Phong Hành Trì Thượng
Chương 23
Trì Trì lật người, nhiệt độ ấm áp bên người đã biến mất. Cô xoa xoa mắt mơ màng ngồi dậy, trong lòng không khỏi có chút bất mãn – lúc đi cũng không nói với cô một tiếng. Cô đang âm thầm oán Phong Lôi, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gõ dồn dập. Chẳng lẽ mẹ và Lại Minh đã trở về? Trì Trì vội vàng xuống giường chạy đi mở cửa.
“Ngươi không sao chứ?” Gõ cửa chính là Mạnh Hoài Nam.
“Ta nghe mấy bà bác đi tập buổi sáng nói thấy Phong Lôi cùng anh ngươi đánh nhau, trên mặt đất có rất nhiều máu……” Trì Trì nghe xong mặt mày trắng nhợt, lập tức định chạy xuống lầu. Vừa chạy đến của phòng lại bị Mạnh Hoài Nam kéo lại, “Anh ngươi bị người ta đưa đến đồn công an, Phong Lôi đến bệnh viện, ngươi nhanh thay quần áo rồi đi.” Mạnh Hoài Nam không nhìn nổi bộ dạng si si đần đần của Trì Trì, dứt khoát kéo cô vào nhà thay quần áo.
“Phong Lôi anh có sao không? Tại sao nha không nói cho em?” Trì Trì giọng nghẹn ngào. Mạnh Hoài Nam đoạt lấy điện thoại di động lưu loát hỏi: “Này, anh bây giờ ở bệnh viện nào, chúng tôi tới, nói mau.”
Trì Trì vừa thấy Phong Lôi liền nhào tới ôm bên giường bệnh khóc thảm thiết.
“Ngoan, đừng không, anh không chết được, chỉ bị thương một bên tay mà thôi.” Mọi người không khỏi liếc nhìn, cô gái vẫn không nói chuyện. Mạnh Hoài Nam lơ đễnh, tiếp tục tận sức tận lực khuyên Trì Trì.
Lúc này trong phòng bệnh mọi người biết điều rời đi, chỉ còn lại Phong Lôi và Trì Trì, bên cạnh có Mạnh Hoài Nam và Tần Hạo.
“Lôi, anh thấy thế nào? Có bị ngất không? Có au không?” Trì Trì tiếp tục cẩn thận hỏi han ân cần.
“Ngất, sao lại không ngất được. Chảy nhiều máu như vậy.” Phong Lôi yếu ớt đáp.
“Oa…đều tại em không tốt!” Trì Trì nước mắt lại một lần nữa tràn ra như đê vỡ.
“Ngoan, đừng khóc, chỉ bị thương một cánh tay thôi, không có việc gì.” Phong Lôi thừa dịp ôm thân thể mềm mại của Trì Trì vào lòng, tiện thể Trì Trì không nhìn thấy, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Hạo trước cửa, Tần Hạo da mặt dày làm bộ không nhìn thấy.
“Cái đó, Hoài Nam, cô có cảm thấy chúng ta ở đây không thích hợp?” Tần Hạo nhỏ giọng nhắc nhở.
“Có gì không thích hợp? Chúng ta không phải đến thăm bệnh nhân sao?”
“Đúng đúng, chỉ là, cô có thể cùng tôi đi mua chút quà cho bệnh nhân không?” Tầm Tân Đồngn Hạo cuối cùng cũng đem Mạnh Hoài Nam đi. Trì Trì khóc mệt mới ngừng lại.
“Lại Minh bị công an bắt đi.” Phong Lôi nhìn cô bình tĩnh lại mới thông báo với cô.
“Sao hai người lại gặp nhau? Sao anh ấy lại làm anh bị thương?” Phong Lôi đem chuyện xảy ra kể lại kỹ càng một lần, kể chuyện của Sử Nhan Ngọc cũng nói. Trì Trì nghe xong trầm mặc không nói gì.
“Mẹ em liệu có phải ngồi tù không?” Trì Trì thanh âm buồn bực hỏi.
“Bà lúc gây án là đang phát bệnh, hơn nữa là do bị người khác kích động, sẽ không có vấn đề gì.” Trì Trì nghe lời anh mới yên tâm một chút. Chuyện của mẹ cô cũng chỉ biết đại khái. Mẹ đi họp lớp vừa vặn đụng phải người cha nhiều năm không thấy của cô đi cùng người khác, rồi bị người phụ nữ kia kích động cho nên trong cơn nóng giận mới hành động như vậy.
“Anh quên không nói cho em biết, người phụ nữa kia không phải người năm đó phá vỡ tình cảm cha mẹ em.” Phong Lôi bổ sung.
“Không phải cô ta? Chẳng lẽ là người khác?”
“Năm đó căn bản là không có người thứ ba.” Trì Trì mở to hai mắt, làm sao
“Ban đầu là do mẹ em đa nghi, hay nghi ngờ ba em.” Phong Lôi bất đắc dĩ giải thích.
“Sao anh biết rõ vậy?”
“Anh và ba em trước thường xuyên lui tới, nhưng anh cũng chỉ vừa mới biết ông ấy là cha em.” Cha mẹ ly dị lúc Trì Trì mới ba tuổi, cái gì cũng không nhớ nổi. Người cha này chỉ tồn tại trong ý thức của mẹ, toàn bộ ấn tượng về cha đều là do mẹ áp đặt cho cô.
“Đúng rồi, Trì Trì, em nói xem Lại Minh thì xử lý thế nào?” Phong Lôi dừng một chút cũng là muốn hỏi trước ý kiến của cô một chút. Sử Trì Trì trong lòng căng thẳng. Lại Minh, đúng là nhức đầu. Nếu như nói trước kia lòng thương cảm của Trì Trì chiếm thế thượng phong, hiện tại tức giận và thất vọng lại chiếm chủ đạo. Quả nhiên, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận. Anh từ bé đã chăm sóc cô, tính cách của anh như vậy mẹ cô cũng là một phần nguyên nhân, nhưng vì như vậy mà cô cũng vẫn phải chịu bị anh quấy rầy và làm tổn thương sao? Trì Trì cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó kiên định ngẩng đầu nói: “Chuyện này để pháp luật xử lý, anh không phải khó xử.”
“Em quyết định như vậy thật sao?” Phong Lôi nhíu mày hỏi.
“Em quyết định.” Trì Trì cắn răng đáp.
“Lúc đó anh ta phạm tội trong trạng thái tinh thần bình thường, cho nên chắc sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự, cũng có thể bị vào tù, như vậy em cũng chịu?”
“Mỗi người đều phải có trách nhiệm với hành vi của mình, nếu như lần này bỏ qua cho anh ấy, còn lần sau thì sao? May mà lần này vết thương nhẹ, nếu lần sau xảy ra án mạng thì sao? Em không thể mềm lòng nữa. Dung túng anh ấy là hại người khác.”
Trì Trì rất khí phách đáp. Phong Lôi giọng điệu mềm mỏng, cũng là chỉ để xem Trì Trì có bao nhiêu quyết tâm thôi.
Trì Trì vừa muốn hỏi thêm, điện thoại Phong Lôi lại vang lên.
“Trì Trì, em đi mua cơm trưa cho anh.” Trì Trì đang nghe anh nói chuyện điện thoại, anh sao lại tự khai mình ra chứ.
“Là một nam nhân gọi đến, em không tin có thể nghe thử.” Phong Lôi khẽ cười nói.
“Anh có ý gì, ai thèm ghen?” Giấu đầu hở đuôi. Trì Trì xoay người đi ra ngoài.
Phong Lôi lúc này mới cầm di động lên nghe.
“Đại ca, vừa rồi Trì Trì ở đây, tôi không tiện nhận.”
“Ừ, không sao, Trì Trì với chuyện này thế nào?” Người đầu kia nói.
“Cô ấy nói tiếp theo để tôi xử lý.”
“A, vậy thì tốt, tôi sợ cô ấy lại xử lý theo cảm tính.”
“Không đâu, Trì Trì muốn minh bạch mọi chuyện.”
“Ngươi bây giờ càng ngày càng quan tâm đến cô ấy.” Thanh âm đầu kia vui mừng, lại hàm hữu một tia mất mát. Phong Lôi tự nhiên nghe được, nhưng lúc này anh cũng không thể nói gì. Ngừng một lát, người kia lại nói: “Phong Lôi, nếu tôi hiện tại đổi ý, đòi ngươi trả cô ấy lại, ngươi sẽ thế nào?”
“Tôi không thể.” Phong Lôi như chém đinh chặt sắt đáp.
“Nhưng ngươi có thể cạnh tranh công bằng. Tình yêu cũng như kinh doanh, khôn sống dại chết.” Anh bổ sung tiếp.
“Ha ha.”
Trì Trì ra khỏi phòng bệnh liền chạy đến nhà ăn. Trên bờ hồ bệnh viện, Tần Hạo ngồi bên cạnh Mạnh Hoài Nam , giống như một con chó Nhật đang ngoắt ngoắt đuôi, trăm phương ngàn kế tìm kiếm đề tài.
“Cô xem cũng trưa rồi, Trì Trì trọng sắc đã sớm quên bạn, không bằng chúng ta đi ăn cơm trưa thôi.” Tần Hạo nhân cơ hội nói.
“Không được, ngộ nhỡ cô ấy ra ngoài không tìm được chúng ta thì sao?” Mạnh Hoài Nam lắc đầu.
“Cô ấy sẽ tìm cô? Đừng đùa. Cô không thấy hai người kia đắm đuối đưa tình như chưa gặp nhau ba năm, nói không chừng sẽ cuồng nhiệt như lửa nữa ấy.”
Mạnh Hoài Nam trừng mắt lườm anh một cái, nghiêm trang nói: “Hiện tại người ở trong bệnh viện, cái anh liên tưởng không có tí thực tế nào.” Tần Hạo vốn đã hối hận lời mình vừa nói, đang lo lắng không biết cô có cảm thấy anh là kẻ khinh người không, bây giờ nghe cô nói thế, anh cảm thấy rất không tự nhiên.
“Hoài Nam, cô có cảm thấy đàm luận sau lưng người khác là không tốt không?”
“Anh biết không tốt mà còn nói?” Hai người vừa quay đầu lại liền thấy Trì Trì đằng đằng tức giận nhìn họ chằm chằm.
“Chúng tôi có nói gì đâu.”
Tần Hạo chột dạ phủ nhận. Trì Trì lông mày dựng ngược, tức giận nhe răng trợn mắt. Tần Hào vừa nhìn thấy cô thế, nhân cơ hội kéo Mạnh Hoài Nam bỏ chạy.
“Trì Trì, tôi đưa cô ấy đi ăn cơm.” Hai người chạy nhanh như thỏ, lập tức không thấy bóng dáng đâu.
Trì Trì từ nhà ăn buồn bực trở về phòng bệnh. Phong Lôi đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ dưỡng sức.
“Trì Trì, anh vừa nhận được điện thoại, mẹ em hiện đang ở cùng ba em. Lại Minh anh đã sắp xếp người đưa anh ta đến bệnh viện tốt nhất rồi.”
“Vâng.”
“Mẹ em gặp ba em có bị kích động không?”
“Chắc không đâu, giữa bọn họ có chút hiểu lầm, nếu như được giải tỏa, lòng mẹ em cũng thoải mái.” Trì Trì gật gật đầu.
“Vậy anh cũng tha thứ cho Lại Minh chứ?” Trì Trì ngừng một chút hỏi.
“Ừ, anh ta dù sao cũng thay anh chăm sóc em bao lâu, mặc dù rắp tâm làm việc xấu, nhưng anh quyết định tha thứ cho anh ta một lần, cho anh ta vào viện đặc biệt chữa trị không chừng sẽ khá hơn.”
Một tia cảm kích cùng cảm động dâng lên trong lòng Trì Trì. Cô không hề báo trước, nhào đến khụt khịt hỏi: “Phong Lôi, anh có cảm thấy em phiền toái không? Kể từ khi quen em đã gặp bao nhiêu rắc rối.”
“Không biết.
“Mẹ em có tiền sử bệnh, bà ngoại em cũng có, anh có nghĩ sau này em cũng thế không?”
“Bà ngoại em cũng bị?” Phong Lôi hơi kinh ngạc.
“Vâng, em nghe người ta nói ban đầu ông ngoại lăng nhăng bên ngoài, sau đó bà ngoại….chính bà ngoại biến ông thành thái giám.” Phong Lôi đột nhiên run lên.
“Anh sao vậy? Em đụng vào vết thương của anh sao?”
“Không có.” Phong Lôi khôi phục lại bình thường.
“Phong Lôi, ngộ nhỡ về sau em cũng không bình thường thì làm sao bây giờ?” Trì Trì băn khoăn hỏi.
“Em còn nghe nói, người ta dễ bị vấn đề về tâm lý nhất là lúc cuộc sống hôn nhân có vấn đề.”
“Cái này em yên tâm, bất kể là nam hay nữ bình thường sống chung cũng có lúc hôn nhân có vấn đề. Không tin em thử tìm xem có bao nhiêu cuộc hôn nhân bình thường.” Phong Lôi nhanh chóng an ủi.
“Vậy sao?” Trì Trì không biết có nên tin anh không.
Trì Trì muốn tiếp tục hỏi, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa vội vàng.
“Ai vậy?” Trì Trì nhanh chóng chạy ra. Đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên nho nhã cao lớn, vừa nhìn thấy, Trì Trì có cảm giác quen quen.
“Xin hỏi ông tìm ai?” Trì Trì hỏi.
“Trì Trì, con là Trì Trì đúng không?”
“Ngươi không sao chứ?” Gõ cửa chính là Mạnh Hoài Nam.
“Ta nghe mấy bà bác đi tập buổi sáng nói thấy Phong Lôi cùng anh ngươi đánh nhau, trên mặt đất có rất nhiều máu……” Trì Trì nghe xong mặt mày trắng nhợt, lập tức định chạy xuống lầu. Vừa chạy đến của phòng lại bị Mạnh Hoài Nam kéo lại, “Anh ngươi bị người ta đưa đến đồn công an, Phong Lôi đến bệnh viện, ngươi nhanh thay quần áo rồi đi.” Mạnh Hoài Nam không nhìn nổi bộ dạng si si đần đần của Trì Trì, dứt khoát kéo cô vào nhà thay quần áo.
“Phong Lôi anh có sao không? Tại sao nha không nói cho em?” Trì Trì giọng nghẹn ngào. Mạnh Hoài Nam đoạt lấy điện thoại di động lưu loát hỏi: “Này, anh bây giờ ở bệnh viện nào, chúng tôi tới, nói mau.”
Trì Trì vừa thấy Phong Lôi liền nhào tới ôm bên giường bệnh khóc thảm thiết.
“Ngoan, đừng không, anh không chết được, chỉ bị thương một bên tay mà thôi.” Mọi người không khỏi liếc nhìn, cô gái vẫn không nói chuyện. Mạnh Hoài Nam lơ đễnh, tiếp tục tận sức tận lực khuyên Trì Trì.
Lúc này trong phòng bệnh mọi người biết điều rời đi, chỉ còn lại Phong Lôi và Trì Trì, bên cạnh có Mạnh Hoài Nam và Tần Hạo.
“Lôi, anh thấy thế nào? Có bị ngất không? Có au không?” Trì Trì tiếp tục cẩn thận hỏi han ân cần.
“Ngất, sao lại không ngất được. Chảy nhiều máu như vậy.” Phong Lôi yếu ớt đáp.
“Oa…đều tại em không tốt!” Trì Trì nước mắt lại một lần nữa tràn ra như đê vỡ.
“Ngoan, đừng khóc, chỉ bị thương một cánh tay thôi, không có việc gì.” Phong Lôi thừa dịp ôm thân thể mềm mại của Trì Trì vào lòng, tiện thể Trì Trì không nhìn thấy, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Hạo trước cửa, Tần Hạo da mặt dày làm bộ không nhìn thấy.
“Cái đó, Hoài Nam, cô có cảm thấy chúng ta ở đây không thích hợp?” Tần Hạo nhỏ giọng nhắc nhở.
“Có gì không thích hợp? Chúng ta không phải đến thăm bệnh nhân sao?”
“Đúng đúng, chỉ là, cô có thể cùng tôi đi mua chút quà cho bệnh nhân không?” Tầm Tân Đồngn Hạo cuối cùng cũng đem Mạnh Hoài Nam đi. Trì Trì khóc mệt mới ngừng lại.
“Lại Minh bị công an bắt đi.” Phong Lôi nhìn cô bình tĩnh lại mới thông báo với cô.
“Sao hai người lại gặp nhau? Sao anh ấy lại làm anh bị thương?” Phong Lôi đem chuyện xảy ra kể lại kỹ càng một lần, kể chuyện của Sử Nhan Ngọc cũng nói. Trì Trì nghe xong trầm mặc không nói gì.
“Mẹ em liệu có phải ngồi tù không?” Trì Trì thanh âm buồn bực hỏi.
“Bà lúc gây án là đang phát bệnh, hơn nữa là do bị người khác kích động, sẽ không có vấn đề gì.” Trì Trì nghe lời anh mới yên tâm một chút. Chuyện của mẹ cô cũng chỉ biết đại khái. Mẹ đi họp lớp vừa vặn đụng phải người cha nhiều năm không thấy của cô đi cùng người khác, rồi bị người phụ nữ kia kích động cho nên trong cơn nóng giận mới hành động như vậy.
“Anh quên không nói cho em biết, người phụ nữa kia không phải người năm đó phá vỡ tình cảm cha mẹ em.” Phong Lôi bổ sung.
“Không phải cô ta? Chẳng lẽ là người khác?”
“Năm đó căn bản là không có người thứ ba.” Trì Trì mở to hai mắt, làm sao
“Ban đầu là do mẹ em đa nghi, hay nghi ngờ ba em.” Phong Lôi bất đắc dĩ giải thích.
“Sao anh biết rõ vậy?”
“Anh và ba em trước thường xuyên lui tới, nhưng anh cũng chỉ vừa mới biết ông ấy là cha em.” Cha mẹ ly dị lúc Trì Trì mới ba tuổi, cái gì cũng không nhớ nổi. Người cha này chỉ tồn tại trong ý thức của mẹ, toàn bộ ấn tượng về cha đều là do mẹ áp đặt cho cô.
“Đúng rồi, Trì Trì, em nói xem Lại Minh thì xử lý thế nào?” Phong Lôi dừng một chút cũng là muốn hỏi trước ý kiến của cô một chút. Sử Trì Trì trong lòng căng thẳng. Lại Minh, đúng là nhức đầu. Nếu như nói trước kia lòng thương cảm của Trì Trì chiếm thế thượng phong, hiện tại tức giận và thất vọng lại chiếm chủ đạo. Quả nhiên, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận. Anh từ bé đã chăm sóc cô, tính cách của anh như vậy mẹ cô cũng là một phần nguyên nhân, nhưng vì như vậy mà cô cũng vẫn phải chịu bị anh quấy rầy và làm tổn thương sao? Trì Trì cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó kiên định ngẩng đầu nói: “Chuyện này để pháp luật xử lý, anh không phải khó xử.”
“Em quyết định như vậy thật sao?” Phong Lôi nhíu mày hỏi.
“Em quyết định.” Trì Trì cắn răng đáp.
“Lúc đó anh ta phạm tội trong trạng thái tinh thần bình thường, cho nên chắc sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự, cũng có thể bị vào tù, như vậy em cũng chịu?”
“Mỗi người đều phải có trách nhiệm với hành vi của mình, nếu như lần này bỏ qua cho anh ấy, còn lần sau thì sao? May mà lần này vết thương nhẹ, nếu lần sau xảy ra án mạng thì sao? Em không thể mềm lòng nữa. Dung túng anh ấy là hại người khác.”
Trì Trì rất khí phách đáp. Phong Lôi giọng điệu mềm mỏng, cũng là chỉ để xem Trì Trì có bao nhiêu quyết tâm thôi.
Trì Trì vừa muốn hỏi thêm, điện thoại Phong Lôi lại vang lên.
“Trì Trì, em đi mua cơm trưa cho anh.” Trì Trì đang nghe anh nói chuyện điện thoại, anh sao lại tự khai mình ra chứ.
“Là một nam nhân gọi đến, em không tin có thể nghe thử.” Phong Lôi khẽ cười nói.
“Anh có ý gì, ai thèm ghen?” Giấu đầu hở đuôi. Trì Trì xoay người đi ra ngoài.
Phong Lôi lúc này mới cầm di động lên nghe.
“Đại ca, vừa rồi Trì Trì ở đây, tôi không tiện nhận.”
“Ừ, không sao, Trì Trì với chuyện này thế nào?” Người đầu kia nói.
“Cô ấy nói tiếp theo để tôi xử lý.”
“A, vậy thì tốt, tôi sợ cô ấy lại xử lý theo cảm tính.”
“Không đâu, Trì Trì muốn minh bạch mọi chuyện.”
“Ngươi bây giờ càng ngày càng quan tâm đến cô ấy.” Thanh âm đầu kia vui mừng, lại hàm hữu một tia mất mát. Phong Lôi tự nhiên nghe được, nhưng lúc này anh cũng không thể nói gì. Ngừng một lát, người kia lại nói: “Phong Lôi, nếu tôi hiện tại đổi ý, đòi ngươi trả cô ấy lại, ngươi sẽ thế nào?”
“Tôi không thể.” Phong Lôi như chém đinh chặt sắt đáp.
“Nhưng ngươi có thể cạnh tranh công bằng. Tình yêu cũng như kinh doanh, khôn sống dại chết.” Anh bổ sung tiếp.
“Ha ha.”
Trì Trì ra khỏi phòng bệnh liền chạy đến nhà ăn. Trên bờ hồ bệnh viện, Tần Hạo ngồi bên cạnh Mạnh Hoài Nam , giống như một con chó Nhật đang ngoắt ngoắt đuôi, trăm phương ngàn kế tìm kiếm đề tài.
“Cô xem cũng trưa rồi, Trì Trì trọng sắc đã sớm quên bạn, không bằng chúng ta đi ăn cơm trưa thôi.” Tần Hạo nhân cơ hội nói.
“Không được, ngộ nhỡ cô ấy ra ngoài không tìm được chúng ta thì sao?” Mạnh Hoài Nam lắc đầu.
“Cô ấy sẽ tìm cô? Đừng đùa. Cô không thấy hai người kia đắm đuối đưa tình như chưa gặp nhau ba năm, nói không chừng sẽ cuồng nhiệt như lửa nữa ấy.”
Mạnh Hoài Nam trừng mắt lườm anh một cái, nghiêm trang nói: “Hiện tại người ở trong bệnh viện, cái anh liên tưởng không có tí thực tế nào.” Tần Hạo vốn đã hối hận lời mình vừa nói, đang lo lắng không biết cô có cảm thấy anh là kẻ khinh người không, bây giờ nghe cô nói thế, anh cảm thấy rất không tự nhiên.
“Hoài Nam, cô có cảm thấy đàm luận sau lưng người khác là không tốt không?”
“Anh biết không tốt mà còn nói?” Hai người vừa quay đầu lại liền thấy Trì Trì đằng đằng tức giận nhìn họ chằm chằm.
“Chúng tôi có nói gì đâu.”
Tần Hạo chột dạ phủ nhận. Trì Trì lông mày dựng ngược, tức giận nhe răng trợn mắt. Tần Hào vừa nhìn thấy cô thế, nhân cơ hội kéo Mạnh Hoài Nam bỏ chạy.
“Trì Trì, tôi đưa cô ấy đi ăn cơm.” Hai người chạy nhanh như thỏ, lập tức không thấy bóng dáng đâu.
Trì Trì từ nhà ăn buồn bực trở về phòng bệnh. Phong Lôi đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ dưỡng sức.
“Trì Trì, anh vừa nhận được điện thoại, mẹ em hiện đang ở cùng ba em. Lại Minh anh đã sắp xếp người đưa anh ta đến bệnh viện tốt nhất rồi.”
“Vâng.”
“Mẹ em gặp ba em có bị kích động không?”
“Chắc không đâu, giữa bọn họ có chút hiểu lầm, nếu như được giải tỏa, lòng mẹ em cũng thoải mái.” Trì Trì gật gật đầu.
“Vậy anh cũng tha thứ cho Lại Minh chứ?” Trì Trì ngừng một chút hỏi.
“Ừ, anh ta dù sao cũng thay anh chăm sóc em bao lâu, mặc dù rắp tâm làm việc xấu, nhưng anh quyết định tha thứ cho anh ta một lần, cho anh ta vào viện đặc biệt chữa trị không chừng sẽ khá hơn.”
Một tia cảm kích cùng cảm động dâng lên trong lòng Trì Trì. Cô không hề báo trước, nhào đến khụt khịt hỏi: “Phong Lôi, anh có cảm thấy em phiền toái không? Kể từ khi quen em đã gặp bao nhiêu rắc rối.”
“Không biết.
“Mẹ em có tiền sử bệnh, bà ngoại em cũng có, anh có nghĩ sau này em cũng thế không?”
“Bà ngoại em cũng bị?” Phong Lôi hơi kinh ngạc.
“Vâng, em nghe người ta nói ban đầu ông ngoại lăng nhăng bên ngoài, sau đó bà ngoại….chính bà ngoại biến ông thành thái giám.” Phong Lôi đột nhiên run lên.
“Anh sao vậy? Em đụng vào vết thương của anh sao?”
“Không có.” Phong Lôi khôi phục lại bình thường.
“Phong Lôi, ngộ nhỡ về sau em cũng không bình thường thì làm sao bây giờ?” Trì Trì băn khoăn hỏi.
“Em còn nghe nói, người ta dễ bị vấn đề về tâm lý nhất là lúc cuộc sống hôn nhân có vấn đề.”
“Cái này em yên tâm, bất kể là nam hay nữ bình thường sống chung cũng có lúc hôn nhân có vấn đề. Không tin em thử tìm xem có bao nhiêu cuộc hôn nhân bình thường.” Phong Lôi nhanh chóng an ủi.
“Vậy sao?” Trì Trì không biết có nên tin anh không.
Trì Trì muốn tiếp tục hỏi, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa vội vàng.
“Ai vậy?” Trì Trì nhanh chóng chạy ra. Đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên nho nhã cao lớn, vừa nhìn thấy, Trì Trì có cảm giác quen quen.
“Xin hỏi ông tìm ai?” Trì Trì hỏi.
“Trì Trì, con là Trì Trì đúng không?”
Bình luận truyện