Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
Chương 103: Ngoại truyện 4 — Yoga
Sau khi bàn giao hết các công việc của CLB cho Đường Học Chính, Đường phu nhân nhàn hơn rất nhiều, trừ những lúc theo chồng ra nước ngoài trả lời phỏng vấn, bà gần như chẳng có việc gì làm. Vừa hay, vào thời điểm ấy, bà tập Yoga được đúng một năm, đang lúc ham tập, thế là bà dồn hết sức lực vào môn thể thao ấy. Phải cái là: lúc trước, Tiêu Thiển Thiển còn đi tập với bà, bà còn có người bàn luận; Nhưng sau lần bà phát hiện cô nàng đem chuyện cả nhà bà giấu A Chính nói cho A Chính rồi mắng cho cô nàng một trận thì cô nàng không đi tập Yoga với bà nữa, bà cũng không còn người bàn luận nữa. Mấy bà bạn của bà: người thì thời gian biểu lệch bà, người thì lười đi tập, làm ham thích của bà với Yoga chả biết trút với ai. Sau rốt, bà dời tầm ngắm sang cô con dâu lúc nào cũng rảnh rỗi của bà. Giữa hai mẹ con vẫn còn chút khoảng cách, song, sau khi bà biết việc con trai bà đã nhắc chuyện năm đó với con bé mà bà tận mắt thấy hai đứa nó vẫn âu yếm như xưa và con bé cũng không lên mặt kiểu: “anh nợ tôi hai mạng người” với con bà thì bà không khỏi nhìn con dâu bà với con mắt khác. Bà đã biết đến cái hơn người của Phù Hiểu, đã cảm nhận phần nào sự rộng lượng, nết na của cô.
Được mẹ chồng rủ đi tập Yoga, Phù Hiểu thoáng ngẩn ra rồi nhận lời ngay tắp lự. Nhưng, đến CLB Yoga, cô mới biết cái khó, tuy cô có chạy bộ nhưng chạy bộ chỉ làm cô khỏe hơn chứ người cô vẫn cứng lắm, chẳng thể nào làm được những động tác yêu cầu sự mềm dẻo và uyển chuyển. Bà Hàn Ngọc Tố cũng đang tìm việc để làm, quyết định phụ đạo cho Phù Hiểu.
Vậy là: tối đó, khi Đường Học Chính bò về nhà sau buổi tiệc xã giao, vừa vào đến phòng khách mới trang hoàng xong của tầng lầu mới, anh đã bắt gặp vợ yêu của anh trong trang phục thiếu vải: áo hai dây, quần soóc đứng lắc lư trên tấm thảm tập Yoga trong tư thế: một chân co lên – một chân giẫm thảm, thỉnh thoảng vung vẩy chiếc chân co để lấy thăng bằng.
“A, anh về rồi à! Tốt quá, mau đến giúp em một tay nào.” Phù Hiểu thở phào một hơi.
“Giúp gì cơ?” Anh bước đến, hôn nhẹ cô, rồi muốn ngừng mà không sao ngừng nổi hôn sâu cô, “Cần anh… giúp gì nào?” Anh cười tà, dán môi mình vào môi cô, một tay đặt lên eo cô, tay còn lại rất không an phận rờ xuống mông cô nhéo mấy phát.
Phù Hiểu cắn cho anh một phát, thả chân xuống đất để lấy lại thăng bằng, chỉ vào cuốn sách để trên đệm, “Đỡ em nhé, em phải giữ thăng bằng.”
Đường đại thiếu gia còn chả buồn liếc theo hướng cô chỉ, anh khom người, mút mát bờ vai ngọc thanh mảnh của cô, ôm cô, lầu bầu: “Cái quỷ gì vậy, kệ nó đi, lên giường với anh đã nào.” Cô mặc bộ này rõ là rù quyến anh mà, anh là anh muốn xé mấy mảnh vải con con ấy lắm rồi.
Biết là anh có nhu cầu sinh lý cao, Phù Hiểu đỏ mặt, liếc chiếc đồng hồ cổ treo tường: “Còn sớm mà… Mẹ dặn em phải tập xong bài tập thăng bằng này, anh giúp em một tay đã nào, rồi lát nữa em lại ‘chiều’ anh, có được không?”
Đường Học Chính nhướng mày, ngừng mút mát vai cô, những ngón tay đã luồn vào trong áo cô của anh rờ rẫm lưng cô một cách mờ ám: “Nhờ anh hả? Nhờ anh thì phải có tý thành ý chứ.”
Nhắc đến mấy chuyện riêng tư chốn phòng the của hai vợ chồng, Phù Hiểu cũng hơi động lòng, cô nũng nịu: “Biết rồi, lát nữa người ta khác ‘chiều’ anh, thế đã được chưa? Anh là anh hư lắm đấy.”
Vị đại thiếu gia nào đó tạm hài lòng, hôn cô mấy phát cho đỡ thèm, cuối cùng anh cũng có thời gian liếc nhìn trang sách rực rỡ sắc màu nọ: “Thăng bằng với tư thế Thân Cây, cái quỷ gì thế?”
“Anh đọc đi, rồi lát nữa em tập tư thế ấy, anh hãy đỡ em.” Phù Hiểu căn dặn.
Cô đứng thẳng, hít sâu một hơi, từ từ đưa hai tay lên đỉnh đầu, chắp hai bàn tay lại, chậm rãi đưa tay xuống để ngang ngực, đồng thời, cô nhẹ nâng một chân lên. Chỉ có điều, mới nhấc chân lên có chút xíu, cô đã lắc lư rồi, Đường Học Chính nom thế thì thích chí lắm, nào có đưa tay ra đỡ cô. Thế là cô cứ đung đa đung đưa rồi mất thăng bằng ngã vào lòng anh.
“Đồ vô tích sự.” Phù Hiểu thẹn quá hóa giận, ngẩng lên lườm anh.
“Để anh thử lại lần nữa nhé.” Đường Học Chính cười cười, đỡ cô dậy.
Lần hai, cuối cùng Đường đại thiếu gia cũng không đứng ỳ ra như khúc gỗ nhìn cô xiêu vẹo rồi đổ kềnh, lần này, anh đỡ chiếc eo thon thả của cô, giữ cho cô đứng thẳng. Sau đó, anh đặt một tay lên chiếc lưng đang lắc bên nọ lắc bên kia của cô, cố định lưng cô, tay kia anh chỉnh chiếc chân chưa được vuông góc của cô, để nó vuông góc với chân còn lại. Tiếp đó, anh lùi ra sau một bước, ngắm thành quả, hài lòng gật gù: “Ổn rồi.”
Phù Hiểu cũng thấy ổn hơn, cô đổi chân, thử làm lại tư thế ấy, thấy mình thăng bằng hơn khối, không lung lay như sắp đổ nữa. Đường Học Chính đứng cạnh đó ngắm cánh tay mảnh khảnh và cặp đùi thon thả của cô gần mình trong gang tấc thì nheo mắt lại, mượn việc công để giải quyết việc tư, sờ cô từ đầu đến chân, mang tiếng: xem cô đã đứng thẳng chưa nhưng thật ra là chấm mút không biết bao nhiêu tiện nghi.
“Anh sờ đi đâu thế?” Phù Hiểu hạ chân xuống, đỏ mặt, lườm chiếc vuốt quỷ chễm trệ trên ngực cô.
“Ngại quá, anh không kìm lòng được.” Đường Học Chính giả nai.
“Ghét thế không biết, không cần anh giúp nữa, anh xê ra chỗ khác đi.” Cô vừa mới ngộ ra một tý đã bị anh làm rối.
Đường Học Chính lắc đầu ca thán, “Xài xong thì vứt luôn, em coi chồng em là đũa dùng một lần phỏng?” Thế mà giọng anh nghe chẳng có tý tiếc nuối nào cho hợp với câu than thở.
Hình như cô làm thế cũng hơi giống ‘qua cầu rút ván’, Phù Hiểu chột dạ: “Thế thì anh đừng động tay động chân nữa nhé.”
“Ok.”
Lần này, vị đại thiếu gia nào đó không có động tay động chân, anh sợ nhàm, xách ghế ra ngồi trước mặt cô, ngắm bo đì vợ và hào hứng bình luận: “Coi kìa, bo đì vợ Gia mới chuẩn làm sao, ôi những đường cong ấy… Chẹp chẹp, vợ à, có phải ngực em to ra, mông em mẩy ra không, em được như thế này, công anh không có nhỏ đâu nha.”
“Đường Học Chính!” Sao cô lại đi tin anh vậy! Mặt Phù Hiểu đỏ lựng lên vì e lệ.
“Anh cái gì chứ, lần này, anh còn chả động đến một đầu ngón tay của em.” Đường Học Chính nhướng mày.
Thấy anh không có vẻ gì là hối lỗi là cô biết ngay anh rỗi hơi đùa cô đây mà: “Aizzz, có phải em không ‘cho’ anh đâu, em chỉ bảo anh hãy đợi em một giờ thôi mà.” Cô dậm chân.
“Cái quỷ gì hút hồn em làm em không buồn ngó ngàng đến chồng em, hử?” Gã lòng muông dạ thú nào đó lộ bộ mặt thật.
“Anh không phân rõ phải trái thì có!” Đôi lúc, anh bá đạo kinh khủng, cứ y như một đứa trẻ con, hễ cô không chú ý anh là anh sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn (những thủ đoạn trẻ con vô cùng) cướp sự chú ý của cô về.
“Bầm phu nhân, cuối cùng bà cũng hơi hơi giác ngộ rồi đó.” Đường Học Chính mặt dày đốp lại.
“Anh trẻ con vừa thôi!” Phù Hiểu cắn môi, quyết định không thèm cãi lý với anh nữa, coi anh như người vô hình, tự mình tập Yoga. Nhưng bé Đường Học Chính (sinh viên sắp lên lớp mầm) đâu có chịu để yên cho cô, gây ra bao trắc trở cho việc luyện tập của cô, thậm chí còn bô bô mô tả những tư thế lát nữa anh sẽ ‘yêu’ cô. Phù Hiểu tức đến đỏ mặt, chạy xuống lầu dưới, tìm bà Hàn Ngọc Tố, tố cáo: “Mẹ, Đường Học Chính phá con, không cho con tập Yoga!”
Đường Học Chính đứng ngay sau cô cứ phá ra cười, cô không nhận ra là hành động này của cô còn trẻ con hơn anh à?
Bà Hàn Ngọc Tố đang đọc “ĐỐI THOẠI VỚI THIÊN ĐƯỜNG” vội gấp sách lại, “Gì thế?”
“Anh ấy phá con!”
Đường Học Chính là con một nên bà Hàn Ngọc Tố chưa phải xử lý tranh chấp kiểu này bao giờ. Như bình thường nhất định bà sẽ không nghĩ ngợi gì mà đứng về phía con trai bà luôn, nhưng nhìn vẻ lanh lợi đó của Phù Hiểu bà lại sực nhớ đến những dòng con bé viết trong truyện, rằng: con bé hay làm nũng với ba mẹ lắm, bà có hơi xót lòng, vả lại chuyện này còn liên quan đến việc phát triển môn thể thao Yoga nữa, bà bảo con: “Phù Hiểu tập Yoga, anh đừng phá con bé.”
“Con có đụng chạm gì cô ấy đâu.”
“Nhưng mà anh cứ nói linh tinh!” Phù Hiểu lên án.
“Anh nói cái gì cơ?” Đường Học Chính hỏi.
Những lời ấy cô mới nghe thôi đã xấu hổ lắm rồi, đâu mặt dày mà nói ra miệng được? Phù Hiểu trợn mắt với gã lưu manh đó, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngày trước, bà Hàn Ngọc Tố đã có dịp nào được nom thấy cái vẻ khoái chí rất trẻ con vì ghẹo được người ta trên mặt con trai bà đâu, bà phì cười: “Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa.”
Đúng lúc ấy, ông Đường Trí Quốc đi vào thư phòng, ông vừa đánh cờ với ba bị thua nên vào thư phòng tìm quyển sách dạy đánh cờ. Thấy ba người đều đang ở trong đó, ông cười khà: “Có chuyện gì mà nhộn nhịp thế?
Bà Hàn Ngọc Tố mỉm cười kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho chồng. Ông Đường Trí Quốc cười lớn. Phù Hiểu có hơi bấn, mất mặt chết đi được.
Ông Đường Trí Quốc ngoắc Đường Học Chính, “Cứ để cho người ta tập đi, ranh con, không thiệt gì anh đâu.”
Những cuộc nói chuyện của đàn ông với nhau là nhiều ‘tư tưởng lớn’ lắm, anh hừ khẽ một tiếng, ôm eo vợ, kéo vợ ra ngoài: “Được rồi, Lão Gia anh mở lòng từ bi, em thích tập thì tập đi.”
Thái độ quay ngoắt 180 độ của anh làm Phù Hiểu lờ mờ có cảm giác: ‘mèo khóc chuột’, cô vừa đi theo anh vừa hỏi: “Ba bảo gì anh thế?”
“Thì cho anh mấy chỉ thị mang tính chiến lược thôi.”
“Thế tóm lại mấy chỉ thị đó là gì?” Càng nghe càng thấy quái.
“Em lắm lời thế, em còn hỏi nữa là anh sẽ không để yên cho em tập đâu.”
“Anh…”
“Muốn nghe? Muốn tập? Muốn nghe? Muốn tập…”
“Đồ đáng ghét!” Phù Hiểu vừa cười vừa mắng.
Trong thư phòng, ông Đường Trí Quốc và bà Hàn Ngọc Tố nghe tiếng đôi vợ chồng trẻ đấu khẩu thì không khỏi nhìn nhau cười.
Mấy tháng sau, đến lượt Đường Học Chính xực đến ngon ngọt, cơ thể ai đó trải qua quá trình tập luyện Yoga đã trở nên mềm mại, dẻo dai vô cùng, mấy tư thế ‘yêu’ ngày trước anh không dám thử giờ anh đã có thể yên tâm xài với cô. Anh ăn cô tới bến, ăn cô sung sướng, thậm chí có đêm còn không để cô ngủ, vần cho Phù Hiểu mệt chết đi. Bây giờ, cô có muốn xỉu cũng chả xỉu được, chỉ có thể mềm oặt ra nhìn anh cười tà, liếm từng cen ti mét cơ thể cô, thậm chí cả chỗ kín đáo nhất của cô anh cũng… Khi cô đê mê tột đỉnh, một cây gậy nóng nhất quả đất sẽ đâm sâu vào cơ thể cô, hối hả tiến lên, làm cô cứ phải thét lên liên tục. Hễ cô hạ mình xin tha là anh lại như hóa thú, mãnh liệt tiến về phía trước, khiến cơ thể cô như vỡ vụn, chỉ còn những cảm nhận về thân thể nóng bỏng đang quấn lấy nhau của hai người, những giọt mồ hôi ướt nhẹp và… cây gậy nóng rực không thuộc về cô đang nằm sâu trong cơ thể cô ấy. Sau rốt, cô thấy nguồn sáng chói lòa và đầu óc cô trở nên trống rỗng.
“Anh, anh càng ngày càng hư đó…” Sau cuộc ái ân, Phù Hiểu thở hổn hển, nghẹn ngào trách móc chồng, nước mắt cô vương trên rèm mi trông đến là đáng thương: “Ngày trước anh có hành hạ em thế này đâu…” Tuy anh có nhu cầu lớn trong ‘chuyện ấy’ nhưng dạo trước một tuần cũng chỉ một hai hôm… mưa to gió lớn thế này.
“Cô bé đáng thương ơi, trước kia, em lười vận động, anh ‘xực’ em một hai lần, em đã không chịu nổi, sao anh dám ‘xực’ em thả phanh? Bây giờ, em đã tập Yoga được một thời gian kha khá rồi, anh có xuống tay với em nặng cỡ nào em cũng không sao, cùng lắm là mệt một tý, anh đây còn ‘kìm nén’ làm gì?” Đường Học Chính sung sướng giải đáp thắc mắc của cô, chưa hết thèm nên ngón tay anh lèn vào khu vườn bí mật của cô, nhờ cuộc ái ân khi nãy, đường vào trơn trượt, ngón tay anh đâm vào rút ra rất dễ dàng. Trước khi gặp Phù Hiểu, anh không biết ‘thương hương tiếc ngọc’ là gì, có tìm đàn bà anh cũng tìm mấy cô chịu được nhu cầu quá lớn của anh. Từ ngày có Phù Hiểu, với anh, ‘làm tình’ không còn chỉ là ‘tiết dục’ nữa, mỗi lần tiến vào trong cô, anh đều thấy hạnh phúc vô cùng, nhìn cô ‘nở rộ’ trong vòng tay anh là anh sẽ thấy rất thỏa mãn, nhu cầu sinh lý của anh có cao mấy anh cũng sẽ không không để ý đến cảm nhận của cô mà phát tiết bằng cách ấy.
Phù Hiểu tròn mắt vì sợ hãi: “Anh…!” Trước kia, anh toàn ‘kìm nén’, bây giờ anh mới bình thường?! Không, không thể nào?!!!
“Vừa nóng vừa mềm… cục cưng của anh ơi…” Đường Học Chính thở dốc, rút phắt ngón tay ra, mạnh mẽ tiến vào cô.
Phù Hiểu chưa kịp chống cự đã bị những nụ hôn nồng nàn của anh cướp mất lý trí.
Chỉ có điều, ai đến giải thích cho cô với: tại sao khi sức khỏe tốt lại phát sinh nhiều ‘vấn đề’ hơn vậy trời!
GT kỳ sau: “Nhà họ đường có ba vị vua con: trưởng nam Đường Chấn Đông tám tuổi, thứ nam Phù Chấn Nam bảy tuổi, và công chúa nhỏ Đường Chấn Thiến – cô bé mà Đường Học Chính đã bỏ bao công sức nằn nì mới có cơ hội xuất hiện trên trái đất – năm tuổi.”
Được mẹ chồng rủ đi tập Yoga, Phù Hiểu thoáng ngẩn ra rồi nhận lời ngay tắp lự. Nhưng, đến CLB Yoga, cô mới biết cái khó, tuy cô có chạy bộ nhưng chạy bộ chỉ làm cô khỏe hơn chứ người cô vẫn cứng lắm, chẳng thể nào làm được những động tác yêu cầu sự mềm dẻo và uyển chuyển. Bà Hàn Ngọc Tố cũng đang tìm việc để làm, quyết định phụ đạo cho Phù Hiểu.
Vậy là: tối đó, khi Đường Học Chính bò về nhà sau buổi tiệc xã giao, vừa vào đến phòng khách mới trang hoàng xong của tầng lầu mới, anh đã bắt gặp vợ yêu của anh trong trang phục thiếu vải: áo hai dây, quần soóc đứng lắc lư trên tấm thảm tập Yoga trong tư thế: một chân co lên – một chân giẫm thảm, thỉnh thoảng vung vẩy chiếc chân co để lấy thăng bằng.
“A, anh về rồi à! Tốt quá, mau đến giúp em một tay nào.” Phù Hiểu thở phào một hơi.
“Giúp gì cơ?” Anh bước đến, hôn nhẹ cô, rồi muốn ngừng mà không sao ngừng nổi hôn sâu cô, “Cần anh… giúp gì nào?” Anh cười tà, dán môi mình vào môi cô, một tay đặt lên eo cô, tay còn lại rất không an phận rờ xuống mông cô nhéo mấy phát.
Phù Hiểu cắn cho anh một phát, thả chân xuống đất để lấy lại thăng bằng, chỉ vào cuốn sách để trên đệm, “Đỡ em nhé, em phải giữ thăng bằng.”
Đường đại thiếu gia còn chả buồn liếc theo hướng cô chỉ, anh khom người, mút mát bờ vai ngọc thanh mảnh của cô, ôm cô, lầu bầu: “Cái quỷ gì vậy, kệ nó đi, lên giường với anh đã nào.” Cô mặc bộ này rõ là rù quyến anh mà, anh là anh muốn xé mấy mảnh vải con con ấy lắm rồi.
Biết là anh có nhu cầu sinh lý cao, Phù Hiểu đỏ mặt, liếc chiếc đồng hồ cổ treo tường: “Còn sớm mà… Mẹ dặn em phải tập xong bài tập thăng bằng này, anh giúp em một tay đã nào, rồi lát nữa em lại ‘chiều’ anh, có được không?”
Đường Học Chính nhướng mày, ngừng mút mát vai cô, những ngón tay đã luồn vào trong áo cô của anh rờ rẫm lưng cô một cách mờ ám: “Nhờ anh hả? Nhờ anh thì phải có tý thành ý chứ.”
Nhắc đến mấy chuyện riêng tư chốn phòng the của hai vợ chồng, Phù Hiểu cũng hơi động lòng, cô nũng nịu: “Biết rồi, lát nữa người ta khác ‘chiều’ anh, thế đã được chưa? Anh là anh hư lắm đấy.”
Vị đại thiếu gia nào đó tạm hài lòng, hôn cô mấy phát cho đỡ thèm, cuối cùng anh cũng có thời gian liếc nhìn trang sách rực rỡ sắc màu nọ: “Thăng bằng với tư thế Thân Cây, cái quỷ gì thế?”
“Anh đọc đi, rồi lát nữa em tập tư thế ấy, anh hãy đỡ em.” Phù Hiểu căn dặn.
Cô đứng thẳng, hít sâu một hơi, từ từ đưa hai tay lên đỉnh đầu, chắp hai bàn tay lại, chậm rãi đưa tay xuống để ngang ngực, đồng thời, cô nhẹ nâng một chân lên. Chỉ có điều, mới nhấc chân lên có chút xíu, cô đã lắc lư rồi, Đường Học Chính nom thế thì thích chí lắm, nào có đưa tay ra đỡ cô. Thế là cô cứ đung đa đung đưa rồi mất thăng bằng ngã vào lòng anh.
“Đồ vô tích sự.” Phù Hiểu thẹn quá hóa giận, ngẩng lên lườm anh.
“Để anh thử lại lần nữa nhé.” Đường Học Chính cười cười, đỡ cô dậy.
Lần hai, cuối cùng Đường đại thiếu gia cũng không đứng ỳ ra như khúc gỗ nhìn cô xiêu vẹo rồi đổ kềnh, lần này, anh đỡ chiếc eo thon thả của cô, giữ cho cô đứng thẳng. Sau đó, anh đặt một tay lên chiếc lưng đang lắc bên nọ lắc bên kia của cô, cố định lưng cô, tay kia anh chỉnh chiếc chân chưa được vuông góc của cô, để nó vuông góc với chân còn lại. Tiếp đó, anh lùi ra sau một bước, ngắm thành quả, hài lòng gật gù: “Ổn rồi.”
Phù Hiểu cũng thấy ổn hơn, cô đổi chân, thử làm lại tư thế ấy, thấy mình thăng bằng hơn khối, không lung lay như sắp đổ nữa. Đường Học Chính đứng cạnh đó ngắm cánh tay mảnh khảnh và cặp đùi thon thả của cô gần mình trong gang tấc thì nheo mắt lại, mượn việc công để giải quyết việc tư, sờ cô từ đầu đến chân, mang tiếng: xem cô đã đứng thẳng chưa nhưng thật ra là chấm mút không biết bao nhiêu tiện nghi.
“Anh sờ đi đâu thế?” Phù Hiểu hạ chân xuống, đỏ mặt, lườm chiếc vuốt quỷ chễm trệ trên ngực cô.
“Ngại quá, anh không kìm lòng được.” Đường Học Chính giả nai.
“Ghét thế không biết, không cần anh giúp nữa, anh xê ra chỗ khác đi.” Cô vừa mới ngộ ra một tý đã bị anh làm rối.
Đường Học Chính lắc đầu ca thán, “Xài xong thì vứt luôn, em coi chồng em là đũa dùng một lần phỏng?” Thế mà giọng anh nghe chẳng có tý tiếc nuối nào cho hợp với câu than thở.
Hình như cô làm thế cũng hơi giống ‘qua cầu rút ván’, Phù Hiểu chột dạ: “Thế thì anh đừng động tay động chân nữa nhé.”
“Ok.”
Lần này, vị đại thiếu gia nào đó không có động tay động chân, anh sợ nhàm, xách ghế ra ngồi trước mặt cô, ngắm bo đì vợ và hào hứng bình luận: “Coi kìa, bo đì vợ Gia mới chuẩn làm sao, ôi những đường cong ấy… Chẹp chẹp, vợ à, có phải ngực em to ra, mông em mẩy ra không, em được như thế này, công anh không có nhỏ đâu nha.”
“Đường Học Chính!” Sao cô lại đi tin anh vậy! Mặt Phù Hiểu đỏ lựng lên vì e lệ.
“Anh cái gì chứ, lần này, anh còn chả động đến một đầu ngón tay của em.” Đường Học Chính nhướng mày.
Thấy anh không có vẻ gì là hối lỗi là cô biết ngay anh rỗi hơi đùa cô đây mà: “Aizzz, có phải em không ‘cho’ anh đâu, em chỉ bảo anh hãy đợi em một giờ thôi mà.” Cô dậm chân.
“Cái quỷ gì hút hồn em làm em không buồn ngó ngàng đến chồng em, hử?” Gã lòng muông dạ thú nào đó lộ bộ mặt thật.
“Anh không phân rõ phải trái thì có!” Đôi lúc, anh bá đạo kinh khủng, cứ y như một đứa trẻ con, hễ cô không chú ý anh là anh sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn (những thủ đoạn trẻ con vô cùng) cướp sự chú ý của cô về.
“Bầm phu nhân, cuối cùng bà cũng hơi hơi giác ngộ rồi đó.” Đường Học Chính mặt dày đốp lại.
“Anh trẻ con vừa thôi!” Phù Hiểu cắn môi, quyết định không thèm cãi lý với anh nữa, coi anh như người vô hình, tự mình tập Yoga. Nhưng bé Đường Học Chính (sinh viên sắp lên lớp mầm) đâu có chịu để yên cho cô, gây ra bao trắc trở cho việc luyện tập của cô, thậm chí còn bô bô mô tả những tư thế lát nữa anh sẽ ‘yêu’ cô. Phù Hiểu tức đến đỏ mặt, chạy xuống lầu dưới, tìm bà Hàn Ngọc Tố, tố cáo: “Mẹ, Đường Học Chính phá con, không cho con tập Yoga!”
Đường Học Chính đứng ngay sau cô cứ phá ra cười, cô không nhận ra là hành động này của cô còn trẻ con hơn anh à?
Bà Hàn Ngọc Tố đang đọc “ĐỐI THOẠI VỚI THIÊN ĐƯỜNG” vội gấp sách lại, “Gì thế?”
“Anh ấy phá con!”
Đường Học Chính là con một nên bà Hàn Ngọc Tố chưa phải xử lý tranh chấp kiểu này bao giờ. Như bình thường nhất định bà sẽ không nghĩ ngợi gì mà đứng về phía con trai bà luôn, nhưng nhìn vẻ lanh lợi đó của Phù Hiểu bà lại sực nhớ đến những dòng con bé viết trong truyện, rằng: con bé hay làm nũng với ba mẹ lắm, bà có hơi xót lòng, vả lại chuyện này còn liên quan đến việc phát triển môn thể thao Yoga nữa, bà bảo con: “Phù Hiểu tập Yoga, anh đừng phá con bé.”
“Con có đụng chạm gì cô ấy đâu.”
“Nhưng mà anh cứ nói linh tinh!” Phù Hiểu lên án.
“Anh nói cái gì cơ?” Đường Học Chính hỏi.
Những lời ấy cô mới nghe thôi đã xấu hổ lắm rồi, đâu mặt dày mà nói ra miệng được? Phù Hiểu trợn mắt với gã lưu manh đó, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngày trước, bà Hàn Ngọc Tố đã có dịp nào được nom thấy cái vẻ khoái chí rất trẻ con vì ghẹo được người ta trên mặt con trai bà đâu, bà phì cười: “Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa.”
Đúng lúc ấy, ông Đường Trí Quốc đi vào thư phòng, ông vừa đánh cờ với ba bị thua nên vào thư phòng tìm quyển sách dạy đánh cờ. Thấy ba người đều đang ở trong đó, ông cười khà: “Có chuyện gì mà nhộn nhịp thế?
Bà Hàn Ngọc Tố mỉm cười kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho chồng. Ông Đường Trí Quốc cười lớn. Phù Hiểu có hơi bấn, mất mặt chết đi được.
Ông Đường Trí Quốc ngoắc Đường Học Chính, “Cứ để cho người ta tập đi, ranh con, không thiệt gì anh đâu.”
Những cuộc nói chuyện của đàn ông với nhau là nhiều ‘tư tưởng lớn’ lắm, anh hừ khẽ một tiếng, ôm eo vợ, kéo vợ ra ngoài: “Được rồi, Lão Gia anh mở lòng từ bi, em thích tập thì tập đi.”
Thái độ quay ngoắt 180 độ của anh làm Phù Hiểu lờ mờ có cảm giác: ‘mèo khóc chuột’, cô vừa đi theo anh vừa hỏi: “Ba bảo gì anh thế?”
“Thì cho anh mấy chỉ thị mang tính chiến lược thôi.”
“Thế tóm lại mấy chỉ thị đó là gì?” Càng nghe càng thấy quái.
“Em lắm lời thế, em còn hỏi nữa là anh sẽ không để yên cho em tập đâu.”
“Anh…”
“Muốn nghe? Muốn tập? Muốn nghe? Muốn tập…”
“Đồ đáng ghét!” Phù Hiểu vừa cười vừa mắng.
Trong thư phòng, ông Đường Trí Quốc và bà Hàn Ngọc Tố nghe tiếng đôi vợ chồng trẻ đấu khẩu thì không khỏi nhìn nhau cười.
Mấy tháng sau, đến lượt Đường Học Chính xực đến ngon ngọt, cơ thể ai đó trải qua quá trình tập luyện Yoga đã trở nên mềm mại, dẻo dai vô cùng, mấy tư thế ‘yêu’ ngày trước anh không dám thử giờ anh đã có thể yên tâm xài với cô. Anh ăn cô tới bến, ăn cô sung sướng, thậm chí có đêm còn không để cô ngủ, vần cho Phù Hiểu mệt chết đi. Bây giờ, cô có muốn xỉu cũng chả xỉu được, chỉ có thể mềm oặt ra nhìn anh cười tà, liếm từng cen ti mét cơ thể cô, thậm chí cả chỗ kín đáo nhất của cô anh cũng… Khi cô đê mê tột đỉnh, một cây gậy nóng nhất quả đất sẽ đâm sâu vào cơ thể cô, hối hả tiến lên, làm cô cứ phải thét lên liên tục. Hễ cô hạ mình xin tha là anh lại như hóa thú, mãnh liệt tiến về phía trước, khiến cơ thể cô như vỡ vụn, chỉ còn những cảm nhận về thân thể nóng bỏng đang quấn lấy nhau của hai người, những giọt mồ hôi ướt nhẹp và… cây gậy nóng rực không thuộc về cô đang nằm sâu trong cơ thể cô ấy. Sau rốt, cô thấy nguồn sáng chói lòa và đầu óc cô trở nên trống rỗng.
“Anh, anh càng ngày càng hư đó…” Sau cuộc ái ân, Phù Hiểu thở hổn hển, nghẹn ngào trách móc chồng, nước mắt cô vương trên rèm mi trông đến là đáng thương: “Ngày trước anh có hành hạ em thế này đâu…” Tuy anh có nhu cầu lớn trong ‘chuyện ấy’ nhưng dạo trước một tuần cũng chỉ một hai hôm… mưa to gió lớn thế này.
“Cô bé đáng thương ơi, trước kia, em lười vận động, anh ‘xực’ em một hai lần, em đã không chịu nổi, sao anh dám ‘xực’ em thả phanh? Bây giờ, em đã tập Yoga được một thời gian kha khá rồi, anh có xuống tay với em nặng cỡ nào em cũng không sao, cùng lắm là mệt một tý, anh đây còn ‘kìm nén’ làm gì?” Đường Học Chính sung sướng giải đáp thắc mắc của cô, chưa hết thèm nên ngón tay anh lèn vào khu vườn bí mật của cô, nhờ cuộc ái ân khi nãy, đường vào trơn trượt, ngón tay anh đâm vào rút ra rất dễ dàng. Trước khi gặp Phù Hiểu, anh không biết ‘thương hương tiếc ngọc’ là gì, có tìm đàn bà anh cũng tìm mấy cô chịu được nhu cầu quá lớn của anh. Từ ngày có Phù Hiểu, với anh, ‘làm tình’ không còn chỉ là ‘tiết dục’ nữa, mỗi lần tiến vào trong cô, anh đều thấy hạnh phúc vô cùng, nhìn cô ‘nở rộ’ trong vòng tay anh là anh sẽ thấy rất thỏa mãn, nhu cầu sinh lý của anh có cao mấy anh cũng sẽ không không để ý đến cảm nhận của cô mà phát tiết bằng cách ấy.
Phù Hiểu tròn mắt vì sợ hãi: “Anh…!” Trước kia, anh toàn ‘kìm nén’, bây giờ anh mới bình thường?! Không, không thể nào?!!!
“Vừa nóng vừa mềm… cục cưng của anh ơi…” Đường Học Chính thở dốc, rút phắt ngón tay ra, mạnh mẽ tiến vào cô.
Phù Hiểu chưa kịp chống cự đã bị những nụ hôn nồng nàn của anh cướp mất lý trí.
Chỉ có điều, ai đến giải thích cho cô với: tại sao khi sức khỏe tốt lại phát sinh nhiều ‘vấn đề’ hơn vậy trời!
GT kỳ sau: “Nhà họ đường có ba vị vua con: trưởng nam Đường Chấn Đông tám tuổi, thứ nam Phù Chấn Nam bảy tuổi, và công chúa nhỏ Đường Chấn Thiến – cô bé mà Đường Học Chính đã bỏ bao công sức nằn nì mới có cơ hội xuất hiện trên trái đất – năm tuổi.”
Bình luận truyện