Phong Lưu
Đường Tiểu Đông mỉm cười:
- Thư tiểu thư.
- Uy làm thế nào mà nghĩ ra được cái màn múa kì lạ này.
Thư Tiệp cười hì hì hỏi dò.
La Mạn liếc mắn thấy cơ hồ có ý liều mang vểnh tai lên nghe trộm, Đường Tiểu Đông mỉm cười thần bí:
- Thế này đi, uh, chờ một lúc nào đó tâm tình vui vẻ ta sẽ nói cho nàng biết.
Cái miệng nhỏ nhắn của Thư Tiệp cong lên, trong mắt toát ra một tia hờn giận, tâm tình thất vọng hiện rõ trên nét mặt.
Thư Tiệp nhấp nháy con mắt lớn, cười hì hì nói:
- Ngày hôm nay khai trương, sinh ý như hỏa bạo, bên ngoài vẫn còn đông nghịt khách nhân chờ
đợi, lẽ nào ngươi lại mất hứng?
Đường Tiểu Đông ha hả cười.
- Quả đúng là như thế, nhưng hiện tại ta không cao hứng cho lắm...
Nhìn thấy Thư Tiệp toát ra vẻ hiếu kỳ trong mắt, trong lòng hắn lại rộn lên, chỉ cần ôm nàng vào trong lòng thì thầm vào tai nàng, thì mới có hứng thú để kể những chuyện này.
Hắn liếc liếc Lội Mị, không khỏi ngẩn ra.
Cô nàng này lại làm sao nữa rồi? Mặt mũi căng thẳng, không khác gì một cô nàng oánh bạc mà không đủ tiền, không biết ai làm cho nàng trở nên như thế?
Hắn nhìn Thư Tiệp, âm nhạc lại nổi lên, eo nhỏ uốn lượn, búp măng cao vút, cánh tay không ngừng động đây, bỗng một thanh âm ngọt ngào cất lên:
- Đường đại ca.
A, tiếng nói của cô nàng này làm sao mà ngọt như đường phèn? Lại còn chủ động câu dẫn mình? Nhất định có gian tình.
Thấy Kha Vân Tiên trở về với biểu tình cổ quái, trong đầu hắn đang tràn đầy ý nghĩ đen tối, cũng không khỏi ngẩn ra.
Len len liếc mắt nhìn Lôi Mị, khuôn mặt cô nàng này đanh lại, tuy cười mà như sương lạnh, đôi măt xinh đẹp như muốn thiêu sống người ta.
Đường Tiểu Đông co rúm người lại, hãi hùng than một tiếng, trong không khí phảng phất có mùi dẫm chua thật đậm.
Thầm kêu khổ ở trong lòng, trong lòng có một trận kinh hoàng, chẳng lẽ... Mấy cô nàng này... Đều có tư ý với mình... Không xong rồi?
Hắn muốn tránh đôi tay của Thư Tiệp, ai ngờ cô nàng này cứ cầm chặt lấy không chịu buông ra, vẫn cố ý sán lại bên hắn, khiêu khích đôi mắt của Lôi Mị.
Trên khuôn mặt như sương lạnh của Lôi Mị giương mày liễu lên, đang muốn phát tác, La Mạn một bên cười nhẹ một tiếng, xầm nhập vào giữa hai người, rất tự nhiên lôi cánh tay nhỏ bé của Thư Tiệp.
- Tiểu thư, hình như thiếp thân vừa thấy lệnh tôn đến...
Thư Tiệp biến sắc, hoảng hốt bỏ tay Đường Tiểu Đông ra, lùi về phía sau hai bước, quay đầu nhìn lại hết nhìn đông thì nhìn tây.
Đường Tiểu Đông âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào La Mạn cười cười cảm kích, La Mạn chớp chớp đôi mắt đẹp, như muốn nói:
- Ngươi thiếu ta một cái ân tình nha.
Đường Tiểu Đông xoa xoa tay vào nhau cười khổ, không đâu lại thiếu phụ nữ một ân tình.
Trông thấy hai người đánh mắt qua lại, Kha Vân Tiên đứng ở một bên, trong lòng hoảng hốt không còn nghĩ ngợi được gì nữa.
- Ai, đại lão bản, không ngờ Túy Hoa các ngươi khách khứa đông là vậy lại có thời gian đến đây.
Lời nói tràn ngập tư vị chua chua, làm cho mấy nữ nhân ở bên trong đều cong mày lại, thân tình khác nhau, đều chăm chú nhìn về Đường Tiểu Đông.
La Mạn liếc nhìn về phía Đường Tiểu Đông ha hả cười nói:
- Nghe muội muội nói mới mời được một cao nhân, tỷ tỷ đương nhiên đến xem, nhân tiện mời cao nhân đó chỉ điểm cho một chút.
Bầu không khí trong sảng có một chút vi diệu, Đường Tiều Đông thầm kêu khổ, vội ho một tiếng:
- Hai tiếng cao nhân thì không dám nhận, lúc rảnh rỗi nhất định cùng La lão bản đàm đạo...
- Như vậy thiếp thân xin cáo từ.
La Mạn nháy nháy mắt mấy cái, nhanh nhẹn rời đi.
Tuy rằng không nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng thân hình bốc lửa khúc nào rõ khúc đấy quả là mê người, chỉ là không biết nàng ta bao nhiêu tuổi?
Đường Tiểu Đông thu hồi ánh mắt khẩu khí lơi lỏng đi ít nhiều, hiện nay ít nhất là có thể trì hoãn được một chút
Hắn đau đầu nhất chính là Lôi Mị, đến bây giờ vẫn chưa hiểu cô nàng tiếp cận mình vì cái gì? Xem ra nàng đối với biểu hiện của Thư Tiệp thật không vừa mắt, chẳng lẽ nàng lại có ý với mình?
Hắn xoa xoa hai bàn tay, tâm niệm vừa chuyển, bản thân sẽ tiến công vào ngành thời trang, không thể chậm trễ dù chỉ một chút, Thư Tiệp chính là con của đại lão bản về vải vóc ở Lôi Châu này, nhất định phải lấy lòng nàng, thu được tình cảm của nàng tự nhiên không gì tốt hơn, nhưng Lôi Mị nhất định rất khó chịu, làm hắn vô cùng đau đầu.
Hắn không hiểu làm sao mà cô nàng này lại kết mình, chẳng lẽ mình có ý gì đó là thích cô nàng?
Đường Tiểu Đông thở dài, vì tiền, cho dù nàng khó chịu cũng không có biện pháp nào a.
Quay đầu nói khẽ với Lôi Mị:
- Mị nhi, ta muốn tiến quân vào ngành thời trang, không thể kéo dài thêm được nữa, sở dĩ ta mỗi lôi kéo Thư Tiệp là vị đại nghiệp của ta...
Một tiếng Mị nhi nói ra không chút ngượng ngập, Lôi Mị lần đầu tiên ngẩn ngơ, hai má ngọc trơn bóng không khỏi một tia đỏ rực, bộ dáng ngượng ngùng thật là muốn lấy mạng người ta, Đường Tiểu Đông nhìn thấy mà hai mắt sáng rực, nhìn khắp từ trên xuống dưới, không ngừng nuốt nước bọt ừng ực.
- Coi như là nói chuyện làm ăn thì cũng không đáng phải thân thiết đến như vậy...
Má hồng của Lôi Mị chợt ửng đỏ, thối ra mấy lời này chẳng phải là tự mình đã bộc lộ chân tình rồi sao?
Dưới ánh đèn nhìn ngắm mĩ nhân, càng xem càng kiều diễm mê người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyenbathu.vn chấm cơm.
Lúc này trong đại sảnh những ánh đèn phát ra tia sáng mông lung mờ ảo, đôi má đào của Lôi Mị càng kiều diễm hơn gấp bội như hoa của mùa xuân, động lòng cực kỳ, thấy vậy Đường Tiểu Đông ừng ức nuốt nước miếng.
Khuôn mặt ngượng ngùng, mắt không còn chút máu, Lôi Mị bối rối lấy tay che đi bộ ngực của mình trước đôi mắt lang sói của Đường Tiểu Đông.
Ha ha, nguyên lai nàng thực sự có ý tứ với ta.
Toàn thân Đường Tiểu Đông phiêu phiêu như đi trên mây, hắn bước đi về phía trước trông thật tiêu sái, trong lòng hắn chỉ muốn làm sao có thể ôm được cái eo nhỏ nhắn mê người kia...
- Khụ khụ khụ…
Đột nhiên vang lên tiếng ho khan kịch liệt làm thần trí hắn tỉnh táo lại rất nhanh, hắn cố nặn ra tiếng cười để che dấu ánh mắt không ngừng nhìn theo của Kha Vân Tiên cùng tới Thư Tiệp, người trước khuôn mặt như vừa mới ăn một hũ dấm chua, người sau mặc dù có hắc sa che mặt nhìn không ra những biểu hiện của bên trong nhưng đôi mắt xinh đẹp hiện rõ vẻ cổ quái.
Vội ho khan một tiếng, Đường Tiểu Đông hướng về Thư Tiệp mỉm cười:
- Thư tiểu thư, ta ngày mai muốn đến quý phủ bái phỏng lệnh tôn, nhân tiện cùng với lệnh tôn bàn bạc một chút về chuyện sinh ý, không biết nàng có thể tiến dẫn một chút hay không?
Thư Tiệp lay động con mắt to tròn, cười hì hì nói:
- Đương nhiên là có thể, bất quá...
Chương 25: Mỷ nử tụ tập
Đường Tiểu Đông mỉm cười:
- Thư tiểu thư.
- Uy làm thế nào mà nghĩ ra được cái màn múa kì lạ này.
Thư Tiệp cười hì hì hỏi dò.
La Mạn liếc mắn thấy cơ hồ có ý liều mang vểnh tai lên nghe trộm, Đường Tiểu Đông mỉm cười thần bí:
- Thế này đi, uh, chờ một lúc nào đó tâm tình vui vẻ ta sẽ nói cho nàng biết.
Cái miệng nhỏ nhắn của Thư Tiệp cong lên, trong mắt toát ra một tia hờn giận, tâm tình thất vọng hiện rõ trên nét mặt.
Thư Tiệp nhấp nháy con mắt lớn, cười hì hì nói:
- Ngày hôm nay khai trương, sinh ý như hỏa bạo, bên ngoài vẫn còn đông nghịt khách nhân chờ
đợi, lẽ nào ngươi lại mất hứng?
Đường Tiểu Đông ha hả cười.
- Quả đúng là như thế, nhưng hiện tại ta không cao hứng cho lắm...
Nhìn thấy Thư Tiệp toát ra vẻ hiếu kỳ trong mắt, trong lòng hắn lại rộn lên, chỉ cần ôm nàng vào trong lòng thì thầm vào tai nàng, thì mới có hứng thú để kể những chuyện này.
Hắn liếc liếc Lội Mị, không khỏi ngẩn ra.
Cô nàng này lại làm sao nữa rồi? Mặt mũi căng thẳng, không khác gì một cô nàng oánh bạc mà không đủ tiền, không biết ai làm cho nàng trở nên như thế?
Hắn nhìn Thư Tiệp, âm nhạc lại nổi lên, eo nhỏ uốn lượn, búp măng cao vút, cánh tay không ngừng động đây, bỗng một thanh âm ngọt ngào cất lên:
- Đường đại ca.
A, tiếng nói của cô nàng này làm sao mà ngọt như đường phèn? Lại còn chủ động câu dẫn mình? Nhất định có gian tình.
Thấy Kha Vân Tiên trở về với biểu tình cổ quái, trong đầu hắn đang tràn đầy ý nghĩ đen tối, cũng không khỏi ngẩn ra.
Len len liếc mắt nhìn Lôi Mị, khuôn mặt cô nàng này đanh lại, tuy cười mà như sương lạnh, đôi măt xinh đẹp như muốn thiêu sống người ta.
Đường Tiểu Đông co rúm người lại, hãi hùng than một tiếng, trong không khí phảng phất có mùi dẫm chua thật đậm.
Thầm kêu khổ ở trong lòng, trong lòng có một trận kinh hoàng, chẳng lẽ... Mấy cô nàng này... Đều có tư ý với mình... Không xong rồi?
Hắn muốn tránh đôi tay của Thư Tiệp, ai ngờ cô nàng này cứ cầm chặt lấy không chịu buông ra, vẫn cố ý sán lại bên hắn, khiêu khích đôi mắt của Lôi Mị.
Trên khuôn mặt như sương lạnh của Lôi Mị giương mày liễu lên, đang muốn phát tác, La Mạn một bên cười nhẹ một tiếng, xầm nhập vào giữa hai người, rất tự nhiên lôi cánh tay nhỏ bé của Thư Tiệp.
- Tiểu thư, hình như thiếp thân vừa thấy lệnh tôn đến...
Thư Tiệp biến sắc, hoảng hốt bỏ tay Đường Tiểu Đông ra, lùi về phía sau hai bước, quay đầu nhìn lại hết nhìn đông thì nhìn tây.
Đường Tiểu Đông âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào La Mạn cười cười cảm kích, La Mạn chớp chớp đôi mắt đẹp, như muốn nói:
- Ngươi thiếu ta một cái ân tình nha.
Đường Tiểu Đông xoa xoa tay vào nhau cười khổ, không đâu lại thiếu phụ nữ một ân tình.
Trông thấy hai người đánh mắt qua lại, Kha Vân Tiên đứng ở một bên, trong lòng hoảng hốt không còn nghĩ ngợi được gì nữa.
- Ai, đại lão bản, không ngờ Túy Hoa các ngươi khách khứa đông là vậy lại có thời gian đến đây.
Lời nói tràn ngập tư vị chua chua, làm cho mấy nữ nhân ở bên trong đều cong mày lại, thân tình khác nhau, đều chăm chú nhìn về Đường Tiểu Đông.
La Mạn liếc nhìn về phía Đường Tiểu Đông ha hả cười nói:
- Nghe muội muội nói mới mời được một cao nhân, tỷ tỷ đương nhiên đến xem, nhân tiện mời cao nhân đó chỉ điểm cho một chút.
Bầu không khí trong sảng có một chút vi diệu, Đường Tiều Đông thầm kêu khổ, vội ho một tiếng:
- Hai tiếng cao nhân thì không dám nhận, lúc rảnh rỗi nhất định cùng La lão bản đàm đạo...
- Như vậy thiếp thân xin cáo từ.
La Mạn nháy nháy mắt mấy cái, nhanh nhẹn rời đi.
Tuy rằng không nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng thân hình bốc lửa khúc nào rõ khúc đấy quả là mê người, chỉ là không biết nàng ta bao nhiêu tuổi?
Đường Tiểu Đông thu hồi ánh mắt khẩu khí lơi lỏng đi ít nhiều, hiện nay ít nhất là có thể trì hoãn được một chút
Hắn đau đầu nhất chính là Lôi Mị, đến bây giờ vẫn chưa hiểu cô nàng tiếp cận mình vì cái gì? Xem ra nàng đối với biểu hiện của Thư Tiệp thật không vừa mắt, chẳng lẽ nàng lại có ý với mình?
Hắn xoa xoa hai bàn tay, tâm niệm vừa chuyển, bản thân sẽ tiến công vào ngành thời trang, không thể chậm trễ dù chỉ một chút, Thư Tiệp chính là con của đại lão bản về vải vóc ở Lôi Châu này, nhất định phải lấy lòng nàng, thu được tình cảm của nàng tự nhiên không gì tốt hơn, nhưng Lôi Mị nhất định rất khó chịu, làm hắn vô cùng đau đầu.
Hắn không hiểu làm sao mà cô nàng này lại kết mình, chẳng lẽ mình có ý gì đó là thích cô nàng?
Đường Tiểu Đông thở dài, vì tiền, cho dù nàng khó chịu cũng không có biện pháp nào a.
Quay đầu nói khẽ với Lôi Mị:
- Mị nhi, ta muốn tiến quân vào ngành thời trang, không thể kéo dài thêm được nữa, sở dĩ ta mỗi lôi kéo Thư Tiệp là vị đại nghiệp của ta...
Một tiếng Mị nhi nói ra không chút ngượng ngập, Lôi Mị lần đầu tiên ngẩn ngơ, hai má ngọc trơn bóng không khỏi một tia đỏ rực, bộ dáng ngượng ngùng thật là muốn lấy mạng người ta, Đường Tiểu Đông nhìn thấy mà hai mắt sáng rực, nhìn khắp từ trên xuống dưới, không ngừng nuốt nước bọt ừng ực.
- Coi như là nói chuyện làm ăn thì cũng không đáng phải thân thiết đến như vậy...
Má hồng của Lôi Mị chợt ửng đỏ, thối ra mấy lời này chẳng phải là tự mình đã bộc lộ chân tình rồi sao?
Dưới ánh đèn nhìn ngắm mĩ nhân, càng xem càng kiều diễm mê người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyenbathu.vn chấm cơm.
Lúc này trong đại sảnh những ánh đèn phát ra tia sáng mông lung mờ ảo, đôi má đào của Lôi Mị càng kiều diễm hơn gấp bội như hoa của mùa xuân, động lòng cực kỳ, thấy vậy Đường Tiểu Đông ừng ức nuốt nước miếng.
Khuôn mặt ngượng ngùng, mắt không còn chút máu, Lôi Mị bối rối lấy tay che đi bộ ngực của mình trước đôi mắt lang sói của Đường Tiểu Đông.
Ha ha, nguyên lai nàng thực sự có ý tứ với ta.
Toàn thân Đường Tiểu Đông phiêu phiêu như đi trên mây, hắn bước đi về phía trước trông thật tiêu sái, trong lòng hắn chỉ muốn làm sao có thể ôm được cái eo nhỏ nhắn mê người kia...
- Khụ khụ khụ…
Đột nhiên vang lên tiếng ho khan kịch liệt làm thần trí hắn tỉnh táo lại rất nhanh, hắn cố nặn ra tiếng cười để che dấu ánh mắt không ngừng nhìn theo của Kha Vân Tiên cùng tới Thư Tiệp, người trước khuôn mặt như vừa mới ăn một hũ dấm chua, người sau mặc dù có hắc sa che mặt nhìn không ra những biểu hiện của bên trong nhưng đôi mắt xinh đẹp hiện rõ vẻ cổ quái.
Vội ho khan một tiếng, Đường Tiểu Đông hướng về Thư Tiệp mỉm cười:
- Thư tiểu thư, ta ngày mai muốn đến quý phủ bái phỏng lệnh tôn, nhân tiện cùng với lệnh tôn bàn bạc một chút về chuyện sinh ý, không biết nàng có thể tiến dẫn một chút hay không?
Thư Tiệp lay động con mắt to tròn, cười hì hì nói:
- Đương nhiên là có thể, bất quá...
Bình luận truyện