Phong Lưu
Một hồi tiếng nổ đinh đương vang lên. Trường kiếm dài bảy thước trong tay Long Thiên bay về phía trước, hắn cũng bị lực đạo hung ác, mãnh liệt chấn lui một bước, khuôn mặt tái nhợt hiện một tia ửng đỏ.
Mấy tên vệ sĩ trong cung canh giữ ở bên ngoài phản ứng hơi chậm, bị kình tiễn xuyên qua thân thể, kêu thảm rồi ngã xuống.
- Có thích khách! Mau hộ giá!
Vệ sĩ canh gác ở cửa đối diện cao giọng gào thét nhào tới, đánh về bên này.
Từ trên nóc nhà nhảy xuống năm hắc y nhân bịt mặt, trong đó một người mang mặt nạ Thanh Đồng, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lẽo khiếp người.
Những người khác còn đang ở giữa không trung, tay phải vung lên, từng đạo hàn mang bay ra như thiểm điện.
Mấy tên vệ sĩ xông qua bên này hộ giá phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, đồng loạt ngã xuống đất.
Một người bịt mặt còn đang ở giữa không trung, ba thanh đại đao trong tay hóa thành một dải ánh sáng lạnh lẽo lao tới đỉnh đầu Long Thiên, đao phong hung ác sắc bén rít lên vù vù, khiến trường bào trên người hắn bay phấp phới!
Long Thiên hừ lạnh một tiếng, thân hình vặn vẹo như quỷ mị, đột nhiên bước về phía trước hai bước, trường kiếm trong tay hóa thành một đạo lưu quang lạnh lẽo kỳ lạ, đâm về phía bụng của thích khách.
Chiêu một kích tất sát đã bị đối thủ bên người phá giải, người bịt mặt kia đang ở giữa không trung, chiêu thức đã dùng hết, chỉ có thể liều mạng xoay người né tránh. Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình trên nét mặt hắn, nhưng hai mắt hắn đã toát ra thần sắc sợ hãi, tuyệt vọng.
Mắt thấy trường kiếm sắp đâm vào bụng thích khách, một tia hàn mang lạnh lẽo bán tới nhanh như thiểm điện, lao thẳng vào nơi yếu hại trên ngực hắn.
Lấy mạng đổi mạng với thích khách này, một chút cũng không có lời.
Long Thiên thở dài một tiếng, thu kiếm cản lại.
"Đinh!", một tiếng va chạm vang lên. Lực lượng vô cùng hung mãnh phản chấn ngược lại cổ tay phải của hắn, khiến cánh tay tê dại, buộc phải thối lui hai bước mới hoàn toàn phá giải cỗ lực lượng trùng kích đáng sợ kia. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net
Nội công thật tinh thâm!
Long Thiên làm động tác thán phục, đồng thời trong lòng cũng trở nên ngưng trọng.
Thích khách mang mặt nạ thanh đồng kia là một cao thủ siêu tuyệt đáng sợ.
Hắn vốn luôn luôn cự kỳ tự tin vào tu vi của mình, cho dù là cao thủ siêu tuyệt cấp bậc thần tiên cũng không nhất định có thể đánh bại hắn trong vòng một hai chiêu, mà thích khách trước mắt này, thực sự là vô cùng đáng sợ.
- Đặng đại nhân, lui!
Hắn vừa bị đẩy lui, đồng thời miệng quát lên chói tai, lui về phía đại môn.
Đặng Phúc Điện thấy hắn bị thích khách dùng một mũi ám khí đẩy lui hai bước, lấy làm kinh hãi, vội vàng thối lui vào trong phòng.
Hắn rất rõ ràng tu vi của Long Thiên. Trên đại thảo nguyên này, thực sự không tìm ra một người có thể là đối thủ của hắn. Danh xưng đệ nhất dũng sĩ đại thảo nguyên là hoàn toàn xứng đáng. Ai ngờ tên thích khách mang mặt nạ thanh đồng kia lại càng thêm lợi hại, đáng sợ.
Long Thiên lui ra phía sau ba bước, thay thế vị trí của Đặng Phúc Điện, canh giữ ngoài cửa.
Chỉ là trong chớp mắt, vệ sĩ trong cung đã từ bốn phương tám hướng vọt tới, như thủy triều đánh về phía tên thích khách dám can đảm ám sát Đại Hãn kia.
Tên thích khách mang mặt nạ thanh đồng bước từng bước về phía Long Thiên. Mỗi lần tiến thêm một bước, đều khiến Long Thiên cảm thụ được áp lực trầm trọng vô cùng.
Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng, trường kiếm trong tay nâng chéo lên, thi triển kiếm quyết, bảo vệ trong cung.
Kiếm pháp sở học của hắn xưa nay đều là lấy công làm thủ. Cao thủ có thể buộc hắn chủ động áp dụng thế thủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Người trước mắt chính là một cao thủ cực kỳ đáng sợ.
Ngoài ra, mấy tên thích khách thủ hộ phía sau người mang mặt nạ thanh đồng đã cùng với rất nhiều vệ sĩ trong cung chém giết hỗn loạn thành một đoàn.
Trong số mấy thích khách kia, có một người vóc dáng gầy yếu, nhưng sự dũng mãnh của hắn khiến đám vệ sĩ trong cung vô cùng sợ hãi. Hắn quả thực chính là một Diêm La vương chuyên thu gặt mạng người.
Hắn che mặt bằng một miếng vải đen, trên tấm lưng có vẻ có chút đơn bạc đeo hai túi lớn phồng lên. Hai bàn tay đều mang bao tay màu vàng lóng lánh kỳ lạ.
Bàn tay liên tục cho vào trong túi với tốc độ nhanh không lời nào tả xiết, sau đó ném ra hơn mười mũi nhọn lạnh lẽo sắc bén, xuyên vào thân thể vạm vỡ của các vệ sĩ trong cung đang vọt tới.
Mỗi một lần hắn xuất thủ, chí ít đều có hơn năm, sáu tên thị vệ kêu thảm rồi ngã xuống. Hơn nữa, lực đạo phóng ra ám khí đều cực kỳ mạnh mẽ khiến cho các tấm thuẫn bằng thép mỏng đều không thể ngăn lại được, bị phá thành một lỗ hổng lớn, bắn vào trong thân thể.
Toàn bộ ám khí n đều có chứa kịch độc "kiến huyết phong hầu", vào người liền mất mạng.
Trên mặt đất chất đầy thi thể các binh sĩ, tuyệt đại bộ phận đều là chết dưới ám khí của thích khách kia. Nói hắn là tên đồ tể, là Diêm La vương thu gặt mạng người, thực sự không hề quá đáng chút nào.
Đối diện với cuộc ẩu đả vô cùng thảm liệt kia, Long Thiên ở bên này lại không hề có giao chiến.
Tuy nhiên, đối với Long Thiên mà nói, việc này so với giao thủ càng thống khổ, càng khó chịu hơn.
Mỗi một bước tiến lên phía trước của tên thích khách mang mặt nạ thanh đồng, sát khí vô cùng lạnh lẽo phát ra trên người hắn lại càn thêm bá đạo, kinh khủng, như bài sơn đảo hải, cuồn cuộn mà đến, áp bách hắn đến muốn nghẹt thở.
Thích khách này thật sự đáng sợ!
Không thể tiếp tục chống đỡ được khí thế đáng sợ, vô cùng sắc bén của thích khách, Long Thiên chỉ còn cách xuất kiếm công kích nhằm hóa giải thế áp bách kinh khủng đang muốn nghiền nát hắn kia.
Trường kiếm dài bảy thước tuôn ra vô số kiếm hoa sắc bén, bao phủ thích khách trong tầng tầng kiếm mang.
"Đinh!", một tiếng trong trẻo vang lên, kiếm quang đầy khắp bầu trời đột nhiên biến mất.
Long Thiên mau chóng lui lại một bước, khuôn mặt càng tái nhợt, thoáng hiện một vầng đỏ ửng như say rượu.
Thích khách tiến lên phía trước một bước, nhưng vẫn duy trì khoảng cách ba bước với hắn, trên bàn tay to lớn nắm chặt một ám khí đen ngòm.
Đối phương chỉ bằng vào miếng ám khí hai mặt này đã có thể ngăn trở một kiếm công kích sắc bén không gì sánh được của hắn.
Ánh mắt Long Thiên phát lạnh, thất thanh kinh hô:
- Ngươi... Là người của Thục trung Đường Môn?
Thục trung Đường Môn lấy ám khí, độc dược uy chấn giang hồ, tạo nghệ võ học cùng nội công tương đối yếu kém. Hiện tại ngoại trừ Đường Đại tiên sinh chấp chưởng Đường Môn, bởi vì năm đó gặp được kỳ ngộ mới có được công lực tinh thâm khiến người sợ hãi.
Chương 268: Cao thủ đáng sợ
Một hồi tiếng nổ đinh đương vang lên. Trường kiếm dài bảy thước trong tay Long Thiên bay về phía trước, hắn cũng bị lực đạo hung ác, mãnh liệt chấn lui một bước, khuôn mặt tái nhợt hiện một tia ửng đỏ.
Mấy tên vệ sĩ trong cung canh giữ ở bên ngoài phản ứng hơi chậm, bị kình tiễn xuyên qua thân thể, kêu thảm rồi ngã xuống.
- Có thích khách! Mau hộ giá!
Vệ sĩ canh gác ở cửa đối diện cao giọng gào thét nhào tới, đánh về bên này.
Từ trên nóc nhà nhảy xuống năm hắc y nhân bịt mặt, trong đó một người mang mặt nạ Thanh Đồng, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lẽo khiếp người.
Những người khác còn đang ở giữa không trung, tay phải vung lên, từng đạo hàn mang bay ra như thiểm điện.
Mấy tên vệ sĩ xông qua bên này hộ giá phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, đồng loạt ngã xuống đất.
Một người bịt mặt còn đang ở giữa không trung, ba thanh đại đao trong tay hóa thành một dải ánh sáng lạnh lẽo lao tới đỉnh đầu Long Thiên, đao phong hung ác sắc bén rít lên vù vù, khiến trường bào trên người hắn bay phấp phới!
Long Thiên hừ lạnh một tiếng, thân hình vặn vẹo như quỷ mị, đột nhiên bước về phía trước hai bước, trường kiếm trong tay hóa thành một đạo lưu quang lạnh lẽo kỳ lạ, đâm về phía bụng của thích khách.
Chiêu một kích tất sát đã bị đối thủ bên người phá giải, người bịt mặt kia đang ở giữa không trung, chiêu thức đã dùng hết, chỉ có thể liều mạng xoay người né tránh. Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình trên nét mặt hắn, nhưng hai mắt hắn đã toát ra thần sắc sợ hãi, tuyệt vọng.
Mắt thấy trường kiếm sắp đâm vào bụng thích khách, một tia hàn mang lạnh lẽo bán tới nhanh như thiểm điện, lao thẳng vào nơi yếu hại trên ngực hắn.
Lấy mạng đổi mạng với thích khách này, một chút cũng không có lời.
Long Thiên thở dài một tiếng, thu kiếm cản lại.
"Đinh!", một tiếng va chạm vang lên. Lực lượng vô cùng hung mãnh phản chấn ngược lại cổ tay phải của hắn, khiến cánh tay tê dại, buộc phải thối lui hai bước mới hoàn toàn phá giải cỗ lực lượng trùng kích đáng sợ kia. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net
Nội công thật tinh thâm!
Long Thiên làm động tác thán phục, đồng thời trong lòng cũng trở nên ngưng trọng.
Thích khách mang mặt nạ thanh đồng kia là một cao thủ siêu tuyệt đáng sợ.
Hắn vốn luôn luôn cự kỳ tự tin vào tu vi của mình, cho dù là cao thủ siêu tuyệt cấp bậc thần tiên cũng không nhất định có thể đánh bại hắn trong vòng một hai chiêu, mà thích khách trước mắt này, thực sự là vô cùng đáng sợ.
- Đặng đại nhân, lui!
Hắn vừa bị đẩy lui, đồng thời miệng quát lên chói tai, lui về phía đại môn.
Đặng Phúc Điện thấy hắn bị thích khách dùng một mũi ám khí đẩy lui hai bước, lấy làm kinh hãi, vội vàng thối lui vào trong phòng.
Hắn rất rõ ràng tu vi của Long Thiên. Trên đại thảo nguyên này, thực sự không tìm ra một người có thể là đối thủ của hắn. Danh xưng đệ nhất dũng sĩ đại thảo nguyên là hoàn toàn xứng đáng. Ai ngờ tên thích khách mang mặt nạ thanh đồng kia lại càng thêm lợi hại, đáng sợ.
Long Thiên lui ra phía sau ba bước, thay thế vị trí của Đặng Phúc Điện, canh giữ ngoài cửa.
Chỉ là trong chớp mắt, vệ sĩ trong cung đã từ bốn phương tám hướng vọt tới, như thủy triều đánh về phía tên thích khách dám can đảm ám sát Đại Hãn kia.
Tên thích khách mang mặt nạ thanh đồng bước từng bước về phía Long Thiên. Mỗi lần tiến thêm một bước, đều khiến Long Thiên cảm thụ được áp lực trầm trọng vô cùng.
Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng, trường kiếm trong tay nâng chéo lên, thi triển kiếm quyết, bảo vệ trong cung.
Kiếm pháp sở học của hắn xưa nay đều là lấy công làm thủ. Cao thủ có thể buộc hắn chủ động áp dụng thế thủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Người trước mắt chính là một cao thủ cực kỳ đáng sợ.
Ngoài ra, mấy tên thích khách thủ hộ phía sau người mang mặt nạ thanh đồng đã cùng với rất nhiều vệ sĩ trong cung chém giết hỗn loạn thành một đoàn.
Trong số mấy thích khách kia, có một người vóc dáng gầy yếu, nhưng sự dũng mãnh của hắn khiến đám vệ sĩ trong cung vô cùng sợ hãi. Hắn quả thực chính là một Diêm La vương chuyên thu gặt mạng người.
Hắn che mặt bằng một miếng vải đen, trên tấm lưng có vẻ có chút đơn bạc đeo hai túi lớn phồng lên. Hai bàn tay đều mang bao tay màu vàng lóng lánh kỳ lạ.
Bàn tay liên tục cho vào trong túi với tốc độ nhanh không lời nào tả xiết, sau đó ném ra hơn mười mũi nhọn lạnh lẽo sắc bén, xuyên vào thân thể vạm vỡ của các vệ sĩ trong cung đang vọt tới.
Mỗi một lần hắn xuất thủ, chí ít đều có hơn năm, sáu tên thị vệ kêu thảm rồi ngã xuống. Hơn nữa, lực đạo phóng ra ám khí đều cực kỳ mạnh mẽ khiến cho các tấm thuẫn bằng thép mỏng đều không thể ngăn lại được, bị phá thành một lỗ hổng lớn, bắn vào trong thân thể.
Toàn bộ ám khí n đều có chứa kịch độc "kiến huyết phong hầu", vào người liền mất mạng.
Trên mặt đất chất đầy thi thể các binh sĩ, tuyệt đại bộ phận đều là chết dưới ám khí của thích khách kia. Nói hắn là tên đồ tể, là Diêm La vương thu gặt mạng người, thực sự không hề quá đáng chút nào.
Đối diện với cuộc ẩu đả vô cùng thảm liệt kia, Long Thiên ở bên này lại không hề có giao chiến.
Tuy nhiên, đối với Long Thiên mà nói, việc này so với giao thủ càng thống khổ, càng khó chịu hơn.
Mỗi một bước tiến lên phía trước của tên thích khách mang mặt nạ thanh đồng, sát khí vô cùng lạnh lẽo phát ra trên người hắn lại càn thêm bá đạo, kinh khủng, như bài sơn đảo hải, cuồn cuộn mà đến, áp bách hắn đến muốn nghẹt thở.
Thích khách này thật sự đáng sợ!
Không thể tiếp tục chống đỡ được khí thế đáng sợ, vô cùng sắc bén của thích khách, Long Thiên chỉ còn cách xuất kiếm công kích nhằm hóa giải thế áp bách kinh khủng đang muốn nghiền nát hắn kia.
Trường kiếm dài bảy thước tuôn ra vô số kiếm hoa sắc bén, bao phủ thích khách trong tầng tầng kiếm mang.
"Đinh!", một tiếng trong trẻo vang lên, kiếm quang đầy khắp bầu trời đột nhiên biến mất.
Long Thiên mau chóng lui lại một bước, khuôn mặt càng tái nhợt, thoáng hiện một vầng đỏ ửng như say rượu.
Thích khách tiến lên phía trước một bước, nhưng vẫn duy trì khoảng cách ba bước với hắn, trên bàn tay to lớn nắm chặt một ám khí đen ngòm.
Đối phương chỉ bằng vào miếng ám khí hai mặt này đã có thể ngăn trở một kiếm công kích sắc bén không gì sánh được của hắn.
Ánh mắt Long Thiên phát lạnh, thất thanh kinh hô:
- Ngươi... Là người của Thục trung Đường Môn?
Thục trung Đường Môn lấy ám khí, độc dược uy chấn giang hồ, tạo nghệ võ học cùng nội công tương đối yếu kém. Hiện tại ngoại trừ Đường Đại tiên sinh chấp chưởng Đường Môn, bởi vì năm đó gặp được kỳ ngộ mới có được công lực tinh thâm khiến người sợ hãi.
Bình luận truyện