Chương 67
Ước chừng hai canh giờ. Nhược Ca đã say không biết trời đất. Thường ngày không cần mua gì, nếu có mua cũng là Tiểu Nô chi trả. Nay trong quán uống rượu, thực chất là không có tiền để trả.
'TIỂU TỬ! NGƯƠI ĐỊNH ĂN QUỴT SAO?'
'Lão bản, ta đã nói ta ký giấy nợ, ta sẽ sai người mang bạc đến trả đủ'
'NGƯƠI CHO RẰNG TA LÀ TRẺ LÊN BA SAO? THẢ NGƯƠI ĐI RỒI TA BIẾT TÌM NGƯƠI Ở ĐÂU?'
Nhược ca bị một tên mập mạp, thấp lùn xô ngã ra ngoài đường. Thần trí mơ hồ cũng không có điểm tựa, Nhược Ca ngã vào kiệu ai đó. Mơ hồ chỉ thấy một tiểu cô nương nói gì với lão bản, sau đó dúi vào tay hắn một túi bạc. Bản thân mình đôi mắt nặng trĩu, không còn biết sự việc tiếp sau đó.
Tiểu Nô chạy đến đã không còn đám đông, hỏi ra mới biết Thái tử không mang theo tiền bị người ta cho là ăn quỵt. Rất may có người tốt bụng giúp đỡ. Hiện giờ làm sao biết Thái tử ở đâu mà tìm?
---
Quận chúa phủ
Nhị vương gia tuy không ở kinh thành, nhưng Phủ Quận chúa vẫn được đặt tại kinh thành này để tiện cho quận chúa. Trong phòng, Nhược ca an tĩnh ngủ say. Tuy say rượu, Nhược Ca không có tật xấu quậy phá. Khóe mắt rơi vài giọt nước, trong lòng đau đớn cực hạn cũng không thể giải bài cùng ai.
'Thái tử, ngồi dậy uống trà giải rượu thôi'
Tiếng nói quen thuộc gọi Nhược Ca trong cơn mơ trở về. Nặng nề mở mắt, tay không ý thức quẹt đi nước mắt. 'Thường Nguyệt'. Nhược Ca gọi tên Ngũ công chúa, là ngũ công chúa. Bật người ngồi dậy ôm chầm người trước mắt.
'Thái tử, ta là Mộc Linh'. Mộc Linh lạnh giọng mà nói nhưng cũng không đẩy Nhược Ca ra.
Nhược Ca buông ra, ngượng ngùng với lấy chén trà uống. Đây là trà tranh giải rượu, đã có lần mình cùng Thường Nguyệt nói qua. Không thể có người khác biết phương pháp này. Nhưng chính mắt mình nhìn quan tài đóng lại, làm sao có thể là Thường Nguyệt?
Cơ thể nóng lên, thật sự, thật sự....Nhược ca lóng ngóng tay chân bước xuống giường. 'Thái tử người muốn đi đâu?'
'Ta phải trở về'
'Bây giờ đã là nữa đêm. Thái tử nghỉ lại đây trước ngày mai trở về cũng không muộn'
'Ta...nàng ra ngoài trước đi'
'Vậy Mộc Linh xin cáo lui'
----
'Thái tử phi, người cố gắng lên'. Bên ngoài Tuyết nhi khóc lóc cầu khẩn. HOàng thượng và Hoàng hậu đi tới đi lui. Hoàng hậu chấp tay cầu khẩn trời xanh. Hoàng thượng thường ngày ôn nhu đến đâu bây giờ cũng phải thét lên. 'TÊN NGHỊCH TỬ KIA BÂY GIỜ VẪN CÒN CHƯA TRỞ LẠI?'
Vị công công già bên cạnh run rẩy bẩm tấu. 'Dạ thưa, tiểu Nô đã cho người đi tìm rồi ạ'
'LỤC TUNG CẢ KINH THÀNH NÀY CŨNG PHẢI LÔI HẮN TRỞ VỀ ĐÂY'
Lạc Hy cùng bà mụ ở bên trong đã hai tiếng đông hồ vẫn chưa ra, từng chậu máu cứ bưng ra, đến nhìn hoàng hậu cũng không dám. 'Lăng nhi a, con mau trở về đi'. Hoàng hậu cứ khóc mà lầm bầm.
---
Vĩnh Hiên cung
Một hắc y nhân bẩm báo tình hình với Hiên Huyên, Hiên Huyên không cảm xúc mà nói rằng. 'Trở về báo với Quận chúa, bằng mọi cách giữ chân Thái tử'.
'Dạ'. Bóng người lại biến mất trong màn đêm.
A. Tử nhìn người đã đi, hỏi ra nghi hoặc trong lòng. 'Nương nương, vì sao chúng ta phải tin Quận chúa?'
Huyên Hiên đang đốt đi bức ảnh của một nữ nhân, từ tốn nói. 'Vì chỉ có Mộc Linh mới có thể chia rẽ hai người họ'
'Vậy sau này nương nương có còn được Thái tử sủng ái?'
'Chỉ cần không có Trường Ngưng, chuyện không thể đều trở nên có thể'. A. Tử nhìn bức họa bị cháy xém tan thành bụi tro, trong lòng thật phức tạp. Nơi cung cấm này, ta không hại người, tất người sẽ hại ta.
----
'Huyên phi nói như vậy sao?'
'Dạ vâng'
'Cho lui'. Một bóng đen lại vụt mất trong đêm. Mộc Linh mỉm cười. 'Đã đến lúc có trò hay để xem'
Nhược Ca nghĩ rằng mình đã sốt, uống rượu nhiều lại đi dưới trời lạnh. Cơ thể nóng lạ thường. Cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, chuẩn bị nằm xuống yên tĩnh. Hòng quên đi cái nóng. Nhưng mà, cửa lại mở ra. Mộc Linh lại mang cái gì vào. Haiz.
'Thái tử, thời tiết trở lạnh. Ta mang một chén canh gừng đến cho người'
'Ta không biết uống canh gừng. Thật xin lỗi'. Nhược ca thẳng thừng từ chối.
Mộc Linh không những không mang ra ngoài, lại đặt xuống bàn. Tư thế tao nhã bước đến cạnh giường, bàn tay thon dài đặt trên trán Nhược Ca, giọng nói tà mị. 'Thái tử có vẻ nóng'
'Ân'
'Vậy nên cởi lớp y phục này để ngủ'.
'nàng...nàng làm gì vậy?'. Nhược Ca lùi lại phía sau, tránh đi bàn tay đang hành động của Mộc Linh. Không nghĩ vì vậy mà Mộc Linh mất thăng bằng, ngã nhào lên người Nhược ca. Hương thơm trên người Mộc Linh, mùi tóc của nàng và Thường Nguyệt là tương đồng. Nhược Ca lại thì thầm. 'Thường Nguyệt. Nàng là Thường Nguyệt'
Đôi môi đỏ mộng của Mộc Linh lướt nhanh trên mi mắt, khóe môi, lại dừng ở tai Nhược Ca thì thầm. 'Thái tử nhớ Thường Nguyệt sao?'
'Ta luôn mong Thường Nguyệt sống tốt'
'Thường Nguyệt không còn, để Mộc Linh hầu hạ Thái tử có được không?'
Thần trí Nhược ca đang ở trên mây, không còn biết hành động của mình là đúng hay sai? Tại sao? Tại sao lại như vậy. Nhược ca không kiểm soát được hành động của mình. Xoay người đặt Mộc Linh nằm dưới, lí trí không thể nào ngăn nổi hành động xốc nổi.
----Tiểu Nô lang thang ngoài đường, hỏi thăm cũng chỉ biết được Thái tử bị một đám ngưòi mang đi, trông rất có thế lực. Nhưng bọn họ là ai thì không ai biết.
Ngay lúc Tiểu nô ngẩng đầu nhìn trời đất bao la, nước mắt sắp tuôn ra thì con chim bồ câu Thái tử thường dùng để qua lại với hoàng đế Đại Minh xuất hiện, đậu ngay trên đầu vai của Tiểu Nô. Hai mắt tiểu Nô sáng rỡ.
'Tiểu bồ câu, Ngươi có biết Thái tử đang ở đâu không?'
Tiểu bồ câu liền đập cánh bay đi. Tiểu Nô liền ra lệnh binh lính lập tức đuổi theo. Vòng vo một lúc, chim bồ câu đậu ngay đầu cổng. Chính là 'Phủ Quận chúa'. Tiểu Nô không thể tin. Có hay không Thái tử ở đây? Cũng không thể kinh động Quận chúa, sẽ là tội khi quân. Vì vậy hướng mọi người phía sau mà nói.
'Ta bí mật vào trước, các người một nhóm đứng canh ở đây, một tốp kiểm tra xung quanh đây. Nếu một canh giờ sau không thấy ta trở ra thì liền theo lệnh hành động'
'DẠ'
----
Trong phòng, từng mảnh vải trên người Mộc Linh được tháo xuống. Thân thể ngọc ngà trắng nõn hiện ra. Nhược Ca say mê không còn biết đất trời, nhưng mà. Một khắc kia, khi hôn đến xương vai xanh tinh xảo của nàng. Bả vai trái của Mộc Linh, chính là cái bớt hình Mặt trăng. Động tác liền dừng lại. Nhược Ca bật dậy. 'Nàng chính là Thường Nguyệt. Tại sao?'
Mộc Linh không đáp trả, kéo Nhược Ca trở lại, nằm trong lòng Nhược Ca giọng nói đầy ngọt ngào. 'Là Thường Nguyệt cũng được, là Mộc Linh cũng không sao. Chỉ cần có thể hầu hạ Thái tử, ta là nguyện ý'
Nhược Ca đẩy mạnh Mộc Linh ra. Dứt quyết bước xuống giường nhưng cánh tay bị kéo lại. Nhìn sâu vào ánh mắt của Mộc Linh, lí trí Nhược Ca chợt thanh tỉnh. 'Dù sao nàng vẫn là Quận chúa, trên danh nghĩa là Hoàng mụi của ta. Chúng ta không thể'
'Chúng ta hoàn toàn không có quan hệ huyết thống nào'. Cả thân hình của Mộc Linh đều dựa vào Nhược Ca. Nhược Ca không phản ứng, Mộc Linh lại càng quyến rũ hơn, táo bạo hơn. Nàng hôn mãnh liệt, Nhược Ca là đang làm gì? Tại sao không chống cự?
Bình luận truyện