Phi Thăng Chi Hậu

Chương 412



Lén nhìn tín ngưỡng, khống chế thời gian

Mặt phẳng vũ trụ, pháp tắc sơ hiện

Khi quy tắc và pháp tắc kéo dài đến mỗi góc, vũ trụ sẽ tan thành mảnh nhỏ. - Trích tư liệu lịch sử [Thái Cổ] trong huyệt động ngầm của Thánh điện.

Trong một mặt phẳng vũ trụ không người chú ý, hư vô từ lâu đã trở nên quen thuộc. Vô số ác ma từ các mặt phẳng vũ trụ khác hoặc vị diện tương thông chạy đến nơi này, cùng nhau yết kiến vương giả mới sinh trong vũ trụ, xây dựng "quốc độ" của hắn.

Bên dưới thần điện, từng sợi xích sắt kéo dài ra, đầu cuối đâm vào trong cơ thể những yêu thú ma vật to lớn. Dưới một cỗ áp bức cường đại, những ma vật vốn cuồng bạo khó thuần trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, không hề nhúc nhích, để mặc cho những ác ma nhỏ đông đảo bò khắp thân thể, dùng vuốt sắc và răng nhọn tiến hành sự điêu khắc và gia công nguyên thủy nhất. Máu loãng từ trong cơ thể bắn ra, như dòng suối dọc theo lớp vỏ ngoài sần sùi chảy xuống, lơ lửng tại hư không tụ thành từng vũng màu đen…

"Phập!"

Một mũi dùi sắt to lớn hình xoắn ốc dài mấy trượng đâm thật sâu vào lưng một hung thú có mười bảy sừng, khổng lồ như một ngọn núi, một luồng máu đen bắn ra. Rất nhanh rất đông ác ma nhỏ tràn lên, vây quanh mũi dùi lớn, dùng răng nhọn gọt thành những đường vân cổ quái và phức tạp, sau đó đem một thứ vật chất màu vàng nhạt không ngừng bỏ vào từng đường lõm. Những dòng máu loãng tràn ra, phân nửa đều bị vật chất màu vàng nhạt kia hút lấy, trở nên bóng loáng …

Trên sừng của cự thú, một số ma tộc mặc áo bào đen rộng thùng thình ngâm xướng từng đợt ma chú, không ngừng in vào trong cơ thể ma thú những lời chú khó hiểu…

Phiến vũ trụ này vô cùng bận rộn. Nơi thần điện tại đầu cuối xích sắt có rất nhiều ma tộc cường đại đứng thẳng, trên người mặc giáp đen, trong con ngươi đen kịt lóe sáng, không ngừng tuần tra khu vực này, đốc thúc công việc điêu khắc và xây dựng.

Mỗi khi một hung thú khổng lồ hoàn toàn trở thành một pho tượng đã đánh mất sinh mệnh, từ sừng trên đầu bọn chúng đều bắn ra những luồng ánh sáng như mộng như ảo, nối thẳng đến pho tượng hoàng kim to lớn trên đỉnh thần điện.

Quốc độ của thần vốn không ngày không đêm, quốc độ ở nơi này cũng tương tự như vậy…

Trong thần điện rất im ắng, từng cây cột lớn theo phong cách Ba Lạc Khắc trong bóng đêm phát ra ánh sáng màu vàng nhạt. Phía sau những cây cột lớn, trên hai bảo tọa rộng rãi tạo hình hoa lệ, hai vị chúa tể một trái một phải phân biệt ngồi tại phiến hư không này.

Tuân theo cường giả là pháp tắc duy nhất mà những ác ma cần tuân theo. Sự cường đại của Hoàng đã không cần hoài nghi, mỗi một ác ma, mỗi thời mỗi khắc đều có thể cảm nhận được khí tức khiến cho người ta sợ hãi mà run rẩy, giống như thần linh đang quan sát quốc độ của hắn. Mà vị vua tồn tại như thần linh này lại tỏ vẻ thờ ơ đối với nhân loại đột nhiên xông vào kia, hơn nữa còn cùng hắn ngồi ngang hàng, cho nên đám ác ma trí tuệ có hạn tự động thăng cấp Bổn Tôn trở thành một vị vua khác của bọn chúng.

Bề ngoài của Hoàng chính là nhân loại, nhưng tất cả ác ma đều có thể nhận ra khí tức của hắn không thuộc về con người. Tương tự, Bổn Tôn cũng bị chúng ác ma cho rằng là một ma thần cường đại sở hữu vỏ ngoài của nhân loại.

Hai vị chúa tể, một trái một phải, khí tức như vực sâu, lạnh lẽo như ngục tù, uy nghiêm như nhau, đồng dạng trầm mặc không nói.

Dưới mặt nạ màu bạc, đôi mắt màu bạc lạnh lẽo một mở một khép. Phía trước bậc thang của đại điện, một màn sáng đột nhiên xuất hiện, đại điện phía sau lập tức biến mất. Xuyên qua màn sáng, cảnh tượng cả quốc độ phồn vinh lần lượt hiện lên trong mắt…

Đầu của Hoàng chậm rãi chuyển động. Nơi ánh mắt chạm đến, tất cả ác ma đều sợ hãi toàn thân run lên, làm việc điên cuồng để giảm bớt áp lực này. Trong mắt của Hoàng tựa hồ chỉ có thần điện và vô số con dân của hắn, sự tồn tại của Bổn Tôn hoàn toàn bị bỏ qua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

Trên một bảo tọa khác, Bổn Tôn giống như một tảng đá không nhúc nhích, hai con ngươi màu trắng bạc bao quát cả quốc độ đang trong quá trình kiến tạo.

Tòa quốc độ phồn hoa này lại căn bản không tồn tại trong hai mắt của Bổn Tôn, trong thế giới đen trắng chỉ còn lại quy tắc vô tận, trong mắt của hắn chỉ có từng chùm tơ rối màu đen hình thành kết cấu của cung điện. Chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt của Bổn Tôn xuyên qua bầu trời. Tại vị trí pho tượng hoàng kim trên đỉnh thần điện, hắn chỉ nhìn thấy một đoàn ánh sáng rực rỡ, không ngừng rung động giống như một vật sống.

Thần điện, dây xích, pho tượng… toàn bộ đều không tồn tại trong thế giới đen trắng. Trong mắt của Bổn Tôn chỉ có những quy tắc dày đặc đan xen khắp nơi trong phiến hư không này, còn có một chút năng lượng quái dị, mà tất cả quy tắc và năng lượng này đều hướng về Hoàng đang ngồi bên cạnh tại trung tâm thần điện.

Đôi mắt của Bổn Tôn chậm rãi chuyển động. Rất hiển nhiên, phiến hư không này, những quy tắc cổ quái, cùng với sự tồn tại của Hoàng, tất cả đều khiến cho hắn cảm thấy hứng thú. Vô số thần thức toàn bộ vận chuyển, nhanh chóng thôi diễn sự huyền bí của phiến hư không này.

"Bình!"

Dưới sự quan sát của Bổn Tôn, Hoàng của thần ma đột nhiên đứng dậy, áo choàng dọc theo bậc thang rũ xuống, đi về hướng cửa đại điện. Màn sáng khổng lồ trong lúc này cũng biến mất vô tung, thần điện lại khôi phục sự hoàn chỉnh.

"Ầm!"

Khi Hoàng xuất hiện tại cửa thần điện, từng mảng lớn ác ma kể cả những ác ma lĩnh chủ đều quỳ xuống, như cuộn sóng trải rộng giữa hư không từ gần đến xa. Mỗi một một ác ma đều sợ hãi và run rẩy, hư không trong phút chốc trở nên yên tĩnh như chết chóc.

"Bình!"

Hoàng từ thần điện đạp bước giữa không trung. Cả phiến hư không kể cả tòa thần điện huy hoàng đều rung chuyển kịch liệt. Từ dưới chân của hắn, từng chùm lửa lớn màu đen tản ra bốn phía.

"Két!"

Từng tiếng kêu thảm thiết như xuyên qua linh hồn từ trong miệng những hung thú vẫn không nhúc nhích phát ra, từng chiếc miệng lớn như chậu máu mở thật to, ngửa đầu lên trời, hai mắt mở lớn.

"Bình!"

Năm ngón tay sắc nhọn của Hoàng vươn ra, nhẹ nhàng đưa về hư không. Từ những pho tượng ác ma bên dưới, từng luồng máu tươi màu nâu đen phá không bay lên, lơ lửng tại không trung…

Từng tiếng ngâm xướng xa xưa như đến từ vũ trụ sơ khai từ trong miệng "hắn" phát ra. Thanh âm chưa bao giờ xuất hiện trong vũ trụ này nhất thời khiến cho Bổn Tôn đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa của thần điện chú ý, hai con ngươi màu trắng bạc bùng cháy mạnh…

Từng phù văn màu vàng nhạt theo thanh âm vang dội kia từ trong miệng "Hoàng" xoay tròn bắn ra, nhập vào trong màu đậm lơ lửng tại hư không bốn phía…

Tiếng kêu thảm thiết vẫn không dứt bên tai. Trong những tiếng gào thê thảm, từng cột máu bỗng nhiên hình thành, từng cột nhọn bên ngoài đầy những hoa văn đồ đằng màu sậm kéo ra từng vết tích nhỏ, từ không trung bắn xuống, đâm xuyên qua những cự thú chung quanh. Khi cột nhọn màu vàng sậm xuyên qua, một vệt màu xám trắng bỗng khoách triển khắp toàn thân cự thú, biến bọn chúng thành những pho tượng…

"Ầm ầm…"

Hai luồng lực lượng khổng lồ đủ để ảnh hưởng đến cả vũ trụ vận chuyển nặng nề đánh vào trên người Bổn Tôn. Lực lượng đó ngay cả Bổn Tôn cũng không thể chống lại, trong nháy mắt liền bị đánh bay đi…

"Pháp tắc…" - Tại khoảnh khắc bị đánh bay đi, trong đầu Bổn Tôn có lý trí gần như tàn khốc liền xẹt qua hai chữ này…

Cùng trong lúc này, hắc ám kim tự tháp của tín ngưỡng đã hoàn toàn thành hình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện