Phong Lưu
Tên cường đạo đó xuất quỷ nhập thần, hành tung phiêu hốt bất định, muốn bắt được hắn, nhất định phải nắm rõ hành tung của hắn mới được. Như vậy Vương gia nhất định sẽ thiết kế một bẫy rập dẫn dụ kẻ địch cắn câu. Về phần kế sách thì không biết sẽ thế nào.
Vẻ mặt Tần Thì Phong tựa hồ không quan tâm, cười ha ha nói:
- Đều là tin đồn bừa bãi nhảm nhí, có gì đáng lo lắng chứ? Cha con Vương gia dù khôn khéo hơn nữa cũng không thể nào ngờ được chúng ta bỏ gần tìm xa, mạo hiểm tới tận An Bình để cướp thương đội.
Theo thám tử đi do thám về cho biết, thương đội đi An Bình của Vương gia có hai đội, thời gian xuất phát cách nhau hai ngày. Tần Thì Phong dự định sẽ cướp đoạt đội thứ hai.
Bên mình một đông một tây giáp công tập kích bất ngờ, cao thủ Vương gia có nhiều hơn nữa cũng không thể b phòng khắp xung quanh. Chỉ cần kế hoạch chu đáo, cẩn thận, hành động mau lẹ, theo lý mà nói sẽ không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhìn ánh mắt tham lam của Tần Thì Phong, Đường Tiểu Đông cười khổ không ngớt, khó trách người khác đặt cho hắn biệt danh "Nhạn quá bạt mao".
Cùng hắn nghiên cứu lại kế hoạch tập kích, quả thực không chê vào đâu được. Chỉ là không biết tại sao, trong lòng Đường Tiểu Đông dường như vẫn có một cảm giác khó chịu, không thoải mái, đành phải luôn luôn dặn hắn, một khi thất bại, lập tức bỏ chạy, cần phải đặt sự an toàn lên trên hết, khi hành động tốt nhất là nên phái càng nhiều cao thủ càng tốt.
Tần Thì Phong cười ha ha nói:
- Hiền chất yên tâm! Tuy rằng Tần ngũ thúc của ngươi thăm tài, nhưng cũng rất sợ chết. Hắc hắc…
Nói xong cười ha ha rời đi.
Chỉ cần là người sợ chết, lúc hành động sẽ thường cẩn thận hơn một chút.
Có những lời này của hắn, Đường Tiểu Đông ít nhiều cũng cảm thấy yên lòng.
Đi tới diễn võ trường, thấy Tần Thiên Bảo đã ở đó túc cầu. Tên này ỷ vào thân pháp "Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ", dẫn bóng xa gấp đôi người bình thường.
Đường Điềm, Lý Đằng Giao cũng đang ở trên diễn võ trường góp vui, nói cười hỉ hả, hoàn toàn không có chút bộ dáng thành thục rụt rè của thiếu nữ trưởng thành.
Đường Tiểu Đông thấy vậy hai mắt sáng lên. Người này quả thực có thiên phú túc cầu trời sinh.
Ngay lập tức gợi ý mời hắn gia nhập đội bóng cùng nhau luyện tập, đồng thời truyền lại bộ pháp "Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ" cho mọi người. Thời gian không còn nhiều, đành trông vào ngộ tính của từng người vậy.
Bộ pháp này vô cùng quỷ dị, mọi người đều đã từng thấy qua. Nếu có thể học được, suốt đời tha hồ hưởng thụ. Mọi người nghe vậy đều lập tức hăng hái tinh thần.
Lúc này đã là cuối thu, thời tiết vô cùng mát mẻ, vậy mà những người luyện tập vẫn đầu đầy mồ hôi. Hà Hiểu Nguyệt bưng mấy thùng sữa đậu nành đi tới.
Để đoạt giải quán quân, mọi người đều liều mạng luyện tập, vô cùng chăm chú, khiến Đường Tiểu Đông rất thoả mãn.
Trong trận đấu ngày hôm sau, Đội Tinh Anh lại dùng chiến thuật phòng ngự phản công giao chiến cùng đối thủ. Thế trận phòng ngự dày đặc khiến đối thủ không cách nào chọc thủng, trận đấu trở nên vô cùng tẻ nh
Đã qua nửa trận, tỷ số hai bên vẫn là 0-0. Đường Tiểu Đông tuyệt không lo lắng. Chỉ là, loại cảm giác bồn chồn không yên trong lòng lại vô cùng mạnh mẽ, khiến hắn không khỏI lo lắng cho hành động của đám người Tần Thì Phong. Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - https://truyenbathu.net
An Bình, vốn là một trấn khá lớn, cùng Trường An và Tây Nam kết hợp thành ba địa điểm trọng yếu.
Thương đội của Vương gia sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn tại trấn An Bình, lại tiếp tục lên đường.
Bởi vì liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hộ vệ bảo tiêu của thương đội này đều đề cao cảnh giác, khi rời xa An Bình đều nhất tề rút đao kiếm khỏi vỏ. Đồng thời còn trang bị cả diệp thuẫn, trường cung đề phòng bất trắc.
Trên quan đạo, người buôn bán qua lại nối dài không dứt, không ít người kết thành đội ngũ mà đi. Mọi người cùng hỗ trợ nhau ứng chiến, ít nhiều cũng có cảm giác an toàn.
Sau một ngày đi đường, người kiệt sức, ngựa hết hơi, lối rẽ phía trước có một khách điếm, mọi người đều vào đó nghỉ chân.
Lại tiếp tục đi về phía trước hơn hai mươi dặm sẽ đến thành Khánh An, cho dù đi chậm, trước khi mặt trời lặn cũng có thể tới nơi.
Nói là tiểu điếm, kỳ thực chỉ là trên bãi đất trống ven đường dựng tạm một túp lều nhỏ che mưa nắng mà thôi.
Trong bãi đất bằng phẳng, bày ra hơn mười cái bàn, vậy là có thể thành một tiểu điếm giản dị.
Tuy rằng đơn sơ, nhưng do vị trí thuận tiện, cũng thu hút được khá nhiều thương đội đi đường, sinh ý vô cùng thịnh vượng.
Trong căn phòng làm bằng cây cỏ đang ngồi không ít khách nhân, có người ăn cơm, uống rượu, cũng có người uống trà, túm năm tụm ba thành từng nhóm nói chuyện phiếm.
Thương đội của Vương gia cũng dừng lại nghỉ ngơi. Hộ vệ bảo chiêu xuống ngựa, nhanh nhẹn tiến vào trong nghỉ ngơi.
Tiểu nhị ân cần châm cho mỗi người một ly trà giải khát, sau đó bưng tới mấy mâm rượu và thức ăn.
Thời đại này, mọi người đều ưa thích uống rượu. Nam nhân cũng xem rượu là phương tiện giải khát. Anh hùng hảo hán bước chân vào giang hồ càng uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt lớn.
Lĩnh đội của Vương gia lúc này chính là người mà Vương Ngạo Phong vô cùng nể trọng, Công Tôn Diễm.
Khuôn mặt hắn gầy gò, hai mắt thỉnh thoảng lóe ra quang mang lạnh lẽo, dưới cằm là chòm râu ba chỏm khá dài, người ta ấn tượng là người ổn trọng, giỏi giang.
Nghe nói Thất Xích Thanh Phong chưởng của hắn đã luyện tới xuất thần nhập hóa, trong Vương phủ không mấy người có thể địch lại.
Hắn sải bước tiến vào nhà cỏ, ánh mắt lạnh lùng đảo quả từng người, sau đó mới ngồi xuống ghế.
Đúng lúc này, lại có năm kỵ sĩ chạy tới. Ba nam hai nữ nhảy xuống chiến mã, đi tới nhà cỏ.
Trong số đó, một nữ tử mặc lan sam có khí chất xuất trần thoát tục, khiến người khác nhìn vào có cảm giác bị khuynh đảo, nhất thời như ngừng thở.
Tay trái nàng dắt theo một nữ đồng vô cùng khả ái, cùng ngồi xuống một chiếc bàn trống.
Điếm tiểu nhị ân cần bước lên chào hỏi.
- Tỷ tỷ, thúc thúc béo kia không ở đây sao?
Nữ đồng lắc lắc tay nữ tử lan sam, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.
Nữ tử lan sam ngẩn ra, quay đầu nhìn ông chủ đang ngồi trước quầy.
Ông chủ là một lão giả cao gầy, hai mắt đang híp lại, bộ dáng như đang mệt mỏi buồn ngủ.
Nữ tử lan sam khẽ chau mày, vẻ mặt có chút cổ quái.
Công Tôn Diễm bưng bát rượu đang định uống, nghe nữ đồng nói như vậy, trong lòng đột nhiên cảnh giác, buông bát rượu, theo bản năng nhìn về phía quầy.
Biểu tình cổ quái trên mặt nữ tử lan sam làm hắn khẽ nhíu mày, đưa tay ngăn cản thủ hạ đang chuẩn bị ăn cơm uống rượu.
Công Tôn Diễm đứng lên, bước về phía chưởng quầy.
Mới đi được phân nửa, lại nghe phía sau truyền đến âm thanh quái dị, hắn vội vàng nhìn lại, không khỏi hoảng sợ biến sắc.
Chương 307: Hắc điếm
Tên cường đạo đó xuất quỷ nhập thần, hành tung phiêu hốt bất định, muốn bắt được hắn, nhất định phải nắm rõ hành tung của hắn mới được. Như vậy Vương gia nhất định sẽ thiết kế một bẫy rập dẫn dụ kẻ địch cắn câu. Về phần kế sách thì không biết sẽ thế nào.
Vẻ mặt Tần Thì Phong tựa hồ không quan tâm, cười ha ha nói:
- Đều là tin đồn bừa bãi nhảm nhí, có gì đáng lo lắng chứ? Cha con Vương gia dù khôn khéo hơn nữa cũng không thể nào ngờ được chúng ta bỏ gần tìm xa, mạo hiểm tới tận An Bình để cướp thương đội.
Theo thám tử đi do thám về cho biết, thương đội đi An Bình của Vương gia có hai đội, thời gian xuất phát cách nhau hai ngày. Tần Thì Phong dự định sẽ cướp đoạt đội thứ hai.
Bên mình một đông một tây giáp công tập kích bất ngờ, cao thủ Vương gia có nhiều hơn nữa cũng không thể b phòng khắp xung quanh. Chỉ cần kế hoạch chu đáo, cẩn thận, hành động mau lẹ, theo lý mà nói sẽ không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhìn ánh mắt tham lam của Tần Thì Phong, Đường Tiểu Đông cười khổ không ngớt, khó trách người khác đặt cho hắn biệt danh "Nhạn quá bạt mao".
Cùng hắn nghiên cứu lại kế hoạch tập kích, quả thực không chê vào đâu được. Chỉ là không biết tại sao, trong lòng Đường Tiểu Đông dường như vẫn có một cảm giác khó chịu, không thoải mái, đành phải luôn luôn dặn hắn, một khi thất bại, lập tức bỏ chạy, cần phải đặt sự an toàn lên trên hết, khi hành động tốt nhất là nên phái càng nhiều cao thủ càng tốt.
Tần Thì Phong cười ha ha nói:
- Hiền chất yên tâm! Tuy rằng Tần ngũ thúc của ngươi thăm tài, nhưng cũng rất sợ chết. Hắc hắc…
Nói xong cười ha ha rời đi.
Chỉ cần là người sợ chết, lúc hành động sẽ thường cẩn thận hơn một chút.
Có những lời này của hắn, Đường Tiểu Đông ít nhiều cũng cảm thấy yên lòng.
Đi tới diễn võ trường, thấy Tần Thiên Bảo đã ở đó túc cầu. Tên này ỷ vào thân pháp "Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ", dẫn bóng xa gấp đôi người bình thường.
Đường Điềm, Lý Đằng Giao cũng đang ở trên diễn võ trường góp vui, nói cười hỉ hả, hoàn toàn không có chút bộ dáng thành thục rụt rè của thiếu nữ trưởng thành.
Đường Tiểu Đông thấy vậy hai mắt sáng lên. Người này quả thực có thiên phú túc cầu trời sinh.
Ngay lập tức gợi ý mời hắn gia nhập đội bóng cùng nhau luyện tập, đồng thời truyền lại bộ pháp "Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ" cho mọi người. Thời gian không còn nhiều, đành trông vào ngộ tính của từng người vậy.
Bộ pháp này vô cùng quỷ dị, mọi người đều đã từng thấy qua. Nếu có thể học được, suốt đời tha hồ hưởng thụ. Mọi người nghe vậy đều lập tức hăng hái tinh thần.
Lúc này đã là cuối thu, thời tiết vô cùng mát mẻ, vậy mà những người luyện tập vẫn đầu đầy mồ hôi. Hà Hiểu Nguyệt bưng mấy thùng sữa đậu nành đi tới.
Để đoạt giải quán quân, mọi người đều liều mạng luyện tập, vô cùng chăm chú, khiến Đường Tiểu Đông rất thoả mãn.
Trong trận đấu ngày hôm sau, Đội Tinh Anh lại dùng chiến thuật phòng ngự phản công giao chiến cùng đối thủ. Thế trận phòng ngự dày đặc khiến đối thủ không cách nào chọc thủng, trận đấu trở nên vô cùng tẻ nh
Đã qua nửa trận, tỷ số hai bên vẫn là 0-0. Đường Tiểu Đông tuyệt không lo lắng. Chỉ là, loại cảm giác bồn chồn không yên trong lòng lại vô cùng mạnh mẽ, khiến hắn không khỏI lo lắng cho hành động của đám người Tần Thì Phong. Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - https://truyenbathu.net
An Bình, vốn là một trấn khá lớn, cùng Trường An và Tây Nam kết hợp thành ba địa điểm trọng yếu.
Thương đội của Vương gia sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn tại trấn An Bình, lại tiếp tục lên đường.
Bởi vì liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hộ vệ bảo tiêu của thương đội này đều đề cao cảnh giác, khi rời xa An Bình đều nhất tề rút đao kiếm khỏi vỏ. Đồng thời còn trang bị cả diệp thuẫn, trường cung đề phòng bất trắc.
Trên quan đạo, người buôn bán qua lại nối dài không dứt, không ít người kết thành đội ngũ mà đi. Mọi người cùng hỗ trợ nhau ứng chiến, ít nhiều cũng có cảm giác an toàn.
Sau một ngày đi đường, người kiệt sức, ngựa hết hơi, lối rẽ phía trước có một khách điếm, mọi người đều vào đó nghỉ chân.
Lại tiếp tục đi về phía trước hơn hai mươi dặm sẽ đến thành Khánh An, cho dù đi chậm, trước khi mặt trời lặn cũng có thể tới nơi.
Nói là tiểu điếm, kỳ thực chỉ là trên bãi đất trống ven đường dựng tạm một túp lều nhỏ che mưa nắng mà thôi.
Trong bãi đất bằng phẳng, bày ra hơn mười cái bàn, vậy là có thể thành một tiểu điếm giản dị.
Tuy rằng đơn sơ, nhưng do vị trí thuận tiện, cũng thu hút được khá nhiều thương đội đi đường, sinh ý vô cùng thịnh vượng.
Trong căn phòng làm bằng cây cỏ đang ngồi không ít khách nhân, có người ăn cơm, uống rượu, cũng có người uống trà, túm năm tụm ba thành từng nhóm nói chuyện phiếm.
Thương đội của Vương gia cũng dừng lại nghỉ ngơi. Hộ vệ bảo chiêu xuống ngựa, nhanh nhẹn tiến vào trong nghỉ ngơi.
Tiểu nhị ân cần châm cho mỗi người một ly trà giải khát, sau đó bưng tới mấy mâm rượu và thức ăn.
Thời đại này, mọi người đều ưa thích uống rượu. Nam nhân cũng xem rượu là phương tiện giải khát. Anh hùng hảo hán bước chân vào giang hồ càng uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt lớn.
Lĩnh đội của Vương gia lúc này chính là người mà Vương Ngạo Phong vô cùng nể trọng, Công Tôn Diễm.
Khuôn mặt hắn gầy gò, hai mắt thỉnh thoảng lóe ra quang mang lạnh lẽo, dưới cằm là chòm râu ba chỏm khá dài, người ta ấn tượng là người ổn trọng, giỏi giang.
Nghe nói Thất Xích Thanh Phong chưởng của hắn đã luyện tới xuất thần nhập hóa, trong Vương phủ không mấy người có thể địch lại.
Hắn sải bước tiến vào nhà cỏ, ánh mắt lạnh lùng đảo quả từng người, sau đó mới ngồi xuống ghế.
Đúng lúc này, lại có năm kỵ sĩ chạy tới. Ba nam hai nữ nhảy xuống chiến mã, đi tới nhà cỏ.
Trong số đó, một nữ tử mặc lan sam có khí chất xuất trần thoát tục, khiến người khác nhìn vào có cảm giác bị khuynh đảo, nhất thời như ngừng thở.
Tay trái nàng dắt theo một nữ đồng vô cùng khả ái, cùng ngồi xuống một chiếc bàn trống.
Điếm tiểu nhị ân cần bước lên chào hỏi.
- Tỷ tỷ, thúc thúc béo kia không ở đây sao?
Nữ đồng lắc lắc tay nữ tử lan sam, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.
Nữ tử lan sam ngẩn ra, quay đầu nhìn ông chủ đang ngồi trước quầy.
Ông chủ là một lão giả cao gầy, hai mắt đang híp lại, bộ dáng như đang mệt mỏi buồn ngủ.
Nữ tử lan sam khẽ chau mày, vẻ mặt có chút cổ quái.
Công Tôn Diễm bưng bát rượu đang định uống, nghe nữ đồng nói như vậy, trong lòng đột nhiên cảnh giác, buông bát rượu, theo bản năng nhìn về phía quầy.
Biểu tình cổ quái trên mặt nữ tử lan sam làm hắn khẽ nhíu mày, đưa tay ngăn cản thủ hạ đang chuẩn bị ăn cơm uống rượu.
Công Tôn Diễm đứng lên, bước về phía chưởng quầy.
Mới đi được phân nửa, lại nghe phía sau truyền đến âm thanh quái dị, hắn vội vàng nhìn lại, không khỏi hoảng sợ biến sắc.
Bình luận truyện