Phi Thường Xuyên Qua: Bạo Quân Sủng Cơ

Chương 13: Trừng phạt



Đây là lần thứ hai nàng đánh hắn, nhưng so với lần đầu thì nàng không còn sợ hãi nữa, lần này Tư Tư quyết định đánh cược tính mạng của mình. Nàng cừu hận nhìn Diễm Liệt, không còn lí trí mà hô to:

“Ngươi không phải là người, ngươi là bạo quân! Chẳng lẽ nữ tử chúng ta từ nhỏ là đồ chơi cho nam nhân các ngươi tiêu khiển sao? Các nàng cũng có phụ mẫu, cũng có người thật tình yêu thương các nàng. Ngươi không có người thân sao? Nếu như người thân của ngươi bị lăng nhục như vậy, ngươi có cảm giác như thế nào? Ngươi thật quá đáng.”

Thân thể Tư Tư yếu ớt, dù đã dùng hết sức lực đang có nhưng cũng chỉ để lại dưới gò má của Diễm Liệt một dấu ửng đỏ. Diễm Liệt mở to mắt nhìn Tư Tư như không thể tin nổi, rốt cục một cỗ phẫn nộ cũng dâng lên. Mà tim hắn cứ như bị một con dao găm xẹt qua cực nhanh, đã bắt đầu rướm máu. Mắt đỏ rần lên, hắn giận dữ bắt lấy hai bả vai của Tư Tư, âm trầm nói:

“Ngươi nói rất đúng —— ta không có người thân. Ta không có phụ mẫu, không có huynh đệ, cái ta có chính là quyền lực —— nhưng, có quyền lực chính là có tất cả. Cái gì gọi là tình phụ mẫu? Tình huynh đệ? Tất cả chỉ là lừa nhân gạt thế, lừa mình dối người mà thôi. Nguyệt Lạc, ngươi thực sự quá mức làm càn! Ta thật muốn giáo huấn ngươi.”

“Cứ tự nhiên.” Tư Tư đã sớm biết trước kết quả: “Ngươi muốn thế nào thì liền làm như vậy đi! Tốt lắm! Coi như mệnh ta xúi quẩy, gặp phải ngươi. Bây giờ ngươi giết ta đi, ta đời này kiếp này cũng không muốn gặp lại ngươi lần nữa.”

“Giết ngươi?” Diễm Liệt lắc đầu: “Nguyệt Lạc, ta muốn ngươi nhớ kĩ ngày này, muốn ngươi hối hận vì đã làm thế. Ngươi đâu, trói nàng ở giáo trường, trừ khi nàng cầu xin tha thứ, tuyệt nhiên không cởi trói hay cho ăn uống.”

“Dạ.” Bọn lính cung kính coi.

Tư Tư một khắc trước vẫn là “Nguyệt phi”, ấy vậy mà mới đó đã bị trói vào cột gỗ. Mặt trời chói chang làm nàng mở mắt không ra, mà nàng gần như đã muốn hôn mê.

Ta thật khát, rất muốn uống nước! Nhưng mà, ta thà chết cũng không cúi đầu trước tên bạo quân kia! Diễm Liệt, ngươi cho là làm như vậy có thể khiến cho ta khuất phục sao? Thật sự là nằm mơ!

Tư Tư oán hận nghĩ, ánh mắt hung tợn nhìn Diễm Liệt đang ung dung tự tại uống trà ở dưới gốc cây, thật hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn. Nàng thỉnh thoảng lại liếm láp đôi môi sớm đã khô khốc của chính mình, yết hầu quay cuồng, bụng cũng không nghe lời mà kêu lên. Thời gian trôi qua, nàng chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt ngày càng mơ hồ, ánh mắt cũng mệt mỏi không mở ra được. Ngay tại thời điểm ý thức của nàng chậm rãi rời đi, một chậu nước lạnh ngâm ướt nàng từ đầu đến chân, cả người nàng run lên, ý thức cũng theo đó mà thanh tỉnh.

“Như thế nào? Muốn ngủ sao? Tỉnh lại.” Diễm Liệt mặt không chút biến sắc nói.

Diễm Liệt! Hắn thực sự muốn thế nào? Đúng là đồ biến thái!

Tư Tư căm giận nhìn Diễm Liệt, sau đó nhắm chặt hai mắt, xoay đầu đi. Diễm Liệt lần đầu tiên thấy một nữ tử quật cường tới vậy, lòng không khỏi tức giận:

“Ta muốn xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào. Người đâu, hồi cung. Nguyệt Lạc, ta chờ thời khắc ngươi cầu xin ta.”

“Ta… tuyệt đối… sẽ không cầu ngươi.” Tư Tư nhẹ giọng kiên quyết nói.

Ban đêm.

Trên giáo trường trống trơn ngoại trừ Tư Tư thì không có một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ. Tư Tư lẳng lặng nhìn ánh trăng, lẳng lặng hưởng thụ từng cơn gió nhẹ, cảm thấy tâm tình bình tĩnh như nước.

Lạc Lam, đã như ngươi mong muốn. Ta hiện tại đã làm phi tần của vương. Kết quả này ta thực sự cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng hiện tại, ta có vẻ sẽ bị giết trong tay của vương rồi. Không biết sau khi ta chết, ngươi có khổ sở hay bi thương hay không. Dù sao… Nguyệt Lạc cũng yêu ngươi sâu sắc như vậy.

Tư Tư nhớ tới đôi mắt ôn nhu lại lạnh như băng của Lạc Lam, tâm bắt đầu đau đớn, nước mắt cũng vô thanh mà chảy xuống. Nhưng nàng cũng không biết, đầu kia giáo trường, một thân ảnh cao lớn một mực lặng yên đứng nhìn nàng, trên mặt có chút không nỡ cùng thương yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện