Phụ Gia Di Sản

Chương 74



Qua mấy ngày sau, Lê Sóc gửi cho cậu một đường link. Ôn Tiểu Huy mở ra nhìn một cái, đường link nói rằng trong thời gian này Thường Hồng đột nhiên tung ra bằng chứng quan trọng trong quá trình bào chữa của mình. Luật sư của hắn như bốn viên kim cương sáng ngồi ở hai bên, trên mặt mang đầy vẻ tinh anh ngạo mạn và tự tin.

Ôn Tiểu Huy nhắn lại: Đây là ý gì?

Lê Sóc trả lời rất nhanh: Đoàn luật sư của Thường Hồng tương đối lợi hại. Nếu như hắn thua thì có thể cả đời này hắn sẽ không ra khỏi nhà tù được, nhưng nếu như hắn thắng kiện thì rất có thể bản án sẽ bị đình chỉ, rồi bị hủy. Chuyện của tòa án rất khó nói, bây giờ chỉ có thể tùy thuộc vào công tố viên để đưa ra bất kỳ bằng chứng mạnh mẽ hơn thôi.

Ôn Tiểu Huy gõ vài chữ, sau đó lại xóa tất, cậu dứt khoát gọi điện thoại cho Lê Sóc.

Sau khi Lê Sóc nhận cuộc gọi của cậu, cười nhạt nói: "Anh cũng biết em sẽ để ý mà."

Ôn Tiểu Huy khẽ run rẩy, sau đó không tự chủ được đẩy nhanh ngữ điệu: "Đây chỉ là đam mê hóng hớt của con người thôi, bản báo cáo của họ quá dài, em xem không hiểu."

"Thật ra thì anh cũng không chắc chắn, bây giờ có rất nhiều suy đoán và phân tích, nhưng cho dù cuối cùng có như thế nào đi nữa, khẳng định ngay cả người trong cuộc cũng không thể biết được, chúng ta chỉ có thể suy đoán mà thôi. Tóm lại, bây giờ Thường Hồng ném ra rất nhiều chứng cứ chất lượng. Lạc Nghệ nhất định là đang sứt đầu mẻ trán, một khi Thường Hồng ổn thỏa trở lại chắc sẽ tìm hắn trả thù."

Trong lòng Ôn Tiểu Huy hơi lộp bộp: "Khi nào mới có phán quyết?"

"Không biết, ngay cả khi có phán quyết thì đây cũng chỉ là phiên sơ thẩm thôi. Chắc chắn Thường Hồng sẽ kháng cáo, vụ án này có thể sẽ phải hoãn lại vài năm." Lê Sóc cười nói: "Đây là một chuyện rất tốt, như vậy thì Lạc Nghệ mới không có thời gian tìm em."

"... Có phải hắn đang luôn tìm em không?" Ôn Tiểu Huy rầu rĩ nói.

Lê Sóc ý thức được mình nói lỡ miệng, anh lúng túng nói: "Anh không nên nói chuyện này cho em."

"Thật ra thì em biết rồi." Trước đây, Thiệu Quần đã nói với cậu, hơn nữa, cái weibo mấy ngày một lần kia... Chẳng qua là cậu luôn muốn tránh vấn đề này. Bây giờ cậu rất thoải mái, rất tự tại, cho dù cậu có trốn tránh thực tế đến mức nào đi nữa, cậu vẫn tình nguyện tiếp tục ở trong giấc mộng không ổn định này, ít nhất thì cậu còn được ăn cơm ngon và ngủ đủ giấc.

"Sao em biết? La Duệ nói cho em?"

"Không phải, em hiểu Lạc Nghệ mà."

Lê Sóc trầm mặc một chút: "Chúng ta dĩ nhiên phải tận lực tránh không để hắn ta tìm thấy, nhưng mà ngay cả khi thực sự có ngày đó thì cũng đừng hoảng sợ, bọn anh sẽ giúp em."

Ôn Tiểu Huy cười cười: "Cám ơn, em biết."

"Tiểu Huy, mọi thứ sẽ ổn thôi."

"Được." Ôn Tiểu Huy nói đùa, "Sau này anh không nên gọi em là tiểu Huy nữa. Đặc biệt là không được gọi trong studio của em, cái tên này quê chết đi được."

Lê Sóc giễu cợt cười: "Được rồi, anh sẽ chỉ gọi em như vậy khi không có ai thôi."

Cúp điện thoại, Ôn Tiểu Huy không nhịn được lại mở weibo lên. Câu "em nhớ anh" lại tiếp tục lặp lại liên tục, tăng lên mấy lần. Trong hộp bình luận, những suy đoán càng ngày càng quỷ dị, nhưng vẫn không có ai đáp lại.

"Em nhớ anh" từng chữ từng chữ, bướng bỉnh và cố chấp, giống như khoản tiền đặt cược trên cán cân cân bằng liên tục bị ai thêm vào, một đầu của cân càng ngày càng nặng hơn, cho đến một ngày nào đó có lẽ nó sẽ không chỉ mất cân bằng mà còn lật đổ cả hai cân. Cậu thậm chí còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Lạc Nghệ khi hắn gửi những thứ này là như nào? Vừa đen tối, vừa bão tố... nhưng có lẽ cùng... rất buồn và đau đớn...

Ôn Tiểu Huy nhớ tới lần cuối của hai người.

Cậu không tự chủ đã đả thương Lạc Nghệ. Cậu vẫn nhớ rõ dòng máu chói mắt và đôi mắt ngập nước của Lạc Nghệ khi ấy, cả lời cầu xin cậu "đừng đi" của Lạc Nghệ, ngữ điệu trong câu nói cho đến giờ vẫn vang vọng rõ ràng như mới ngày hôm qua. Có đôi khi cậu thực sự cảm thấy hoảng hốt, không thể tượng tượng được rằng, rõ ràng rất nhiều năm trước, khi họ gặp nhau lần đầu, họ đã cùng sánh vai đi bộ dưới ánh nắng mặt trời, nhưng tới khi chia tay thì bọn họ lại bị ràng buộc bởi bóng tối và tuyệt vọng, chuyện này khiến cậu vô cùng khó thở. Tất cả những thứ này đều do Lạc Nghệ làm. Bây giờ cũng chính Lạc Nghệ là người muốn sửa chữa tất cả. Hiện tại, cậu cũng đã không còn thù hận gì nữa. Nỗi sợ hãi và sự đề phòng từ trong xương tủy đối với Lạc Nghệ khiến cậu chỉ muốn trốn ra xa.

Đời người nếu chỉ như lúc ban đầu thì thật tốt.

Mùa hè buồn tẻ đã sớm kết thúc, Ôn Tiểu Huy cậu là người gốc Bắc, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cái loại khí hậu nóng ẩm này rồi. Khi mùa đông đến gần, có một ngày sắp diễn ra khiến cậu vô cùng khẩn trương -- sinh nhật Lạc Nghệ.

Cậu có rất nhiều kỷ niệm về ngày sinh nhật của Lạc Nghệ. Cậu không thể quên được lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho Lạc Nghệ, biểu cảm ngạc nhiên mừng rỡ của người thiếu niên kia, cậu nghĩ, có lẽ đó là sự vui sướng thật lòng của Lạc Nghệ. Rồi cả sinh nhật 18 tuổi của Lạc Nghệ, cậu cũng đã chuẩn bị rất lâu, cuối cùng lại phải bỏ lỡ vì sự xuất hiện của Thường Hồng. Sinh nhật giống như ngày tết, là một lời cam kết cậu từng hứa với Lạc Nghệ. Chỉ có điều cậu không có khả năng thực hiện lời hứa này. Bởi vì đó là một lời nói dối.

Dù thế nào đi nữa, cái ngày này vẫn khiến cậu đau lòng.

Người trợ lý thấy cậu ngẩn người, nhắc nhở cậu: "Thầy, ngôi sao đài XX muốn chụp tạp chí, họ muốn mời anh tới hóa trang điểm cho họ..."

"Trừ ngày này thì ngày nào cũng được." Ôn Tiểu Huy chỉ vào cái ngày được bôi màu rực rỡ đến nhức mắt kia.

"Ừm, được rồi, em sẽ liên lạc với bọn họ."

Ôn Tiểu Huy đỡ trán, cảm thấy mệt mỏi trong giây lát: "Đi"

Để trống ngày đó để làm gì? Cậu chỉ sợ ảnh hưởng tới công việc của mình, cậu chỉ đang tự an ủi bản thân...

Ngày sinh nhật Lạc Nghệ, Ôn Tiểu Huy vẫn đến studio như thường lệ, ngoại trừ việc cả ngày cậu đều như mất hồn mất vía. Sau khi làm đổ cà phê lên bàn phím, cậu thực sự không ngồi yên nổi nữa, cầm áo khoác đi xuống quán ăn.

Vừa định bước vào quán ăn thì phía đối diện bỗng có một người bước ra, hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau.

"Lý Trình Tú?"

"Adrian?" Mặt Lý Trình Tú tràn đầy kinh ngạc.

Ôn Tiểu Huy ngước nhìn Lý Trình Tú từ trên xuống dưới. Mấy tháng không gặp, quần áo trên người cậu ta nhìn thoáng qua có vẻ là thứ đồ vô cùng cao cấp, chẳng qua sắc mặt cậu trông vô cùng tiều tụy, cả người gầy đi một vòng, hốc hác vô cùng, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua là cậu ta sẽ bị cuốn bay.

Ôn Tiểu Huy linh cảm ra điều gì đó, cậu vừa chà xát tay vừa cầm tay Lý Trình Tú kéo cậu ta vào phòng ăn: "Lạnh chết mất, mau đi vào ăn cơm trưa với tôi đi."

Lý Trình Tú bối rối, nhưng cậu ta cũng không biết phải cự tuyệt như nào.

"Thật trùng hợp, tóc mái của cậu đã dài ra rồi, tí nữa vào tiệm của tôi để tôi sửa cho cậu nhé? Cửa tiệm của tôi ở ngay gần đây thôi."

"A, không, không cần, cám ơn."

"Khách khí cái gì." Ôn Tiểu Huy cười một tiếng, nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của cậu ta, giả bộ thờ ơ hỏi: "Thiệu Quần gần đây như nào?"

Lý Trình Tú hơi biến sắc: "... Đi công tác rồi."

"Ừm, hai ngươi gần đây có ok không?"

Biểu cảm của Lý Trình Tú liền trở nên ảm đạm, dường như cậu ta không thể che giấu tâm trạng của chính mình.

Ôn Tiểu Huy ho nhẹ một tiếng: "Không phải là chia tay chứ.."

Lý Trình Tú cúi đầu, không nói lời nào.

Trong lòng Ôn Tiểu Huy thở ra một hơi dài, tốc độ có mới nới cũ của Thiệu Quần còn nhanh hơn so với dự đoán của cậu, hiện tại mới được bao lâu chứ... Đáng tiếc là người tốt như vậy, vừa nghĩ tới việc nếu như La Duệ gặp phải những thứ này, cậu liền cảm thấy đau lòng vô cùng, cậu thở dài: "Tôi có thể giúp gì cho cậu không? Cậu đừng chê tôi xen vào việc của người khác đấy, tôi chẳng qua là thật sự lo lắng cho cậu thôi."

Lý Trình Tú miễn cưỡng cười một chút: "Cám ơn."

"Cậu chỉ nhìn một cái liền biết là dễ bị khi dễ, tôi cũng vô cùng lo lắng cho cậu. Tôi không thích những người đàng hoàng bị người khác bắt nạt. Con người, phải hung hãn một chút mới được, thì mới không bị bắt nạt." Ôn Tiểu Huy nói xong, tự giễu cười một tiếng, ngược lại thì chính cậu cũng đủ dũng mãnh mà, sao lại có thể té ác như vậy?

Lý Trình Tú khẽ gật gật đầu.

"Nói khó nghe một chút, cậu cứ yếu ớt mãi như vậy thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị Thiệu Quần gặm tới mức xương cốt cũng không còn dư lại miếng nào đâu." Ôn Tiểu Huy lau miệng, nhìn dáng vẻ đau lòng của cậu ta, cậu cảm giác mình nói hơi quá, vì vậy cậu nói đùa: "Nếu hai người chia ta rồi thì không bằng đến với tôi đi."

Lý Trình Tú rõ ràng sợ hết hồn.

Ôn Tiểu Huy cười to đứng dậy: "Đùa thôi, tôi chỉ thích anh nào sáu múi đẹp trai hàng khủng thôi."

Khuôn mặt Lý Trình Tú có chút ửng hồng.

Ôn Tiểu Huy đột nhiên nghĩ tới một chuyện gì đó: "Uầy, nếu như cậu đã thật sự chia tay với Thiệu Quần, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người đàn ông tốt khác nhé? Loại người hiền huệ ôn nhu giống như cậu là mẫu bạn đời lý tưởng, tuyệt đối có người muốn cướp."

"Ừm, tôi..."

"Có rồi có rồi, tôi vừa nghĩ đến một người vô cùng thích hợp, thật sự, vừa đẹp trai vừa lịch lãm vừa có tiền, kỹ thuật lại rất tốt, rất thích hợp với cậu, thật đấy!" Trong mắt Ôn Tiểu Huy chớp động đầy vẻ hưng phấn, cậu cảm thấy Lý Trình Tú tuyệt đối phù hợp với khẩu vị của Lê Sóc.

Lý Trình Tú lúng túng nói: "Không cần, bây giờ tôi...".

"Hì, để số cậu lại cho tôi." Ôn Tiểu Huy không khách khí cầm lấy điện thoại di động của cậu ta nhập vào số điện thoại của mình: "Nếu rảnh rỗi thì tôi sẽ hẹn cậu đi ăn cơm, nhất định phải tới đấy."

Lý Trình Tú bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Trong lòng Ôn Tiểu Huy luôn có cảm giác tội lỗi và biết ơn với Lê Sóc. Từ đầu đến cuối, cậu luôn có một phần áy náy và cảm kích với anh, nếu như cậu có thể thúc đẩy một đoạn nhân duyên tốt như vậy, chắc chắn cậu có thể nhẹ nhõm hơn chút.

Sau khi chia tay Lý Trình Tú, cậu liền lái xe về nhà. Vừa vào nhà thì điện thoại di động của cậu liền hiện lên một tin nhắn mới, cậu mở ra nhìn một chút, là La Duệ gửi tới, nội dung là: Lạc Nghệ tới tiệm của tớ.

Trong lòng Ôn Tiểu Huy hơi lộp bộp, cảm giác ớn lạnh xông thẳng lên não, thời điểm cậu đánh chữ, ngón tay cũng đang phát run: Cậu ta tới đó làm gì! Nếu cậu ta dám làm gì thì cậu hãy mau báo cảnh sát!

Một lát sau, La Duệ nhắn lại: Hắn không làm khó xử tớ. Hắn tới để đặt một cái bánh trứng, hắn bảo hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của hắn.

Ôn Tiểu Huy liên tục nhìn mấy con chữ nhỏ xíu trên màn hình. Càng nhìn, cậu càng cảm thấy đau đớn tới nỗi nghẹt thở. Cậu thở sâu một hơi, trước mặt có hơi choáng váng.

"Lạc Nghệ, sau này tôi sẽ cùng cậu trải qua mỗi một năm sinh nhật."

Những lời cậu đã từng thề một cách chân thành thì bây giờ cứ liên tục vang lên trong tai cậu, như một lời nguyền vậy, nó khiến cậu đau đầu.

Cậu ngồi yên trên ghế sofa trong phòng khách, ngồi cả một buổi chiều, tận đến khi trời xẩm tối. Qua một lúc sau, điện thoại lại reo lên. La Duệ gửi tới một bức thư dài: Tiểu Huy, Lạc Nghệ nói hắn biết tớ đã liên lạc với cậu, hắn cũng nói rằng hắn biết cậu đang ở đâu. Sở dĩ hắn chưa tìm đến là vì hắn còn đang bận giải quyết chuyện với Thường Hồng. Hắn không muốn đưa cậu vào nguy hiểm nữa. Hắn cũng nói, cậu phải chờ hắn. Tớ cảm thấy hắn chỉ đang khoác lác thôi, nhưng cậu vẫn phải đề phòng. Tớ đang thảo luận với anh Lê. Có cách nào để hắn không thể tìm thấy cậu không? Tớ hơi sợ...

Ôn Tiểu Huy nhìn đoạn văn bản, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh. Không biết tại sao, cậu cứ cảm giác Lạc Nghệ thật sự biết cậu đang ở đâu, cậu cũng không phải là bốc hơi hoàn toàn khỏi nhân gian. Lấy bản lĩnh của Lạc Nghệ, một ngày nào đó hẳn hắn sẽ tìm được cậu..

Cậu nắm chặt quả đấm, từng cơn sợ hãi ập thẳng vào lòng.

Cậu lại phải đổi một chỗ ở khác sao? Không, chẳng lẽ cậu lại bỏ qua cuộc sống vất vả lắm mới bước vào quỹ đạo? Trừ phi cậu phải cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, nếu không thì, cậu thật sự có thể thoát khỏi Lạc Nghệ không...

Lạc Nghệ, tại sao cậu không thể bỏ qua cho tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện