Phong Lưu Thánh Vương
Chương 233: Người của Bách Phong Tông!
Ngoài động, Lý Hồng Ngọc tĩnh tọa dưới đại thụ, bên cạnh nàng còn có Lý Hàn và Lãnh Băng Băng.
Đáng lý là các nữ đệ tử đều bị điều về tông môn, nơi này không cần nữ đệ tử lao động khai thác linh thạch nhưng Lãnh Băng Băng xin ở lại nên Trầm Tâm Kỳ liền đồng ý với nàng. Lúc này Lý Hồng Ngọc đang giảng dạy cho hai người về phương thức tu luyện thì đột nhiên nàng phóng người lên trời, nhìn về phía trước cao giọng nói:
- Thần thánh phương nào, đã đến vì sao không hiện thân?
Ngay sau đó rừng cây trong Diễm Hỏa Cốc xuất hiện mấy đạo thân ảnh.
Một người trong đó cười ha hả, nói:
- Thật không hỗ là trưởng lão Thập Linh Tông, chúng ta còn chưa tới đã bị ngươi phát hiện, quả nhiên lợi hại.
- Là người Bách Phong Tông, mọi người phải cẩn thận!
Lý Hồng Ngọc thấy người đến liền truyền âm cho Lâm Kiếm Trần biết. Ngay khi được Lý Hồng Ngọc truyền âm, Lâm Kiếm Trần liền từ trong động bay ra, bay gần bên Lý Hồng Ngọc
Lý Hàn ở dưới đất nhìn qua năm người, cả nhóm đều mặc áo màu đen, bốn nam một nữ, trừ nữ nhân ra, bốn tên nam nhân còn lại bộ dáng lão nhân, kì thực đều giống như bọn người Lý Hồng Ngọc, đều là lão nhân trăm tuổi, nữ nhân kia thì che mặt bằng khăn màu tím nhạt, không thấy rõ dung mạo của nàng ta, nhưng mà từ tư thái phong tình vạn chủng của nàng mà nhìn, có lẽ thuộc về loại nữ nhân thiếu phụ, là vưu vật bất cứ nam nhân nào gặp qua cũng phải giơ ngón cái tán thưởng.
- Thì ra là trưởng lão Bách Phong Tông, lão hủ thất kính, ta là Lâm Kiếm Trần của Thập Linh Tông, nếu như các vị không có chuyện gì thì rời đi đi, bổn tông chúng ta làm việc ở đây, không thể chiêu đãi chư vị, thất kính xin tha lỗi.
Lâm Kiếm Trần nhìn năm người kia hỏi thăm. Đồng thời cũng âm thầm đề phòng, đối phương rõ ràng che dấu hành tung mà tới, có thể thấy được trong lòng có dị tâm, chẳng lẽ tin tức mỏ quáng đã bị lộ ra bên ngoài?
- Ha ha, chúng ta đương nhiên biết rõ quý tông làm việc ở đây, thế nhưng mà nơi này dường như là khu vực tiếp giá của hai tông, trùng hợp chúng ta cũng muốn làm ít việc ở nơi nay, chắc có lẽ không ngại đại sự của quý tông nha.
Lão giả khô gầy bên cạnh nữ nhân kia cười ha hả nói ra, thần thái vô lễ cuồng vọng.
Thần sắc Lâm Kiếm Trần trầm xuống, thản nhiên nói:
- Vị này chính là?
- Lão phu Lục Nam!
Lão nhân này vuốt chòm râu bạc nói ra.
- Lục Nam? Trần sư huynh ngươi nghe qua trong Bách Phong Tông có trưởng lão như vậy không?
Lý Hồng Ngọc sững sờ nhìn qua Lâm Kiếm Trần hỏi.
- Chưa nghe nói qua!
Lâm Kiếm Trần nhàn nhạt đáp.
Kỳ thật bọn họ cũng đều biết Lục Nam này chính là tân tấn trưởng lão của Bách Phong Tông, vừa đột phá Địa giai không lâu.
Trong tất cả tông môn, mỗi có một cường giả Địa giai sinh ra đều được tông môn coi trọng.
Nhưng mà Lý Hồng Ngọc cùng Lâm Kiếm Trần cố ý nói như vậy chính là không quen nhìn thần sắc ngạo mạn của Lục Nam
Thập Linh Tông cùng Bách Phong Tông là tông môn lân cận, thực lực hai tông kém không nhiều lắm, nhưng mà bài danh của Thập Linh Tông còn trên Bách Phong Tông, mà Lục Nam bộ dáng cao cao tại thượng giống như tông chủ Bách Phong Tông vậy, làm cho mọi người chán ghét đến cực điểm.
Mà Lý Hồng Ngọc cùng Lâm Kiếm Trần đều tiến lên Địa giai đã lâu, cũng là nhân vật thành danh, tự nhiên sẽ không cho rằng loại người tiến giai sau như hắn mạnh hơn mình, hơn nữa lần này là đại sự liên quan tới tôn nghiêm Thập Linh Tông, tuyệt không thể qua loa.
