Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
Chương 105: Ngoại truyện 6 – Dạy con 1
Nhà họ Đường có ba vị vua con: trưởng nam Đường Chấn Đông tám tuổi, thứ nam Phù Chấn Nam bảy tuổi và công chúa nhỏ Đường Chấn Thiến – cô bé mà ba Đường Học Chính đã bỏ bao công sức nằn nì mới có cơ hội xuất hiện trên trái đất – năm tuổi.
Ông cụ Đường – người cực kỳ ủng hộ việc kế hoạch hóa gia đình – cũng không hề phản đối, bởi vì: mấy năm vừa rồi, cụ đã thấy rõ cái dở của việc chỉ sinh một con nên mới không cứng nhắc như xưa. Chỉ là, theo cụ, một cặp vợ chồng có hai đứa con là vừa rồi, cháu trai cụ lại cứ thích con gái, đòi đẻ thêm bằng được, cụ cũng có mắng mấy câu rồi thôi. Song, bây giờ, mỗi khi cô chắt gái bé bỏng lon ton chạy đến làm nũng với cụ khiến lòng cụ ngọt như đường phèn, cụ lại thầm lấy làm may mắn vì hồi đó không phản đối quá kịch liệt, không thì lấy đâu ra cô nhóc xinh xắn, đáng yêu đó chứ?
Mà với mấy nhóc, ba là Đại Ma Vương, ba chỉ hừ lạnh một tiếng cũng đủ làm mấy nhóc sợ tè ra quần – đương nhiên là Thiến Thiến của chúng ta không sợ ba, vì ba bé chưa làm dữ với bé bao giờ; Còn mẹ thì sao, lời của mẹ không có tý uy hiếp nào với mấy nhóc, thế nên mẹ rất ít càm ràm, mẹ luôn để mấy nhóc thích nghịch thế nào thì nghịch, khi mấy nhóc thích cái gì, mẹ sẽ luôn thỏa mãn ý thích của mấy nhóc. Thế còn ông bà nội và cụ nội, ừm, ba người chính là đối tượng để mấy nhóc làm nũng, mấy nhóc chỉ cần giả vờ khóc mấy tiếng, là chuyện gì cũng ok tuốt! Nhưng mà, khi hai anh em Đông và Nam lớn hơn đôi chút, hai cậu bé thấy làm nũng không phải hành vi của một bé trai, thế là công chúa nhỏ Thiến Thiến độc quyền vụ đó.
Hai anh em học trường tiểu học công lập, hằng ngày, mẹ Phù Hiểu đưa đón hai nhóc. Về việc cho hai anh em vào học trường tiểu học nào, nhà họ Đường đã mở một cuộc họp gia đình, mẹ Phù Hiểu cho rằng: khi tính cách hai nhóc chưa định hình hoàn chỉnh thì không nên cho hai nhóc vào trường tiểu học dành riêng cho con nhà quyền quý vì như thế hai nhóc sẽ dễ nhiễm phải thói xấu là kiêu ngạo. Ba Đường Học Chính gãi gãi mũi, theo ý vợ luôn.
Hôm đó, khi mẹ Phù Hiểu đến đón con tan học thì thấy trên mặt con trai lớn có hai vệt cào, trên cánh tay cũng có vết bầm tím, chị có hơi hốt, song kiểm tra kỹ thấy con không sao thì cũng yên tâm hơn nhiều. Chị nhướng mày, lẽ nào đây chính là ‘thời trai trẻ của một người đàn ông chân chính’ mà ba mấy nhóc từng đề cập với chị. Phải chăng hơi sớm quá? Giáo viên chủ nhiệm lớp nói: “Cháu nhà chị đánh nhau với một bạn nam cùng lớp, trò kia bị cậu chàng đánh cho chảy cả máu mũi.” Trong giọng nói mang theo ý trách móc.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ba mấy nhóc có cho hai con trai tập võ, cũng rất hay phạt hai nhóc đứng tấn, về khoản thể lực nhất định hai nhóc sẽ hơn các bạn cùng trang lứa.
“Có nói mẹ cũng chả hiểu, về thôi!” Cậu bé Đường Chấn Đông tỏ ra mất kiên nhẫn, mới tý tuổi mà đã rất ra dáng, tuy trên mặt chễm chệ hai vệt cào nhưng trông cậu bé vẫn cực kỳ xinh xắn.
Con trai thứ hai của mẹ Phù Hiểu trông giống mẹ hơn nên xét về ngoại hình cậu bé trông khá bình thường chứ không đẹp xuất chúng như anh trai. Lúc này, cậu bé cũng ngửa lên nhìn mẹ, kéo tay chị, giục chị đi về.
Có gặp chuyện gì hai nhóc này cũng chỉ kể thật với ba Đường Học Chính, mẹ Phù Hiểu có hơi ghen tỵ với chồng.
“Thế con hãy nói chuyện đó với ba con nhé, được không nào?” Nếu chị đi hỏi giáo viên chủ nhiệm, nhất định thằng bé sẽ cho là chị không tôn trọng thằng bé và sẽ nổi giận.
“… Được ạ.” Khuôn mặt xinh xắn của cậu bé Đường Chấn Đông nhăn nhíu lại, cậu bé ngẫm nghĩ một lúc mới đồng ý một cách không tình nguyện.
Mẹ Phù Hiểu cười gọi điện thoại cho ông xã đang đi công tác nước ngoài của chị, chị nói mấy câu với chồng rồi đưa di động cho con trai lớn.
“A lô, ba ạ!” Cậu bé vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra chỗ khác, rõ là không muốn để mọi người nghe được, nhưng mà, cậu bé vẫn chưa biết để đạt được mục đích đó còn phải điều chỉnh cả âm lượng của mình nữa.
“… Là nó chọc con trước… Con bảo là nghỉ hè con được đi công viên Disney ở Mỹ bằng máy bay riêng của nhà mình, nó dám bảo con là bốc phét, còn đi bảo với các bạn khác là con là vua nói dối, sao con có thể không bực chứ?”
Aizzzz, là mấy chuyện này à. Mẹ Phù Hiểu thấy hơi khó xử.
Khi này, giáo viên chủ nhiệm lớp cũng nói: “Tuy trò kia có sai nhưng trò Đường Chấn Đông nói dối là không đúng, anh chị cần bảo ban cháu thêm.”
“Anh trai em không nói dối!” Cậu bé Phù Chấn Nam gào lên luôn.
Mẹ Phù Hiểu cũng biết là giáo viên chủ nhiệm phán đoán vấn đề theo cách nghĩ thông thường, nhưng chị vẫn hơi không hài lòng. Chị xoa đầu con, hỏi lại: “Thày đã hỏi Đường Chấn Đông xem cháu nó có nói dối không chưa?”
Biểu cảm trên mặt giáo viên chủ nhiệm khi này rất kỳ quái, ý như là: cả chuyện này cũng phải hỏi à?
“Thày Trần, tuy tôi không học ngành sư phạm nhưng tôi vẫn biết là tâm hồn trẻ con rất mẫn cảm và dễ bị tổn thương, phải chăng thày nên hỏi rõ các cháu trước rồi hãy ra kết luận? Tôi nghĩ, với chuyên môn của thày, muốn biết một đứa trẻ có nói dối hay không rất dễ dàng, đúng không?”
Cậu bé Phù Chấn Nam ngẩng lên nhìn mẹ, cậu bé có vẻ bất ngờ trước hành động của mẹ.
Nghe ra ẩn ý trong lời chị, giáo viên chủ nhiệm hoảng hốt, lúng búng: “Ý chị là…”
“Mẹ, ba bảo mẹ nghe điện thoại ạ.” Chuyện với ba xong, cậu bé Đường Chấn Đông chạy lại, đưa điện thoại cho chị.
Mẹ Phù Hiểu nhận lấy, nghe được tiếng cười từ đầu dây bên kia truyền đến, “Chuyện nhỏ thôi, con mình thắng em ạ.”
“Vâng, em biết rồi.” Mẹ Phù Hiểu bình tĩnh cúp điện thoại.
Cậu bé Đường Chấn Đông thở phào nhẹ nhõm, đúng như lời ba nói, ba bảo với cậu bé là: mẹ sẽ không mắng đâu.
“Thày Trần này, tôi xin phép đón các cháu về trước.” Mẹ Phù Hiểu cười cười, dắt tay hai con trai toan rời đi.
“Ối, cục cưng bé bỏng của mẹ, ai đánh con thành ra thế này thế?” Một tiếng thét chóe lóe vang lên cách đó không xa, bên đó có một bà mẹ mập mạp ngồi xổm xuống kiểm tra các vết thương trên người con trai yêu, mặt cau có đến mức có thể kẹp chết muỗi bằng nếp nhăn.
Cậu bé mập tìm được chỗ dựa, lập tức đưa ngón tay mũm mĩm lên chỉ vào cậu bé Đường Chấn Đông.
Sao hôm nay không phải ba mình đến đón mình vậy. Cậu bé Đường Chấn Đông lén thở dài, cậu bé cảm thấy lần này mình cần phải ra mặt rồi.
Cặp mẹ con mập mạp nọ hùng hổ đi đến chỗ ba mẹ con Phù Hiểu, bà mẹ mập mạp liếc xéo cậu bé Đường Chấn Đông một cái, thấy cậu bé chỉ bị thương nhẹ hều thì càng giận, chị ta bảo với mẹ Phù Hiểu: “Chị là mẹ nó hả? Chị dạy con chị kiểu gì thế, sao lại để nó đánh con tôi?”
Mấy nhóc nhà họ Đường định mở miệng cãi, bị mẹ Phù Hiểu kéo lại, chị cười bảo với bà mẹ mập mạp: “Trẻ con cãi lộn rồi đánh nhau là chuyện bình thường mà, phụ huynh như chúng ta can thiệp vào chuyện bọn nhỏ sẽ không tốt lắm đâu, cứ để tự các cháu giảng hòa với nhau chị ạ.”
“Có phải con chị bị đánh đâu! Chị xem thằng đó đánh Khắc Khắc nhà chúng tôi thành ra thế nào? Nhỡ xảy ra chuyện gì chị có đền được không?” Thấy chị đối đáp nhẹ bâng, bà mẹ mập mạp nổi sùng lên.
Mẹ Phù Hiểu ngồi xổm xuống, kéo cậu bé mập lại gần kiểm tra cái mũi sưng vù đỏ chót của cậu bé, mặt mày cậu bé bầm tím cả, chị đau lòng xoa đầu cậu bé: “Khắc Khắc này, Đường Chấn Đông nhà cô đánh con là không đúng, cô sẽ bảo bạn xin lỗi con. Nhưng mà con không nên bảo bạn nói dối, Đông Đông ghét nói dối nhất, con là bạn thân của Đông Đông, chuyện đó con cũng biết phải không?”
“Nhưng bạn ấy bảo nhà cô chú có máy bay, thế không phải nói dối là gì?” Dù cậu bé còn nhỏ, cậu bé cũng biết máy bay rất đắt, chỉ nhà nước mới có.
“Nhà cô chú có một chiếc nho nhỏ, đó là một bí mật, chắc Đông Đông coi con là bạn rất thân mới kể cho con, hôm nào cô mời con đi chơi bằng máy bay với các bạn nhé, có được không nào?” Mẹ Phù Hiểu cười dịu dàng.
Cậu bé mập bất giác gật đầu.
“Khắc Khắc ngoan lắm, Đông Đông, qua đây nào, hai con hãy xin lỗi rồi bắt tay nhau đi.” Mẹ Phù Hiểu gọi con trai.
“Con không thèm!” Cậu bé Đường Chấn Đông quay phắt đi, còn lâu nhé!
“Đàn ông chân chính là phải quảng đại, Đường Chấn Đông, ra con không phải một người đàn ông chân chính.” Mẹ Phù Hiểu nói với giọng kinh ngạc.
“Ai bảo thế, bắt tay thì bắt tay, xem ai sợ ai!” Cậu bé như con nhím xù lông lên, hùng hổ chạy đến chỗ cậu bé mập, đứng hồi lâu mới nói một cách không tình nguyện: “Tớ xin lỗi cậu.”
“Tớ cũng xin lỗi cậu.”
Hai cậu nhóc cùng phì cười.
Mẹ Phù Hiểu đứng dậy, bà mẹ mập mạp còn chưa hoàn toàn hết tức, “Tôi thật không ngờ, chị dỗ trẻ khéo gớm, cứ thế là xong rồi à? Chị hứa gì với bọn nhỏ thì cố mà giữ lời đấy, tôi rất muốn xem chị biến đâu ra máy bay cho bọn nhỏ ngồi!” Ra là con trai chị ta nói dối rồi đánh con trai yêu của chị, con chị còn nhỏ còn dễ lừa, chứ chị đâu dễ bị lừa thế chứ.
“Hứa với cháu rồi đương nhiên tôi sẽ giữ lời, nếu chị không chê, thứ bảy này, tôi mời chị với Khắc Khắc đến nhà tôi, chúng ta cùng đi.”
“Đi công viên Disney ở Hồng Không nhé mẹ!” Đó là công viên Disney gần nhất, mắt hai nhóc Đường Chấn Đông và Phù Chấn Nam sáng lấp lánh.
“Sao lần nào hai đứa cũng đòi đi công viên Disney vậy.” Mẹ Phù Hiểu bóp trán.
“Vui mà mẹ, đi công viên Disney vui mà, cứ thế nha mẹ. Khắc Khắc, thứ bảy này cậu nhớ sang nhà tớ sớm vào đấy, như thế tụi mình sẽ chơi được nhiều hơn!” Những cáu gắt ban nãy của cậu bé Đường Chấn Đông tan biến sạch.
Giáo viên chủ nhiệm và bà mẹ mập mạp ngẩn ra nhìn mấy mẹ con Phù Hiểu đi xa, lẽ nào nhà họ có máy bay thật?
Ngồi trên xe, mẹ Phù Hiểu đang suy tư thì cậu bé Đường Chấn Đông sán lại gần: “Mẹ, con không muốn học trường này nữa.”
Mẹ Phù Hiểu nhướng mày: “Lý do?”
“Các bạn ấy kỳ lắm, con nói gì cũng không tin, lũ con gái thì chỉ biết gào thét và đỏ mặt, chán bỏ xừ.”
Cậu bé Phù Chấn Nam cũng gật đầu lia lịa.
“Mẹ cho tụi con chuyển sang trường bọn Chung Tử học đi, mấy đứa tụi con quen toàn học trường ấy, chúng nó sẽ không cười nhạo con khi con bảo nhà con có máy bay.” Cậu bé đang nói đến đám bạn cùng trang lứa ở cùng khu.
Mẹ Phù Hiểu nghiêng đầu nhìn con: “Cũng không phải không được.”
Mắt hai anh em sáng lên.
“Nhưng mà, mẹ nghe nói, ở trường bên ấy, học sinh phải chơi sao để không bẩn quần áo, không được chạy nhảy làm ồn trong trường, khi ăn cơm không được phát ra tiếng động, còn phải học khiêu vũ, học nghi thức, học chơi nhạc cụ, học cưỡi ngựa, học thư pháp… một tuần chỉ được nghỉ một ngày…” Mẹ Phù Hiểu ung dung nói, càng nghe mặt hai anh em càng dài ra.
“Khiêu vũ? Đàn ông đàn ang múa may cái nỗi gì?” Cậu bé Đường Chấn Đông hét lên.
“Nhưng thứ bảy ông bà nội sẽ đưa tụi con đi chơi.” Cậu bé Phù Chấn Nam trầm tính hơn anh, cũng ít nói hơn, nhưng cậu bé bảy tuổi ấy lại có một chất giọng trẻ con êm ái, nghe rất dễ thương.
“Mẹ có phải hiệu trưởng đâu, mấy chuyện ấy mẹ không quyết được. Nếu các con muốn chuyển thì mẹ sẽ chuyển trường cho các con.”
Hai anh em nhăn trán ngẫm nghĩ, nhăn đến mức có ngấn, chả trách lâu rồi không được gặp bọn Chung Tử, ra là tụi nó bị trường quản chặt quá. Thảm ghê!
“Các con muốn chuyển trường thật à, các con nhớ phải tạm biệt các bạn ở lớp đấy nhá, có Tiểu Khâu, Đại Binh, Đại Cao, Bé Mập, ừm, bây giờ mẹ mới chỉ nhớ được nhiêu đó thôi, các con còn nhiều bạn lắm?” Mẹ Phù Hiểu kể ra mấy đứa bạn tốt ở trường của hai anh em.
“Không chuyển đâu, không chuyển đâu, con chỉ hỏi chơi thôi.” Cậu bé Đường Chấn Đông vội nói.
Cậu bé Phù Chấn Nam cũng vội vàng lắc đầu.
“À, thế thì thôi vậy.” Mẹ Phù Hiểu cực kỳ tôn trọng ý kiến các con.
Trên hàng ghế trước, tài xế không khỏi cười trộm.
Một lát sau, im lặng được một lúc, cậu bé Đường Chấn Đông lại nói: “Mẹ, hôm nay mẹ nên thưởng cho con, mình đi ăn KFC nha mẹ!”
“Ủa, tại sao?”
“Vì khi đánh nhau con đánh thắng ạ!” Cậu bé Đường Chấn Đông vung vẩy tay, nói với giọng đắc ý.
Mẹ Phù Hiểu phì cười, chị như thấy được ba Đường Học Chính của mấy nhóc lúc bé: thằng bé bá đạo y chang ba nó.
“Con cũng muốn ăn.” Cậu bé Phù Chấn Nam vội nói.
“Cũng được, nhưng, các con phải hứa với mẹ một chuyện.”
“Chuyện gì ạ?”
“Sau này, khi ở trường, các con không được nói về cuộc sống ở nhà của các con nữa.”
“Vì sao ạ?” Bạn nào cũng được nói, tại sao chỉ hai nhóc không được.
“Bởi vì các con sướng hơn bạn học của các con rất nhiều, mẹ không muốn các con mang những thứ vốn không phải các con làm ra đó ra khoe các bạn, làm thế là không tốt.”
Hai anh em nửa hiểu nửa không.
“Giống như thày giáo cho các con một viên kẹo nhưng lại cho các bạn mười viên kẹo vậy, nếu thế các con có vui không?
“Không vui ạ!”
“Bây giờ, các con giống như đang có mười viên kẹo trong khi các bạn khác thì chỉ có một viên, các bạn mà biết các bạn cũng sẽ không vui. Nếu các con muốn hòa thuận với các bạn, các con phải tạm giấu chín viên kẹo kia đi, để tất cả cùng chỉ có một viên kẹo, tất cả cùng vui.” Trẻ con rất cố chấp, tâm hồn trẻ con đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối.
“Thế còn chín viên kẹo chúng con giấu đi thì sao ạ?” Cậu bé Đường Chấn Đông hỏi.
Mẹ Phù Hiểu mỉm cười, thằng bé mới thông minh làm sao: “Đợi đến khi thời cơ chín muồi, con lại lấy ra cho các bạn xem, nếu con có thể dùng những viên kẹo ấy giúp các bạn của con thì càng tốt.”
“Thời cơ chín muồi là gì ạ?”
“Thì là lúc các con đã có được những người bạn thân thiết, những người bạn sẽ không vì con có nhiều kẹo hơn họ mà không vui, lúc ấy các con có thể nói cho các bạn rồi.”
Cậu bé Đường Chấn Đông hiểu là chỉ bạn thân của mình mới được xem chín viên kẹo mình giấu đi kia, còn cậu bé Phù Chấn Nam thì chỉ biết là không được để các bạn biết mình có nhiều kẹo hơn các bạn, nếu không các bạn sẽ không vui.
Tài xế lặng lẽ gật gù thán phục, thiếu phu nhân thật khéo dạy con.
Mẹ Phù Hiểu nhìn hai cậu con trai, chị dạy hai con như vậy chủ yếu là vì chị muốn hai nhóc lấy tư thái ngang hàng (chứ không phải kẻ cả) đi học, qua đó khám phá thế giới lẽ ra phải bình đẳng này.
“Thiếu phu nhân, đến tiệm KFC rồi.”
“Oaaaaaaaa!”
“Các con có thể hứa với mẹ chuyện mẹ vừa nói chứ?”
“Được ạ, được ạ, bọn con hứa ạ, ăn KFC, ăn KFC!”
“KFC! KFC!”
“Vậy thì: dừng xe nào.”
“Hoan hô, mẹ vạn tuế.”
Mà thứ bảy tuần đó, khi ôm con ngồi trên máy bay riêng của nhà họ Đường, bà mẹ mập mạp nọ thật xấu hổ chết đi được.
Ông cụ Đường – người cực kỳ ủng hộ việc kế hoạch hóa gia đình – cũng không hề phản đối, bởi vì: mấy năm vừa rồi, cụ đã thấy rõ cái dở của việc chỉ sinh một con nên mới không cứng nhắc như xưa. Chỉ là, theo cụ, một cặp vợ chồng có hai đứa con là vừa rồi, cháu trai cụ lại cứ thích con gái, đòi đẻ thêm bằng được, cụ cũng có mắng mấy câu rồi thôi. Song, bây giờ, mỗi khi cô chắt gái bé bỏng lon ton chạy đến làm nũng với cụ khiến lòng cụ ngọt như đường phèn, cụ lại thầm lấy làm may mắn vì hồi đó không phản đối quá kịch liệt, không thì lấy đâu ra cô nhóc xinh xắn, đáng yêu đó chứ?
Mà với mấy nhóc, ba là Đại Ma Vương, ba chỉ hừ lạnh một tiếng cũng đủ làm mấy nhóc sợ tè ra quần – đương nhiên là Thiến Thiến của chúng ta không sợ ba, vì ba bé chưa làm dữ với bé bao giờ; Còn mẹ thì sao, lời của mẹ không có tý uy hiếp nào với mấy nhóc, thế nên mẹ rất ít càm ràm, mẹ luôn để mấy nhóc thích nghịch thế nào thì nghịch, khi mấy nhóc thích cái gì, mẹ sẽ luôn thỏa mãn ý thích của mấy nhóc. Thế còn ông bà nội và cụ nội, ừm, ba người chính là đối tượng để mấy nhóc làm nũng, mấy nhóc chỉ cần giả vờ khóc mấy tiếng, là chuyện gì cũng ok tuốt! Nhưng mà, khi hai anh em Đông và Nam lớn hơn đôi chút, hai cậu bé thấy làm nũng không phải hành vi của một bé trai, thế là công chúa nhỏ Thiến Thiến độc quyền vụ đó.
Hai anh em học trường tiểu học công lập, hằng ngày, mẹ Phù Hiểu đưa đón hai nhóc. Về việc cho hai anh em vào học trường tiểu học nào, nhà họ Đường đã mở một cuộc họp gia đình, mẹ Phù Hiểu cho rằng: khi tính cách hai nhóc chưa định hình hoàn chỉnh thì không nên cho hai nhóc vào trường tiểu học dành riêng cho con nhà quyền quý vì như thế hai nhóc sẽ dễ nhiễm phải thói xấu là kiêu ngạo. Ba Đường Học Chính gãi gãi mũi, theo ý vợ luôn.
Hôm đó, khi mẹ Phù Hiểu đến đón con tan học thì thấy trên mặt con trai lớn có hai vệt cào, trên cánh tay cũng có vết bầm tím, chị có hơi hốt, song kiểm tra kỹ thấy con không sao thì cũng yên tâm hơn nhiều. Chị nhướng mày, lẽ nào đây chính là ‘thời trai trẻ của một người đàn ông chân chính’ mà ba mấy nhóc từng đề cập với chị. Phải chăng hơi sớm quá? Giáo viên chủ nhiệm lớp nói: “Cháu nhà chị đánh nhau với một bạn nam cùng lớp, trò kia bị cậu chàng đánh cho chảy cả máu mũi.” Trong giọng nói mang theo ý trách móc.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ba mấy nhóc có cho hai con trai tập võ, cũng rất hay phạt hai nhóc đứng tấn, về khoản thể lực nhất định hai nhóc sẽ hơn các bạn cùng trang lứa.
“Có nói mẹ cũng chả hiểu, về thôi!” Cậu bé Đường Chấn Đông tỏ ra mất kiên nhẫn, mới tý tuổi mà đã rất ra dáng, tuy trên mặt chễm chệ hai vệt cào nhưng trông cậu bé vẫn cực kỳ xinh xắn.
Con trai thứ hai của mẹ Phù Hiểu trông giống mẹ hơn nên xét về ngoại hình cậu bé trông khá bình thường chứ không đẹp xuất chúng như anh trai. Lúc này, cậu bé cũng ngửa lên nhìn mẹ, kéo tay chị, giục chị đi về.
Có gặp chuyện gì hai nhóc này cũng chỉ kể thật với ba Đường Học Chính, mẹ Phù Hiểu có hơi ghen tỵ với chồng.
“Thế con hãy nói chuyện đó với ba con nhé, được không nào?” Nếu chị đi hỏi giáo viên chủ nhiệm, nhất định thằng bé sẽ cho là chị không tôn trọng thằng bé và sẽ nổi giận.
“… Được ạ.” Khuôn mặt xinh xắn của cậu bé Đường Chấn Đông nhăn nhíu lại, cậu bé ngẫm nghĩ một lúc mới đồng ý một cách không tình nguyện.
Mẹ Phù Hiểu cười gọi điện thoại cho ông xã đang đi công tác nước ngoài của chị, chị nói mấy câu với chồng rồi đưa di động cho con trai lớn.
“A lô, ba ạ!” Cậu bé vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra chỗ khác, rõ là không muốn để mọi người nghe được, nhưng mà, cậu bé vẫn chưa biết để đạt được mục đích đó còn phải điều chỉnh cả âm lượng của mình nữa.
“… Là nó chọc con trước… Con bảo là nghỉ hè con được đi công viên Disney ở Mỹ bằng máy bay riêng của nhà mình, nó dám bảo con là bốc phét, còn đi bảo với các bạn khác là con là vua nói dối, sao con có thể không bực chứ?”
Aizzzz, là mấy chuyện này à. Mẹ Phù Hiểu thấy hơi khó xử.
Khi này, giáo viên chủ nhiệm lớp cũng nói: “Tuy trò kia có sai nhưng trò Đường Chấn Đông nói dối là không đúng, anh chị cần bảo ban cháu thêm.”
“Anh trai em không nói dối!” Cậu bé Phù Chấn Nam gào lên luôn.
Mẹ Phù Hiểu cũng biết là giáo viên chủ nhiệm phán đoán vấn đề theo cách nghĩ thông thường, nhưng chị vẫn hơi không hài lòng. Chị xoa đầu con, hỏi lại: “Thày đã hỏi Đường Chấn Đông xem cháu nó có nói dối không chưa?”
Biểu cảm trên mặt giáo viên chủ nhiệm khi này rất kỳ quái, ý như là: cả chuyện này cũng phải hỏi à?
“Thày Trần, tuy tôi không học ngành sư phạm nhưng tôi vẫn biết là tâm hồn trẻ con rất mẫn cảm và dễ bị tổn thương, phải chăng thày nên hỏi rõ các cháu trước rồi hãy ra kết luận? Tôi nghĩ, với chuyên môn của thày, muốn biết một đứa trẻ có nói dối hay không rất dễ dàng, đúng không?”
Cậu bé Phù Chấn Nam ngẩng lên nhìn mẹ, cậu bé có vẻ bất ngờ trước hành động của mẹ.
Nghe ra ẩn ý trong lời chị, giáo viên chủ nhiệm hoảng hốt, lúng búng: “Ý chị là…”
“Mẹ, ba bảo mẹ nghe điện thoại ạ.” Chuyện với ba xong, cậu bé Đường Chấn Đông chạy lại, đưa điện thoại cho chị.
Mẹ Phù Hiểu nhận lấy, nghe được tiếng cười từ đầu dây bên kia truyền đến, “Chuyện nhỏ thôi, con mình thắng em ạ.”
“Vâng, em biết rồi.” Mẹ Phù Hiểu bình tĩnh cúp điện thoại.
Cậu bé Đường Chấn Đông thở phào nhẹ nhõm, đúng như lời ba nói, ba bảo với cậu bé là: mẹ sẽ không mắng đâu.
“Thày Trần này, tôi xin phép đón các cháu về trước.” Mẹ Phù Hiểu cười cười, dắt tay hai con trai toan rời đi.
“Ối, cục cưng bé bỏng của mẹ, ai đánh con thành ra thế này thế?” Một tiếng thét chóe lóe vang lên cách đó không xa, bên đó có một bà mẹ mập mạp ngồi xổm xuống kiểm tra các vết thương trên người con trai yêu, mặt cau có đến mức có thể kẹp chết muỗi bằng nếp nhăn.
Cậu bé mập tìm được chỗ dựa, lập tức đưa ngón tay mũm mĩm lên chỉ vào cậu bé Đường Chấn Đông.
Sao hôm nay không phải ba mình đến đón mình vậy. Cậu bé Đường Chấn Đông lén thở dài, cậu bé cảm thấy lần này mình cần phải ra mặt rồi.
Cặp mẹ con mập mạp nọ hùng hổ đi đến chỗ ba mẹ con Phù Hiểu, bà mẹ mập mạp liếc xéo cậu bé Đường Chấn Đông một cái, thấy cậu bé chỉ bị thương nhẹ hều thì càng giận, chị ta bảo với mẹ Phù Hiểu: “Chị là mẹ nó hả? Chị dạy con chị kiểu gì thế, sao lại để nó đánh con tôi?”
Mấy nhóc nhà họ Đường định mở miệng cãi, bị mẹ Phù Hiểu kéo lại, chị cười bảo với bà mẹ mập mạp: “Trẻ con cãi lộn rồi đánh nhau là chuyện bình thường mà, phụ huynh như chúng ta can thiệp vào chuyện bọn nhỏ sẽ không tốt lắm đâu, cứ để tự các cháu giảng hòa với nhau chị ạ.”
“Có phải con chị bị đánh đâu! Chị xem thằng đó đánh Khắc Khắc nhà chúng tôi thành ra thế nào? Nhỡ xảy ra chuyện gì chị có đền được không?” Thấy chị đối đáp nhẹ bâng, bà mẹ mập mạp nổi sùng lên.
Mẹ Phù Hiểu ngồi xổm xuống, kéo cậu bé mập lại gần kiểm tra cái mũi sưng vù đỏ chót của cậu bé, mặt mày cậu bé bầm tím cả, chị đau lòng xoa đầu cậu bé: “Khắc Khắc này, Đường Chấn Đông nhà cô đánh con là không đúng, cô sẽ bảo bạn xin lỗi con. Nhưng mà con không nên bảo bạn nói dối, Đông Đông ghét nói dối nhất, con là bạn thân của Đông Đông, chuyện đó con cũng biết phải không?”
“Nhưng bạn ấy bảo nhà cô chú có máy bay, thế không phải nói dối là gì?” Dù cậu bé còn nhỏ, cậu bé cũng biết máy bay rất đắt, chỉ nhà nước mới có.
“Nhà cô chú có một chiếc nho nhỏ, đó là một bí mật, chắc Đông Đông coi con là bạn rất thân mới kể cho con, hôm nào cô mời con đi chơi bằng máy bay với các bạn nhé, có được không nào?” Mẹ Phù Hiểu cười dịu dàng.
Cậu bé mập bất giác gật đầu.
“Khắc Khắc ngoan lắm, Đông Đông, qua đây nào, hai con hãy xin lỗi rồi bắt tay nhau đi.” Mẹ Phù Hiểu gọi con trai.
“Con không thèm!” Cậu bé Đường Chấn Đông quay phắt đi, còn lâu nhé!
“Đàn ông chân chính là phải quảng đại, Đường Chấn Đông, ra con không phải một người đàn ông chân chính.” Mẹ Phù Hiểu nói với giọng kinh ngạc.
“Ai bảo thế, bắt tay thì bắt tay, xem ai sợ ai!” Cậu bé như con nhím xù lông lên, hùng hổ chạy đến chỗ cậu bé mập, đứng hồi lâu mới nói một cách không tình nguyện: “Tớ xin lỗi cậu.”
“Tớ cũng xin lỗi cậu.”
Hai cậu nhóc cùng phì cười.
Mẹ Phù Hiểu đứng dậy, bà mẹ mập mạp còn chưa hoàn toàn hết tức, “Tôi thật không ngờ, chị dỗ trẻ khéo gớm, cứ thế là xong rồi à? Chị hứa gì với bọn nhỏ thì cố mà giữ lời đấy, tôi rất muốn xem chị biến đâu ra máy bay cho bọn nhỏ ngồi!” Ra là con trai chị ta nói dối rồi đánh con trai yêu của chị, con chị còn nhỏ còn dễ lừa, chứ chị đâu dễ bị lừa thế chứ.
“Hứa với cháu rồi đương nhiên tôi sẽ giữ lời, nếu chị không chê, thứ bảy này, tôi mời chị với Khắc Khắc đến nhà tôi, chúng ta cùng đi.”
“Đi công viên Disney ở Hồng Không nhé mẹ!” Đó là công viên Disney gần nhất, mắt hai nhóc Đường Chấn Đông và Phù Chấn Nam sáng lấp lánh.
“Sao lần nào hai đứa cũng đòi đi công viên Disney vậy.” Mẹ Phù Hiểu bóp trán.
“Vui mà mẹ, đi công viên Disney vui mà, cứ thế nha mẹ. Khắc Khắc, thứ bảy này cậu nhớ sang nhà tớ sớm vào đấy, như thế tụi mình sẽ chơi được nhiều hơn!” Những cáu gắt ban nãy của cậu bé Đường Chấn Đông tan biến sạch.
Giáo viên chủ nhiệm và bà mẹ mập mạp ngẩn ra nhìn mấy mẹ con Phù Hiểu đi xa, lẽ nào nhà họ có máy bay thật?
Ngồi trên xe, mẹ Phù Hiểu đang suy tư thì cậu bé Đường Chấn Đông sán lại gần: “Mẹ, con không muốn học trường này nữa.”
Mẹ Phù Hiểu nhướng mày: “Lý do?”
“Các bạn ấy kỳ lắm, con nói gì cũng không tin, lũ con gái thì chỉ biết gào thét và đỏ mặt, chán bỏ xừ.”
Cậu bé Phù Chấn Nam cũng gật đầu lia lịa.
“Mẹ cho tụi con chuyển sang trường bọn Chung Tử học đi, mấy đứa tụi con quen toàn học trường ấy, chúng nó sẽ không cười nhạo con khi con bảo nhà con có máy bay.” Cậu bé đang nói đến đám bạn cùng trang lứa ở cùng khu.
Mẹ Phù Hiểu nghiêng đầu nhìn con: “Cũng không phải không được.”
Mắt hai anh em sáng lên.
“Nhưng mà, mẹ nghe nói, ở trường bên ấy, học sinh phải chơi sao để không bẩn quần áo, không được chạy nhảy làm ồn trong trường, khi ăn cơm không được phát ra tiếng động, còn phải học khiêu vũ, học nghi thức, học chơi nhạc cụ, học cưỡi ngựa, học thư pháp… một tuần chỉ được nghỉ một ngày…” Mẹ Phù Hiểu ung dung nói, càng nghe mặt hai anh em càng dài ra.
“Khiêu vũ? Đàn ông đàn ang múa may cái nỗi gì?” Cậu bé Đường Chấn Đông hét lên.
“Nhưng thứ bảy ông bà nội sẽ đưa tụi con đi chơi.” Cậu bé Phù Chấn Nam trầm tính hơn anh, cũng ít nói hơn, nhưng cậu bé bảy tuổi ấy lại có một chất giọng trẻ con êm ái, nghe rất dễ thương.
“Mẹ có phải hiệu trưởng đâu, mấy chuyện ấy mẹ không quyết được. Nếu các con muốn chuyển thì mẹ sẽ chuyển trường cho các con.”
Hai anh em nhăn trán ngẫm nghĩ, nhăn đến mức có ngấn, chả trách lâu rồi không được gặp bọn Chung Tử, ra là tụi nó bị trường quản chặt quá. Thảm ghê!
“Các con muốn chuyển trường thật à, các con nhớ phải tạm biệt các bạn ở lớp đấy nhá, có Tiểu Khâu, Đại Binh, Đại Cao, Bé Mập, ừm, bây giờ mẹ mới chỉ nhớ được nhiêu đó thôi, các con còn nhiều bạn lắm?” Mẹ Phù Hiểu kể ra mấy đứa bạn tốt ở trường của hai anh em.
“Không chuyển đâu, không chuyển đâu, con chỉ hỏi chơi thôi.” Cậu bé Đường Chấn Đông vội nói.
Cậu bé Phù Chấn Nam cũng vội vàng lắc đầu.
“À, thế thì thôi vậy.” Mẹ Phù Hiểu cực kỳ tôn trọng ý kiến các con.
Trên hàng ghế trước, tài xế không khỏi cười trộm.
Một lát sau, im lặng được một lúc, cậu bé Đường Chấn Đông lại nói: “Mẹ, hôm nay mẹ nên thưởng cho con, mình đi ăn KFC nha mẹ!”
“Ủa, tại sao?”
“Vì khi đánh nhau con đánh thắng ạ!” Cậu bé Đường Chấn Đông vung vẩy tay, nói với giọng đắc ý.
Mẹ Phù Hiểu phì cười, chị như thấy được ba Đường Học Chính của mấy nhóc lúc bé: thằng bé bá đạo y chang ba nó.
“Con cũng muốn ăn.” Cậu bé Phù Chấn Nam vội nói.
“Cũng được, nhưng, các con phải hứa với mẹ một chuyện.”
“Chuyện gì ạ?”
“Sau này, khi ở trường, các con không được nói về cuộc sống ở nhà của các con nữa.”
“Vì sao ạ?” Bạn nào cũng được nói, tại sao chỉ hai nhóc không được.
“Bởi vì các con sướng hơn bạn học của các con rất nhiều, mẹ không muốn các con mang những thứ vốn không phải các con làm ra đó ra khoe các bạn, làm thế là không tốt.”
Hai anh em nửa hiểu nửa không.
“Giống như thày giáo cho các con một viên kẹo nhưng lại cho các bạn mười viên kẹo vậy, nếu thế các con có vui không?
“Không vui ạ!”
“Bây giờ, các con giống như đang có mười viên kẹo trong khi các bạn khác thì chỉ có một viên, các bạn mà biết các bạn cũng sẽ không vui. Nếu các con muốn hòa thuận với các bạn, các con phải tạm giấu chín viên kẹo kia đi, để tất cả cùng chỉ có một viên kẹo, tất cả cùng vui.” Trẻ con rất cố chấp, tâm hồn trẻ con đòi hỏi sự công bằng tuyệt đối.
“Thế còn chín viên kẹo chúng con giấu đi thì sao ạ?” Cậu bé Đường Chấn Đông hỏi.
Mẹ Phù Hiểu mỉm cười, thằng bé mới thông minh làm sao: “Đợi đến khi thời cơ chín muồi, con lại lấy ra cho các bạn xem, nếu con có thể dùng những viên kẹo ấy giúp các bạn của con thì càng tốt.”
“Thời cơ chín muồi là gì ạ?”
“Thì là lúc các con đã có được những người bạn thân thiết, những người bạn sẽ không vì con có nhiều kẹo hơn họ mà không vui, lúc ấy các con có thể nói cho các bạn rồi.”
Cậu bé Đường Chấn Đông hiểu là chỉ bạn thân của mình mới được xem chín viên kẹo mình giấu đi kia, còn cậu bé Phù Chấn Nam thì chỉ biết là không được để các bạn biết mình có nhiều kẹo hơn các bạn, nếu không các bạn sẽ không vui.
Tài xế lặng lẽ gật gù thán phục, thiếu phu nhân thật khéo dạy con.
Mẹ Phù Hiểu nhìn hai cậu con trai, chị dạy hai con như vậy chủ yếu là vì chị muốn hai nhóc lấy tư thái ngang hàng (chứ không phải kẻ cả) đi học, qua đó khám phá thế giới lẽ ra phải bình đẳng này.
“Thiếu phu nhân, đến tiệm KFC rồi.”
“Oaaaaaaaa!”
“Các con có thể hứa với mẹ chuyện mẹ vừa nói chứ?”
“Được ạ, được ạ, bọn con hứa ạ, ăn KFC, ăn KFC!”
“KFC! KFC!”
“Vậy thì: dừng xe nào.”
“Hoan hô, mẹ vạn tuế.”
Mà thứ bảy tuần đó, khi ôm con ngồi trên máy bay riêng của nhà họ Đường, bà mẹ mập mạp nọ thật xấu hổ chết đi được.
Bình luận truyện