Phong Lưu
Mẹ nó, sát thủ lãnh huyết tiềm phục đâu rồi? Đã lâu như vậy sao còn chưa xuất hiện?
Trong lòng Đường Tiểu Đông chửi bới chui thẳng vào rừng cây, có đại thụ che chở, Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ có thể phát huy ra bộ pháp thần diệu quỷ dị.
Hung hiểm liên tục, làm hắn cảm thấy giống như đã trải qua một thời gian rất dài, kỳ thực, truy đuổi chém giết liên tục này, thời gian ngay cả nửa nén hương cũng chưa đến.
Vèo vèo vèo…
Tiếng phi hành cấp tốc cắt không khí chói tai đột nhiên từ bốn phương tám hướng vang lên.
Mấy người cao thủ Bắc Cung thế gia đuổi trước nhất bất ngờ không kịp phòng bị, kêu thảm ngã xuống, trên người cắm đầy tên, giống như con nhím, vô cùng thê thảm.
Biến cố thình lình xảy ra, làm đám người đuổi theo chậm hơn thất kinh, ngay thời điểm lượt tiễn thứ hai thứ ba gào thét tới, người phản ứng nhanh tạm thời tránh thoát một kiếp, người phản ứng chậm biến thành một con nhím máu.
Mấy người cao thủ Cao Lệ nhát gan kia thoát được nhanh nhất, da tóc đều không sao, chuyện này cũng khó trách, ở thời điểm tổng đàn Phi Hổ bang bị công kích, vòng vây tầng tầng như vậy còn có thể chạy trốn, làm cho người ta không thể không bội phục bản lãnh chạy trốn của bọn họ.
Chỉ bất quá lúc này, thầm mong cho bọn họ còn có vận khí tốt đó.
Trên trăm thiếu niên diện mục vô tình, toàn thân phát ra đạo đạo sát khí lạnh lẽo giống như u linh hiện thân, bọn họ ba người một tổ, một kiếm hai nỏ, thành vòng tròn lớn tường bước tiến đến.
Cung nỏ cỡ nhỏ mỗi một lần đều có tiếng kêu thê lương phát sinh, người thụ thương ngã xuống đất còn đang giãy dụa kêu rên, tổ ba thiếu niên lãnh huyết này lúc đi qua bọn họ, trường kiếm lãnh kiếm vô tình đâm vào yết hầu hoặc trái tim bọn họ, máu đen bắn trúng khuôn mặt, đầu lông mày cũng không nhíu lại một chút.
Vòng vây lớn nhanh chóng co rút lại tới giữa, phía sau là cao thủ tinh anh của Trung Hoa Đường do Đường Sương, Lôi Mị chỉ huy đẩy mạnh lục soát, tầng cây, bụi cỏ có khả năng giấu người đều không buông tha, ngay cả thi thể trên mặt đất, yết hầu hoặc trên ngực ít nhất đều cắm vài thanh kiếm hoặc vài thanh đao, giả chết cũng không thoát.
Bất quá những thiếu niên lãnh huyết này tiến nhanh về trước, chỗ đi qua, trên cơ bản ngoại trừ thi thể, thì không có người sống, quả thực giống như cỗ máy giết người làm người ta tâm sợ mật run.
- Khoan đã, lưu vài người còn sống. Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - https://truyenbathu.net
Đường Tiểu Đông rống lên mấy tiếng, mọi người giết sạch rồi, sao có thể hỏi khẩu cung nữa?
- Đông ca (biểu đệ), ngươi không có thụ thương chứ?
Đường Sương và Lôi Mị đồng loạt xuất hiện, cực kỳ khẩn trương nhìn hắn từ trên xuống dưới một vòng, nếu như không có ngoại nhân ở đây, sợ rằng mặt bên trong cũng phải kiểm tra có thụ thương hay không.
Trong lòng ấm áp, Đường Tiểu Đông cười hì hì nói:
- Có, bên trong có chút thụ thương, phải cẩn thận kiểm tra mới được, hắc hắc.
Khuôn mặt Đường Sương và Lôi Mị ửng hồng, hung hăng trừng mắt liếc hắn, còn nhéo lấy cánh tay của hắn.
- Sao các người lâu tới như vậy?
Đường Tiểu Đông có chút bất mãn hỏi, dựa theo kế hoạch lúc trước, chỉ cần tiếng súng nổ lên, hội Đường Sương sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, tiêu diệt địch nhân.
Lôi Mị áy náy nói:
- Trên đường có chút ngoài ý muốn, sau này sẽ nói cho huynh.
Tần Thiên Bảo đầu đầy mồ hôi thở hổn hển ngồi ở trên cỏ, một bộ biểu tình thương cảm rất ủy khuất nói:
- Nhị vị đại tỷ, người bệnh ở đây nè...
Y phục của hắn bị binh khí cắt bảy tám mảng lớn, cũng may có thiết bản bảo hộ, không là mạng nhỏ đã sớm tiêu.
Bất quá cánh tay trái vẫn ăn phải một kiếm, máu chảy đầm đìa hơi dọa người.
C đấu rất nhanh liền kết thúc, còn muốn đơn giản hơn so với dự tính.
Kỳ thực, không phải người của Bắc Cung thế gia không chịu nổi một kích, mà là lúc súng tự động của Đường Tiểu Đông một trận bắn cuồng, đã giết chết mấy cao thủ tuyệt đỉnh lợi hại nhất của Bắc Cung thế gia.
Những thiếu niên lãnh huyết này trải qua huấn luyện và bị quán thâu tư tưởng dùng phương thức đơn giản nhất thực dụng nhất giết chết đối thủ, nên tuyệt không cho địch nhân bất kỳ cơ hội nào. Vì vậy, lúc bọn họ tiến nhanh, đều là dùng cung nỏ công kích, căn bản không cho người của Bắc Cung thế gia có cơ hội tới gần ra chiêu giao thủ.
Người chống lại đều bắn chết, người đầu hàng tạm thời miễn chết cho.
Tù binh có chín người, bảy nam hai nữ, bốn người là người Cao Lệ, năm người trong đó thụ thương nằm dưới đất, vẫn là Đường Tiểu Đông đúng lúc thét lên mới tạm thời không bị những thiếu niên lãnh huyết này giết chết.
Khẩu cung của tù binh do Đường Sương tự mình thẩm vấn, loại chuyện tàn nhẫn còn hơn giết người này, Lôi Mị thật không thể đảm nhiệm được, bởi vì có đôi khi nàng mềm lòng, mà Đường Sương thì tàn nhẫn hơn nàng nhiều, chuyện này giao cho nàng xử lý là cách hay nhất rồi.
Tần nhị bá khoanh chân ngồi dưới đất vận công đả tọa, trên đỉnh đầu tầng tầng sương mờ, một lượt chém giết vừa rồi, tựa hồ đã hao hết toàn bộ chân nguyên của hắn, hơn nữa còn bị nội thương nặng.
Mọi người xử lý hiện trường, tất cả thi thể, binh khí rơi rớt lả tả đều đâu vào đấy, tất cả ném vào trong hố, rồi lấp đất lại là ok.
Dưới cực hình, rất ít người sắt đá chân chính không sợ chết.
Lần hành động phục kích Đường Tiểu Đông này, Bắc Cung thế gia đã xuất động toàn bộ cao thủ tinh anh nhất, thật không ngờ tính toán người khác, lại bị người khác tính toán, thành cảnh toàn quân bị diệt.
Bởi vì người bị bắt đều là nhân vật tầng dưới của Bắc Cung thế gia, nên việc biết được cũng không nhiều, về phần bọn họ có phải bị Vương Ngạo Phong sai khiến hay không thì không biết được.
Một người Cao Lệ trong đó càng sợ chết, còn chưa dùng hình, ngay cả sự bê bối của các đời tổ tông đều cung khai ra.
Lúc ở tổng đàn bị công kích bọn họ hoặc giả chết để trốn, hoặc chạy bằng đường ngầm, có người trở lại Cao Lệ, có người chưa từ bỏ ý định, ẩn núp chờ đợi trả thù.
Đại đa số người chạy đi lần nữa tập hợp dưới bang chủ chuẩn bị Đông Sơn tái khởi.
Bọn họ không biết nội bộ của mình có gian tế của người Uy Quốc, người Uy Quốc lại dùng tình báo trọng yếu này thành sinh ý trao đổi cùng Đường Tiểu Đông, tàn quân của Lý Mệnh Bác toàn bộ bị một lần diệt sạch.
Chỉ một chút giá trị vậy sao?
Đường Tiểu Đông không khỏi hoàn toàn thất vọng.
Xử lý hiện trường hoàn tất, toàn bộ rút đi.
Sương biểu tỷ không hề nhắc tới những tù binh bắt được này, đương nhiên sẽ lẳng lặng yên nghỉ ở dưới hố sâu rồi.
Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân tới liền sinh, đổi lại là ai, đều sẽ diệt tuyệt hậu hoạn.
Chương 228: Chém tận giết tuyệt
Mẹ nó, sát thủ lãnh huyết tiềm phục đâu rồi? Đã lâu như vậy sao còn chưa xuất hiện?
Trong lòng Đường Tiểu Đông chửi bới chui thẳng vào rừng cây, có đại thụ che chở, Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ có thể phát huy ra bộ pháp thần diệu quỷ dị.
Hung hiểm liên tục, làm hắn cảm thấy giống như đã trải qua một thời gian rất dài, kỳ thực, truy đuổi chém giết liên tục này, thời gian ngay cả nửa nén hương cũng chưa đến.
Vèo vèo vèo…
Tiếng phi hành cấp tốc cắt không khí chói tai đột nhiên từ bốn phương tám hướng vang lên.
Mấy người cao thủ Bắc Cung thế gia đuổi trước nhất bất ngờ không kịp phòng bị, kêu thảm ngã xuống, trên người cắm đầy tên, giống như con nhím, vô cùng thê thảm.
Biến cố thình lình xảy ra, làm đám người đuổi theo chậm hơn thất kinh, ngay thời điểm lượt tiễn thứ hai thứ ba gào thét tới, người phản ứng nhanh tạm thời tránh thoát một kiếp, người phản ứng chậm biến thành một con nhím máu.
Mấy người cao thủ Cao Lệ nhát gan kia thoát được nhanh nhất, da tóc đều không sao, chuyện này cũng khó trách, ở thời điểm tổng đàn Phi Hổ bang bị công kích, vòng vây tầng tầng như vậy còn có thể chạy trốn, làm cho người ta không thể không bội phục bản lãnh chạy trốn của bọn họ.
Chỉ bất quá lúc này, thầm mong cho bọn họ còn có vận khí tốt đó.
Trên trăm thiếu niên diện mục vô tình, toàn thân phát ra đạo đạo sát khí lạnh lẽo giống như u linh hiện thân, bọn họ ba người một tổ, một kiếm hai nỏ, thành vòng tròn lớn tường bước tiến đến.
Cung nỏ cỡ nhỏ mỗi một lần đều có tiếng kêu thê lương phát sinh, người thụ thương ngã xuống đất còn đang giãy dụa kêu rên, tổ ba thiếu niên lãnh huyết này lúc đi qua bọn họ, trường kiếm lãnh kiếm vô tình đâm vào yết hầu hoặc trái tim bọn họ, máu đen bắn trúng khuôn mặt, đầu lông mày cũng không nhíu lại một chút.
Vòng vây lớn nhanh chóng co rút lại tới giữa, phía sau là cao thủ tinh anh của Trung Hoa Đường do Đường Sương, Lôi Mị chỉ huy đẩy mạnh lục soát, tầng cây, bụi cỏ có khả năng giấu người đều không buông tha, ngay cả thi thể trên mặt đất, yết hầu hoặc trên ngực ít nhất đều cắm vài thanh kiếm hoặc vài thanh đao, giả chết cũng không thoát.
Bất quá những thiếu niên lãnh huyết này tiến nhanh về trước, chỗ đi qua, trên cơ bản ngoại trừ thi thể, thì không có người sống, quả thực giống như cỗ máy giết người làm người ta tâm sợ mật run.
- Khoan đã, lưu vài người còn sống. Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - https://truyenbathu.net
Đường Tiểu Đông rống lên mấy tiếng, mọi người giết sạch rồi, sao có thể hỏi khẩu cung nữa?
- Đông ca (biểu đệ), ngươi không có thụ thương chứ?
Đường Sương và Lôi Mị đồng loạt xuất hiện, cực kỳ khẩn trương nhìn hắn từ trên xuống dưới một vòng, nếu như không có ngoại nhân ở đây, sợ rằng mặt bên trong cũng phải kiểm tra có thụ thương hay không.
Trong lòng ấm áp, Đường Tiểu Đông cười hì hì nói:
- Có, bên trong có chút thụ thương, phải cẩn thận kiểm tra mới được, hắc hắc.
Khuôn mặt Đường Sương và Lôi Mị ửng hồng, hung hăng trừng mắt liếc hắn, còn nhéo lấy cánh tay của hắn.
- Sao các người lâu tới như vậy?
Đường Tiểu Đông có chút bất mãn hỏi, dựa theo kế hoạch lúc trước, chỉ cần tiếng súng nổ lên, hội Đường Sương sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, tiêu diệt địch nhân.
Lôi Mị áy náy nói:
- Trên đường có chút ngoài ý muốn, sau này sẽ nói cho huynh.
Tần Thiên Bảo đầu đầy mồ hôi thở hổn hển ngồi ở trên cỏ, một bộ biểu tình thương cảm rất ủy khuất nói:
- Nhị vị đại tỷ, người bệnh ở đây nè...
Y phục của hắn bị binh khí cắt bảy tám mảng lớn, cũng may có thiết bản bảo hộ, không là mạng nhỏ đã sớm tiêu.
Bất quá cánh tay trái vẫn ăn phải một kiếm, máu chảy đầm đìa hơi dọa người.
C đấu rất nhanh liền kết thúc, còn muốn đơn giản hơn so với dự tính.
Kỳ thực, không phải người của Bắc Cung thế gia không chịu nổi một kích, mà là lúc súng tự động của Đường Tiểu Đông một trận bắn cuồng, đã giết chết mấy cao thủ tuyệt đỉnh lợi hại nhất của Bắc Cung thế gia.
Những thiếu niên lãnh huyết này trải qua huấn luyện và bị quán thâu tư tưởng dùng phương thức đơn giản nhất thực dụng nhất giết chết đối thủ, nên tuyệt không cho địch nhân bất kỳ cơ hội nào. Vì vậy, lúc bọn họ tiến nhanh, đều là dùng cung nỏ công kích, căn bản không cho người của Bắc Cung thế gia có cơ hội tới gần ra chiêu giao thủ.
Người chống lại đều bắn chết, người đầu hàng tạm thời miễn chết cho.
Tù binh có chín người, bảy nam hai nữ, bốn người là người Cao Lệ, năm người trong đó thụ thương nằm dưới đất, vẫn là Đường Tiểu Đông đúng lúc thét lên mới tạm thời không bị những thiếu niên lãnh huyết này giết chết.
Khẩu cung của tù binh do Đường Sương tự mình thẩm vấn, loại chuyện tàn nhẫn còn hơn giết người này, Lôi Mị thật không thể đảm nhiệm được, bởi vì có đôi khi nàng mềm lòng, mà Đường Sương thì tàn nhẫn hơn nàng nhiều, chuyện này giao cho nàng xử lý là cách hay nhất rồi.
Tần nhị bá khoanh chân ngồi dưới đất vận công đả tọa, trên đỉnh đầu tầng tầng sương mờ, một lượt chém giết vừa rồi, tựa hồ đã hao hết toàn bộ chân nguyên của hắn, hơn nữa còn bị nội thương nặng.
Mọi người xử lý hiện trường, tất cả thi thể, binh khí rơi rớt lả tả đều đâu vào đấy, tất cả ném vào trong hố, rồi lấp đất lại là ok.
Dưới cực hình, rất ít người sắt đá chân chính không sợ chết.
Lần hành động phục kích Đường Tiểu Đông này, Bắc Cung thế gia đã xuất động toàn bộ cao thủ tinh anh nhất, thật không ngờ tính toán người khác, lại bị người khác tính toán, thành cảnh toàn quân bị diệt.
Bởi vì người bị bắt đều là nhân vật tầng dưới của Bắc Cung thế gia, nên việc biết được cũng không nhiều, về phần bọn họ có phải bị Vương Ngạo Phong sai khiến hay không thì không biết được.
Một người Cao Lệ trong đó càng sợ chết, còn chưa dùng hình, ngay cả sự bê bối của các đời tổ tông đều cung khai ra.
Lúc ở tổng đàn bị công kích bọn họ hoặc giả chết để trốn, hoặc chạy bằng đường ngầm, có người trở lại Cao Lệ, có người chưa từ bỏ ý định, ẩn núp chờ đợi trả thù.
Đại đa số người chạy đi lần nữa tập hợp dưới bang chủ chuẩn bị Đông Sơn tái khởi.
Bọn họ không biết nội bộ của mình có gian tế của người Uy Quốc, người Uy Quốc lại dùng tình báo trọng yếu này thành sinh ý trao đổi cùng Đường Tiểu Đông, tàn quân của Lý Mệnh Bác toàn bộ bị một lần diệt sạch.
Chỉ một chút giá trị vậy sao?
Đường Tiểu Đông không khỏi hoàn toàn thất vọng.
Xử lý hiện trường hoàn tất, toàn bộ rút đi.
Sương biểu tỷ không hề nhắc tới những tù binh bắt được này, đương nhiên sẽ lẳng lặng yên nghỉ ở dưới hố sâu rồi.
Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân tới liền sinh, đổi lại là ai, đều sẽ diệt tuyệt hậu hoạn.
Bình luận truyện