- Các ngươi nói cái gì, rõ ràng không biết Lục Nam ta?
Lão giả Lục Nam lập tức không vui.
- Tông chủ Bách Phong Tông và Đại trưởng lão thì chúng ta đã biết qua từ lâu, nhưng mà ngươi quá lạ mặt.
Lý Hồng Ngọc không khách khí nói.
- Hỗn đản, các ngươi dám xem thường bổn vương!
Lục Nam mắng to một tiếng, linh lực vàng kim hiện ra, quanh thân có cuồng phong gào thét.
Lục Nam tiến tấn Địa giai đã hơn nửa năm, trong Bách Phong Tông hưởng thụ đãi ngộ trưởng lão, tất cả chấp sự và đệ tử trong tông môn nhìn thấy hắn cũng phải gọi một tiếng trưởng lão đại nhân, bọn họ nịnh nọt với hắn, loại cảm giác này làm cho hắn sảng khoái tới cực điểm. Điều này cũng dưỡng thành thái độ ngạo mạn của hắn, thật giống như "Lão tử chính là đệ nhất thiên hạ, các ngươi đều phải nghe ta hiệu lênh", tư thái cao ngạo vô cùng.
Trong các trưởng lão Bái Nguyệt Tông cũng không có quan tâm tới hắn, ai đột phá đến Địa giai đều đắc chí, cao ngạo tự đại, ở ngoại vực cường đại nhất chính là Linh Sơn Cảnh nên trong khu vực này Địa giai chính là nhân vật cao cao tại thượng.
- Như thế nào, ngươi xác định muốn động thủ à?
Lâm Kiếm Trần nhàn nhạt nhìn qua Lục Nam nói ra.
- Lão tử muốn cho đám người Thập Linh Tông các ngươi biết rõ uy danh của ta.
Lục Nam chưa từng bị người khác xem nhẹ như vậy nên hắn muốn ra tay với đám người Lâm Kiếm Trần.
Đúng lúc này, Lâm Kiếm Trần nhíu mày, nhìn qua một hướng rồi hét lớn một tiếng.
- Thật can đảm, ai dám xâm phạm nơi trú quân Thập Linh Tông chúng ta!
Ngay sau đó một trảo mang theo linh lực màu đỏ nện xuống dưới.
Ầm ầm!
Một phạm vi rộng lớn bị đánh trúng, bụi bay mù mịt, trên mặt đất lõm xuống hơn mười trượng.
Địa giai phát huy cường đại như vậy.
Một đạo nhân ảnh đã sớm từ nơi bị đánh trúng bay lên, trực tiếp bay đến giữa không trung, người này cũng là một tên cường giả Địa giai.
Tất cả chấp sự và đệ tử đang trong mỏ quáng nghe tiếng nổ này lập tức chấn động chạy ra ngoài.
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua các cường giả giữa không trung, đều phát giác được đây là đại sự.
- Lâm Kiếm Trần, ngươi chiêu đãi bằng hữu cũ như vậy sao?
Lão giả bay lên từ mặt đất nhìn qua Lâm Kiếm Trần nói ra.
Người này cũng như bọn người Lục Nam, mặc bộ đồ màu đen trên người, mắt ưng mũi câu, ngạch cốt nhô cao, dáng người cao gầy, một thân khí tức bá đạo dị thường.
- Là ngươi!
Lâm Kiếm Trần thấy rõ gương mặt người tới, thần sắc nhẹ nhõm một chút.
- Xem ra ngươi còn không có quên bằng hữu cũ nha!
Lão giả kia đáp xuống trước mặt đám người Lục Nam.
- Hừ, uy danh của Lao Vương, Lâm mỗ làm sao quên được, nhưng mà Lao Vương lén lén lút lút lẻn vào nơi trú quân của chúng ta là muốn như thế nào?
Lâm Kiếm Trần hừ lạnh nói.
Người này là cường giả Địa giai thành danh đã lâu của Bách Phong Tông, tên là Lao Phạm Thanh, người này là Địa giai ngũ trọng thiên, ở ngoại vực có danh tiếng to lớn.
Bách Phong Tông đồng loạt xuất động sáu gã cường giả Địa giai, hơn nữa hành tung ẩn nấp, chắc chắn là có mưu đồ.
- Lâm Kiếm Trần, ta cũng không nói nhảm với ngươi, linh thạch trong mỏ quáng ở Diễm Hỏa Cốc này đại bộ phận đều bị Thập Linh Tông các ngươi lấy đi, còn lại lưu cho Bách Phong Tông chúng ta, các ngươi ăn thịt cũng nên chừa chút canh cho chúng ta, ngươi nói đúng hay không?
Lao Phạm Thanh nói thẳng vào vấn đề.
Lời này vừa nói ra thần sắc tất cả mọi người của Thập Linh Tông đều biến đổi.
- Lao Phạm Thanh, lời này của ngươi không đúng, Diễm Hỏa Cốc chính chính là lĩnh vực của Thập Linh Tông chúng ta, mỏ quáng nơi này tự nhiên cũng là của chúng ta, ngươi nên mang người rời đi, miễn phá hư chuyện tốt ngàn năm của tông môn.
Lâm Kiếm Trần nhàn nhạt đáp lời.
- Lâm Kiếm Trần, lời này của ngươi không đúng, hai tông chúng ta có ranh giới là Diễm Hỏa Cốc, một phân thành hai, mỏ quáng nơi này nằm giữa Diễm Hỏa Cốc, hai tông đều có phần, nếu mỏ quáng bị các ngươi phát hiện trước, đạt được trước thì tông môn chúng ta không truy cứu nữa, hôm nay tông ta biết rõ, như vậy số linh thạch còn lại trong mỏ quáng phải là của tông môn chúng ta.
Lao Phạm Thanh cứng rắn nói.
- Nếu như ta không giao ra thì sao?
Lâm Kiếm Trần lạnh lùng nói, đồng thời đã bắt đầu đề phòng.
- Thật sự có đảm lượng, chúng ta có sáu người, các ngươi chỉ có hai người, cũng dám chống lại chúng ta, Lao sư huynh không nên nói nhảm với chúng, chúng ta cùng diệt bọn chúng, đến lúc đó tinh quáng thuộc về Bách Phong Tông!
Lục Nam lúc này hung hăng nhảy ra.
- Thật can đảm!
Lâm Kiếm Trần cùng Lý Hồng Ngọc quát lên.
- Hắc, xem ra các ngươi còn không nhận rõ tình thế, trong một phút đồng hồ các ngươi không rút đi, ta sẽ diệt toàn bộ người của Thập Linh Tông các ngươi.
Lục Nam cười âm trầm nói một câu, linh lực màu vàng ngưng tụ vào lòng bàn tay.
Xem ra dường như chuẩn bị ra tay.
- Lục sư đệ không nên gấp gáp, cho bọn chúng thời gian cân nhắc.
Lao Phạm Thanh nhàn nhạt nói.
- Lao Phạm Thanh, các ngươi thật sự muốn là địch với Thập Linh Tông chúng ta?
Lâm Kiếm Trần lạnh giọng nói.
- Lời ấy sai rồi, chúng ta cũng không muốn gây chiến, chỉ cần các ngươi nhường một bước, rút lui khỏi nơi đây, hai tông chúng ta sẽ chung sống hòa bình.
Lao Phạm Thanh vẫn đoán được bọn người Lâm Kiếm Trần sẽ như vậy, khí định thần nhàn nói một câu.
- Lâm sư huynh, xem ra việc này không bỏ qua được, không bằng chúng ta cá chết rách lưới với bọn chúng.
Lý Hồng Ngọc tức giận nói một câu.
Lâm Kiếm Trần do dự một chút và nói:
- Kỳ thật linh thạch còn thừa không còn nhiều, cho dù tặng cho Bách Phong Tông cũng không sao, nhưng mà nơi này là lĩnh vực của tông môn chúng ta, nếu như hôm nay nhượng bộ, tất tổn hại thanh danh bổn môn, nghĩ đến chỉ có chiến một trận!
Lý Hồng Ngọc nghe Lâm Kiếm Trần nói vậy thì gật đầu, sau đó nàng quay đầu nhìn qua Lý Hàn và Lãnh Băng Băng ở phía dưới, nói:
- Lý Hàn và Băng Băng, ta và Lâm sư huynh sẽ tranh tài với bọn chúng, hai ngươi thừa cơ thoát càng nhanh càng tốt, trở lại tông môn nhất định phải mang chuyện này bẩm báo cho tông chủ, ngày sau nhất định phải báo thù Bách Phong Tông.
- Ta sẽ không trốn!
Trong đôi mắt Lý Hàn hiện ra thần sắc kiên định nói một câu.
- Thời gian đã qua, chiến hay lui!
Lao Phạm Thanh hỏi.
- Lao Phạm Thanh, ngươi khinh người quá đáng!
Lâm Kiếm Trần hít sâu một hơi, khí thế Địa giai phát ra.
- Gian ngoan mất linh, chúng ta cùng lên, không lưu tên nào!
Lao Phạm Thanh âm tàn nói một tiếng, một thân hỏa thuộc tính lập tức tăng vọt.
Đúng lúc này, một tiếng quát từ xa truyền tới:
- Kẻ nào dám xâm phạm Thập Linh Tông ta.
Nghe thấy tiếng quát này, tất cả mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng thì chỉ trong chớp mắt, hai thân ảnh đã hạ xuống đứng kế bên Lâm Kiếm Trần, đó chính là Trầm Tâm Kỳ và Lữ Huy được sai đi giết Hắc Báo. Đang lúc bọn hắn đang truy lùng Hắc Báo thì cả hai người cảm nhận được ba động linh lực từ nơi khai thác nên nhanh chóng quay trở về, Lý Hồng Ngọc và Lâm Kiếm Trần thấy hai người Trầm Tâm Kỳ chạy đến thì thở phào một hơi, như vậy bọn hắn đã có đủ sức liều mạng với Bách Phong Tông rồi.
Vào lúc này, giọng nói rét lạnh của Lao Phạm Thanh lại vang lên:
- Đừng nghĩ các ngươi có thêm hai người thì có thể thắng được bọn ta, ta hỏi lần cuối, có giao mỏ quáng cho Bách Phong Tông ta hay không?
Lao Phạm Thanh nghe vậy liền tức giận, nói:
- Nếu đã như vậy, các ngươi chết đi.
Lao Phạm Thanh vừa dứt lời thì khí thế của tất cả các Địa giai đang có mặt ở đây đều phóng lên cao.
- Lão tử đã sớm không chờ được rồi, phải cho đám gia hỏa Thập Linh Tông các ngươi nhớ kỹ lợi hại của Lục Nam ta.
Lục Nam hét lớn một tiếng, bàn tay tụ tập linh lực màu vàng đánh thẳng vào Lâm Kiếm Trần
- Hừ, ta đúng là muốn nhìn ngươi có năng lực gì!
Lâm Kiếm Trần hừ một tiếng, thân thể của hắn biến mất không thấy gì nữa.
- Lục sư đệ coi chừng, hắn ở sau lưng ngươi.
Lao Phạm Thanh nhắc nhở quát một tiếng, thân thể của hắn bay lên phía trước.
Nghe Lao Phạm Thanh nhắc nhở, Lục Nam vội vàng phóng bị sau lưng, thế nhưng mà cường chiêu của Lâm Kiếm Trần đã tới.
Oanh!
Ah!
Lục Nam kêu thảm một tiếng liền bị Lâm Kiếm Trần đánh bay từ trên cao xuống đất.
Lúc này Lao Phạm Thanh cũng đã tới bên người Lâm Kiếm Trần, hai người lập tức đại chiến với nhau.
Vài tên Địa giai của Bách Phong Tông bên kia nhanh chóng chia thành bốn nơi, một người đi hiệp trợ Lao Phạm Thanh đánh chết Lâm Kiếm Trần, hai tên lão giả Địa giai khác chống lại Lữ Huy và Trầm Tâm Kỳ, còn Lý Hồng Ngọc thì đối chiến với nữ giả duy nhất bên Bách Phong Tông.
Lâm Kiếm Trần đối chiến với Lao Phạm Thanh, đồng thời lại kiềm chế một Địa giai khác của Bách Phong Tông. Bên phía bên kia thì Lữ Huy xuất hiện sau lưng đối thủ của mình, nện xuống một búa, tên kia cũng không suy nghĩ nhiều, cầm Lang Nha bổng trong tay đánh ra sau lưng.
Búa lớn màu đỏ và Lang Nha bổng va chạm vào nhau tạo nên tiếng ầm âm trên không trung khiến cho những người ở dưới đất tạm thời mất đi thính giác, hai ngươi họ sau một chiêu liền tách ra rồi lại lao vào nhau tạo nên những cơn chấn động khiến mặt đất ở phía dưới cũng phải run lên.
- Thủy Điệp Áp Sát!
Trầm Tâm Kỳ hét lớn một tiếng, thân thể nàng như biến thành hô điệp, thoát ẩn thoát hiện đã xuất hiện sau lưng đối thủ của nàng, Thủy Ảnh kiếm trên tay nàng liền trảm xuống nhưng đối thủ của nàng cũng không phải dạng vừa, ngay khi nàng vừa trảm xuống thì tên đó liền dùng thân pháp né một kiếm của nàng rồi quơ đao, chém về phía cổ nàng, Trầm Tâm Kỳ nghiêng người né một đao này rồi cẩm kiếm phản công lại.
Trong lúc nhất thời, Yên Nhược Tuyết và tên kia bất phân thắng bại...
Còn về phía Lý Hồng Ngọc thì đối thủ của nàng cầm trong tay hai thanh loan nguyệt đao, thân đao tỏa ra hàn ý thấu xương, hào quang chói mắt không ai dám nhìn thẳng.
Hai thanh loan nguyệt đao này là đao khí tam giai cao cấp, thuộc về tinh phẩm trong tam giai.
Nữ nhân kia cầm song đao chém một đạo hào quang về phía Lý Hồng Ngọc, Lý Hồng Ngọc không lùi mà tiến tới, Hải Dương Kiếm trong tay nàng chém ta từng gợn sóng giống như biển cả.
Lúc này trên không trung phát ra âm thanh chiến đấu kinh người, linh lực đủ mọi màu sắc không ngừng hiện ra.
Chấp sự và đệ tử Thập Linh Tông bên dưới ngẩng đầu nhìn qua đại chiến trên cao, trong nội tâm chiến ý bành trướng, chỉ tiếc bọn họ quá yếu nên không giúp được cái gì.
- Đối phương là người nào, không ngờ dám khiêu chiến trưởng lão.
- Ai biết, nhất định là tới đây bới móc.
- Ngươi nói không phải nói nhảm a, ngươi xem người ta tổng cộng có sáu tên cường giả Địa giai, nhất định là có chuẩn bị, khả năng người ta biết nơi này có mỏ quáng linh thạch nên tới cướp đoạt.
- Ngươi nói đúng, xem ra việc này khó xong.
Đáng lý là các nữ đệ tử đều bị điều về tông môn, nơi này không cần nữ đệ tử lao động khai thác linh thạch nhưng Lãnh Băng Băng xin ở lại nên Trầm Tâm Kỳ liền đồng ý với nàng. Lúc này Lý Hồng Ngọc đang giảng dạy cho hai người về phương thức tu luyện thì đột nhiên nàng phóng người lên trời, nhìn về phía trước cao giọng nói:
- Thần thánh phương nào, đã đến vì sao không hiện thân?
Ngay sau đó rừng cây trong Diễm Hỏa Cốc xuất hiện mấy đạo thân ảnh.
Một người trong đó cười ha hả, nói:
- Thật không hỗ là trưởng lão Thập Linh Tông, chúng ta còn chưa tới đã bị ngươi phát hiện, quả nhiên lợi hại.
- Là người Bách Phong Tông, mọi người phải cẩn thận!
Lý Hồng Ngọc thấy người đến liền truyền âm cho Lâm Kiếm Trần biết. Ngay khi được Lý Hồng Ngọc truyền âm, Lâm Kiếm Trần liền từ trong động bay ra, bay gần bên Lý Hồng Ngọc
Lý Hàn ở dưới đất nhìn qua năm người, cả nhóm đều mặc áo màu đen, bốn nam một nữ, trừ nữ nhân ra, bốn tên nam nhân còn lại bộ dáng lão nhân, kì thực đều giống như bọn người Lý Hồng Ngọc, đều là lão nhân trăm tuổi, nữ nhân kia thì che mặt bằng khăn màu tím nhạt, không thấy rõ dung mạo của nàng ta, nhưng mà từ tư thái phong tình vạn chủng của nàng mà nhìn, có lẽ thuộc về loại nữ nhân thiếu phụ, là vưu vật bất cứ nam nhân nào gặp qua cũng phải giơ ngón cái tán thưởng.
- Thì ra là trưởng lão Bách Phong Tông, lão hủ thất kính, ta là Lâm Kiếm Trần của Thập Linh Tông, nếu như các vị không có chuyện gì thì rời đi đi, bổn tông chúng ta làm việc ở đây, không thể chiêu đãi chư vị, thất kính xin tha lỗi.
Lâm Kiếm Trần nhìn năm người kia hỏi thăm. Đồng thời cũng âm thầm đề phòng, đối phương rõ ràng che dấu hành tung mà tới, có thể thấy được trong lòng có dị tâm, chẳng lẽ tin tức mỏ quáng đã bị lộ ra bên ngoài?
- Ha ha, chúng ta đương nhiên biết rõ quý tông làm việc ở đây, thế nhưng mà nơi này dường như là khu vực tiếp giá của hai tông, trùng hợp chúng ta cũng muốn làm ít việc ở nơi nay, chắc có lẽ không ngại đại sự của quý tông nha.
Lão giả khô gầy bên cạnh nữ nhân kia cười ha hả nói ra, thần thái vô lễ cuồng vọng.
Thần sắc Lâm Kiếm Trần trầm xuống, thản nhiên nói:
- Vị này chính là?
- Lão phu Lục Nam!
Lão nhân này vuốt chòm râu bạc nói ra.
- Lục Nam? Trần sư huynh ngươi nghe qua trong Bách Phong Tông có trưởng lão như vậy không?
Lý Hồng Ngọc sững sờ nhìn qua Lâm Kiếm Trần hỏi.
- Chưa nghe nói qua!
Lâm Kiếm Trần nhàn nhạt đáp.
Kỳ thật bọn họ cũng đều biết Lục Nam này chính là tân tấn trưởng lão của Bách Phong Tông, vừa đột phá Địa giai không lâu.
Trong tất cả tông môn, mỗi có một cường giả Địa giai sinh ra đều được tông môn coi trọng.
Nhưng mà Lý Hồng Ngọc cùng Lâm Kiếm Trần cố ý nói như vậy chính là không quen nhìn thần sắc ngạo mạn của Lục Nam
Thập Linh Tông cùng Bách Phong Tông là tông môn lân cận, thực lực hai tông kém không nhiều lắm, nhưng mà bài danh của Thập Linh Tông còn trên Bách Phong Tông, mà Lục Nam bộ dáng cao cao tại thượng giống như tông chủ Bách Phong Tông vậy, làm cho mọi người chán ghét đến cực điểm.
Mà Lý Hồng Ngọc cùng Lâm Kiếm Trần đều tiến lên Địa giai đã lâu, cũng là nhân vật thành danh, tự nhiên sẽ không cho rằng loại người tiến giai sau như hắn mạnh hơn mình, hơn nữa lần này là đại sự liên quan tới tôn nghiêm Thập Linh Tông, tuyệt không thể qua loa.
- Các ngươi nói cái gì, rõ ràng không biết Lục Nam ta?
Lão giả Lục Nam lập tức không vui.
- Tông chủ Bách Phong Tông và Đại trưởng lão thì chúng ta đã biết qua từ lâu, nhưng mà ngươi quá lạ mặt.
Lý Hồng Ngọc không khách khí nói.
- Hỗn đản, các ngươi dám xem thường bổn vương!
Lục Nam mắng to một tiếng, linh lực vàng kim hiện ra, quanh thân có cuồng phong gào thét.
Lục Nam tiến tấn Địa giai đã hơn nửa năm, trong Bách Phong Tông hưởng thụ đãi ngộ trưởng lão, tất cả chấp sự và đệ tử trong tông môn nhìn thấy hắn cũng phải gọi một tiếng trưởng lão đại nhân, bọn họ nịnh nọt với hắn, loại cảm giác này làm cho hắn sảng khoái tới cực điểm. Điều này cũng dưỡng thành thái độ ngạo mạn của hắn, thật giống như "Lão tử chính là đệ nhất thiên hạ, các ngươi đều phải nghe ta hiệu lênh", tư thái cao ngạo vô cùng.
Trong các trưởng lão Bái Nguyệt Tông cũng không có quan tâm tới hắn, ai đột phá đến Địa giai đều đắc chí, cao ngạo tự đại, ở ngoại vực cường đại nhất chính là Linh Sơn Cảnh nên trong khu vực này Địa giai chính là nhân vật cao cao tại thượng.
- Như thế nào, ngươi xác định muốn động thủ à?
Lâm Kiếm Trần nhàn nhạt nhìn qua Lục Nam nói ra.
- Lão tử muốn cho đám người Thập Linh Tông các ngươi biết rõ uy danh của ta.
Lục Nam chưa từng bị người khác xem nhẹ như vậy nên hắn muốn ra tay với đám người Lâm Kiếm Trần.
Đúng lúc này, Lâm Kiếm Trần nhíu mày, nhìn qua một hướng rồi hét lớn một tiếng.
- Thật can đảm, ai dám xâm phạm nơi trú quân Thập Linh Tông chúng ta!
Ngay sau đó một trảo mang theo linh lực màu đỏ nện xuống dưới.
Ầm ầm!
Một phạm vi rộng lớn bị đánh trúng, bụi bay mù mịt, trên mặt đất lõm xuống hơn mười trượng.
Địa giai phát huy cường đại như vậy.
Một đạo nhân ảnh đã sớm từ nơi bị đánh trúng bay lên, trực tiếp bay đến giữa không trung, người này cũng là một tên cường giả Địa giai.
Tất cả chấp sự và đệ tử đang trong mỏ quáng nghe tiếng nổ này lập tức chấn động chạy ra ngoài.
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua các cường giả giữa không trung, đều phát giác được đây là đại sự.
- Lâm Kiếm Trần, ngươi chiêu đãi bằng hữu cũ như vậy sao?
Lão giả bay lên từ mặt đất nhìn qua Lâm Kiếm Trần nói ra.
Người này cũng như bọn người Lục Nam, mặc bộ đồ màu đen trên người, mắt ưng mũi câu, ngạch cốt nhô cao, dáng người cao gầy, một thân khí tức bá đạo dị thường.
- Là ngươi!
Lâm Kiếm Trần thấy rõ gương mặt người tới, thần sắc nhẹ nhõm một chút.
- Xem ra ngươi còn không có quên bằng hữu cũ nha!
Lão giả kia đáp xuống trước mặt đám người Lục Nam.
- Hừ, uy danh của Lao Vương, Lâm mỗ làm sao quên được, nhưng mà Lao Vương lén lén lút lút lẻn vào nơi trú quân của chúng ta là muốn như thế nào?
Lâm Kiếm Trần hừ lạnh nói.
Người này là cường giả Địa giai thành danh đã lâu của Bách Phong Tông, tên là Lao Phạm Thanh, người này là Địa giai ngũ trọng thiên, ở ngoại vực có danh tiếng to lớn.
Bách Phong Tông đồng loạt xuất động sáu gã cường giả Địa giai, hơn nữa hành tung ẩn nấp, chắc chắn là có mưu đồ.
- Lâm Kiếm Trần, ta cũng không nói nhảm với ngươi, linh thạch trong mỏ quáng ở Diễm Hỏa Cốc này đại bộ phận đều bị Thập Linh Tông các ngươi lấy đi, còn lại lưu cho Bách Phong Tông chúng ta, các ngươi ăn thịt cũng nên chừa chút canh cho chúng ta, ngươi nói đúng hay không?
Lao Phạm Thanh nói thẳng vào vấn đề.
Lời này vừa nói ra thần sắc tất cả mọi người của Thập Linh Tông đều biến đổi.
- Lao Phạm Thanh, lời này của ngươi không đúng, Diễm Hỏa Cốc chính chính là lĩnh vực của Thập Linh Tông chúng ta, mỏ quáng nơi này tự nhiên cũng là của chúng ta, ngươi nên mang người rời đi, miễn phá hư chuyện tốt ngàn năm của tông môn.
Lâm Kiếm Trần nhàn nhạt đáp lời.
- Lâm Kiếm Trần, lời này của ngươi không đúng, hai tông chúng ta có ranh giới là Diễm Hỏa Cốc, một phân thành hai, mỏ quáng nơi này nằm giữa Diễm Hỏa Cốc, hai tông đều có phần, nếu mỏ quáng bị các ngươi phát hiện trước, đạt được trước thì tông môn chúng ta không truy cứu nữa, hôm nay tông ta biết rõ, như vậy số linh thạch còn lại trong mỏ quáng phải là của tông môn chúng ta.
Lao Phạm Thanh cứng rắn nói.
- Nếu như ta không giao ra thì sao?
Lâm Kiếm Trần lạnh lùng nói, đồng thời đã bắt đầu đề phòng.
- Thật sự có đảm lượng, chúng ta có sáu người, các ngươi chỉ có hai người, cũng dám chống lại chúng ta, Lao sư huynh không nên nói nhảm với chúng, chúng ta cùng diệt bọn chúng, đến lúc đó tinh quáng thuộc về Bách Phong Tông!
Lục Nam lúc này hung hăng nhảy ra.
- Thật can đảm!
Lâm Kiếm Trần cùng Lý Hồng Ngọc quát lên.
- Hắc, xem ra các ngươi còn không nhận rõ tình thế, trong một phút đồng hồ các ngươi không rút đi, ta sẽ diệt toàn bộ người của Thập Linh Tông các ngươi.
Lục Nam cười âm trầm nói một câu, linh lực màu vàng ngưng tụ vào lòng bàn tay.
Xem ra dường như chuẩn bị ra tay.
- Lục sư đệ không nên gấp gáp, cho bọn chúng thời gian cân nhắc.
Lao Phạm Thanh nhàn nhạt nói.
- Lao Phạm Thanh, các ngươi thật sự muốn là địch với Thập Linh Tông chúng ta?
Lâm Kiếm Trần lạnh giọng nói.
- Lời ấy sai rồi, chúng ta cũng không muốn gây chiến, chỉ cần các ngươi nhường một bước, rút lui khỏi nơi đây, hai tông chúng ta sẽ chung sống hòa bình.
Lao Phạm Thanh vẫn đoán được bọn người Lâm Kiếm Trần sẽ như vậy, khí định thần nhàn nói một câu.
- Lâm sư huynh, xem ra việc này không bỏ qua được, không bằng chúng ta cá chết rách lưới với bọn chúng.
Lý Hồng Ngọc tức giận nói một câu.
Lâm Kiếm Trần do dự một chút và nói:
- Kỳ thật linh thạch còn thừa không còn nhiều, cho dù tặng cho Bách Phong Tông cũng không sao, nhưng mà nơi này là lĩnh vực của tông môn chúng ta, nếu như hôm nay nhượng bộ, tất tổn hại thanh danh bổn môn, nghĩ đến chỉ có chiến một trận!
Lý Hồng Ngọc nghe Lâm Kiếm Trần nói vậy thì gật đầu, sau đó nàng quay đầu nhìn qua Lý Hàn và Lãnh Băng Băng ở phía dưới, nói:
- Lý Hàn và Băng Băng, ta và Lâm sư huynh sẽ tranh tài với bọn chúng, hai ngươi thừa cơ thoát càng nhanh càng tốt, trở lại tông môn nhất định phải mang chuyện này bẩm báo cho tông chủ, ngày sau nhất định phải báo thù Bách Phong Tông.
- Ta sẽ không trốn!
Trong đôi mắt Lý Hàn hiện ra thần sắc kiên định nói một câu.
- Thời gian đã qua, chiến hay lui!
Lao Phạm Thanh hỏi.
- Lao Phạm Thanh, ngươi khinh người quá đáng!
Lâm Kiếm Trần hít sâu một hơi, khí thế Địa giai phát ra.
- Gian ngoan mất linh, chúng ta cùng lên, không lưu tên nào!
Lao Phạm Thanh âm tàn nói một tiếng, một thân hỏa thuộc tính lập tức tăng vọt.
Đúng lúc này, một tiếng quát từ xa truyền tới:
- Kẻ nào dám xâm phạm Thập Linh Tông ta.
Nghe thấy tiếng quát này, tất cả mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng thì chỉ trong chớp mắt, hai thân ảnh đã hạ xuống đứng kế bên Lâm Kiếm Trần, đó chính là Trầm Tâm Kỳ và Lữ Huy được sai đi giết Hắc Báo. Đang lúc bọn hắn đang truy lùng Hắc Báo thì cả hai người cảm nhận được ba động linh lực từ nơi khai thác nên nhanh chóng quay trở về, Lý Hồng Ngọc và Lâm Kiếm Trần thấy hai người Trầm Tâm Kỳ chạy đến thì thở phào một hơi, như vậy bọn hắn đã có đủ sức liều mạng với Bách Phong Tông rồi.
Vào lúc này, giọng nói rét lạnh của Lao Phạm Thanh lại vang lên:
- Đừng nghĩ các ngươi có thêm hai người thì có thể thắng được bọn ta, ta hỏi lần cuối, có giao mỏ quáng cho Bách Phong Tông ta hay không?
- Giao con mẹ ngươi.
Lao Phạm Thanh nghe vậy liền tức giận, nói:
- Nếu đã như vậy, các ngươi chết đi.
Lao Phạm Thanh vừa dứt lời thì khí thế của tất cả các Địa giai đang có mặt ở đây đều phóng lên cao.
- Lão tử đã sớm không chờ được rồi, phải cho đám gia hỏa Thập Linh Tông các ngươi nhớ kỹ lợi hại của Lục Nam ta.
Lục Nam hét lớn một tiếng, bàn tay tụ tập linh lực màu vàng đánh thẳng vào Lâm Kiếm Trần
- Hừ, ta đúng là muốn nhìn ngươi có năng lực gì!
Lâm Kiếm Trần hừ một tiếng, thân thể của hắn biến mất không thấy gì nữa.
- Lục sư đệ coi chừng, hắn ở sau lưng ngươi.
Lao Phạm Thanh nhắc nhở quát một tiếng, thân thể của hắn bay lên phía trước.
Nghe Lao Phạm Thanh nhắc nhở, Lục Nam vội vàng phóng bị sau lưng, thế nhưng mà cường chiêu của Lâm Kiếm Trần đã tới.
Oanh!
Ah!
Lục Nam kêu thảm một tiếng liền bị Lâm Kiếm Trần đánh bay từ trên cao xuống đất.
Lúc này Lao Phạm Thanh cũng đã tới bên người Lâm Kiếm Trần, hai người lập tức đại chiến với nhau.
Vài tên Địa giai của Bách Phong Tông bên kia nhanh chóng chia thành bốn nơi, một người đi hiệp trợ Lao Phạm Thanh đánh chết Lâm Kiếm Trần, hai tên lão giả Địa giai khác chống lại Lữ Huy và Trầm Tâm Kỳ, còn Lý Hồng Ngọc thì đối chiến với nữ giả duy nhất bên Bách Phong Tông.
Lâm Kiếm Trần đối chiến với Lao Phạm Thanh, đồng thời lại kiềm chế một Địa giai khác của Bách Phong Tông. Bên phía bên kia thì Lữ Huy xuất hiện sau lưng đối thủ của mình, nện xuống một búa, tên kia cũng không suy nghĩ nhiều, cầm Lang Nha bổng trong tay đánh ra sau lưng.
Búa lớn màu đỏ và Lang Nha bổng va chạm vào nhau tạo nên tiếng ầm âm trên không trung khiến cho những người ở dưới đất tạm thời mất đi thính giác, hai ngươi họ sau một chiêu liền tách ra rồi lại lao vào nhau tạo nên những cơn chấn động khiến mặt đất ở phía dưới cũng phải run lên.
- Thủy Điệp Áp Sát!
Trầm Tâm Kỳ hét lớn một tiếng, thân thể nàng như biến thành hô điệp, thoát ẩn thoát hiện đã xuất hiện sau lưng đối thủ của nàng, Thủy Ảnh kiếm trên tay nàng liền trảm xuống nhưng đối thủ của nàng cũng không phải dạng vừa, ngay khi nàng vừa trảm xuống thì tên đó liền dùng thân pháp né một kiếm của nàng rồi quơ đao, chém về phía cổ nàng, Trầm Tâm Kỳ nghiêng người né một đao này rồi cẩm kiếm phản công lại.
Trong lúc nhất thời, Yên Nhược Tuyết và tên kia bất phân thắng bại...
Còn về phía Lý Hồng Ngọc thì đối thủ của nàng cầm trong tay hai thanh loan nguyệt đao, thân đao tỏa ra hàn ý thấu xương, hào quang chói mắt không ai dám nhìn thẳng.
Hai thanh loan nguyệt đao này là đao khí tam giai cao cấp, thuộc về tinh phẩm trong tam giai.
Nữ nhân kia cầm song đao chém một đạo hào quang về phía Lý Hồng Ngọc, Lý Hồng Ngọc không lùi mà tiến tới, Hải Dương Kiếm trong tay nàng chém ta từng gợn sóng giống như biển cả.
Lúc này trên không trung phát ra âm thanh chiến đấu kinh người, linh lực đủ mọi màu sắc không ngừng hiện ra.
Chấp sự và đệ tử Thập Linh Tông bên dưới ngẩng đầu nhìn qua đại chiến trên cao, trong nội tâm chiến ý bành trướng, chỉ tiếc bọn họ quá yếu nên không giúp được cái gì.
- Đối phương là người nào, không ngờ dám khiêu chiến trưởng lão.
- Ai biết, nhất định là tới đây bới móc.
- Ngươi nói không phải nói nhảm a, ngươi xem người ta tổng cộng có sáu tên cường giả Địa giai, nhất định là có chuẩn bị, khả năng người ta biết nơi này có mỏ quáng linh thạch nên tới cướp đoạt.
- Ngươi nói đúng, xem ra việc này khó xong.
Bình luận truyện