thiên địa nguyên khí hòa vào trong những sợi kinh mạnh hư cấu do hắn tùy ý ngưng tụ thành, chui vào trong lòng đất,sau đó truyền vào trong kinh mạch nơi bàn chân của thiếu nữ…

- Thật thoải mái…

Nhìn thấy bộ dạng tung tăng của nàng, khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ không khỏi mỉm cười.

Thiếu nữ chợt bình tĩnh lại, quay sang nhìn Phong Vân Vô Kỵ.

- Ngươi cười lên rất dễ nhìn, vì sao cứ phải giữ bộ mặt cứng nhắc như thế?

- À!

Phong Vân Vô Kỵ không khỏi ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười. Nguồn: https://truyenbathu.net

- Cô rất muốn được ra ngoài nhìn ngắm phải không?

- Ừm!

- Nếu như có cơ hội, ta sẽ dẫn cô đi.

- Thật sao? Là thật sao?

Ngồi bên cạnh thiếu nữ này, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ tràn đầy ôn nhu và bình tĩnh. Ngày hôm đó, lặng yên đối diện với dòng sông ngầm, hắn đã kể chuyện xưa cho nàng nghe cả đêm, những chuyện xảy ra trong một thế giới hoàn toàn khác với nơi đất vàng đầy những hang động đan xen này…

Lúc mới đầu, thiếu nữ còn vô cùng thích thú mà chen vào mấy câu, nhưng đến đoạn sau, nàng chỉ lấy hai tay ôm gối, chiếc cằm xinh đẹp đặt trên lòng bàn tay, yên lặng lắng nghe. Từng con gió mát từ trên mặt sông thổi qua tóc mai của nàng, làm rung rinh những chiếc chuông nhỏ xíu trên mái tóc, phát ra âm thanh leng keng vui tai…

Cũng không biết đã qua bao lâu, thiếu nữ đã ngủ gật trên đầu gối, khuôn mặt nhu hòa tinh tế mang theo một nụ cười ngọt ngào và thỏa mãn.

Phong Vân Vô Kỵ đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Lúc nay trong tai bỗng vang lên tiếng xé gió, biểu thị có người đang đến gần…

- Ta cũng phải đi thôi, hy vọng lần sau có thể đưa cô ra ngoài nhìn ngắm một phen…

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền hóa thành một làn khói xanh thổi về hướng ban đầu mà hắn tới. Xa xa, một vị lão giả tóc bạc, gương mặt đầy nếp nhăn, mặc một bộ đồ cũ nát nhanh chóng bay đến, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

- Công chúa…

Lão giả kia từ xa đã vội vã hô lên.

"Thì ra nàng là công chúa của Phong tộc…" Trong huyệt động, Phong Vân Vô Kỵ lướt đi cực nhanh, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu.

Công chúa của Phong tộc, U Nhược.

Nghe đồn rằng, tộc trưởng của Phong tộc vốn không phải là Phong Tôn mà là một người khác, đó là Phong Thần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện