Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 132: Trị liệu



Thời gian trôi qua, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng!

Thời điểm Phượng Thiên Vũ từ trong không gian đi ra thì Thanh Ngư đang ở dưới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn tối... !

"Tiểu thư, người tu luyện xong rồi sao?"

Thanh Ngư đem món đậu hũ đặt ở trên bàn: "Tiểu thư, bọn hắn biết thân phận của người rồi sao?"

Phượng Thiên Vũ lắc đầu: "Không có nhất thiết phải nói cho bọn họ biết!"

Cơm tối xong xuôi, một đoàn người lại trở về phòng của mình, Phượng Thiên Vũ tiếp tục vào trong không gian tu luyện.

Ba ngày trôi qua nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm, chỉ còn một tuần nữa thôi là sẽ bắt đầu tiến hành cuộc rèn luyện, vì vậy tất cả mọi người lại càng thêm nghiêm túc học tập... !

Hôm nay nhóm người Phượng Thiên Vũ ăn cơm có chút sớm hơn mọi ngày, đang đi về hướng đan viện, lại bị Diệu Âm ngăn lại!

Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nhìn Thanh Ngư rồi nói: "Các ngươi đi trước đi, ta sẽ tới sau!"

Những người khác nhẹ gật đầu, đi luyện đan thất!

Đợi khi tất cả mọi người đã rời đi, Phượng Thiên Vũ mới nhìn Diệu Âm: "Tìm ta có chuyện gì không?"

Đêm qua rơi xuống một trận mưa, sau cơn mưa không khí đặc biệt mới lạ, dưới ánh nhìn của Phượng Thiên Vũ, Diệu Âm mở miệng: "Nghe nói hôm qua Vân Lão phu nhân bị bệnh nặng rồi!"

Diệu Âm vừa nói xong Phượng Thiên Vũ khẽ giật mình, nhớ tới vị phu nhân mấy hôm trước, hai mắt nàng tối sầm lại: "Hôm nay ta xin phép nghỉ!" Nói xong nàng liền bước đi không quay đầu lại!

... ... ...

Ma cung, một đoàn người đứng ở trên đại điện!

"Các ngươi thử nói xem Đế Quân muốn bế quan bao lâu a?"

Một lão giả nhỏ giọng hỏi, thuận tiện đẩy đẩy tên Cương Thi Vương đang đứng sát bên cạnh hắn... !

Cương Thi Vương hất tay của hắn ra, không thèm để ý rồi nói: "Ta cũng không phải là Đế Quân làm sao mà ta biết được!"

Mọi người: "..."

... ...

Phượng Thiên Vũ vừa ra khỏi Học viện liền chạy như bay đến phủ Vân gia!

"Đứng lại!"

Đến trước cửa lớn của Vân gia, Phượng Thiên Vũ bị ngăn lại!

"Tránh ra!"

Phượng Thiên Vũ cũng chẳng thèm nhìn hai tên đang đứng trước mặt, trực tiếp xông vào!

Có người tự ý xông vào, người giữ cửa nhanh chóng vây quanh Phượng Thiên Vũ, thề sống thề chết không cho nàng tiến vào... !

Vân Thần vừa từ bên ngoài trở về, trông thấy cảnh tượng này liền nhướng mày, đi tới!

"Các ngươi đang làm gì đó?"

Giọng nói ôn hòa cất lên, khiến cho người ta có một cảm giác an toàn!

Môn vệ* quay đầu lại nhìn, cung kính lui sang một bên: "Đại thiếu gia, người này tự ý xông vào!"

*: người gác cửa

Vân Thần bước nhanh đến bên người Phượng Thiên Vũ, tươi cười ôn hòa: "Cô nương tới là có chuyện gì không?"

Lần trước từ biệt, hắn còn chưa kịp hỏi danh tính của nàng, vốn tưởng rằng sẽ không được gặp lại, không nghĩ tới bây giờ lại được trông thấy nàng... !

Phượng Thiên Vũ ngước mắt nhìn về phía hắn, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu sáng khiến cho hắn như tăng lên một tầng hào quang, nhưng bây giờ nàng chẳng có tâm tình để đi thưởng thức những thứ này!

"Vân thiếu gia đúng không?" Phượng Thiên Vũ ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Lần này tới đây ta chỉ muốn nhìn bệnh tình của Lão phu nhân mà thôi, không có ý khác!"

Vân Thần gật gật đầu: "Vậy xin mời cô nương đi theo ta, nãi nãi cũng rất muốn được gặp lại cô nương!"

Phượng Thiên Vũ gật đầu, chân bước theo hắn!

Hai người một trước một sau im lặng bước đi, chẳng mấy chốc dừng trước một sân nhỏ lịch sự tao nhã!

Thủ vệ trông thấy Vân Thần, cung kính hô một tiếng, "Đại thiếu gia!"

Vân Thần gật đầu, dẫn theo Phượng Thiên Vũ đi vào sân nhỏ!

Phượng Thiên Vũ cùng Vân Thần vừa đi vào đại sảnh liền trông thấy Vân Đình, nàng nhanh chóng tiến lên một bước: "Vân lão gia, lần này tới đây là muốn thăm bệnh cho phu nhân, không biết có thể để ta gặp phu nhân được không?"

Kỳ thật dù cho Vân Đình có không đồng ý thì Phượng Thiên Vũ vẫn sẽ tiến vào... !

Đôi lông mày của Vân Đình nhíu lại, nửa ngày sau đó mới gật đầu: "Ngươi đi theo ta!"

Vân Thần cũng muốn đi vào, nhưng lại bị Vân Đình ngăn lại!

Phượng Thiên Vũ vừa tiến vào gian phòng của Vân Lão phu nhân thì đôi lông mày liền nhíu lại, chiếc mũi tinh xảo khẽ hít một chút mùi vị trong không khí, rồi sau đó mới tiến lên nhìn Lão phu nhân đang ngủ trên giường!

"Gần đây Lão phu nhân có ăn thứ gì khác không?"

Trong phòng, giọng nói của Phượng Thiên Vũ vang lên!

Vân Đình lắc đầu: "Không có, phu nhân đều ăn chung với lão phu!"

"Ừm!"

Phượng Thiên Vũ cẩn thận dò xét trong phòng, đột nhiên, một chậu hoa màu trắng dẫn đến sự chú ý của nàng, cất bước đi qua, tiến đến trước chậu hoa, sau khi xác định rõ loại hoa cùng hương thơm của nó, hai mắt của nàng tối sầm lại!

Đi trở về bên giường, nhìn trên tay Lão phu nhân có đeo một chuỗi hạt ngọc châu, cầm chuỗi ngọc lên ngửi, ngửi đến mùi hương như có như không của chuỗi hạt này, sắc mặt nàng đại biến, nhìn về phía Vân Đình: "Là ai đưa cái này? Còn hương thơm cùng với chậu hoa là ai mang tới? !"

Xạ hương, không có gì là không giống bình thường, loại hoa an thần này cũng không có gì là không tốt, đương nhiên, mùi đàn hương của chuỗi hạt ngọc châu này lại càng không có vấn đề, nhưng vấn đề ở đây chính là ba cái vốn tưởng chừng như vô hại kia khi kết hợp lại với nhau sẽ hóa thành một loại độc dược giết người trong thầm lặng, giết người một cách vô hình... !

Vân Đình nhìn sắc mặt đại biến của Phượng Thiên Vũ, liền nghi ngờ hỏi: "Những thứ này có vấn đề gì không?"

Sáng sớm mấy hôm trước hắn đã phái đan dược sư đến xem bệnh, kết luận rằng đây không phải là bệnh nguy hiểm gì, nhưng mãi đến bây giờ phu nhân vẫn không tỉnh lại, cho nên bên ngoài mới lan truyền tin tức Vân Lão phu nhân bị bệnh nghiêm trọng.

Phượng Thiên Vũ cầm chuỗi hạt ngọc châu rồi nói: "Đương nhiên là có vấn đề, việc cấp bách bây giờ chính là mau chóng đem Lão phu nhân đến một gian phòng khác, mùi hương trong gian phòng này đã quá nồng đậm rồi!"

Vân Đình cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, nghe Phượng Thiên Vũ nói như vậy, không nói thêm nhiều lời tiêu sái đi đến bên giường bế phu nhân của mình ra khỏi căng phòng nhanh chóng đi tới một căn phòng khác!

Trong gian phòng bên cạnh, Vân Đình hai tay ôm quyền: "Kính xin cô nương nói rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Phượng Thiên Vũ quay đầu lại nhìn ngoại công của nàng, rồi lại xoay người đem toàn bộ cửa sổ mở ra, thuận tiện không khí được lưu thông!

Lúc này, một ít nha hoàn mang nước bước vào, đây cũng là do Phượng Thiên Vũ vừa mới phân phó!

"Vân lão gia đợi một chút, đừng sốt ruột, kính xin người triệu tập toàn bộ mọi người đến đại sảnh, ta sẽ trị liệu cho phu nhân, rồi sẽ lập tức đi đến!"

Ánh mắt Phượng Thiên Vũ tràn đầy bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi thở dài một hơi, thật may, có thể cứu được, bằng không thì khi mẫu thân biết chuyện sẽ thật thương tâm!

Vân Đình không đáp mà lại hỏi ngược lại: "Ngươi lại để cho lão phu đi ra ngoài, lão phu làm sao có thể yên tâm được đây?"

Kỳ thật Vân Đình lo lắng như vậy cũng không sai, hắn cũng chỉ mới gặp qua Phượng Thiên Vũ hai lần, một lần là nàng chém đi đôi tay của cháu hắn rồi thiếu chút nữa lại giết nhi tử của hắn, mặc dù là bọn hắn tự làm tự chịu, nhưng lòng hắn cũng có chút lờ mờ, huống chi người đang nằm trên giường là phu nhân của hắn... !

Phượng Thiên Vũ im lặng nhìn trời, trong lòng khóc thét, ngoại công a ngoại công, người đừng có đa nghi như vậy chứ?

Tuy rằng trong lòng đang gào thét, nhưng trên mặt nàng lại không chút cảm xúc, dù sao ngoại công cũng không biết nàng là cháu gái của mình, nghi ngờ cũng là điều bình thường mà thôi!

"Người yên tâm, các nàng sẽ ở lại đây, ta cam đoan sẽ trả lại một phu nhân thật tốt cho người, Vân lão gia người còn không nhanh nhanh ra khỏi đây đi, nếu không mau chóng cứu chữa, bệnh sẽ càng thêm nguy hiểm... !"

Nghe xong chuyện đó, trong lòng Vân Đình vẫn còn lo lắng nhưng vẫn phải bước ra ngoài.

Phượng Thiên Vũ nhìn ngoại công của mình rời đi, đem đóng cửa lại, cầm lấy bộ ngân châm đã được nha hoàn chuẩn bị sẵn, rồi nhanh chóng chuẩn xác ghim xuống từng huyệt vị..... ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện