Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 26: Đông linh thần Đông Phương Ngọc



Tuyết Mị đem một ít hương liệu rắc lên thịt nướng, nhất thời mùi thơm tràn đầy, mê hoặc cái mũi linh mẫn của Tiểu Thanh, nó nhảy đến bên người Tuyết Mị, ánh mắt nhìn chằm chằm miếng thịt vàng óng phiêu hương đang nướng trên đống lửa, nhị không được nuốt một ngụm nước ngọt, “Xèo xèo.” Tuyết Mị khẽ cười nói: “Tiểu Thanh, đừng nóng vội, chờ một chút, lập tức có thể ăn.”

Lúc này, đột nhiên có một đạo thanh âm thương lão ở cửa động vang lên, “Thơm quá a.” Một lão giả hạc phát hồng nhan (tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con) mặc áo bào trắng thảnh thơi từ cửa động đi đến, có vài phần tiên phong đạo cốt (phong thái đến cốt cách đều giống tiên), “Tiểu oa nhi, lão phu ta có thể tiến vào sao?”

“Ngươi cũng đã vào rồi, ta còn có thể nói không sao?” Tuyết Mị cười lạnh một tiếng nói; nghĩ rằng: Lão nhân này đi lại nhẹ nhàng, hơi thở lâu dài, không đơn giản. “Chủ nhân, lão nhân này là một gã cường giả linh thần, ngươi phải cẩn thận.” Nghe được thanh âm của Tiểu Kim vang lên trong lòng, Tuyết Mị đột nhiên cả kinh, cường giả linh thần? Lão nhân này cư nhiên là cường giả linh thần đứng ở vị trí cao nhất trên đại lục này; bất luận hắn là cố ý xông tới, hay là vô ý xông tới, mình cũng phải ứng phó cẩn thận.

“Tiểu oa nhi, đây là ngươi nướng được sao? Thật là thơm a, lão phu có thể thường thức được không?” Lão nhân vừa mới dứt lời, Tiểu Thanh liền vội, “Xèo xèo”, đây chính là chủ nhân nướng cho ta ăn, lão nhân ngươi là ai a? Thế nhưng lại muốn ăn thịt nướng của bản hầu. “Ha ha, lão nhân, ngươi cũng thấy đấy, không phải là ta không cho ngươi ăn, mà là đồng bọn của ta không cho ngươi ăn.” Tuyết Mị nhìn lão giả thú vị cười nói.

“Tiểu Hầu Tử, lão phu rất đói bụng, nếu không ăn cái gì sẽ đói chết, ngươi liền thương lão phu đi, lão phu cam đoan chỉ ăn một chút. Được không a?” Lão giả dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tiểu Thanh hầu, nếu là người nhận thức được lão giả, nhìn đến phó bộ dạng này khẳng định sẽ cằm giao cữu, đầu lưỡi thắt, đầu trì độn. Bởi vì lão giả này không phải ai khác, đúng là người đứng đầu tứ đại linh thần đông, tây, nam, bắc uy danh hiển hách trên đại lục — đông linh thần Đông Phương Ngọc, cũng là người nắm trong tay học viện đứng nhất đại lục (thiên thần học viện). Hắn làm người không kiềm chế được, trời sinh tính hảo ngoạn (thích chơi đùa), hành tung mơ hồ, trên đại lục có rất ít người gặp qua diện mạo chân chính của hắn. Lần này hắn tới đây, nguyên nhân là hắn trong lúc vô ý thấy được Tuyết Mị cùng hắc mãng chiến đấu, bị Tuyết Mị bộc phát ra thất thải kiếm quang làm cho kinh ngạc; nói như vậy, người tu linh bộc phát ra linh lực, nó cùng chủ nhân mình thuộc tính có liên quan, mỗi một màu sắc đại biểu cho một loại thuộc tính, mà hắn nhìn thấy Tuyết Mị bộc phát ra kiếm quang là một thân bảy thứ thuộc tính, có khả năng này sao? Thân thể một người làm sao có thể có được bảy thứ thuộc tính đâu? Đông Phương Ngọc nhất thời cũng nghĩ không ra, cho nên mới vụng trộm theo dõi Tuyết Mị.

Đông Phương Ngọc bắt lấy một cái đùi heo nướng thơm phức ăn đến lang thôn hổ yết (ăn ngấu nghiến như sói như cọp), cùng tướng ăn của Tiểu Thanh còn liều mạng hơn, một chút cũng không có phong phạm của một vị cường giả. Thật lâu sau, Đông Phương Ngọc vừa lòng vỗ vỗ bụng, ánh mắt nhìn Tuyết Mị lúc trước từ hiếu kỳ đến bây giờ đã chuyển thành tán thưởng, người này chẳng những diện mạo xuất chúng, hơn nữa tâm tư lại cẩn mật, gặp chuyện bình tĩnh; từ lúc mình tiến vào cho đến bây giờ ‘hắn’ vẫn duy trì một cái tư thế ngồi xảo diệu, có thể công có thể thủ, nếu một khi đột nhiên bị tập kích, thân thể ‘hắn’ theo bản năng sẽ làm ra một cái phản ứng tốt nhất; hơn nữa nhìn đến tứ chi của hắn, hiển nhiên đây là một cái thói quen trong sinh hoạt, thân thể mỗi giờ mỗi khắc đều ở trạng thái cảnh giác. Không biết là nhà ai có thể dạy dục được một cái choai choai đứa nhỏ xuất sắc như thế? Nhìn ‘hắn’ thiên phú yêu nghiệt, bề ngoài suất sắc, khí chất bất phàm mà xem, Đông Phương Ngọc khẳng định thiếu niên trước mắt này không phải là đứa nhỏ của thường gia (nhà bình thường).

“Lão nhân, ngươi ăn cũng ăn qua, xem cũng xem qua, có phải hay không cũng nên rời đi?” Tuyết Mị đối với Đông Phương Ngọc tà mị cười, thanh âm lạnh lùng nói.

“Tiểu tử, đối đãi với lão nhân gia không có một điểm khách khí.”; “Lão nhân, bản thiếu không biết ngươi, làm sao ta lại phải khách khí với ngươi nha?”; “Tiểu tử, ngươi đủ kiêu ngạo.”; “Lão nhân, da mặt ngươi cũng đủ dày.”; “Tiểu tử, ngươi tên là gì?”; “Bản thiếu họ Tuyết danh Mị, ngươi có thể bảo ta Mị thiếu.” Đông Phương Ngọc khóe miệng hung hăng rút trừu, tiểu tử này đủ cuồng vọng, chẳng những không sợ lão phu còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, bất quá tính cách này, lão phu nhưng thật ra rất thích; họ Tuyết, chẳng lẽ là đệ tử Tuyết gia ở đế đô? Ta đã nói thôi, ngạo nhân cuồng ngạo như vậy, cũng chỉ có Tuyết gia đại gia tộc mới có thể hảo dưỡng ra; thời gian khai giảng học viện còn nửa năm nữa sẽ đến, hắc hắc, tiểu tử này, lão phu thu định rồi.

“Mị tiểu tử, ngươi mấy tuổi?”; “Giống như không đến mười ba tuổi đi.” Tuyết Mị quay lại nghĩ một chút, mới trả lời nói. Kỳ thật phó thân thể này của nàng hiện tại tuyệt không giống một cái thiếu niên không đến mười ba tuổi, đảo qua giống thân thể của một cái mười lăm, mười sáu tuổi, dáng người thon dài cao ngất, vóc dáng cao 1 thước 65 (1m65 :v), không biết là hiệu quả của tu luyện bí quyết hỗn độn thánh, hay vẫn là hiệu quả của việc thánh thần giới biến ảo. Phó thân thể này của Tuyết Mị có thể nữ giả nam trang hơn mười năm không bị phát giác, liền là vì công năng biến ảo của thánh thần giới, nó có thể biến ảo giới tính cùng bề ngoài của chủ nhân. Chỉ cần Tuyết Mị không cho thấy thân nữ nhi, tin tưởng trên đại lục này không ai có thể nhìn xuyên được giới tính thực của nàng.

“Cái gì?” Đông Phương Ngọc cả kinh kêu lên, anh mắt nhìn Tuyết Mị giống như đang nhìn thấy quái vật, không đến mười ba tuổi liền có thể đánh bại thất giai linh thú, có thực lực nhất thượng lệnh tôn, loại thiên phú này nói ra là cỡ nào rợn người, hơn nữa trên thân tiểu tử này có hẳn bảy thứ thuộc tính. Yêu nghiệt, thật là yêu nghiệt. Giờ phút này, tâm tư của Đông Phương Ngọc càng thêm kiên định muốn thu Tuyết Mị làm đồ đệ.

“Này, lão nhân, ánh mắt của ngươi a? Là đố kỵ bộ dạng của bản thiếu.” Tuyết Mị nhướng mày khẽ cười nói; Đông Phương Ngọc khóe miệng rút trừu lợi hại hơn khi nãy, tiểu tử này chẳng những cuồng vọng, còn thật tự kỷ, giống hệt mình lúc trẻ. “Tiểu tử, ngươi có hay không muốn học càng nhiều bản sự?”

“Bản sự chê ít, có thể học đương nhiên muốn học, như thế nào? Lão nhân, chẳng lẽ ngươi có bản lĩnh muốn dạy cho bản thiếu?” Lão nhân này không phải là muốn thu ta làm đồ đệ đi, nếu thật sự như thế, cũng không sao a, có cái sư tôn là linh thần làm hậu trường (người chống lưng phía sau a~), về sau ai muốn khi dễ Tuyết gia cũng phải để ý cân lượng của mình.

“Tiểu tử, ngươi rất phù hợp với khẩu vị của lão phu, cho nên lão phu nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi nguyện ý sao?”; “Vậy ta muốn hỏi, lão nhân, ngươi có cái bản sự gì để dạy ta?”; “Lão phu bản sự khá, luyện đan, luyện khí, luyện phù, ngươi muốn học sao?”; “này đó bản thân ta còn chưa từng học qua, muốn cùng ngươi học cũng biết, bây quá ngươi trước tiên đáp ứng một điều kiện của ta.”; “Nói đi.” Đông Phương Ngọc tính tình nhẫn nại, hắn đường đường là một thế hệ linh thần, đại lục có bao nhiêu muốn bái ông ta làm thầy, tiểu tử này khen ngược, lão phu thật tình muốn nhận hắn làm đồ đệ, còn muốn đề cập điều kiện.

“Điều kiện rất đơn giản, sư phụ không thể ra lệnh cho ta làm những việc ta không muốn.” Kiếp trước người nhà đối với mình là nghiêm khắc cùng ước thúc, để lại một bóng ma rất sâu trong lòng nàng. Cho nên Tuyết Mị không chút do dự liền nói ra điều kiện này.

“Hảo.” Đông Phương Ngọc sảng khoái đáp ứng, bởi vì hắn chưa bao giờ miễn cưỡng người. Bất quá ngày sau hắn muốn hối hận cũng không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện