Chương 837: Khoái cảm huyết lâm (2)
Du Quan, hơn hai vạn đại quân Tân La khẩn trương sẵn sàng đón địch. Hai hướng đông tây Du Quan, Cao Văn Giản bày ra bảy tầng doanh trại, liên miên kéo dài hơn mười dặm, dựng đầy trạm gác lầu quan sát, đem Du Quan vây kín chẳng khác gì thùng sắt.
Trên quan đồi Du Quan, Cao Văn Giản có chút thấp thỏm bất an không ngừng qua lại, mấy quan chức cùng tướng quân bên cạnh chỉ trơ mắt nhìn hắn, không biết làm sao.
Rốt cục ngoài cửa truyền vào thanh âm tiểu hiệu hô to:
- Báo!
Cao Văn Giản vội bước ra lớn tiếng nói:
- Thế nào? Lương thảo đến chưa?
- Báo...báo Mạc Ly Chi đại nhân...
Tiểu hiệu ấp úng nói:
- Mạt tướng không phải cấp báo lương thảo, mà là báo cáo tình hình Doanh Châu!
- Ách?
Cao Văn Giản sửng sốt, mất kiên nhẫn nói:
- Nói nhanh, nói nhanh!
- Dạ...
Tiểu hiệu nuốt nước bọt:
- Thám mã vừa báo về, Hắc Thủy Mạt Hạt vây công Doanh Châu đã toàn quân rút lui!
- Ah?
Đám người Cao Văn Giản nhất thời kinh hãi:
- Tại sao lại như vậy?
Tiểu hiệu kinh sợ lắc đầu:
- Mạt tướng không biết...
- Cút!
Cao Văn Giản lớn tiếng quát mắng, còn muốn vung chân đá người. Tiểu hiệu chật vật không chịu nổi chạy ra ngoài. Cao Văn Giản đang bối rối, ngoài cửa lại có người cấp báo:
- Báo Mạc Ly Chi đại nhân, Bột Hải quốc phái ra sáu vạn đại quân đến giải vây Doanh Châu. Hiện tại Hắc Thủy Mạt Hạt đã lui về bản thổ cố thủ!
Trong lòng Cao Văn Giản lộp bộp, ánh mắt mở to, lẩm bẩm nói:
- Xong, xong rồi! Khiết Đan không có, hiện tại Hắc Thủy Mạt Hạt cũng bỏ chạy...Tần Tiêu nhất định sẽ tìm ta tính sổ!
Nghĩ đến đây hắn không nhịn được run rẩy, quan chức tướng tá chung quanh cũng run lên. Ngay lập tức có người đến gần thấp giọng nói:
- Đại nhân, hiện tại làm sao bây giờ? Mặc dù Du Quan là cổ họng Doanh Châu, nhưng cũng là địa phương trước sau đều thụ địch. Bốn phía đều kết nối với Hề tộc, U Châu, Khiết Đan, Doanh Châu. Từ phương nào đều có thể đánh tới...chúng ta có phải...
- Có phải cái gì?
Cao Văn Giản tức giận nói:
- Chạy trốn sao?
Mọi người nhất thời nín bặt, Cao Văn Giản gấp đến mức vò đầu, cố gắng trấn định ho khan vài tiếng, buồn bực nói:
- Vì sao lương thảo còn chưa tới? Phía nam Du Quan nối thẳng An Đông đô hộ phủ, lại không có gì ngăn cản. Hơn nữa bốn vạn đại quân tiếp viện phía sau cũng không thấy bóng dáng...con mẹ nó, đều đã chết rồi sao?
- Báo!
Lại có người kinh hoảng xông vào, lớn tiếng nói:
- Đại...đại nhân! Không tốt!
Cao Văn Giản phẫn nộ xông lên phía trước, đem tiểu hiệu báo tin xách lên:
- Gào cái quỷ gì! Chuyện gì?
Tiểu hiệu mở to mắt, rối loạn nói:
- Lương...lương thảo bị cướp! Đại quân tiếp viện đều bị ngăn tại Bạch Lang cốc, không thể xuất phát!
Cao Văn Giản kinh hãi kêu lên giận dữ:
- Đại quân từ vùng duyên hải thành Kiến An đi tới đây, trên đường không có bất kỳ trạm gác cùng thành trì, vì sao lại gặp ngăn cản?
- Tiểu...tiểu nhân không biết!
Tiểu hiệu kinh hoảng nói:
- Đại quân đi qua Bạch Lang Thủy xuống Du Hà Nguyên, đột nhiên một đội thiết kỵ Đường quân đột ngột xuất hiện, tấn công cướp đoạt lương thảo, sau đó còn thiêu hủy đại bộ phận quân nhu. Hơn nữa còn mai phục tại Bạch Lang cốc, ngăn cản đường đi của đại quân!
- Bao nhiêu người?
Cao Văn Giản kinh sợ hỏi, đoạn đường xuất phát tới đây cơ hồ đều là bình nguyên, chỉ có địa hình Bạch Lang cốc có chút hiểm yếu, dễ thủ khó công, không nghĩ tới Đường quân lại mai phục ở nơi này!
- Khoảng...khoảng một vạn người!
Cao Văn Giản ngây dại, thì thào nói:
- Một vạn người? Doanh Châu làm sao dư ra một vạn người này? Trên tay Tần Tiêu không phải đang thiếu binh mã sao, từ nơi nào điều tới một vạn người đột kích bất ngờ...Trời ạ, chẳng lẽ là thiên binh giáng xuống?
Tất cả mọi người kinh hoảng vây tới:
- Đại nhân, bây giờ nên làm gì?
- Báo...báo...
Lại có người xông vào lớn tiếng kêu lên:
- Đại nhân, có quân tình! Doanh Châu xuất binh hơn vạn người, do Tần Tiêu tự mình thống lĩnh hướng Du Quan đánh tới!
Bên Đường quân, Tần Tiêu phấn chấn thần uy, tự mình xông pha chiến đấu ngay phía trước, thế như chẻ tre công phá năm phòng tuyến phía đông Du Quan, trảm địch vô số!
Tần Tiêu hạ quân lệnh:
- Giết không tha!
Toàn bộ Đường quân không chút lưu tình đại giết hại!
Đối diện với khí thế như lửa của Liêu Đông quân, người Tân La dũng khí không đủ, sĩ khí hạ thấp. Hơn nữa những năm gần đây quân đội Tân La chưa từng chân chính đánh trận, làm sao là đối thủ của ác hổ sa trường như quân đội Tần Tiêu.
Một đường công phá, quả thật là vô cùng dễ dàng, năm phòng tuyến máu chảy thành sông, thi thể người Tân La trải đầy khắp nơi.
Không bao lâu đã đi tới Du Quan.
Cửa thành đóng chặt, binh mã cung tên san sát. Tường thành Du Quan cao lớn kiên cố đứng sừng sững trước mặt mọi người.
Du Quan chính là Sơn Hải quan đời trước. Tới thời Minh triều được duy tu tương liên cùng Trường Thành, dựa biển liên kết núi, hình thành Sơn Hải quan. Địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công.
Tần Tiêu gọi đại quân chỉnh đốn sắp xếp, chuẩn bị công thành. Tự mình cưỡi ngựa đến gần Du Quan.
Các tướng sĩ Tân La trên cổng thành khẩn trương phát run, đem cung nỏ kéo răng rắc không ngừng.
Tần Tiêu đi tới trước Du Quan, vung phượng sí lưu kim đang chỉ lên cổng thành, lớn tiếng giận dữ hét:
- Phản tặc Tân La, sớm hạ thành đầu hàng! Nếu chờ ta công tới, ngọc thạch câu phần chó gà không tha!
- Chó gà không tha...
Dư âm thật dài quanh quẩn, lòng người Tân La run rẩy. Bảy phòng tuyến thật dễ dàng bị Đường quân công phá. Thực lực như thế trong mắt người Tân La thật sự quá mức khủng bố. Hơn nữa thanh danh của Tần Tiêu đã uy chấn Liêu Đông. Hiện tại binh mã Tân La nhìn thấy mãnh tướng kim giáp hồng bào, tay cầm phượng sí lưu kim đang tự nhiên run sợ trong lòng.
- Cao Văn Giản ở chỗ nào?
Tần Tiêu nhìn thấy binh sĩ Tân La ngây ngốc không phản ứng, càng thêm tức giận kêu lên:
- Gọi hắn cút ra đây gặp ta!
Một tiếng quát vang, trên cổng thành xôn xao, có mấy người kêu to:
- Bắn tên, bắn tên!
Tần Tiêu cười lạnh, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Mưa tên bắn xuống, chín phần rơi xuống cách người hắn một trượng, chỉ có một ít bị hắn nhẹ nhàng đánh bay.
Soái kỳ sứ Thiết Tam đứng phía sau quát khẽ:
- Đại soái, không cần nhiều lời với bọn hèn nhát này, một tên không lưu chém chết toàn bộ, làm vậy càng thêm thống khoái!
Trong mắt Tần Tiêu bắn ra sát khí, chậm rãi gật đầu, vung tay, hơn trăm sĩ tốt đẩy ra hỏa nỏ sàng đen nhánh.
Tần Tiêu chỉ vào Du Quan lớn tiếng gầm lên:
- Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, trong thời gian một nén nhang mở cửa đầu hàng, gọi Cao Văn Giản cút ra đây gặp ta! Nếu không toàn bộ đều phải chết!
Người Tân La kinh hãi kêu to, đã có người hoảng loạn. Nhưng vẫn không chịu mở cửa đầu hàng, cũng không thấy Cao Văn Giản xuất hiện.
Sắc mặt Tần Tiêu âm trầm, trầm giọng hét lớn:
- Bắn tên công thành!
- Dạ!
Trăm Đường quân lớn tiếng hô to, ba mươi hỏa nỗ sàng đồng loạt phóng ra.
Nhất thời tên lửa dài hơn ba xích hướng Du Quan bắn tới. Tiếng nổ mạnh kịch liệt, đá vụn bay loạn, tứ chi phá nát. Thanh âm tiếng kêu to thảm thiết vang lên không dứt, trường hợp kinh hãi như địa ngục.
Bình luận truyện