Phong Lưu Tam Quốc

Chương 500: Kế thắng địch (thượng)



Hạ Hầu Uyên tràn đầy hoài nghi:

- Cho dù là cường nỏ xa thì uy lực chưa chắc đã đúng như theo lời Bàng Thống.

Tuân Du nói:

- Lúc này rồi thà tin là có đừng ngờ là không, làm tốt chuẩn bị không có sai lầm nếu thật sự như lời Bàng Thống nói quân ta không phải đã nguy hiểm rồi sao?

Hạ Hầu Uyên ảo não nói:

- Tào đại nhân đi Tế Bắc quân tiên phong cũng đã lãnh binh qua sông không đầy hai ngày đã phối hợp với quân ta, vốn là cơ hội tiến công tốt mà Bàng Thống hôm nay nói vậy ta làm sao dám tùy tiện xuất kích.

Tuân Du trầm tư:

- Không bằng thỉnh Bàng Thống xem hắn có đối sách gì không.

Hạ Hầu Uyên chối từ quả quyết nói:

- Không cần vẽ vời thêm chuyện.

Tuân Du cười ha hả:

- Tướng quân không cần như thế, chỉ là tham khảo mà thôi cần gì phải như vậy.

Hạ Hầu Uyên lúc này mới đồng ý.

Không bao lâu sau binh vệ mơ màng mang Bàng Thống vào bên trong.

Bàng Thống tóc tai dơ bẩn hai mắt híp lại toàn mùi rượu, hình dáng lôi thôi.

Hạ Hầu Uyên nhăn mày lại lộ vẻ khó chịu hai mắt lạnh lùng nhìn Bàng Thống.

Tuân Du thấy hắn lôi thôi lếch thếch cũng ngầm lắc đầu, Bàng Thống có tài hoa nhưng cũng thật là quá đáng, Tuân Du giả bộ vui vẻ:

- Bàng tiên sinh có thỏa mãn không?

Bàng Thống hai mắt đục ngầu mờ mịt nói:

- Tiêu dao như thế đương nhiên là thỏa mãn.

Tuân Du cũng không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề.

- Bàng tiên sinh còn nhớ Cường Nỏ xa mà lần trước nói không.

Bàng Thống lẫn lộn:

- Cường Nỏ xa gì ta có nói sao

Lời này vừa thốt cả hai đều ngẩn ngơ hồi lâu sau Tuân Du nói:

- Chính là Cường Nỏ xa mà quân Giang Đông nghiên cứu chế ra.

Bàng Thống giả vờ ngây ngốc:

- Có chuyện đó sao, ta tại sao không biết?

Tuân Du là người có tính nhẫn nại nhưng Hạ Hầu Uyên thì táo bạo nói:

- Khá lắm Bàng Thống thôn phu, ngươi không biết tốt xấu có tin là ta chém chết ngươi không?

Bàng Thống nghe xong lời này thì bỗng nhiên biểu lộ thay đổi, hai mắt lóng lánh nói:

- Đại trượng phu sống có gì vui chết có gì khổ Thống tới đây nửa tuần ngày nào cũng nhàn rỗi vô sự, tràn ngập chí lớn mà không được dùng cứ như thế buồn bực mà chết còn không bằng để Hạ Hầu Uyên ngươi giết một đao cho sảng khoái.

Tuân Du giờ mới hiểu được hóa ra là tại vì Hạ Hầu Uyên không trọng dụng hắn nên hắn mới vậy liền cười cười nói:

- Bàng tiên sinh không cần tức giận, lần này muốn mời tới chính là muốn cùng tiên sinh bàn đại sự.

Bàng Thống cười lạnh:

- Sớm biết như thế ta đã đầu nhập dưới trướng Trương Lãng dù sao hắn cũng là một quan phụ mẫu.

Tuân Du im lặng trong mắt của Hạ Hầu Uyên thì hiện ra sát cơ.

Bàng Thống bỗng nhiên ngẩng đầu cao ngạo mà nói:

- Các ngươi lần này gọi ta chính là để muốn biết cách giải quyết Cường Nỏ xa phải không?

Hạ Hầu Uyên coi như cũng thức thời chỉ hừ lạnh sắc mặt hơi hòa hoãn xuống.

Bàng Thống vẫn cười lạnh mà nói:

- Kỳ thật đơn giản loại thuốc nổ này có nhược điểm duy nhất là dính nước không sử dụng được, nếu như nhiều ngày mưa, thuốc nổ sẽ giảm uy lực, mười phần tịt ngòi, nhưng cho dù như thế các ngươi cũng không có biện pháp đoán chừng ông trời cũng không mưa.

Trương Lãng vừa nghe thấy nhược điểm này cũng không biết có biện pháp gì.

Bàng Thống lại nói tiếp:

- Nói thật vật này ta không có chút biện pháp các ngươi tự mình xử lý đi.

Tuân Du truy vấn hỏi:

- Bàng tiên sinh đi đâu?

Bàng Thống không quay đầu lại mà nói:

- Hôm nay uống nhiều rượu hơi mệt ta quay về nghỉ ngơi.

Nhìn Bàng Thống rời đi Tuân Du cười khổ mà Hạ Hầu Uyên thì tức giân tới mức khó thở.

Tuân Du thấy thế an ủi:

- Tướng quân khong cần phải tức giận, người này cũng được việc tối thiểu cũng cho chúng ta biết nhược điểm của Cường nỏ xe.

Hạ Hầu Uyên nóng tính:

- Như vậy giống như không nói, Bàng Thống này này mà có thể thống gì nếu như diệt được Cao Thuận ta là người đầu tiên giết hắn.

Tuân Du cũng không tranh giành với Hạ Hầu Uyên mà trầm tư nói:

- Tướng quân chúng ta vẫn nên nói chánh sự đi, những Cường Nỏ xa này có nhược điểm duy nhất vì vậy chúng ta thừa dịp chúng chưa vận chuyển vào Thái An thành, nửa đường cướp chặn.

Hạ Hầu Uyên sáng ngời hai mắt:

- Không sai chủ ý này không tệ.

- Nhưng mà chuyện này không dễ nhất là Cao Thuận có thể phái binh tiếp ứng.

Đúng lúc này Hạ Hầu Uyên đã biểu lộ năng lực của một viên soái tướng hắn tự tin nói:

- Chúng ta phải thăm dò hoàn cảnh, mang binh mã mai phục, chỉ cần thăm dò hoàn cảnh tốt phái đội ngũ mai phục đội ngũ Đinh Phụng xuất hiện thì phải lập tức phục kích đề phòng vạn nhất Cao Thuận phái viện binh tới một phương diện đại quân của chúng ta sẽ tiến đánh Thái An để Cao Thuận phải mang quân chủ lực đối phó một mặt phái Viên Thượng cắt đứt lộ tuyến viện binh, đến lúc đó cho dù Đinh Phụng có bản lĩnh thông thiên, cũng chạy bằng trời.

Tuân Du nhắc nhở:

- Chớ quên Cự Bình huyện có một vạn binh mã của Thái Sử Từ.

Hạ Hầu Uyên cười to:

- Tuân đại nhân yên tâm, trong lòng ta sớm đã có kế hoạch, có thể khai mở một vạn đội ngũ xâm lấn Cự Bình, người này vũ lực hơn người, có dũng vạn phu, không cầu có công.

Tuân Du mỉm cười cảm thán nói:

- Nếu một tuần trước tướng quân còn không có phách lực như thế.

Hạ Hầu Uyên vui sướng cười nói:

- Hoàn toàn chính xác, Tào đại nhân binh lâm Tế Bắc, khai mở hai vạn binh mã tiên phong nhập đồn, cho ta lực lượng lớn, hiện tại rốt cuộc cũng đã tới thời khắc gần đây một thời gian thật phiền muộn.

Tuân Du cười cười, ở phương diện này hắn chưa từng lo lắng về tài năng của Tuân Du.

Tuân Du hơi cười cười, đối với phương diện này hắn chưa bao giờ lo lắng về tài năng của Hạ Hầu Uyên.

Ba ngày sau, Hạ Hầu Uyên bí mật điều binh khiển tướng, quân tiên phong tự tới Cự Bình, thủ thành Thái Sử Từ là danh tướng sau khi nhận được lệnh thì hưng phấn vô cùng, khó dằn nổi lãnh một vạn đội ngũ tới Cự Bình chuẩn bị đại chiến với Thái Sử Từ, sau khi nhận được lệnh hắn hưng phấn dị thường, cố gắng lĩnh một vạn đội ngũ đi đến Cự Bình, chuẩn bị đại chiến với Thái Sử Từ, mà Hạ Hầu Uyên thì lĩnh hai vạn đội ngũ, áp tiến tới Thái An, cùng với quân chủ lực của Cao Thuận đại chiến, đồng thời để cho tiểu tướng Nhạc Lâm mang một vạn binh mã, chờ thời xuất phát, cuối cùng mang đại tướng Hạ Hầu Uyên lĩnh một vạn đội ngũ khác, bí mật lẻn vào phục kích binh mã Đinh Phụng lại để cho Tuân Du lãnh một vạn đội ngũ thủ thành, chuẩn bị xong tất cả ngoại trừ Hạ Hầu Uyên mấy lộ binh khác cũng bắt đầu xuất phát.

Bàng Thống buôn bức màn, mà Hạ Hầu Uyên thì biến mất cao thâm mạn trắc mà nở ra một nụ cười lạnh hắn tự nhủ:

- Rốt cuộc không nhịn được mà đã muốn động thủ rồi sao?

Bàng Thống từ sau khi đến trận doanh của Hạ Hầu Uyên, mỗi ngày phóng túng sắc rượu ăn chơi đàng điếm đương nhiên là chẳng qua làm cho Hạ Hầu Uyên xem trong lúc vô hình Hạ Hầu Uyên đã giảm hoài nghi xuống, để cho hắn thực hiện kế hoạch.

Bàng Thống không tự chủ được mà nhìn về phía cửa ra vào, có mấy đại hán đang ở đó.

Trong mắt Bàng Thống hiện ra vẻ khinh thường hắn thầm nghĩ:

- Nếu không phải hôm nay thời cơ không tới chỉ bằng vào các ngươi mà muốn ngăn cản ta sao?

Bàng Thống nghĩ nghĩ từ trong lòng lấy ra một con chim thừ dịp bọn họ không chú ý, ném con chim để cho nó cất cánh bay lên.

Con bồ câu sau khi bay ra khỏi thì giương cánh bay cao, rõ ràng hướng về phía Thái An.

Bàng Thống sau khi nhìn con bồ câu cất cánh thì trong miệng nở ra nụ cười đắc ý, con bồ câu này kỳ thật không mang theo bức thư có nội dung gì, chỉ là một cái đồ án mà thôi.

Bàng Thống không phải thần nhưng hắn có chỗ xuất quỷ nhập thần, việc quân cơ bí mật của Hạ Hầu Uyên hắn không biết nhưng điều động mấy binh mã hắn vẫn tinh tường, đối với hắn mà nói, đem binh mã của Hạ Hầu Uyên xuất động đi là một bước tiến dài, đặc biệt là binh mã của Tào Bân vẫn còn ở Tế Bắc, Hạ Hầu Uyên tuy bí mật hành động nhưng đại khái làm gì trong lòng hắn biết rõ, cái gọi là tam bộ đồ án chẳng qua là giả thiết trước kia, vận trù toàn cục này rõ như lòng bàn tay.

Thái An thành.

Lúc này nguyên một đám tỏa sáng xếp thành hai hàng.

Đại chiến đã tới khú dạo đầu yên tĩnh vô cùng tất cả các tướng sĩ đều thấy gió núi nổi lên, lẳng lặng chờ cơ hội ra lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện