Phục Chế Sơ Luyến

Chương 20: Tim đập nhanh



Editor: Mộc Du

Khoảng thời gian rời khỏi phòng thí nghiệm vẫn chưa lâu, chỉ mới hơn có mười ngày, nhưng hơn mười ngày này, anh lại cảm nhận được một bầu không khí hoàn toàn khác biệt, được đắm mình trong ánh nắng mặt trời khác biệt. Nhưng mà, lại một lần nữa đối mặt với một đám người mặt áo trắng, anh liền khẩn trương theo bản năng.

Mỗi lần thấy mấy người mặc đồ bác sĩ, anh đều có cảm giác muốn lập tức rời khỏi đây.

Anh tự bắt mình phải bình tĩnh, anh tự nhủ bây giờ anh là Đường Trạch Tề, anh không phải là 074, ở đây sẽ không có ai biết anh đến từ đâu, không có ai biết anh là người nhân bản không được phép tồn tại.

Anh là Đường Trạch Tề, anh là Đường Trạch Tề, anh là Đường Trạch Tề......

Anh không ngừng tự thôi miên bản thân, cố gắng để cho mình thả lỏng, nhưng mà bàn tay lại siết chặt tay của Hàn Tú theo bản năng, lòng bàn tay đã sớm đổ đầy mồ hôi.

Di=n.d@n.l&.q#y.d%n

Hàn Tú cảm nhận được là anh đang sợ hãi, mặc cho anh siết chặt tay mình, hoàn toàn không có ý muốn rút tay ra. Không biết bắt đầu từ lúc nào, có lẽ là từ lúc rời khỏi cửa hàng kia, tay anh vẫn luôn nắm chặt tay của cô.

Hai tay nắm chặt, cô cảm giác được sự sợ hãi của anh ta, cô kinh ngạc nhìn anh ta.

Sợ hãi, sao lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?

Mười ngày trước, vết thương trên người anh ta còn nghiêm trọng hơn bây giờ, cũng chưa từng thấy anh ta lộ ra vẻ mặt sợ hãi này. Chỉ cần là anh ta gặp bác sĩ, không, không phải chỉ có bác sĩ, mà còn có y tá, chỉ cần là người mặc áo trắng bác sĩ, thì ánh mắt anh ta nhìn họ nhất định là tràn đầy sợ hãi và căm hận. Tại sao anh ta lại sợ bác sĩ? Lúc nhỏ, cũng đâu có thấy anh ta sợ?

Hàn Tú nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ.

Đột nhiên, anh ta hướng về phía bác sĩ quát lên một tiếng: "Đừng đụng vào tôi!"

Theo trực giác anh hất tay bác sĩ ra, sau đó lập tức vọt dậy từ trên ghế.

Vị bác sĩ ngoại khoa đã lớn tuổi, bị anh ta dùng sức hất tay như vậy, rất khó xử nhìn anh ta, sau đó lại nhìn về phía Hàn Tú.

"Thật xin lỗi, anh ấy...... Từ nhỏ đã sợ bệnh viện." Hàn Tú nói xin lỗi với bác sĩ, sau đó đứng lên, nói nhỏ với anh ta: "Anh đừng như vậy, vết thương của anh đang chảy máu. Để cho bác sĩ xem vết thương đi, nếu như anh sợ thì...... Vai của tôi đây miễn cưỡng cho anh mượn dựa vào được không? Không được nữa thì cánh tay đây, cho anh mượn mà cắn."

Hàn Tú đưa tay ra trước mặt của anh.

Sợ?

Có những khoảnh khắc, anh ngay cả mạng sống cũng không cần, thì còn có điều gì khiến cho anh sợ hãi? Nhưng mà tại sao khi thấy những người mặc áo trắng này, anh lại muốn trốn? Đây không phải sợ thì là cái gì?

Anh mím chặt môi, hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, cuối cùng thì ngoan ngoãn ngồi xuống, quay lưng về phía bác sĩ.

"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy, một người lớn như thế này rồi, mà còn sợ bệnh viện. Cậu thanh niên, đừng có suy nghĩ ở trước mặt bạn gái chảy máu là thể hiện tính anh hùng, bây giờ còn trẻ tuổi khỏe mạnh, thân thể còn cường tráng nên không có cảm giác, chờ tới khi già rồi thì cậu sẽ biết. Cái áo này của cậu phải bỏ đi rồi, khi nào về để bạn gái cậu, mua cho cậu cái mới." Bác sĩ vừa cười, vừa dùng cây kéo cắt bỏ phần áo ở sau lưng Tiểu Thất.

Bác sĩ trái một câu bạn gái, phải một câu bạn gái, khiến cho Hàn Tú lúng túng không thôi, gương mặt phiếm hồng, nhưng lần này cô cũng không có phản bác như mấy lần trước nữa. Lúc này, cái gì cũng đều không quan trọng, quan trọng là làm cho máu trên vai của Tiểu Thất mau ngừng chảy.

Đột nhiên, bác sĩ kinh ngạc thốt lên một tiếng, Hàn Tú nghi ngờ hỏi: "Sao vậy bác sĩ?"

Di=n.d@n.l&.q#y.d%n

Bác sĩ lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ nói với Hàn Tú: "Vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, xem ra bạn trai cháu là trẻ tuổi sinh khi dồi dào, về nhà phải nấu nhiều canh hạ hỏa giải nhiệt cho cậu ấy uống."

Ánh mắt chuyển về sau lưng Tiểu Thất, phía trên lần lượt xuất hiện đủ loại vết thương, Hàn Tú ý thức được bác sĩ đang nói cái gì. Nhất định, bác sĩ đã hiểu lầm Tiểu Thất là người hay gây chuyện, nên mới có thể tạo ra một thân thương tích này.

Cô gãi gãi đầu, không nhịn được liền thay Tiểu Thất giải thích: "Bác sĩ, bác sĩ hiểu lầm rồi, vết thương trên người anh ấy, thật ra là do lúc lau cửa kính, không cẩn thận, nên té từ trên lầu xuống mới bị thương."

"Thì ra là vậy..... Không tệ, bây giờ còn được mấy người chồng mà chịu làm việc nhà như thế đâu, càng khỏi phải nói đến khi còn là bạn trai, ánh mắt cô bé không tệ." Bác sĩ nở nụ cười.

Hàn Tú kéo khóe miệng, ha ha cười theo.

Bác sĩ còn nói: "Vết thương kia nhìn thấy chắc cũng đã hơn một tháng, trẻ tuổi đúng là tốt, hồi phục rất nhanh."

Tiểu Thất nhíu chân mày, anh rất hi vọng vị bác sĩ này nói ít đi một chút, xử lý vết thương của anh nhanh lên. Anh giơ tay, nắm lấy tay phải của Hàn Tú, nắm thật chặt, tựa như nắm tay của cô có thể khiến cho anh an tâm hơn.

Anh dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa trong lòng bàn tay của cô theo bản năng, tay của cô không thuộc dạng nhỏ nhắn mềm mại không xương nhưng sờ vào rất có cảm giác, lòng bàn tay có một vết chai, anh lại càng không ngừng xoa xoa. Làm cho vết chai kia mất đi thì sờ càng thoải mái hơn.

Toàn bộ lực chú ý của Hàn Tú đều đặt trên vết thương của anh, chưa nhận ra bàn tay của mình đang bị người khác xoa nắn.

Ánh mắt của cô đang bị phía sau lưng anh thu hút.

Vết thương phần lưng trên của anh ta, đã sớm tróc mày, hiện tại chỉ còn từng vết sẹo mờ.

Cô nhớ rõ là, ngay phần eo của anh ta có một vết thương rất nặng, lúc đó mảnh thủy tinh ghim sâu trong thịt, mà bây giờ chỉ còn một vết sẹo mờ.

Theo lý mà nói, thì với vết thương này người bình thường không thể nào khôi phục nhanh được như vậy, chỉ với thời gian hơn mười ngày thôi, hình như mỗi ngày anh ta chỉ nhờ cô mua cho anh ta một số thuốc này kia, sau đó tự mình bôi thuốc mà thôi. Vậy rốt cuộc là làm sao mà vết thương của anh ta lại nhanh lành như vậy, nhưng mà trong hơn mười ngày, vết thương lại có thể khôi phục tốt thế này. Nếu không phải hôm nay bác sĩ cắt áo của anh ta ra khám, thì cô cũng không được nhìn thấy.

Cô tò mò dùng ánh mắt dò xét nhìn khuôn mặt trầm tĩnh, lại như yêu nghiệt của anh ta.

Di=n.d@n.l&.q#y.d%n

Tiểu Thất như nhận thấy ánh mắt của cô, chậm rãi ngước lên, lông mi trên mắt tiệp rung động, tròng mắt đen thẳm như mặc ngọc (loại ngọc màu đen), sâu không thấy đáy, nơi đó phản chiếu rõ ràng ảnh ngược bóng dáng cô.

Cô bị anh phát hiện nhìn lén, gương mặt nóng lên, cắn môi, ánh mắt nhanh chóng liếc sang chỗ khác.

Một giây tiếp theo, lòng bàn tay của cô truyền đến từng hồi ma sát, là anh đang dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa.

Thân thể của cô chợt cứng đờ, có một luồng điện từ lòng bàn tay chạy dọc theo cả cánh tay của cô, lan thẳng ra toàn thân, mỗi dây thần kinh đều căng ra. Hai gò má trong nháy mắt nóng lên, cô muốn rút tay lại, lại bị anh nắm chặt không buông.

Người đàn ông yêu nghiệt này, lại dám ở trước mặt của bác sĩ đùa giỡn cô như vậy......

Cô kéo khóe miệng, liếc nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ đang chuyên tâm xem xét vết thương, cô lại liếc nhìn về phía anh ta, vẻ mặt của anh ta vẫn bình thường không đổi, buồn bực nhất chính là, anh ta căn bản không nhìn cô.

Thật đáng ghét!

Bác sĩ rất nhanh xử lý tốt vết thương trên người Tiểu Thất, sau đó lại ghi đơn thuốc, để Hàn Tú đi đóng phí, dẫn Tiểu Thất đi truyền nước biển.

Phản ứng của Tiểu Thất đương nhiên là không chút do dự nào mà phản đối, lôi kéo Hàn Tú buộc cô rời đi.

Anh ghét cái cảm giác ống tiêm ghim vào trong cơ thể anh, anh ghét cái cảm giác chất lỏng lạnh như băng chảy vào trong cơ thể anh ăn mòn huyết dịch ấm áp của anh.

Hàn Tú đương nhiên là không để anh bày cái tính khí con nít ra nói: "Vết thương đã xử lý tốt rồi, nhưng nếu không truyền nước, sẽ bị nhiễm trùng, sẽ bị, nghiêm trọng hơn sẽ ——"

Tiểu Thất nhíu chặt chân mày, cắt đứt lời của cô: "Tự tôi biết xử lý, bảo đảm sẽ không nhiễm trùng, nhiễm cảm."

"Không được." Hàn Tú kiên quyết bác bỏ, trợn to hai mắt nhìn thẳng vào anh: "Nếu như anh không muốn truyền nước biển, thì tại sao anh lại thay tôi đỡ bức tường kia? Anh hoàn toàn có thể tránh ra mà, như vậy thì bây giờ người cần đi truyền nước biển chính là tôi."

Anh nói: "Cứu cô cùng truyền nước biển là hai việc khác nhau." 

"Được rồi, tôi không nói với anh nữa, nếu như anh không muốn truyền nước biển, vậy thì anh cứ đi đi, để tôi ở đây là được rồi, cứ để cho tôi một mình ở chỗ này từ từ đau lòng là được." Hàn Tú buông tay, bày ra vẻ mặt kiên quyết.

Anh mím chặt môi, nhìn chằm chằm vẻ mặt kiên quyết của Hàn Tú, nhìn một lúc lâu thì thở dài một hơi, rồi đi về hướng truyền nước biển.

Di=n.d@n.l&.q#y.d%n

Hàn Tú thấy anh đồng ý truyền nước biển, mím môi cười, đuổi theo sau lưng Tiểu Thất.

Khi kim tiêm một lần nữa ghim vào trong da thịt của anh, đáy lòng đột nhiên co rúc một hồi, anh theo bản năng nhắm mắt lại, dòng nước lạnh như băng này cùng với trước kia là giống nhau, làm cho anh nhớ lại sự thống khổ, từng giọt từng giọt lại rót vào trong đầu của anh.

Hàn Tú nhích ngón tay nhẹ nhàng đụng vào lưng anh một cái, anh phản xạ có điều kiện dùng hết sức cầm chặt tay cô.

Hàn Tú thấy anh như vậy, nhẹ nhàng thở ra, thật là chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào sợ truyền nước biển như vậy.

Truyền nước kéo dài mấy tiếng, cuối cùng cũng xong, động tác của Tiểu Thất thành thục rút kim tiêm ra, đè lại lỗ kim nơi truyền nước, không thèm để ý đến nửa thân trên không có mặc áo, kéo Hàn Tú, bước nhanh ra khỏi bệnh viện.

Dường như Hàn Tú cảm nhận được cơn giận của anh, anh cũng thật là giống trẻ con, vừa rút kim tiêm ra, liền vội vã rời đi.

Cho đến khi đi ra cổng lớn bệnh viện, Hàn Tú chợt phát hiện tay của mình vẫn còn bị Tiểu Thất nắm thật chặt, hình như là từ lúc đi khỏi cửa hàng bán đồ, thì anh ta vẫn cứ nắm lấy tay của mình. Từ khi nào thì mối quan hệ của hai người, trở nên thân mật đến mức độ này rồi?

Hai gò má đỏ lên, gương mặt trắng noãn giờ phút này lộ ra chút ửng hồng. Cô nhẹ nhàng tránh thoát bàn tay của anh ta, cố ý đi nhanh về phía trước vài bước.

Xúc cảm mềm mại trong tay chợt mất đi, Tiểu Thất cảm thấy đáy lòng mất mát, tựa như đã thiếu mất đi một cái gì đó. Đây hình như chính là cảm giác bạn trai bạn gái nắm tay nhau, mà Tả Tiểu Dũng đã nói với anh?

Nắm tay, tim đập nhanh.

Hàn Tú quay đầu lại, hướng về phía Tiểu Thất nói nhanh: "Đi nhanh lên đi, nhìn cái bộ dạng không có mặc áo của anh đi, cẩn thận người ta lại tố cáo anh có bệnh thích khoe thân." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt của cô cũng không dám dừng lại trên người anh.

Cô cắn môi, thu hồi tầm mắt, bước nhanh về hướng bãi đậu xe.

Nhưng mà đi chưa được mấy bước, tay của cô lại lần nữa bị nắm lấy, cả người bị buộc dừng lại.

Cô nhìn qua bên cạnh, ánh mắt củaTiểu Thất không chút gợn sóng, không chút sợ hãi, anh chỉ thản nhiên nói "Đi."

Cô không biết phải phản ứng thế nào, đã lâu chưa từng trải qua cảm giác này, chẳng qua chỉ là nắm tay. Đây cũng được gọi là bạn bè nắm tay, nhưng mà lại làm cho trong lòng cô rung động, rung động từng hồi, tim đập nhanh chóng, giống như bất chợt, trong thế giới nội tâm sinh ra một con thỏ, nhảy loạn khắp nơi, khiến cô hoa mắt chóng mặt, vừa khác thường, vừa thoải mái.

Di=n.d@n.l&.q#y.d%n

Có người nói, tay và tim mạch máu liền nhau, khi một nam và một nữ nắm tay nhau, chính là thời điểm trái tim hai người gần gũi nhất.

Cô lấy tay đè lại bên ngực trái, nơi đó thật đang phập phồng nhảy loạn.

Quá đáng sợ, sao cô lại có cảm giác tim đập rộn lên vì anh ta. 

Cô đã sớm qua cái tuổi động một chút là xấu hổ, mặt hồng tai đỏ đó rồi, đã từ lâu không còn có cảm giác ngượng ngùng theo thói quen nữa. Lần nắm tay này tim cô đập nhanh như vậy, chẳng qua chỉ là một hiện tượng sinh lý mà thôi, cô có cảm giác đối với người nào đi nữa, thì cũng không thể nào có cảm giác đối với Đường Trạch Tề.

Cô nhất định là quá mệt mỏi, lại còn bị hoảng sợ quá độ, cộng thêm cô đã quá lâu không có tiếp xúc với đàn ông, cho nên bây giờ gặp phải tình huống này trong lòng mới cảm thấy mất cân đối như vậy. Nhất định là như vậy.

Cô cố gắng rút tay về lần nữa, nhưng vẫn cứ bị anh nắm thật chặt ở trong tay như cũ.

Cô ngước mắt, mím chặt môi, bất đắc dĩ nhìn anh ta.

Ánh mắt của anh và cô giao nhau một giây, rồi chuyển hướng nhìn thẳng: "Cô nói cô sẽ cho tôi mượn bờ vai của cô để dựa vào, nhưng hiện tại tôi không muốn dựa vào bờ vai của cô" Anh nắm chặt tay cô giơ lên, thản nhiên nói: "Cho tôi mượn tay của cô cầm một lát, lên xe tôi sẽ buông ra."

Nói xong, anh liền dắt cô đi về phía trước.

Khóe miệng Hàn Tú khẽ động, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi, ngay chính cô cũng không rõ, tại sao sau khi trải qua sự việc bị tường đập trúng đó, cô  đã không còn bài xích Đường Trạch Tề nữa.

Nhớ lại khi nãy anh dùng thân mình bảo vệ cô chặt chẽ ở trong lòng, nên thôi cứ để mặc anh dẫn mình đi như vậy cũng không hề hấn gì, dù sao cũng không mất đi miếng thịt nào.

Di=n.d@n.l&.q#y.d%n

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện