Phong Lưu Tam Quốc

Chương 4: Cường giả nói chuyện



Sau khi về nhà thì mặt trời đã xuống núi, ánh nắng chiếu đỏ cả chân trời, Dương Dung không khỏi tán thán nói:

- Phong cảnh đẹp quá trời thu nắng chiều thật sự động lòng người.

Trương Lãng cũng tràn đầy cảm xúc, đến bây giờ hắn mới biết được thế kỷ 21 đã phá hư sinh thái như thế nào, hóa ra bầu trời có thể đẹp như vậy ánh nắng chiều lại có thể mê ly như vậy, lúc này một con nhạn bay qua Trương Lãng không kìm được mà thốt ra một câu thơ.

Lạc hà dữ cô vụ tề phi

Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc

Dịch thơ:

Cột vẽ rèm châu khói nước pha,

Ráng trầm cò lẻ mịt mờ xa.

Phía sau đang im lặng bỗng truyền tới tiếng vỗ tay, theo đó là một thanh âm tán thưởng:

- Tuyệt diệu thật là tuyệt diệu, không thể tưởng tượng được, Trương huynh chẳng những có chí khí mà còn có thể làm ra câu thơ hay như thế, những câu thơ thế này nhất định có thể truyền lưu thiên cổ.

Trương Lãng quay đầu lại thấy Điền Phong từ phía sau Cao Thuận đi ra trên khuôn mặt hiện ra vẻ ca ngợi.

Trương Lãng thầm hổ thẹn đang định chối từ thì từ phía sau chắn truyền tới một hồi đau đớn hóa ra Dương Dung đang dùng bàn tay khẽ đấm lên người hắn, sau đó nhỏ giọng nói:

- Hóa ra chàng tiểu nhân như vậy lấy trộm thơ của người khác lừa Điền Phong, đúng là thâm hiểm.

Trương Lãng cười khổ vài tiếng, trong lòng than oan uổng, hắn nào biết Điền Phong sớm chạy đến như vậy.

Trương Lãng đang định giải thích với Dương Dung thì lúc này Trương Sở xuất hiện:

- Mọi người vào nhà rồi nói, đứng ở ngoài cửa không phải mệt mỏi sao, cũng không biết mọi người đi tới nơi nào lớn như vậy mà còn ham chơi như tiểu hài tử. Thôn trưởng đã chờ mọi người ở đây nửa canh giờ rồi.

Cao Thuận nghe xong giật mình quan sát Trương Lãng trong lòng thầm bội phục hắn, đúng là liệu sự như thần, xem ra có cơ hội nhất định phải nói với thôn trưởng.

Dương Dung cũng quay đầu nhìn Trương Lãng như quái vật, đôi mắt mở to như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, mà Trương Lãng thì lộ ra vẻ tiểu nhận đắc chí nghênh ngang đi vào phòng.

Điền Phong thấy hào khí không đúng, đợi Trương Lãng và Dương Dung vào cửa thì kéo tay Cao Thuận kỳ quái hỏi:

- Vừa rồi có chuyện gì vậy?

Cao Thuận dùng thần sắc bội phục mà nói:

- Buổi sáng sau khi rời khỏi nhà trưởng thôn Trương huynh đã nói với tai hạ không đầy hai ngày thôn trưởng sẽ tới nhà bái phỏng, chúng ta vốn không tin không ngờ thôn trưởng thật sự đã tới.

Điền Phong quá sợ hãi nói:

- Trương huynh thật sự nói như vậy sao?Cao Thuận gật đầu;

- Đúng thế hắn thật sự nói vậy với tại hạ.

Điền Phong mặt xám như tro nói:

- Không ngờ Trương Lãng lại ghê gớm như vậy chẳng những ý chí càn khôn mà còn biết liệu tiên cơ, đợi một thời gian nữa hắn nhất định xưng bá một phương.

Cao Thuận cũng gật đồng ý với cách nhìn của Điền Phong, hai người lúc này mới vào cửa.

Sau khi bốn người ngồi xuống, Điền Phong mở miệng nói:

- Hiện tại nhìn đại thế thiên hạ thì thấy, mặc dù anh hùng nổi lên nhưng tất cả đều là thế hệ tầm thường, Nam Dương Viên Thuật, mặc dù có tinh binh lực lượng nhưng khí độ hẹp hòi, có thù tất báo. Bắc Bình Công Tôn tuy có trí tuệ nhưng lại ngạo binh tự cao. Kinh Châu Lưu Biểu tuy là bát tuấn, uy trấn Cửu Châu nhưng chỉ có hư danh. Giang Nam Tôn Kiên dũng mãnh có thừa nhưng mưu lược chưa đủ. Ích Châu Lưu Yên mặc dù có đất đai phì nhiêu nghìn dặm giàu tài nguyên nhưng ám nhược vô năng, khả năng giữ gìn có thừa nhưng bành trướng thì chưa đủ, còn những thủ vệ chi khuyển đều là tầm thường không đáng nhắc tới. Ta thấy khắp thiên hạ chỉ có Bột Hải Viên Bản Sơ là anh hùng, Trương huynh nghĩ thế nào.

Trương Lãng cười to hai tiếng, Điền Phong đúng là có chỗ hơn người, ánh mắt của hắn rất chuẩn, lúc này Viên Thiệu cực kỳ có uy vọng, thực lực cũng rất mạnh đề cử hắn cũng là chuyện thường tình, về sau đúng là Điền Phong theo Viên Thiệu nhưng cuối cùng mưu không được nghe theo, kế không được dùng cuối cùng chết ở trong lao.

Nghĩ tới chuyện này hắn lại nói;

- Viên Bản Sơ lai lịch công hầu, môn sinh khắp thiên hạ nếu như thu hào kiệt thì nhất định có thể, nhưng hắn gan, lắm mưu nhưng không biết cách quyết đoán, vì lợi nhỏ mà làm hư đại sự, muốn gánh vác đại nạn thiên hạ, lập nghiệp bá vương thì khó lắm.

Điền Phong nghe xong thì không khỏi khen lớn;

- Huynh mắt sáng như đuốc cùng với Phong không mưu mà hợp, Viên Thiệu không phải anh hùng nhưng mấy ngày nay hắn mang thư mấy lần gửi tới cho Phong, khiên cho tại hạ thật khó xử.

- Ha ha.

Trương Lãng cười lớn một tiếng, Điền Phong quả nhiên nhìn ra Viên Thiệu không phải là chủ tốt, hóa ra hắn vẫn đang khảo thí mình, trong lòng liền nói:

- Chuyện có đáng gì thư ở đâu?

Điền Phong lấy từ trong người ra một bức thư đưa cho Trương Lãng, Trương Lãng cũng không nhìn mà xé thành hai nửa, không để ý tới Điền Phong mà nói:

- Ở bên Viên Thiệu không thiếu người nếu hiện tại Điền huynh mà đi, thì cũng không được trọng dụng.

Điền Phong thở dài tâm sự nặng nề mà gật đầu.

Trương Lãng biết thời điểm đã tới liền dùng ngữ khí chân thành nhất mà nói:

- Bằng khả năng của mình, không khác gì Lã Vọng thời Chu, Trương Lãng ta xin thề nếu như Điền huynh nguyện ý cùng ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thì sau này có thể an bình thiên hạ.

Điền Phong không khỏi động dung:

- Trương huynh tuyệt không phải phàm nhân, ngẫm sâu xa ta thấy huynh rất giống người có thể làm bá chủ, tại hạ nguyện xuất thân khuyển mã.

Trương Lãng đại hỉ nói:

- Đây là phúc của muôn dân trăm họ, Cao Thuận mau mang rượu tới tối nay nhất định phải cạn ly không say không về.

- Được không say không về.

Cao Thuận cũng cao hứng vạn phần, tăng thêm rượu thịt, thoải mái nâng ly.

Ba người uống rượu tới tận hứng, sau đó Điền Phong mới trở về trong tình trạng say mèm.

Ba ngày sau năm người chuẩn bị xuất phát, ở trước cửa thôn, Cao Thuận và vợ chồng Trương Sở lưu luyến nhìn thôn xóm mà mình sinh hoạt mấy năm nay trong lòng có cảm giác không muốn từ bỏ.

Dương Dung cũng không muốn từ bỏ nhìn gian phòng mà mình và Trương Lãng lúc trước sinh hoạt tuy đơn sơ nhưng mà lại ấm áp.

Trương Lãng nhịn không được mà khuyên bảo:

- Nơi này cũng là nơi mà ta ghi lại trong lòng.

Điền Phong cũng không nói mà gật nhẹ đầu từ từ bước đi.

Đã có Cao Thuận và Điền Phong đi cùng trên đường cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, mà Cao Thuận có ngoài võ nghệ xuất sắc cũng là cao thủ nấu đồ ăn, hắn lấy mấy thực vật hoang dã làm gia vị khiến cho mấy người khen không dứt miệng.

Năm ngày sau mấy người đã tới một thôn xóm, phong cảnh ưu mỹ giống như loạn thế đào nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện