Phụ Gia Di Sản

Chương 89



Hai người giận dữ trợn trừng mắt nhìn nhau, hận không thể dùng mắt để lột sạch đối phương ra để xem có gì trong trái tim người đối diện, nhưng thật không may, họ không chỉ bị ngăn cách bởi quần áo, da thịt mà còn có một lần lừa dối, tổn thương. Tất cả những thứ ấy đều rất khó để lấp đầy.

Cuối cùng, Lạc Nghệ từ từ nới lỏng cổ áo của Ôn Tiểu Huy ra, đặt cậu xuống.

Bàn chân của Ôn Tiểu Huy chạm đất nhưng trái tim cậu vẫn lơ lửng trong không trung. Cậu từ từ ngồi xổm xuống, che mắt mệt mỏi: "Tôi sợ, nếu hắn làm tổn thương mẹ tôi..."

Lạc Nghệ cúi đầu nhìn Ôn Tiểu Huy, nhìn cái cổ mảnh khảnh kia, trông có vẻ rất luộm thuộm, hắn đột nhiên có một suy nghĩ, tại sao lại không chết cùng nhau... Như vậy hắn sẽ không có gì phải lo lắng hết, không phải lo lắng về việc Ôn Tiểu Huy sẽ rời bỏ mình nữa.

Tuy nhiên, hắn không làm thế được, nhớ tới nụ cười vô tư trên khuôn mặt của Ôn Tiểu Huy, trông rất đẹp, hắn không muốn đích thân mình cướp đi nụ cười của Ôn Tiểu Huy, hắn muốn nhìn thấy nụ cười đó lần nữa, cho dù đó không phải là vì hắn.

Lạc Nghệ cũng ngồi xổm xuống, chạm vào mái tóc của Ôn Tiểu Huy: "Em sẽ bảo vệ anh và những người anh coi trọng. Em sẽ nhân đôi vệ sĩ cho anh. Nếu anh không thoải mái, hãy để dì trở về Hoa Kỳ sớm nhất có thể."

Ôn Tiểu Huy ôm đầu, thì thầm: "Thế còn người vệ sĩ kia thì sao."

"Em sẽ giải quyết hắn."

Ôn Tiểu Huy ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta: "Hắn nói, những thứ hắn yêu cầu là do cậu đào từ góc tường nhà tôi ra, phải không?"

"Đúng vậy."

"Cho nên, cha mẹ tôi biết những thứ đó..."

"Mẹ anh hẳn là không biết, nhưng bố anh phải biết. Ông ấy muốn bảo vệ mẹ anh. Em đã đọc những thông tin ấy, đó là những thông tin mà người bình thường không thể thu thập được, ít nhất là một người con gái ở độ tuổi đôi mươi không thể làm được điều đó. Những tư liệu kia đã bị ẩn giấu nhiều năm như vậy mà Thường Hồng cũng không biết đến sự tồn tại của những thứ đó, tận cho đến khi mẹ em rời đi, mới bắt đầu điên cuồng tìm kiếm... "Lạc Nghệ thì thầm:" Thật tốt khi chúng rơi vào tay em, nếu chúng bị Thường Hồng tìm thấy trước, hắn sẽ không bỏ qua cho mẹ con anh đâu."

Ôn Tiểu Huy nhớ tới cha mình. Cha cậu đã đi xa mười năm, khuôn mặt của cha trong ấn tượng của cậu có hơi mơ hồ, nhưng cậu luôn nhớ cha mình là một người đàn ông cương nghị, có trách nhiệm, ngay cả khi ông đuổi Nhã Nhã ra khỏi nhà, ông cũng không thể phớt lờ những khó khăn của cô, đây thực sự giống như những gì cha cậu có thể làm. Hóa ra ngay từ hơn mười năm trước, cậu đã có một mối quan hệ dây mơ rễ má với ân oán của gia đình này.

Ôn Tiểu Huy lau mặt, đứng dậy: "Tôi về nhà, mẹ tôi sẽ đi về trong hai ngày nữa." Cậu nhớ sinh nhật của Ian sẽ đến sớm thôi, mẹ cậu dường như không có ý định quay lại, cậu sẽ đi thuyết phục bà.

"Từ giờ trở đi, đừng hành động một mình nữa." Lạc Nghệ nói: "Lão Ngô ở bên ngoài, anh ấy sẽ theo anh 24/24."

Lão Ngô là "tài xế" đã giải cứu cậu khỏi Thường Hồng. Hắn là một vệ sĩ mà Lạc Nghệ rất tin tưởng. Ôn Tiểu Huy cau mày. Cậu muốn hỏi liệu Lạc Nghệ sẽ bảo vệ cậu hay là phòng bị cậu, nhưng cậu biết có hỏi cũng không có ích gì. Sợ là cả hai đều có đi, giữa bọn họ không có sự tin tưởng nào, không chỉ với Lạc Nghệ.

Khi Ôn Tiểu Huy về nhà, cậu bắt đầu thuyết phục mẹ cậu quay lại để đón sinh nhật với Ian. Mẹ cậu cảm thấy mình vừa mới về đây chưa được bao lâu đã phải trở lại. Cuối cùng, Ôn Tiểu Huy lừa bà, nói khi nào đến sinh nhật Ian, cậu sẽ đến Mỹ, lúc này mẹ cậu mới đồng ý. Ôn Tiểu Huy ngay lập tức mua cho mẹ vé máy bay đi Mỹ ba ngày sau.

Sau khi cậu giải quyết xong chuyện của mẹ, cậu gọi cho La Duệ, nói mình muốn đến Úc để thư giãn. La Duệ mấy lần mời đi cậu đều không có thời gian để đi, lần này nghe cậu nói muốn đi, cậu ta rất cao hứng.

La Duệ hào hứng nói: "Ngôi nhà lớn của tớ ở Úc siêu đẹp. Tớ đã mời nhà thiết kế địa phương giỏi nhất tới thiết kế đó. Có một cánh đồng cỏ nhỏ ở phía trước, một con sông ở phía sau..."

Ôn Tiểu Huy mỉm cười: "Tớ đã được chiêm ngưỡng độ giàu có của phú nhị đại rồi, đồ đáng ghét, cậu khoe khoang, thể hiện 800 lần rồi đấy. Lần này cuối cùng tớ cũng có thể ăn ngủ cùng cậu."

La Duệ mỉm cười, nói: "Khi nào cậu muốn đi?"

"Tháng tới, cậu cứ quay lại Úc trước đi, đi cùng bố mẹ nữa, rồi chuẩn bị cho tớ luôn, tớ sẽ tới đó sau hai tuần nữa."

"Được rồi, vừa vặn mấy ngày trước mẹ tớ gọi điện cho tớ nói nhớ tớ, tớ cũng muốn đi nghỉ ngơi chút."

"Vậy thì đi nhanh lên." Ôn Tiểu Huy biết rằng phiên tòa thứ hai của Thường Hồng sẽ bị kết án vào chậm nhất là tháng sau. Trong khoảng thời gian này, Thường Hồng sẽ phải tìm cách tự cứu lấy mình như một con chó điên, nhất là trong khoảng thời gian này, ví dụ điển hình chính là khi người vệ sĩ tới gặp cậu. Phải đưa mẹ và La Duệ đến nơi an toàn, đợi cho đến khi vụ án được giải quyết thì cậu mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm. Khi Lạc Nghệ đi giải quyết người vệ sĩ kia, cậu có thể đưa mẹ và La Duệ tới nơi an toàn hơn.

Sau khi chắc chắn cả hai bên, Ôn Tiểu Huy cảm thấy mệt mỏi hơn cả đến phòng tập thể dục một ngàn lần. Nhớ tới cuộc sống của mình ở Bằng Thành, có một đoạn thời gian, vì muốn chuyển hướng chú ý mà liều mạng tập thể dục, nhưng kể từ khi cậu quay lại Bắc Kinh, cậu không tập thể dục một lần nào hết. Bởi vì khi đó cậu chỉ muốn quên Lạc Nghệ nhưng không thể, bây giờ thì không gì có thể tước đi cảm giác tồn tại của Lạc Nghệ.

Ôn Tiểu Huy buồn bực ở trong nhà ba ngày, không đi ra ngoài. Mẹ cậu muốn ra ngoài để mua một cái gì đó mang về Hoa Kỳ. Tất cả đều bị cậu lấy lý do ngoài trời sương mù dày đặc để ngăn cản. Cậu nói khi nào mẹ đi cậu sẽ mua đồ cho mẹ. Tốc độ của La Duệ rất nhanh nhẹn, mua vé xong liền bay qua, trong tiệm bánh có những người quản lý dày dặn kinh nghiệm, đầu bếp làm bánh đều ở trong cửa hàng, cậu ta không phải lo lắng gì cả.

Lạc Nghệ, người thường gọi điện hoặc nhắn tin suốt ngày không chịu ngừng lại bỗng nhiên không có tin tức gì trong ba ngày này. Cậu không thể nói rõ những gì cậu nghĩ trong lòng, mơ hồ có chút lo lắng. Rốt cuộc, người vệ sĩ kia là một người nguy hiểm. Mặc dù Lạc Nghệ nguy hiểm hơn, nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa hai người này, đó là người vệ sĩ kia là thứ liều mạng. Cậu do dự ba ngày, liệu cậu có nên gọi hỏi Lạc Nghệ hay không, nhưng cậu lại không muốn tỏ ra quan tâm đến hắn.

Cậu và Lạc Nghệ đang ở trong một trạng thái cực kỳ tế nhị. Họ sống với nhau, họ có quan hệ tình dục, họ là một cặp trong mắt mọi người, nhưng chỉ có họ mới biết sự thật khó chịu tới mức nào. Chẳng qua là sống lâu cũng quen, bây giờ cậu đã chấp nhận một cuộc sống như vậy trong tiềm thức, mối quan hệ "tình cảm" như vậy. Rốt cuộc, cậu cũng không còn lựa chọn nào khác, dẫu sao thì cậu vẫn cảm thấy mình không còn có khả năng chấp nhận những người khác tiến vào cuộc sống của mình.

Vì vậy, nếu mọi thứ kết thúc, mọi thứ đều bình thường ổn định trở lại, cậu và Lạc Nghệ sẽ tiếp tục như thế này, không còn yêu nhau, không còn sống trong quá khứ, chỉ là sống với nhau. Miễn là có cơ hội thì mọi người đều muốn sống một cuộc sống thư thái mà.

Ngày mẹ cậu trở về Hoa Kỳ, cậu và Lão Ngô đã đích thân đi tiễn.

Sau khi lên xe, Phùng Nguyệt Hoa vẫn còn lạ: "Con trai, con thuê tài xế khi nào..." Bà đột nhiên phản ứng kịp: "Của Lạc Nghệ?"

Ôn Tiểu Huy giả vờ vô tình "Ừ" một tiếng.

"Mẹ đã nói rồi, con sẽ không mua cái loại xe thương vụ như thế này đâu." Phùng Nguyệt Hoa nghĩ ngợi một lúc: "Sao hôm nay Lạc Nghệ không đến?"

"Hắn có..." Điện thoại di động của Ôn Tiểu Huy reo lên trước khi cậu kịp nói xong. Cậu lấy nó ra, nhìn màn hình một cái. Trùng hợp làm sao, tên người gọi là Lạc Nghệ. Có thể cậu đã đoán đúng, Lạc Nghệ mất liên lạc trong ba ngày nhất định sẽ gọi cuộc gọi này vào ngày hôm nay.

Quả nhiên, ngay khi cậu vừa nhấn nút nhận cuộc gọi, đầu kia truyền tới thanh âm dễ nghe của Lạc Nghệ: "Anh Tiểu Huy, anh đang đưa dì đến sân bay à?"

"Trên đường đi."

"Để dì trả lời điện thoại."

Trong xe im lặng, lời Lạc Nghệ nói, Phùng Nguyệt Hoa nghe rõ. Ôn Tiểu Huy quay đầu lại nhìn, Phùng Nguyệt Hoa đưa tay ra lấy điện thoại. Trong lòng cậu hơi buồn bực, đưa điện thoại qua.

"Xin chào, tiểu Lạc." Phùng Nguyệt Hoa ho nhẹ, có lẽ là để duy trì sự uy nghiêm, nhưng ngay cả La Duệ cũng có thể thấy Phùng Nguyệt Hoa rất hài lòng với Lạc Nghệ, mặc dù trong lòng vẫn có một khoảng trống và một vài điều khiến bà không thoải mái. Nhưng bà vẫn hài lòng với Lạc Nghệ.

"Dì, cháu xin lỗi, hôm nay cháu muốn đến sân bay để tiễn dì, nhưng công ty tạm thời có chuyện quan trọng, cháu không thể đến được."

"Không sao đâu, cậu cũng để tài xế đến rồi, hơn nữa tôi cũng không phải là sẽ không bao giờ quay lại nữa."

"Vâng, lần sau dì trở lại cháu nhất định sẽ tới đón dì. Cháu chúc dì có một chuyến hành trình suôn sẻ. Nếu dì cần bất cứ điều gì, hãy nói với anh Tiểu Huy, cháu sẽ gửi nó cho dì."

"Được rồi, không làm phiền cậu nữa, được rồi, hẹn gặp lại lần sau."

Cúp điện thoại, Phùng Nguyệt Hoa gật đầu: "Đừng nhìn cậu bé này còn nhỏ mà khinh thường, thật hiểu chuyện."

Ôn Tiểu Huy nghĩ, suy nghĩ của Lạc Nghệ, những người như bọn họ cho dù có bù trừ vào nhau cũng không thể bắt kịp được. Vì vậy, cậu không ngạc nhiên khi Phùng Nguyệt Hoa lại thay đổi thái độ sau khi gặp Lạc Nghệ, sau tất cả, họ cũng chỉ mới tiếp xúc với nhau trong ba giờ. Cậu và Lạc Nghệ đã ở bên nhau trọn ba năm, chỉ đến giây phút cuối cùng mới có thể thấy rõ người này.

Trên đường đi, Phùng Nguyệt Hoa liên tục dặn dò Ôn Tiểu Huy đối xử tốt với Lạc Nghệ nếu có thể, nhưng cậu cũng phải tự bảo vệ mình và nghĩ cho chính mình.

Ôn Tiểu Huy gật đầu, nói có, nhưng những lời này cậu không thể nghe theo được.

Sau khi đưa mẹ vào trạm kiểm soát an ninh, Ôn Tiểu Huy hoàn toàn thả lỏng trái tim của mình. Bây giờ mẹ cậu đã rời đi, La Duệ cũng đã biến mất. Tay Thường Hồng có dài tới đâu cũng không vươn ra nước ngoài được, cậu muốn hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của người kia.

Trên đường về, Ôn Tiểu Huy nhìn lưng Lão Ngô một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Lão Ngô, Lạc Nghệ đang làm gì trong những ngày này?"

Lão Ngô có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn rất bình tĩnh trả lời: "Tôi không rõ lắm, tôi đã bảo vệ cậu suốt những ngày này."

"Anh không sợ Thường Hồng trả thù sao." Rốt cuộc thì lúc đó hắn ta cũng đã rút gân tay của người vệ sĩ ra.

Lão Ngô bình tĩnh nói: "Chúng tôi sao lại sợ bị trả thù chỉ vì công việc kinh doanh được?" Bạn đang

"Cũng đúng." Ôn Tiểu Huy muốn nói tiếp nhưng điện thoại lại reo lên, tên người gọi khiến cậu run rẩy.

Lê Sóc?!

Cậu không hề trong mong Lê Sóc sẽ gọi cậu ta. Mặc dù Lê Sóc là một người đàn ông lịch thiệp và ôn hòa, nhưng thật ra là một người vô cùng tự tin. Anh hẳn đã sớm hết sức thất vọng vì cậu... Sau khi đấu tranh hơn mười giây, Ôn Tiểu Huy nhấn vào nút nhận, lúng túng kêu: "Anh Lê."

Giọng nói trầm ổn từ tính của Lê Sóc vang lên qua điện thoại: "Tiểu Huy, gần đây em thế nào?"

"Tốt... còn anh thì sao?"

"Anh ổn. Anh sẽ không nói nhiều, anh có vài điều quan trọng muốn nói với em."

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh không biết liệu Lạc Nghệ có nói với em không, nhưng anh nghĩ với tính cách của hắn, hẳn là sẽ che giấu chuyện đó."

Trái tim Ôn Tiểu Huy chùng xuống, bàn tay cầm điện thoại bị siết chặt lại: "Anh nói đi."

"Anh vừa nhận được thông tin từ bên trong, Thường Hồng đã chạy ngày hôm qua."

Một ánh sáng trắng lóe lên trong đầu Ôn Tiểu Huy, cơ thể cậu run lên không kiểm soát nổi: "Tại sao, cái gì, hắn ta, làm sao hắn ta có thể..."

"Hắn ta là tội phạm kinh tế, trong thời gian bảo lãnh rất dễ chạy. Chẳng qua là chạy trốn như vậy cũng có nghĩa là phá vỡ tất cả lối thoát của mình. Anh không rõ về ân oán giữa hắn và Lạc Nghệ, nhưng em ở gần Lạc Nghệ như vậy, tốt hơn hết là em nên cẩn thận chút. "

"Cảm ơn, anh Lê, em.."

Rầm! Tác động dữ dội kèm theo một tiếng động lớn, Ôn Tiểu Huy ngay lập tức bị bật ra khỏi ghế, đập mạnh vào cửa xe. Ôn Tiểu Huy cảm thấy đau nhức nửa người, trước mắt xoay tròn không rõ ngày đêm trước khi hôn mê cậu có nghe được một tiếng gọi sau cùng, là Lê Sóc đang vội vàng gọi cậu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện