Phong Đao

Chương 137: Biến cố



Vô Vi leng keng ra khỏi vỏ. Huyền Tố không do dự chút nào, đưa tay một kiếm đâm thẳng ra. Nhưng mà thanh đao kia tựa như một chiếc móc câu ở trên mũi kiếm đảo một cái, thuận thế trượt xuống, liền nghe một âm thanh sắc nhọn, lưỡi đao lạnh lẽo đã cắt lên ngón tay cầm kiếm của Huyền Tố.

Không do dự chút nào, cổ tay Tuyền Tố lật qua, Vô Vi rung lên một đóa kiếm hoa tức thì xoay chuyển. Loan đao tựa như trăng non kia liền bị ném bay ra, xoay một vòng lớn, quay trở lại trong tay chủ nhân.

Lần này giao thủ động tác mau lẹ, hai đệ tử bên người Huyền Tố chỉ cảm thấy hoa mắt, liền bị Huyền Tố trở tay một chưởng đẩy ra khỏi vòng chiến. Liền thấy hắn đạp dưới chân một cái, tựa như chim én nhảy lên lôi đài, ánh mắt nghiêm lại, chưa kịp đứng vững một kiếm liền bổ ra ngoài.

Hai tên đệ tử lúc này mới kinh hãi phát giác, vừa mới ở dưới lôi đài trong góc vậy mà có người ẩn nấp, sau khi bị Huyền Tố phát hiện đối phương đưa tay ném binh khí, thân hình cũng xoay chuyển, thẳng về hướng giá gỗ cao kia đánh tới. Nếu mà động tác Huyền Tố chỉ cần chậm một nhịp, thủ cấp Triệu Kình đã bị người này cướp mất.

Một kiếm này thế tới ào ạt, đối phương thân đang ở giữa không trung không chỗ mượn lực, dĩ nhiên cũng không cường ngạch tiếp chiêu này của hắn. Nhưng thấy người này nâng chân đạp lên giá gỗ một cái, giá gỗ cao lớn liền lắc lư lung lay, thân thể cũng theo đó giảm bớt lực, tay trái bắt lấy cây cột tre vòng qua, tránh được một kiếm của Huyền Tố, tay phải cầm đao lại ngược chiều xoay chuyển, loan đao tựa như trăng non biến đổi liên tục, bổ về phía cánh tay Huyền Tố!

Thời điểm suýt xảy ra tai nạn, Huyền Tố triệt tay quay về. Tay trái cầm đồng tiêu vừa nhấc lên chắn ngang, lưỡi đao liền móc lấy thân tiêu. Hai bên dùng sức, lại không giằng co. Huyền Tố một kiếm thu thế nhưng không thu chiêu, khuỷu tay xẹt qua nửa vòng tròn, kiếm phong lại quay ngược trở về. Lúc này đây Vô Vi từ dưới đồng tiêu đâm lên, nếu người nọ không kịp quay đầu đi, chỉ sợ đã bị xiên vào hốc mắt.

Một kiếm thất bại, Huyền Tố bứt trở ra. Bàn tay hắn đập lên giá gỗ một nhịp, đột nhiên xoay người mà lên, dừng ở đỉnh cột tre từ trên cao nhìn xuống khách không mời mà đến phía dưới.

Đó là một nữ nhân áo lam, tuổi không còn trẻ, ăn mặc trang điểm có chút giống dị tộc, khi ngẩng đầu ngước mắt, cho dù thân ở dưới thấp nhìn lên, cũng toát ra một đường kiệt ngạo.

Huyền Tố trầm giọng hỏi: “Các hạ là người nào? Đêm khuya tự tiện xông vào lôi đài muốn lấy thủ cấp Triệu Kình, phá hủy quy củ đại hội, thỉnh tam tư thận hành đi!” (*)

[(*) tam tư thận hành: suy nghĩ kỹ càng hành động cẩn thận]

Ánh mắt nữ nhân liếc qua người hắn, cuối cùng dừng lại trên khối thủ cấp đã hoàn toàn thay đổi kia, môi nhếch lên: “Làm mẫu thân đi nhặt xác cho con, ta còn quản gì đến việc phá quy củ của đám các ngươi chứ?”

Đồng tử Huyền Tố co lại – nàng là Triệu Băng Nga!

Triệu Băng Nga lời còn chưa dứt liền một đao chặt tới. Cây cột tre Huyền Tố đang đứng bị một đao chém làm đôi. Tuy rằng hắn thân pháp linh hoạt đúng lúc tránh ra, nhưng thân ảnh đối phương đã biến mất.

Sau lưng chợt phát hàn ý, Huyền Tố nghiêng người sang một bên, đao phong cơ hồ đi sát qua da cổ hắn. Cổ tay Triệu Băng Nga xoay chuyển, loan đao cũng thay đổi phương hướng, như một chiếc móc câu hình trăng non hướng về phía cổ họng Huyền Tố, khoảng khắc chỉ trong gang tấc tránh cũng không thể tránh!

Thân pháp như quỷ mỵ phiêu linh, đao pháp càng xuất quỷ nhập thần, Huyền Tố trong giây phút điện quang hỏa thạch căn bản không thể nào tránh được. Vô Vi từ dưới xuyên lên chen vào ngăn giữa đao phong và cổ, tay phải hắn thúc khuỷu tay về phía sau vừa lúc cùng một chưởng của Triệu Băng Nga va chạm. Hai nội kình đập vào nhau, Huyền Tố chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý từ khuỷu tay thấm vào thấu xương. Hắn không dám khinh thường chút nào, Vô Vi kiếm dùng sức chấn động đẩy ngược đao phong, dưới chân đạp vài bước từ giữa thoát ra.

Diện tích trên giá gỗ nhỏ hẹp, Huyền Tố biết mình so không nổi với Triệu Băng Nga thân pháp biến hoá kỳ quỷ, liền đơn giản xoay người rơi xuống. Thấy người kia đã vươn tay lấy chiếc lồng gỗ giắt thủ cấp, Huyền Tố không đợi mình rơi xuống đất, hai chân đổi chiều kẹp lấy thân cọc gỗ, hai tay hợp lại, nắm Vô Vi cắm ngập vào trong, phối hợp nội lực một đâm một xoắn.

Ngay sau đó, liền nghe một tiếng nứt vang, vụn gỗ bay tán loạn. Chiếc cọc gỗ bị hắn lập tức phá vỡ!

Giá gỗ nghiêng ngả, thân hình Triệu Băng Nga nhoáng lên một cái, tay cũng mất chính xác. Huyền Tố lại đem kiếm trong tay đâm xuống cọc gỗ phía dưới ổn định đổi chiều thân thể, nội lực ngưng tụ vào hai chân, chính là đem một nửa giá gỗ đạp văng ra!

Giá gỗ này tuy rằng chỉ đặt một cái thủ cấp, nhưng để tiện cho võ lâm nhân sĩ tranh đoạt, đặc biệt dùng một cây cột gỗ to cỡ cái bát làm chủ, lại còn những cọc tre phụ trợ xung quanh, mặc dù không đến mức nặng tựa ngàn quân, nhưng phân lượng cũng không hề nhẹ, huống chi hiện tại phía trên còn có một người đang đứng.

Triệu Băng Nga trong khoảnh khắc này chỉ kịp cắn răng một cái, phi thân nắm chắc chiếc lồng gỗ kia, không màng đến cọc tre đổ nhào đập mạnh vào lưng, xoay tay lại một đao bổ ra loạn mộc, trước mắt liền bị hàn quang sáng chói – Huyền Tố lại rút kiếm xông đến.

Hai mươi năm không rời khỏi Mê Tung lĩnh, thế gian thay đổi không biết bao nhiêu lần nhật nguyệt, cố nhân âm tín gián đoạn tám chín năm, giang hồ sóng sau đã muốn đem tiền bối chụp chết trên bờ cát.

Triệu Băng Nga khóe miệng ý cười càng sâu, ánh mắt cũng lạnh hơn.

Vô Vi kiếm sắp hạ xuống đầu, Huyền Tố lại bỗng nhiên thấy hoa mắt – trên trời trăng không sáng tỏ, trước mặt lại đột nhiên có ánh trăng vụt qua.

Ánh trăng kia cong cong như móc câu, vừa lạnh lẽo lại vừa lặng lẽ, khoảnh khắc đến gần đột nhiên phân ra thành mười hai vòng tròn hình bán nguyệt, kình phong đập vào mặt, đau điếng người.

Đây căn bản không phải ánh trăng, là đao ảnh. Mười hai đao ảnh sáng tỏ như ánh trăng âm lãnh, lại chỉ có một cây đao là thật giấu trong ảo ảnh.

Nhưng chỉ trong một khắc này, ai có thể phá ảo tìm thật?

Một đao thực, mười một đao ảo. Một chiêu này đột phá công thủ của Vô Vi, không hề hoa xảo mà đâm vào người Huyền Tố.

Đao phong nhập vào thịt, mũi nhọn đâm vào vai phải, thiếu chút nữa móc ra gân máu chảy đầm đìa. Huyền Tố sắc mặt trắng nhợt, một ngụm máu nghẹn ngay trong cổ họng, tay trái lại đột nhiên nâng lên, bấm tay thành trảo xuyên qua ảo ảnh, bấu vào cánh tay cầm đao của Triệu Băng Nga.

Không sai, chính là bấu vào.

Ngón tay đâm vào máu thịt tựa như xuyên vào đậu hũ, dễ dàng đến không chút nào trở ngại. Triệu Băng Nga sắc mặt kịch biến, đao phong xoay chuyển bức thẳng đến mặt hắn, đồng thời co đầu gối cùng đầu gối Huyền Tố chạm vào nhau. Hai người rốt cuộc ở giữa không trung mất hậu lực, song song rơi xuống, nện ở trên lôi đài.

Phía sau lưng đập xuống đất, dù cho Huyền Tố ngay lập tức lăn một vòng để chuyển lực, cũng bị chấn động khiến cổ họng dâng lên một ngụm máu, đầu vai đau đến chết lặng. Miệng vết thương sâu như vậy, lưu huyết lại không nhiều lắm.

Hắn cũng không cảm thấy may mắn, miệng vết thương lạnh thấu xương, khiến toàn bộ khí huyết cánh tay phải đều lâm vào lạnh giá, chính là bị nội kình âm hàn theo đao kia xâm nhập kinh mạch, vạn phần không tốt.

Huyền Tố cường ngạnh đem ngụm máu nảy lên cổ họng nuốt trở về, điểm đại huyệt trên đầu vai, dùng tay trái cầm kiếm chống đỡ mà đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Băng Nga.

Người trẻ tuổi hầu hết có tâm cao khí ngạo, luôn nghĩ chính mình một ngày kia có thể đội trời đạp đất, lật tay là mưa trở tay là gió, vì thế đem thiên ma vạn kích đều trở thành rèn luyện, hận không thể luyện ra một thân mình đồng da sắt, cho dù gió đông tây nam bắc cũng không thể bẻ gãy.

Huống chi hắn là đồ đệ của Đông Đạo Kỷ Thanh Yến, là chưởng môn đời thứ sáu của Thái Thượng cung, tương lai phải gánh vác hưng suy vinh nhục của cả một cái môn phái mấy trăm đệ tử, vào sinh ra tử là chuyện thường tình, nói gì đến lực kháng một cái địch thủ.

Bọn họ lần này giao thủ tựa như chậm lại thực sự nhanh, mấy hiệp chỉ dùng thời gian không đến một chén trà nhỏ. Dưới đài hai tên đệ tử khó nhọc chạy tới, một tả một hữu bảo hộ trước mặt Huyền Tố, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào Triệu Băng Nga.

Cánh tay phải Triệu Băng Nga mới vừa bị một trảo của Huyền Tố xé đi nửa máu thịt, ống tay áo màu xanh lam không ngăn được huyết sắc lan tràn. Nàng nhịn đau, cũng đem loan đao đổi sang tay trái, trong tay phải cầm chiếc lồng gỗ, nhẹ nhàng mỉm cười: “Tiểu đạo sĩ, tay hảo ác nha.”

“Đao của tiền bối ác hơn.” Trên trán Huyền Tố đều là mồ hôi lạnh. Hắn theo bản năng mà giơ tay lên trán lau lau, chạm đến chính là một mảng ướt lạnh – chiếc mặt nạ suốt bao năm che nửa gương mặt hắn, thời điểm vừa rồi bị một đao bức lùi đã văng đâu mất, không biết dừng ở chỗ nào.

Bàn tay hắn nhất thời cứng đờ.

Hai tên đệ tử đều đưa lưng về phía hắn, không biết biểu tình trên mặt Huyền Tố lúc này ra sao, chỉ có Triệu Băng Nga thấy rất rõ ràng.

Thật là một gương mặt vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng môi cong, tựa như mùa xuân băng tan, thanh hàn lại ôn nhu. Nhưng mà ông trời không chiều lòng người, phía mặt trái của hắn, từ thái dương đến xương gò má, trải rộng vết thương giống như bị bỏng lâu năm, đã sớm lành sẹo chỉ lưu lại những dấu vết dữ tợn.

Triệu Băng Nga nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, nhìn đến mức Huyền Tố đều có chút không được tự nhiên, nhịn không được mở miệng: “Triệu tiền bối, ngươi muốn thu hồi thủ cấp con mình đem an táng là chuyện thường tình người ngoài không thể xen vào. Nhưng mà trước mắt bần đạo chức trách trong người, trước khi lực tẫn không thể thả ngươi quay về, đắc tội.”

“Tiểu đạo sĩ, chúng ta làm cái thương lượng, như thế nào?” Triệu Băng Nga mỉm cười “Ngươi để ta mang Kình nhi đi, ta cho ngươi biết một bí mật. Được hay không?”

Huyền Tố ngay nửa điểm do dự đều không có, lắc đầu nói: “Không thể.”

“Cổ hủ.” Triệu Băng Nga hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó bước chân trượt tới gần, loan đao cắt ngang đến cổ họng Huyền Tố. Hai tên đệ tử che trước người hắn võ công cũng không kém, hai người song kiếm giao nhau, hợp lực cầm giữ loan đao, đồng thời một chưởng một trảo dùng hết sức lực mà đánh hướng ngực bụng Triệu Băng Nga.

Hai người ăn ý mười phần, song kiếm khi thì một trước một sau, đảo mắt lại một tả một hữu, mới vừa nhu lại cương, hư thật bổ sung, lấy khẩu quyết của chữ “Dính” cùng nàng triền đấu, cũng không ngạnh kháng. Huyền Tố lạnh lùng quan sát, Triệu Băng Nga trước mắt tuy rằng một tay bị quản chế, xuất chiêu cũng không có ý nóng lòng đoạt mệnh, có chút kỳ quái.

Nàng đây là… không đúng!

Huyền Tố chợt cả kinh. Nơi đây đánh nhau gây ra động tĩnh lớn như vậy, hai đệ tử của mình ở ngoài viện không lý nào lại không phát hiện!

“Lui!”

Lời còn chưa dứt, đầu tường đã xuất hiện sáu gã hắc y nhân, phân làm ba hướng, giương cung cài tên. Ngay sau đó tên liền rời cung bắn ra!

Sáu người này đều là xạ thủ giỏi, tên cơ hồ đồng thời phóng tới, phân biệt nhắm ngay ngực, đầu nơi chỗ yếu hại. Hai tên đệ tử kiếm pháp mặc dù nhanh, nhưng mà những mũi tên này chỉ giây lát đã tới trước mắt, nhanh đến mức người muốn đưa tay lên cũng không kịp.

Điện quang hỏa thạch một cái chớp mắt, Huyền Tố đã bước nhanh tiến lên, cởi xuống ngoại bào được nội lực của hắn truyền vào, thuận thế vung ra, đẩy văng những mũi tên bay đến.

Ngay vào giờ khắc này, Triệu Băng Nga không nhân cơ hội mà lên, trái lại cầm theo chiếc lồng gỗ phi thân đứng trên đầu tường, thò tay vào lòng lấy ra một vật, quẳng lên không trung!

“Không ổn!” Huyền Tố lấy một hơi nội tức, ngước mắt xem xét chuẩn, dưới chân đá lên một đoạn ống trúc cũng hướng vật kia ném tới, đáng tiếc chung quy đã chậm một bước.

Pháo hoa màu xanh lam ở trên bầu trời đêm nổ tung, đúng lúc gió mạnh quét qua, mây trôi tựa như bị kích động sinh ra thảng thốt.

Đồng tử Huyền Tố co lại, đối đồng môn bên cạnh quát: “Đi!”

“Hiện tại còn muốn chạy? Chậm rồi nha!” Triệu Băng Nga mở chiếc lồng gỗ, thật cẩn thận mà đỡ khối thủ cấp kia ra, trong mắt là bi thương cùng hận ý hòa trộn, khóe miệng nhếch lên ý cười khiến người ta mao cốt tủng nhiên, thanh âm đột nhiên phát lạnh “Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả ám cọc đồng loạt động thủ. Ta muốn Vô Tướng tự này chó gà không tha!”

Lời nói vừa dứt, lại là một loạt mười tám mũi tên đe doạ mà đến. Một người đệ tử tránh không kịp, bị tên xuyên qua người, máu nhất thời phun ra tung toé.

Huyền Tố ánh mắt lạnh lẽo, dưới chân vừa động che trước người bị thương, đối một người còn lại quát: “Dẫn hắn…”

Lời này không thể nói xong, tên đệ tử trước mặt Huyền Tố sắc mặt đại biến, không thể tin mà nhìn mũi kiếm từ bụng hắn lộ ra.

“Huyền Quan, ngươi …”

Tên đệ tử bị thương được bảo vệ kia, chính là một kiếm từ phía sau lưng đâm tới. Nếu không phải Huyền Tố phát hiện không đúng tránh lệch đi, một kiếm này đã đâm trúng nơi yếu hại.

Huyền Tố nghiêng đầu nhìn mặt của hắn. Bàn tay khẽ run bay nhanh với lên, kéo xuống một lớp da thủ công tinh xảo.

Rốt cuộc… là thời điểm nào chứ?

Không đợi người nọ bổ tiếp một kiếm, Vô Vi kiếm đã trở tay đâm về phía sau cắm ngập vào trong ngực hắn. Huyền Tố rút kiếm, dưới chân lảo đảo thiếu chút nữa trực tiếp ngã quỵ xuống đất, lần này rốt cuộc nhịn không được, khóe miệng tràn ra dòng máu.

“Thiếu cung chủ!” Tên đệ tử còn lại kia lúc này mới bừng tỉnh, nhìn thấy hắn nửa người đầy máu không dám tự tiện động vào, chỉ có thể rút kiếm che trước mặt Huyền Tố, nhìn những tên cung thủ lại một lần nữa giương cung cài tên.

“… Huyền Nghiễn, đi đi!” Huyền Tố cắn răng, vươn tay điểm huyệt cầm máu, miễn cưỡng đứng thẳng thân thể.

Không nói thêm một câu nào nữa, Vô Vi kiếm trong tay Huyền Tố đã như tia chớp bay tới ghim vào cổ họng một người nơi đầu tường, máu tươi văng ra khắp nơi.

Một kích thành công, Huyền Tố không chút chần chờ, nắm tên đệ tử được gọi “Huyền Nghiễn” phi thân nhảy lên đầu tường, đề tay một chưởng đập xuống thiên linh cái một tên cung thủ, nhất thời liền thấy thất khiếu chảy máu.

Huyền Nghiễn hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa đương trường rơi lệ, nhưng cũng biết chính mình không đi liền liên lụy đến hắn, chỉ đành xoay người nhảy xuống tường cao. Hắn nhìn thấy hai tên đồng môn canh giữ ngoài cửa cũng đã trở thành thi thể, không dám dừng lại một khắc, vận hết nội lực nhảy vào rừng trúc rậm rạp bên cạnh, đảo mắt đã không thấy bóng người.

Huyền Tố nghe được sau tai có tiếng gió gào thét, biết có người đuổi theo, đáng tiếc hiện tại đã hoàn toàn không còn dư lực. Hắn rút ra Vô Vi kiếm vết máu loang lổ lại lao lên, giống một con hắc miêu nhanh nhẹn võ nghệ cao cường, rốt cuộc lần thứ hai bức đến trước mặt Triệu Băng Nga.

Miệng vết thương nơi đầu vai cơ hồ đều đông cứng, vết thương mới nơi bụng máu nóng cũng bị liên lụy lạnh giá, toàn thân hắn đều phát run, lúc nhìn đến Triệu Băng Nga không khỏi có chút hoảng hốt.

Đó là bao nhiêu năm trước đã không còn nhớ rõ, không biết mình nằm ở nơi nào băng hàn…

Hắn hoảng hốt chỉ có một cái chớp mắt, Vô Vi kiếm không chút do dự, xuyên qua loan đao vững vàng đặt bên cổ Triệu Băng Nga.

Đáng tiếc hắn không còn khí lực tiến thêm nửa tấc.

Triệu Băng Nga thả khối thủ cấp xuống, dĩ nhiên trống một tay.

Cái tay kia cũng dừng ở bên gáy Huyền Tố, mang theo nội kình ở trên huyệt Bách Hội nhấn một cái, nhẹ nhàng bâng quơ tựa như mỹ nhân trang điểm quét một vệt chu sa, vào lúc này lại như rút đi một sợi gân cuối cùng trên xương sống căng thẳng, trong nháy mắt đất trời đảo lộn.

Huyền Tố trước mắt tối sầm, hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp, trong đầu đã bị u mê quét qua, suy sụp ngã xuống.

Nhưng hắn không đâm đầu ngã xuống tường viện, mà là được một đôi tay vững vàng đỡ lấy.

Triệu Băng Nga đem loan đao tra vào vỏ, ngón tay vuốt qua vết thương lâu năm trên gương mặt hắn, biểu tình biến đổi. Trong thời gian ngắn xoay chuyển qua tất cả buồn vui mãnh liệt, cuối cùng gương mặt nàng lại quay về bình lặng như giếng cổ không chút gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện