Phi Thăng Chi Hậu

Chương 392: Chỉ chiến chi thương (phần 3)



Chiến Đế im lặng, hiển nhiên không muốn nói ra tên của người kia.

- Phong Tôn! Dựa theo ước định, Kiếm Thần giao cho ngươi đối phó, những chiến tướng của Chiến tộc sẽ do thủ hạ của ta đối phó.

Thủ lĩnh Thiên Ma tộc đưa tay chỉ về phía mấy chục tên cao thủ Thiên Ma tộc kia:

- Về phần Chiến Đế, hừ…

- Nếu là ngày trước, bổn tọa còn e ngại ngươi vài phần.

Thủ lĩnh Thiên Ma tộc trầm giọng nói:

- Nhưng hôm nay, bổn tọa biết rõ ngươi chỉ còn lại vài phần thực lực mà thôi.

Dứt lời, thân thể của hắn đột nhiên bắn ra, phía trước, một cỗ ma khí mãnh liệt tụ thành một bóng ma khổng lồ, gào thét lao về hướng Chiến Đế. Gần như đồng thời, mấy chục tên cao thủ Thiên Ma tộc toàn thân bốc cháy hỏa diễm màu xanh đậm cũng hóa thành từng bóng đen lao về hướng những chiến tướng phía sau Chiến Đế.

"Ầm!"

Một luồng sáng màu trắng như dải lụa từ trong tay áo Chiến Đế bắn ra, cắt qua bầu trời, chém thẳng vào trên người thủ lĩnh Thiên Ma tộc đang lao đến. Bóng ma cao mấy chục trượng trong nháy mắt ngưng kết lại, hóa thành một pho tượng băng tuyết như thực chất…

"Rắc rắc!"

Sương khí ngưng kết lại. Hàn khí hùng hậu do Chiến Đế chém ra vừa mới đông cứng luồng ma khí kia, rất nhanh đã vang lên những tiếng băng tầng rạn nứt, tượng băng ầm ầm vỡ vụn. Từ bên trong bức tượng băng tuyết kia, thân ảnh lực lưỡng của thủ lĩnh Thiên Ma tộc bắn ra bên ngoài, trong nháy mắt xuyên qua trùng trùng không gian, cách người Chiến Đế không đến hai thước…

Hành động của thủ lĩnh Thiên Ma tộc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, không ai nghĩ đến hắn vừa nói động thủ liền động thủ ngay, còn chưa kịp phản ứng thì hai người đã giao thủ với nhau…

Tại khoảnh khắc bàn tay của thủ lĩnh Thiên Ma tộc đến gần Chiến Đế, mọi người chỉ cảm thấy một luồng chiến ý khiến cho người ta hít thở khó khăn từ sâu trong bầu trời tuôn ra. Hư không rung động, chiến ý kinh thiên động địa hóa thành một mũi nhọn đâm về phía tên thủ lĩnh Thiên Ma tộc kia.

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên lóe sáng, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào hai người đang giao thủ như tia chớp.

Chiến Đế và thủ lĩnh Thiên Ma tộc này dường như đã quen biết từ trước, hơn nữa còn có thù xưa. Giữa hai người này rốt cuộc ai mạnh hơn ai, vấn đề này đã trở thành nghi vấn trong lòng rất nhiều cao thủ có mặt tại trường. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả sự quan tâm đều tập trung vào trên người Chiến Đế và thủ lĩnh Thiên Ma tộc thần bí này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ

"Bình!"

Tộc trưởng Thiên Ma tộc bị chiến ý bá đạo của Chiến Đế đánh trúng, thân thể khẽ run lên, khải giáp trên người không ngừng rung động phát ra tiếng "ong ong". Gần như ngay khi Chiến Đế phát ra tinh thần công kích, cả hai cũng đồng thời xuất thủ, hai bàn tay một đen một trắng tại hư không mạnh mẽ va chạm vào nhau…

Nơi chân trời, giữa không trung bỗng hiện lên từng điểm đen, thời gian phảng phất như ngừng lại, từ xa đến gần, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người này…

"Ầm!"

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Dưới sự quan sát của mọi người, thủ lĩnh Thiên Ma tộc như một viên vẫn thạch nặng nề đâm vào người Chiến Đế. Trên khải giáp đen kịt, vài mũi nhọn trong nháy mắt xuyên qua y bào của Chiến Đế, tại hư không phía sau tán phát ra từng luồng sáng lạnh khiến cho kẻ khác rợn người. Đồng thời, một lớp sương trắng cũng bao phủ trên khải giáp đen kịt của thủ lĩnh Thiên Ma tộc. Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, lớp sương trắng kia nhanh chóng hóa thành huyền băng cứng rắn, quấn quanh thân thể của thủ lĩnh Thiên Ma tộc. Bởi vì cự ly quá gần, Chiến Đế thân mặc đế bào cũng bị tầng huyền băng to lớn trong nháy mắt bán kính đã đạt hơn mười trượng bao phủ bên trong.

"Ầm!"

Kình khí bắn ra bốn phía, khí lưu cuồng bạo quét qua chung quanh khiến cho mọi người không khỏi che mắt lại, chỉ có vài người vẫn mở to mắt như lúc ban đầu. Xuyên qua kình khí hủy diệt cuồng bạo, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy phía sau Chiến Đế bỗng nhiên xuất hiện một hố đen, bên trong hoàn toàn đen kịt, chỉ có từng điểm sáng ảm đạm thỉnh thoảng lóe lên, gần như không thể phát hiện ra. Chiến Đế bị tộc trưởng Thiên Ma tộc kia đẩy mạnh vào trong hố đen, như sao băng lao vào sâu trong bóng tối, tầng huyền băng nửa trong suốt bên ngoài thân thể hai người càng ngày càng nặng, chỉ trong chốc lát đã lớn hơn không ít…

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày. Dựa vào thực lực của Chiến Đế có vẻ như vẫn không địch lại tên thủ lĩnh Thiên Ma tộc này, hắn rốt cuộc cường hãn đến mức nào?

Đã vào Thần cấp hậu kỳ, có lĩnh vực, che giấu khí tức, khiến cho đối thủ không đoán ra thực lực bản thân, chính là sự tình dễ dàng. Một trường chiến đấu xuống tới, Phong Vân Vô Kỵ cũng không cách nào nhìn ra thực lực Thiên Ma tộc tộc trưởng này, nhưng tựa hồ, lại là không yếu hơn so với Chiến Đế.

"Lại là một đỉnh cấp cao thủ." Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ. Thái Cổ hôm nay đang từng bước triển hiện cho hắn thấy bộ mặt thật của của mình.

Trong lúc suy nghĩ, một loại cảm ứng kỳ diệu bỗng dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, liền ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi bỗng nhiên co rút lại, trong mắt chợt lóe sáng.

Phong Vân Vô Kỵ tập trung chân khí vào hai mắt, ánh mắt nương theo cảm giác vi diệu kia, xuyên qua hố đen đang không ngừng thu nhỏ lại, nhìn vào sâu trong bóng tối. Tại phương hướng Chiến Đế và thủ lĩnh Thiên Ma tộc biến mất, ở nơi xa hơn, một bóng trắng nhỏ bé mơ hồ xuất hiện tại cuối cùng. Cảm giác đó như xa như gần, cho dù Phong Vân Vô Kỵ gia tăng chân khí tập trung vào hai mắt, nhưng cũng không cách nào kéo gần loại khoảng cách này, trong cảm giác thủy chung vẫn là một mảng lờ mờ.

- Là Bổn Tôn!

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng bừng tỉnh, buột miệng nói.

- Cái gì?

Độc Cô Vô Thương cả kinh, hỏi, đồng thời cùng với Tây Môn Y Bắc nhìn về phía không gian hư vô phía sau hố đen bị Chiến Đế và thủ lĩnh Thiên Ma tộc phá ra…

- Các người ở lại nơi này! Ta đi rồi sẽ về.

Phong Vân Vô Kỵ kiên quyết nói, tay áo phất lên, liền hóa thành một cái bóng lao về phía cửa động đang nhanh chóng thu hẹp lại:

- … Nếu như tình huống có biến hãy nhanh chóng ly khai, không nên dây dưa với địch!

Tu luyện thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được thực lực của mình đã tăng trưởng rất nhiều, nhưng hắn cũng không cho rằng mình đã đạt được cảnh giới của Chí Tôn, chuẩn xác mà nói thì còn một khoảng cách rất xa. Sự sinh tồn của nhân tộc, mấu chốt đều nằm ở chỗ có thể sinh ra một vị Chí Tôn. Tại khoảnh khắc cảm ứng được Bổn Tôn, một ý niệm bỗng lướty qua trong đầu hắn: đem Hiên Viên Đế Tâm quyết cộng hưởng với Bổn Tôn, lợi dụng năng lực phân tích thôi diễn siêu cường của Bổn Tôn để thôi diễn ra sự ảo diệu bên trong.

Đạo của Chí Tôn tất có sự ảo diệu của nó. Ngày trước trong dung nham sưới lòng đất, một chút ý niệm còn sót lại của hoàng đế đã đem Hiên Viên Đế Tâm quyết tặng cho mình, Phong Vân Vô Kỵ tin tưởng, pháp quyết này nhất định có quan hệ mật thiết với đạo của Chí Tôn.

Trước khi Phong Vân Vô Kỵ đến gần hố đen đã thu nhỏ lại chỉ vừa một người thông qua, một giọng nói bỗng nhiên vang lên:

- Phong Vân Vô Kỵ! Bổn tọa ở đây, ngươi lại muốn đi đâu?

"Xoẹt xoẹt…"

Từng luồng khí trắng mờ mịt từ trước người bắn ra, bao trùm tất cả phương hướng tiến tới của Phong Vân Vô Kỵ, phong kín tất cả góc chết. Khí trắng mờ mịt đan xen vào nhau, bao trùm khắp cả bầu trời. Thân hình Phong Vân Vô Kỵ liền hóa thành khói nhẹ, len lỏi trong những luồng khí trắng tràn ngập khắp nơi, không ngờ một lát sau đột nhiên cảm huyết khí toàn thân sôi sục, tràn về hướng các lỗ chân lông như muốn bắn ra. Hắn trong lòng rùng mình, tay áo rung động, thân hình liền như nước chảy mây trôi bắn ngược trở về.

- Phong Tôn!

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Tôn cách đó không xa, phía sau hắn là hố đen do tộc trưởng Thiên Ma tộc phá ra đang nhanh chóng thu hẹp lại, trong nháy mắt đã biến mất, một sự tức giận bỗng dâng lên trong lòng.

- Hừ! Lần này bổn tọa xem thử ngươi còn trốn đi đâu!

Mắt thấy Phong Vân Vô Kỵ thối lui, Phong Tôn cũng không đuổi theo, tay áo phất ra, từng luồng khí trắng dạng tơ đầy trời liền tán đi:

- Bổn tọa hỏi ngươi, ngươi đã đem Phong tộc đại tướng quân thủ hạ của bổn tọa đến nơi nào?

- Ngươi nói thử xem?

Phong Vân Vô Kỵ hít vào một hơi, cơn giận trong lòng nhanh chóng tán đi, khôi phục lại cảnh giới bình tĩnh xuất thủ tùy tâm:

- Ngươi không ngừng áp sát từng bước, quả thật là khi dễ Kiếm vực ta không người… Hắn có kết quả gì chẳng lẽ còn cần suy đoán hay sao?

Khuôn mặt Phong Tôn trong nháy mắt tức giận đến đỏ bừng:

- Được, được… tạm thời bỏ qua việc này không nói đến! Hôm nay ngươi một tay xúi giục những con kiến hôi này đối nghịch với bổn tọa, thậm chí còn cướp đi cháu gái của bổn tọa, ý đồ làm phân hoá thế lực của bổn tọa. Chút tâm tư đó của ngươi đừng cho rằng bổn tọa không biết! Hừ! Nợ mới nợ cũ, vừa lúc tính luôn một thể…

- Vô Kỵ!

Một tiếng hét kinh hãi từ trong miệng Độc Cô Vô Thương vang lên. Gần như đồng thời, Phong Vân Vô Kỵ cũng phát hiện một bóng sáng nhàn nhạt dung hợp với không khí đang từ bên cạnh người cách đó không xa chậm rãi lướt qua, một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng, hắn lập tức quát lớn:

- Phong Tôn, ngươi thật đê tiện!

Đồng thời, bước chân lay động, nhanh chóng lùi về phía sau.

Phong Tôn đột nhiên cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy đắc ý và dữ tợn:

- Phát hiện thì thế nào? Ha ha ha… quá muộn rồi…

Dứt lời, hai tay của Phong Tôn liền vung ra. Bóng sáng nhàn nhạt kia trong nháy mắt trở nên rõ rệt, hai đường vòng cung lướt qua hai bên trái phải Phong Vân Vô Kỵ, như muốn cuốn hắn vào bên trong. Ở phía sau, một gã trưởng lão Phong tộc râu dài đến ngực đạp bước hư không, tay phải đầy nếp nhăn giơ lên cao quá đỉnh đầu. Từng luồng khí lưu cực nhỏ như đao từ bàn tay của hắn bắn ra bốn phía, sau mấy chục trượng liền gập xuống bên dưới, tụ thành một lĩnh vực to lớn khác, từ phía sau lan về phía Phong Vân Vô Kỵ.

Tây Môn Y Bắc vốn vẫn đứng yên một bên liền tức giận hừ một tiếng, bước ra một bước, tay phải đã cầm trên chuôi thiết kiếm, một cỗ khí tức hủy diệt hùng hậu phá thể xuất ra, quét qua thiên địa, tràn vào khe hở giữa hai lĩnh vực trước sau.

- Tây Môn Y Bắc, muốn đi đâu?

Trước mắt bỗng nhoáng lên, một bóng người to lớn đã chắn trước mặt Tây Môn Y Bắc, bóng đen chiếu xuống che phủ cả người hắn.

- Là ngươi?

Tây Môn Y Bắc bỗng nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng. Mặc dù nhất thời không nhớ ra A Khách La, nhưng hắn đối với loại khí tức này lại vô cùng quen thuộc.

"Ầm ầm ầm!"

Trong tai vang lên tiếng mấy chục đạo quyền kình va chạm. Không khí chấn động, sóng khí nổ tung quét qua phía dưới. Sơn xuyên vỡ vụn, hóa thành từng đoàn sương mù mờ mịt. Mặt đất bị kình khí phá thành từng hố lõm như tổ ong. Lúc này mấy chục tên cao thủ Thiên Ma tộc kia đã bắt đầu đối phó với những chiến tướng mà Chiến Đế mang đến…

Mắt thấy Tây Môn Y Bắc bị A Khách La ngăn cản, Độc Cô Vô Thương liền muốn ra tay tương trợ, không ngờ thân hình còn chưa động, một luồng khí tức âm lãnh bỗng đập vào mặt, một bóng người cao lớn khác đã chắn ở bên sườn, nếu như y không dừng bước sẽ đụng phải người này.

- Ngươi gọi là Kiếm Ma?

Giọng nói vang dội từ đỉnh đầu vang lên:

- Bằng vào ngươi cũng xứng sao?

Cho dù dựa vào tâm tính tu vi của Độc Cô Vô Thương, nghe được những lời này cũng không khỏi giận dữ trong lòng, liền ngẩng đầu nhìn tên cao thủ Thiên Ma tộc lực lưỡng trước người, địa vị còn xếp trên A Khách La một bậc, trầm giọng nói:

- Lão phu là Kiếm Ma, danh hiệu này là do người khác phong cho, không phải do lão phu tự phong. Có phải ngươi muốn khiêu chiến lão phu?

Bên trong giáp che mặt, nhân vật số hai của Thiên Ma tộc nghe vậy cũng không khỏi nhướng mày, thu hồi vẻ khinh thường.

- Có ý tứ… Ha ha! Muốn cứu kia tiểu tử sao? Hừ! Không ngại nói cho ngươi biết, trận chiến này chính là vì đối phó với tên tiểu tử đó, hôm nay hắn có cánh cũng không thoát được.

Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương nghe vậy liền giật mình, một cảm giác không ổn dâng lên trong lòng, cùng có chung một nghi vấn: lẽ nào sự xuất hiện của thủ lĩnh Thiên Ma tộc thần bí này, không phải là vì muốn ngăn cản Chiến Đế là người có khả năng khiến cho kế hoạch biến đổi, mà mục đích thật sự chính là để đối phó với Phong Vân Vô Kỵ?

Thế nhưng, lịch sử của Thiên Ma tộc rất lâu đời, Kiếm vực và Thiên Ma tộc cũng chưa từng xung đột với nhau, vì sao Phong Vân Vô Kỵ lại khiến cho bọn họ động sát cơ, ngay cả thủ lĩnh cũng tự mình xuất thủ? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

"Không thể nào?" Độc Cô Vô Thương trong lòng đầy nghi hoặc, ánh mắt lướt qua bên vai tên đệ nhị cao thủ của Thiên Ma tộc nhìn về trên cao. Nơi đó, từng trưởng lão Phong tộc lần lượt xuất hiện tại nơi mà lĩnh vực của Phong Tôn mở ra, giơ tay phát ra từng đạo lĩnh vực, trong nháy mắt bao phủ các phương hướng mà Phong Vân Vô Kỵ đang cố gắng chạy ra …

- Phong chi lĩnh vực!

Phía dưới, Phong Tôn quát lớn một tiếng, từng đạo lĩnh vực chung quanh đột nhiên phóng lớn, mở rộng với một tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy. Ngay khi từng lĩnh vực nối tiếp với nhau, những bức tường chắn giữa lĩnh vực trong nháy mắt liền biến mất vô tung… Một lĩnh vực khổng lồ xuất hiện giữa thiên địa, Phong Vân Vô Kỵ lập tức bị cuốn vào bên trong…

Lĩnh vực kia tán phát ra ánh sáng chói mắt khi mạnh khi yếu, sau mấy lần biến ảo đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung…

Phong Vân Vô Kỵ, những lão quái vật của Phong tộc, cùng với Phong Tôn, toàn bộ đều biến mất giữa hư không, chỉ còn lại một phiến khí lưu hỗn loạn xoay tròn tại không trung, sau đó nhanh chóng tán đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện