Phong Lưu Thánh Vương

Chương 183: Tranh đoạt cuối cùng (1)



Lúc Lý Hàn lên lôi đài của mình thì hắn phát hiện trên lôi đài này, ai nấy đều hưng phấn tung tăng như chim sẻ, ý chí chiến đấu sục sôi. Ở trong đó hấp dẫn người ta nhất phải nói đến năm tên trẻ tuổi đứng ở trung tâm.

Bọn hắn không lộ ra thần sắc kích động như những người khác, ngược lại vẻ mặt trầm tĩnh, thần thái tràn đầy cao ngạo và khinh thường, thanh thiếu niên xung quanh đều không ai dám tới gần bọn họ cả.

Năm người này tất cả đều là Linh Hải Cảnh.

Linh Hải Cảnh và Tụ Linh Cảnh chỉ có kém một cấp, nhưng là thực lực lại không hề giống.

Linh Hải Cảnh một bàn tay là trấn áp được Tụ Linh Cảnh nên cuộc chiến của lôi đài này là cuộc chiến của những Linh Hải Cảnh này.

Sau khi tất cả những người tham gia cạnh tranh đã lên hết lôi đài thì viện trưởng của Thiên Long học viên đã xuất hiện.

Đó là một người tuổi già sức yếu, râu dài đến ngực, lông mày dài che mặt, đầu cột một cái bằng màu vàng, thân thể thì tráng kiệt giống như một tráng niên, đi lại nhẹ nhàng chậm chạp. Ở phía sau lão giả có bốn người cung kinh theo sau, trong đó có Đỗ Ngọc Trang, xem ra bốn người này chính là bốn vị Linh Thiên Cảnh của học viên. Xem ra lão giả ở phía trước chính là Cổ Tuấn Nam, viện trưởng của Thiên Long học viện.

Một trung niên ở phía sau Cổ Tuấn Nam đi ra cất cao giọng nói:

- Khảo nghiệm bắt đầu!

Ngay một khắc khi trung niên lên tiếng, tất cả mọi người trên tất cả lôi đài liền bắt đầu động thủ với nhau.

Tất cả thanh niên đều ra sức chém giết. Người thực lực không đủ nhao nhao bị đánh cho trọng thương, máu tươi bay khắp đầy trời, mệnh huyền một đường.

May mắn mỗi khi có người không có năng lực tranh đoạt nữa liền có người ra viện thủ lôi ra ngoài, miễn cho bị mọi người giẫm chết.

Lý Hàn cũng đang đánh với một người nhưng hắn không lập tức ra tay kết liễu mà dây dưa với đối phương để giấu bài và tiếp kiệm sức lực.

Trải qua một phen kịch đấu, người trên lôi đài của Lý Hàn đã càng ngày càng ít. Hiện giờ, vẫn có năm tên trẻ tuổi chưa gia nhập vào vòng chiến.

Năm người trẻ tuổi này thình lình đều có tu vị Linh Hải Cảnh, là năm người mạnh mẽ nhất trong tất cả người tranh đoạt.

Tên trẻ tuổi ở chính giữa nhất mặc áo choàng màu vàng, mặt như tinh quan, vẻ mặt hưng phấn, dáng người thon dài, cầm trong tay trường kiếm màu vàng ôm trước ngực, trên mặt treo dáng cười như có như không đủ để miểu sát bất cứ thiếu nữ thiếu phụ nào, hắn là người tuấn lãng nhất trong năm người.

Ở bên phải hắn không xa một gã thiếu niên mang theo thần sắc tái nhợt, tuổi của hắn nhỏ nhất trong năm người, nhưng thực lực lại không yếu hơn bốn người khác. Hắn mang một bộ áo choàng trắng noãn, gương mặt nho nhã tuấn tú, cầm trong tay quạt giấy trắng, khoan thai tự đắc khẽ vẫy lấy, trong miệng thỉnh thoảng lại nhẹ ho khan, tựa hồ thân thể có việc gì đó.

Ở bên trái người trẻ tuổi áo bào vàng không xa là một gã thiếu niên mặc võ phục xanh. Người này tướng mạo cực kỳ lão thành, thoạt nhìn không giống mới chỉ 30 tuổi chút nào, càng giống trung niên nhân 40 tuổi hơn. Dáng người hắn cực kỳ cao lớn cường tráng, một thân cơ bắp lộ ra ngoài, một sợi huyết quản như rắn lục lộ ra, thoạt nhìn thập phần dữ tợn.

Mặt khác còn có một gã trẻ tuổi đang mặc một kiện vệ giáp phòng ngự hỏa hồng sắc, quanh thân dấy lên hỏa mang đậm đặc, trong tay nắm lấy một thanh trường thương màu đỏ, thần sắc cực kỳ kiêu căng khinh thường, phảng phất như tràng đánh nhau trước mắt như trò đùa vậy, không hề lọt vào mắt.

Người trẻ tuổi cuối cùng thì đội đấu bồng màu đen, mặt có khăn đen che lấy, căn bản không thấy rõ diện mục. Hắn một thân linh lực nội liễm, không phân biệt được thuộc tính tu luyện, nhưng hắn lại là người lạ lùng nhất ở đây. Tất cả mọi người đều đứng quan chiến, chỉ có hắn ngồi xếp bằng trên đất, tựa hồ như nhập định vậy, một chút cũng không bị ngoại giới ảnh hưởng.

Đến cuối cùng khi chỉ còn hơn chục người, năm Linh Hải Cảnh ở trung tâm vẫn một mực không có động tác rốt cục cũng có người nhịn không được nữa xông ra ngoài.

- Đám phế vật các ngươi nào có tư cách tham dự đại bỉ!

Người trẻ tuổi mặc vệ giáp màu đỏ kia hai chân đạp một cái, nhảy lên giữa không trung, hồng thương lần nữa nện xuống.

Ầm ầm!

Ah ah!

Chỉ một chiêu, những người đó liền bị đánh bay ra ngoài.

Đúng lúc này, một đạo bóng đen như quỷ mị giống bắt đầu chuyển động.

BA~ BA~!

Mấy chục chưởng cường hãn mãnh liệt đánh vào phía sau lưng người trẻ tuổi mặc vệ giáp đỏ kia.

- Muốn ám toán bản thiếu gia, không có cửa đâu!

Thanh niên kia tựa hồ đã sớm có cảm giác, trường thương sau lưng tung bay mà ra, đánh bật nhân ảnh kia ra.

Người đánh lén là thanh niên đội đấu bồng đen vẫn một mực ngồi xếp bằng.

Đúng lúc này, thiếu niên áo choàng màu vàng và thiếu niên bị bệnh liền xông ra, chia thành hai đường xông đến thiếu niên mặc vệ giáp và người vừa đánh lén.

Người còn lại trong năm người thì không làm vậy mà hắn về phía Lý Hàn vì hắn phát hiện Lý Hàn còn đứng trên lôi đài. Lý Hàn liền phát ra một tiếng cười sảng khoái rồi ứng chiến.

Đối chiến giữa cao thủ Linh Hải Cảnh so với tràng diện Tụ Linh Cảnh đánh nhau thì càng thêm kịch liệt, càng thêm hấp dẫn nhân tâm.

Đủ loại công kích thuộc tính không giống nhau, giống như ánh lửa bập bùng không ngừng tách ra, thoạt nhìn thập phần xinh đẹp động lòng người.

................

Đối chiến với Lý Hàn có tên là Lạc Lôi Hổ, mấy ngày nữa mới đầy ba mươi mốt tuổi, cho nên giờ vừa kịp lúc có thể tham gia Đại Bỉ, nếu lại qua vài ngày nữa, vượt qua ba mươi tuổi vậy thì hắn sẽ mất đi tư cách.

Lạc Lôi Hổ đơn thủ đạp một cái, cả người như Mãnh Hổ nhao tới Lý Hàn, một quyền như cự thạch vẫn lạc nặng nề đánh tới Lý Hàn.

Lý Hàn đối mặt với Lạc Lôi Hổ đánh tới hào hùng nói:

- Tới tốt lắm!

Nói rồi hắn đối quyền với Lạc Lôi Hổ.

Oanh!

Hai người dùng lực đấu lực, quyền quyền chạm nhau, cả hai liền lui ra.

Lý Hàn chỉ lui về phía sau ba bước, mà Lạc Lôi Hổ thì trọn vẹn lui về phía sau hơn sáu bước.

Uy lực một quyền này đủ để nói rõ nắm đấm của ai mạnh mẽ hơn rồi.

- Đánh tốt lắm, lần nữa!

Lạc Lôi Hổ khí thế đại chấn, lần nữa chuẩn bị vận linh lực đánh về phía Lý Hàn.

Lý Hàn cũng phát ra khí thế toàn thần rồi lao tới đánh quyền với Lạc Lôi Hổ.

Bùm, Bùm, Bùm!

Quyền đầu của hai người va chạm với nhau tạo nên những cơn chấn động, chấn cho những thực lực yếu đang quan chiến phải đau cả màng nhĩ.

- Qúa cường hãn, đây là lần đầu tiên ta thấy trận đấu tràn đầy bạo lực như vậy.

- Các ngươi nghĩ ai là người thắng. Theo ta là tên to con kia, dù sao với ngoại hình như vậy thì tên đó có lợi thế hơn.

- Cái này khó nói, tên kia lúc đầu đối quyền với tên to con đã có thể chiến thượng phong nên ta nghĩ tên kia mới là người thắng.

...................

Lý Hàn vừa đấu quyền với Lạc Lôi Hổ vừa nhất tâm nhị dụng quan sát hai trận chiến bên kia.

Người trẻ tuổi tuấn lãng có tên là Phong Hạo đang đối chiến với người mặc vệ giáp tên là Phạm Kỷ. Trường thương của Phạm Kỹ như có linh hồn, nó hoặc chọt hoặc đâm hoặc quét....mỗi một chiêu đều công về các yếu điểm trên người Phong Hạo. Phong Hạo cũng không phải là người tầm thường, kim kiếm trên tay liên tục chém ra kim mang cản trở những đòn đánh của Phạm Kỷ.

- Kim Cực Sát!

Đột nhiên Phong Hạo hết lớn một tiếng, cả người kim mang đại thịnh, linh lực toàn thân tán phát ra, kim kiếm trong tay lập tức chém ra vô số lưỡi đao sắc bén, uy lực cường hãn đến cực điểm.

Phạm Kỷ cách Phong Hạo gần nhất đứng mũi chịu sào, căn bản tránh cũng không thể tránh chỉ có thể không ngừng thương pháp hỏa sắc để đánh tan kim nhận.

Thế nhưng một chiêu này của Phong Hạo chính là kiếm chiêu Huyền phẩm hạ cấp, uy lực hết sức kinh người.

Phạm Kỷ thực lực vẫn có chênh lệch với Phong Hạo, cả người bị kim nhận cho cắt vỡ hộ minh kình khiến nhiều chỗ bị thương, máu tươi nhỏ giọt từ giữa khe thịt chảy ra.

Nếu như Phong Hạo thừa cơ giết tới thì Phạm Kỷ chưa hẳn có thể ngăn cản được.

Nhưng Phong Hạo cũng không phải muốn cùng Phạm Kỷ liều đến ngươi chết ta sống vì làm như vậy sẽ có lợi cho người khác.

Lý Hàn nhìn qua liền biết Phạm Kỷ thua Phong Hạo là một điều chắc chắn nên hắn liền nhìn qua trận chiến còn lại.

Thanh niên đánh lén kia có tên là Ngụy Ảnh đang đối chiến với thanh niên có tên là Khổng Ngạo Minh. Ngụy Ảnh liên tục đánh ra những đạo sương mù màu đen về phía Khổng Ngạo Minh, Khổng Ngạo Minh cũng không phải là dạng người yếu kém, chỉ thấy hắn vung quạt trắng trong tay lên, một vòng sáng chói đánh ra.

Tư!

Hắc bạch linh khí giao thoa vào nhau, hai luồng linh lực liền cùng biến mất.

Thấy sương mù của mình bị phá tan, Ngụy Ảnh không hoảng loạn mà lao đến Khổng Kim Quang, trên tay thoáng hiện một đôi bao tay màu đen. Đây là linh khí của hắn, linh khí nhị giai trung cấp.

- Hắc Sa Chưởng!

Ngụy Ảnh quát to một tiếng, lập tức đánh ra mấy chục chưởng ảnh màu đen.

Khổng Ngạo Minh vận khí hộ minh kình, quạt giấy trong tay nhẹ nhàng huy động, mấy chục đạo phiến ảnh như điệp như ảnh chặn lấy toàn bộ chưởng ảnh màu đen của Ngụy Ảnh. Hai người liên tục đối chiến như vậy, tạm thời chưa phân ra thắng bại.

Lý Hàn nhìn hai người chiến đấu mà trong lòng khẽ kinh ngạc, không ngờ hai người là lại sở hữu linh căn Ám - Quang hiếm thấy.

Đột nhiên, trên tay Ngụy Ảnh có nhiều hơn một cái châm nhỏ màu đen, bắn về phía Khổng Ngạo Minh. Thì ra Ngụy Ảnh dùng Hắc Sa Chưởng chỉ để quấy nhiễu Khổng Ngạo Minh, chân chính sát chiêu chính là cái châm này.

Nhưng Khổng Ngạo Minh như đã biết trước nên đã tung người tránh đi, đồng thời quạt giấy trắng trong tay khép lại vung về phía Ngụy Ảnh, vài đạo bạch quang đan vào như sao bắn về phía Ngụy Ảnh.

Ngụy Ảnh ám toán không có kết quả, liên tiếp lui về phía sau tránh né công kích của Khổng Ngạo Minh. Khổng Ngạo Minh được thế không tha người, dưới chân liền đạp vài cái rồi áp sát vào Ngụy Ảnh.

- Thiên Quang Chưởng!

Khổng Ngạo Minh liền tung một chưởng tràn đầy Quang thuộc tính đánh lên ngực Ngụy Ảnh. Ngụy Ảnh bị dính một chưởng của Khổng Ngạo Minh liền phun một bụng máu rồi bị đánh bay khỏi lôi đài. Nhưng ngay khi Ngụy Ảnh bị đánh bay ra hỏi lôi đài thì một tiếng của Ngạo Phong lại vang lên sau lưng Khổng Ngạo Minh:

- Kim Cực Sát!

Phong Ngạo sau khi đánh bại Phạm Kỷ liền nhân lúc Khổng Ngạo Minh đánh bại Ngụy Ảnh mà trở nên lơ là nên hắn liền ra chiêu.

Khổng Ngạo Minh không ngờ Phong Ngạo lại ra tay đánh vào lúc này nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng phong phú, quạt giấy trắng trong tay hắn không ngừng vòng qua vòng lại.

- Thiên Quang Kính!

Một đạo bạch quang chói mắt hiện ra, bao bọc lấy Khổng Ngạo Minh, ngăn cản toàn bộ kim nhận.

Đinh đương đinh đương!

Lợi khí đối kích phát ra từng tiếng chói tai không dứt.

Những người đứng ở dưới quan chiến, trong miệng không ngừng khen hay.

Phốc!

Dù sao Khổng Ngạo Minh chỉ là lâm thời mới phòng thủ nên không ngăn cản được một kích tuyệt cường của Phong Hạo, thân thể bị đánh ra xa mười mét, một đạo máu tươi từ trong miệng bắn ra ngoài.

Hắn quỳ một gối xuống dưới đất, một tay đưa lên lau máu tươi trên khóe miệng, hắn nhìn Phong Hạo rồi nói:

- Phong Hạo huynh quả thật cao cường, tại hạ bái phục.

Nói rồi hắn đứng lên, tiêu sái nhảy xuống lôi đài, không tham gia tranh đoạt nữa.

Lý Hàn nhìn qua Khổng Ngạo Minh mà trong lòng thầm nói:

- Người này có vài phần ý tứ.

Đúng lúc này, Lạc Lôi Hổ đang chiến với hắn liền lớn tiếng nói:

- Hahaha, sảng khoái. Lão tử lâu rồi chưa được sảng khoải như vậy, tiểu tử, ngươi tuyệt lắm. Để thể hiện lòng kính ý của ta, ta sẽ dùng chiêu mạnh nhất để đánh bại ngươi.

Nói rồi chỉ thấy hắn siết chặt nắm đấm của mình, một thân hào quang màu vàng gia thân, lộ ra khí phách dị thường. Lý Hàn cũng muốn biết chiêu thức của Lạc Lôi Hổ là gì nên không ra tay ngăn cản để cho Lạc Lôi Hổ vận dụng chiêu thức đồng thời hắn cũng tụ tập linh lực toàn thân vào nấm đấm của mình.

Một lát sau, Lạc Lôi Hổ liền hét lên:

- Thổ Hùng Quyền!

Rồi hắn đánh về phía Lý Hàn. Lý Hàn thấy vậy không lùi lại mà xông lên đồng thời tung ra Phá Thiên Quyền.

Rầm rập!

Hai linh kỹ va chạm vào nhau tạo nên một chấn động dữ dội, đá cẩm thạch trên lôi đài được trận pháp gia cố cũng bị chiêu thức của hai người đánh cho văng tung tóe, bụi mù nổi lên bốn phía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện