Phong Lưu Thánh Vương

Chương 41: Cứu người



Thời gian như thoi đưa, từ lúc thoát khỏi vực sâu đến bây giờ đã trôi qua được một tháng. Sau khi vào Sơn mạch Hoàng Tung thì lúc nào Lý Hàn cũng muốn nhanh chóng tăng mạnh thực lực của mình lên nhưng vì có Bạch Ngọc Sương ở bên cạnh nên hắn không thể hấp thụ âm dương nhị khí trong người linh thú được nên chỉ có thể tu luyện theo cách truyền thống nhưng khi tu theo cách này thì rất tốn thời gian. Một tháng đã trôi quan nhưng hắn vẫn chỉ là Luyện Huyết hậu kỳ đỉnh mà thôi. Mặc dù vậy thì hắn cũng thấy khoảng thời gian này trôi qua rất vui vẻ vì ban ngày lên đường, buổi tối tu luyện, đến đêm thì làm chuyện nhân sinh làm hắn rất khoái thoạt. Còn Bạch Ngọc Sương thì nhờ có truyền thừa nên trong một tháng này đã đạt đến Luyện Mạch Cảnh sơ kỳ cộng thêm được Lý Hàn tưới tắn thường xuyên nên nàng bây giờ rất quyến rũ và càng thêm xinh đẹp, mỗi khi nàng cái giơ tay nhấc chân thì nàng sẽ phát ra khí tức thục phụ đến mê người. Lúc này hai người đang trên đường trở về trấn Vạn Liên sau một tháng ở trong Hoàng Tung Sơn Mạch, vì nhờ thương xuyên rèn luyện trong sơn mạch nên Lý Hàn đã thay đổi rất nhiều, quanh người hắn có sát khí vô hình. Không dính máu tươi thì không cách nào rèn luyện được sát khí này.

Khi hai người đi ngang qua thì nghe thấy một tiếng hét, tiếng hét này đã phá vỡ sự tĩnh lặng của rừng cây:

- Cứu mạng!!!

Nghe giọng là nữ, phỏng chừng tuổi khá trẻ, thanh âm non nớt.

Giữa sườn núi có một trung niên hai trẻ nằm dưới đất. Hai người trẻ là một tiểu cô nương khoảng mười một, hai tuổi, tóc rối xù, mặt mày xinh xắn, mắt to môi nhỏ, rèm mi dài, mắt sáng ngời tràn ngập sợ hãi, có hai lúm đồng tiền, sẽ là một mỹ nhân trong tương lai. Và người còn lại thì nhìn vào khuôn mặt thì có thể thấy nàng rất trẻ, có thể mới được hai mươi tuổi nhưng trên người nàng lại phát ra khí tức mà chỉ thục phụ mới có được và trên người nàng phát ra khí tức cùa Luyện Huyết sơ kỳ. Còn trung niên là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, mặc áo lam nhưng lúc này quần áo xốc xếch, người đầy máu, mặt trắng bệch và từ trên người nam nhân này không còn phát ra hơi thở nữa.

Tiểu cô nương sợ hãi tựa vào người thiếu phụ, trân trân nhìn hai người trước mặt. Hai người trước mặt thì người bên trái có khuôn mặt như mặt ngựa, thân hình thì cao gầy còn người bên phải thì to tròn như trái bóng, ngay cả khuôn mặt hắn cũng tròn vo nhưng khí tức hai người này phát ra điều là Luyện Huyết trung kỳ. Lúc này tên mặt ngựa nói:

- Nói, chìa khóa bảo khố của Lâm gia ở đâu?

Thiếu phụ ôm tiểu cô nương vào ngực, lạnh lùng nói với hai người:

- Chìa khóa không có ở chỗ chúng ta, có giết chúng ta cũng vô dụng.

Tên mặt tròn tiến lên trước mấy bước, giơ cao đại đao lóe ánh sáng lạnh, sát ý khuếch tán:

– Được rồi, nếu không nói thì ta sẽ giết ngươi trước! Ta hỏi lại lần cuối, chìa khóa ở đâu?

Nhưng nàng vẫn không chịu trả lời. Lúc này tên mặt ngựa tiến tới nói:

- Đại ca, đừng nói nhiều với ả, giết cả hai rồi tìm chìa khóa sau. Lấy được chìa khóa thì chúng ta sẽ lập công lớn với thiếu chủ rồi.

Tên mặt tròn nghe vậy có lý liền huơ đao chém xuống đầu nàng.

Vù vù vù!

Lúc này tiếng xé gió sắc bén vang tiếng, cùng với luồng gió nóng rực xuyên qua đại đao của tên mặt tròn. Đại đao thủng một lỗ tròn, tên mặt tròn lảo đảo lùi mấy bước. Đại đao rơi xuống đất, cổ của tên mặt tròn thủng lỗ máu mất mạng ngay tại chỗ.

Tên mặt ngựa thấy vậy liền nhìn bốn phía quát:

- Ai đó!?

Tên mặt ngựa tìm mãi nhưng không thấy ai, trong mắt chứa kinh hoàng.

Lúc này một thanh âm trầm thấp vang lên:

- Giết cả trẻ em, ta vốn không muốn lo chuyện bao đồng nhưng không nhìn được.

Tiếng vừa dứt thì hai bóng người từ trên cây đáp xuống, một người là một thanh niên khoảng mười sáu tuổi tóc đen áo xanh, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt trong như ao nước. Người kế bên là một nữ nhân, trên mặt nàng che một cái màng nên không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng, chỉ có thể thấy được đôi mắt quyến rũ, đầy phong tình của nàng cộng thêm thân hình ma quỷ được che đậy dưới lớp vải trắng của nàng thì có thể dám chắc nàng là một đại mỹ nhân. Người đến đương nhiên là Lý Hàn và Bạch Ngọc Sương.

Tên mặt ngựa vốn khủng hoảng nhưng thấy người đến là ranh con chưa dứt sữa thì hắn cảm thấy yên tâm. Hắn lập tức bỏ Lý Hàn qua một bên mà nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Sương, trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ dâm dục trần trụi không hề che dấu. Lý Hàn thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng:

- Muốn chết!

Nói xong thì hắn lập túc bước Thất Tinh Bộ đến gần tên mặt ngựa rồi dùng Toái Cốt Chưởng đập vào ngực tên mặt ngựa. Tên mặt ngựa thấy vậy liền muốn tránh nhưng đã trễ rồi. Do cách biệt thực lực cộng thêm phần chủ quan và xem thường Lý Hàn nên đã không kịp nữa, trái tim của hắn đã bị Toái Cốt Chưởng của Lý Hàn đập nát làm tên mặt ngựa không kịp giãy dụa đã gục ngã xuống đất.

Lúc này tên thiêu phụ mới đứng lên nói:

- Hai vị đại nhân, đa tạ ơn cứu mạng.

Lúc này thì Lý Hàn mới nhìn rõ mặt của thiếu phụ này. Nhìn một cái thì hắn liền sáng mắt, mặt mày lả lướt, ngọc chất thướt tha, mi như liễu diệp mùa thu, mặt như hoa đào tháng 3, eo nhỏ lả lướt, bạch châu tiên tử hạ phàm, đôi bồng đảo cao vút trắng nõn căng to như muốn bung ra khỏi chiếc áo lụa xanh nàng đang mặc, phong đồn căng to vểnh ra sau khiêu khích, nhưng khí chất nàng đoan trang, hiền đức, tao nhã, dáng người cao gầy thon dài, tựa như tiên nữ hạ phàm, thơm tho như một đóa mẫu đơn nở rộ và điểm nổi bật nhất trên người nàng chính là làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt sáng long lanh như thiên thần làm người khác khi nhìn vào mắt nàng. Mỹ phụ ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt đam mê của Lý Hàn nhìn mình, nàng cũng nhìn thấy khúc cộm trên đũng quần của hắn làm nàng vô cùng xấu hổ mà đỏ ửng cả mặt nhưng không biết là do Lý Hàn anh tuấn hay là do ơn cứu mạng nên thấy nàng hắn nhìn mình bằng ánh mắt như vậy thì nàng không cảm thấy ác cảm như mấy nam nhân khác mà chỉ thấy xấu hổ trong lòng. Lý Hàn chỉ nhìn một lát rồi thu lại ánh mắt của mình mà mở miệng nói:

- Không cần cảm ơn, không biết danh tính đại danh của hai người là...

Mỹ phụ đó nghe vậy liền nói:

- Ta tên là Trương Nhược Trinh, còn đây là con gái của ta tên là Lâm Tâm Như. Nào, Tâm Như chào đại ca và tỷ tỷ đi con.

Lâm Tâm Như nghe mẹ nói vậy thì rụt rè đi đến trước mặt Lý Hàn nói:

- Tâm Như chào đại ca và tỷ tỷ. Muội xin cảm ơn ạ.

Nói xong thì nàng khoanh tay rồi cúi người để cảm ơn hai người. Lý Hàn mỉm cười, xoa đầu nàng rồi nhìn Trương Nhược Trinh nói:

- Vậy sao hai người sau này tính thế nào.

Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng hiện lên vẻ buồn rầu nói:

- Ta cũng không biết phải làm sao nữa. Nhưng trời dất bao la chắc sẽ có nơi cho hai mẹ con ta dung thân.

Lý Hàn nghe vậy liền nói:

- Vậy nếu nàng không chê thì hai mẹ con nàng hãy theo ta về nhà.

- Nhưng...

Không đợi nàng nói thì Lý Hàn đã cắt lời nàng:

- Không nhưng gì cả, không lẽ nàng muốn Tâm Như phải đi khắp nơi để tìm nơi dung thân sao. Hãy theo ta về nhà rồi đến khi tìm được chốn dung thân rồi nàng rời đi cũng không muộn mà.

Bạch Ngọc Sương ở bên cạnh cũng nói theo:

- Đúng vậy, muội hãy bọn ta về đi. Không lẽ muội muốn Tâm Như phải chịu khổ sao.

Nghe hai người khuyên như vậy nên thì nàng cũng động lòng, mặc dù nàng không sợ khổ nhưng nàng không muốn con gái của mình phải khổ như mình nên nàng gật đầu nói:

- Vậy thì xin cảm ơn hai người. Xin hỏi danh tính của hai vị?

Lý Hàn nghe vậy mỉm cười nói:

- Ta là Lý Hàn còn đây là đạo lữ của ta tên là Bạch Ngọc Sương.

Nghe thấy Lý Hàn đã có đạo lữ thì không hiểu sao trong lòng nàng lại cảm thấy đau. Nàng vô thức ngẩng đầu nhìn Lý Hàn và trong ánh mắt của nàng hiện lên vẻ đau khổ nhưng nàng nhanh chóng thu hồi lại tâm tình của mình, Lý Hàn không nhìn thấy vì hắn đã quay qua nói chuyện với Lâm Tâm Như rồi nhưng Bạch Ngọc Sương thì lại thấy rõ và trong một khoảng khắc thì ánh mắt của nàng lóe lên những tia sáng bất thường. Sau khi nói chuyện xong với Lâm Tâm Như thì hắn quay quay nói nói Trương Nhược Trinh:

- Vậy chúng ta mau chôn cất chồng nàng đi.

Lý Hàn vừa hỏi vừa chỉ tay vào người nam nhân mặc áo lam đang nằm trên đất. Trương Nhược Trinh nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng gật đầu nói:

- Ừm!

Mặc dù chồng nàng làm nàng vô cùng thất vọng nhưng cũng chồng của mình nên nàng không muốn sau khi chồng mình đã chết lại trở thành mồi của linh thú. Nàng nhanh chóng chạy đến bên xác của chồng nàng rồi lấy từ trong ngực ra một chai thuốc. Lý Hàn thấy vậy thắc mắc hỏi:

- Đây là gì?

- Đây là Tạo Căn Đan.

Nghe Lý Hàn hỏi vậy thì Trương Nhược Trinh trả lời. Lý Hàn nghe nàng nói vậy thì kích động nói:

- Tạo Căn Đan!!!! Đây là Tạo Căn Đan?

Thấy Lý Hàn kích động thì nàng cảm thấy lạ nhưng vẫn gật đầu chắc chắn. Thấy nàng gật đầu thì hắn kích động nói:

- Vậy nàng có thể cho ta xin một viên có được không?

Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng gật đầu nói:

- Đương nhiên!!!

Nói rồi thì nàng nhanh chóng đổ từ trong lọ ra một viên Tạo Căn Đan, rồi nàng đưa cho Lý Hàn. Lý Hàn nhận viên thuốc từ trong tay Truong Nhược Trinh rồi hắn nhanh chóng lấy ra một bình thuốc trống rồi để viên thuốc vào trong. Làm xong thì hắn cất bình thuốc vào túi rồi hắn quay qua nói với nàng:

- Cảm ơn nàng.

Trương Nhược nở nụ cười, nụ cười đẹp như đóa lan nở rộ:

- Không cần cảm ơn.

Lý Hàn không trả lời vì hắn đã bị hút hồn bởi nụ cười của nàng. Trương Nhược Trinh thấy hắn bị như vậy thì cảm thấy ngọt ngào mà xấu hổ, trên mặt nàng đã đỏ hoe vô cùng. Lâm Tâm Như ở bên cạnh liền đụng Lý Hàn nói:

- Lý Hàn ca ca, sao huynh cứ nhìn mẫu thân muội hoài vậy.

Bị đụng phải thân thể nên Lý Hàn tỉnh lại và nghe câu hỏi của Lâm Tâm Như làm hắn vô cùng xấu hổ. Hắn liền đánh trống lảng qua chuyện khác:

- Chúng ta mau chôn người thôi.

Nói rồi không đợi tam nữ nói chyện thì hắn đã chạy đến người nam nhân đó. Rồi hắn nhanh chóng đào một cái hố chôn người nam nhân đó xuống lòng đất. Làm xong thì hắn nói:

- Chúng ta xuất phát thôi.

Nói rồi thì hắn bỏ đi trước. Lam Tâm Như thì vô tâm vô phế nhanh chóng đuổi theo cầm lấy tay của hắn còn nhị nữ thì nhìn nhau cười một cái rồi nhanh chóng đi theo hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện