Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 32: Tan vỡ hết thảy



Lê Tố chỉ cảm thấy cả người khô nóng không chịu nổi, miệng khô lưỡi khô, trong thân thể tựa như có nham thạch nóng chảy lao nhanh, nhất thiết phải thông qua con đường nào đó để phun trào ra ngoài.

Cậu thở phì phò, ở trong lòng Lê Trường Ân lộn xộn, tay chân cùng đồng thời sờ tới sờ lui trên người Lê Trường Ân, đùn đến đẩy đi.

Lê Trường Ân cả người mơ hồ, cồn gây mê tinh thần y, thân thể lại bị dục vọng thúc đẩy, Lê Tố vuốt ve trên người y, y liền ôm chặt lấy cậu, hàm hồ môi hôn lên gương mặt cậu. Lê Tố trầm thấp rên rỉ hai tiếng, đùi ép vào giữa hai chân Lê Trường Ân. Hai người không khống chế được mà quấn lấy nhau cùng một chỗ. Lê Trường Ân hôn trụ môi Lê Tố, môi của y nóng như vậy, dùng sức như vậy, khiến Lê Tố chỉ đơn giản là bắt đầu không quen, há miệng muốn kêu lên, lại bị Lê Trường Ân tiến quân thần tốc, đầu lưỡi tiến vào khoang miệng cậu, hôn cậu. Lê Tố bị sự linh hoạt mà cường thế từ đầu lưỡi của y chinh phục khoái cảm, ban đầu còn cảm thấy khó thở, sau đó liền tuỳ ý để y hôn mình.

Cảm giác mềm mại mà ấm nóng.

Lê Tố không ngừng mà cọ xát trên người Lê Trường Ân, thân thể cũng được Lê Trường Ân vuốt ve, rất nhanh liền đầu hàng, khiến đùi Lê Trường Ân cùng với ra giường bên dưới đều bẩn.

Lê Trường Ân đột nhiên xoay người ngăn chặn cậu, không ngừng hôn môi cậu, vuốt ve cậu, hạ thân ma sát trên người cậu, muốn tìm kiếm điểm đột phá. Lê Tố lúc bấy giờ đã có hơi chút thanh tỉnh, nhưng mà một màn mộng xuân đẹp đẽ này lại khiến cậu không muốn tỉnh lại.

Thân thể đắm chìm trong khoái cảm, tinh thần như bị trói buộc giữa một không gian nhỏ hẹp, phá vỡ không được, va chạm không ra, điều này khiến cậu cảm thấy thống khổ, thật sâu trong tiềm thức cậu hiểu xúc cảm bây giờ rất kinh khủng, giống như lúc trước đây đái dầm, bình thường không nên trốn học, thầy Đường bảo cậu vẽ phác thảo, cậu lại cứ khư khư trộn bột nước……

Cậu biết là không đúng, nhưng mà làm sao cũng không tránh thoát được. Cậu vươn tay ôm lấy Lê Trường Ân. Lê Trường Ân cũng tựa như đang ở trong mộng. Bình thường ngủ, đa phần đều ngủ cùng con trai, y không thể không kìm chế chính mình, lúc này do tác dụng của cồn, khiến y không thể lưu ý được nhiều như vậy. Khi Lê Tố đột nhiên kêu đau, “Không…… Ba ba…… Đau…… Đau……”

Y mới bất thình lình khiếp sợ tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng, chẳng qua tinh thần đã tốt lên một ít.

Thở phì phò nhìn Lê Tố ở dưới thân mình, trong nháy mắt y kinh hãi buông cậu ra.

Lê Tố khó chịu cau mày nhăn mặt, cậu cũng có chút thanh tỉnh, lăng lăng nhìn Lê Trường Ân.

Lê Trường Ân mang nhi tử vào nhà, còn chưa tắt đèn, dưới ánh sáng của ngọn đèn trong căn phòng lúc này, hai người cứ như vậy nhìn đối phương.

Môi Lê Tố đỏ bừng, còn có chút sưng, phần cổ và trên đầu vai tuyết trắng đều là một mảnh hôn ngân, trên người cũng có không thiếu dấu vết.

Lê Trường Ân ngẩn người nhìn hết thảy cảnh tượng này, sau vài giây, y mới đột nhiên phản ứng, xuống giường, liền chạy ào vào phòng tắm.

Nước lạnh đổ ập vào thân thể y, thế này mới khiến y tỉnh táo lại, thân thể nguội lạnh lại, tinh thần cũng bình tĩnh trở lại.

Lê Tố vừa rồi bị Lê Trường Ân đè nặng, cơ hồ muốn suyễn khí nghẹt thở, hiện tại mới tốt lên được một chút.

Trên người cậu trần như nhộng, quần lót nhỏ cũng bị cởi đến đeo trên một chân, hạ thân có chút đau, trên giường có tang vật dấu vết, dưới ánh sáng chiếu rọi cậu mờ mịt nhìn chính mình, đột nhiên hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Cậu đánh giá chung quanh, lúc này mới trông thấy tấm chăn bị đá xuống dưới giường, cố sức cầm lên bọc lấy người mình.

Trong đầu Lê Tố là một mảnh sóng rền gió dữ, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, ôm cánh tay ngồi ở trên giường ngẩn người.

Cậu …… Cậu và phụ thân đã xảy ra chuyện gì?

Cậu còn nhớ rõ lúc mình ngủ mơ khoái cảm tuyệt vời, nhưng khi đó căn bản không có nghĩ tới hiện thực cũng giống hệt như vậy.

Trong mơ tùy ý phóng túng thân thể, cậu nghĩ, không biết bản thân có bao nhiêu kinh khủng và dâm uế, có đúng hay không cũng bị phụ thân cho rằng mình không phải là một đứa trẻ tốt đẹp.

A ! Sau này không còn mặt mũi làm người, sau này làm sao ở trước mặt phụ thân làm con trai của người.

Lê Tố ôm cánh tay ngồi khóc.

Lê Trường Ân khiến bản thân mình triệt để thanh tỉnh, nhưng cũng không dám đi ra ngoài đối mặt với Lê Tố.

Quả thực là không bằng cầm thú, mới có thể đối con trai làm ra cái loại chuyện này.

Thậm chí trong đầu y lúc bấy giờ còn có thể hồi tưởng lại cảnh mình hôn môi cậu, vuốt ve cậu, được cậu ôm, da thịt dán chặt vào nhau. Loại cảm giác này là chất gây nghiện chết người, khiến người ta một khi đã sa vào thì cả đời không thể thoát khỏi móng vuốt của nó, vĩnh viễn sống với cơn nghiện và tội ác bên trong.

Lê Trường Ân dùng khăn tắm bọc chính mình, nửa người tựa vào cửa, không biết ăn nói thế nào với Lê Tố.

Thẳng đến khi nghe được tiếng khóc bên ngoài, y mới có phản ứng. Y làm sao có thể trốn tránh, để lại Lê Tố một mình ở bên ngoài khóc khổ sở.

Vô luận như thế nào, đều lỗi của y, vô luận là sai cái gì, y đều không nên khiến Lê Tố thương tâm như thế.

Lê Trường Ân đành phải mở cửa, y đã triệt để tỉnh rượu, mang theo vô hạn áy náy và tự trách, đi đến trước mặt Lê Tố.

Thanh âm y khàn khàn thống khổ, “Tố Tố, bảo bối, đừng khóc, lỗi của ba ba, ba ba thực xin lỗi con.”

Lê Tố không dám ngẩng đầu lên nhìn cha, lúc Lê Trường Ân vươn tay muốn chạm vào cậu, trong nháy mắt cậu đánh rớt tay Lê Trường Ân.

“Ba” một tiếng, thanh âm hết sức vang dội trong căn phòng.

Mà chính một tiếng này, khiến hai người đều nhất thời cứng đờ hết.

Lê Trường Ân đứng đó không biết làm sao, Lê Tố ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn cha một cái, cũng muốn xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa. Lê Trường Ân thấy cậu bọc chăn, hành động không tiện, nghĩ giống như trước kia ôm cậu đi, nhưng mà tay vừa mới vươn tới, Lê Tố chính là phát ra một tiếng kinh hãi mà bén nhọn, “Không cần !”

Lê Tố nghiêng ngả lảo đảo vào phòng tắm, Lê Trường Ân đứng đó nhìn cửa phòng tắm, chỉ muốn giết chết chính mình.

Nhưng y cũng không thể làm như thế, y làm như vậy, Lê Tố thì làm sao đây.

Lê Trường Ân không phải là loại người dễ dàng rơi vào tình trạng hoang mang suy sụp, y rất nhanh bình tĩnh trở lại, biết bản thân mình ở trong này suy nghĩ lung tung cũng không có ích lợi gì.

Y vào tủ, cầm ra một bộ quần áo ngủ và quần lót của Lê Tố, rồi mới đi lấy một chiếc ghế đặt trước cửa phòng tắm, đem quần áo đặt lên ghế, thanh âm khàn khàn nói với Lê Tố ở bên trong, “Tố Tố, quần áo ngủ của con đặt trên ghế trước cửa, mở cửa là có thể lấy.”

Lê Tố không trả lời y, thanh âm nước chảy ào ào từ phòng tắm vang dội, Lê Trường Ân biết cậu nghe được, chỉ là không muốn để ý tới mình.

