Phi Thăng Chi Hậu

Chương 430



Muốn thoát thân, chủ nhân Luyện Ngục

Vì thần cách, song ma lập ước

Bầu trời hướng đông nổi lên một phiến mây đen dày đặc, không gian rạn nứt. Một bóng ma to lớn phá vỡ không gian, xâm nhập vào vùng đất bỏ hoang này.

"Gào!"

Một tiếng gầm gừ vang dội chấn động khắp cả vùng đất bỏ hoang, trong tiếng gầm toát ra vẻ kiêu ngạo và đắc ý…

Bóng dáng khổng lồ vừa xuất hiện tại vùng đất bỏ hoang đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Tất cả ma tộc sống tại vùng đất bỏ hoang đều cảm giác được một luồng áp lực như biển gầm, ngay cả linh hồn cũng run rẩy, đó là sự sợ hãi đối với kẻ địch xa xưa.

"Vù!"

Gió lớn nổi lên, khí lưu hỗn loạn thổi đến thổi đi trên mặt đất, trong gió mang theo từng luồng hơi nói. Ngay khi bóng dáng kia xuất hiện tại vùng đất bỏ hoang ẩm ướt, nhiệt độ không khí dường đột nhiên tăng lên rất nhiều.

- Ha ha ha… những con kiến hôi hèn mọn các ngươi, còn không mau đi ra nghênh tiếp Luyện Ngục chi vương vĩ đại!

Tiếng cười cuồng dại vang dội giữa trời. Trong tiếng cười kiêu ngạo, từng luồng sóng nhiệt mang theo khí tức của Luyện Ngục từ không trung như cuốn xuống như dời non lấp biển, ngay cả đất đai bùn lầy cũng có dấu hiệu khô cằn. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net

Trong bóng đen của Sát Lục ma cung, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn chăm chú vào con súc vật trong truyền thuyết đến từ Luyện Ngục này.

Một con bò sát với cặp cánh và lớp da màu tím, trên tay có hai mũi nhọn, đây là ấn tượng đầu tiên của Phong Vân Vô Kỵ đối với Luyện Ngục chi vương.

Trên đầu Luyện Ngục chi vương có hai chiếc sừng uốn cong xuống phía dưới, đầu cuối lại vểnh lên phía trước, trông giống như sừng trâu nước. Dưới con ngươi màu tím hung bạo là chiếc miệng khổng lồ như bồn máu, bên trong có những răng nhọn lởm chởm. Từng luồng khói đặc không ngừng trong từ trong kẽ răng của hắn phun ra, trong khói đặc thỉnh thoảng nổi lên từng tia lửa, phát ra tiếng lốp đốp. Phong Vân Vô Kỵ không hề nghi ngờ, đôi cánh màu tím dày kia hoàn toàn vượt xa tác dụng phi hành, trên thực tế nó đã có dấu hiệu hơi thoái hóa.

Nối liền với cổ là thân hình phủ đầy những đường rãnh gấp khúc như khe suối, trông giống như lớp vảy. Trên thân hình cao lớn có những đường vân phức tạp, bên trên bốc lên từng ngọn lửa màu tím, bao phủ lấy thân thể. Tiếng lửa cháy "lốp đốp", cho dù cách xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

- Ai? Là ai dám nhìn thẳng vào bổn tọa?

Một tiếng gầm giận dữ từ trời cao vang lên. Phong Vân Vô Kỵ khẽ giật mình, trong lòng thầm kinh ngạc về thực lực của Luyện Ngục chi vương này, đồng thời nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Vù!"

Một vệt sáng đỏ xẹt qua Sát Lục ma cung, Luyện Ngục chi vương giống như một viên thiên thạch bốc cháy hừng hực lướt qua đỉnh đầu Phong Vân Vô Kỵ, biến mất ở phía sau ma cung…

"Xèo xèo!"

Một tiếng động dị thường truyền vào trong tai, cấm chế ngăn cách thân thể và Sát Lục chiến giáp với bên ngoài phát ra những tiếng rên rỉ, sau đó bên ngoài xuất hiện đầy những khe nứt từ ít đến nhiều, từ nhỏ đến lớn.

"Bùng!"

Cấm chế ầm ầm tan vỡ. Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi, lập tức phất tay thiết lập lại một tầng cấm chế, che giấu thân thể và Sát Lục chiến giáp. Hắn vẫn còn chưa yên tâm, lại tăng thêm mấy tầng cấm chế, làm xong một loạt sự tình này thì vẻ mặt đã tái nhợt.

"Đây rốt cuộc là thứ gì, chỉ lướt qua phía trên mà cấm chế do ta thiết lập đã tan vỡ rồi?" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ vừa sợ vừa giận, quay đầu lại nhìn về phía sau Sát Lục ma cung, chỉ thấy trong ánh lửa tận trời, hai chiếc sừng uốn lượn từ xa xa nhô lên phía sau Sát Lục ma cung, sau đó là cả chiếc đầu to lớn. Đây là một thân hình khổng lồ đến dường nào!

Xa xa, khói bụi bốc lên cao mấy ngàn trượng, sương sớm dày đặc nương theo ánh lửa tận trời đập vào trong mắt. Từng tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng vang tận mây xanh, giống như có vô số ma tộc dưới thân Luyện Ngục chi vương đang hốt hoảng chạy trốn.

- Ha ha ha…

Luyện Ngục chi vương cười lớn, giống như một đứa trẻ chơi đùa với món đồ chơi của nó, thỉnh thoảng lại đem từng tên ma tộc bỏ vào miệng. Từng bóng ma kêu thảm, bị hắn cắn thành mấy đoạn, thi thể từ không trung rơi xuống…

Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ hơi co lại, hờ hững nhìn Luyện Ngục chi vương thân cao gần vạn trượng không kiêng nể truy đuổi và nuốt chửng những ma tộc trong lãnh địa kia. Từng luồng sóng nhiệt từ trên người Luyện Ngục chi vương cuồn cuộn thổi đến. Phong Vân Vô Kỵ hiểu rõ, những ma tộc kia chỉ là đám cừu non chịu tội thayh, ai bảo bọn chúng lại đứng cùng một hướng với mình. Có điều rất hiển nhiên, hắn còn không có lòng nhân từ ra tay cứu giúp.

Trên hai con ngươi, bóng dáng của Luyện Ngục chi vương in rất rõ ràng, trong ánh lửa đầy trời chiếu rọi tỏa ra một khí tức tà dị mà ngông cuồng. Toàn bộ vùng đất bỏ hoang đã trở thành Luyện Ngục chi vương.

Rốt cuộc, Phong Vân Vô Kỵ vươn người lên, trong ánh lửa đầy trời đi về phía Luyện Ngục chi vương.

Đứng cách không xa, Phong Vân Vô Kỵ mới cảm giác được Luyện Ngục chi vương khổng lồ đến thế nào. Từ góc độ của hắn quan sát, Luyện Ngục chi vương gần như nối liền với trời, thân thể cao lớn gây cho người ta áp lực rất lớn.

- Luyện Ngục chi vương, hi vọng chúng ta có thể nói chuyện…

Trước đó Phong Vân Vô Kỵ đã vận ma nguyên toàn thân, sau đó mở miệng hét lớn, nhờ tác dụng của ma nguyên phát tán thanh âm ra bên ngoài, khiến cho thanh âm vang vọng khắp thiên địa.

Hai cánh tay nhọn to lớn của Luyện Ngục chi vương đang vung vẩy bỗng ngừng tại không trung. Chung quanh là tiếng lốp đốp của thi thể bốc cháy, mùi khét bao phủ trong không khí.

- Ai? Là ai dám gọi thẳng tên của của bản vương?

Luyện Ngục chi vương nghi hoặc hét lớn, cặp mắt to lớn như chuông đồng nhìn khắp nơi chung quanh.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng bực bội. Quả thật, so sánh với một kẻ trên đụng trời, dưới đụng đất như Luyện Ngục chi vương, hắn chẳng khác nào một con kiến hôi nhỏ bé.

- Ta ở đây!

Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng hét lên, thanh âm như tiếng sấm giữa tầng mây.

- Ở đâu…

Luyện Ngục chi vương nhìn xung quanh hỏi.

- Khốn khiếp, ngay dưới chân ngươi này!

Phong Vân Vô Kỵ đành phải lần nữa nói rõ vị trí của mình một cách kỹ càng tỉ mỉ.

Nghe được thanh âm như sấm sét kia, Luyện Ngục chi vương rốt cuộc ngừng lại, cúi đầu cách Phong Vân Vô Kỵ mấy chục trượng, dùng ánh mắt cổ quái nhìn xuống.

- Ngươi… Loại kiến hôi như ngươi làm sao có thể phát ra thanh âm vang dội mà ngay cả Luyện Ngục ma thần chúng ta cũng không bằng được?

Luyện Ngục chi vương dường như vẫn không tin thanh âm kia kinh thiên động địa như sấm sét đầy trời kia lại là do một kẻ nhỏ bé dưới chân phát ra.

- Đồ đầu heo ngươi, còn cần ta phải chứng minh sao?

Phong Vân Vô Kỵ rít lên một tiếng, bị con súc vật này làm tức giận đến cổ cũng đỏ bừng lên.

"Vù!"

Một cơn cuồng phong quét qua. Phong Vân Vô Kỵ đơn giản biến thành chân thân khổng lồ của bóng ma Sát Lục, thân thể như khí cầu không ngừng phình lớn, rốt cuộc cũng khiến cho hắn trở nên nổi bật trong đám ma tộc đang hốt hoảng chạy trốn. Mặc dù áp lực vẫn còn xa mới so được với thân thể của Luyện Ngục chi vương, nhưng cũng đủ khiến cho Luyện Ngục chi vương nhận ra hắn.

- Ồ, thì ra là ngươi…

Luyện Ngục chi vương lộ ra vẻ bừng tỉnh, thần thái ngạc nhiên. Không ngờ ngay khi Phong Vân Vô Kỵ vừa mở miệng, sắc mặt của hắn đột nhiên trầm xuống, trong nháy mắt trở nên tàn bạo.

"Bùngh!"

Một luồng lực lượng nóng rực không một dấu hiệu bắn vào ngực Phong Vân Vô Kỵ, đó là một đoàn hỏa diễm đến từ Luyện Ngục. Lực lượng to lớn ẩn chứa trong ngọn lửa mạnh mẽ đánh vào ngực hắn, khiến cho lời nói vừa ra đến miệng lại nuốt vào cổ họng…

"Xoẹt!"

Một tiếng vật sắc phá không vang lên, theo một vòng cung có khoảng cách rất lớn biến mất tại chân trời…

- Bổn tọa chưa bao giờ nói chuyện với đám kiến hôi, a ha ha ha…

Cả người Luyện Ngục chi vương hưng phấn rung lên, phát ra một trận cười ngông cuồng.

"Cộp!"

Cái cổ của Luyện Ngục chi vương đột nhiên giống như bị một bàn tay to lớn vô hình nắm lại, tiếng cười ngông cuồng lập tức im bặt.

- Ngươi còn chưa chết sao!

Luyện Ngục chi vương mở to hai mắt, không thể tin nhìn về phía xa. Nơi chân trời, một bóng dáng cô độc đang dán sát mặt đất tiến đến cực nhanh, những nơi đi qua lưu lại vết rãnh thật sâu.

Phía xa, Phong Vân Vô Kỵ quần áo rách nát, vẻ mặt âm trầm, sự giận dữ gần như xé rách cả lồng ngực.

- Ngươi còn chưa chết, làm sao ta chết được!

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói.

- Vậy ta sẽ cho ngươi chết thêm một lần!

Luyện Ngục chi vương trầm mặc một lúc, sau đó điềm nhiên nói.

- Chờ đã!

Phong Vân Vô Kỵ vội lên tiếng, nhưng Luyện Ngục chi vương nào lại nghe lời. Hai tay lật lại, hai mũi nhọn bốc cháy lửa mạnh, mặt ngoài có hoa văn cổ quái, mang theo một luồng lực lượng bá đạo khiến cho người ta phát lạnh đánh về phía Phong Vân Vô Kỵ. Khi hai mũi nhọn đánh ra, một bóng đen mờ mịt bỗng từ phía sau Luyện Ngục chi vương kéo dài, dường như che phủ cả nửa thiên địa…

- Thần cách!

Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một tay vươn ra, lòng bàn tay hiện lên một điểm sáng vàng. Sau đó năm ngón tay nhanh chóng thu lại, giấu điểm sáng màu vàng kia vào lòng bàn tay.

- A, thần cách…

Hai mũi nhọn trên tay Luyện Ngục chi vương trong đột nhiên trong ngừng tại không trung một cách không tưởng, luồng lực lượng kinh khủng chỉ dựa vào thân thể dẫn động cũng hư không tiêu tán:

- Đưa đây!

- Muốn sao? Hừ…

Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ lóe lên vẻ tàn nhẫn, cười lạnh nói:

- Tiếp này!

Dứt lời, hắn liền vung tay lên, một điểm sáng vàng xé gió bay về phía Luyện Ngục chi vương. Trên mặt Luyện Ngục chi vương thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền biến mất. Dao động do điểm sáng màu vang kia phát ra quả thật là dao động của thần cách mà hắn quen thuộc.

- Tiểu tử kia, xem như ngươi thức thời!

Luyện Ngục chi vương đắc ý cười lớn, vươn bàn tay to lớn bốc cháy lửa đỏ chụp về phía điểm sáng màu vàng.

Mắt thấy sắp sửa chụp được thần cách kia, đột nhiên trong lúc này, một tiếng rít chói tai vang lên trên đỉnh đầu. Luyện Ngục chi vương trong lòng cảnh giác, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấymột bóng đen to lớn xuất hiện trong tầm nhìn.

- Con kiến hôi đáng ghét, ngươi dám!

Luyện Ngục chi vương phát ra một tiếng gầm giận dữ, còn chưa kịp ra tay, sát lục khí tức đã cuộn trào mãnh liệt từ hư không phía trên đổ xuống. Sát lục khí tức hùng hậu hóa thành một thanh đao lớn mạnh mẽ đánh vào ngực Luyện Ngục chi vương.

- A!

Luyện Ngục chi vương bất ngờ không kịp đề phòng, căn bản không ngờ tới đệ nhất phân thần lại âm hiểm như thế, lập tức trúng chiêu. Sát lục khí tức mang theo lực lượng hủy diệt không hề bảo lưu đánh vào ngực hắn, một tiếng kêu lớn thống khổ từ trong miệng phát ra…

Phong Vân Vô Kỵ biết rõ thân thể của Luyện Ngục chi vương này vô cùng cường hãn, liền điều động chân thân của Kiếp Ma đao từ không trung hạ xuống, mang theo sát lục khí tức đầy trời chém mạnh về phía Luyện Ngục chi vương.

"Xoẹt xoẹt!"

Thanh âm vật sắc xuyên qua da thịt khiến cho người ta phát lạnh. Bị sát lục khí tức đánh vào, lồng ngực Luyện Ngục chi vương liền vỡ ra, từng chùm máu lớn bắn ra bên ngoài. Ngọn lửa quanh người "bùng" một tiếng nổ tung, sau đó mở rộng đến phạm vi lớn hơn.

"Ầm ầm ầm!"

Lực đạo khổng lồ không chỉ khiến cho Luyện Ngục chi vương mình đầy thương tích, còn làm cho thân thể cao vạn trượng của hắn không ngừng loạng choạng, liên tục lui về phía sau, lưu lại từng vết chân vừa lớn vừa sâu bên dưới.

"Xoẹt!"

Bóng người nhoáng lên, Phong Vân Vô Kỵ lại chụp lấy tinh thể thần cách vừa ném ra, giữa hư không gập lại, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Bàn tay trên đỉnh đầu khẽ vẫy một cái, Kiếp Ma đao to lớn phát ra một trận đao ngân vang dội, sau đó không ngừng rung động, xé gió bay thẳng lên trời, lại nhập vào trong sát lục khí tức dày đặc kia…

- Ta không tha cho ngươi!

Luyện Ngục chi vương phát ra một tiếng gầm giận dữ, một vầng sáng sâu thẳm bao phủ lấy toàn thân. Trong nháy mắt, vầng sáng kia lại biến mất, mà thân thể vốn đầy thương tích của hắn lại trở nên hoàn hảo không tổn hao gì.

- Ngươi còn muốn thần cách không?

Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nào, trên mặt không hề có chút kinh hoảng nào.

Sau khi trầm mặc một lúc, nắm tay to lớn đang đánh ra của Luyện Ngục chi vương lại rụt trở về.

"Ngải Âu Lý Á quả nhiên không nói sai, còn súc vật gần như điên cuồng đối với thần cách." - Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn Luyện Ngục chi vương khổng lồ, thầm nghĩ.

- Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch, ta cần ngươi đưa ta ra khỏi vùng đất bỏ hoang, còn ta sẽ cho ngươi thần cách mà ngươi muốn!

Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói, vẻ lãnh khốc và nghiêm túc trên mặt nhất thời áp bức Luyện Ngục chi vương.

- Ngươi muốn… làm một cuộc giao dịch với ta?

Luyện Ngục chi vương chớp chớp mắt, không dám khẳng định nói.

- Không sai.

- Hà hà…

Luyện Ngục chi vương cười nhạt mấy tiếng, sau đó vươn một ngón tay chỉ thẳng vào giữa trán Phong Vân Vô Kỵ:

- Tốt lắm, thành giao… nhưng ta chỉ muốn viên thần cách này.

Giữa trán Phong Vân Vô Kỵ hiện lên một viên tinh thể lấp lánh trong suốt, góc cạnh sáng bóng gần như hoàn mỹ. Đây là tinh thể do thần cách tinh hoa lúc trước bị Phong Vân Vô Kỵ hấp thu vào giữa trán ngưng kết thành.

- Cái gì!

Phong Vân Vô Kỵ cả người run lên, hai mắt mở lớn căm tức nhìn Luyện Ngục chi vương.

- Hà hà! Bổn tọa nếu muốn thần cách, tại vùng đất bỏ hoang này tự nhiên sẽ có rất nhiều ác ma dâng lên, những thần cách bình thường làm sao đáng giá. Hà hà, ngươi cho rằng bổn tọa sẽ thèm muốn viên thần cách trong tay ngươi sao.

Trong mắt Luyện Ngục chi vương lóe lên vẻ âm hiểm, giọng nói đầy đắc ý.

Kỳ thật, Phong Vân Vô Kỵ từ lâu đã chú ý đến sự cổ quái của bóng ma Sát Lục. Loại thần cách kỳ lạ này sau khi hấp thu rất nhiều sát lục khí mới dần dần thành hình, hơn nữa gần như đã hoàn toàn dung hợp làm một với bóng ma Sát Lục. Yêu cầu này của Luyện Ngục chi vương không khác gì từ miệng cọp đoạt lấy thức ăn.

"Chủ nhân, ngài đáp ứng hắn cũng không sao." – Trong lúc Phong Vân Vô Kỵ đang do dự, giọng nói của linh hồn Sát Lục bỗng truyền vào trong biển ý thức: "Chủ nhân, kỳ thật tôi đã sớm muốn nói với ngài…"

Linh hồn Sát Lục ngập ngừng lên tiếng: "Pháp tắc của vùng đất bỏ hoang, chính là người sở hữu thần cách sẽ không cách nào rời khỏi. Bóng ma Sát Lục mà chủ nhân luyện ra, dưới ảnh hưởng của Sát Lục ma quyết và Sát Lục quy tắc trong vũ trụ, kết thành tinh thể Sát Lục, rất khó nói nó sinh ra ảnh hưởng thế nào đối với chủ nhân. Dựa vào thực lực của chủ nhân hiện, thần cách ngưng tụ ra chỉ có thể là không thuần túy, căn bản không có tác dụng gì lớn. Không chỉ như vậy, trái lại có thể ảnh hưởng đến tu vi sau này của chủ nhân."

"Vì sao?" - Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng hỏi.

"Viên thần cách giữa trán của chủ nhân chỉ có thể xem như là bán thành phẩm, còn xa mới đạt đến thần cách hoàn mỹ thật sự. Bất cứ thần cách nào không hoàn chỉnh, không đầy đủ, đều sẽ không phát huy được năng lực thật sự của thần cách, đừng nói đến điều động lực lượng pháp tắc. Đây cũng là nguyên nhân mà những nghịch thần giả mới sinh tại vùng đất bỏ hoang có thể bị chủ nhân dễ dàng đánh bại.

Dừng một chút, linh hồn Sát Lục tiếp tục nói: "Nếu như chủ nhân đột phá Sát Lục ma quyết tầng thứ ba, sẽ có thể dẫn động sát lục quy tắc, tự động hình thành Sát Lục thần cách thuộc về ngài. Bất luận ra sao, viên thần cách này hiện nay có thể rất cường đại, nhưng trên thực tế, chủ nhân muốn thành thần thì nó chỉ là chướng ngại."

"Tự động hình thành Sát Lục thần cách?" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khẽ động, vội hỏi: "Trong các đời chủ nhân của Sát Lục chiến giáp, cao nhất không phải chỉ mới đến cảnh giới Sát Lục Chi Chủ hay sao, làm sao biết còn có thể hình thành Sát Lục thần cách?"

"Chủ nhân, điều là do chủ nhân cường đại nhất torng các đời thừa kế Sát Lục chiến giáp suy luận ra. Cụ thể thì tôi cũng không biết, tôi chỉ dựa theo những gì biết được mà nói… Nếu như chủ nhân muốn rời khỏi nơi đây, ngoại trừ biện pháp này e rằng không còn đường khác."

Phong Vân Vô Kỵ im lặng: "Để ta suy nghĩ đã."

"Vâng thưa chủ nhân!" - Linh hồn Sát Lục thấp giọng nói, ý thức ba động nhanh chóng lui ra khỏi biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ.

- Suy nghĩ thế nào rồi?

Thiên địa yên tĩnh. Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc ngẩng đầu lên:

- Thành giao. Có điều, ta làm sao mới có thể tin ngươi sẽ không trở mặt?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện