Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
Chương 45
Dóng tay nóng như đang bốc cháy khiến toàn thân cô nóng lên, cô định né đi anh thì lại phát hiện anh khỏe đến đáng sợ, “Em, em không thấy chìa khóa đâu, có lẽ là rơi ở đằng kia rồi. Để em đi tìm…”
Người đàn ông không nói gì, anh cầm lấy tay cô, để bàn tay anh trượt theo dóng tay cô, rồi mười ngón tay của họ đan vào nhau, luồn vào túi quần cô.
Trong chớp mắt, có tiếng leng keng do kim loại va vào nhau.
Nắm lấy tay cô và cầm chùm chìa khóa ra, anh ghé vào tai cô thì thầm, “Chìa màu đen.”
Nhịp thở nóng bỏng, dồn dập của anh phả lên tai cô, khiến cơ thể nhạy cảm của cô khẽ run lên. Trong tình thế như đang cưỡi trên lưng hổ này, Phù Hiểu không còn cách nào khác đành phải cúi xuống tìm chiếc chìa màu đen rồi chậm rãi tra khóa vào ổ.
Vài tiếng: “Lách cách” vang lên, cửa mở ra.
Chỉ trong tích tắc đã xuất hiện thay đổi lớn, Phù Hiểu còn chưa kịp nhận ra thay đổi đó thì đã thấy mình bị ép chặt vào bức tường cạnh cửa trong phòng, những nụ hôn trút xuống như mưa và đôi môi cô bị đôi môi khác che lại.
Đường Học Chính lẳng đống đồ trên tay vào một góc và sập cửa đánh “rầm” một tiếng. Anh mút lấy đôi môi đỏ thắm của cô, lực mút mạnh như thể muốn nuốt luôn cô vào bụng. Anh bị cô tra tấn đến khổ! Một chân anh lèn vào giữa hai chân cô, nâng người cô lên, môi và tay anh cùng nhau thám hiểm cơ thể mềm mại của cô, không cho cô tránh né.
Phòng khách yên ắng dội lại tiếng thở dốc khi nặng khi nhẹ của hai người, rồi tiếng quần áo cọ sát với nhau vang lên khiến bầu không khí nơi đây càng thêm mờ ám.
“Bánh gatô…” Phù Hiểu chống đẩy theo bản năng, cô yếu ớt muốn dời đi lực chú ý của người đàn ông đang vùi đầu vào cổ cô liếm láp.
“Ừ…” Vì phải kìm nén trong một thời gian đến là dài, nên khi này, lý trí của anh đã bay lên tầng trời thứ chín lâu rồi, có còn trong cơ thể nữa đâu. Anh vô thức “Ừ” một tiếng, đôi môi anh tiếp tục chăm chăm vào thưởng thức món ngon, bàn tay to bản anh đặt bên hông cô cũng nhanh nhẹn luồn vào trong áo cô.
“Đừng mà…” Phù Hiểu khẽ run, cô đưa tay lên như muốn đẩy bàn tay nóng bỏng đang tác quái trên da thịt cô của anh ra.
Nhưng mà người đàn ông đã dùng một tay giữ chặt lấy hai tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu, vừa hôn chiếc cằm duyên dáng của cô vừa khản giọng bảo: “Vợ, lần này thì trời có sập xuống cũng không ngăn được anh đâu.” Dứt lời, anh dùng ngón tay cởi móc cài áo ngực của cô ra.
“Á!” Phù Hiểu sợ tới mức né trái né phải nhưng bầu ngực đẫy đà dưới áo cô vẫn bị anh nắm lấy bằng một tay và thong thả nắn bóp.
Thân thể chưa từng được khai phá sao có thể đột ngột tiếp nhận nổi loại kích thích này, cô ra sức giãy dụa, “Đừng mà, rất kỳ quái, đừng mà anh…”
Chút phản kháng nho nhỏ càng khiến người đàn ông hưng phấn hơn, anh gầm lên một tiếng gầm đầy thống khổ, đôi môi anh một lần nữa tìm đến đôi môi đỏ thắm của cô để giải khát, tay anh bất giác nắn bóp mạnh hơn, anh thật muốn cứ thế này mà vùi mình vào trong cơ thể cô! Cả người anh căng cứng như thể muốn nổ tung, anh phải ghì lấy cô, hôn hít cô, gặm gọ cô mới có thể tạm thời kiềm chế con mãnh thú trong cơ thể anh.
“Đừng lộn xộn nữa nào, em còn chưa chuẩn bị tốt, lại khiêu khích anh em sẽ bị thương đó.”
Cô nào có khiêu khích anh cơ chứ! Đê mê trong những nụ hôn nhưng Phù Hiểu vẫn giữ được chút xíu lý trí, “Đường Học Chính, hôm nay không làm nữa, được không anh?”
Bộ dạng rất chi là tội nghiệp đó của cô khơi dậy thú tính trong người đàn ông, anh khẽ gầm lên một tiếng, “Đã bảo là không được khiêu khích anh rồi mà!” Dứt lời, đôi tay cường tráng của anh xé chiếc áo Phù Hiểu đang mặc thành hai mảnh; đôi môi đói khát của anh ngậm lấy núm vú mềm mại của cô, anh như đứa trẻ không ngừng bú mút; khi đầu lưỡi anh mải mê chơi với một trái anh đào bé bỏng của cô thì một bàn tay anh cũng rất công bằng, không ngừng tròng ghẹo bầu ngực đẫy dà còn lại, hết nắn lại bóp.
Nàng trinh nữ với đôi má đã ửng hồng sao có thể chống chọi được với thủ đoạn này chứ? Cả người cô như nhũn ra, cô đổ mình lên người anh và theo bản năng cố chống chọi với những cơn sóng tình nóng bỏng đang dâng lên trong cơ thể mình, “Đường Học Chính…” Cô gọi anh giọng nũng nịu, cô cũng không biết mình gọi anh vì muốn anh làm gì.
“Anh đây mà, đừng sợ.” Anh siết chặt cô trong vòng tay, để cô cảm nhận ngọn lửa tình nơi anh, “Anh sẽ không làm tổn thương em đâu, đừng sợ…” Trải dọc theo gờ xương quai xanh duyên dáng, mảnh khảnh của cô là những dấu hôn, những nụ hôn chứa chan tình yêu thương của anh dừng trên cổ cô, trên khuôn mặt cô và trên đôi môi cô.
“Anh phải nhẹ đấy, em sợ đau…” Những nụ hôn dịu dàng của anh mang theo sự trân trọng mà anh dành cho cô, cuối cùng cô cũng đầu hàng trước anh, ôm lấy anh thủ thỉ.
Tiếng thở dốc như nặng nề hơn, Đường Học Chính chợt bế bổng cô lên, khiến cô giật mình bật thét ra tiếng. Anh cười khẽ một tiếng, cúi đầu ngắm khuôn mặt ửng hồng của cô.
Quần áo Phù Hiểu đã xộc xệch lắm rồi, cô hờn anh một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ anh và vùi mặt vào gáy anh.
Đường Học Chính nghiêng đầu, khẽ hôn lên tóc cô rồi bế cô lên lầu.
…
Khi Phù Hiểu tỉnh giấc đã là trưa hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào mắt khiến cô không được thoải mái. Đưa tay lên che, cô muốn đứng dậy kéo rèm cửa sổ nhưng cô phát hiện xương cốt trên người cô như rã hết cả ra nên đành nằm lại trong khổ sở. Người đàn ông đang ôm cô cũng thức dậy, giọng anh khàn khàn vì vừa thức giấc, anh hỏi: “Cục cưng bé bỏng, sao thế?”
“Mặt trời chói quá, em không ngủ được…” Phù Hiểu bất mãn, rì rầm trách cứ.
Nghe vậy, Đường Học Chính lập tức bật dậy, khép lại ba tầng rèm của cửa sổ sát đất, nhất thời căn phòng trở nên mờ tối.
“Cám ơn…” Mí mắt vẫn nặng trình chịch, Phù Hiểu mơ mơ màng màng nói tiếng cám ơn rồi lại mệt mỏi thiếp đi.
Đường Học Chính mỉm cười trở lại bên giường, ánh mắt anh ngưng lại trên gương mặt khi ngủ đầy an tĩnh của cô, lát sau anh lại nhìn xuống cơ thể cô, da thịt cô chi chít vết xanh tím, đồng tử đen như mực càng lúc càng sâu thẳm. Nhớ đến yêu cầu một lần lại một lần của mình tối qua, bây giờ chính anh cũng thấy mình quá đáng. Rõ ràng biết cô là tấm thân trinh nữ, trước khi tiến vào vốn là anh muốn săn sóc cô, nhưng mà khi xuyên thủng lớp màng mỏng manh ấy, nơi mềm mại của cô chặt chẽ bao quanh anh nhất thời khiến anh mất hết lý trí, chỉ còn lại bản năng. Trước kia, dù anh không phải thày tu song cũng không phải kẻ phóng đãng, quá ham mê tình dục gì, nếu có nhu cầu trong chuyện đó thì anh phóng thích mà phóng thích xong rồi cũng sẽ không lưu luyến. Thế nhưng tối qua và sáng sớm hôm nay, anh không muốn rời khỏi cơ thể cô dù chỉ một phút, một giây; vậy nên anh vần vò cô đủ các tư thế, tiến vào cô từ phía trước, phía sau, bên trái và bên phải. Kỳ thật anh còn chưa hoàn toàn thỏa mãn, nếu không phải cô khóc dữ quá, khóc đến ngất đi thì anh nhất định sẽ không tạm tha cho cô.
Mới nghĩ đến đó thôi mà cơ thể anh đã bắt đầu biến hóa, hô hấp của anh trở nên dồn dập, anh đưa tay vuốt ve cánh tay mảnh khảnh của cô. Lý trí của anh còn đang trong cuộc chiến kịch liệt: có nên vươn vuốt quỷ của mình tới chỗ cô bé quàng khăn đỏ hay không.
Cuối cùng lý trí của anh dành phần thắng, anh nhanh nhẹn đứng lên, quyết định đi tìm chút đồ ăn đút cho cô, cô quả thật đã kiệt sức rồi.
Ra khỏi phòng, Đường Học Chính nhặt chỗ quần, áo, đồ lót vương vãi khắp nơi trên nền nhà lên rồi quăng hết vào thùng rác, chứ không lát nữa cô bé da mặt mỏng của anh trông thấy lại xấu hổ cho mà xem.
Anh tìm thấy chỗ bánh ngọt anh chuẩn bị hôm qua ở góc cửa, chiếc bánh gatô bị vỡ ra làm bảy do rơi theo quỹ đạo ném ngang. Anh nhìn chiếc bánh lắc đầu, cười cười rồi xách mấy túi đồ vào bếp.
Một lát sau, anh cắt một miếng bánh gatô để vào đĩa, đặt thêm mấy chiếc bánh quy lên cạnh đó, rồi anh hâm nóng một ly sữa tươi. Sau đó, anh đặt tất cả vào khay và thong thả bưng lên lầu. Mở cửa buồng ra, ngắm người con gái của mình say ngủ trên giường, cảm giác thỏa mãn ùa đến với anh.
“Vợ ơi, dậy đi thôi, dậy ăn chút gì đã nào?” Đặt khay xuống bàn, anh ngồi xuống mép giường gọi.
Bị đánh thức khi đang trong giấc mơ, Phù Hiểu cau mày, “Không ăn!”
“Chắc em đã đói rồi, phải ăn một chút mới được, nào?” Đường Học Chính nhẹ dỗ, “Ăn xong lại ngủ tiếp.”
Được anh nhắc nhở, bụng cô rất phối hợp với anh réo lên mấy tiếng, Phù Hiểu đã đói đến mức không ngủ nổi nữa nhưng vẫn quấn mình trong chăn, cô không muốn dậy chút nào. Cô ngồi ở đầu giường, lấy tấm chăn mỏng che đi cơ thể trần truồng của mình. Nhìn người đàn ông chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ, khoe ra trọn vẹn sự cường tráng của anh, cô không khỏi đỏ mặt. Nghĩ đến những diễm tình đêm qua, cô nhẹ giọng bảo: “Em muốn mặc quần áo.”
“Làm gì có ai khác, không cần mặc đâu.” Đường Học Chính thưởng thức cảnh xuân thoắt ẩn thoắt hiện.
“Em muốn mặc quần áo!” Anh nhìn cô bằng ánh mắt đó làm cô sợ quá, cô nghĩ về đêm qua khi anh như một con thú hoang ghì lấy cô, cắn xé cô; Cô còn dám không mặc quần áo sao?
Thấy cô kiên quyết thì Đường Học Chính nhún nhún vai, anh lấy một chiếc sơ mi đen từ trong tủ quần áo ra cho cô.
Khi này, Phù Hiểu mới hài lòng, đón lấy chiếc áo rồi bảo: “Anh quay mặt đi.”
Đường Học Chính cong lên một nụ cười tà, “Vợ à, có cần phải như vậy không? Cơ thể em còn chỗ nào mà anh chưa xem qua chứ?” Đêm qua, anh còn riêng bật đèn ngủ nghiên cứu một phen, mặc cô kháng nghị kiểu gì cũng quyết xem đủ và tiện thể hôn đủ.
“Đáng ghét! Quay mặt đi!” Cô đỏ mặt, cả giận mắng.
“Dạ, dạ, dạ.” Thấy vẻ mặt đáng yêu nào đó lại xuất hiện trên khuôn mặt cô, Đường Học Chính thầm hít sâu một hơi, xoay người đi hòng bình ổn lại nhịp thở của mình.
Đợi Phù Hiểu mặc quần áo xong, Đường Học Chính đưa đĩa bánh gatô cho cô: “Bổ sung năng lượng.”
Cô đón lấy, xoay chiếc đĩa một vòng.
“Tìm gì thế?”
“Dĩa.”
“À, anh quên lấy rồi.”
“Hả, không sao, em cầm tay ăn cũng được.” Nói xong, cô cầm luôn miếng bánh gatô lên, ăn ngấu nghiến. Cô thật sự rất đói, chỉ hai ba miếng đã tiêu diệt sạch sành sanh miếng bánh gatô. Ăn xong, cô vẫn chưa hết thèm mà liếm mép và đưa ngón tay dính bơ lên miệng liếm sạch, “Ngon quá.”
Yết hầu của Đường Học Chính giật giật, sau đó anh nói một cách chậm rãi: “Ngon thì để anh xuống lấy thêm cho em nhá.”
“Không phải phiền thế đâu, em đi xuống ăn cũng được.” Dứt lời, Phù Hiểu cựa mình định đứng lên.
“Em cứ ngồi im ở đó đi, anh sẽ mang lên cho em.” Đường Học Chính ngăn cô lại, đứng dậy xuống lầu.
Phù Hiểu trông theo bóng lưng anh, khóe môi cong lên một nụ cười ngọt ngào. Chà chà, có phải cô đã ăn quá nhiều đồ ngọt rồi không mà vị ngọt cứ như thấm cả vào trong tim thế này.
Khi đi lên, Đường Học Chính cầm cả chiếc bánh gatô lên theo, Phù Hiểu cười khúc khích, “Anh mang lên nhiều bánh thế làm gì?”
“Ăn thôi.” Anh đặt chiếc bánh ở cạnh giường, ngón tay dài của anh quệt một chút kem đưa vào miệng, “Nhìn em ăn ngon quá, anh cũng thấy thèm thèm.”
“Hì, có ngon không anh?” Phù Hiểu thích cùng thưởng thức món ngon với người ta lắm.
“Tạm được.” Đường Học Chính nhướng mày, anh ngồi ngay trước mặt cô, ngón trỏ của anh quệt một ít kem đưa lên môi cô, “Em cũng nếm thử.”
“Em tự ăn…” Phù Hiểu bắt đầu cảnh giác.
“Đừng khách sáo, nể mặt anh tý nào.” Đầu ngón tay anh lướt trên môi cô, rồi nhẹ tách đôi môi cô ra, đưa ngón tay dính đầy bơ của mình vào trong miệng cô.
Phù Hiểu không kịp đề phòng, đành đỏ mặt ngậm ngón tay anh, liếm sạch chỗ bơ trên đó.
Cảm giác mềm mềm, ướt át nơi đầu ngón tay như lan tỏa khắp cơ thể, đôi con ngươi đen của Đường Học Chính như tối đi, ngón trỏ của anh không chịu sự điều khiển của anh, trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ xinh, mềm mại của cô, “Còn nữa, nên khen em nha.” Anh khàn giọng nói.
Cơn sóng tình của sáng sớm hôm nay vẫn chưa rút hết, Phù Hiểu cuống quýt kéo ngón tay đang tác quái của anh chàng ra, “Khen em gì cơ?” Cô định để anh dồn sự tập trung vào cuộc nói chuyện.
Đường Học Chính khẽ cười, nghiêng người, kề sát vào cô, “Khen em… rất biết cảnh giác nha.”
“Thế… thế à?” Sao nghe như cạm bẫy thế nhỉ, Hai tay của Phù Hiểu giữ chặt đôi tay anh, sợ anh làm chuyện gì đó ngoài dự đoán của mọi người.
“Đương nhiên, anh vừa mua bánh gatô là em phát hiện ý đồ của anh liền, thật đáng khen.” Đường Học Chính dùng một tay đè cô nằm xuống dưới thân anh, cười đến là sung sướng.
Phù Hiểu ngây ra mất một giây, ngay sau đó, khuôn mặt cô đỏ lựng như núi lửa phun trào, “Anh, anh, anh…” Cô sợ tới mức không dám động cựa luôn.
“Anh gì cơ?”
“Anh” nửa ngày, cuối cùng Phù Hiểu cũng phun ra một câu đầy đủ, “Anh là cái đồ biến thái!” Cái bộ dạng ngây thơ, vô tội của anh chàng ngày hôm qua… còn cả vụ cô tự khinh bỉ mình nữa chứ!
Đường Học Chính xịu mặt ra luôn, “Nè! Sao em lại nói thế, sao có ăn bánh gatô mà em cũng bảo anh là biến thái hử?” Không để cô kịp phản ứng lại, người ta đã biến sắc mặt, nở một nụ cười tà, “Lần sau, anh lại biến thái cho em xem!” Nói xong, anh cười lớn rồi hôn cô say đắm.
“Tránh ra…” Tên xấu xa này khỏe chết đi được.
“Ừ, được, ăn nữa đi!” Người đàn ông coi những nắm đấm của cô như là mát xa, anh đủng đỉnh cởi chiếc sơmi của anh mà cô vừa khoác lên người ra, kỳ thật cô mặc nó rất đẹp, phải cởi nó ra anh cũng tiếc lắm chứ, nhưng cô không mặc gì còn đẹp hơn.
“Đáng ghét!”
“Ừ,” Ngón tay dài vươn ra quệt lấy lớp kem màu hồng rất ngọt và ngậy, “Anh là đồ biến thái, anh đáng ghét.” Dứt lời, anh bôi lớp kem màu hồng trên tay lên trái anh đào bé bỏng bên ngực trái của cô, cười một cách tà mị rồi liếm nơi đó, “Măm nào!”
Thế là cô bé quàng khăn đỏ lại một lần nữa rơi vào miệng sói. Aizzz… aizzz… không chịu đề phòng kẻ gian… trời đất khóc cùng!
Người đàn ông không nói gì, anh cầm lấy tay cô, để bàn tay anh trượt theo dóng tay cô, rồi mười ngón tay của họ đan vào nhau, luồn vào túi quần cô.
Trong chớp mắt, có tiếng leng keng do kim loại va vào nhau.
Nắm lấy tay cô và cầm chùm chìa khóa ra, anh ghé vào tai cô thì thầm, “Chìa màu đen.”
Nhịp thở nóng bỏng, dồn dập của anh phả lên tai cô, khiến cơ thể nhạy cảm của cô khẽ run lên. Trong tình thế như đang cưỡi trên lưng hổ này, Phù Hiểu không còn cách nào khác đành phải cúi xuống tìm chiếc chìa màu đen rồi chậm rãi tra khóa vào ổ.
Vài tiếng: “Lách cách” vang lên, cửa mở ra.
Chỉ trong tích tắc đã xuất hiện thay đổi lớn, Phù Hiểu còn chưa kịp nhận ra thay đổi đó thì đã thấy mình bị ép chặt vào bức tường cạnh cửa trong phòng, những nụ hôn trút xuống như mưa và đôi môi cô bị đôi môi khác che lại.
Đường Học Chính lẳng đống đồ trên tay vào một góc và sập cửa đánh “rầm” một tiếng. Anh mút lấy đôi môi đỏ thắm của cô, lực mút mạnh như thể muốn nuốt luôn cô vào bụng. Anh bị cô tra tấn đến khổ! Một chân anh lèn vào giữa hai chân cô, nâng người cô lên, môi và tay anh cùng nhau thám hiểm cơ thể mềm mại của cô, không cho cô tránh né.
Phòng khách yên ắng dội lại tiếng thở dốc khi nặng khi nhẹ của hai người, rồi tiếng quần áo cọ sát với nhau vang lên khiến bầu không khí nơi đây càng thêm mờ ám.
“Bánh gatô…” Phù Hiểu chống đẩy theo bản năng, cô yếu ớt muốn dời đi lực chú ý của người đàn ông đang vùi đầu vào cổ cô liếm láp.
“Ừ…” Vì phải kìm nén trong một thời gian đến là dài, nên khi này, lý trí của anh đã bay lên tầng trời thứ chín lâu rồi, có còn trong cơ thể nữa đâu. Anh vô thức “Ừ” một tiếng, đôi môi anh tiếp tục chăm chăm vào thưởng thức món ngon, bàn tay to bản anh đặt bên hông cô cũng nhanh nhẹn luồn vào trong áo cô.
“Đừng mà…” Phù Hiểu khẽ run, cô đưa tay lên như muốn đẩy bàn tay nóng bỏng đang tác quái trên da thịt cô của anh ra.
Nhưng mà người đàn ông đã dùng một tay giữ chặt lấy hai tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu, vừa hôn chiếc cằm duyên dáng của cô vừa khản giọng bảo: “Vợ, lần này thì trời có sập xuống cũng không ngăn được anh đâu.” Dứt lời, anh dùng ngón tay cởi móc cài áo ngực của cô ra.
“Á!” Phù Hiểu sợ tới mức né trái né phải nhưng bầu ngực đẫy đà dưới áo cô vẫn bị anh nắm lấy bằng một tay và thong thả nắn bóp.
Thân thể chưa từng được khai phá sao có thể đột ngột tiếp nhận nổi loại kích thích này, cô ra sức giãy dụa, “Đừng mà, rất kỳ quái, đừng mà anh…”
Chút phản kháng nho nhỏ càng khiến người đàn ông hưng phấn hơn, anh gầm lên một tiếng gầm đầy thống khổ, đôi môi anh một lần nữa tìm đến đôi môi đỏ thắm của cô để giải khát, tay anh bất giác nắn bóp mạnh hơn, anh thật muốn cứ thế này mà vùi mình vào trong cơ thể cô! Cả người anh căng cứng như thể muốn nổ tung, anh phải ghì lấy cô, hôn hít cô, gặm gọ cô mới có thể tạm thời kiềm chế con mãnh thú trong cơ thể anh.
“Đừng lộn xộn nữa nào, em còn chưa chuẩn bị tốt, lại khiêu khích anh em sẽ bị thương đó.”
Cô nào có khiêu khích anh cơ chứ! Đê mê trong những nụ hôn nhưng Phù Hiểu vẫn giữ được chút xíu lý trí, “Đường Học Chính, hôm nay không làm nữa, được không anh?”
Bộ dạng rất chi là tội nghiệp đó của cô khơi dậy thú tính trong người đàn ông, anh khẽ gầm lên một tiếng, “Đã bảo là không được khiêu khích anh rồi mà!” Dứt lời, đôi tay cường tráng của anh xé chiếc áo Phù Hiểu đang mặc thành hai mảnh; đôi môi đói khát của anh ngậm lấy núm vú mềm mại của cô, anh như đứa trẻ không ngừng bú mút; khi đầu lưỡi anh mải mê chơi với một trái anh đào bé bỏng của cô thì một bàn tay anh cũng rất công bằng, không ngừng tròng ghẹo bầu ngực đẫy dà còn lại, hết nắn lại bóp.
Nàng trinh nữ với đôi má đã ửng hồng sao có thể chống chọi được với thủ đoạn này chứ? Cả người cô như nhũn ra, cô đổ mình lên người anh và theo bản năng cố chống chọi với những cơn sóng tình nóng bỏng đang dâng lên trong cơ thể mình, “Đường Học Chính…” Cô gọi anh giọng nũng nịu, cô cũng không biết mình gọi anh vì muốn anh làm gì.
“Anh đây mà, đừng sợ.” Anh siết chặt cô trong vòng tay, để cô cảm nhận ngọn lửa tình nơi anh, “Anh sẽ không làm tổn thương em đâu, đừng sợ…” Trải dọc theo gờ xương quai xanh duyên dáng, mảnh khảnh của cô là những dấu hôn, những nụ hôn chứa chan tình yêu thương của anh dừng trên cổ cô, trên khuôn mặt cô và trên đôi môi cô.
“Anh phải nhẹ đấy, em sợ đau…” Những nụ hôn dịu dàng của anh mang theo sự trân trọng mà anh dành cho cô, cuối cùng cô cũng đầu hàng trước anh, ôm lấy anh thủ thỉ.
Tiếng thở dốc như nặng nề hơn, Đường Học Chính chợt bế bổng cô lên, khiến cô giật mình bật thét ra tiếng. Anh cười khẽ một tiếng, cúi đầu ngắm khuôn mặt ửng hồng của cô.
Quần áo Phù Hiểu đã xộc xệch lắm rồi, cô hờn anh một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ anh và vùi mặt vào gáy anh.
Đường Học Chính nghiêng đầu, khẽ hôn lên tóc cô rồi bế cô lên lầu.
…
Khi Phù Hiểu tỉnh giấc đã là trưa hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào mắt khiến cô không được thoải mái. Đưa tay lên che, cô muốn đứng dậy kéo rèm cửa sổ nhưng cô phát hiện xương cốt trên người cô như rã hết cả ra nên đành nằm lại trong khổ sở. Người đàn ông đang ôm cô cũng thức dậy, giọng anh khàn khàn vì vừa thức giấc, anh hỏi: “Cục cưng bé bỏng, sao thế?”
“Mặt trời chói quá, em không ngủ được…” Phù Hiểu bất mãn, rì rầm trách cứ.
Nghe vậy, Đường Học Chính lập tức bật dậy, khép lại ba tầng rèm của cửa sổ sát đất, nhất thời căn phòng trở nên mờ tối.
“Cám ơn…” Mí mắt vẫn nặng trình chịch, Phù Hiểu mơ mơ màng màng nói tiếng cám ơn rồi lại mệt mỏi thiếp đi.
Đường Học Chính mỉm cười trở lại bên giường, ánh mắt anh ngưng lại trên gương mặt khi ngủ đầy an tĩnh của cô, lát sau anh lại nhìn xuống cơ thể cô, da thịt cô chi chít vết xanh tím, đồng tử đen như mực càng lúc càng sâu thẳm. Nhớ đến yêu cầu một lần lại một lần của mình tối qua, bây giờ chính anh cũng thấy mình quá đáng. Rõ ràng biết cô là tấm thân trinh nữ, trước khi tiến vào vốn là anh muốn săn sóc cô, nhưng mà khi xuyên thủng lớp màng mỏng manh ấy, nơi mềm mại của cô chặt chẽ bao quanh anh nhất thời khiến anh mất hết lý trí, chỉ còn lại bản năng. Trước kia, dù anh không phải thày tu song cũng không phải kẻ phóng đãng, quá ham mê tình dục gì, nếu có nhu cầu trong chuyện đó thì anh phóng thích mà phóng thích xong rồi cũng sẽ không lưu luyến. Thế nhưng tối qua và sáng sớm hôm nay, anh không muốn rời khỏi cơ thể cô dù chỉ một phút, một giây; vậy nên anh vần vò cô đủ các tư thế, tiến vào cô từ phía trước, phía sau, bên trái và bên phải. Kỳ thật anh còn chưa hoàn toàn thỏa mãn, nếu không phải cô khóc dữ quá, khóc đến ngất đi thì anh nhất định sẽ không tạm tha cho cô.
Mới nghĩ đến đó thôi mà cơ thể anh đã bắt đầu biến hóa, hô hấp của anh trở nên dồn dập, anh đưa tay vuốt ve cánh tay mảnh khảnh của cô. Lý trí của anh còn đang trong cuộc chiến kịch liệt: có nên vươn vuốt quỷ của mình tới chỗ cô bé quàng khăn đỏ hay không.
Cuối cùng lý trí của anh dành phần thắng, anh nhanh nhẹn đứng lên, quyết định đi tìm chút đồ ăn đút cho cô, cô quả thật đã kiệt sức rồi.
Ra khỏi phòng, Đường Học Chính nhặt chỗ quần, áo, đồ lót vương vãi khắp nơi trên nền nhà lên rồi quăng hết vào thùng rác, chứ không lát nữa cô bé da mặt mỏng của anh trông thấy lại xấu hổ cho mà xem.
Anh tìm thấy chỗ bánh ngọt anh chuẩn bị hôm qua ở góc cửa, chiếc bánh gatô bị vỡ ra làm bảy do rơi theo quỹ đạo ném ngang. Anh nhìn chiếc bánh lắc đầu, cười cười rồi xách mấy túi đồ vào bếp.
Một lát sau, anh cắt một miếng bánh gatô để vào đĩa, đặt thêm mấy chiếc bánh quy lên cạnh đó, rồi anh hâm nóng một ly sữa tươi. Sau đó, anh đặt tất cả vào khay và thong thả bưng lên lầu. Mở cửa buồng ra, ngắm người con gái của mình say ngủ trên giường, cảm giác thỏa mãn ùa đến với anh.
“Vợ ơi, dậy đi thôi, dậy ăn chút gì đã nào?” Đặt khay xuống bàn, anh ngồi xuống mép giường gọi.
Bị đánh thức khi đang trong giấc mơ, Phù Hiểu cau mày, “Không ăn!”
“Chắc em đã đói rồi, phải ăn một chút mới được, nào?” Đường Học Chính nhẹ dỗ, “Ăn xong lại ngủ tiếp.”
Được anh nhắc nhở, bụng cô rất phối hợp với anh réo lên mấy tiếng, Phù Hiểu đã đói đến mức không ngủ nổi nữa nhưng vẫn quấn mình trong chăn, cô không muốn dậy chút nào. Cô ngồi ở đầu giường, lấy tấm chăn mỏng che đi cơ thể trần truồng của mình. Nhìn người đàn ông chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ, khoe ra trọn vẹn sự cường tráng của anh, cô không khỏi đỏ mặt. Nghĩ đến những diễm tình đêm qua, cô nhẹ giọng bảo: “Em muốn mặc quần áo.”
“Làm gì có ai khác, không cần mặc đâu.” Đường Học Chính thưởng thức cảnh xuân thoắt ẩn thoắt hiện.
“Em muốn mặc quần áo!” Anh nhìn cô bằng ánh mắt đó làm cô sợ quá, cô nghĩ về đêm qua khi anh như một con thú hoang ghì lấy cô, cắn xé cô; Cô còn dám không mặc quần áo sao?
Thấy cô kiên quyết thì Đường Học Chính nhún nhún vai, anh lấy một chiếc sơ mi đen từ trong tủ quần áo ra cho cô.
Khi này, Phù Hiểu mới hài lòng, đón lấy chiếc áo rồi bảo: “Anh quay mặt đi.”
Đường Học Chính cong lên một nụ cười tà, “Vợ à, có cần phải như vậy không? Cơ thể em còn chỗ nào mà anh chưa xem qua chứ?” Đêm qua, anh còn riêng bật đèn ngủ nghiên cứu một phen, mặc cô kháng nghị kiểu gì cũng quyết xem đủ và tiện thể hôn đủ.
“Đáng ghét! Quay mặt đi!” Cô đỏ mặt, cả giận mắng.
“Dạ, dạ, dạ.” Thấy vẻ mặt đáng yêu nào đó lại xuất hiện trên khuôn mặt cô, Đường Học Chính thầm hít sâu một hơi, xoay người đi hòng bình ổn lại nhịp thở của mình.
Đợi Phù Hiểu mặc quần áo xong, Đường Học Chính đưa đĩa bánh gatô cho cô: “Bổ sung năng lượng.”
Cô đón lấy, xoay chiếc đĩa một vòng.
“Tìm gì thế?”
“Dĩa.”
“À, anh quên lấy rồi.”
“Hả, không sao, em cầm tay ăn cũng được.” Nói xong, cô cầm luôn miếng bánh gatô lên, ăn ngấu nghiến. Cô thật sự rất đói, chỉ hai ba miếng đã tiêu diệt sạch sành sanh miếng bánh gatô. Ăn xong, cô vẫn chưa hết thèm mà liếm mép và đưa ngón tay dính bơ lên miệng liếm sạch, “Ngon quá.”
Yết hầu của Đường Học Chính giật giật, sau đó anh nói một cách chậm rãi: “Ngon thì để anh xuống lấy thêm cho em nhá.”
“Không phải phiền thế đâu, em đi xuống ăn cũng được.” Dứt lời, Phù Hiểu cựa mình định đứng lên.
“Em cứ ngồi im ở đó đi, anh sẽ mang lên cho em.” Đường Học Chính ngăn cô lại, đứng dậy xuống lầu.
Phù Hiểu trông theo bóng lưng anh, khóe môi cong lên một nụ cười ngọt ngào. Chà chà, có phải cô đã ăn quá nhiều đồ ngọt rồi không mà vị ngọt cứ như thấm cả vào trong tim thế này.
Khi đi lên, Đường Học Chính cầm cả chiếc bánh gatô lên theo, Phù Hiểu cười khúc khích, “Anh mang lên nhiều bánh thế làm gì?”
“Ăn thôi.” Anh đặt chiếc bánh ở cạnh giường, ngón tay dài của anh quệt một chút kem đưa vào miệng, “Nhìn em ăn ngon quá, anh cũng thấy thèm thèm.”
“Hì, có ngon không anh?” Phù Hiểu thích cùng thưởng thức món ngon với người ta lắm.
“Tạm được.” Đường Học Chính nhướng mày, anh ngồi ngay trước mặt cô, ngón trỏ của anh quệt một ít kem đưa lên môi cô, “Em cũng nếm thử.”
“Em tự ăn…” Phù Hiểu bắt đầu cảnh giác.
“Đừng khách sáo, nể mặt anh tý nào.” Đầu ngón tay anh lướt trên môi cô, rồi nhẹ tách đôi môi cô ra, đưa ngón tay dính đầy bơ của mình vào trong miệng cô.
Phù Hiểu không kịp đề phòng, đành đỏ mặt ngậm ngón tay anh, liếm sạch chỗ bơ trên đó.
Cảm giác mềm mềm, ướt át nơi đầu ngón tay như lan tỏa khắp cơ thể, đôi con ngươi đen của Đường Học Chính như tối đi, ngón trỏ của anh không chịu sự điều khiển của anh, trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ xinh, mềm mại của cô, “Còn nữa, nên khen em nha.” Anh khàn giọng nói.
Cơn sóng tình của sáng sớm hôm nay vẫn chưa rút hết, Phù Hiểu cuống quýt kéo ngón tay đang tác quái của anh chàng ra, “Khen em gì cơ?” Cô định để anh dồn sự tập trung vào cuộc nói chuyện.
Đường Học Chính khẽ cười, nghiêng người, kề sát vào cô, “Khen em… rất biết cảnh giác nha.”
“Thế… thế à?” Sao nghe như cạm bẫy thế nhỉ, Hai tay của Phù Hiểu giữ chặt đôi tay anh, sợ anh làm chuyện gì đó ngoài dự đoán của mọi người.
“Đương nhiên, anh vừa mua bánh gatô là em phát hiện ý đồ của anh liền, thật đáng khen.” Đường Học Chính dùng một tay đè cô nằm xuống dưới thân anh, cười đến là sung sướng.
Phù Hiểu ngây ra mất một giây, ngay sau đó, khuôn mặt cô đỏ lựng như núi lửa phun trào, “Anh, anh, anh…” Cô sợ tới mức không dám động cựa luôn.
“Anh gì cơ?”
“Anh” nửa ngày, cuối cùng Phù Hiểu cũng phun ra một câu đầy đủ, “Anh là cái đồ biến thái!” Cái bộ dạng ngây thơ, vô tội của anh chàng ngày hôm qua… còn cả vụ cô tự khinh bỉ mình nữa chứ!
Đường Học Chính xịu mặt ra luôn, “Nè! Sao em lại nói thế, sao có ăn bánh gatô mà em cũng bảo anh là biến thái hử?” Không để cô kịp phản ứng lại, người ta đã biến sắc mặt, nở một nụ cười tà, “Lần sau, anh lại biến thái cho em xem!” Nói xong, anh cười lớn rồi hôn cô say đắm.
“Tránh ra…” Tên xấu xa này khỏe chết đi được.
“Ừ, được, ăn nữa đi!” Người đàn ông coi những nắm đấm của cô như là mát xa, anh đủng đỉnh cởi chiếc sơmi của anh mà cô vừa khoác lên người ra, kỳ thật cô mặc nó rất đẹp, phải cởi nó ra anh cũng tiếc lắm chứ, nhưng cô không mặc gì còn đẹp hơn.
“Đáng ghét!”
“Ừ,” Ngón tay dài vươn ra quệt lấy lớp kem màu hồng rất ngọt và ngậy, “Anh là đồ biến thái, anh đáng ghét.” Dứt lời, anh bôi lớp kem màu hồng trên tay lên trái anh đào bé bỏng bên ngực trái của cô, cười một cách tà mị rồi liếm nơi đó, “Măm nào!”
Thế là cô bé quàng khăn đỏ lại một lần nữa rơi vào miệng sói. Aizzz… aizzz… không chịu đề phòng kẻ gian… trời đất khóc cùng!
Bình luận truyện