Lê Trường Ân đi tìm quần áo đem bản thân chỉnh đốn ổn thoả, rồi đem ra giường kéo xuống, phủ chăn, lại đi đến ngăn tủ lấy chăn dự phòng đặt lên trên, y chuẩn bị giường cho Lê Tố ngủ, còn chính mình thì dàn xếp ngủ trên sô pha một đêm, nói là dàn xếp một đêm, kỳ thật y biết làm như vậy cũng không sao ngủ được.

Làm cái loại chuyện này đối với nhi tử, y sau này còn có thể ngủ được sao?

Sau khi y làm tốt hết thảy, trong phòng tắm tiếng nước vẫn như cũ ào ào vang lên. Lê Trường Ân đi đến cửa phòng tắm, đứng ở nơi đó lắng nghe một hồi. Y nghĩ, Lê Tố nhất định cho rằng y là một người vô cùng dơ bẩn, chỉ là không biết cậu rốt cuộc phải tẩy bao lâu.

Ngoại trừ tiếng nước, Lê Tố ở bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Khi Lê Trường Ân nhìn vào khe cửa, thời điểm trông thấy hồng sắc lan tràn, Lê Trường Ân sợ tới mức thiếu chút nữa trái tim y ngừng đập.

Nếu Lê Tố chết, Lê Trường Ân không biết mình sau này còn có thể sống hay không.

Y sợ hãi đến cực điểm, lại khẩn trương đến cực điểm, hung hăng gõ cửa bang bang ầm ầm, kêu to, “Tố Tố, Tố Tố, bảo bối !”

Kêu vài tiếng căn bản không nghe thấy thanh âm người bên trong trả lời, y lúc này mới xoay nắm cửa.

Bởi vì đây là phòng giường lớn, khách sạn thiết kế cửa phòng tắm xưa nay không khoá, lúc Lê Trường Ân mở cửa, y mới nghĩ đến.

Hoảng sợ đẩy cửa ra, “Tố Tố, là cha sai, con đừng xằng bậy, đừng loạn tưởng, là cha đáng chết……”

Lê Tố vốn đang đứng, trong nháy mắt ấy, cậu đột nhiên chống đỡ hết nổi ngã xuống, vốn hẳn sẽ có đông một tiếng, nhưng Lê Trường Ân đã liều lĩnh lao đến, ôm Lê Tố vào trong lòng.

Lê Tố cầm dao cạo râu của Lê Trường Ân, lưỡi dao cắt cổ tay trái, cậu đứng tắm dưới vòi sen, bởi vì vòi nước bị một khối khăn mặt ngăn chặn, nước bị máu đỏ tươi pha loãng tích tại trong phòng tắm, thậm chí có chút tràn qua khe cửa.

Lê Trường Ân hai tay run rẩy ôm Lê Tố, ôm cậu lao ra khỏi phòng tắm, ánh mắt Lê Tố vốn là đang mở to, khi bị cha ôm đi ra ngoài, mới chậm rãi nhắm lại.

Lê Trường Ân cái gì cũng không thể nghĩ, trong bệnh viện, y ngồi bên mép giường Lê Tố, có loại cảm giác sống không bằng chết.

Lê Tố kỳ thật đã tỉnh, nhưng một mực không muốn mở mắt, chỉ nhắm. Lê Trường Ân nói cái gì cậu đều không trả lời.

Bởi vì là dùng lưỡi dao, cho nên trên miệng vết thương nơi cổ tay không cắt quá sâu, chảy máu không phải là rất nhanh, thêm nữa Lê Trường Ân tiến vào phòng tắm đúng lúc, thế này mới bảo vệ được một mạng cho Lê Tố.

Cắt cổ tay tự sát, thân thể thương tích không nặng, miệng vết thương trên cổ tay được khâu lại, bị mất máu, nên hảo hảo điều dưỡng là được, kỳ thật cũng không có chuyện gì quá nghiêm trọng.

Một điều là tinh thần bệnh nhân có vấn đề.

Lê Trường Ân thấy Lê Tố một mực không thèm nhìn mình, thanh âm mang theo nghẹn ngào, “Bảo bối, con muốn ba ba làm sao đây, con nói cái gì đều được, nếu con thật muốn đi tìm cái chết, cha cũng chỉ có thể chết theo con, không thì cha không có cách nào sống nổi.”

Lê Tố lúc này mới mở mắt, đồng tử đen láy sâu thẳm, sâu không lường được, Lê Trường Ân rơi vào đôi mắt sâu thẳm kia, trong lòng khó chịu ghê gớm.

Lê Tố thanh âm khàn khàn nói, “Cha đừng chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện