Phù Dung Vương Phi

Chương 115: Lòng nghi ngờ



Lạnh Thành, Lưu Vân sơn trang.

Di Nguyệt, Trừng Nguyệt và Lục Phù ở trong phòng đọc sách nghị sự, lần này Lục Phù đến Lạnh Thành, trên danh nghĩa chủ yếu là lấy thân phận của Minh Nguyệt phu nhân mà đến, cùng Dao Quang bàn về chuyện vận chuyển lá trà trong U

Chuyện này căn bản không cần Lục Phù cố ý đi Lạnh Thành một chuyến, vì đó đều là chuyện làm ăn của nàng, tuỳ tiện giải quyết như thế nào cũng được. Nhưng Trừng Nguyệt và Di Nguyệt nói, người của Tô gia sắp tới Lạnh Thành vì vậy nàng luôn tiện đến gặp họ. Nhiều năm trôi qua như vậy, ngoài Ly Nguyệt, nàng chưa từng phái người của Phù Dung các và Tô gia đi U Thành. Họ đã nói rõ với nàng không có tin tức của Sở Cảnh Mộc, nhưng nàng vẫn không muốn họ tới thăm.

Hiện giờ Duệ Duệ và Khuynh Thành đã bốn tuổi, người của Tô gia dĩ nhiên rất nhớ họ, Lục Phù vốn dự tính chỉ đến một mình, nhưng…. cuối cùng vẫn dẫn hai đứa con đi theo.

Di Nguyệt vừa trở thành mẫu thân, khí chất lạnh lùng phai nhạt rất nhiều, vẻ thản nhiên trên mặt đã thêm nét dịu dàng. Trừng Nguyệt vẫn giữ nguyên dáng vẻ lang bạt, tuy nhiên ánh mắt trở nên trầm ổn hơn.

“Nương và phụ thân của ta khi nào đến đây?” Đây là nguyên nhân chủ yếu của nàng khi quyết định đi Lạnh Thành, vì nàng muốn gặp các vị mẫu thân.

“Họ đang trên đường đi, Thất phu nhân nói nhất định phải chờ họ đến người mới có thể đi” Di Nguyệt cười cười.

“Có lẽ phải nói như thế này, các vị phụ nhân nói, người có thể trở về, nhưng phải để lại hai đứa nhỏ…”Trừng Nguyệt trêu ghẹo, khuôn mặt tuấn tú lóe lên vẻ hiền hòa không giống của một sát thủ. Có thể vì hắn đã làm phụ thân, có hứng thú với trẻ con, đáng tiếc con của hắn còn mang tả nếu không sẽ có cơ hội chơi đùa với con nàng rồi.

Lục Phù bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn không dấu được ý cười, buồn cười liếc về phía họ “Nếu đã đến đây, để nương và phụ thân gặp chúng một lần đi. Quả thật có lỗi với phụ mẫu, không biết thân thể của hai người tốt không!”

“Yên tâm đi, họ tốt lắm, nếu Đại phu nhân nhìn thấy tiểu tử kia, tật xấu gì cũng đều hết sạch! Đúng rồi phu nhân, muốn chúng ta huấn luyện Duệ Duệ không, để Phù Dung các có người kế thừa, vừa vặn có thiếu gia và tiểu thư, vì vậy…” Di Nguyệt và Trừng Nguyệt liếc nhau hỏi thử.

“Duệ Duệ thích yên tĩnh!” Lục Phù cười nói, đứa nhỏ của mình nàng hiểu hơn ai hết, đưa mắt liếc họ một cái “Thật ra Phù Dung các, ngươi và Sở Nguyệt, Trừng Nguyệt, Ly Nguyệt, mặc kệ là do đứa nhỏ của ai kế thừa cũng tốt cả thôi.”

Phù Dung các, trước kia khi Thất phu nhân giao cho nàng, bởi vì muốn báo thù nên nàng mới khiến nó lớn mạnh trở thành cục diện như ngày nay, không phải người có năng lực căn bản không thể nắm giữ được. Nếu để cho đứa nhỏ của nàng kế thừa, dĩ nhiên phải đối mặt với nhiều chuyện ghê tởm, đấu tranh và âm mưu…Trên thương trường, nếu không ngụy trang, làm sao có thể ứng phó được? Nàng đang đi trên con đường đó, không muốn đứa nhỏ của mình cùng đi chung con đường ấy.

Nàng muốn chúng không sầu không lo, vui vẻ lớn lên….

“Như vậy không được!” Di Nguyệt nhanh chóng ngắt lời nàng, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp trở nên kiên quyết “Chúng ta đã thương lương qua với Sở Nguyệt, Ly Nguyệt, mọi người đều nhất trí cho rằng để thiếu gia kế thừa thích hợp hơn, về sau con của chúng ta cũng là phần tử của Phù Dung các, đều sẽ giúp đỡ thiếu gia.”

“Di Nguyệt……”

“Phu nhân, người không cần phải nói thêm, cứ quyết định như vậy là được rồi!” Trừng Nguyệt cũng cười nói, giọng điệu không để cho ai phản đối. Bọn họ dành lấy giang sơn, tự nhiên cũng phải do họ đề cử người kế thừa, ngoài đứa nhỏ của Lục Phù, ai kế thừa họ cũng sẽ không đồng ý.

“Cứ để xuôi theo tự nhiên, không sao cả” nàng thản nhiên cười nói như cũ.

“Chờ xem những lời này…” Di Nguyệt nhếch môi, môi hơi cong lên cười nói “Người cũng nói có thể xuôi theo tự nhiên, xem ánh mắt của tiểu thiếu gia, cũng biết không phải là người bình thường, về sau thành tựu nhất định không tầm thường, Phù Dung các giao cho thiếu gia, tuyệt đối có thể đảm nhiệm!

ze="4">Thành tựu không tầm thường……

Trong lòng Lục phù hơi có chút sầu khổ…… Ê ẩm, nghèn nghẹn……

Thành tựu không tầm thường thì như thế nào?

Nàng và Sở Cảnh Mộc cũng có thành tựu không tầm thường, nhưng họ vui vẻ sao? Có ai chịu nhiều đau khổ trong lòng hơn họ, vì một câu thành tựu không tầm thường….tưởng tượng phải trả giá như thế nào.

Nếu không vui vẻ, thành tựu chẳng qua chỉ là một sự châm chọc hoa lệ phụ trợ cho vẻ cô độc trong lòng. Vì vậy….

“Chuyện này, phải chờ xem ý nguyện của Duệ Duệ!” Hai đứa nhỏ của nàng, muốn chọn cuộc sống như thế nào, đều nằm trong tay chúng, nàng sẽ không can thiệp.

Di Nguyệt và Trừng Nguyệt nhìn nhau liếc một cái, khóe môi hơi cong lên, cười nói: “Phu nhân, hai ngày sau, muốn đi kiểm tra cửa hàng không? Ta bảo họ chuẩn bị sẵn sàng.”

“Chuyện này mấy năm nay không phải đều do ngươi và Trừng Nguyệt quản lý sao?” Lục Phù hơi nghi ngờ, từ khi ủy quyền, Di Nguyệt phụ trách ở Giang Nam và Sở Nguyệt ở Kinh Thành, hai người dù không có nàng cũng xử lý thật tốt.

Gương mặt xinh đẹp của Di Nguyệt mỉm cười uống một hớp trà, cười nói “Từ năm trước đến nay, ta vì mang thai mệt mỏi, tính tình của Trừng Nguyệt cũng không thích hợp lăn lộn trên thương trường, ta sợ vì hai ba câu bất hoà hắn sẽ lấy đầu người ta, vì vậy đều để cho Phương Đông Tình tiếp quản.”

“Phương Đông Tình?” đôi mắt đen láy của Lục Phù nheo lại, quét mắt về phía hai vợ chồng họ, nhìn họ thật sâu, theo thói quen, bàn tay gõ nhẹ trên mặt bàn trơn bóng, bình thản mở miệng hỏi “ Vì sao không phải là người của Phù Dung các?�

Giọng nói bình tĩnh nhưng khiến không khí thanh thản chung quanh hơi trở nên căng thẳng. Phương Đông Tình, nàng không hề biết hắn, kết quả hắn đã chiếm một vị trí không nhỏ trong vận tải đường thủy Dao Quang, tình huống này cho tới bây giờ chưa từng xảy ra.

Vận tải đường thủy Dao Quang không giống chuyện làm ăn của hiệu thuốc bắc hay quán rượu, vận tải đường thủy nắm trong tay từ Lạnh Thành đến Kinh Thành, hiện tại có thể là toàn bộ mạch máu trong tuyến đường thủy ở Giang Nam. Vì muốn kiềm chế Phượng Quân Úy và triều đình nên từ cấp bậc quản sự trở lên trong vận tải đường thủy đều do người của Phù Dung các đảm nhiệm.

Nhưng Phương Đông Tình này chẳng những không phải là người của Phù Dung các, hơn nữa cũng không phải là người lúc ban đầu của vận tải đường thủy. Nàng không biết một chút gì về hắn. Vì sao Di Nguyệt phải dùng hắn?

“Biết cách dùng người.” Di Nguyệt cười nói, “Trong lúc ta mang thai phải xử lý toàn bộ vận tải đường thủy và quán rượu, không phải một người có thể đảm nhiệm hết được. Phương Đông Tình, nói thật ra rất có năng lực, trước khi nhận việc tháng đầu tiên giải quyết sổ sách, ta nhìn xem quả thật khiến ta hoảng sợ. Phu nhân không biết đâu, kênh đào của Đồng Quan và Lạnh Thành người còn chưa ra lệnh khai thông, hắn đã đề cập qua với ta. Hơn nữa, đường hàng không kia, đều là do hắn một tay tạo nên. Hiện tại mặc dù lợi nhuận của nó kém Lạnh Thành và Kinh Thành nhưng cũng không thể xem thường…”

Sắc mặt Lục phù biến đổi vài lần, tâm trạng bình tĩnh giống như mặt hồ bị người ném một hòn đá nhỏ, tạo thành những gợn sóng lăn tăn từng đợt từng đợt, đó là khiếp sợ…Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, những tia sáng lạnh lẽo lóe lên.

“Có điều tra lai lịch của hắn không?” Lục Phù lạnh giọng hỏi.

Tuy rằng sự vụ của Phù Dung các hơn phân nữa đều giao cho Di Nguyệt và Sở Nguyệt giải quyết, đó là những người nàng tin tưởng, năng lực và sự quyết đoán của các nàng cũng có thể lèo lái được, mỗi chuyện không cần phải hỏi nàng, nhưng chuyện này thuộc loại tình huống đặc biệt. Người cầm quyền của vận tải đường thủy Dao Quang hơn phân nửa là người của Phù Dung các, nếu không cũng do Lục Phù tự mình thẩm định người vào Dao Quang.

Nhưng lúc này đây, Phương Đông Tình, trước đó một chút tin tức về hắn nàng cũng không nhận được. Di Nguyệt chưa từng đề cập qua người này, hoài nghi tự nhiên nảy sinh trong lòng nàng!

Đồng Quan là trạm kiểm soát của Phượng Thiên hoàng thành, không thể không đề phòng. Ba năm trước, nàng đã biết người Hung Nô sắp hồi phục thực lực bên trong. Trong đó bao gồm việc tăng cường binh lực và mở rộng quân lực, dự trữ lương thảo. Nhưng họ có ba mục đích lớn chủ yếu, nghĩ thừa dịp Phượng Thiên còn đang dưỡng sức để lấy lại sức đánh một trận trở tay không kịp.

Đã gần năm năm, nhưng triều đình vừa mới gượng trở lại, đối với chuyện triều đình đánh mất lòng tin của dân chúng, thật vất vả mới lấy lại sự tin tưởng của người dân, không thể để chiến loạn xảy ra. Nàng không muốn đứa nhỏ của mình sống những ngày sợ hãi lo âu vì chiến loạn, thấy mặt tàn nhẫn vô tình của thế gian.

Vi vậy……

Nàng mới mở kênh đào từ Đồng Quan đến Lạnh Thành, biên cảnh và Gianh Nam có thể dùng kênh đào này để thông thương. Nàng vốn tính toán dùng nó vào công việc quân sự, không biết hắn là người phương nào có thể hiểu biết tình thế giống như nàng?

Trong triều có người trà trộn vào Dao Quang, muốn mượn tài lực của Dao Quang để dùng…… Nàng không thể không nghĩ như vậy……

Di Nguyệt có điểm ngoài ý muốn nhìn sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi, có chút trở tay không kịp…… Trừng Nguyệt cũng thật là, họ là người làm ăn, mục đích chính là kiếm lợi. Chưa bao giờ quan tâm chính trị, cũng không hiểu sự phức tạp tranh đấu của nó. Nàng không khỏi có chút kinh ngạc nhìn sắc mặt thay đổi của Lục Phù. Trước mặt người của Phù Dung các, Lục Phù rất ít khi trở nên nghiêm túc như thế….đó là nét mặt lạnh như băng.

“Phu nhân, đó là người có thể tín nhiệm được!” Di Nguyệt nói một cách kiên định. Mặc dù nói như vậy, nàng không khỏi, nếu về sau Lục Phù biết……

Xong rồi! Di Nguyệt than một tiếng, hướng trên người Trừng Nguyệt nhéo một cái, kết quả là nhằm chỗ da thịt cứng rắn, coi như tính sổ với hắn sau, đó là ý kiến của ngươi và Hải Nguyệt, không liên quan tới ta!

Thật là một người đàn ông không lương tâm!

Thầm mắng vài tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đang suy nghĩ sâu xa của Lục Phù, qua đã lâu…Nàng mới định thần lại, liếc Di Nguyệt một cái “Sắp xếp thời gian, ta muốn gặp hắn!”

“Dạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện