Phục Chế Sơ Luyến
Chương 18: Xả thân (*)
Editor: Mộc Du
(*) Ý gốc là hiến thân, nhưng chương này có đoạn nam 9 cứu nữ 9 nên mình sửa thành xả thân như câu "xả thân cứu người" sẽ hợp lý hơn.
Xuống bãi đậu xe, lần này Hàn Tú không có đi xe phục vụ của công ty, mà là đi chiếc MINI COOPER của mình.
Tiểu Thất nhìn thấy chiếc xe này, có chút ngạc nhiên, đặt toàn bộ sự chú ý vào chiếc xe, kết quả là dáng anh cao lớn, khi ngồi vào ghế phụ lại không chú ý, khiến cái trán đụng mạnh vào trên cửa xe phát ra một tiếng "Binh".
Hàn Tú khinh bỉ liếc nhìn anh một cái, lắc đầu rồi đi thẳng, thiệt tình, cứ thích đụng đầu, đầu không bị anh ta đụng ngốc mới là lạ.
Tiểu Thất nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Tú, khuôn mặt hơi ửng đỏ, xoa xoa cái trán đau buốt, có chút lúng túng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Hàn Tú khởi động xe, mấy giây sau, xe lao ra đường, trên đường chỉ có xe không có người đi bộ.
Ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây, chiếu vào cửa xe, lúc sáng lúc tối, Hàn Tú không dám chạy tốc độ quá nhanh.
Đổi qua mấy đài radio, nhưng hầu như đài nào vào lúc giữa trưa, cũng đều phát những ca khúc thôi miên như nhau, Hàn Tú bèn bấm tắt.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Đột nhiên, trong không gian thu hẹp trở nên rất yên tĩnh, một bầu không khí ngột ngạt không thể diễn tả thành lời, lan tỏa trong không gian.
Bỗng dưng, Tiểu Thất mở miệng hỏi: “Có phải là cô đang phiền não hay không?" Giọng điệu không còn kiểu lạnh như băng, không một chút nhiệt độ nào như lúc bình thường nữa, mà có nhiều hơn sự quan tâm.
"Hửm?" Hàn Tú kinh ngạc, quay đầu sang liếc nhìn anh ta một cái, hỏi lại vụ việc lúc trưa..., "Hồi trưa, rốt cuộc là anh đã làm cái gì? Mà chọc cho cái cô Trần tiểu thư đó, điên tiết lên vậy?”
"Cô ta hỏi tên của tôi."
"Tên?" Hàn Tú không hiểu.
"074." Ba con số vô cùng tiêu chuẩn, từ trong miệng Tiểu Thất thốt ra.
Hàn Tú vừa nghe đến ba con số này, khóe miệng mơ hồ co rút: "Ai, tôi lại tưởng là cô ta lại vu oan cho anh lấy cắp đồ của cô ta. Tại sao anh...... Tại sao anh lại không nói cho cô ta biết, anh tên là Đường Trạch Tề? Không nói cho cô ta biết, cái này là ba con số?"
"Không phải, đó không phải là ba con số, mà đó là......" Đột nhiên Tiểu Thất dừng lại, đây là tên của anh sao? Kể từ khi thoát khỏi phòng thí nghiệm, nhầm lẫn xông vào cuộc sống của Hàn Tú, thì anh đã biết thêm rất nhiều điều, ví dụ như mỗi người đều có tên họ riêng của mình, ví dụ như Hàn Tú họ Hàn tên Tú, Trương giáo sư họ Trương tên Đồng Ân, và mỗi một người đồng nghiệp trong công ty đều có tên họ của mình, ngay cả chú nhân viên an ninh ngày hôm qua bắt anh lại ở trong siêu thị, trên bảng tên trước ngực cũng viết tên của chú Vương Lai Bảo. Còn anh, chẳng qua chỉ là ba con số, nói ra khỏi miệng lại còn giống như là đang chửi người ta “ngươi đi tìm chết”, thật sự là rất buồn cười, có chút không giải thích được, chẳng ra làm sao.
"Đó là cái gì của anh?" Hàn Tú hỏi.
"Không có gì. Đột nhiên, tôi cảm thấy ba con số 074 này, rất thích hợp để nói ra ở thời điểm đó. Lần đầu tiên khi cô nghe thấy ba con số này, không phải cũng có phản ứng dữ dội như vậy sao?" Tiểu Thất nhích lưng dựa sát vào ghế.
"Thiệt tình, anh có biết hay không, anh làm như vậy, thì mọi lúc, tôi đều có thể sẽ bị mất khách hàng? Tôi sắp xếp cho anh đến đây, là để anh đi làm, kiếm tiền cho tôi, chứ không phải là dẫn anh đến đây, để làm cho tôi mất tiền. Về sau, nếu gặp lại những tình huống như thế này, thì anh cần phải chú ý cách nói chuyện đối với khách hàng." Mặc dù là nói như vậy, nhưng thật ra thì hôm nay, người khiến cho cô Trần tiểu thư kia thật sự nổi giận là chính bản thân cô, cũng may là có Trần Mạnh Lễ giải vây.
"Nhưng mà, tôi chỉ là nghe theo lời của cô nói thôi, cô nói bất kì vật sở hữu nào ở nơi đó đều không được đụng vào. Tôi làm sao mà biết, cô ta đột nhiên té, rồi sắp nằm đè lên trên người của tôi, cho nên vì để không có đụng vào cô ta, tôi chỉ là lùi về sau một bước thôi, thế là cô ta liền té xuống." Tiểu Thất nhíu chân mày, lần đầu tiên có ý nghĩ muốn giải thích cho rõ ràng.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Hàn Tú trật tay lái quẹo nhanh về một hướng, theo sau là một hồi tiếng phanh xe chói tai, xe dừng lại ở ngay bên lề đường. May mắn, lúc này đang là giữa trưa, trời nắng chan chan, trên đường ít xe qua lại, cũng không có người đi đường, nếu như gặp ngay lúc giờ cao điểm đi làm, thì không biết là có gây ra sự cố nào đó không.
Thân thể Tiểu Thất nhào về phía trước.
Hàn Tú kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta mấy giây, sau đó lại ngây ngốc nhìn chằm chằm con đường ở trước mặt, lúc này mới bỏ chân ra khỏi thắng xe, tiếp tục đạp ga.
Thì ra là bị Trần Mạnh Lỵ vô lễ, khó trách anh ta nói "Nếu muốn người khác tôn trọng mình, thì trước tiên mình phải tôn trọng người khác". Thật sự là không nghĩ ra được, sau khi đầu anh ta bị thương, thì tính tình trăng hoa cũng đã thay đổi ngược lại.
Đột nhiên trong lòng có chút đồng tình với anh ta, Hàn Tú liếc nhìn anh ta một cái, sau đó bĩu môi, nói: "Về sau gặp phải những kiểu quấy rối tình dục như vậy, nhớ là phải học đánh thái cực quyền, không thể dùng cứng đối cứng như vậy được. Dĩ nhiên nếu như đối phương quá phận, anh cũng không cần phải nương tay."
Đầu năm nay thế sự thật là biến đổi khôn lường, phụ nữ cũng có thể tùy tiện đùa giỡn với đàn ông.
Dáng dấp người này một bộ dáng hoa đào nở rộ, khó tránh khỏi về sau sẽ không gặp lại, loại chuyện như vậy nữa, nếu như mỗi lần, anh ta đều hành xử với khách hàng, giống y như là lần này đắc tội với Trần Mạnh Lỵ, thì công ty của cô sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ bị anh ta làm cho đóng cửa. Cô trở về phải suy nghĩ cho thật kỹ, làm thế nào mới không để cho những loại chuyện như thế này phát sinh, lại có thể phục vụ khách hàng một cách tốt nhất.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Tiểu Thất nhìn gò má của Hàn Tú, vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên nói: "Nếu như tôi nói, tôi tên là 074, chứ không phải là Tiểu Thất, cô có tin không?"
Hàn Tú cười một tiếng, nhìn lại anh ta nói: "Bây giờ tôi đang bận lái xe, phiền anh đừng có kể chuyện cười, làm cho tôi mất tập trung. Nếu như trên cõi đời này, còn có người thứ hai, lớn lên có gương mặt giống anh như đúc, vậy thì nhất định là phải đi Hàn Quốc để phẫu thuật thẩm mỹ. Đáng tiếc là anh cũng không phải là dạng nghiêng nước nghiêng thành như Đổng Hiền hay là Trương Dịch Chi, cũng không phải là người thành đạt giàu có hay là đại minh tinh, nên sẽ không có ai mà nhàm chán đến mức, dùng khuôn mặt của anh để đi phẫu thuật thẩm mỹ. Trừ khi là người này gây nên tội ác tày trời gì đó, ngày đi làm chuyện xấu, để đề phòng bảo vệ tính mạng, đúng lúc gặp phải anh, cảm thấy khuôn mặt của anh cũng không tệ lắm, nên mượn dùng một chút. Nhưng kiểu giả thiết dịch dung này, xác suất gần như vô cùng thấp. Tôi nói này, có phải là hai ngày nay, anh xem quá nhiều phim “Cải trang” hay không?"
"Không có." Tiểu Thất trầm mặc.
Hàn Tú nói không sai, nhưng mà cô lại không nghĩ tới một điều, trên thế giới này, có vài người vì tiền, sẽ nghiên cứu chế tạo ra rất nhiều thứ, mà lẽ ra không nên tồn tại ở trên thế giới này, ngay cả con người cũng có thể.
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Tôi không thích cái tên Đường Trạch Tề này, cô có thể gọi tôi Tiểu Thất."
"Cái gì?" Hàn Tú lại một lần nữa kinh ngạc, "Cái tên Đường Trạch Tề này là do ba của anh đặt cho, bây giờ anh lại nói là không thích?" Nếu như sư trượng biết được, thì nhất định sẽ giận đến mức râu dựng ngược.
"Mỗi lần cô kêu tên tôi, tôi đều cảm thấy là cô đang gọi một người khác, về sau cứ gọi tôi là Tiểu Thất đi." Tiểu Thất mím chặc môi.
"Tiểu Tề? Tên này không phải là nhủ danh của anh sao?"
"Là số bảy, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy."
"Tiểu Thất......" Hàn Tú đọc lại hai chữ này, cảm thấy không mạnh mẽ gì cả, bất quá lại vừa xứng với anh ta của hiện tại, lúc nào cũng ngơ ngác, "Haiz, tại sao cứ kén chọn, tên bất quá chỉ là một danh hiệu mà thôi."
Tên bất quá chỉ là một danh hiệu. Câu nói này làm Tiểu Thất cảm thấy yên tâm hơn, như vậy ba con số 074 sẽ không lộ vẻ yếu ớt không có sức sống.
Rất nhanh đã đến trung tâm mua sắm, Hàn Tú kiếm chỗ đậu xe, rồi dẫn Tiểu Thất chạy thẳng tới tầng ba là nơi chuyên bán đồ nội thất.
Từng cửa hàng đều trang hoàng sang trọng, làm cho Hàn Tú hoa mắt, đi đại vào một cửa hàng ở trước mắt, bảng niêm yết giá ở phía trên lập tức làm cho cô choáng váng. Từ sau khi, mua đồ trang trí cho ngôi nhà nhỏ của mình, thì cô cũng chưa từng quay lại những chỗ này, đối với những loại vật giá này, càng thêm không hiểu. Vì vậy cô quyết định lẳng lặng đi trở ra, không nói một lời.
Tiếp đến cửa hàng thứ hai, cửa hàng thứ ba, cửa hàng thứ tư...... Hàn Tú mới dám khẳng định, giá của mỗi cửa hàng cũng không khác nhau mấy, một chiếc giường đơn, coi như rẻ nhất thì đều muốn hơn ba ngàn.
Đi vào cửa hàng thứ năm được trang trí rất tỉ mĩ, nhân viên nhiệt tình tiến lên chào hỏi: "Xin hỏi hai vị là muốn mua vật dụng dành cho tân hôn sao? Bên kia chúng tôi có một bộ cả đời lãng mạn bên ngoài còn có hệ thống điều khiển."
Phốc ~ tân hôn? Nhìn cô chỗ nào giống như muốn kết hôn.
Cô vội vàng lôi kéo vị nhân viên nhiệt tình kia, hỏi thăm: "Anh không cần giới thiệu bộ giường kia đâu, tôi chỉ muốn mua giường đơn, ở chỗ anh có giường nào giá cả hợp lý nhất không?"
"Giường đơn?" Ánh mắt nhân viên kinh ngạc nhìn từ trên mặt Hàn Tú dời đến trên mặt Tiểu Thất, sau đó lại từ trên mặt Tiểu Thất dời về phía Hàn Tú, nhìn qua nhìn lại, trong lòng không khỏi nghi hoặc: chẳng lẽ bây giờ vợ chồng tân hôn lại bắt đầu đổi sở thích kì quái rồi? Không muốn giường Kingsize, lại muốn hai người cùng ôm nhau ngủ trên cái giường đơn?
Hàn Tú gật đầu một cái: "Ừ, giường đơn, loại rộng một mét hai là được rồi. Giá cả hợp lý chút."
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Nhiệt tình đang dâng cao của nhân viên trong nháy mắt hạ thấp, chỉ vào cái giường 1m8 ở bên cạnh, nói: "Cái này có thể làm theo yêu cầu một mét hai."
"Chờ làm theo yêu cầu? Phải mất bao lâu?" Hàn Tú hỏi. Nếu như chờ làm theo yêu cầu vài ngày, thì những buổi tối đó không phải sẽ rất nguy hiểm sao?
"Ít nhất hai mươi ngày."
"Ít nhất hai mươi ngày!" Má ơi! Giết cô đi, chờ cô mua được giường về, thì anh ta đã trở thành cổn đản luôn rồi. Cô hướng về phía nhân viên khoát khoát tay, đi ra khỏi cửa hàng.
Tiểu Thất không nói một lời, lẳng lặng đi ở phía sau cô.
Đến cửa hàng thứ sáu, trước cửa hàng treo bảng tu sửa tiệm, trên đó ghi ‘sửa cửa hàng bán đại hạ giá’.
Hàn Tú không chút do dự đi vào.
Nhân viên nhiệt tình chào hỏi: "Hai vị đến mua đồ tân hôn sao? Chúng tôi nơi này có......" Nhân viên lại tiếp tục hướng bọn họ giới thiệu về những đồ dùng tân hôn.
Hàn Tú vỗ trán, ánh mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, một chiếc giường đơn lọt vào trong tầm mắt cô, cô đi tới chiếc giường đó, nhưng làm cho cô buồn bực, chính là chiếc giường này giá niêm yết cũng là 3880, OMG, nếu cộng thêm tiền nệm, tiền trọn bộ đồ dùng cho chiếc giường này, thì túi tiền của cô nhất định sẽ chảy rất nhiều máu, đến nỗi máu chảy thành sông.
Hàn Tú chỉ vào chiếc giường rồi hỏi nhân viên: "Chào chị, tôi muốn hỏi, cái giường này giảm giá như thế nào?"
Nhân viên nói: "Bớt tám phần trăm."
8%? Trong đầu cô bắt đầu tính toán trừ đi 8% là còn bao nhiêu, cô còn chưa sắp xếp xong công thức ở trong đầu, thì Tiểu Thất đã đem con số tuyệt đối chính xác nói ra: "3104."
Nhân viên cầm máy tính, nhấn mấy cái, sau đó cười híp mắt nhìn Tiểu Thất một chút, hướng Hàn Tú nói: "Là 3104, bạn trai cô tính thật là nhanh. Phần tiền lẻ có thể giảm đi."
"Anh ta không phải là bạn trai của tôi." Hàn Tú phản xạ có điều kiện.
Nhân viên nhìn Hàn Tú nghi hoặc, sau đó cười nói: "Còn ngượng ngùng cái gì, không phải là bạn trai của cô, vậy nhất định là chồng của cô."
Khóe miệng Hàn Tú co rút, sự liên tưởng của vị đại tỷ này cũng quá lợi hại đi, nhưng mà cũng không thể trách người ta sẽ hiểu lầm cô với Tiểu Thất, nam nữ trẻ tuổi tới nơi này mua giường, hơn phân nửa là muốn kết hôn, còn kiểu giống như cô với Tiểu Thất, thì chính là khác người.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"3100, coi như không có 100 trăm đi, còn lại 3000 thì cũng quá mắc. Chỉ là giường đơn, sao lại mắc như vậy? Không phải ở ngoài ghi sửa cửa hàng bán đại hạ giá sao? Sao còn phải mắc dữ vậy?" Hàn Tú quay đầu nhìn về phía Tiểu Thất, lỡ như một tháng này, anh ta còn không thể kiếm đủ số tiền bằng cái giường bù vào cho cô, thì không phải là cô lỗ nặng sao.
"Tiểu thư ơi, giường của chúng tôi là nhãn hiệu quốc tế XX nổi danh, có đại hạ giá đi chăng nữa, thì cũng không thể bán lỗ vốn. Giường này là gỗ thật, chứ không phải là ván ép, hiện tại ai cũng nói bảo vệ môi trường, người nào lại chịu mua đồ có chất lượng kém độc hại. Chị xem thử đi, kiểu dáng này, lớp sơn này, đi đâu mà tìm. Một cái TV có thể xem mười năm, một cái giường có thể ngủ mấy trăm năm cũng không thành vấn đề. Chị coi thử đi, không có lừa tiền chị đâu." Nhân viên nói nước bọt bay đầy trời, từ gỗ đến công nghệ đến lớp sơn, trên trời dưới đất không gì là không có, không gì là không khen.
Chỉ ngủ có một tháng mà thôi, gì mà ngủ mấy trăm năm? Chừng đó chắc là yêu quái ngàn năm rồi.
Hàn Tú đưa tay ấn huyệt thái dương: "Quá mắc, quá mắc."
"Đến đấy, anh trai, anh đến đây nằm xuống thử đi. Anh nhận xét xem, giường này có đáng tiền hay không?" Tiểu Thất chưa kịp phản ứng, đã bị nhân viên kéo đến nằm lên chiếc giường kia.
Ga trải giường màu trắng, da Tiểu Thất cũng trắng nõn, mang đến một cảm giác xinh đẹp đến quỷ dị, cộng với vẻ mặt luống cuống mờ mịt đó, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn nhào tới giày xéo một phen. Má ơi. Người đàn ông này, không thể ở trước mặt mọi người bày ra tư thế nằm ngủ trên giường, bày ra ánh mắt hấp dẫn như con nai con kia.
Thật là nghiệp chướng, tại sao cô lại chứa chấp một người đàn ông yêu nghiệt như vậy.
"Anh… anh… anh… đứng dậy nhanh lên." Hàn Tú đi nhanh tới kéo anh ta dậy, rồi lại kéo anh ta đi ra ngoài.
Vẻ mặt nhân viên không giải thích được, hỏi với theo: "3100 tặng thêm nệm? Có muốn mua không?"
"Để chúng tôi xem thêm chút nữa." Hàn Tú hướng về phía nhân viên khoát tay, kéo Tiểu Thất đi về hướng bên kia.
"Tiểu thư, bên kia không thể đi!" Nhân viên chạy đuổi theo ở phía sau nói gì đó, căn bản Hàn Tú không có nghe.
Đến ngoài cửa, Hàn Tú hít sâu một hơi, nói: "Anh… anh… anh… không được tùy tiện nằm trên giường của người ta, nằm rồi thì anh nhất định phải mua."
Tiểu Thất nhẹ nhếch chân mày, thản nhiên nói: "Giường đó nằm không có thoải mái bằng giường của cô."
"Nói nhảm, giường kia của tôi so với chiếc giường này không biết mắc hơn bao nhiêu lần." Hàn Tú liếc anh ta một cái: "Hôm nay không mua được giường, thì về nhà anh ngủ dưới đất, không được có ý định gì với giường của tôi."
Toàn bộ lực chú ý của Tiểu Thất đều đặt ở phía sau lưng của Hàn Tú, mới vừa rồi lúc bước ra khỏi cửa hàng, anh đã nghe thấy âm thanh tiếng nứt. Trong nháy mắt lúc Hàn Tú chỉ vào mũi anh cảnh cáo chuyện cái giường kia, thì anh thấy vách ngăn để sửa chửa ở phía sau Hàn Tú lắc lư, ngay sau đó một tiếng vang, vách ngăn gãy lìa, không là biết thứ gì đột nhiên hướng Hàn Tú đập tới.
Hàn Tú nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn lại ở phía sau mình.
"Cẩn thận ——" Tiểu Thất theo trực giác ôm lấy Hàn Tú, che chở cô ở trước ngực, rồi nhanh chóng xoay người né chỗ khác.
Tiếc là vẫn chậm một nhịp, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, bức tường thạch cao ở đằng sau sập xuống, rơi trúng sau lưng anh.
Anh rên lên một tiếng, ôm Hàn Tú ngã xuống đất.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
(*) Ý gốc là hiến thân, nhưng chương này có đoạn nam 9 cứu nữ 9 nên mình sửa thành xả thân như câu "xả thân cứu người" sẽ hợp lý hơn.
Xuống bãi đậu xe, lần này Hàn Tú không có đi xe phục vụ của công ty, mà là đi chiếc MINI COOPER của mình.
Tiểu Thất nhìn thấy chiếc xe này, có chút ngạc nhiên, đặt toàn bộ sự chú ý vào chiếc xe, kết quả là dáng anh cao lớn, khi ngồi vào ghế phụ lại không chú ý, khiến cái trán đụng mạnh vào trên cửa xe phát ra một tiếng "Binh".
Hàn Tú khinh bỉ liếc nhìn anh một cái, lắc đầu rồi đi thẳng, thiệt tình, cứ thích đụng đầu, đầu không bị anh ta đụng ngốc mới là lạ.
Tiểu Thất nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Tú, khuôn mặt hơi ửng đỏ, xoa xoa cái trán đau buốt, có chút lúng túng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Hàn Tú khởi động xe, mấy giây sau, xe lao ra đường, trên đường chỉ có xe không có người đi bộ.
Ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây, chiếu vào cửa xe, lúc sáng lúc tối, Hàn Tú không dám chạy tốc độ quá nhanh.
Đổi qua mấy đài radio, nhưng hầu như đài nào vào lúc giữa trưa, cũng đều phát những ca khúc thôi miên như nhau, Hàn Tú bèn bấm tắt.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Đột nhiên, trong không gian thu hẹp trở nên rất yên tĩnh, một bầu không khí ngột ngạt không thể diễn tả thành lời, lan tỏa trong không gian.
Bỗng dưng, Tiểu Thất mở miệng hỏi: “Có phải là cô đang phiền não hay không?" Giọng điệu không còn kiểu lạnh như băng, không một chút nhiệt độ nào như lúc bình thường nữa, mà có nhiều hơn sự quan tâm.
"Hửm?" Hàn Tú kinh ngạc, quay đầu sang liếc nhìn anh ta một cái, hỏi lại vụ việc lúc trưa..., "Hồi trưa, rốt cuộc là anh đã làm cái gì? Mà chọc cho cái cô Trần tiểu thư đó, điên tiết lên vậy?”
"Cô ta hỏi tên của tôi."
"Tên?" Hàn Tú không hiểu.
"074." Ba con số vô cùng tiêu chuẩn, từ trong miệng Tiểu Thất thốt ra.
Hàn Tú vừa nghe đến ba con số này, khóe miệng mơ hồ co rút: "Ai, tôi lại tưởng là cô ta lại vu oan cho anh lấy cắp đồ của cô ta. Tại sao anh...... Tại sao anh lại không nói cho cô ta biết, anh tên là Đường Trạch Tề? Không nói cho cô ta biết, cái này là ba con số?"
"Không phải, đó không phải là ba con số, mà đó là......" Đột nhiên Tiểu Thất dừng lại, đây là tên của anh sao? Kể từ khi thoát khỏi phòng thí nghiệm, nhầm lẫn xông vào cuộc sống của Hàn Tú, thì anh đã biết thêm rất nhiều điều, ví dụ như mỗi người đều có tên họ riêng của mình, ví dụ như Hàn Tú họ Hàn tên Tú, Trương giáo sư họ Trương tên Đồng Ân, và mỗi một người đồng nghiệp trong công ty đều có tên họ của mình, ngay cả chú nhân viên an ninh ngày hôm qua bắt anh lại ở trong siêu thị, trên bảng tên trước ngực cũng viết tên của chú Vương Lai Bảo. Còn anh, chẳng qua chỉ là ba con số, nói ra khỏi miệng lại còn giống như là đang chửi người ta “ngươi đi tìm chết”, thật sự là rất buồn cười, có chút không giải thích được, chẳng ra làm sao.
"Đó là cái gì của anh?" Hàn Tú hỏi.
"Không có gì. Đột nhiên, tôi cảm thấy ba con số 074 này, rất thích hợp để nói ra ở thời điểm đó. Lần đầu tiên khi cô nghe thấy ba con số này, không phải cũng có phản ứng dữ dội như vậy sao?" Tiểu Thất nhích lưng dựa sát vào ghế.
"Thiệt tình, anh có biết hay không, anh làm như vậy, thì mọi lúc, tôi đều có thể sẽ bị mất khách hàng? Tôi sắp xếp cho anh đến đây, là để anh đi làm, kiếm tiền cho tôi, chứ không phải là dẫn anh đến đây, để làm cho tôi mất tiền. Về sau, nếu gặp lại những tình huống như thế này, thì anh cần phải chú ý cách nói chuyện đối với khách hàng." Mặc dù là nói như vậy, nhưng thật ra thì hôm nay, người khiến cho cô Trần tiểu thư kia thật sự nổi giận là chính bản thân cô, cũng may là có Trần Mạnh Lễ giải vây.
"Nhưng mà, tôi chỉ là nghe theo lời của cô nói thôi, cô nói bất kì vật sở hữu nào ở nơi đó đều không được đụng vào. Tôi làm sao mà biết, cô ta đột nhiên té, rồi sắp nằm đè lên trên người của tôi, cho nên vì để không có đụng vào cô ta, tôi chỉ là lùi về sau một bước thôi, thế là cô ta liền té xuống." Tiểu Thất nhíu chân mày, lần đầu tiên có ý nghĩ muốn giải thích cho rõ ràng.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Hàn Tú trật tay lái quẹo nhanh về một hướng, theo sau là một hồi tiếng phanh xe chói tai, xe dừng lại ở ngay bên lề đường. May mắn, lúc này đang là giữa trưa, trời nắng chan chan, trên đường ít xe qua lại, cũng không có người đi đường, nếu như gặp ngay lúc giờ cao điểm đi làm, thì không biết là có gây ra sự cố nào đó không.
Thân thể Tiểu Thất nhào về phía trước.
Hàn Tú kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta mấy giây, sau đó lại ngây ngốc nhìn chằm chằm con đường ở trước mặt, lúc này mới bỏ chân ra khỏi thắng xe, tiếp tục đạp ga.
Thì ra là bị Trần Mạnh Lỵ vô lễ, khó trách anh ta nói "Nếu muốn người khác tôn trọng mình, thì trước tiên mình phải tôn trọng người khác". Thật sự là không nghĩ ra được, sau khi đầu anh ta bị thương, thì tính tình trăng hoa cũng đã thay đổi ngược lại.
Đột nhiên trong lòng có chút đồng tình với anh ta, Hàn Tú liếc nhìn anh ta một cái, sau đó bĩu môi, nói: "Về sau gặp phải những kiểu quấy rối tình dục như vậy, nhớ là phải học đánh thái cực quyền, không thể dùng cứng đối cứng như vậy được. Dĩ nhiên nếu như đối phương quá phận, anh cũng không cần phải nương tay."
Đầu năm nay thế sự thật là biến đổi khôn lường, phụ nữ cũng có thể tùy tiện đùa giỡn với đàn ông.
Dáng dấp người này một bộ dáng hoa đào nở rộ, khó tránh khỏi về sau sẽ không gặp lại, loại chuyện như vậy nữa, nếu như mỗi lần, anh ta đều hành xử với khách hàng, giống y như là lần này đắc tội với Trần Mạnh Lỵ, thì công ty của cô sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ bị anh ta làm cho đóng cửa. Cô trở về phải suy nghĩ cho thật kỹ, làm thế nào mới không để cho những loại chuyện như thế này phát sinh, lại có thể phục vụ khách hàng một cách tốt nhất.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Tiểu Thất nhìn gò má của Hàn Tú, vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên nói: "Nếu như tôi nói, tôi tên là 074, chứ không phải là Tiểu Thất, cô có tin không?"
Hàn Tú cười một tiếng, nhìn lại anh ta nói: "Bây giờ tôi đang bận lái xe, phiền anh đừng có kể chuyện cười, làm cho tôi mất tập trung. Nếu như trên cõi đời này, còn có người thứ hai, lớn lên có gương mặt giống anh như đúc, vậy thì nhất định là phải đi Hàn Quốc để phẫu thuật thẩm mỹ. Đáng tiếc là anh cũng không phải là dạng nghiêng nước nghiêng thành như Đổng Hiền hay là Trương Dịch Chi, cũng không phải là người thành đạt giàu có hay là đại minh tinh, nên sẽ không có ai mà nhàm chán đến mức, dùng khuôn mặt của anh để đi phẫu thuật thẩm mỹ. Trừ khi là người này gây nên tội ác tày trời gì đó, ngày đi làm chuyện xấu, để đề phòng bảo vệ tính mạng, đúng lúc gặp phải anh, cảm thấy khuôn mặt của anh cũng không tệ lắm, nên mượn dùng một chút. Nhưng kiểu giả thiết dịch dung này, xác suất gần như vô cùng thấp. Tôi nói này, có phải là hai ngày nay, anh xem quá nhiều phim “Cải trang” hay không?"
"Không có." Tiểu Thất trầm mặc.
Hàn Tú nói không sai, nhưng mà cô lại không nghĩ tới một điều, trên thế giới này, có vài người vì tiền, sẽ nghiên cứu chế tạo ra rất nhiều thứ, mà lẽ ra không nên tồn tại ở trên thế giới này, ngay cả con người cũng có thể.
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Tôi không thích cái tên Đường Trạch Tề này, cô có thể gọi tôi Tiểu Thất."
"Cái gì?" Hàn Tú lại một lần nữa kinh ngạc, "Cái tên Đường Trạch Tề này là do ba của anh đặt cho, bây giờ anh lại nói là không thích?" Nếu như sư trượng biết được, thì nhất định sẽ giận đến mức râu dựng ngược.
"Mỗi lần cô kêu tên tôi, tôi đều cảm thấy là cô đang gọi một người khác, về sau cứ gọi tôi là Tiểu Thất đi." Tiểu Thất mím chặc môi.
"Tiểu Tề? Tên này không phải là nhủ danh của anh sao?"
"Là số bảy, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy."
"Tiểu Thất......" Hàn Tú đọc lại hai chữ này, cảm thấy không mạnh mẽ gì cả, bất quá lại vừa xứng với anh ta của hiện tại, lúc nào cũng ngơ ngác, "Haiz, tại sao cứ kén chọn, tên bất quá chỉ là một danh hiệu mà thôi."
Tên bất quá chỉ là một danh hiệu. Câu nói này làm Tiểu Thất cảm thấy yên tâm hơn, như vậy ba con số 074 sẽ không lộ vẻ yếu ớt không có sức sống.
Rất nhanh đã đến trung tâm mua sắm, Hàn Tú kiếm chỗ đậu xe, rồi dẫn Tiểu Thất chạy thẳng tới tầng ba là nơi chuyên bán đồ nội thất.
Từng cửa hàng đều trang hoàng sang trọng, làm cho Hàn Tú hoa mắt, đi đại vào một cửa hàng ở trước mắt, bảng niêm yết giá ở phía trên lập tức làm cho cô choáng váng. Từ sau khi, mua đồ trang trí cho ngôi nhà nhỏ của mình, thì cô cũng chưa từng quay lại những chỗ này, đối với những loại vật giá này, càng thêm không hiểu. Vì vậy cô quyết định lẳng lặng đi trở ra, không nói một lời.
Tiếp đến cửa hàng thứ hai, cửa hàng thứ ba, cửa hàng thứ tư...... Hàn Tú mới dám khẳng định, giá của mỗi cửa hàng cũng không khác nhau mấy, một chiếc giường đơn, coi như rẻ nhất thì đều muốn hơn ba ngàn.
Đi vào cửa hàng thứ năm được trang trí rất tỉ mĩ, nhân viên nhiệt tình tiến lên chào hỏi: "Xin hỏi hai vị là muốn mua vật dụng dành cho tân hôn sao? Bên kia chúng tôi có một bộ cả đời lãng mạn bên ngoài còn có hệ thống điều khiển."
Phốc ~ tân hôn? Nhìn cô chỗ nào giống như muốn kết hôn.
Cô vội vàng lôi kéo vị nhân viên nhiệt tình kia, hỏi thăm: "Anh không cần giới thiệu bộ giường kia đâu, tôi chỉ muốn mua giường đơn, ở chỗ anh có giường nào giá cả hợp lý nhất không?"
"Giường đơn?" Ánh mắt nhân viên kinh ngạc nhìn từ trên mặt Hàn Tú dời đến trên mặt Tiểu Thất, sau đó lại từ trên mặt Tiểu Thất dời về phía Hàn Tú, nhìn qua nhìn lại, trong lòng không khỏi nghi hoặc: chẳng lẽ bây giờ vợ chồng tân hôn lại bắt đầu đổi sở thích kì quái rồi? Không muốn giường Kingsize, lại muốn hai người cùng ôm nhau ngủ trên cái giường đơn?
Hàn Tú gật đầu một cái: "Ừ, giường đơn, loại rộng một mét hai là được rồi. Giá cả hợp lý chút."
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Nhiệt tình đang dâng cao của nhân viên trong nháy mắt hạ thấp, chỉ vào cái giường 1m8 ở bên cạnh, nói: "Cái này có thể làm theo yêu cầu một mét hai."
"Chờ làm theo yêu cầu? Phải mất bao lâu?" Hàn Tú hỏi. Nếu như chờ làm theo yêu cầu vài ngày, thì những buổi tối đó không phải sẽ rất nguy hiểm sao?
"Ít nhất hai mươi ngày."
"Ít nhất hai mươi ngày!" Má ơi! Giết cô đi, chờ cô mua được giường về, thì anh ta đã trở thành cổn đản luôn rồi. Cô hướng về phía nhân viên khoát khoát tay, đi ra khỏi cửa hàng.
Tiểu Thất không nói một lời, lẳng lặng đi ở phía sau cô.
Đến cửa hàng thứ sáu, trước cửa hàng treo bảng tu sửa tiệm, trên đó ghi ‘sửa cửa hàng bán đại hạ giá’.
Hàn Tú không chút do dự đi vào.
Nhân viên nhiệt tình chào hỏi: "Hai vị đến mua đồ tân hôn sao? Chúng tôi nơi này có......" Nhân viên lại tiếp tục hướng bọn họ giới thiệu về những đồ dùng tân hôn.
Hàn Tú vỗ trán, ánh mắt liếc nhìn xung quanh một vòng, một chiếc giường đơn lọt vào trong tầm mắt cô, cô đi tới chiếc giường đó, nhưng làm cho cô buồn bực, chính là chiếc giường này giá niêm yết cũng là 3880, OMG, nếu cộng thêm tiền nệm, tiền trọn bộ đồ dùng cho chiếc giường này, thì túi tiền của cô nhất định sẽ chảy rất nhiều máu, đến nỗi máu chảy thành sông.
Hàn Tú chỉ vào chiếc giường rồi hỏi nhân viên: "Chào chị, tôi muốn hỏi, cái giường này giảm giá như thế nào?"
Nhân viên nói: "Bớt tám phần trăm."
8%? Trong đầu cô bắt đầu tính toán trừ đi 8% là còn bao nhiêu, cô còn chưa sắp xếp xong công thức ở trong đầu, thì Tiểu Thất đã đem con số tuyệt đối chính xác nói ra: "3104."
Nhân viên cầm máy tính, nhấn mấy cái, sau đó cười híp mắt nhìn Tiểu Thất một chút, hướng Hàn Tú nói: "Là 3104, bạn trai cô tính thật là nhanh. Phần tiền lẻ có thể giảm đi."
"Anh ta không phải là bạn trai của tôi." Hàn Tú phản xạ có điều kiện.
Nhân viên nhìn Hàn Tú nghi hoặc, sau đó cười nói: "Còn ngượng ngùng cái gì, không phải là bạn trai của cô, vậy nhất định là chồng của cô."
Khóe miệng Hàn Tú co rút, sự liên tưởng của vị đại tỷ này cũng quá lợi hại đi, nhưng mà cũng không thể trách người ta sẽ hiểu lầm cô với Tiểu Thất, nam nữ trẻ tuổi tới nơi này mua giường, hơn phân nửa là muốn kết hôn, còn kiểu giống như cô với Tiểu Thất, thì chính là khác người.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
"3100, coi như không có 100 trăm đi, còn lại 3000 thì cũng quá mắc. Chỉ là giường đơn, sao lại mắc như vậy? Không phải ở ngoài ghi sửa cửa hàng bán đại hạ giá sao? Sao còn phải mắc dữ vậy?" Hàn Tú quay đầu nhìn về phía Tiểu Thất, lỡ như một tháng này, anh ta còn không thể kiếm đủ số tiền bằng cái giường bù vào cho cô, thì không phải là cô lỗ nặng sao.
"Tiểu thư ơi, giường của chúng tôi là nhãn hiệu quốc tế XX nổi danh, có đại hạ giá đi chăng nữa, thì cũng không thể bán lỗ vốn. Giường này là gỗ thật, chứ không phải là ván ép, hiện tại ai cũng nói bảo vệ môi trường, người nào lại chịu mua đồ có chất lượng kém độc hại. Chị xem thử đi, kiểu dáng này, lớp sơn này, đi đâu mà tìm. Một cái TV có thể xem mười năm, một cái giường có thể ngủ mấy trăm năm cũng không thành vấn đề. Chị coi thử đi, không có lừa tiền chị đâu." Nhân viên nói nước bọt bay đầy trời, từ gỗ đến công nghệ đến lớp sơn, trên trời dưới đất không gì là không có, không gì là không khen.
Chỉ ngủ có một tháng mà thôi, gì mà ngủ mấy trăm năm? Chừng đó chắc là yêu quái ngàn năm rồi.
Hàn Tú đưa tay ấn huyệt thái dương: "Quá mắc, quá mắc."
"Đến đấy, anh trai, anh đến đây nằm xuống thử đi. Anh nhận xét xem, giường này có đáng tiền hay không?" Tiểu Thất chưa kịp phản ứng, đã bị nhân viên kéo đến nằm lên chiếc giường kia.
Ga trải giường màu trắng, da Tiểu Thất cũng trắng nõn, mang đến một cảm giác xinh đẹp đến quỷ dị, cộng với vẻ mặt luống cuống mờ mịt đó, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn nhào tới giày xéo một phen. Má ơi. Người đàn ông này, không thể ở trước mặt mọi người bày ra tư thế nằm ngủ trên giường, bày ra ánh mắt hấp dẫn như con nai con kia.
Thật là nghiệp chướng, tại sao cô lại chứa chấp một người đàn ông yêu nghiệt như vậy.
"Anh… anh… anh… đứng dậy nhanh lên." Hàn Tú đi nhanh tới kéo anh ta dậy, rồi lại kéo anh ta đi ra ngoài.
Vẻ mặt nhân viên không giải thích được, hỏi với theo: "3100 tặng thêm nệm? Có muốn mua không?"
"Để chúng tôi xem thêm chút nữa." Hàn Tú hướng về phía nhân viên khoát tay, kéo Tiểu Thất đi về hướng bên kia.
"Tiểu thư, bên kia không thể đi!" Nhân viên chạy đuổi theo ở phía sau nói gì đó, căn bản Hàn Tú không có nghe.
Đến ngoài cửa, Hàn Tú hít sâu một hơi, nói: "Anh… anh… anh… không được tùy tiện nằm trên giường của người ta, nằm rồi thì anh nhất định phải mua."
Tiểu Thất nhẹ nhếch chân mày, thản nhiên nói: "Giường đó nằm không có thoải mái bằng giường của cô."
"Nói nhảm, giường kia của tôi so với chiếc giường này không biết mắc hơn bao nhiêu lần." Hàn Tú liếc anh ta một cái: "Hôm nay không mua được giường, thì về nhà anh ngủ dưới đất, không được có ý định gì với giường của tôi."
Toàn bộ lực chú ý của Tiểu Thất đều đặt ở phía sau lưng của Hàn Tú, mới vừa rồi lúc bước ra khỏi cửa hàng, anh đã nghe thấy âm thanh tiếng nứt. Trong nháy mắt lúc Hàn Tú chỉ vào mũi anh cảnh cáo chuyện cái giường kia, thì anh thấy vách ngăn để sửa chửa ở phía sau Hàn Tú lắc lư, ngay sau đó một tiếng vang, vách ngăn gãy lìa, không là biết thứ gì đột nhiên hướng Hàn Tú đập tới.
Hàn Tú nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn lại ở phía sau mình.
"Cẩn thận ——" Tiểu Thất theo trực giác ôm lấy Hàn Tú, che chở cô ở trước ngực, rồi nhanh chóng xoay người né chỗ khác.
Tiếc là vẫn chậm một nhịp, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, bức tường thạch cao ở đằng sau sập xuống, rơi trúng sau lưng anh.
Anh rên lên một tiếng, ôm Hàn Tú ngã xuống đất.
Di=n.d@n.l&.q#y.d%n
Bình luận truyện