Chương 88
Để lại bức thư trên bàn, trong phòng thuốc. Lạc Hy trước khi đi lại chứng kiến cảnh đau lòng. Thái tử hiện tại rất hạnh phúc. Nàng cũng không nên bận lòng. Đêm đấy, Lạc Hy âm thầm rời khỏi.
Tiểu Nô và Tuyết nhi chạy tìm khắp Đông Cung, vẫn không tìm ra bóng dáng của Lạc Hy. Tiểu Nô buồn bã đến bên cạnh THái tử, mà Nhược Ca lúc này vẻ mặt bình thản vô cùng, đang cho cá ăn trong hồ như không có chuyện gì xảy ra.
'Thái tử, chỉ tìm thấy mỗi bức thư Lạc Hy để lại cho người'
'Ân' - Nhược ca đón lấy thư như điều hiển nhiên. Tiểu Nô thấy vậy không khỏi đau lòng mà thắc mắc:
'Thái tử không lo lắng sao?'
'Với công phu của Lạc Hy, muốn rời khỏi đây không phải chuyên khó. Lạc Hy sẽ không sao'- Nhược ca cảm giác được, đây là lựa chọn của Lạc Hy. Đêm qua chính mình đã từ chối phần tình cảm này. Lạc Hy chắc chắn sẽ phải tìm một nơi nào đó yên tĩnh một thời gian. Cần suy nghĩ lại mọi thứ.
Cá trong hồ tham lam quẩy đuôi đớp lấy miếng mồi cuối cùng mới chịu lặn xuống. Lúc này Nhược Ca mới thong thả mở thư.
'Nhược Giai!
Ta không muốn gọi ngươi là Thái tử. Ta cũng không muốn là tỉ tỉ của ngươi. Từ rất lâu, ta không biết đối với ngươi tình cảm nảy sinh từ lúc nào. Nhưng ta biết, ta thích ngươi. Ta thật tâm yêu thích Hàn Nhược Giai. Từ khi ngươi tỉnh lại, có thể từ đó chúng ta gắn bó hơn. Đồng sinh cộng tử nhiều hơn. Ngươi ôn nhu, ngươi tình cảm. Nhìn ngươi năm lần bảy lượt chịu tổn thương vì Trường Ngưng, lòng ta thật khó chịu. Những tháng ngày ngươi dày vò vì Trường Ngưng, ta thật mong một lần ngươi có thể quay đầu nhìn thấy ta. Nhưng không, ta mãi mãi thua nữ nhân ấy. Ta từng nhiều lần nghĩ phải chia rẽ các người. Nhưng không! Nếu làm vậy, ngươi sẽ sống không bằng chết. Ta sẽ càng khổ tâm hơn. Vậy nên, mong ngươi cùng Trường Ngưng bền vững lâu dài. Gia đình các ngươi luôn hạnh phúc.
Yên tâm, ta tìm một nơi yên bình. Sống cuộc đời tự do tự tại. Quên đi đoạn tình cảm này. Nhưng ta sẽ không bao giờ quên ngươi. Hàn Nhược Giai!'
Haiz. Thở dài! Thì ra bấy lâu nay Lạc Hy thầm mến mình. Bản thân mình thật vô tâm. Đơn phương chính là một loại tình cảm dày vò con người ta sống không bằng chết. Chính mình đã từng một thời đơn phương Hiên Huyên, đến chết đây mà.
Xé nát bứt thư, ném xuống hồ để giấy hòa tan trong nước. Xem ra những đau thương nên chôn vùi đi. Không cần biết tương lai thế nào. Hiện tại, Trường Ngưng và Duệ nhi mới là điều cần quan tâm nhất.
****
Năm năm sau.....
Đại Đường - Mùa xuân
Gia Lăng năm thứ 1
Thái tử Đường Gia Lăng đăng cơ lấy hiệu Gia Lăng đế. Thái tử phi là Trưởng Công chúa Đại Minh - Bắc Ảnh Trường Ngưng phong hậu. Lấy hiệu Trường Ngưng hoàng hậu, cai quản hậu cung. Nói là cai quản thật lộng lẫy, thật ra Hoàng đế không lập hậu. Hậu cung trống rỗng, có lẽ phải đợi đến đời sau mới đông vui được.
Tiên đế và Hoàng hậu trở thành Thái thượng Hoàng cùng Thái Hậu, an nhàn hưởng tuổi già cùng tôn tử của mình. Kể ra năm nay, chuyện vui vô kể. Hoàng đế đăng cơ, cũng chính thức lập Trưởng hoàng tử Đường Minh Duệ do Hoàng hậu sinh làm Thái tử. Duệ nhi năm nào giờ đã lớn, cũng hơn năm tuổi rồi nhỉ.
Mái đình cạnh hồ, nằm cách xa ngự hoa viên một chút. Gió đưa thoảng thoảng, cành liễu lướt la dưới nước nhìn thật thơ mộng. Bên này, trên con đường đá rộng rãi, sạch sẽ, một đứa bé bi bô bi ba, bước đi chập chững chạy nhảy vào trong đình.
'Công chúa......công chúa đứng lại, chờ nô tì với' - giọng nói đặc trưng của Tuyết nhi, đang thở dốc vì phải chạy một đoạn đường dài.
Bé gái được gọi là công chúa chạy nhanh vào lương đình, ôm lấy chân một người cao to, dùng đôi tay bé xíu ra sức lắc: 'Phụ oàng...phụ..oàng'
Nhược Ca dừng bút, cưng chiều nhấc bổng hoàng nữ của mình lên, đặt trên đùi hôn vài ngụm, cười vui vẻ hỏi:
'Tuệ nhi không ngoan, lại chạy lung tung phải không?' - Tiểu công chúa lắc đầu không hài lòng.
'Tuệ nhi ngoan...' lại gật gật đầu...'Rất ngoan'.
'Nô tì tham kiến hoàng thượng - Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế'
'Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng' - Đây chính là Hoàng hậu của chúng ta. Tuổi đã bước sang ba mươi. Lại mặn mà quốc sắc thiên hương. Khó ai có thể dám đứng ra so sánh. Nhược Ca từng đùa với những quan viên triều đình khi họ nhắc tới chuyện tuyển phi rằng - 'Ai có thể tự tin đứng ra nói rằng mình có thể sánh ngang Hoàng hậu, trẫm sẽ lập tức tuyển người ấy làm phi'.
Đấy mới là câu nói uy lực nhất, răng đe họ. Làm sao có một kẻ nào dám đứng ra tuyên bố mình có thể sánh ngang hoàng hậu? Đó không phải là tội khi quân.
'Haha. Ngưng nhi đứng lên. Mọi người lui đi'
'Dạ. Hoàng thượng'
'Hoàng mụi không ngoan, làm Tuyết a di phải đuổi theo mệt đến vậy' - Người nói đây chính là Tiểu hoàng tử khả ái. Rất ra dáng một huynh trưởng mà khuyên bảo hoàng mụi của mình.
Nghe phụ hoàng cùng Thái tử ca ca đều nói mình không ngoan, Tiểu công chúa da trắng như sứ, mịn màn như hoa lê. Đôi mắt to long lanh, cùng Trường Ngưng không khác ngân đầy nước, khóc òa lên, vừa khóc miệng vừa bi bô không rõ:
'Oa...oa...huhu...hu.hu. ụ oàng....ụ hàng...cùng .....ái ử...a ...a ....bắt nạt ...Uệ ..i....oa...oa....mẫu ậu....Uệ nhi ...uốn...uốn....ẫu ....ậu....oa...oa'
Nhược Ca dở khóc dở cười nhìn Trường Ngưng....lại tìm cách dỗ dành ái nữ của mình, Nhược Ca thật sự yêu chết Tiểu công chúa đi mà, phần vì nàng quá giống mẫu hậu của nàng, phần vì nàng là con gái nhỏ...
'Tuệ nhi của phụ hoàng là ngoan nhất. Phụ hoàng yêu thương Tuệ nhi nhất rồi. Thái tử ca ca không ngoan nên mới bị mẫu hậu bắt chép phạt. Còn Tuệ nhi ngoan nên được mẫu hậu đưa đi chơi. Không phải sao?'
Tiểu công chúa trong lòng chớp chớp đôi mắt còn ướt mem nước mắt nghi ngờ: 'Thật không?'
'Phụ hoàng nói thật, không tin Tiểu Tuệ nhi cứ hỏi mẫu hậu con xem'
Tiểu công chúa ló đầu ra, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi: 'Mẫu hậu! Phụ hoàng nói là thật?'
Trường Ngưng nhìn hai nhỏ một lớn, sáu đôi mắt đang chăm chú nhìn mình. Bản thân thật không chịu nổi. Tiểu Công chúa danh tự 'Đường Minh Tuệ'. Tính tình thật giống nàng, ngay cả gương mặt cũng vậy. Có phần lạnh toát. Chỉ gần mỗi phụ hoàng và mẫu hậu, đối với người khác cũng không thích ai gần. Nàng thầm ngưỡng mộ Lạc Hy sao có thể tìm ra phương pháp này. Cứ y như nàng và Tuệ nhi là song sinh, còn Hoàng thượng và Duệ nhi cũng là một cặp song sinh khác.
Nàng nghiêm mặt, lạnh giọng: 'Hoàng thượng đừng quá nuông chiều hài tử. Nên chuyên chú mà luyện chữ cùng Duệ nhi. Chữ viết của Duệ nhi tiến bộ rất nhiều. Của hoàng thượng thì nên luyện thêm đi'
Tiểu Thái tử bên cạnh nhúng vai cười trộm phụ Hoàng bị mẫu hậu chỉnh sửa. Không những không sợ lại còn châm dầu vào lửa: 'chữ phụ hoàng đúng là khó nhìn thật'
Nhược Ca đỏ mặt, không còn lời nào biện bạch, Tiểu công chúa tuy nhỏ, nhưng cũng biết được Phụ hoàng tuổi thân. Ôm lấy cổ, hôn một cái 'chụt' lên mặt Nhược ca. Lúc này đây, Nhược Ca phần nào hiểu rõ được cái gì là 'Đồng Minh' a.
----
👉👉👉👉 Còn tiếp👉👉👉👉👉👉👉
Bình luận truyện