Phi Thăng Chi Hậu

Chương 525: Hỗn loạn kéo dài (11)



Tình thế nhanh chóng trở nên cực kỳ có lợi đối với vương triều Trung Ương. Đám chiến sĩ của vương triều Ni Cổ Lạp Tư không ngừng từ không trung rơi xuống như mưa, phạm vi thế lực cũng càng lúc càng thu hẹp lại.

"Vút!"

Phong Vân Vô Kỵ vung chiếc roi dài trong tay lên, chiếc roi dài do ma khí ngưng tụ thành kia vẽ nên một vết tích ngoằn ngoèo như rắn trong hư không, sau đó đánh vào người A Tạp Mỗ Đức.

- Dừng!

Phong Vân Vô Kỵ quát lên. Ám Hắc ma long dưới người liền từ cực động hóa thành cực tĩnh, lơ lửng trên không trung, hai chiếc cánh rồng thỉnh thoảng đập vài cái để giữa thăng bằng, mỗi lần đôi cánh lớn chuyển động đều có gió mạnh thổi qua dưới cánh.

Phong Vân Vô Kỵ như ngọn núi đứng thẳng trên lưng Ám Hắc ma long, nhìn xuống ma sơn thứ tư ở phía trước. Khói dày cuồn cuộn từ ma sơn thứ tư bốc lên, hun nóng bầu trời thành một biển lửa. Vô số chiến sĩ của vương triều Ni Cổ Lạp Tư và vương triều Trung Ương kêu lên thảm thiết, từ không trung rơi mạnh xuống đất, sau đó không còn nhúc nhích. Trong làn khói dày đặc của ma sơn thứ tư vẫn có đông đảo chiến sĩ của vương triều Ni Cổ Lạp Tư không ngừng tràn ra. Giờ phút này cảnh tượng tại ma sơn thứ tư giống như ngày tận thế… ngày tận thế của đại quân vương triều Ni Cổ Lạp Tư.

"Gào!"

Trông thấy A Tu La ma tộc anh dũng thiện chiến, còn quân đoàn Hủy Diệt hung tàn và cường đại, cuộc phản kích của vương triều Ni Cổ Lạp Tư sắp bị đại quân của vương triều Trung Ương dưới sự thống lĩnh của hai quân đoàn này đánh tan, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một trận tiếng gầm đinh tai nhức óc. Chúng ma ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy vài ngôi sao màu đen to lớn mang theo khói dày cuồn cuộn từ sâu trong bầu trời rơi xuống, lúc đầu giống như còn cách ngàn vạn dặm, chỉ nhỏ như một hạt vừng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến thành những ngọn lửa màu đen to lớn.

"Ầm ầm ầm!"

Những "ngôi sao" màu đen to lớn rơi xuống, nơi chạm đất liền bốc lên một phiến lửa địa ngục màu đen dày đặc. Ngọn lửa địa ngục màu đen cuồn cuộn kia nhanh chóng thu vào phía trong thành một đoàn, sau đó lại nổ tung ra hai bên trái phải. Bên trong ngọn lửa, một cánh cổng truyền tống không gian màu đen cao lớn từ dưới đất nhô lên, chung quanh là lửa đen như những con rắn quấn quanh.

Bảy cánh cổng truyền tống không gian màu đen cỡ lớn xếp thành một hàng, mở ra ngay phía sau đại quân của vương triều Trung Ương. Nơi cánh cổng truyền tống không gian ở chính giữa không khí vặn vẹo một chút, sau đó một nam tử mang giày ống màu đen, áo choàng sau người tung bay, gương mặt lạnh lùng giương lên tay, từ trong cánh cổng truyền tống ở trung tâm bước ra ngoài. Dưới ngọn lửa ở chung quanh còn chưa tản đi chiếu rọi, nam tử này trông giống như Cửu U ma thần từ một vùng đất tử vong khác bước ra, lúc đưa mắt nhìn lại lộ ra một vẻ uy nghiêm vô thượng.

"Tách!"

Năm ngón tay lần lượt búng ra, trong hư không liền nổi lên một phiến sóng gợn. Tay phải của nam tử kia nắm lại, trong tay phải liền có thêm một cây cờ lớn dài hơn trăm trượng, cổ tay rung lên liền cắm cây cờ lớn màu đen kia vào sâu vào trong tầng đất.

"Phập!"

Cây cờ lớn cắm xuống, lá cờ đón gió mở rộng, lộ ra ký hiệu của vương triều Ma Đế Hoàng. Tại khoảnh khắc cây cờ lớn của vương triều cắm xuống đất, trong bảy cánh cổng truyền tống màu đen không ngừng có đại quân của vương triều Ma Đế Hoàng tràn ra như thủy triều. Nam tử cầm đầu kia không ngờ lại là Ám Cát Cổ Đức.

Cùng lúc đó, trong ma sơn thứ tư cũng có từng đoàn cao thủ khí tức cường đại tràn ra, đang ở giữa không trung, thân thể xoay một cái liền hóa thành từng con rồng ma thân dài hơn trăm trượng, gầm lên từ trên ma sơn thứ tư lao xuống.

Ám Cát Cổ Đức biến mất một thời gian, sau khi xuất hiện thì khí chất cả người đã biến đổi rất lớn, trở nên càng lạnh lẽo hơn, còn loáng thoáng có một loại lực lượng chấn nhiếp người khác.

Ám Cát Cổ Đức không nói lời nào, chỉ vung tay lên. Đại quân sau người liền phối hợp với Long Vệ quân đoàn của Ni Cổ Lạp Tư, một trước một sau đồng thời giáp công vương triều Trung Ương. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Phong Vân Vô Kỵ từ Đệ Tam phân thần đã cộng hưởng ký ức của hải dương hỗn độn, vừa nhìn liền nhận ra Ám Cát Cổ Đức của vương triều Ma Đế Hoàng. Trong lòng vừa động, Phong Vân Vô Kỵ vươn tay vào trong hư không, lấy ra Xi Vưu mũ giáp vốn cất vào trong không gian do mình mở ra, sau đó đeo lên đầu.

"Rắc rắc!"

Sau một tiếng vang giòn giã, Xi Vưu mũ giáp và Xi Vưu giáp vai đã hoàn mỹ dung hợp làm một. Phần giáp mặt lại có ba phiến giáp từ trong mũ vươn ra ngoài, bao phủ lấy gương mặt.

"Bùng!"

Một vòng lửa màu xanh sẫm phun ra từ mối ghép, sau đó nửa thân thể Phong Vân Vô Kỵ đều bốc lên ngọn lửa màu xanh sẫm kỳ dị.

Một bộ chiến giáp hoàn chỉnh bình thường đều bao gồm giáp đầu, giáp vai, giáp ngực và giáp chân. Trong đó giáp ngực lại bao gồm giáp khuỷu tay và giáp cánh tay. Nhưng cho dù có đủ một bộ chiến giáp, cũng không nhiều người đội mũ giáp lên.

Bộ phận mạnh nhất của Xi Vưu chiến giáp là ở giáp vai. Mũ giáp cũng có tác dụng tăng cường nhất định, nhưng lại kém xa so với giáp vai. Do đó dù là Xi Vưu hay Phong Vân Vô Kỵ, trừ khi là muốn che giấu khuôn mặt, ngoài ra bình thường cũng sẽ không đội mũ giáp.

Phong Vân Vô Kỵ tin tưởng, nếu như tìm được toàn bộ Xi Vưu chiến giáp hoàn chỉnh, nhất định sẽ phát huy ra công dụng cường đại khác, mà công dụng này tuyệt đối không thể bỏ đi mũ giáp.

Gần như ngay khi Phong Vân Vô Kỵ theo bản năng đôi mũ giáp lên, Ám Cát Cổ Đức liền men theo khí tức cường đại nhất trong cảm ứng đưa mắt nhìn về phía hắn.

"Ầm!"

Dưới chân nhún một cái, Ám Cát Cổ Đức liền hóa thành một vệt sáng màu đỏ mắt thường khó nhìn thấy bắn về phía Phong Vân Vô Kỵ.

"Vương triều Ni Cổ Lạp Tư và vương triều Ma Đế Hoàng lại liên hiệp với nhau sao?" - Phong Vân Vô Kỵ gần như không dám tin vào mắt tự mình. Hai vương triều lớn lại liên thủ với nhau để đối phó với thế lực mới thành lập của mình. Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Phong Vân Vô Kỵ liền lướt qua vô số suy nghĩ.

Hai vương triều này nhất định là đã đạt thành hiệp nghị, cùng nhau đối phó với thế lực mới có khả năng uy hiếp mình. Phong Vân Vô Kỵ liền nhanh chóng đoán được nguyên nhân mà hai vương triều hợp tác.

- Trung Ương ma đế phải không?

Ám Cát Cổ Đức đứng đối diện với Phong Vân Vô Kỵ, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại nhấp nhổm không yên. Tại hải dương hỗn độn, cường giả mắt bạc chỉ một chiêu đã giải quyết xong một tên Hắc Ám Quân Chủ, cùng Kiếm Thần của Thái Cổ và Trung Ương ma đế này, ba khuôn mặt có khí chất hoàn toàn khác nhau nhanh chóng lướt qua trong đầu Ám Cát Cổ Đức, sau đó hợp lại làm một.

"Giữa ba kẻ này nhất định có mối liên hệ." - Ám Cát Cổ Đức ngẫm nghĩ, tâm niệm vừa động, ma thức đã phong tỏa Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ quan sát Ám Cát Cổ Đức trên dưới một vòng, trong lòng trầm xuống:

- Ám Cát Cổ Đức phải không?

- Đúng vậy.

Ám Cát Cổ Đức mặt không biến sắc đáp.

"Ầm ầm!"

Mặt đất rung chuyển. Đại quân của vương triều Ma Đế Hoàng như thủy triều cuồn cuộn, phối hợp với đông đảo rồng ma dài hơn trăm trượng, thân thể mạnh mẽ trên bầu trời, trước sau giáp công đại quân của vương triều Trung Ương.

"Rắc rắc!"

Ngay lúc này, tại phía tây ma sơn thứ tư chợt xuất hiện một vết nứt không gian to lớn, chiều dài đạt đến mấy ngàn trượng. Vết nứt không gian giống như một chiếc miệng rộng kia nhanh chóng phình lớn, phía sau một phiến ánh sáng vàng chói mắt bắn ra, chiếu rọi bầu trời Ma Giới âm u thành một phiến sáng rực.

Đám yêu ma bị biến động dị thường này làm giật mình, bất giác quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy trong kim quang bóng người lấp lóe, đó là vô số chiến sĩ mặc giáp vàng, tóc dài tung bay, từ xa đến gần xếp thành hàng giống như một đại dương màu vàng trôi nổi trên không.

- Nhân loại Thái Cổ?

Đợi khi thấy rõ nguồn gốc của kim quang kia, đám yêu ma không khỏi kinh hô.

"Ầm!"

Một ánh kiếm sáng ngời to lớn hẹp dài từ trong vết nứt bắn ra, xuyên thẳng qua chiến trường. Một kiếm chém xuống, đại quân của vương triều Ma Đế Hoàng liền bị ánh kiếm to lớn vắt ngang trong trời đất kia chia ra làm hai, đông đảo yêu ma của vương triều kêu lên thảm thiết hóa thành từng chùm tro bụi. Trong trận thế của vương triều Ma Đế Hoàng nhất thời xuất hiện một khoảng đất trống rộng đến mấy trăm trượng.

"Phong Vân Vô Kỵ!" - Ám Cát Cổ Đức torng đầu kêu lên một tiếng: "Sao hắn lại xuất hiện ở đây?"

Suy nghĩ này còn chưa rời khỏi đầu, từ bên trái vết nứt lớn kia bỗng xuất hiện vô số đệ tử Chiến tộc mà Ám Cát Cổ Đức đã từng gặp một lần khi đi đến Thái Cổ. Còn ở một mặt khác lại là các đệ tử Phong tộc hóa thành từng cơn gió lốc.

"Nhân loại Thái Cổ chẳng lẽ lại dám tiến công Ma Giới trước?" - Ám Cát Cổ Đức gần như không dám tin vào mắt mình. Ánh mắt của hắn xuyên qua phía sau chiến trận, trông thấy những tên pháp tu giả đã từng vang danh trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, quanh người bọn họ lấp lóe những phù văn, hiển nhiên là đang sử dụng pháp thuật kéo dài thời gian vết nứt to lớn kia khép lại, nhằm để đại quân thuận lợi thông qua vết nứt nhanh chóng tiến vào Ma Giới.

Nhìn đến đây, sắc mặt Ám Cát Cổ Đức liền biến đổi. Bốn thế lực lớn của Thái Cổ lại đồng tâm hiệp lực, đột nhiên xuất hiện ở đây. Thế lực thứ tư này đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của hắn.

Trong đầu hắn bất giác nhớ lại những lời dặn dò của Ma Đế Hoàng trước khi đi.

"Ám Cát Cổ Đức!" – Bên trong ma điện trống rỗng chỉ còn lại hai người vua tôi. Thân hình cao lớn của Ma Đế Hoàng chậm rãi đứng lên, hai tay chống trên tay vịn của bảo tọa , nói với giọng của người ở trên cao nhìn xuống, đầy ý tứ sâu xa: "Trẫm biết ngươi đã được Chủ Thần công nhận. Người kế nhiệm của hai vị Hắc Ám Quân Chủ đã qua đời đều xuất hiện trong không gian vương triều Ma Đế Hoàng ta, đúng là một chuyện rất may mắn. Có điều…"

"Trẫm mặc kệ ngươi là Ám Cát Cổ Đức hay Hắc Ám Quân Chủ, có một việc ngươi cần phải nhớ kỹ, đó là vĩnh viễn không nên có ý định phản bội trẫm!"

Khi Ma Đế Hoàng vạch trần bí mật vẫn luôn che giấu thật sâu, Ám Cát Cổ Đức rõ ràng nghe được trong thân thể vang lên một tiếng xương cốt chấn động. Một luồng khí lạnh từ chân lan đến tận đỉnh đầu.

Ám Cát Cổ Đức vẫn luôn biết võ công của Ma Đế Hoàng sâu không lường được, nhưng đến lúc này hắn mới biết mình còn đánh giá quá thấp đối phương. Sự đáng sợ của Ma Đế Hoàng còn vượt xa tưởng tượng của hắn.

Người kế nhiệm của hai vị Hắc Ám Quân Chủ, một người là mình, còn một người khác là ai? Ám Cát Cổ Đức không biết, nhưng hắn tin rằng Ma Đế Hoàng nhất định sẽ biết.

"Ngươi đã nghỉ ngơi lâu như vậy, bây giờ trẫm giao cho ngươi một nhiệm vụ. Tại Ma Giới thứ nhất xuất hiện hai thế lực mới nổi, một là vương triều Trung Ương, còn một là quốc độ Quang Ám. Trẫm đã đạt thành hiệp nghị với Ni Cổ Lạp Tư, giúp hắn tiêu diệt vương triều Trung Ương mới trỗi dậy, ngược lại vương triều Ni Cổ Lạp Tư sẽ giúp trẫm đối phó với quốc độ Quang Ám. Mà bản tọa cũng đã quyết định người được chọn để giúp đỡ vương triều Ni Cổ Lạp Tư, đó chính là ngươi." - Ma Đế Hoàng nói với giọng không thể nghi ngờ.

"Vâng thưa bệ hạ!"

Người ngoài vốn không thể hiểu rõ về bàn cờ giữa các vương triều Ma Giới . Hiệp nghị này giữa hai đại đế vương triều, nói trắng ra chính là một trận cờ khiến cho tổn thất của mình giảm đến mức thấp nhất, nhằm để đối kháng với các vương triều khác.

Khi nhìn rõ Phong Vân Vô Kỵ từ trong kim quang dày đặc bước giữa không trung đi đến chiến trường, hai bàn tay to lớn của Ám Cát Cổ Đức nắm thật chặt, sau đó lại buông lỏng ra. Mặc dù đã trở thành Hắc Ám Quân Chủ, Ám Cát Cổ Đức vẫn không nắm chắc có thể chiến thắng được Phong Vân Vô Kỵ hiện giờ.

- Rút lui!

Ám Cát Cổ Đức hét lớn một tiếng, trực tiếp ra lệnh cho chiến sĩ của vương triều Ma Đế Hoàng toàn bộ rút lui. Đối mặt với cao thủ cấp bậc như Thái Cổ Kiếm Thần, số lượng vốn chẳng có ý nghĩa gì.

Sau khi được Hắc Ám Chủ Thần công nhận, "Tuyệt Đối Bích Chướng" của Ám Cát Cổ Đức đã tăng lên một cấp, nhưng hiển nhiên thực lực của Thái Cổ Kiếm Thần đối diện còn tăng mạnh hơn nhiều. Ám Cát Cổ Đức căn bản không thể nhìn ra được giới hạn thực lực của đối phương.

- Ám Cát Cổ Đức, ngươi đã quên ước định giữa hai vương triều đại đế chúng ta sao?

Phía trên ma sơn thứ tư, một tên đại ma thần mặc giáp bạc cao hơn năm trượng hét lên giận dữ.

Ám Cát Cổ Đức chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, cũng chẳng thèm tranh luận.

- Cho ngươi một lời khuyên chân thành, mau chóng rút lui về không gian của vương triều Ni Cổ Lạp Tư đi, tình huống có biến rồi.

Sau khi để lại lời khuyên này, Ám Cát Cổ Đức cũng không quan tâm đến đám chiến sĩ vương triều đang hoảng hốt bỏ chạy, liền mở ra một thông đạo không gian, trở về không gian của vương triều Ma Đế Hoàng. Bên trong vết nứt, Thái Cổ Kiếm Thần tóc dài lay động, áo bào dài đến tận giày, hai tay chắp sau lưng, không nhanh không chậm đi về phía chiến trường. Bất kể là Thiên Ma Thần, ma long màu bạc của vương triều Ni Cổ Lạp Tư, hay là đám cao thủ cấp Ma Thần trở lên của vương triều Ma Đế Hoàng, tất cả đều không nằm trong mắt của hắn. Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, cũng chỉ có Ám Cát Cổ Đức là hơi đáng để quan tâm mà thôi.

Trông thấy Ám Cát Cổ Đức vừa xuất hiện đã rút lui, Thái Cổ Kiếm Thần cũng không có ý ngăn cản, vẫn như cũ không nhanh không chậm đi về phía chiến trường. Phía trước người, đám Hoàng Kim giáp sĩ thét lên, nhanh chóng lao về phía hai vương triều lớn. Mặc dù số lượng không bằng đối phương, nhưng về độ tinh nhuệ lại vượt xa những ma tộc bình thường kia.

- Vô Kỵ! Đệ Nhất phân thần cũng có ở đây, nên xử lý như thế nào? Nếu là chỉ đối phó với những vương triều khác, lại không đối phó với thủ hạ của Đệ Nhất phân thần, e rằng sẽ khiến cho những thế lực khác tại Ma Giới nghi ngờ. Như thế… sợ rằng…

Ở sau người Phong Vân Vô Kỵ, Thánh Giả bước giữa hư không, chỉ huy pháp tu thủ hạ nhanh chóng gia cố vết nứt không gian do Phong Vân Vô Kỵ dùng kiếm đạo của Tây Môn mở ra. Như vậy sẽ đảm bảo trước khi những thế lực khác đến, mọi người Thái Cổ có thể thông qua vết nứt không gian to lớn này an toàn rút lui.

- Chuyện này không sao cả. Ta đã sớm ước định với Đệ Nhất phân thần, chỉ tránh tộc nhân của chúng ta tại Ma Giới, còn những thế lực khác cứ việc giết chết.

- Ngoại trừ những kẻ trên người mọc nhiều xương kia, những yêu ma còn lại cứ giết sạch toàn bộ!

Giọng nói của Đệ Tam phân thần bình thản không gợn sóng, vang lên rõ ràng trong tai đệ tử Kiếm các, đệ tử Chiến tộc và đám người Phong tộc.

"Vút!"

Đệ Tam phân thần đột nhiên khép ngón tay lại, chỉ một cái về phía Đệ Nhất phân thần đang đứng giữa hư không.

"Xoẹt!"

Những yêu ma đang nhìn về phía Đệ Tam phân thần chợt cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy ánh sáng bừng lên, trong tai nghe được một tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó là tiếng hét của Trung Ương ma đế chạy ra xa:

- Lại là ngươi, Thái Cổ Kiếm Thần! Ngươi cứ chờ đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết chết ngươi! Rút lui!

Tiếng hét vừa giận vừa sợ vang khắp cả trời đất. Ở phía sau Đệ Nhất phân thần, Thái Huyền thống lĩnh quân đoàn Hủy Diệt vừa đánh vừa lui. Nhân tộc tại thủy lao dưới lòng đất Ma Giới trông thấy đám tộc nhân đến từ Thái Cổ này trong lòng kích động không thôi.

"Là bọn họ! Là bọn họ!"

Trong mắt mọi người hiện lên vẻ kích động, nhưng cũng chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, sau đó lại chôn sâu vào đáy lòng. Hiện giờ ở nơi này thật sự không phải lúc tộc nhân đoàn tụ. Hai bên chiến đấu với nhau, nhìn giống như rất kịch liệt hung hiểm, nhưng thực ra ai nấy đều nương tay.

Đệ tử Kiếm các, Chiến tộc và Phong tộc là quân tiên phong, càn quét giống như bẻ gãy cành khô. Đặc biệt là Phong tộc, với hình thái đặc biệt làm cho người ta khó lòng phòng bị, nơi đi qua đám yêu ma còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì đã hóa thành từng mảnh vụn rơi xuống. Đệ tử Chiến tộc thì mỗi đao chém xuống đều có mấy tên yêu ma thân hóa thành hàn băng, sinh cơ trong cơ thể bị cái lạnh ăn mòn mà chết.

Thái Cổ Hoàng Kim giáp sĩ thét lên một tiếng, thân hình vươn cao lên vài thước, điên cuồng lao về phía trước. Vô số thanh trường kích đâm vào đám Hoàng Kim giáp sĩ, thân thể đám Hoàng Kim giáp sĩ liên tiếp rung lên, nhưng trên người lại không hề có một dấu vết nào.

Bên trong chiến trường, ánh sáng lĩnh vực của cao thủ Thần cấp hậu kỳ không ngừng bừng lên, mỗi lần sáng lên đều có một đám lớn yêu ma đột ngột biến mất không thấy. Trong hư không liên tục rơi ra từng chùm thịt vụn.

Vương triều Ni Cổ Lạp Tư lúc đầu còn không rõ tình hình, chỉ cho rằng đại quân xuất kích nhất định có thể một lần tiêu diệt vương triều Trung Ương, không ngờ lại có một thế lực khác xen vào. Sau sự kinh ngạc ban đầu, đám rồng chẳng những không lui mà còn hưng phấn gầm lên lao tới.

Đại quân chưa chiến mà sĩ khí đã mất. Đối mặt với đại quân của Thái Cổ đột nhiên xuất hiện, đại quân của Ni Cổ Lạp Tư tổn thất nặng nề, đông đảo chiến sĩ mặc giáp bạc và rồng bạc từ không trung rơi xuống. Còn đại quân vương triều Ma Đế Hoàng bởi vì Ám Cát Cổ Đức thấy tình thế không ổn, đã sớm hạ lệnh rút lui, cho nên tổn thất rất ít. Những yêu ma không kịp chạy về cánh cổng truyền tống liền quyết định chạy về những hướng khác tại Ma Giới, dáo dác như chim muông.

Bất kể là Ma Giới không gian, Thái Cổ không gian hay là Thiên Đường, đều là những không gian đặc biệt. Phàm những kẻ khác không phải là sinh vật của không gian xông vào, phần lớn đều sẽ bị không gian gây nên áp lực vô hình, do đó không thể phát huy được thực lực vốn có. Đây cũng là nguyên nhân đại quân của vương triều Ni Cổ Lạp Tư lại không lùi mà tiến.

Nhưng tình huống thật sự lại là, những nhân loại Thái Cổ này sau khi tiến vào Ma Giới, chẳng những không bị Ma Giới không gian áp chế, ngược lại đám yêu ma đột nhiên cảm thấy áp lực quanh người tăng mạnh, căn bản không thể phát huy ra được thực lực thật sự. Trong khi chạy thục mạng, đám yêu ma có cả trăm điều không thể lý giải được.

Trân chiến này cũng không kéo dài lâu. Cuối cùng khi Phong Vân Vô Kỵ dùng một kiếm phá vỡ hư không, chém chết Thiên Ma Thần của vương triều Ni Cổ Lạp Tư, trận chiến liền kết thúc.

- Rút lui!

Phong Vân Vô Kỵ vung tay lên, đại quân Thái Cổ liền hùng dũng đi qua vết nứt không gian to lớn kia trở về.

Đến nhanh như gió, đông đảo như rừng, tiến công như lửa, bất động như núi, đây chính là đại quân của Thái Cổ. Hành động không trở ngại, đến đi không tung tích, không có bất kỳ sự chậm trễ nào.

Gần như sau khi Phong Vân Vô Kỵ dẫn đại quân rút lui không lâu, một luồng khí tức cường đại đến khủng bố đột nhiên từ dưới ma sơn thứ tư phóng lên cao. Từ xa nhìn lại, toàn bộ không gian của ma sơn thứ tư đều giống như xoắn vào nhau thành một đoàn.

"Gào!"

Đối mặt với chiến trường trống không, nhân vật cường đại kia hướng lên trời phát ra một tiếng gầm cực kỳ giận dữ.

oOo

Tại biển Minh Ngục thuộc Ma Giới thứ nhất.

Biển Minh Ngục một màu đen kịt, nước biển không ngừng biến đổi, có lúc bình tĩnh không gợn sóng, có lúc lại nổi lên sóng lớn. Nếu nghiên cứu nguyên nhân của nó, là bởi vì dưới biển Minh Ngục vô biên vô tận này ẩn giấu vô số sinh vật cường đại đã tồn tại từ hỗn độn ban đầu.

Trong nước biển Minh Ngục ẩn chứa lực lượng đặc biệt. Ngoại trừ những yêu ma cao cấp, ngoài ra không ai có thể đối kháng được với những sinh vật bá chủ trong biển không thể đếm hết được này.

Biển Minh Ngục là một cấm địa tại Ma Giới, dù là đám ma thần Luyện Ngục cường đại cũng không dám tùy tiện đặt chân vào khu vực này. Thân cao vạn trượng ở trong hải vực này chỉ giống như là trẻ con. Trong biển sâu tồn tại những yêu ma hỗn độn còn mạnh hơn nhiều so với đám ma thần Luyện Ngục.

Mà hôm nay, biển Minh Ngục vốn yên tĩnh qua năm tháng dài đằng đẵng cuối cùng đã nổi sóng. Vô số yêu ma Minh Ngục thân thể to lớn trôi nổi trên mặt biển, bên cạnh những thi thể này còn rải rác một số yêu ma đất liền thân thể cao khoảng năm trượng.

Càng đi về phía trung tâm biển Minh Ngục thì thi thể càng nhiều, có một số thi thể đã loáng thoáng phát ra mùi hôi. Khí tức âm tà trên mặt biển Minh Ngục cũng càng nặng, khắp nơi đều là hơi thở chết chóc.

- Minh Ngục Chi Vương! Ta sẽ cho ngươi thời gian mười lần hít thở. Sau thời gian đó, nếu như ngươi không dâng ra bảo đồ mà ta muốn, ta sẽ biến biển Minh Ngục này thành một vùng đất chết hoàn toàn, kể cả ngươi cũng chôn theo bảo đồ đó đi.

Tại trung tâm biển Minh Ngục, vô số yêu ma cường đại trên người mọc vảy, toàn thân tà khí ngất trời, tròng mắt đen kịt như mực đứng khoanh tay xếp thành hàng giữa hư không. Đại quân này có gần đến trăm vạn người, tất cả đều không nói một lời, vẻ mặt lãnh khốc. Ở phía trước bọn chúng, hai tên yêu ma một trái một phải bảo vệ một cái bảo tọa bằng đá đen. Mà Nhị hoàng tử An Đức Liệt từ sau khi bước ra Ma Giới liền biến mất không thấy, lúc này lại đang ngồi trên bảo tọa rộng lớn, tư thế rất nhàn nhã. Trong tay của hắn cầm một ly rượu của thế giới loài người, trong ly đựng một chất lỏng màu vàng. Trên mặt biển dưới chân hắn có một thiếu niên mặt mũi tuấn tú đang nằm. Thiếu niên kia khép chặt đôi môi, cổ tay bị một vòng dây xích nhỏ màu vàng cột lại, còn xương cột sống nhô lên phần lưng thì bị móc ra khỏi thân thể, đoạn giữa xương sống bị vật sắc cắt đứt, đang không ngừng chảy ra chất lỏng màu vàng.

Biển Minh Ngục vẫn yên tĩnh như cũ, không có bất kỳ câu trả lời nào.

An Đức Liệt thưởng thức chén rượu trong tay, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nhưng đôi môi thì lại khép chặt. Nhẹ nhàng dời chén rượu đi, ánh mắt lạnh lẽo của An Đức Liệt quét một vòng trên mặt biển, cuối cùng lại dừng ở thiếu niên sắc mặt trắng bệch ngất đi ở dưới người.

- Minh Ngục Chi Vương, ngươi cứ việc suy nghĩ đi! Dù sao ta cũng không vội, hà hà!

Ánh mắt tàn nhẫn của An Đức Liệt nhìn chằm chằm vào thiếu niên dưới chân:

- Ta rất muốn biết bá chủ của biển Minh Ngục này rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu. Nghe nói hỗn độn ma kình có sức sống rất mạnh, ngay cả đám vương triều đại đế của Ma Giới dùng một kích toàn lực cũng đừng mong có thể lập tức đánh chết hỗn độn ma kình. Có điều hỗn độn ma kình lại là có một khuyết điểm, đó chính là xương sống của bọn chúng… chậc chậc, đúng là mỹ vị!

- Tên khốn khiếp ngươi!

Trong bóng tối, nhân vật cường đại vẫn nhìn chằm chằm vào Nhị hoàng tử trên mặt biển. Khi trông thấy đối phương vừa cười nói vừa uống tủy lấy từ trong xương cột sống của con trai mình, liền tức giận đến run lên:

- Ngươi cũng đã trở thành Hắc Ám Quân Chủ, vì sao còn dẫn người đến biển Minh Ngục ta trắng trợn giết chóc, bắt con ta đi, còn muốn cướp đoạt đồ của ta? Các Chủ Thần ban cho ngươi thần lực là để đối phó với nhân tộc, ngươi lại dùng thần lực để đối phó với yêu ma trong biển chúng ta, chẳng lẽ ngươi không để ý đến thân phận của mình sao?

An Đức Liệt giống như không nghe thấy, vẫn ung dung uống "rượu", từ từ thốt ra một chữ:

- Một.

- Ngươi!

- Hai.

- Ngươi chỉ còn lại tám giây.

An Đức Liệt lạnh lùng nói:

- Bốn… ngươi chỉ còn lại sáu giây.

- Chờ đã!

- Bảy!

Giọng nói lạnh lẽo của An Đức Liệt không hề dừng lại.

- Ngươi không nên ép ta!

Dưới biển sâu, nhân vật cường đại kia gần như tuyệt vọng nói.

An Đức Liệt nhắm mắt không nói gì, trên khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng hiện lên vẻ quyết đoán và lãnh khốc.

Trong hư không đột nhiên vang lên tiếng ngâm xướng trầm bổng. Sau lưng An Đức Liệt nhanh chóng tỏa ra khói đen cuồn cuộn, khí tức hắc ám nhất tụ thành một hình cầu trên tay phải của hắn, bao bọc lấy bàn tay. Quả cầu ánh sáng màu đen kia không ngừng lấp lóe, toàn bộ biển Minh Ngục liền cũng theo đó hơi lóe lên, dường như tất cả hắc ám đều bị hút vào đoàn năng lượng hắc ám thuần túy trong tay An Đức Liệt.

"Vù!"

Mặt biển bình tĩnh bắt đầu sôi trào. Khí lưu chuyển động phát ra tiếng "vù vù". Tiếng gió này đã thức tỉnh thiếu niên hôn mê bên dưới bảo tọa. Thiếu niên kia ngẩng đầu lên, trông thấy nơi bàn tay An Đức Liệt đã loáng thoáng hiện lên một quả cầu ánh sáng màu đen, sắc mặt càng trắng bệch hơn. Hắn nhớ được rõ ràng, mỗi lần ánh sáng này bừng lên đều có vô số hải tộc bị bắn tung lên trời, chết ngay lập tức.

- Chờ đã!

Theo tiếng bọt nước "rào rào", một tên yêu ma cường đại cầm trong tay trường kích ba chĩa từ bên dưới biển Minh Ngục đen kịt trồi lên, đứng trên mặt biển:

- Đồ ta cho ngươi, thả con của ta ra!

Nam tử kia nhanh chóng đưa tay trái vào trong ngực, móc ra một tấm giấy da dê, huơ vài cái trên không, sau đó lại nhét vào trong ngực:

- Thả nó ra, ngươi sẽ có được thứ mà ngươi muốn!

An Đức Liệt nhướng mày, bên người liền có một tên yêu ma cả người toát ra khí tức cực kỳ tà ác đi lên phía trước, dùng một tay nhấc tên thiếu niên mền nhũn kia lên, sau đó đi về phía vị bá chủ trong biển khí tức cường đại.

"Bình!"

Bọt nước bằn tung toé, tên yêu ma kia vung tay ném thiếu niên đến dưới chân nam tử, đồng thời vươn một tay ra:

- Đồ!

Minh Ngục Chi Vương do dự một chút, cuối cùng vẫn giao nộp tấm giấy da dê ra:

- Hi vọng Nhị hoàng tử có thể tuân thủ…

"Bùng!"

An Đức Liệt mở bàn tay lớn ra, tấm giấy da dê kia liền như tên bắn chui vào trong tay hắn. Ánh mắt đảo qua một lượt, Nhị hoàng tử cuối cùng nở nụ cười:

- Rất tốt, ngươi có thể đi rồi!

- Đa tạ Nhị hoàng tử!

Minh Ngục Chi Vương oán giận nói, sau đó nhấc thiếu niên dưới chân lên, lập tức nhìm vào trong biển sâu. Tại khoảnh khắc hắn xoay người, nụ cười của An Đức Liệt chợt tắt đi, chỉ còn lại vẻ dữ tợn.

- Ta nói là để cho ngươi đi, nhưng không nói là để cho ngươi còn sống rồi đi. Nếu để cho ngươi còn sống, bản tọa làm sao có thể giữ bí mật được.

An Đức Liệt cười dữ tợn, quả cầu ánh sáng màu đen trong tay bỗng bắn ra.

Thần lực mênh mông thông qua quốc độ Chủ Thần điên cuồng tràn vào trong quả cầu đn. Toàn bộ bầu trời biển Minh Ngục giống như có thêm một vầng mặt trời màu đen to lớn, biển rộng sôi trào. Trong không gian tràn ngập khí tức hủy diệt cường đại.

Mặt trời to lớn màu đen dừng lại một chút trên không trung, sau đó hóa thành một vệt sao băng bắn ra, đuổi theo Minh Ngục Chi Vương đang chạy trốn.

Cảm nhận được khí tức hủy diệt cường đại sau người, Minh Ngục Chi Vương lập tức gia tăng tốc độ, đồng thời điên cuồng hét lớn:

- An Đức Liệt, ta sẽ không bỏ qua ngươi…

"Ầm!"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kéo theo sóng lớn tận trời từ dưới biển tràn lên.

Ma thức cường đại của An Đức Liệt quét qua dưới biển, lại không tìm được sự khí tức của Minh Ngục Chi Vương, lúc này mới mỉm cười, vịn vào bảo tọa đứng lên, phủi phủi tay nhìn mặt biển nói:

- Vậy ngươi cũng phải còn mạng mới được…

Áo choàng sau người phất lên, An Đức Liệt liền xoay người đi về phía sau đại quân.

"Còn hai mảnh nữa. Mảnh thứ ba ta đã cảm ứng được rồi." - Giọng nói của linh hồn tà ác vang lên trong đầu An Đức Liệt.

"Không cần quá gấp, ta sẽ thay ngươi tìm được!" - An Đức Liệt lạnh nhạt nói, đồng thời ra lệnh cho đại quân:

- Hủy diệt toàn bộ những thi thể này, không được để lại bất kỳ thứ gì có thể tiết lộ bí mật của chúng ta!

Đại quân lập tức tản ra, bắt đầu thiêu hủy thi thể trên mặt biển.

- Nhị hoàng tử An Đức Liệt nghe lệnh!

Một giọng nói khí tức cường đại đột nhiên xuyên qua hư không, vang lên phía trên biển Minh Ngục. Sắc mặt An Đức Liệt biến đổi, liền nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trong hư không, đồng thời kéo áo khoác trên đầu xuống che phủ khuôn mặt.

Một thông đạo không gian nhanh chóng mở ra. Một tên cường giả thuộc về không gian Ma Đế Hoàng xuất hiện ở trên bầu trời biển Minh Ngục. Từng luồng sát khí từ bốn phương lập tức phong tỏa vị khách không mời mà đến này.

Tên cường giả Thiên Ma Thần kia biến sắc, một vòng lĩnh vực lập tức bao phủ thân thể.

- Bệ hạ có lệnh, bảo Nhị hoàng tử An Đức Liệt lập tức trở về không gian Ma Đế Hoàng!

An Đức Liệt và linh hồn tà ác trong biển ý thức kia đều giật mình. Ma Đế Hoàng phái ra tên Thiên Ma Thần này hoàn toàn nằm ngoài khỏi dự liệu của bọn họ, khiến tâm thần của bọn họ rối loạn.

Cho dù hoàn toàn có thể phát động toàn lực một chiêu đánh chết tên Thiên Ma Thần này, nhưng tin tức do tên Thiên Ma Thần truyền đạt lại khiến cho An Đức Liệt không lạnh mà run. Hắn tự cho rằng hành động của mình rất bí ẩn, nhưng vẫn không có tránh được ánh mắt của lão già.

"Lão rốt cuộc đã biết được bao nhiêu bí mật của ta?" - An Đức Liệt toàn thân phát lạnh, sự sảng khoái vì thực lực cường đại nhanh chóng biến mất. Cho đến bây giờ An Đức Liệt vẫn không biết vị phụ thân này của mình rốt cuộc thực lực đạt đến mức nào.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Trước khi hiểu rõ thực lực của lão già kia, An Đức Liệt căn bản không dám nghĩ đến việc phản bội vị phụ thân đại đế này.

- Nơi này không có An Đức Liệt.

- Bệ hạ cũng sớm được.

Thiên Ma Thần kia dường như cũng không bất ngờ:

- Ta chỉ truyền tin tức. Bệ hạ đã nói, chỉ cần truyền những lời này là được, không cần phải nhắn lại.

Nói xong, tên Thiên Ma Thần kia cũng không dám ở lại thêm phút nào, lập tức rời đi.

Còn lại Nhị hoàng tử An Đức Liệt và linh hồn tà ác trong biển ý thức đứng yên lặng trên biển Minh Ngục. Bên dưới mặt biển, đám yêu ma Minh Ngục may mắn sống sót từ xa ngóng nhìn, không ai dám đến gần.

oOo

Gần như cùng lúc đó, một tờ công văn đến từ Ma Giới xuất hiện trong tay chưởng khống giả Thánh điện. Trên công văn biểu thị sự tức giận đối với việc đại quân Thái Cổ xuất hiện ở Ma Giới. Ở phần cuối Ma Đế Hoàng còn đại biểu cho Ma Giới lên tiếng uy hiếp: "Muốn chiến tranh hay là hòa bình?"

Mấy vị cao tầng Thánh điện sau khi xem qua tờ công văn này, chỉ biết hai mặt nhìn nhau.

- Đưa tờ công văn này đến cho Kiếm Thần của Kiếm các xem qua!

Sau khi mấy vị chưởng khống giả Thánh điện thương nghị hồi lâu, liền phái ra một tên sứ giả đưa toàn bộ công văn của Ma Giới này đến Kiếm các.

Tại Kiếm các.

Bốn người Thánh Giả, Cổ Vu, Huỳnh Hoặc và Phong Vân Vô Kỵ ngồi đối diện trước bàn vuông của Kiếm các, trên bàn vuông có bốn ly trà hương, dưới ly trà là công văn của Ma Giới do Thánh điện đưa tới.

- Vô Kỵ! Ta biết ngươi luôn luôn có thủ đoạn, nhưng lần này chúng ta trực tiếp dẫn quân tiến vào Ma Giới, giết chết đông đảo chiến sĩ vương triều, liệu có quá ngông cuồng hay không?

Cổ Vu nhìn Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi xếp bằng nói.

- Cổ Vu đại nhân không cần lo lắng! Ta tự có tính toán.

Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng nếm một hớp trà hương, thần thái nhàn nhã nói.

- Bên phía Ma Giới có lẽ dễ đối phó, nhưng về phần Thánh điện thì không dễ giải thích.

Thánh Giả như có suy nghĩ nói. Dứt lời ba người đều nhìn tờ giấy mỏng bên dưới ly trà bằng sứ trắng.

- Lần này Thánh điện đưa toàn bộ công văn của Ma Giới đến cho ngươi, về mặt nào đó đã ngầm thừa nhận thực lực và địa vị của ngươi hôm nay.

Huỳnh Hoặc trong tay cầm ly sứ trắng, trên mặt lộ ra vẻ suy tư nói:

- Nhưng đồng dạng, điều này cũng biểu thị Thánh điện đã chuyển cái gánh nặng này cho ngươi, để ngươi ứng phó với phát ngôn đến từ Ma Giới.

Thần thái Phong Vân Vô Kỵ vẫn nhàn nhã, tâm tư không hề dao động:

- Phát ngôn của Ma Giới không thể không để ý, nhưng cũng không cần quá quan tâm. Chuyện này rất dễ ứng phó. Huỳnh Hoặc, ngài hãy chuyển lời với Thánh điện, bảo các chưởng khống giả chuyển cáo với Ma Giới. Thái Cổ không thừa nhận tố cáo của Ma Giới, Thánh điện cũng không thừa nhận sự vu khống này, trừ khi là Ma Giới giao ra những nhân loại Thái Cổ bắt được trong trận chiến đó.

Dứt lời hắn liền xoay đầu lại nói với Trì Thương ngồi bên cạnh:

- Hành động lần này, chúng ta hẳn là không còn ai ở lại Ma Giới chứ

- Bẩm sư tôn, không có.

Trì Thương tự tin nói:

- Trước khi rời khỏi, chúng ta đã mang hết số thi thể tộc nhân chết trận ra khỏi Ma Giới, không hề có sơ hở nào.

- Ý chính là như bậy, về phần gọt giũa câu văn như thế nào, ta nghĩ Thánh điện chắc là rất am hiểu.

Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói.

- Ma Giới chỉ sợ không dễ bỏ qua như vậy.

Cổ Vu lo lắng nói. Lần hành động mấy ngày trước, mặc dù mọi người đều cảm thấy có hơi lỗ mãng, nhưng nhìn vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ lại giống như tất cả đều nằm trong kế hoạch, vì vậy mọi người không thể làm gì khác hơn là chôn giấu suy nghĩ vào lòng, cũng không dám trực tiếp hỏi thẳng mặt.

- Nếu là như vậy…

Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nhìn về phía Huỳnh Hoặc:

- Kế hoạch mà chúng ta đã bàn cần phải bắt đầu rồi.

Bàn tay cầm ly trà hương của Huỳnh Hoặc run lên một chút:

- Ngươi nói là…

- Thái Cổ chỉ có một tiếng nói cũng không phải là chuyện tốt. Nhân vật xấu xa này cứ để cho ta làm!

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn phía trên, lẩm bẩm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện