Phi Thăng Chi Hậu

Chương 394: Chỉ chiến chi thương (phần 5)



Phong Vân Vô Kỵ một mặt lợi dụng không gian quy tắc bắn ngược công kích của Phong Tôn, đồng thời tâm thần chìm vào cảnh giới huyền diệu, không ngừng từ trong không gian chung quanh thu thập tin tức của lĩnh vực này.

Lĩnh vực có một loại năng lực cơ bản nhất, đó là vây khốn đối phương trong một đoạn thời gian rất dài. Nếu như thủy chung không thể tìm ra khởi điểm của lĩnh vực, vậy thì sẽ vĩnh viễn bị lĩnh vực giam cầm. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Không thể đánh bại Phong Tôn nếu như không thể tìm ra được khởi điểm này lĩnh vực, Phong Vân Vô Kỵ hiểu rất rõ điều này có ý nghĩa gì..

Đại lượng tin tức có thể đọc và không thể đọc tràn vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, sau đó nhanh chóng bị sàng lọc để tìm ra nơi của giao điểm. Công kích của Phong Tôn mặc dù cường liệt, nhưng tâm thần của Phong Vân Vô Kỵ từ lâu đã vô cùng vững chắc, không hề bị dao động chút nào.

Đạo của lĩnh vực mệnh mông khó lường. Thời gian nhập đạo của Phong Tôn vượt xa Phong Vân Vô Kỵ, cho dù dựa vào trí tuệ của Phong Vân Vô Kỵ, nếu muốn tìm ra khởi điểm của Phong chi lĩnh vực này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Hơn nữa đối với khởi điểm, Phong Vân Vô Kỵ đã dần dần lý giải được một tin tức khác của lĩnh vực, khi trình độ đạt đến một mức nhất định, hoàn toàn có thể tùy ý chuyển đổi vị trí khởi điểm. Với tuổi tác và địa vị của Phong Tôn, rất có khả năng sở hữu loại năng lực này..

- Bổn tọa cũng không tin sẽ không đối phó được ngươi.

Giọng nói của Phong Tôn lại vang lên. Dứt lời, những công kích đầy trời bắn xuống đột nhiên dừng lại, sương mù chung quanh lập tức tán đi. Cảnh vật trong mắt nhanh chóng biến ảo, Phong Vân Vô Kỵ bỗng sinh ra một loại cảm giác quen thuộc giống như xuyên việt không gian.

Sau khi cảnh vật ngừng biến ảo, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh quen thuộc: một dòng sông ngầm không rộng không hẹp, khí trắng lượn lờ trên bề mặt. Một động quật rộng lớn, sương mù dày đặc nhuộm thành một phiến trắng như tuyết.

Trong động quật rộng lớn phát ra một cỗ khí tức quỷ dị.

Một tiếng kỳ dị vang lên, giống như tiếng của một người. Phong Vân Vô Kỵ có cảm giác khác thường, thần thức lập tức mở rộng ra, trong nháy mắt nhìn thấy được một sợi dây cực nhỏ như một con rắn từ sâu trong sương mù dày đặc xuyên ra, như đã hòa thành một thể với sương mù chung quanh, vươn về phía mắt cá chân của hắn.

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng, ngón trỏ và ngón giữa búng một cái, Đệ Ngũ Kiếm Đảm lập tức bắn ra, xẹt qua sợi dây màu trắng trôi nổi trong sương mù. Sợi dây phát ra một tiếng như vải rách, lập tức đứt đoạn, nhưng đoạn phía trước lại không hề giảm tốc độ, như một con rắn trườn về mắt cá chân của hắn.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua đoạn dây bị đứt kia, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu, chỉ cảm thấy sợi dây này rất cổ quái. Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, đoạn dây này khiến cho hắn nhớ tới sợi dây cổ đã trói buộc U Nhược công chúa, trong lòng lập tức trở nên nghiêm nghị, bước chân liên tục đan xen, đồng thời phát chỉ như gió, mỗi một đạo chỉ phong tựa như một thanh kiếm sắc bắn về phía đoạn dây đang bay nhanh đến.

Phong Vân Vô Kỵ phát chỉ như bay, muốn hủy diệt đoạn dây linh hoạt kia. Lúc này đoạn dây bị đứt đột nhiên gia tăng tốc độ, trong nháy mắt lướt qua tầng tầng không gian, đến cách mắt cá chân của hắn không đến hai tấc. Một luồng khí tức như đao kiếm đâm vào mắt cá chân của hắn, sau đó mặt ngoài tranh nhau xuất hiện từng điểm đỏ, mỗi một điểm đỏ đều bắn ra một tơ máu như sợi tóc.

Phong Vân Vô Kỵ giơ lên tay, lập tức phát ra kiếm khí cắt đứt sợi dây, đồng thời thân hình như tia chớp nhảy vọt lên.

Bốn phía khói mây cuồn cuộn, sông ngầm dưới lòng đất lẳng lặng chảy xuôi. Mặt sông bỗng nhiên bắn lên từng cơn sóng nước, bọt nước từ dưới thân Phong Vân Vô Kỵ lướt qua đỉnh đầu, tại không trung nổ tan thành một phiến hơi nước. Trong bọt nước bắn lên, từng sợi dây cổ quái nhanh như chớp giật bắn về phía Phong Vân Vô Kỵ.

Ngay khi cảm giác được một đạo khí tức giống như kiếm khí, Phong Vân Vô Kỵ lập tức phản ứng lại, dùng tốc độ mắt thường khó có thể theo kịp thay đổi vị trí, không ngừng lưu lại tàn ảnh giữa không trung, đồng thời tay áo phất động, liên tục công kích vào những sợi dây cổ quái của Phong tộc.

Trong khi Phong Vân Vô Kỵ cảm giác đã tránh khỏi một đợt dây nhỏ đâm đến, bàn chân đột nhiên đau đớn, trong tai vang lên tiếng vật sắc đâm vào huyết nhục. Một lực lượng từ phía dưới truyền đến khiến cho thân hình của hắn đang muốn vọt lên cao bỗng nhiên khựng lại. Hư không dưới chân dập dờn như sóng gơn, từng sợi dây dần dần hiện ra, hình thành một mạng lưới như khung dù, mà trung tâm chính là một đôi mắt cá chân bên dưới y bào của hắn.

Máu tươi chảy ra từ những lỗ nhỏ như tổ ong trên chân, thấm vào những sợi dây dày đặc từ bốn phương tám hướng xuyên qua bàn chân. Từng sợi dây bắt đầu kéo thẳng, bên trong truyền đến một cỗ lực lượng to lớn, cường hành đem thân hình của Phong Vân Vô Kỵ từ không trung kéo xuống, rơi xuống bên bờ sông ngầm.

Một giọng nói từ nơi sâu thẳm vang lên, vang vọng và mờ mịt, giống như vài người hợp lại làm một:

- Phong Vân Vô Kỵ! Đây chính là Phong chi lĩnh vực mà tộc ta sáng tạo ra, ngươi hãy hưởng thụ cho thoả thích!

Trong thanh âm hỗn tạp này, Phong Vân Vô Kỵ miễn cưỡng phân biệt ra thanh âm của Phong Tôn, có điều lúc này lại có vẻ cô cùng cổ quái.

"Vù!"

Một cơn gió lớn từ thượng du dòng sông thổi tới. Bên trong động quật, kể cả sương trắng mờ mịt trên mặt sông đột nhiên trở nên loãng ra. Phía trước cách dòng sông không xa, phía sau sương mù, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện Phong Tôn đang lẳng lặng đứng yên, một vòng cung uốn lượn hình mái vòm xẹt qua trên đầu của hắn, hình thành một loại khí tức quái dị.

"Cộp cộp cộp!"

Những tiếng bước chân nặng nề vang lên từ nơi xa hơn. Xuyên thấu qua sương mù lơ lửng, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy từng gã trưởng lão Phong tộc già nua thần sắc nghiêm túc, dựa theo một quy luật từ phía sau Phong Tôn đi tới.

- Đây chính là chúa tể chân chính của Phong tộc các ngươi sao?

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bình tĩnh, để mặc cho máu tươi từ bàn chân chảy ra, ánh mắt nhìn kỹ những trưởng lão thần sắc cừng đời, chậm rãi nói:

- Tàn bạo âm độc, giết anh soán vị, đây là điều các ngươi mong muốn sao?

- Ngươi không cần uổng phí tâm cơ! Bọn họ đối với ta trung thành tận tâm, căn bản sẽ không bị những lời của ngươi gây chia rẽ.

- Ồ?

Phong Vân Vô Kỵ cười nhạt:

- Vậy sao? Ta nghe nói Phong tộc từng có một vị chúa tể chân chính, được người kính ngưỡng gọi là Phong Thần. Không biết trong những cựu thần các ngươi còn có bao nhiêu người nhớ được y?

Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại. Hai chữ "Phong Thần" đã khiến cho những trưởng lão Phong tộc trong lòng dao động, trên mặt bất giác lộ ra vẻ hồi ức và hổ thẹn.

Phong Vân Vô Kỵ tiếp tục nói:

- Phong tộc năm xưa như thế nào trong cuộc chiến thần ma? Vạn người kính ngưỡng, gọi một tiếng anh hùng cũng không hổ thẹn. Phong tộc hôm nay ra sao? Các ngươi đều là nhân loại đã từng trải qua cuộc chiến thần ma, hẳn là hiểu rõ tình cảnh của chúng ta, vì sao lại muốn gây ra náo động khiến cho tộc nhân tàn sát lẫn nhau? Lẽ nào danh tiếng của Phong tộc hôm nay là điều mà các ngươi muốn thấy?

Phong Vân Vô Kỵ dừng một chút, nhìn thấy những trưởng lão Phong tộc kia bắt đầu xuất hiện dấu hiệu buông lỏng, lập tức tiếp tục phát động thế công:

- Phong Thần đối đãi với các ngươi ra sao? Huyết mạch truyền thừa duy nhất củ y là U Nhược công chúa, Phong Tôn muốn gia hại nàng, các ngươi lẽ nào thờ ơ? Sau này các ngươi còn mặt mũi nào đi gặp Phong Thần đã chết?

- Đủ rồi, đủ rồi!

Sắc mặt bình tĩnh của Phong Tôn biến đổi kịch liệt, đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn, nhìn Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng hét lên.

- Ta xuất hiện tại nơi này, không phải vì muốn đối địch với Phong tộc, trái lại là vì Phong tộc.

"Ầm ầm!"

Toàn bộ không gian bắt đầu chấn động, từng khe nứt như ẩn như hiện xuất hiện chung quanh động quật. Phong Vân Vô Kỵ nhìn lướt qua, thu hết những biến hóa này vào mắt, trong lòng thầm nghĩ: "Những trưởng lão này cuối cùng cũng xem như còn chút lương tâm, kế hoạch thay đổi người lãnh đạo Phong tộc có cơ hội rồi."

Phong chi lĩnh vực quỷ dị khó lường, nhưng lĩnh vực này tuyệt không thể thành lập dựa trên một người. Tâm cảnh của những trưởng lão Phong tộc biến động, đồng dạng cũng sẽ ảnh hưởng đến lĩnh vực.

Mắt thấy những trưởng lão tâm cứng như thép, dưới ba tấc lưỡi của Phong Vân Vô Kỵ, đôi mắt bắt đầu trở nên mơ màng, ánh mắt nhìn về phía mình cũng mang theo một loại ý nghĩa khác, trong lòng Phong Tôn như bị lửa đốt, lập tức quát lớn một tiếng:

- Đủ rồi!

Lĩnh vực chấn động, tiếng quát như sấm lan về bốn phía. Động quật nứt ra từng mảng, từng khe nứt thật sâu như rễ cây xuất hiện chung quanh, nhưng rất nhanh liền hợp lại.

Ngay khi Phong Tôn phát ra một tiếng quát lớn, vẻ mặt của những trưởng lão Phong tộc bỗng nhiên trở nên cứng đờ, ánh mắt cũng trở nên vẩn đục.

"Chính là lúc này!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng hét lên một tiếng, ánh mắt chợt lóe sáng. Trong ý thức hải từng đạo phong ấn vỡ ra, ý thức thăng đến một cái cảnh giới cực cao, bán dung hợp cùng với không gian chung quanh. Thế giới trong mắt bỗng nhiên tiêu tán, một thế giới linh hồn khác bắt đầu hiện ra.

Phong Vân Vô Kỵ như thần linh hóa thân, từ trên cao quan sát tất cả linh hồn của Phong tộc. Trong thế giới màu xám này, hắn nhìn thấy rõ từng sợi nhỏ dạng lỏng như sợi tóc từ trên người Phong Tôn xuất phát, kéo dài đến linh hồn đám trưởng lão Phong tộc, hình thành một kết cấu phức tạp dạng kinh mạch.

Sau một khắc, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng bình tĩnh, đột nhiên phát ra thần thức khổng lồ, mang theo khí thế vạn quân điên cuồng tràn về phía ý thức hải của Phong Tôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện