Phi Thăng Chi Hậu

Chương 481: Xi Vưu Chiến Pháp



"Ầm!"

Đao khí xé trời va chạm cùng với cột sét thần phạt phía trên, phát ra một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, đồng thời một làn sóng khí từ bầu trời ập xuống. Chiến Đế quỳ một chân, tay áo giơ lên nằm phục trên người Chiến Phi, dùng thân thể che chở cho nàng.

"Bùng!"

Bốn mảnh đế bào màu trắng vung lên che lấy cô gái dưới người, đồng thời một vòng sóng gợn lạnh lẽo tràn về bốn phía, bảo vệ cả Cửu Châu tế đàn.

"Ầm ầm!"

Mặt đất sụp xuống vài thước. Một vầng sáng màu trắng lạnh lẽo hình khung bao bọc lấy Chiến Đế và Chiến Phi.

Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh. Từ bầu trời nhìn xuống, cả đại địa đều chìm trong bóng tối. Chiến Đế hành cung đã sớm hóa thành bột phấn trong vụ nổ, chín chiếc đỉnh cổ đã bay đi không biết tung tích. Đám người Cổ Vu vốn chủ trì nghi thức sống lại, nhưng gặp chuyện bất ngờ này, trên khuôn mặt khô gầy cũng hiện lên vẻ tái nhợt. Ánh mắt Cổ Vu lướt qua Chiến Đế đang dùng thân bảo vệ Chiến Phi, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, nhưng khi nhìn đến Chiến Phi nằm bên dưới, trong cặp mắt già nua lại thoáng hiện lên vẻ âu lo.

Đại địa hoàn toàn yên tĩnh. Cột sét thần phạt qua đi, trước mắt bỗng sáng lên. Vô số thi thể trải rộng ven Đao vực. Mặc dù đã có tứ thánh thú làm cho cột sét thần phạt suy yếu, lại có Kiếm Thần thi triển Kiếm chi lĩnh vực vô thượng trung hoà một phần uy lực, có thêm cửu đỉnh tụ tập khí tức trực tiếp phòng ngự, sau đó Chiến Đế lại dựa vào chiến phần bí mật bảo vệ Đao vực, nhưng vẫn không hề ít cao thủ Thái Cổ cấp công lực thấp mất mạng dưới sóng âm và năng lượng còn dư.

Ánh mắt đảo qua từng vòng thi thể, Cổ Vu không khỏi trong lòng đau xót, nhưng trong sinh mệnh dài đằng đẵng của y dường như đã thấy qua rất nhiều cái chết như vậy, chỉ thở dài một tiếng, sau đó dời ánh mắt đi. Trong tai không ngừng vang lên những tiếng rên rỉ trầm thấp cùng với tiếng hít thở hơi hỗn loạn. đây đều là một số cao thủ Thái Cổ bị cột sét thần phạt ảnh hưởng khiến cho bị thương. Cổ Vu lại không lo lắng cho những người này lắm. Đối với cao thủ Thái Cổ, ngoại trừ tâm thần đều bị diệt, những thương thế bình thường hầu hết đều có thể khôi phục lại trong một thời gian nhất định, đây chính là sự ảo diệu của chân khí.

"Đang!"

Trong lúc Cổ Vu ngồi xếp bằng trên đất, dùng chiếc đầu như khô lâu quan sát chung quanh, một đạo bóng đen mờ ảo đột nhiên từ đỉnh đầu rơi xuống, phát ra một tiếng kêu của kim loại. Cổ Vu bất giác cúi nhìn, ánh mắt lướt qua bóng đen kia, sắc mặt không khỏi biến đổi, kinh hô một tiếng:

- Kiếm Thần!

Binh khí kỳ quái trên mặt đất đang nhanh chóng thu ngắn, có lưỡi nhưng không có chuôi chính là bội kiếm của Thái Cổ Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ, Đệ Ngũ Kiếm Đảm. Từ khi đối kháng với cột sét thần phạt thứ nhất, Phong Vân Vô Kỵ đã tung Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay áo ra, dùng nó làm trung tâm thi triển một loại Kiếm chi lĩnh vực dạng nhỏ khác bảo vệ đám người Cổ Vu. Mặc dù Cổ Vu vẫn luôn chuyên tâm dẫn dắt Cửu Châu tế đàn, nhưng vẫn biết được những điều này.

Đệ Ngũ Kiếm Đảm và Kiếm Thần có liên kết như một thể. Ánh mắt đảo qua Đệ Ngũ Kiếm Đảm trên mặt đất, thân kiếm thu lại thành một đoàn, màu sắc ảm đạm, trên khuôn mặt già nua của Cổ Vu không khỏi hiện lên vẻ lo lắng: "Hi vọng sẽ không có việc gì!"

Bàn tay khô gầy vươn ra, liền cầm lấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm nặng nề, nhưng trong lòng Cổ Vu không hề có một chút vui mừng nào. Tại khoảnh khắc Đệ Ngũ Kiếm Đảm vào tay, tâm tình của y cũng trầm xuống.

"Vô Kỵ đã từng nói, Đệ Ngũ Kiếm Đảm được hắn dùng tâm thần luyện hóa, lại không ngừng dùng ý niệm kiếm nguyên tôi luyện, có linh tính, cũng có thể tiến bộ cùng với chủ nhân. Bởi vì thời gian tôi luyện rất dài, cộng thêm kiếm nguyên của hắn hôm nay đã ngưng tụ đến mức có thể xưng là số một số hai, vì vậy ngoại trừ hắn ra, nhưng người khác đều không thể dễ dàng chạm đến. Ngay cả đệ tử yêu thích nhất, Vô Kỵ cũng chưa từng để y đụng đến Đệ Ngũ Kiếm Đảm… Ai, cuộc chiến thần ma đã gần kề, tộc ta sẽ không tổn thất thêm một vị… Vô Kỵ, đừng nên xảy ra chuyện nhé!" – Tại khoảnh khắc này, Cổ Vu thà rằng bị kiếm nguyên sắc bén ẩn chứa trong Đệ Ngũ Kiếm Đảm cắt đứt bàn tay, cũng không muốn thấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm ảm đạm như hiện giờ.

Ánh mắt Cổ Vu quét qua Đao vực, dừng lại ở một hố sâu to lớn bên phải Cửu Châu tế đàn mấy trăm trượng. Sương khói lượn lờ không ngừng tỏa ra từ trong hố đen như vẫn thạch rơi xuống, không biết sâu cạn, mà trong hố lại hoàn toàn yên tĩnh. Với tu vi về linh hồn của Cổ Vu cũng không thể phát hiện được dao động linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ.

Sắc mặt Cổ Vu trong nháy mắt trở nên trắng bệch, quay đầu lại nói với đệ tử phía sau:

- Các ngươi hãy đi hội họp với những tộc nhân khác, nếu như không phát hiện có tộc nhân còn sống, hãy lập tức trở về Vu tộc!

Dứt lời y liền đứng dậy, run rẩy đi về phía hố đen to lớn nơi khí tức của Phong Vân Vô Kỵ còn sót lại, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên một tia mong đợi cuối cùng.

- Vâng thưa trưởng lão đại nhân!

Tám gã Vu tộc khí sắc cực kỳ suy yếu đứng dậy, dìu nhau bước ra ngoài Đao vực. Tuy Cổ Vu nói rằng hội họp cùng tộc nhân, nhưng bọn họ đều biết những tộc nhân đi tới Đao vực chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều.

Luận về độ cứng rắn của thân thể, trong tất cả cao thủ Thái Cổ thìngười của Vu tộc là yếu nhất. Tuy bọn họ có năng lượng linh hồn cường hãn, nhưng thân thể lại không bằng cả cao thủ Thái Cổ cấp bình thường.

Khác với pháp tu. Pháp tu mặc dù thân thể yếu đuối, nhưng phần lớn đều tu luyện pháp khí, mỗi người cơ bản đều có một số đạo cụ phòng thân hoặc mạnh hoặc yếu, có thể chống đỡ được một số công kích mạnh. Còn Vu tộc, mặc dù cũng có vu khí phòng thân nhưng lại cực kỳ ít ỏi, ngoại trừ cấp bậc trưởng lão, những Vu tộc bình thường căn bản không có đầy đủ những vu khí mạnh mẽ này. Hơn nữa không giống như pháp tu, bình thường Vu tộc đều triệu hồi những thần ma cổ xưa đã mất đi ý thức tự chủ, dùng lực lượng câu hồn tạm thời khiến cho linh hồn của những thần ma này tụ tập lại, sau đó sai khiến bọn chúng, chứ không phải là tự mình công kích.

Cổ Vu đứng ven miệng hố, nhìn xuống phía dưới.

Hố đen to lớn do lực lượng xuyên qua mặt đất hình thành này sâu không dưới mấy ngàn trượng, vách hố cháy đen giống như bị lửa đốt qua, đi xuống khoảng năm mươi trượng đã không còn thấy một chút ánh sáng nào. Một đoàn sương mù màu đen kỳ dị bao phủ bên trong hố, loáng thoáng vang lên những tiếng nổ rất nhỏ, thỉnh thoảng còn có một tia sét nhỏ màu vàng tối xẹt qua.

Cổ Vu hơi trầm ngâm, sau đó nghiêng người về phía trước nhìn xuống bên dưới. Trong bóng tối, hay tròng mắt của y bỗng phát ra ánh sáng màu xanh lá, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Tại khoảnh khắc con ngươi biến thành màu xanh xá, sương mù màu đen bên trong hố đột nhiên nhạt đi, Cổ Vu nhìn xuống bên dưới đáy.

Trong sương khói lượn lờ, một bóng đen hình người nằm dưới đáy hố sâu mấy ngàn trượng không nhúc nhích, cũng không có một chút sinh cơ nào.

- Ai!

Cổ Vu thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại. Tại trên người Phong Vân Vô Kỵ, y căn bản không cảm giác được dao động linh hồn của nhân loại. Nhìn khắp Thái Cổ, luận về tu vi đối với linh hồn, không có ai có thể sánh được với Cổ Vu. Cặp mắt linh hồn vừa nhìn đến Phong Vân Vô Kỵ dưới đáy hố, Cổ Vu liền lục soát khắp cả bên trong, nhưng vẫn không phát hiện được khí tức linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ, đây đã dấu hiệu chứng tỏ tâm thần đều bị diệt.

Vài tiếng bước chân loạng choạng vang lên từ phía sau, chính là Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương bị thương đang chậm rãi đi tới.

- Cổ Vu tiền bối, thế nào, Vô Kỵ sao rồi?

Độc Cô Vô Thương hỏi.

Cổ Vu im lặng. Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương trong lòng đều trầm xuống, bất chấp thương thế trên người bước nhanh đến ven miệng hố. Độc Cô Vô Thương cố nén thương thế, thần thức phát ra quét qua lòng đất.

Bên trong lòng đất, Phong Vân Vô Kỵ quần áo rách nát, bên ngoài thân đầy những vết cháy giống như vì sấm sét gây thương tích, nhiều nơi cơ nhục nứt ra, máu tươi chảy xuống dưới thân. Trong cảm nhận của Độc Cô Vô Thương, Phong Vân Vô Kỵ giống như đã hóa thành một tảng đá, không có khí tức, cũng không thể cảm nhận được linh hồn.

- Tại sao lại như vậy?… Tại sao lại như vậy?…

Khi thần thức chạm đến Phong Vân Vô Kỵ, Độc Cô Vô Thương bỗng loạnh choạng, màu máu trên mặt trong nháy mắt rút hết, hai mắt trở nên vô thần mờ mịt nhìn lên trời, nhất thời ngây dại.

Khi Độc Cô Vô Thương thì thào nói ra "tại sao lại như vậy", Tây Môn Y Bắc bỗng nhiên run lên giống như bị sét đánh, môi mấp máy nhưng không nói ra được lời nào.

Trước đó đã có Cổ Vu mà Vô Kỵ cực kỳ tôn sùng chứng thực, sau lại có thêm thụ Độc Cô Vô Thương xác minh, cái chết của Phong Vân Vô Kỵ đã không cần hoài nghi. Thần thức của Tây Môn Y Bắc còn không chưa chạm đến Phong Vân Vô Kỵ dưới đáy hố đã trở nên tán loạn.

Gần như ngay khi Độc Cô Vô Thương thốt ra những lời kia, Cổ Vu liền phát hiện linh hồn của Tây Môn Y Bắc bỗng nhiên bắt đầu tán loạn. Cổ Vu trong lòng giật mình, lập tức phát ra một trận ngâm xướng trầm thấp, những văn tự màu xanh lá từ trong lục ngọc khô lâu trượng trong tay phải bay ra, nhập vào trong cơ thể Tây Môn Y Bắc, giúp y ngưng tụ tâm thần lại.

Sau khi làm xong Cổ Vu mới yên lòng, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu mờ mịt nhìn lên bầu trời phía tây, giống như một cây tùng không nhúc nhích.

"Tại sao, lại trờ thành như vậy?…" - Trong biển ý thức của Tây Môn Y Bắc không ngừng vọng lại một giọng nói thần thờ, thân thể áo trắng tóc bạc trong khoảnh khắc dường như mất đi tất cả sinh cơ.

Mất đi tình nhân suốt đời yêu thương, mất đi tất cả huynh đệ, Tây Môn Y Bắc phi thăng tràn ngập sự thống khổ và bất cam. Sau khi phi thăng, cuộc sống của y giống như một chiếc thuyền nhỏ bị lạc trong đêm tối mờ mịt vô tận. Sự xuất hiện của Phong Vân Vô Kỵ giống như một ngọn hải đăng chỉ đường, khiến cho y một lần nữa tìm được hướng đi, tìm được thứ để phấn đấu vì nó. Nhưng hôm nay, ngọn hải đăng kia lại đột nhiên ngã xuống, khiến cho Tây Môn Y Bắc có cảm giác như thế giới vốn đơn điệu này bỗng hoàn toàn sụp đổ.

Tại Trung Ương ma sơn của Ma Giới, gió mây tụ tập trên bầu trời, thiên địa một phiến u ám. Bên dưới Trung Ương ma sơn, vô số đại quân của Trung Ương vương triều mới xuất hiện trải rộng khắp sơn thể và giữa không trung. Dưới ánh sáng lờ mờ của năm ngôi sao, những bộ ma giáp dày đặc chiết xạ ra từng điểm sáng lạnh như lân quang trên mặt hồ.

Bóng tối đã bao phủ tất cả, cũng che giấu đại quân của đệ nhất phân thần. Những dãy núi liên miên chỉ còn lại những đường nét góc cạnh nhấp nhô, hình dáng như hung thú đang rình mồi.

Trong bóng tối vang lên những tiếng gầm hoang vu, giống như vô số hung thú thân thể khổng lồ đang cắn xé. Từng điểm lân quang màu xanh lá lững lờ trong bóng đêm, càng lúc càng nhiều, loáng thoáng như hợp cùng với ngọn lửa đỏ rực bốc lên cao mấy chục trượng trên đỉnh Trung Ương ma sơn.

Gió lớn quét qua giữa những dãy núi. Đệ nhất phân thần ngồi bên vách đá trên đỉnh Trung Ương ma sơn, một chân gác lên một khối đá, nhìn xuống bên dưới chân núi nơi những thần ma không ý thức vì Phản Hồn tinh xuất hiện mà bắt đầu tụ tập tàn phách. Phía sau hắn không xa là một nhóm thuộc hạ mạnh mẽ đứng yên như núi không nhúc nhích.

Chung quanh ma điện dữ tợn như hung thú sừng sững năm tòa ma đỉnh màu đen to lớn cao mấy chục trượng, bên trong là huyền thiết trăm triệu năm mà Bội Lý Tư tìm được. Chung quanh ma đỉnh là những ma thần nội lực bá đạo nhất xếp thành một vòng, hai tay hướng về phía đỉnh lớn, ma khí tràn vào bên trong giúp thế lửa lớn hơn.

Bên dưới ma đỉnh, thứ duy trì ngọn lửa không phải bó củi mà là những yêu ma đang giãy dụa, bị xích sắt cột chặt vào trên ba góc đỉnh màu đen. Dưới tác dụng của một lực lượng kỳ dị, ma huyết không ngừng từ trong lỗ chân lông bọn chúng tuôn ra, hóa thành khí, sau khi bốc lên mấy chục trượng lại đột nhiên hóa thành một phiến sương đỏ lòe loẹt bay vào trong những lỗ hổng bên ngoài ma đỉnh.

Tại Ma Giới, việc rèn đúc ma binh chính là nhờ những đỉnh đồng theo lời đồn là mô phỏng theo Thái Cổ cửu đỉnh này. Có chúng chúng ma đầu Thái Cổ trợ giúp, việc cướp đoạt của Bội Lý Tư trở nên rất dễ dàng. Khác với rèn binh khí tại Thái Cổ, tất cả ma binh đều cần dùng máu của yêu ma làm nguyên liệu sinh ra lửa ma, yêu ma làm "củi" càng nhiều, đẳng cấp càng cao, ma khí luyện ra càng có uy lực lớn.

Đệ nhất phân thần mặc áo bào đen, sắc mặt không giận không vui khiến cho người khác không thể đoán được nội tâm của hắn. Một trận tiếng bước chân nhỏ vang lên phía sau, ngừng lại cách đệ nhất phân thần không xa.

- Bội Lý Tư, ma giáp còn cần bao lâu mới có thể chế tạo hoàn thành?

Đệ nhất phân thần cũng không quay đầu lại, hờ hững nói với người phía sau.

Bội Lý Tư cũng không lên tiếng, ánh mắt quét qua những ma đầu Thái Cổ phía sau Phong Vân Vô Kỵ, ý tứ biểu thị rõ ràng: mời bọn họ tránh lui!

- Không cần, đối với bọn họ ngươi có thể yên tâm. Cho dù ngươi phản bội ta, bọn họ cũng sẽ không.

Đệ nhất phân thần hờ hững nói.

- Thuộc hạ không dám!

Bội Lý Tư nghe vậy liền giật mình, vội vã cúi đầu xuống, sau đó giống như nhớ đến điều gì liền ngẩng đầu nói:

- Nếu chủ công đã nói như thế, vậy thì có thể yên tâm. Chủ công! Sát Lục chiến giáp chính là ma khí trong truyền thuyết, bình thường căn bản không thể bắt chước được. Mặc dù lần này tìm được huyền thiết trăm triệu năm, trong lúc vô ý lại đoạt được năm ma đỉnh này từ trong tay một số yêu ma trung đẳng, nhưng nếu muốn đạt được hiệu quả mà chủ nhân muốn e rằng không dễ.

- Bổn tọa không quan tâm đến những thứ này. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết còn cần bao lâu là được, những cái khác ngươi hãy tự nghĩ biện pháp giải quyết đi!

Đệ nhất phân thần lạnh lùng nói. Từ bên vách núi nhìn xuống, tất cả ma tộc dưới chân núi và giữa không trung đều nhìn ra bên ngoài Trung Ương ma sơn, giống như vô cùng e ngại vị ngồi trên đỉnh Trung Ương ma sơn, không một ai dám quay đầu lại, ngay cả những yêu ma trên bầu trời Trung Ương ma sơn cũng cố gắng tránh ánh mắt khỏi đệ nhất phân thần bên dưới.

Dưới chân núi, những xác chết chồng chất đã nói lên kết cuộc của những kẻ tự ý dò xét hình dáng của Trung Ương ma đế.

Ba phân thần chính là bí mật lớn nhất của đệ nhất phân thần, cũng là sơ hở lớn nhất. Việc dịch dung biến hình đối với hắn đương nhiên không phải là việc khó, nhưng ma hành sự khó có thể dùng lẽ thường đo lường được.

Đệ nhất phân thần vốn không muốn thay đổi khuôn mặt của mình, cũng không muốn mang một chiếc mặt nạ giống như "Hoàng", lại càng không muốn bị bại lộ, cho nên việc duy nhất hắn có thể làm chính là giết. Tất cả ánh mắt nhìn đến khuôn mặt của mình, đệ nhất phân thần đều có thể dự cảm được, lập tức một đao giết tới, đương nhiên là ngoại trừ chúng ma đầu Thái Cổ.

Bội Lý Tư nghe vậy, những lời muốn nói ra liền nuốt trở vào. Y ngẩng đầu liếc nhìn đệ nhất phân thần một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, trong lòng không ngừng suy nghĩ: "Lần trước chủ công bị thẩm phán giả vây đánh, ta mặc dù phát hiện sự khác thường nhưng lại không lên tiếng ngăn cản, chủ công từ lâu đã ghi hận trong lòng. Lần này nếu như không thể làm y hài lòng, chỉ sợ y sẽ không chút do dự giết chết ta… đây cũng không phải bản ý của ta."

Nghĩ đến đây, Bội Lý Tư liền lựa lời một phen, sau đó nói:

- Chủ công! Muốn đúc một bộ Sát Lục chiến giáp khác phải có đỉnh cấp yêu ma mới được. Với thực lực của chúng ta, xuất hiện một đỉnh cấp đích yêu ma chỉ có thể mang đến tai ương. Nhìn khắp Trung Ương ma sơn, thực lực của chủ công là cao nhất, cho nên, chủ công có thể…

- Ngươi muốn ta làm nguyên liệu à?

Đệ nhất phân thần nghe vậy giận tím mặt, giận dữ quát lớn.

- Không phải, chủ công hiểu lầm rồi!

Bội Lý Tư cúi đầu trả lời:

- Chủ công chỉ cần trích ra một chút ma huyết là được, dù sao chúng ta cũng chỉ muốn chế tạo một bộ chiến giáp cùng loại với Sát Lục chiến giáp chứ không phải là một Sát Lục chiến giáp thứ hai. Chiến giáp cấp bậc đó, nhìn khắp cả Ma Giới cũng chỉ có một bộ, nếu muốn chế tạo một bộ khác thì cần phải có cơ duyên và xảo hợp, thiếu một thứ cũng không được.

- Không cần nói nữa!

Phong Vân Vô Kỵ phất áo bào, vươn một chưởng ra ngăn cản Bội Lý Tư nói tiếp:

- Ta hiểu rồi, ma huyết không thành vấn đề. Ngoài ra tất cả yêu ma dưới Ma Thần cấp tại Trung Ương ma sơn, ngươi cứ tùy tiện ném vào trong. Cao thủ Ma Thần cấp cũng có thể dùng, nhưng tốt nhất là đừng để chết, dùng một chút ma huyết là được rồi.

Dừng một chút, Phong Vân Vô Kỵ một tay nâng cằm, nội dung trong lời nói khiến cho Bội Lý Tư lạnh người:

- Cứ tùy tiện lấy máu, nếu như thật sự cần, ngươi cứ tùy tiện sử dụng bất cứ kẻ nào dưới bổn tọa, ừm, tốt nhất là nên thông báo cho bổn tọa một tiếng!

- Vâng thưa chủ công!

Bội Lý Tư cũng không dám nói nữa. Y vốn chỉ cần một chút ma huyết của yêu ma cao cấp làm làm nguyên liệu, đâu ngờ tới Phong Vân Vô Kỵ lại dứt khoát cho hắn ném tất cả những yêu ma cao cấp kia vào.

- Lui xuống đi!

Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay. Bội Lý Tư hiểu ý liền xoay đi vào sâu trong bóng tối. Gió lớn thổi qua dưới chân núi, tiếng gió gào thét tràn ngập hai tai.

"Ừm, nếu cần máu của đỉnh cấp yêu ma thì cứ triệu hồi Luyện Ngục Chi Vương tới là được, với vóc người của hắn, đủ để lấp đầy năm ma đỉnh, đồng thời rèn đúc các bộ phận của "Sát Lục chiến giáp"." - Nghĩ đến đây, đệ nhất phân thần liền chuẩn bị triệu hồi thuộc hạ, đột nhiên ngay lúc này…

"A, không đúng…" – Sắc mặt đệ nhất phân thần đột nhiên biến đổi, trở nên cực kỳ khó coi. Trong biển ý thức, liên hệ với đệ tam phân thần đột nhiên suy giảm, đồng thời càng ngày càng yếu với tốc độ cực nhanh. Hắn đang muốn hỏi xem chuyện gì xảy ra, đột nhiên liên hệ với đệ tam phân thần bỗng biến mất. Nói một cách chuẩn xác là liên hệ với đệ tam phân thần đột nhiên bị gián đoạn mà không phải do tác động bên ngoài gây ra.

Đệ nhất phân thần run lên, trong đầu như có vô số tiếng sấm nổ tung, trong nháy mắt trở nên trống rỗng. Khi khôi phục tinh thần lại, ý niệm trước tiên trong đầu hắn chính là: "Bên phía Thái Cổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khí tức của đệ tam phân thần sao lại đột nhiên biến mất nhanh như vậy?"

Ba phân thần vốn là một thể, mặc dù phân thần nhưng linh hồn vẫn có liên hệ. Dựa theo thôi diễn trước khi phân thần, chỉ cần một phân thần diệt vong, những phân thần khác nhất định cũng sẽ diệt vong, có điều không thể khẳng định loại diệt vong này là lập tức tử vong hay là dần dần tử vong.

"Đệ tam phân thần không thể chết được!" - Đệ nhất phân thần trong lòng đại loạn. Chế tạo "Sát Lục chiến giáp" thứ hai, đại nghiệp "tranh bá Ma Giới", toàn bộ đều hóa thành bọt nước. Tất cả kế hoạch đều được xây dựng trên cở sở an toàn độc lập của ba phân thần, một phân thần bị phá, tất cả đều không còn ý nghĩa.

Nghĩ đến đây, đệ nhất phân thần lập tức tâm loạn như ma, đây là điều chưa bao giờ từng có với hắn, chỉ hận không thể lập tức bay đến Thái Cổ đi tìm xem đệ tam phân thần sống hay chết, thậm chí còn hắn đã cảm thấy cảm thấy hơi suy yếu và choáng váng.

"Không hay, chẳng lẽ là một phân thần diệt vong, những phân thần khác cũng lần lượt diệt vong đã bắt đầu ứng nghiệm." - Nghĩ đến đây, đệ nhất phân thần trong lòng càng loạn, vội vã quát lớn:

- Tất cả ma chúng nghe lệnh, mọi việc đều nghe theo lệnh của Thái Huyền, kẻ nào làm trái giết không cần hỏi!

Vào thời khắc cuối cùng đệ nhất phân thần vẫn lựa chọn Thái Huyền làm người thay mặt, đây là người mà hắn tin cậy nhất hiện giờ.

Sau khi nói ra những lời này, Phong Vân Vô Kỵ liền phất tay một cái, áo bào màu đen rộng thùng thình xoè ra như mây, người đã hóa thành một sòng ánh sáng xé gió bay đi. Cách đó mấy trăm trượng, hư không đột nhiên mở ra một thông đạo màu đen, đệ nhất phân thần liền bay vào bên trong, như chim ưng xuyên qua hư không trở về Thái Cổ vị diện…

Tại nơi cực bắc Ma Giới.

Bổn Tôn mặc áo bào trắng đứng yên trên đỉnh hắc ám kim tự tháp, hai con ngươi màu trắng bạc đột nhiên nhìn về bầu trời phương bắc, giống như đã hóa thành một pho tượng gỗ.

Ở nơi xa hơn, Hoàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào "Bổn Tôn" trên đỉnh tháp, ánh mắt đầy vẻ do dự. Khí tức trên người hắn biến ảo bất định, bàn tay bên dưới tay áo không ngừng tỏa ra sương mù màu đen.

Trong quốc độ, Hoàng và Bổn Tôn giống như hai pho tượng thần Quang Ám cao vời vợi không thể chạm đến được. Trên thực tế, quan hệ cũng hai người cũng khiến cho đông đảo "thần dân" trong quốc độ vô cùng bối rối.

Bọn họ giống như tuy hai mà một, có rất nhiều điểm giống nhau, chẳng hạn như hai tròng mắt đều là màu trắng bạc. Nhưng bọn họ lại dường như đối địch với nhau, những khi nghiêm trọng nhất ngay cả yêu ma cấp thấp cũng có thể nhìn ra.

Bổn Tôn tuy là người đến sau, nhưng ngay cả Hoàng cũng ngầm thừa nhận sự tồn tại của hắn, những yêu ma khác tự nhiên sẽ không dại dột đi đối phó với Bổn Tôn.

Lòng bàn tay của Hoàng không ngừng phun ra sương khói, nhưng rất nhanh lại rút vào, trong trạng thái lưỡng lự như vậy thời gian trôi qua rất nhanh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên phía trên Thần điện gió nổi mây vần. Sau một tiếng sấm, bầu trời phía trên thần điện bỗng xuất hiện một cửa động màu đen hình vòng xoáy, một khí tức làm tất cả ác ma run sợ tràn xuống, trực tiếp nhập vào trong cơ thể Bổn Tôn không nhúc nhích trên đỉnh hắc ám kim tự tháp, ý thức của Bổn Tôn rốt cuộc đã trở về.

Trên hành lang ven thần điện, một đám yêu ma cường đại thân mặc chiến giáp đen kịt dưới trướng của Hoàng kinh ngạc nhìn Bổn Tôn trở về. Là lực lượng nòng cốt trong quốc độ mới xuất hiện này, bọn chúng nó sở hữu thực lực mà những yêu ma khác không thể bằng được, nhưng hôm nay tất cả đều chấn động, mở to mắt nhìn chằm chằm Bổn Tôn. Bọn chúng gần như không thể tin vào hai mắt của mình, thực lực của "hắn" chỉ trong một lúc lại đột nhiên giảm xuống nhanh như vậy.

Ngay cả đám yêu ma thủ hạ cũng có thể nhìn ra biến hóa của Bổn Tôn, Hoàng làm sao không nhìn ra được.

Mặc dù không rõ vì sao vừa đi một hồi, thần thức của Bổn Tôn lại suy yếu như vậy, giống như hao hết khí lực, nhưng sự thật là Bổn Tôn hiện giờ thực lực giảm mạnh, điểm này không thể giấu được Hoàng với thực lực thâm sâu khôn lường.

Chỉ trong khoảnh khắc nhìn đến Bổn Tôn, tất cả do dự và lưỡng lự trong mắt Hoàng đều biến mất, mí mắt giật giật vài cái, sau đó bỗng nhiên mở lớn, hiện lên sát cơ lành lạnh.

"Bùng!"

Áo choàng lớn màu đen phía sau Hoàng bỗng vung lên, gần như đồng thời, năm ngón tay sắc bén phát ra ánh sáng vàng cũng rung động, hoàn toàn mở ra. Dưới chân đạp một cái, Hoàng liền biến mất trong hư không, khi lần nữa hiện ra đã xuất hiện trước người Bổn Tôn, tay phải giơ lên phát ra từng điểm sáng vàng, đồng thời phía sau năm luồng khí đen như vải lụa trải dài trong hư không mấy ngàn trượng từ năm phương hướng cùng đánh về phía Bổn Tôn.

Hai vị "chí cao thần" giao chiến lập tức khiến cho đông đảo yêu ma chú ý, từng ánh mắt từ các phương hội tụ đến, đồng loạt nhìn về cùng một nơi. Ngay khi lũ yêu ma cho rằng Bổn Tôn sẽ lại thi triển "thời gian tĩnh chỉ", một chuyện khiến cho bọn chúng kinh ngạc đã xảy ra…

"Ầm!"

Bổn Tôn mặc dù nhanh chóng lui về phía sau, nhưng tốc độ rõ ràng không bằng trước kia. Phía trước người, bàn tay của Hoàng nhanh như chớp đuổi theo, đánh mạnh vào ngực Bổn Tôn.

"Bình!"

Phần ngực Bổn Tôn lõm xuống, tiếng xương gãy răng rắc không dứt bên tai, sau đó thân hình như diều đứt dây vẽ nên một vết tích màu đen trong hư không từ đỉnh kim tự tháp rơi xuống, va chạm vào mặt đất mấy lần. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Hoàng, Bổn Tôn vội vàng phá vỡ ra một thông đạo, biến mất không thấy.

Một chưởng dễ dàng đánh trúng Bổn Tôn như vậy, mặc dù kết quả này Hoàng đã sớm dự liệu được, nhưng cũng hơi chút bất ngờ. Dù sao hai người cũng đã giao thủ không phải một hai lần, bất luận Hoàng làm sao cũng không có cách nào giết chết Bổn Tôn, lâu dài đã hình thành quán tính khiến cho hắn hơi chút thất thần.

Đợi đến khi Bổn Tôn đột nhiên chạy trốn không còn thấy, Hoàng mới hối hận, muốn đuổi theo nhưng đã không còn kịp. Bổn Tôn mặc dù thực lực giảm mạnh, nhưng năng lực khống chế không gian lại huyền diệu vô cùng, thoát khỏi nơi này Hoàng căn bản đừng nghĩ đến chuyện đuổi theo.

Bên trong quốc độ vừa mới thành lập hoàn toàn yên tĩnh, tất cả yêu ma lớn nhỏ kể cả Hoàng đều ngẩn người nhìn về hướng Bổn Tôn biến mất, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Không ai biết được trên người "hắn" rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chỉ một lát lại trở nên suy yếu như vậy, giống như tâm thần kiệt quệ?

Về phần Hoàng thì lại nghĩ là: "hắn" rốt cuộc có thể trở về hay không, lúc nào sẽ trở về?...

oOo

Tại Thái Cổ.

Cột sét thần phạt từ trời cao giáng xuống đã làm rung chuyển cả Thái Cổ, rất nhiều cường giả đang say mê tu luyện cũng bị thần phạt kinh động, từ bốn phương hội tụ đến.

Cả Đao vực đều yên tĩnh như chết chóc, khuôn mặt mỗi người đều ngơ ngác giống như mất hồn.

- Đây chính là uy năng của Chủ Thần sao?

Một lúc lâu sau, một gã nam tử trong đoàn người ngẩng khuôn mặt đầy máu lên, hồn bay phách lạc lẩm bẩm nói. Dưới thân hắn máu tươi không ngừng chảy ra, nhưng hắn lại giống như hoàn toàn không hay biết. Trong đầu hắn còn một câu khác không nói ra: "Cuộc chiến thần ma, chúng ta dựa vào cái gì để tồn tại..."

Có tứ đại thánh thú bảo vệ vẫn không thể ngăn cản được công kích của Chủ Thần, sự cường đại của Chủ Thần đã vượt quá tưởng tượng của mọi người.

Một kích vừa rồi không chỉ hủy diệt vô số cường giả Thái Cổ tại Đao vực, còn pha tan lòng tin của bọn họ. Chỉ là dư uy đã khiến cho mọi người cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, giống như một con thuyền nhỏ trong biển cả, một ngôi sao trên bầu trời mênh mông, căn bản không thể nào chống lại cơn giận dữ của thần.

Ngay cả Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ cũng không thể đỡ nổi một kích kia, huống hồ là bọn họ.

Một tâm tình bi quan nhanh chóng lan rộng trong đám người Thái Cổ, loại bi quan này thậm chí còn lớn hơn sự bi thống do những tộc nhân vừa mới tử thương.

Trên Cửu Châu tế đàn, Chiến Đế quỳ một chân xuống, đặt Chiến Phi nằm ngang trên đầu gối. Trong mắt của y không có Thái Cổ, cũng không có Đao vực, chỉ còn lại cô gái mà y đã chờ đợi vô số năm.

Đôi môi yếu ớt, mái tóc dài đen như thác nước, làn da mềm mại như tơ lụa, khóe mắt vĩnh viễn ôn nhu và nụ cười vẫn nở trên môi ngay cả khi trong mộng… tất cả đều quen thuộc như vậy.

Gió nhẹ phất qua, áo bào của Chiến Đế phất phơ, mái tóc dài phía sau lay động. Trong Đao vực hoang tàn trước mắt này, trong lòng Chiến Đế vẫn giữ lại một mảnh trời ấm áp.

Trong tay như còn lưu lại mùi thơm vừa rồi vuốt qua mái tóc như thác nước, đầu ngón tay vẫn còn ghi lại hơi ấm trên gương mặt như tơ lụa, bên tai vang lên tiếng gió vù vù, đột nhiên Chiến Đế phát hiện thời không biến ảo, dường như xuyên qua thời gian trở về với vô số năm trước.

Không ai biết Chiến Đế nhớ gì, người hữu tâm chỉ chú ý tới khóe miệng của y hiện lên một nụ cười ôn nhu chưa bao giờ từng có, nụ cười như nước đi vào trong lòng người.

Chiến Đế vẫn quỳ một chân trên đất, lẳng lặng chờ đợi, cũng không dám đứng dậy vì sợ kinh động đến người ngọc trong lòng.

- Ôm nàng, ta giống như ôm cả thế giới…

Chiến Đế nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc trên khuôn mặt tinh xảo của Chiến Phi ra sau tai, khóe miệng hiện lên một nhu cười ấm áp và trìu mến.

Trong bóng tối, một chùm điểm đen dày đặc đột nhiên xuất hiện giữa hư không, sau đó rất nhanh tụ lại. "Bình" một tiếng, một bàn chân to lớn đạp trên mặt đất, phía trên là một bộ áo bào màu đen rộng thùng thình bao phủ lấy thân hình của một nam tử, che khuất cả khuôn mặt.

Đệ nhất phân thần dùng "Thiên Ma thần thông" xuyên qua hư không, lần đầu tiên dùng từ sau khi phân thần dùng diện mạo thật xuất hiện tại Thái Cổ đại địa. Cho dù ở thời điển nào, tại Thái Cổ ma đều không được hoan nghênh, mặc dù hắn sở hữu linh hồn của con người.

Còn chưa kịp cảm khái vì trở về cố hương, trước khi những cường giả Thái Cổ khác cảm ứng được ma khí dày đặc trên người mình, Đệ nhất phân thần liền không thể không kiềm chế khí tức trên người mình lại, đồng thời triệt hồi khả năng biến ảo của "Thiên Ma Thần thông", khôi phục linh hồn của con người. Để đảm bảo hơn, hắn còn biến đổi một chút linh hồn của mình, khiến cho linh hồn hoàn toàn không còn sơ hở gì đáng kể. Ma khí thu lại trong đan điền, vì tránh tiết lộ quan hệ với ma nên hắn cũng không dám vận công, cứ như vậy bước về phía vị trí của đệ tam phân thần trong cảm ứng.

Có điều rất nhanh đệ nhất phân thần phát hiện tất cả những điều này đều là dư thừa. Những nơi đi qua chỉ thấy từng cao thủ Thái Cổ đờ đẫn ngồi yên trên mặt đất, trên mặt tràn ngập một sự tuyệt vọng.

"Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" - Đệ nhất phân thần lướt qua những tộc nhân trước đây, trong lòng kinh hãi không ngớt. Cảnh tượng hoang tàn của trong cảm ứng và khí tức hủy diệt còn sót lại làm cho hắn không ngừng nghi hoặc, rốt cuộc là thứ gì có sức phá hoại lớn như vậy?

"Chiến Đế? Vì sao y lại quỳ ở đó? Nữ nhân trong lòng y là ai? Ở đây vì sao lại có nhiều người tụ tập như vậy? Rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy gì? Một cao thủ tu tâm qua ngàn vạn năm lại trở nên yếu đuối như vậy sao? Rốt cuộc là thứ gì đã khiến bọn họ trở nên như vậy? Ồ... nơi này sao hình như còn có ma tộc? Đệ tam phân thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào thật sự đã chết rồi?"

Từng bí ẩn dâng lên trong lòng, đệ nhất phân thần dùng thân phận của một người bàng quan đi lại trên Đao vực hoang tàn, không khiến cho một ai chú ý.

"Bỏ đi, bổn tọa không cần quan tâm…"

Bỗng nhiên một tiếng quát lớn vang lên từ trong một góc u ám ở phía đông, đệ nhất phân thần bất giác nhìn lại, chỉ thấy phía sau mấy khối đá bị kình khí cuồng bạo nhấc lên khỏi mặt đất, một gã nam tứ tóc tai bù xù, khí tức cường đại đang quỳ một chân trên mặt đất, trên người hắn đầy những vết thương. Dưới chân hắn cách đó không xa là một cây búa sắt to lớn cắm ngược vào mặt đất, cảnh tượng giống như vừa trải qua đại chiến.

Ở cái nơi đang ngập tràn bi quan này, tiếng quát của nam tử kia cũng không khiến cho mọi người chú ý. Ngay khi trong mắt đệ nhất phân thần lộ ra vẻ nghi hoặc, tên nam tử kia đột nhiên vươn một tay vào hư không, trên cánh tay cơ nhục căng cứng, bàn tay dường như bắt được vật gì.

"Gào!"

Ngay khi cánh tay Hình Thiên căng lên, một tiếng gầm hoang vu cuồng bạo mang theo khí tức cực độ tà ác và cường đại vang lên từ một đầu khác của hư không. Cả Đao vực đều rung chuyển trong tiếng gầm như diệt thế tà linh này, khí tức cực độ tà ác và u ám ẩn chứa bên trong khiến cho tất cả Thái Cổ tộc nhân chìm trong bi quan và thương cảm đều kinh động.

Dùng Hình Thiên làm trung tâm, một cơn lốc đen kịt quét qua, mặt đất ầm ầm vỡ nát. Phía dưới những vết nứt như có thứ gì tràn ra, nhưng mọi người lại không phát hiện được gì.

Trong bóng tối ven Đao vực loáng thoáng vang lên những tiếng gầm, giống như đang đáp lại tiếng gầm tà ác kia. Đao vực trở nên vẩn đục, khí tức tà ác và hắc ám tràn ra. Trong bóng tối ở hướng đông dường như có một hung thú cực kỳ kinh khủng đang phá đất chui lên.

"ầm ầm!"

Mặt đất dưới chân Hình Thiên nứt ra như cánh hoa, một cột khí màu đen to lớn bắn lên, trong nháy mắt bao trùm lấy Hình Thiên, xuyên qua trời cao lao vào trong những tầng mây. Sau đó tại nơi cột khí và tầng mây giao nhau, một mảng sấm sét lập lòe mem theo tầng mây bắn về bốn phía.

Sương mù màu xám cuồn cuộn không ngừng từ trong lòng đất tuôn ra, sâu đến ba thước, đồng thời còn đang tăng trưởng. Âm khí trong trời đất bừng lên, dương khí suy giảm, khí tức vẩn đục tràn ngập cả Đao vực.

"Đùng đùng!"

Sấm sét vẫy vùng, gió mây nổi dậy, cuồng phong mênh mông cuốn qua Đao vực. Tại khoảnh khắc ánh chớp lóe lên, Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng nhìn thấy một bóng ma to lớn đứng sau cột khí màu đen chọc trời kia.

"Hắn rốt cuộc đã lấy ra thứ gì từ một đầu không gian khác, sao tà khí lại nặng như vậy?" - Đệ nhất phân thần nhìn cột khí chọc trời kia, trong lòng nghi hoặc.

"Cheng!"

Mọi người còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, bỗng nghe được trong gió truyền đến tiếng kim loại liên miên, giống như tiếng va chạm khi mặc chiến giáp vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ

"Ầm!"

Cột khí màu đen nổ tung, phía sau một bóng người to lớn đứng giữa hư không, trên người tỏa ra khí tức lạnh thấu xương, ngay cả đệ nhất phân thần cũng thầm kinh hãi. Người này chính là Hình Thiên.

Có điều lúc này đã không còn Thiên Ma chiến giáp, trên đầu Hình Thiên lại xuất hiện một chiếc mũ giáp cổ quái đầy mũi nhọn, tán phát ra khí tức cực độ tà ác, hai vai hắn đeo một bộ giáp vai màu đen hồng, bên ngoài mọc đầy những mũi nhọn thật dài, nối liền cùng với một bộ áo choàng lớn màu đen từ hai vai rũ xuống phía sau.

"Xoẹt!"

Hai vai Hình Thiên rung lên, từ dưới mũ giáp cổ quái kia lập tức vang lên một tiếng kêu đau đớn. Ở xa xa, đệ nhất phân thần rõ ràng nhìn thấy vài sợi tơ máu màu đen nhỏ như sợi tóc trong những mũi nhọn của giáp vai nghiêng ngiêng bắn lên trời.

- Xi Vưu chiến giáp!

Trong bóng tối vang lên một giọng nói cực kỳ kinh ngạc, chính là Thánh điện Thanh Y sứ không biết làm cách nào giữ được tính mạng trong vụ nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện