Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 17: Phượng Hoàng liệm



*Liệm: dây xích

Dạ Hiên?

Chúng ta thân thiết tới mức độ này rồi sao?

Cái trán Phượng Thiên Vũ mơ hồ xuất hiện ba đường hắc tuyến. !

Bất quá cũng không sao cả.

"Đã như vậy, ừm, như vậy, Dạ Hiên, ta đi trước." Âm thanh êm ái của Phượng Thiên Vũ rơi xuống, chẳng biết tại sao, nàng đối với hắn không giống như người ngoài luôn lạnh lùng vô tình, cái cảm giác này như từng quen biết khiến cho chính nàng của phải nghi ngờ, thế nhưng trong trí nhớ mà nàng có được, hắn chưa từng xuất hiện.

"Nha đầu, ngươi mang cái này vào."

Đế Dạ Hiên nói xong, từ trên tay trái gỡ xuống một sợi dây cổ màu tím, khắc đầy hoa văn cổ xưa, làm cho người ta một cảm giác cổ xưa, lâu đời.

"Đây là cái gì?"

Phượng Thiên Vũ hỏi, nàng vừa nhìn vật trong tay liền biết đây không phải là vật phàm.

"Nha đầu, Phượng Hoàng liệm gồm có hai dây, dây đang đeo trên tay ngươi là Hoàng liệm còn dây trên tay ta là Phượng liệm." Dứt lời, Đế Dạ Hiên liền đeo lên tay nàng.

Hắn rất nhẹ nhàng, khi da thịt chạm nhau, một loại cảm giác khác thường tự nhiên sinh ra, Phượng Thiên Vũ bối rối, trước kia nàng không thân cận với ai như vậy, mọi người đều rất e ngại nàng.

"Tốt rồi" Đế Dạ Hiên nhìn sợi Hoàng liệm trên cổ tay Phượng Thiên Vũ, thoả mãn mỉm cười.

Sợi Hoàng liệm trên cổ tay Phượng Thiên Vũ đột nhiên lóe sáng, màu tím trên sợi dây kết hợp cùng với những hoa văn cổ xưa phát ra những sợi ánh sáng màu tím nhàn nhạt nhìn qua tràn ngập sắc thái mộng ảo.

Phượng Thiên Vũ thu tay lại: "Dạ Hiên, gặp lại."

"Ân."

Phượng Thiên Vũ quay người rời đi, trong lòng không biết phải làm thế nào, muốn quay đầu lại nhìn người kia, nam tử bền ngoài cao quý nhưng rất cô đơn.

Đế Dạ Hiên nhìn bóng lưng xa dần, thầm nghĩ, nha đầu, ngươi biết không, Hoàng liệm không phải ai cũng mang vào được đâu!

Trong Phượng Nghi cung.

"Công công, ngươi nói xem sao Hoàng hậu nương nương cùng tiểu thư vẫn chưa trở lại a?"

Đứng ở trước cửa cung Phượng Nghi, Thanh Ngư nhìn quanh ngoài cung lo lắng hỏi công công bên cạnh, tiểu thư đã đi lâu như vậy rồi, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Hoàng hậu nương nương lại không có trong cung.

"Thanh Ngư cô nương, ngươi không nên gấp gáp, không bằng chúng ta đi tìm nương nương, Phượng nhị tiểu thư có thể cùng quý phi nương nương tản bộ gặp được Hoàng hậu nương nương rồi, cho nên mới không có tới." Công công an ủi nói ra, trong lòng cũng thực sự sốt ruột, Nhị tiểu thư còn chưa tới, lại bị quý phi nương nương đón đi, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, muốn xảy ra chuyện rồi, hắn có mặt mũi nào mà đi gặp Hoàng hậu nương nương a!

"Đúng rồi, công công, chúng ta liền đi tìm Hoàng hậu nương nương a."

Thanh Ngư nói xong, liền lôi kéo công công chạy ra khỏi cung Phượng Nghi.

Thanh Ngư cùng công công đi thẳng đến đại điện, không biết đi đường như thế nào lại va vào một người, sau đó liền rơi vào một vòng tay ấm áp.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Thanh Ngư vội vàng rời khỏi cái ôm ấp kia, cúi đầu gấp gáp nói, đừng có đụng vào mấy vị Vương gia hay đại thần đó chứ không thì đời nàng cũng xong rồi.

Công công cũng ở một bên nói ra: "Vân công tử, Thanh Ngư cô nương tìm người sốt ruột, không cẩn thận đụng vào Vân công tử, kính xin công tử thứ lỗi." Người này là Vân công tử, sứ giả của Vân Thương quốc, nếu truy cứu, thì rất phiền toái a, hôm nay là cái ngày nấm mốc gì mà Nhị tiểu thư bị quý phi nương nương ngăn đón đi, hiện tại thì nha hoàn của Nhị tiểu thư lại đụng vào sứ giả Vân Thương quốc.

Vân Ế mỉm cười nhìn Thanh Ngư đang cúi đầu xin lỗi, từ xa hắn đã thấy nàng, còn tưởng rằng nhìn lầm, vốn định đến xem, lại không nghĩ nha đầu kia chạy thật nhanh, đụng vào hắn, nếu không phải hắn nhanh tay thì nha đầu kia thật là xui xẻo rồi.

"Thanh Ngư, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Vân Ế liền hỏi.

Ồ? Thanh âm này như thế nào lại quen tai như vậy?

Thanh Ngư ngẩng đầu, khi thấy gương mặt Vân Ế, liền bình tĩnh trở lại, "Vân công tử, người sao lại ở chỗ này?"

Vân Ế cười nói: "Thanh Ngư, ta hỏi ngươi trước cơ mà, đúng rồi, như thế nào không thấy Mạc Sầu cùng tiểu thư nhà ngươi?"

Tiểu thư. Đúng nga, tiểu thư không thấy, nàng bây giờ còn muốn gặp Hoàng hậu nương nương đây!

"Vân công tử, tiểu thư không thấy, Thanh Ngư muốn đi tìm Hoàng hậu nương nương, không cẩn thận đụng vào Vân công tử, nếu có mạo phạm, kính xin Vân công tử bỏ qua cho."

Thanh Ngư nói xong, đang chuẩn bị rời đi, tay liền bị kéo lại, nhìn lại, lại thấy Vân Ế đang cười nhìn nàng.

"Thanh Ngư, ngươi sao có thể đi vào đại điện được sao, cũng không thấy được Hoàng hậu nương nương đâu."

Vân Ế cười nói, thật buồn cười, chủ tử thì lạnh lùng trầm tĩnh còn nha đầunày lúc nào cũng ồn ào nha?

"Vậy phải làm sao bây giờ a!" Thanh Ngư vội la lên.

"Ta dẫn ngươi đi a."

Vân Ế cũng không trêu chọc nàng nữa, mang nàng đi đến đại điện.

"Đa tạ Vân công tử." Thanh Ngư nói ra: "Công công, cám ơn ngươi, Vân công tử mang ta đi tìm nương nương, công công cũng không cần theo nữa đâu."

"Thanh Ngư cô nương, ngươi đi đi." Công công nói ra, một nha hoàn, sao lại nhận thức Vân công tử đây?

Trong điện Kim Loan, quần thần đông đủ, các thế gia, tiểu thư ngồi sau lưng phụ thân mình, âm thanh khắp nơi vang lên, ở trên cao, một thân hình to lớn cao ngạo, nam tử mặc một bộ long bào màu vàng chói lọi ngồi phía trên, mà bên cạnh hắn là một nữ tử mặc Phượng bào tướng mạo thập phần xinh.

Sứ giả Vân Thương quốc xin cầu kiến.

Từng âm thanh vang lên, đại điện liền yên tĩnh trở lại.

"Tuyên." Đông Mặc Khế nói ra.

Vân Ế mang theo Thanh Ngư tiến vào: "Vân Ế bái kiến Đông Hoàng."

Thanh Ngư cúi đầu đứng ở bên người Vân Ế, nàng chỉ là muốn tìm Hoàng hậu nương nương, nhiều vị Vương Công đại thần như vậy, còn có Hoàng Thượng nữa, nàng thật sự không biết phải làm sao bây giờ.

"Phụ thân, cái kia không phải là nha hoàn bên cạnh phế vật hay sao?" Phượng Thủy Linh lên tiếng nói, các nàng đi ở cửa Đông, không thấy phế vật kia, hiện tại Thanh Ngư ở chỗ này, phế vật kia đi vào trong đó rồi hả?

Trong đại điện đang yên tĩnh, âm thanh của Phượng Thủy Linh liền đặc biệt vang dội, Vân Ế bất mãn nhăn nhíu mày.

"Vị tiểu thư kia, nói chuyện xin chú ý."

Vân Ế nhìn về phía Phượng Thủy Linh, lạnh lùng nói ra.

Ngồi ở trên cao, Liễu Nguyệt nghe vậy, liền nói: "Ngẩng đầu lên, ngươi là nha hoàn bên cạnh Vũ nhi có đúng không, tại sao lại không thấy Vũ nhi?"

Thanh Ngư nghe vậy, liền ngẩng đầu: "Hoàng hậu nương nương, Thanh Ngư cùng tiểu thư tiến cung, trong cung, tiểu thư bị Lâm quý phi kéo đi tản bộ, hiện tại còn chưa có trở lại." Thanh Ngư nói xong, nước mắt chực chờ rơi xuống.

Vân Ế nhìn, trong lòng liền không có tư vị, chính hắn cũng không biết phải làm thế nào.

"Cái gì." Liễu Nguyệt nghe xong, liện thịnh nộ, nhìn về Đông Mặc Khế, "Hoàng Thượng."

"Đi đi, mau đi tìm nàng, nàng cũng là chất nữ của Bổn Hoàng." Đông Mặc Khế nói ra, sự tình trong hậu cung hắn không phải không biết rõ, lại không nghĩ rằng sẽ liên lụy đến Phượng Thiên Vũ, hắn biết vị hoàng hậu này a, đối với Phượng Thiên Vũ rất mực là yêu thương a!

Ngồi ở phía dưới Đông Ngự Phong nhíu mày, chẳng lẽ mẫu hậu hạ thủ Phượng Thiên Vũ, không nên a, bên người Phượng Thiên Vũ có Siêu Thần Thú, nếu đánh nhau, thì không có khả năng, hiện tại lại không tranh đấu, đã xảy ra chuyện gì rồi?

"Thanh Ngư, mang Bổn cung đi tiềm tiểu thư ngươi."

"Dạ, Hoàng hậu nương nương." Thanh Ngư nói xong, đối với Vân Ế cười cười, mang Hoàng Hậu ra ngoài đại điện.

Đang lúc hai người ra khỏi đại điện, liền đụng phải Lâm quý phi.

"Ôi!!!" Tỷ tỷ là muốn đi đâu đây?" Lâm quý phi cười hỏi, nàng tự nhiên đã thấy Thanh Ngư.

Liễu Nguyệt vừa trừng mắt, càng không cố kỵ trong đại điện còn có phụ thân Lâm quý phi Lâm thái sư cùng ca ca của nàng Lâm tướng quân, liền tức giận nói to: "Lâm Uyển, nếu như Vũ nhi đã xảy ra chuyện gì, Bổn cung nhất định bắt ngươi khai đao." Nói xong, mang theo Thanh Ngư nghênh ngang rời khỏi đại điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện