Phong Lưu Tam Quốc
Chương 39: Quyết đấu
Trương Lãng nhìn thấy hai người bọn họ sắc tâm nổi lên, lại thấy ba ngươi tức giận nhìn mình thì liền nói:
- Tam huynh muội các ngươi đã tới, được vậy thì chúng ta quyết đấu chỉ là không biết các ngươi có lá gan này hay không?
Hàn Cử tức giận nói:
- Thiên hạ không có chuyện gì mà Hàn Cử ta không dám làm, có lời gì thì cứ nói ra.
Trương Lãng cười to trong lòng cười thầm đáng đời các ngươi không may. Hắn nói:
- Ba người các ngươi cùng tiến lên, hay từng người từng người làm xa luân chiến?
Hàn Cử tức giận cười nói:
- Đương nhiên là lão tử một mình đấu với ngươi.
Trương Lãng trầm giọng nói:
- Được người sảng khoái nói chuyện sảng khoái nếu như ta thua chẳng những Văn Cơ thuộc về ngươi mà Trương mỗ cũng làm trâu ngựa mặc cho ngươi xử lý.
Lòng Văn Cơ trở nên mờ mịt, nàng bất lực mà nhìn Trương Lãng, sau khi thấy hắn tự tin mười phần, gật nhẹ đầu mỉm cười với mình thì mới an tâm được nhiều hơn.
Hàn Tuyết quan sát Hàn Cử rồi nói:
- Ca ca có đạo là mãnh long quá giang, tiểu tử này dám đơn phương độc mã xông tới đây chắc chắn phải có bổn sự hơn người huynh vẫn nên cẩn thận một chút.
Hàn Cử lớn tiếng nói:
- Muội tử quá lo rồi cho dù tiểu tử này lợi hại, nhưng Hàn Cử ta cũng không phải loại vô dụng.
Hàn Tuyết vẫn lo lắng muốn nói gì đó nhưng Hàn Cử đã quá lớn:
- Muội tử đừng nhiều lời nữa, nếu như đấu quang minh chính đại ca ca muội cho dù thua cũng không hối hận.
Trương Lãng gật đầu khen ngơi không ngờ Hàn Cử này cũng là một hảo hán.
Trương Lãng ôm thân thể mềm mại của Thái Văn Cơ mà ôn nhu nói:
- Tiểu muội muội muội cứ im lặng mà xem đi.
Thái Văn Cơ si mê lại có chút mất mát, cứ muốn hắn ôm mình như vậy cả đời cảm giác đó thật ấm áp thật là an toàn, nghĩ tới đây mặt nàng liền đỏ lên.
Hàn Cử tức giận không tiêu tan hắn vốn nghĩ rằng mỹ nhân một lúc nữa sẽ thuộc về mình không ngờ lại bị đoạt đi hắn ghen ghét nói:
- Gian phòng quá nhỏ chúng ta ra ngoài đại đường tỷ thí.
Trương Lãng gật nhẹ đầu nắm lấy ngón tay của Thái Văn Cơ không để ý tới phản ứng của nàng sải bước theo Hàn Cử rời đi.
Văn Cơ vùng vẫy hai cái tuy nhiên bị Trương Lãng nắm chặt nàng cũng chỉ có thể để mặc hắn, ngoan ngoãn theo sau Trương Lãng đi ra ngoài.
Hai người tiến tới phòng luyện võ, những người xung quanh nhìn thấy đều lui qua một bên, lúc này từ trong bóng tối bỗng nhiên lao vào hai người chính là Dương Dung và Trương Liêu.
Hàn thị tam muội trong lòng kinh hãi không tin nổi đối phương còn có nhân thủ khác cũng không biết bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu người ẩn nấp chưa xuất hiện.
Văn Cơ thấy Dương Dung tới thì cũng vui mừng;
- Dung nhi.
Dương Dung tiến đến cẩn thận xem xét Văn Cơ sau khi phát hiện ra nàng không có hao tổn gì thì mới cười nói:
- Cũng may muội bình an vô sự là tốt rồi.
Văn Cơ hưng phấn ôm chặt lấy Dung nhi, cũng khó trách nàng, lo sợ nguyên một ngày hiện tại cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.
Trương Lãng mỉm cười nhìn hai mỹ nữ rồi nói:
- Được rồi, Dung nhi nàng chăm sóc cho Văn Cơ thật tốt, ta đi tiếp đãi tên Hàn Cử này.
Nói xong hắn ha hả cười rộ lên.
Hàn Cử nhìn Trương Lãng thờ ơ lạnh lùng nói:
- Ngươi dùng binh khí gì?
Trương Lãng phất tay một cái ý bảo mình không cần binh khí gì, Hàn Cử kia cũng nói:
- Được vậy thì chúng ta dùng tay không phân chia cao thấp.
Trương Lãng cười thầm, tên Hàn Cử này cũng ngu ngốc, mình vốn có năng khiếu về đánh cận chiến, nếu dùng quyền thuật thì chiến thắng dễ dàng, tuy không biết Hàn Cử có thông tinh uyền thuật hay không nhưng ít nhất Trương Lãng cũng đã dựng được thế bất bại.
Trương Lãng đứng ở giữa sân vứt bỏ mọi tạp niệm bình tâm lại từ từ lập ra thế trung bình tấn, hai mắt hắn như hào quang bắn về phía Hàn Cử.
Hàn Cử kia thần sắc ngưng trọng hai tay nắm chặt.
Trong nhất thời luyện võ trường tĩnh lặng vang lên từng thanh âm những bó đuốc bị thiêu cháy và tiếng cú vọ chói tai trong đêm khuya.
Hai người kìm chế nhau nửa ngày Hàn Cử nhìn thấy khí thế của Trương Lãng như núi non trùng trùng điệp điệp không thể đụng vào thì bỗng nhiên sinh lòng e sợ, nhưng sau đó vẫn hét lớn một tiếng vung quyền xông tới.
Đám sơn tặc thấy đại dương gia lần đầu tiên dốc sức như vậy thì trầm trồ khen ngợi cổ vũ.
Trương Lãng chăm chú nhìn Hàn Cử như lang như hổ xông tới, tuy trong lòng hắn kinh dị vì tốc độ của Hàn Cử tuy nhiên khóe miệng vẫn mang theo nụ cười vui vẻ, trong mắt lại trộn lẫn vẻ khinh thường, Hàn Cử liền gầm nhẹ một tiếng tăng thêm vài phần lực đạo trên tay, hận không thể đánh cho đầu của Trương Lãng nở hoa.
Quyền kia nhanh như thiểm điện, mang theo tiếng rít gào thoáng cái đã tới trước mặt Trương Lãng. Cũng không thấy Trương Lãng có động tác gì, tuy nhiên trong chốc lát hắn hơi nghiêng một chút nắm đấm của Hàn Cử đã thất bại mà rơi vào khoảng không, bốn phía lúc này liền vang lên thanh âm thở dài tiếc nuối.
Hàn Cử sững sờ nắm đấm của hắn không trúng đích tuy nhiên hắn nhanh chóng phản ứng cực nhanh, không đợi quyền thức kết thúc đã xông tới, tay phải lại đánh lên một quyền.
Trương Lãng lại nhẹ nhõm dời sang bên cạnh.
Hàn Cử thấy Trương Lãng chỉ thủ chứ không công còn tưởng rằng hắn khiếp sợ mình, bị quyền của mình áp chế, trong lòng đại hỉ lại hét lớn một tiếng, nhanh như thiểm điện mà đánh tới.
Đám người ở trong sơn trại thấy đại đương gia xuất kích đối phương trỏ tay không kịp thì càng hưng phấn.
Trương Lãng lúc này đùa cợt đã đủ hắn không tránh né nữa, hai đầm của Hàn Cử còn chưa tới, hắn bỗng nhiên hơi nghiêng người qua một bên nhanh như thiểm điện bay ra, một cước đạp tới trước mặt Hàn Cử, Hàn Cử không ngờ Trương Lãng lại có chiêu này trốn không kịp, ngực bị đá trúng một cái, may mà hắn lực lượng cường đại mới không bị Trương Lãng đá bay, tuy nhiên cũng phải lùi về sau.
Lúc này mọi người ở trong trường đều bị trấn trụ, vốn bọn họ đang hò hét cổ vũ cho Hàn Cử thì bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Trương Liêu thấy động tác ưu mỹ uy lực kinh người kia thì lớn tiếng khen;
- Hảo thân pháp.
Văn Cơ và Dương Dung cũng lộ ra vẻ sùng bái trong mắt, nhìn thấy dáng vẻ của Trương Lãng mà say mê, Văn Cơ khẽ đập bộ ngực, bình ổn lại tâm tình lo lắng của mình.
Hàn Cử vừa sợ vừa giận, lại giữ lại thân thân thể điên cuồng gào thét mà vọt lên.
Chỉ thấy Trương Lãng sáng ngời cả đôi mắt, né tránh thế công chính diện của Hàn Cử, như hổ như báo dùng tới bảy thành lực đạo liên tục đánh vào Hàn Cử khiến cho hắn trở tay không kịp. Hai đấm như mưa gió xuất kích, đánh cho Hàn Cử tới mức tối tăm mặt mũi.
Lúc này Trương Lãng mới dừng tay lại cười ha hả nói:
- Hàn Cử còn muốn đánh nhau nữa không?
- Tam huynh muội các ngươi đã tới, được vậy thì chúng ta quyết đấu chỉ là không biết các ngươi có lá gan này hay không?
Hàn Cử tức giận nói:
- Thiên hạ không có chuyện gì mà Hàn Cử ta không dám làm, có lời gì thì cứ nói ra.
Trương Lãng cười to trong lòng cười thầm đáng đời các ngươi không may. Hắn nói:
- Ba người các ngươi cùng tiến lên, hay từng người từng người làm xa luân chiến?
Hàn Cử tức giận cười nói:
- Đương nhiên là lão tử một mình đấu với ngươi.
Trương Lãng trầm giọng nói:
- Được người sảng khoái nói chuyện sảng khoái nếu như ta thua chẳng những Văn Cơ thuộc về ngươi mà Trương mỗ cũng làm trâu ngựa mặc cho ngươi xử lý.
Lòng Văn Cơ trở nên mờ mịt, nàng bất lực mà nhìn Trương Lãng, sau khi thấy hắn tự tin mười phần, gật nhẹ đầu mỉm cười với mình thì mới an tâm được nhiều hơn.
Hàn Tuyết quan sát Hàn Cử rồi nói:
- Ca ca có đạo là mãnh long quá giang, tiểu tử này dám đơn phương độc mã xông tới đây chắc chắn phải có bổn sự hơn người huynh vẫn nên cẩn thận một chút.
Hàn Cử lớn tiếng nói:
- Muội tử quá lo rồi cho dù tiểu tử này lợi hại, nhưng Hàn Cử ta cũng không phải loại vô dụng.
Hàn Tuyết vẫn lo lắng muốn nói gì đó nhưng Hàn Cử đã quá lớn:
- Muội tử đừng nhiều lời nữa, nếu như đấu quang minh chính đại ca ca muội cho dù thua cũng không hối hận.
Trương Lãng gật đầu khen ngơi không ngờ Hàn Cử này cũng là một hảo hán.
Trương Lãng ôm thân thể mềm mại của Thái Văn Cơ mà ôn nhu nói:
- Tiểu muội muội muội cứ im lặng mà xem đi.
Thái Văn Cơ si mê lại có chút mất mát, cứ muốn hắn ôm mình như vậy cả đời cảm giác đó thật ấm áp thật là an toàn, nghĩ tới đây mặt nàng liền đỏ lên.
Hàn Cử tức giận không tiêu tan hắn vốn nghĩ rằng mỹ nhân một lúc nữa sẽ thuộc về mình không ngờ lại bị đoạt đi hắn ghen ghét nói:
- Gian phòng quá nhỏ chúng ta ra ngoài đại đường tỷ thí.
Trương Lãng gật nhẹ đầu nắm lấy ngón tay của Thái Văn Cơ không để ý tới phản ứng của nàng sải bước theo Hàn Cử rời đi.
Văn Cơ vùng vẫy hai cái tuy nhiên bị Trương Lãng nắm chặt nàng cũng chỉ có thể để mặc hắn, ngoan ngoãn theo sau Trương Lãng đi ra ngoài.
Hai người tiến tới phòng luyện võ, những người xung quanh nhìn thấy đều lui qua một bên, lúc này từ trong bóng tối bỗng nhiên lao vào hai người chính là Dương Dung và Trương Liêu.
Hàn thị tam muội trong lòng kinh hãi không tin nổi đối phương còn có nhân thủ khác cũng không biết bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu người ẩn nấp chưa xuất hiện.
Văn Cơ thấy Dương Dung tới thì cũng vui mừng;
- Dung nhi.
Dương Dung tiến đến cẩn thận xem xét Văn Cơ sau khi phát hiện ra nàng không có hao tổn gì thì mới cười nói:
- Cũng may muội bình an vô sự là tốt rồi.
Văn Cơ hưng phấn ôm chặt lấy Dung nhi, cũng khó trách nàng, lo sợ nguyên một ngày hiện tại cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.
Trương Lãng mỉm cười nhìn hai mỹ nữ rồi nói:
- Được rồi, Dung nhi nàng chăm sóc cho Văn Cơ thật tốt, ta đi tiếp đãi tên Hàn Cử này.
Nói xong hắn ha hả cười rộ lên.
Hàn Cử nhìn Trương Lãng thờ ơ lạnh lùng nói:
- Ngươi dùng binh khí gì?
Trương Lãng phất tay một cái ý bảo mình không cần binh khí gì, Hàn Cử kia cũng nói:
- Được vậy thì chúng ta dùng tay không phân chia cao thấp.
Trương Lãng cười thầm, tên Hàn Cử này cũng ngu ngốc, mình vốn có năng khiếu về đánh cận chiến, nếu dùng quyền thuật thì chiến thắng dễ dàng, tuy không biết Hàn Cử có thông tinh uyền thuật hay không nhưng ít nhất Trương Lãng cũng đã dựng được thế bất bại.
Trương Lãng đứng ở giữa sân vứt bỏ mọi tạp niệm bình tâm lại từ từ lập ra thế trung bình tấn, hai mắt hắn như hào quang bắn về phía Hàn Cử.
Hàn Cử kia thần sắc ngưng trọng hai tay nắm chặt.
Trong nhất thời luyện võ trường tĩnh lặng vang lên từng thanh âm những bó đuốc bị thiêu cháy và tiếng cú vọ chói tai trong đêm khuya.
Hai người kìm chế nhau nửa ngày Hàn Cử nhìn thấy khí thế của Trương Lãng như núi non trùng trùng điệp điệp không thể đụng vào thì bỗng nhiên sinh lòng e sợ, nhưng sau đó vẫn hét lớn một tiếng vung quyền xông tới.
Đám sơn tặc thấy đại dương gia lần đầu tiên dốc sức như vậy thì trầm trồ khen ngợi cổ vũ.
Trương Lãng chăm chú nhìn Hàn Cử như lang như hổ xông tới, tuy trong lòng hắn kinh dị vì tốc độ của Hàn Cử tuy nhiên khóe miệng vẫn mang theo nụ cười vui vẻ, trong mắt lại trộn lẫn vẻ khinh thường, Hàn Cử liền gầm nhẹ một tiếng tăng thêm vài phần lực đạo trên tay, hận không thể đánh cho đầu của Trương Lãng nở hoa.
Quyền kia nhanh như thiểm điện, mang theo tiếng rít gào thoáng cái đã tới trước mặt Trương Lãng. Cũng không thấy Trương Lãng có động tác gì, tuy nhiên trong chốc lát hắn hơi nghiêng một chút nắm đấm của Hàn Cử đã thất bại mà rơi vào khoảng không, bốn phía lúc này liền vang lên thanh âm thở dài tiếc nuối.
Hàn Cử sững sờ nắm đấm của hắn không trúng đích tuy nhiên hắn nhanh chóng phản ứng cực nhanh, không đợi quyền thức kết thúc đã xông tới, tay phải lại đánh lên một quyền.
Trương Lãng lại nhẹ nhõm dời sang bên cạnh.
Hàn Cử thấy Trương Lãng chỉ thủ chứ không công còn tưởng rằng hắn khiếp sợ mình, bị quyền của mình áp chế, trong lòng đại hỉ lại hét lớn một tiếng, nhanh như thiểm điện mà đánh tới.
Đám người ở trong sơn trại thấy đại đương gia xuất kích đối phương trỏ tay không kịp thì càng hưng phấn.
Trương Lãng lúc này đùa cợt đã đủ hắn không tránh né nữa, hai đầm của Hàn Cử còn chưa tới, hắn bỗng nhiên hơi nghiêng người qua một bên nhanh như thiểm điện bay ra, một cước đạp tới trước mặt Hàn Cử, Hàn Cử không ngờ Trương Lãng lại có chiêu này trốn không kịp, ngực bị đá trúng một cái, may mà hắn lực lượng cường đại mới không bị Trương Lãng đá bay, tuy nhiên cũng phải lùi về sau.
Lúc này mọi người ở trong trường đều bị trấn trụ, vốn bọn họ đang hò hét cổ vũ cho Hàn Cử thì bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Trương Liêu thấy động tác ưu mỹ uy lực kinh người kia thì lớn tiếng khen;
- Hảo thân pháp.
Văn Cơ và Dương Dung cũng lộ ra vẻ sùng bái trong mắt, nhìn thấy dáng vẻ của Trương Lãng mà say mê, Văn Cơ khẽ đập bộ ngực, bình ổn lại tâm tình lo lắng của mình.
Hàn Cử vừa sợ vừa giận, lại giữ lại thân thân thể điên cuồng gào thét mà vọt lên.
Chỉ thấy Trương Lãng sáng ngời cả đôi mắt, né tránh thế công chính diện của Hàn Cử, như hổ như báo dùng tới bảy thành lực đạo liên tục đánh vào Hàn Cử khiến cho hắn trở tay không kịp. Hai đấm như mưa gió xuất kích, đánh cho Hàn Cử tới mức tối tăm mặt mũi.
Lúc này Trương Lãng mới dừng tay lại cười ha hả nói:
- Hàn Cử còn muốn đánh nhau nữa không?
Bình luận truyện