Phi Thăng Chi Hậu

Chương 459: Thế giới (phần 1)



Cửu tinh liên châu, thiên hạ nhuộm đỏ, ba sao trên không, thiên hạ luận võ. — Thánh Điện [Thần ma chiến ký cơ tinh]

Cuồng phong ào ạt, núi đồi nghiêng ngả. Trên một đỉnh núi ẩn mình trong đêm tối mênh mông, một nam tử y phục màu trắng phất phơ đang ngồi xếp bằng, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt đôi lúc lộ ra vẻ đăm chiêu. Mỗi lần có cảm ngộ, tay phải của y lại chỉ xuống đất làm một vài thủ thế biến đổi, "thế giới thu nhỏ" ở dưới bàn tay liền sinh ra một chút biến hóa tương ứng.

Từ phía trước vang lên từng tràng gầm thét hung mãnh, Thái Cổ ma viên thân cao vạn trượng đang giao đấu cùng với hai đại hung thú Tổ Loan và Tổ Ly, tuy toàn thân mang đầy thương tích nhưng sự hung hãn lại không giảm đi chút nào.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn, trông thấy Thái Cổ ma viên lấy một địch hai, bề ngoài có vẻ thua thiệt, nhưng thực tế nó da dày thịt chắc, công kích của Tổ Loan và Tổ Ly căn bản không gây được thương tích thực chất, cho nên cũng yên lòng.

Sau khi Thương Khung Chí Tôn vạn dặm truyền âm, Phong Vân Vô Kỵ liền tìm một đỉnh núi gần đó suy ngẫm về "Thế giới" mà Thương Khung Chí Tôn nói, đồng thời lại vận Hiên Viên Đế Tâm quyết, cẩn thận lĩnh ngộ. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Chiến Đế đã truyền tin ra ngoài, liên hợp danh nghĩa của Kiếm Thần, cộng thêm danh hiệu Tân Tổ, uy danh tại Thái Cổ chỉ kém có Thánh Điện. Sau khi ba phe phát lời hiệu triệu, Phong tộc hưởng ứng đầu tiên, mọi việc liền dễ dàng hơn rất nhiều.

Thanh Minh xuất thế, kéo theo trăm vạn cao thủ tiềm tu xuất hiện. Bọn họ có lẽ không hiểu rõ lắm về Kiếm Thần và Kiếm Vực, nhưng lại không hề xa lạ với Chiến Đế, càng không lạ lẫm với pháp tu đã từng tranh chấp với võ tu suốt cả trăm triệu năm, lại thêm một Phong tộc cổ xưa, ba phe cùng ra mặt, khiến cho bọn họ không thể không nghiêm túc cân nhắc.

Tổ Loan, Tổ Ly và Thái Cổ ma viên là nhân vật chính của kiếp nạn Mạt Lệ. Khi pháp võ đồng thời ra mặt, đại quân Thái Cổ truy quét hung thú đông đảo liền từ từ rút lui.

Thần thú sát khí cực nặng, đặc biệt là loại đỉnh cấp hung thú đã trưởng thành, cho dù cách xa cả vạn dặm, nhiều người vẫn có thể từ xa quan sát trận đấu thảm liệt của tam đại hung thú.

"Gào!"

Cuồng phong ào ạt mang theo tiếng thần thú gầm thét nhưng Phong Vân Vô Kỵ không hề động đậy, tất cả kình khí điên cuồng quét tới người hắn đều lướt qua hai bên trái phải. Đồi núi xung quanh nghiêng ngả, từng đỉnh núi cao ngàn trượng lần lượt đổ sụp, chỉ có đỉnh núi nơi Phong Vân Vô Kỵ ngồi là vẫn bình yên vô sự.

"Phạm vi lĩnh vực càng lớn thì năng lượng tiêu hao càng lớn. Luận về năng lực, Kiếm chi lĩnh vực của ta hoàn toàn có thể phá hủy lĩnh vực của Tổ Loan, nhưng về năng lượng thì lại hoàn toàn không bằng đối phương, khiến cho năng lượng lĩnh vực bị cạn kiệt, vì vậy lĩnh vực không còn trợ giúp được gì."

Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt bình tĩnh, tay phải thỉnh thoảng lướt qua khối đất trước mặt, mỗi lần lướt qua "Thế giới thu nhỏ" trong tâm lĩnh vực lại phát sinh biến hóa cực nhỏ.

"Thương Khung chí tôn nói muốn ta thể ngộ thế giới, nhưng tại sao thế giới lại có thể giải quyết kiếp nạn của Mạt Lệ lần này?"

Trong lòng khẽ thở dài, Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu nhìn "Thế giới Thái Cổ thu nhỏ". Đây chỉ là một sản phẩm ứng dụng của quy tắc, không hề có công dụng thực tế nào.

"Vì sao? Là vì sao? Rốt cuộc bí mật của thế giới là ở đâu? Công dụng là ở đâu?" - Phong Vân Vô Kỵ khổ sở suy nghĩ, nhưng vẫn như cũ không thu được gì.

"Lĩnh vực lấy khởi điểm làm trung tâm, mở ra một không gian khác với Thái Cổ, để bản thân thiết lập trong đó một ít quy tắc khác biệt với quy tắc vận hành bình thường trong phần lớn các không gian, từ đó có tác dụng hỗ trợ chiến đấu, còn Thế giới thì sao?"

Trong lúc Phong Vân Vô Kỵ đang vắt óc suy nghĩ mà không đạt được gì, giọng nói của đệ nhất phân thần tại Ma Giới đột nhiên chen vào: "Hà hà, Đệ Tam, ngươi đang suy nghĩ về lĩnh vực à?"

"Đúng vậy."

"Hà hà, hóa ra cũng có thứ mà ngươi không biết à. Thôi được, thấy ngươi khổ não như vậy, ta sẽ tiện thể tiết lộ một số chuyện cho ngươi biết."

"Sao?" - Phong Vân Vô Kỵ vốn đang chìm trong suy tưởng, lúc này nghe đệ nhất phân thần nói vậy, tâm trí không khỏi máy động: "Có ý gì, với năng lực của ngươi, chẳng lẽ có phát hiện gì?"

"Phát hiện thì không có, chỉ là lần trước vô ý chạy tới mộ của một tên Nghịch thần giả, có chút thu hoạch bgất ngờ." - Đệ nhất phân thần ngồi trên lưng Luyện Ngục Chi Vương, dáng vẻ tự đắc khôn tả. Mặt trời đen của Ma Giới lơ lửng giữa không trung, bên cạnh đó ba ngôi sao to như cái đấu cùng nhau tỏa sáng.

Phía dưới, cái bóng to lớn của Luyện Ngục Chi Vương trải rộng ra, áp lực cường đại khiến vô số muông thú hoảng hốt chạy trốn.

Thay đổi tư thế, đệ nhất phân thần kể lại phát hiện của mình tại vùng đất bỏ hoang cho Phong Vân Vô Kỵ, cuối cùng nói:

- Đệ Tam, với năng lực của ngươi, hà hà, nếu gặp phải đám nghịch thần giả cổ xưa này e rằng cũng chỉ có một đường chết. Đám gia hỏa này quá biến thái. Ta không hề nghi ngờ, thu nhỏ ta lại chỉ là một năng lực đơn giản nhất trong lĩnh cực của tên vua vùng đất bỏ hoang đó, nếu muốn khoa trương một chút, trực tiếp biến ngươi thành một con kiến, một bước giẫm chết cũng không phải là không thể… Dù sao thì ta cũng không muốn quay lại chỗ đó nữa.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng, bởi vì tin tức tiết lộ trong lời Đệ nhất phân thần cực kỳ nhiều. Ở bên kia, đệ nhất phân thần tại Ma Giới phát hiện Phong Vân Vô Kỵ đã chìm vào trạng thái suy nghĩ liền cắt đứt liên hệ. Đưa mắt quét qua mặt đất, Đệ nhất phân thần "nhẹ nhàng" vỗ một cái lên trán Luyện Ngục Chi Vương, cái "vỗ nhẹ" này khiến toàn thân Luyện Ngục Chi Vương rung động, có điều hắn vẫn không dám nói gì, chỉ cúi đầu xuống.

- Ha ha ha… con súc sinh nhà ngươi, lúc trước đuổi theo lão tử xa như vậy, cũng đến lúc lão tử thu thập ngươi rồi, sau này sẽ cho ngươi chịu khổ một chút!

Đệ nhất phân thần cười lớn, ánh mắt quét qua mặt đát, tiện tay chỉ về một hướng nói với Luyện Ngục Chi Vương dưới chân:

- Bên đó…

Luyện Ngục Chi Vương nặng nề thở ra một luồng mây lửa, trong mắt lóe lên vẻ oán hận, tiếp đó cung kính nói:

- Tuân lệnh chủ nhân vĩ đại!

Dứt lời liền cất bước tiến về phía đệ nhất phân thần đã chỉ.

Thái Cổ.

"Nghịch thần giả cổ xưa có thần cách…" - Phong Vân Vô Kỵ lâm vào trầm tư. Sự phân chia cảnh giới của lĩnh vực mà đệ nhất phân thần tiết lộ đã khiến cho hắn có một nhận thức mới về lĩnh vực, mà ở phương diện này, hệ thống của nhân loại hoàn toàn thua kém nghịch thần giả cổ xưa, dù sao thì bọn chúng cũng là sinh vật xuất hiện trước cả khi Chủ Thần cùng các vị diện sinh ra.

"Lĩnh vực của nghịch thần giả cổ xưa khác biệt với các lĩnh vực khác ở chỗ bọn họ đã đi sâu hơn trên con đường quy tắc, tiếp xúc được một chút với lực lượng pháp tắc, vì thế có thể đạt tới mức độ một khi đối phương lọt vào phạm vi lĩnh vực tức là sống chết đã nằm gọn trong tay. Vừa rồi đệ nhất phân thần có nói, khi vừa bước vào một phạm vi nào đó thân thể liền đột nhiên thu nhỏ, đây hẳn là có tác dụng của một bộ phận nhỏ pháp tắc bên trong. Ngoài ra lĩnh vực của bọn chúng hình như không có khởi điểm, cũng tức là căn bản không có giới hạn lĩnh vực rõ ràng."

Phong Vân Vô Kỵ chăm chú nhìn lĩnh vực trong bàn tay mình, trăm nghìn ý nghĩ xoay chuyển trong đầu: "Hình như Chiến Đế cũng đã đạt tới trình độ lĩnh vực vô hình, trực tiếp vứt bỏ khởi điểm, nơi đặt chân xuống là ngàn dặm đóng băng. Vì thế hầu hết thời gian y đều phong ấn công lực của mình để chân khí không phát tiết ra. Chỉ là lĩnh vực của Chiến Đế có vẻ vẫn chưa được thần kỳ như lĩnh vực của nghịch thần giả cổ xưa."

"Lĩnh vực của nghịch thần giả cổ xưa có thể gọi là một loại nâng cấp của lĩnh vực Thái Cổ. Nhưng một ngàn nghịch thần giả cổ xưa cũng không đối phó được với chúng thần, mà tứ đại Chí Tôn lại có thể làm cho Chủ Thần ngã xuống, đây không phải nói thế giới là một loại nâng cấp từ lĩnh vực của nghịch thần giả cổ xưa sao? Hoặc có thể năng lực của Chủ Thần là một loại nâng cấp từ thế giới của Chí Tôn sao?"

Phong Vân Vô Kỵ càng nghĩ càng xa: "Chủ Thần khống chế pháp tắc trong phạm vi vũ trụ, vậy thì không phải hình dung đơn giản là lĩnh vực của Chủ Thần đã đạt tới vũ trụ sao? Chỉ là bởi vì không có giới hạn, cho nên cũng không còn cái gọi là "vực" nữa, cũng không còn nói đến "lĩnh vực" nữa."

Phong Vân Vô Kỵ nhíu chặt lông mày, tay trái là "vực", tay phải là "giới" sơ cấp. Hai luồng thần thức thâm nhập sâu vào bên trong, dần dần một luồng khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người hắn. Một cơn gió thổi qua sơn cốc trước mặt, sau khi gió tan, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, trong mắt một màu trắng bạc…

"Ầm!"

Một luồng kình khí từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ bắn ra, y phục phất phới, mái tóc dài tung bay…

"Đinh!"

Một luồng kiếm khí như thủy triều từ trong người tràn ra, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ cả thân hình. Kiếm khí xông thẳng lên chín tầng trời, trở thành ánh sáng chói chang nhất giữa trời đất, nhưng rất nhanh…

"Đùng!"

Tiếng sấm vang rền, kiếm khí đầy trời đột nhiên thu lại. Hàng vạn tia sét màu bạc vần vũ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, một luồng ánh sáng mờ ảo nhô lên, muốn tỏa ra nhưng chưa kịp đã bị một luồng kiếm khí ngất trời thay thế…

Hoàn toàn là một loại bản năng, năng lượng tinh thần trong não Phong Vân Vô Kỵ lần lượt phá vỡ phong ấn, tinh thần tăng cao vô hạn. Hắn cảm giác chỉ trong một khoảnh khắc đã xuyên qua vị diện Thái Cổ, tiến vào trong hư không vũ trụ vô hạn. Tin tức như biển không ngừng tràn vào trong đầu…

"Ầm ầm!"

Lấy Phong Vân Vô Kỵ làm trung tâm, không gian trong phạm trăm dặm, tất cả quy tắc đều trở nên rối loạn, mặt đất trong chớp mắt như biến thành sóng nước, nhấp nhô không dứt. Có nơi mặt đất nhô lên cao, có nơi lại lõm xuống, mặt đất nhấp nhô bỗng trở nên vô cùng lưu loát, giống như từ một cây bút vẽ nên.

Ở phía xa, khí lưu cuồng bạo do ba đỉnh cấp hung thú công kích phát ra thổi tới cách Phong Vân vô Kỵ trăm dặm đột nhiên hóa thành từng luồng gió mát nhu hòa, quanh quẩn trong khu vực đó.

Trong lúc Phong Vân vô Kỵ tiến vào trạng thái không suy không nghĩ, gần như bản năng không ngừng thôi diễn và phân thức, nghiên cứu sự khác biệt giữa lĩnh vực và thế giới, ở phía xa, ba đỉnh cấp hung thú chiến đấu đã lâu cuối cùng cũng nổi giận…

"Kéc!"

Một tiếng rít sắc bén vang lên, Tổ Loan hơi khom người xuống, đầu ngẩng cao, một vòng lĩnh vực đỏ rực từ trong cơ thể khổng lồ tỏa ra, sóng nhiệt ào ạt trong nháy mắt bao trùm phạm vi cả ngàn dặm…

"Gào!"

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Tổ Ly căn bản không ngờ được Tổ Loan lại dồn nén năng lượng nhanh như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng lập tức trọng thương, ngoài thân bị thiêu cháy mất một lớp.

"Ngao!"

Khi sóng nhiệt nóng bỏng dịu đi một chút, có thể trông thấy một lĩnh vực đỏ rực to lớn vắt ngang trời đất. Lĩnh vực và trời đất chạm nhau, từ xa nhìn lại vô cùng tráng lệ. Bên trong lĩnh vực, một Tổ Loan và một Thái Cổ ma viên giao chiến với nhau.

Trong lĩnh vực, tốc độ của Tổ Loan căn bản không thể phát huy, còn Thái Cổ ma viên đứng thẳng, toàn thân bốc khói xanh, hai chiếc răng nanh nhe ra, lông mao mềm mượt trên người cháy rụi, da tróc thịt bong.

Chỉ nghe một tiếng rống dài, Thái Cổ ma viên chợt tung người, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy lên lưng Tổ Loan, hai chiếc răng nanh trắng xóa chợt vươn ra, đầu ngẩng lên rồi bất thình lình cắn xuống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện