Phong Lưu

Chương 292: Đại ác nhân




Đường Tiểu Đông làm bộ đau khổ, thương cảm nói:

- Mị nhi…

Lôi Mị ai một tiếng, thấp giọng nói:

- Mấy người Đường đại bá còn đang ở đây, huynh muốn hại chết người sao? Ngoan, nghe lời đi mà, tới khiđường xong, tùy huynh…

Xem ra đúng là không đùa rồi, Đường Tiểu Đông thất vọng rời đi.

Hắn trở lại phòng khách, mọi người đều mang rượu tới chúc, uống tới khi lảo đảo ngã trái đổ phải mới bỏ qua.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là gần trưa, nhớ lại cuộc hẹn hò với Phượng Cô Cô, hắn liền bật dậy rửa mặt, uống qua loa một ngụm trà lạnh, sau đó vội vã ra cửa.

Lúc này đây, hắn không mang theo sáu cận vệ. Dù sao sáu người bọn họ, mục tiêu quá lớn, cho nên chỉ có thể để Đường Mộc đi cùng.

Hắn xem như là khách quen của khách sạn này, vừa vào cửa, điếm tiểu nhị hoạt bát liền cười hì hì tiến lên, thấp giọng nói vài câu. Trong tay hắn lập tức có thêm một thỏi bạc khá nặng. Truyện Tiên Hiệp - truyenbathu.vn

Bước vào phòng, Đường Tiểu Đông nao nao, lập tức cười ha ha không ngớt.

Phượng Cô Cô trong trang phục mũ phượng khăn hồng, ngồi ngay ngắn ở mép giường.

Bố trí trong phòng, hiển nhiên là điếm tiểu nhị dựa theo yêu cầu của nàng mà thay đổi lại, biến nơi đây thành một gian động phòng cực kỳ ấn tượng.

Đường Tiểu Đông đang suy nghĩ làm cách nào mang đến cho nàng một hôn lễ nho nhỏ nhưng toàn vẹn, nhưng nàng đã tự mình an bài, đành phải theo nàng vậy.

Thấy bộ đồ cưới màu hồng đặt trên ghế, Đường Tiểu Đông biết là nàng chuẩn bị cho hắn, bèn lập tức mặc vào. Khi đeo bông hoa đỏ thẫm trên ngực, hắn liền biến thành một tân lang đúng nghĩa.

- Tiểu nương tử, ta tới rồi…

ường Tiểu Đông xoa xoa tay, vẻ mặt tràn đầy mê đắm.

Gần đây dục hỏa của hắn có chút lớn, phỏng chừng là do Tích Hoa Bí Quyết sắp đến bước đột phá.

Hết lần này tới lần khác, Kha Vân Tiên đang có mang không thể động vào, Lôi Mị lại bởi vì đám người Đường đại tiên sinh đến, lo lắng bị người thấy mất đi danh tiết, không chịu cho hắn lên giường.

Trưởng công chúa Ngọc Chân, Phượng Cô Cô, Hoắc Hàn Yên và Như Ý cho dù sẵn sàng bằng lòng, lại bởi vì một vài nguyên nhân, chuyện hẹn hò không được thuận tiện.

Kháo!

- Y…

Hắn mạnh mẽ chun chun mũi, chân mày cau lại, nụ cười tủm tỉm trên mặt trở nên cực kỳ cổ quái.

Một mũi nhọn lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt, trên mặt hắn lại tràn đầy dáng tươi cười nói:

- A, ta quên mất, tiểu nương tử, nàng chờ một chút. Ta sẽ quay lại nhanh thôi. Hắc hắc…

Đường Tiểu Đông quay lại cửa phòng, thấp giọng nói vài câu với Đường Mộc đang bảo vệ ngoài cửa. Sau khi đóng cửa phòng, hắn lững thững đi tới cửa sổ, mở rộng hai cánh cửa.

- Tiểu nương tử, ta tới rồi…

Đường Tiểu Đông đi tới trước giường, làm như vội vã vươn tay ra.

Một mũi nhọn lạnh lùng đột nhiên kịch liệt lóe lên, giống như một dải lụa, tập kích nơi yết hầu yếu hại của hắn.

Biến hóa quá đột ngột, khiến kẻ khác trở tay không kịp.

Ngay trong nháy mắt Phượng Cô Cô đột nhiên động thủ, Đường Mộc bất ngờ từ ngoài song cửa nhảy vào. Người còn đang lơ lửng giữa không trung, hai đạo hàn mang đã nhanh như thiểm điện từ tay hắn bắn vụt ra.

Mặc dù Đường Tiểu Đông đã có phòng bị, nhưng thích khách xuất thủ quá nhanh, hắn chỉ kịp lui ra sau nửa bước.

"Đốc" một tiếng, chủy thủ vô cùng sắc bén đâm vào áo giáp chống đạn trên người hắn, phát ra tiếng kêu trầm muộn kỳ dị.

- A…

Thích khách kêu lên một tiếng đau đớn, ngã lăn trên mặt đất. Khăn hồng bay qua một bên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.

Đường Tiểu Đông không thèm nhìn dung mạo nữ nhân kia, cúi đầu xuống giường tìm kiếm. Trên giường trống không, không còn ai khác.

- A Mộc, mau lục soát!

Hai người vội vã lục tung một hồi, những nơi có thể giấu người đều đã tìm qua, nhưng cũng không phát hiện chút dấu vết nào của Phượng Cô Cô. Sắc mặt Đường Tiểu Đông đã trở nên rất khó coi, đôi mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo.

- A Mộc, cứu nàng tỉnh lại.

Đường Mộc điểm trên người thích khách mấy chỉ, lấy từ trong miệng nàng ra một dược hoàn màu đen, sau đó thối lui qua một bên.

Thích khách kia chỉ vị Đường Mộc phóng ám khí phong bế huyệt đạo, một khi giải huyệt liền có thể khôi phục lại bình thường. Tuy nhiên kinh mạch đã bị phong bế, một chút khí lực cũng không sử dụng được.

Với tính cách của Đường Mộc, chỉ biết ra tay là giết người. Nếu không phải Đường Tiểu Đông phân phó hắn để nữ nhân này sống, giờ này nàng hẳn đã chết

Đường Tiểu Đông hung hăng xách nàng lên, ném lên trên giường, một chân đạp tại mép giường:

- Nói, ngươi đưa nàng đi đâu rồi?

Nữ thích khách hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý.

Thực ra nàng chỉ là một thiếu nữ. Trong mắt toát ra thần tình sợ hãi bất an, cho thấy nàng không phải loại sát thủ lãnh huyết đã trải qua huấn luyện tàn khốc.

Hai gò má Đường Tiểu Đông co rúm lại, ánh mắt trở nên vô cùng âm lãnh:

- Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi giấu nàng ở đâu rồi?

Thiếu nữ vẫn nghiêng đầu không thèm để ý. Bất giác một bàn tay to lớn nắm lấy người nàng, khiến nàng sợ hãi hét rầm lên:

- Ngươi… Ngươi… Muốn làm gì?

- Ta muốn làm gì?

Đường Tiểu Đông nhe răng cười độc ác:

- Ta muốn ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này.

Tiếng xé vải rít lên, cát phục (trang phục cô dâu) bị bàn tay to lớn của hắn xé rách một mảng, lộ ra xiêm y xanh nhạt bên trong.

- Đừng mà…

Thiếu nữ thét lên chói tai, cố sức giãy dụa, nhưng cổ nàng đã bị bàn tay to lớn của hắn đè chặt lấy, vùng vẫy thêm nữa cũng vô dụng.

Nàng vốn là một thiếu nữ bốc đồng, làm việc hoàn toàn là theo cảm tính, không hề suy nghĩ hậu quả một khi thất bại. Hiện tại, hành động thô bạo, hạ lưu của tên ác nhân khiến nàng vô cùng sợ hãi.

Bàn tay to lớn bỗng nhiên hơi phát lực, khiến thiếu nữ lật người lại, biến thành nằm úp sấp trên giường. Một bàn chân to lớn của hắn nặng nề đạp lên thắt lưng thiếu nữ, không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc.

Thiếu nữ chỉ có thể nằm úp sấp trên giường, bất lực giãy giụa, khóc lóc van xin, cát phục rách nát.

Cảm giác ma thủ của ác nhân kéo váy bên hông của nàng lên, khiến nàng sợ đến hồn phi phách tán, kêu lên:

- Đừng mà… Xin ngươi… Ô… Ô…

- Ta nói… Ta nói… Ô…

Nàng sợ bị ác nhân làm vấy bẩn sự thuần khiết, cuối cùng đành khuất phục.

"Ba!", một tiếng giòn tan vang lên, thiếu nữ thống khổ khóc thét lên một tiếng

Đường Tiểu Đông hung hăng vỗ một cái lên phong đồn mê người của nàng, trầm giọng quát:

- Nói!

- Bị… Đồng bạn của ta… Mang đi rồi… Hiện tại ta… Cũng không biết…. Bọn họ… Ở đâu…Ô ô….

- Cái gì?

Sắc mặt Đường Tiểu Đông phát lạnh, lửa giận bùng phát, lại mạnh mẽ tát hơn mười cái lên phong đồn mê người của thiếu nữ, đánh tới mức thiếu nữ gào thét thảm thiết không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện