Phong Nguyệt Trái
Chương 24: Vĩ thanh
Ở địa phủ, bên cầu Nại Hà, quỷ dịch phụ trách đưa quỷ hồn qua Hoàng Tuyền, cứ lặng lẽ chèo thuyền.
Hắn ở Hoàng Tuyền đưa đò đã mấy trăm năm. Vì sao bị phạt làm quỷ dịch, nguyên do đã không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ khi hồn hắn quay trở về địa phủ, Diêm Vương kinh ngạc nói: “Từ lúc khai thiên lập địa đến nay, đây là lần đầu tiên chứng kiến một thần tiên bị sét đánh chết”
Xung quanh truyền đến mấy tiếng cười nhạo, mà hắn cũng chỉ cúi đầu không nói.
“Ngươi thân là thổ địa một phương, lại cùng một con hồ tinh dây dưa không rõ, còn tự ý chắn thiên kiếp cho nó, đã biết tội của mình?”
Hắn thấp giọng nói: “Nguyện chịu Diêm Quân trách phạt”
Diêm Vương nhìn hắn, uy nghiêm nói: “Phạt ngươi làm quỷ dịch, đưa đò nơi Hoàng Tuyền, vĩnh viễn không được nhập luân hồi, đi đi”
Tiếng nói vừa dứt, liền có quỷ soa kéo hắn lôi đi. Lục Cận cũng không giãy dụa, chỉ mơ hồ nghĩ, vĩnh viễn không được nhập luân hồi, nghĩa là vĩnh viễn phải ở lại địa phủ này ư?
Cũng tốt… Quên đi tất thảy mọi sự phát sinh ở nhân gian, quên đi Tần Thanh, vĩnh viễn ở lại nơi không bao giờ còn nhìn thấy ánh mặt trời này.
Cũng không còn phải nếm trải yêu hận vướng mắc.
Ngây ngốc qua không biết mấy trăm năm, lại nghênh đón thọ đản Địa Tạng Vương [1]. Oan hồn địa phủ thoát khỏi mười tám tầng địa ngục, tẩy sạch tội nghiệt, một lần nữa có được cơ hội đầu thai, mà hắn cũng lần thứ hai được gọi tới điện Diêm Vương.
Diêm Vương nói hắn mấy trăm năm này, tận tâm chức trách, coi như đã chịu đủ nghiêm phạt. Hôm nay cho phép hắn một lần nữa nhập luân hồi, tẩy tẫn quá khứ, tái thế làm người.
Lục Cận hoảng hốt, tẩy tẫn quá khứ? Tất thảy mọi việc mấy trăm năm trước, chẳng nhẽ từ đây tan thành mây khói? Không tự chủ được liền quỳ xuống: “Tội dân không cầu lại nhập luân hồi, chỉ cầu Diêm Quân cho phép sinh hồn [2] ta được rời khỏi địa phủ, trở về chốn cũ”
Diêm Vương ngạc nhiên nói: “Sinh hồn rời địa phủ? Ngươi muốn trở thành cô hồn dã quỷ sao?”
Lục Cận thấp giọng nói: “Nguyện hồn về chốn cũ, tan biến trong núi hoang, mong Diêm Quân thành toàn”
Lời này, rõ ràng là không dự định quay về địa phủ, cũng không muốn chuyển thế làm người, mà thà rằng hồn phách tan biến, trở về trong trời đất, cuối cùng hóa thành hư vô.
Diêm Vương nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “Xem ra ngươi bị phạt mấy trăm năm, vẫn không thoát khỏi tình chướng. Ngươi đã cố chấp muốn vậy, bản quân đáp ứng ngươi. Chỉ là ngươi sẽ không hối hận chứ?”
Lục Cận chấn động, mạnh mẽ gật đầu: “Tuyệt không hối hận”
Sau khi có được chấp thuận của Diêm Vương, Lục Cận liền rời khỏi địa phủ. Hắn phiêu đãng trở về Tề huyện, chốn cũ còn đó, nhưng nhân thế từ lâu đã thay triều hoán đại, cảnh còn người mất. Trên đường hướng về Tê Long sơn, dọc đường đi bắt gặp tòa miếu thổ địa lụp xụp kia, trải mấy trăm năm, vẫn là hoang vắng không chịu nổi, hương khói ảm đạm.
Không biết thổ địa nơi này, đã đổi thành ai tới làm?
Trong lòng mờ mịt, bất tri bất giác đã bay tới bên ngoài động phủ năm xưa, trông thấy một thân hồng y nam tử, trong lòng ôm một con hắc miêu, dung nhan như ngọc, mỹ mạo tuyệt trần, nhìn hắn mỉm cười.
Bên trong Tê Long sơn, chẳng biết từ bao giờ khắp bầu trời ngập tràn tuyết trắng bao phủ, bông tuyết bay phất phơ, trước nay chưa từng thấy tuyết rơi nhiều đến vậy. Mơ hồ đằng chân trời truyền đến tiếng loài rồng thét gào, lạnh lẽo thấm tận cốt tủy. Lục Cận không khỏi chấn động toàn thân.
“Án Chỉ Hoài…”
“Sơn thần thất tung từ lâu, Long Quân đã nhập ma”. Tần Thanh nhàn nhạt nói, “Mà ta, cuối cùng cũng đợi được ngươi, Lục Cận”
Mấy trăm năm qua, tại nhân gian điên cuồng tìm kiếm chuyển thế của hắn, gần như chờ đợi đã muốn tuyệt vọng, may mà, y không giống Long Quân kia, cuồng dại nhập ma, cuối cùng đợi được đến khi Lục Cận trở về.
Y vươn tay về phía Lục Cận, Lục Cận hơi nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, dường như đã mấy đời mấy kiếp, lại dường như mấy trăm năm này, hắn bất quá chỉ ly khai trong chốc lát, nay đã mỉm cười trở về.
Chú thích:
[1] Địa Tạng Vương: là vị Bồ Tát giáo chủ chốn u minh.
[2] sinh hồn: hồn phách người còn sống, hồn phách không nhập địa phủ.
Hắn ở Hoàng Tuyền đưa đò đã mấy trăm năm. Vì sao bị phạt làm quỷ dịch, nguyên do đã không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ khi hồn hắn quay trở về địa phủ, Diêm Vương kinh ngạc nói: “Từ lúc khai thiên lập địa đến nay, đây là lần đầu tiên chứng kiến một thần tiên bị sét đánh chết”
Xung quanh truyền đến mấy tiếng cười nhạo, mà hắn cũng chỉ cúi đầu không nói.
“Ngươi thân là thổ địa một phương, lại cùng một con hồ tinh dây dưa không rõ, còn tự ý chắn thiên kiếp cho nó, đã biết tội của mình?”
Hắn thấp giọng nói: “Nguyện chịu Diêm Quân trách phạt”
Diêm Vương nhìn hắn, uy nghiêm nói: “Phạt ngươi làm quỷ dịch, đưa đò nơi Hoàng Tuyền, vĩnh viễn không được nhập luân hồi, đi đi”
Tiếng nói vừa dứt, liền có quỷ soa kéo hắn lôi đi. Lục Cận cũng không giãy dụa, chỉ mơ hồ nghĩ, vĩnh viễn không được nhập luân hồi, nghĩa là vĩnh viễn phải ở lại địa phủ này ư?
Cũng tốt… Quên đi tất thảy mọi sự phát sinh ở nhân gian, quên đi Tần Thanh, vĩnh viễn ở lại nơi không bao giờ còn nhìn thấy ánh mặt trời này.
Cũng không còn phải nếm trải yêu hận vướng mắc.
Ngây ngốc qua không biết mấy trăm năm, lại nghênh đón thọ đản Địa Tạng Vương [1]. Oan hồn địa phủ thoát khỏi mười tám tầng địa ngục, tẩy sạch tội nghiệt, một lần nữa có được cơ hội đầu thai, mà hắn cũng lần thứ hai được gọi tới điện Diêm Vương.
Diêm Vương nói hắn mấy trăm năm này, tận tâm chức trách, coi như đã chịu đủ nghiêm phạt. Hôm nay cho phép hắn một lần nữa nhập luân hồi, tẩy tẫn quá khứ, tái thế làm người.
Lục Cận hoảng hốt, tẩy tẫn quá khứ? Tất thảy mọi việc mấy trăm năm trước, chẳng nhẽ từ đây tan thành mây khói? Không tự chủ được liền quỳ xuống: “Tội dân không cầu lại nhập luân hồi, chỉ cầu Diêm Quân cho phép sinh hồn [2] ta được rời khỏi địa phủ, trở về chốn cũ”
Diêm Vương ngạc nhiên nói: “Sinh hồn rời địa phủ? Ngươi muốn trở thành cô hồn dã quỷ sao?”
Lục Cận thấp giọng nói: “Nguyện hồn về chốn cũ, tan biến trong núi hoang, mong Diêm Quân thành toàn”
Lời này, rõ ràng là không dự định quay về địa phủ, cũng không muốn chuyển thế làm người, mà thà rằng hồn phách tan biến, trở về trong trời đất, cuối cùng hóa thành hư vô.
Diêm Vương nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “Xem ra ngươi bị phạt mấy trăm năm, vẫn không thoát khỏi tình chướng. Ngươi đã cố chấp muốn vậy, bản quân đáp ứng ngươi. Chỉ là ngươi sẽ không hối hận chứ?”
Lục Cận chấn động, mạnh mẽ gật đầu: “Tuyệt không hối hận”
Sau khi có được chấp thuận của Diêm Vương, Lục Cận liền rời khỏi địa phủ. Hắn phiêu đãng trở về Tề huyện, chốn cũ còn đó, nhưng nhân thế từ lâu đã thay triều hoán đại, cảnh còn người mất. Trên đường hướng về Tê Long sơn, dọc đường đi bắt gặp tòa miếu thổ địa lụp xụp kia, trải mấy trăm năm, vẫn là hoang vắng không chịu nổi, hương khói ảm đạm.
Không biết thổ địa nơi này, đã đổi thành ai tới làm?
Trong lòng mờ mịt, bất tri bất giác đã bay tới bên ngoài động phủ năm xưa, trông thấy một thân hồng y nam tử, trong lòng ôm một con hắc miêu, dung nhan như ngọc, mỹ mạo tuyệt trần, nhìn hắn mỉm cười.
Bên trong Tê Long sơn, chẳng biết từ bao giờ khắp bầu trời ngập tràn tuyết trắng bao phủ, bông tuyết bay phất phơ, trước nay chưa từng thấy tuyết rơi nhiều đến vậy. Mơ hồ đằng chân trời truyền đến tiếng loài rồng thét gào, lạnh lẽo thấm tận cốt tủy. Lục Cận không khỏi chấn động toàn thân.
“Án Chỉ Hoài…”
“Sơn thần thất tung từ lâu, Long Quân đã nhập ma”. Tần Thanh nhàn nhạt nói, “Mà ta, cuối cùng cũng đợi được ngươi, Lục Cận”
Mấy trăm năm qua, tại nhân gian điên cuồng tìm kiếm chuyển thế của hắn, gần như chờ đợi đã muốn tuyệt vọng, may mà, y không giống Long Quân kia, cuồng dại nhập ma, cuối cùng đợi được đến khi Lục Cận trở về.
Y vươn tay về phía Lục Cận, Lục Cận hơi nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, dường như đã mấy đời mấy kiếp, lại dường như mấy trăm năm này, hắn bất quá chỉ ly khai trong chốc lát, nay đã mỉm cười trở về.
Chú thích:
[1] Địa Tạng Vương: là vị Bồ Tát giáo chủ chốn u minh.
[2] sinh hồn: hồn phách người còn sống, hồn phách không nhập địa phủ.
Bình luận truyện