Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu
Chương 52: Ác lai ác báo
“Nương…”
Tay Ngọc Chi Lan lơ lửng trong không trung, không thể tin nhìn Nam Sơn phu nhân đẩy mình ra.
Nay mới phát hiện trong mắt nữ nhân nàng kêu mẫu thân mười lăm năm nay, không có lấy một tia ấm áp từ ái nào, chỉ có sự lạnh lùng cùng phiền chán, giống như Ngọc Chi Lan là thừ gì đó rất bẩn thiểu, hận không thể trốn thật xa mới tốt.
“Hạ Hầu Nam Sơn, con đàn bà ngoan độc nhà ngươi!”
Ngọc Thiên Xích lúc này hối hận đến ruột đều xanh, hận trên đời không có loại dược hối hận, lập tức nuốt vào, nếu có thể trở lại trước kia, hắn sẽ không bao giờ bị Nam Sơn phu nhân lừa gạt nữa.
Hắn luôn lấy thân phận thứ xuất làm hổ thẹn, cộng thêm chuyện không cách nào tập võ được, càng thêm tự ti, cho nên mới mặt dày mày dạn theo đuổi Nam Sơn phu nhân, tưởng thông qua xuất thân cao quý của đối phương, có thể bổ khuyết nội tâm tự ti của hắn.
Sau khi Ngọc Thiên Tìm chết đi, Ngọc Thiên Xích đã từng đến từ đường cười to trước bài vị của hắn.
Ngươi là trưởng tử con vợ cả, lại là tướng quân được coi trọng, thì có là gì chứ?
Nữ nhân của ngươi, đường đường là Nam Sơn quận chúa cung thân Vương phủ, cuối cùng còn không phải là cam tâm tình nguyện nằm ở dưới thân ta sao, vì ta sinh hạ nữ nhi, giúp ta mưu cầu tương lai!
Nhưng hôm nay, mộng đẹp nhiều năm của Ngọc Thiên Xích bị Nam Sơn phu nhân đánh tan.
Hắn giống như một con trâu, bị nữ nhân này xỏ mũi dắt đi, đùa bỡn nhiều năm nay, khiến Ngọc Thiên Xích thật không cam tâm.
“Ta ngoan độc?”
Nghe xong lời nói của Ngọc Thiên Xích, Nam Sơn phu nhân khinh miệt cười.
“Nếu như ngươi không có tâm ma, làm sao có thể bị ta lợi dụng! Ngọc Thiên Xích, ngươi cho mình là ai chứ? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Qủa thực chính là si tâm vọng tưởng! Thuý Liễu là nha hoàn cận thân của ta, ta đem nàng thưởng cho ngươi, đã là coi trọng ngươi rồi!”
Trong giọng nói Nam Sơn phu nhân lộ ra nhục nhã, kích thích lòng tự ti mẫn cảm của Ngọc Thiên Xích.
Thì ra ở trong lòng Nam Sơn phu nhân, hắn ngay cả nô tì so ra đều kém hơn.
Mệt hắn giúp nàng làm nhiều chuyện bẩn thiểu nhiều năm như vậy, để mười ngón tay nàng sạch sẽ, hai tay chính mình lại nhiễm đầy máu tươi…
Hai mắt Ngọc Thiên Xích hàm chứa hận ý mãnh liệt.
Hạ Hầu Nam Sơn, ngươi lợi dụng ta nhiều năm như vậy, còn nghĩ an toàn rút lui? Không có cửa đâu! Ta cho dù chết, cũng phải lôi kéo ngươi làm đệm lưng cho ta!
Ngọc Thiên Xích lúc này quỳ xuống, đem những việc làm mấy năm nay của bọn họ toàn bộ một năm một mười đều nói ra, trong đó bao gồm cả việc Nam Sơn phu nhân hạ độc Ngọc Phi Yên, cùng chuyện Nam Sơn phu nhân vét sạch bạc trong phủ, chuyển vào tài sản riêng của mình.
Có Ngọc Thiên Xích lên án, mọi chuyện hết thảy đều dễ giải quyết hơn.
Liễu Thịnh rất nhanh liền tra được Nam Sơn phu nhân một mình mua thêm cửa hàng cùng sản nghiệp, kinh đô phủ doãn cũng phái người đi bắt Ngọc Thiên Xích, Nam Sơn phu nhân cùng Chiết Hạ Quân.
Ban đầu là dựa theo ý tứ của Ngọc Kinh Lôi, là muốn ở nhà một mình xử quyết những người này, vì nhi tử cùng con dâu báo thù.
Nhưng Hạ Hầu Kình Thiên nói câu “Quốc có quốc pháp”, mặc dù Ngọc lão gia tử có chút không thoải mái, cũng đành phải thuận theo.
“Gia gia, để cho bọn họ chết thống khoái, thật sự là lợi cho bọn họ quá! Ta chẳng những muốn bọn họ thân bại danh liệt, còn muốn bọn họ sống không bằng chết!” Thấy Ngọc lão gia tử mặt trầm xuống, Ngọc Phi Yên nhẹ giọng giải thích.
Nghe xong lời của nàng, lại liên tưởng đến thủ đoạn của Lâm Giang Vương, khó chịu trong lòng Ngọc Kinh Lôi rốt cục được cởi bỏ.
Có Hạ Hầu Kình Thiên có lòng muốn giải quyết, án tử của Ngọc gia ngày thứ hai được nha môn thẩm tra xử lý.
Ngày hôm qua, Ngọc Phi Yên đã thành nhân vật thần thoại, nào biết hôm nay Trung Nghĩa Công đã chết nhiều ngày cư nhiên lại xuất hiện trên công đường!
Ngọc Kinh Lôi chết mà sống lại, dẫn đến toàn thành oanh động, mọi người ào ào đi đến nha môn, muốn tìm tòi kết quả, chỉ chốc lát sau, nha môn đã bị vây quanh chật như nêm cối.
Sau khi bách tính vây xem nghe được chuyện dơ bẩn mấy năm nay ba người Nam Sơn phu nhân đã làm, đáy lòng mọi người đầy căm phẫn, mặc dù có nha dịch ngăn trở, bọn họ vẫn cố vọt đi vào, mỗi người một cước, ngoan độc đá ba tên lòng lang dạ sói này!
Lại dám ngược đãi Ngọc đại nhân, còn vào lúc nào còn nhỏ hạ độc mưu hại nàng, thật đúng là đáng giận!
Cứ nghĩ đến những chuyện Ngọc Phi Yên ở Trung Nghĩa Công phủ phải gánh chịu, mọi người càng thêm nổi giận. Phải biết rằng, Ngọc Phi Yên đã thành thần tượng của bọn họ, bọn ác nhân này dùng thủ đoạn độc ác đối đãi thần tượng của bọn họ, làm sao có thể nhịn được!
Chờ nha dịch rốt cục khống chế được cục diện, Ngọc Thiên Xích cùng Nam Sơn phu nhân đã mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, Chiết Hạ Quân càng nặng hơn, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.
Phủ doãn phán quyết rất đơn giản, ba người này mười ngày sau sẽ bị xử trảm.
Về phần sản nghiệp của Nam Sơn phu nhân, toàn bộ trả lãi cho Trung Nghĩa Công phủ.
“Ngọc đại nhân, ngài đi bên này---“
Sau khi thẩm phán xong, kinh đô phủ doãn --- Lưu Hoà Bình tự mình dẫn theo Ngọc Phi Yên vào nhà giam :”Mau, mau mở cửa nhà lao ra, ngọc đại nhân có chuyện muối hỏi mấy tên tội phạm này! Ngọc đại nhân, ngài từ từ hỏi, ty chức ở bên ngoài chờ ngài!”
Ý tứ cung kính của Lưu Hoà Bình cực kì rõ ràng, buồn cười, vị này ngày hôm qua ở trước mắt biết bao nhiêu người giết chết một đại thần! Rất suất khí, có phải hay không!
“Đa tạ, khiến ngài phiền toái rồi!”
Ngọc Phi Yên là người, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng.
Đối phương khách khí như vậy, nàng vội vã nói lời cảm tạ.
“Ngọc đại nhân, ngài đừng nói như vậy! Ngài có cần cái gì thì cứ nói! Ty chức sẽ không quấy rầy ngài nữa!”
Có thể nói chuyện với Ngọc Phi Yên, Lưu Hoà Bình kích động hai mắt đỏ lên.
Trải qua trận chiến hôm qua, Ngọc Phi Yên thu hoạch vô số fan cuồng nhiệt, kinh đô phủ doãn chính là một vị trong đó.
Hắn trước kia đã gặp qua Võ Thần Chu Liệt, đối phương cho tới bây giờ cũng không nói chuyện với những người bọn họ, ngay cả tôi tớ của Chu gia, ánh mắt cũng là cao đến tận trời, nơi nào bình dị gần gũi như Ngọc Phi Yên vậy.
Trong lúc nhất thời, Ngọc Phi Yên ở trong lòng Lưu Hoà Bình hảo cảm “Tăng tăng” bay lên.
Đợi Lưu Hoà Bình đi rồi, Ngọc Phi Yên cúi đầu vào phòng giam, đi đến bên người Nam Sơn phu nhân đã hôn mê, ở trên người nàng đâm mấy châm.
“Là ngươi?”
Chỉ chốc lát sau, Nam Sơn phu nhân liền từ từ tỉnh lại, lúc trước bách tính xông vào hành hung bọn họ, là Chiết Hạ Quân nhào vào trê người nàng che chở nàng, cho nên trong ba người, Nam Sơn phu nhân là người bị thương nhẹ nhất.
“Ngươi tới làm gì?”
Nam Sơn phu nhân cảnh giác lại sợ hãi nhìn Ngọc Phi Yên.
Biểu tình thiếu nữ này rất lạnh nhạt, không giận tự uy, khí thế trên người áp chế trăm người, làm cho Nam Sơn phu nhân cảm thấy sợ hãi.
“Ta chính là muốn ngươi hạ ngàn năm say với ta, cùng hồng xà đan hại ông nội của ta, hai loại độc này là từ đâu mà đến!” Mặc dù biết hai thứ độc này đều là của đan tộc, nhưng trong lòng Ngọc Phi Yên vẫn có loại bất an tiềm ẩn.
Đan tộc, cùng Trung Nghĩa Công phủ rốt cuộc có quan hệ gì? Là kẻ thù sao?
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”
Nam Sơn phu nhân cắn răng, nàng hận Ngọc Phi Yên phá hỏng chuyện của nàng, thế nào sẽ nói thật chứ.
“Mèo con, ngươi ôn nhu như vậy là không được!”
Ngay khi Ngọc Phi Yên chuẩn bị sử dụng thủ đoạn, Hạ Hầu Kình Thiên đột nhiên xuất hiện, bàn tay to lớn của hắn chế trụ đầu Nam Sơn phu nhân, nhấc nàng lên không trung, lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu vàng, nháy mắt bao phủ đầu nàng.
“A---“
Nam Sơn phu nhân giống như trải qua thống khổ cực độ, thét chói tai đạp chân giãy giụa, chờ khi ánh vàng biết mất, Hạ Hầu Kình Thiên buông tay, Nam Sơn phu nhân mới nặng nề té xuống đống rơm ẩm ướt, cả người phát run, thở hổn hển.
“Chuyện này nàng không biết.”
Hạ Hầu Kình Thiên lắc đầu, lại dùng thủ đoạn đồng dạng đối phó Ngọc Thiên Xich cùng Chiết Hạ Quân.
“Có thu hoạch?”
Thấy con ngươi Hạ Hầu Kình Thiên tối lại, ánh mắt Ngọc Phi Yên sáng ngời chờ đợi nhìn hắn.
“Ân! Trờ về rồi nói!”
Nhu nhu tóc Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên đan cánh tay bế nàng lên :”Nơi này quá bẩn, về sau ngươi đừng tới nữa!”
Chỉ chờ khi Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên rời đi, Nam Sơn phu nhân mới dám ngẩng đầu lên.
Nam nhân kia, rất khủng bố! Nàng cũng không muốn lại phải trải qua loại tra tần như địa ngục này! Nam Sơn phu nhân nào biết, tra tấn chờ đợi nàng vẫn còn ở phía sau, sau này những thứ nàng trải qua đối với nàng mà nói hoàn toàn chính là một cơn ác mộng, trực tiếp phá huỷ nàng.
Tay Ngọc Chi Lan lơ lửng trong không trung, không thể tin nhìn Nam Sơn phu nhân đẩy mình ra.
Nay mới phát hiện trong mắt nữ nhân nàng kêu mẫu thân mười lăm năm nay, không có lấy một tia ấm áp từ ái nào, chỉ có sự lạnh lùng cùng phiền chán, giống như Ngọc Chi Lan là thừ gì đó rất bẩn thiểu, hận không thể trốn thật xa mới tốt.
“Hạ Hầu Nam Sơn, con đàn bà ngoan độc nhà ngươi!”
Ngọc Thiên Xích lúc này hối hận đến ruột đều xanh, hận trên đời không có loại dược hối hận, lập tức nuốt vào, nếu có thể trở lại trước kia, hắn sẽ không bao giờ bị Nam Sơn phu nhân lừa gạt nữa.
Hắn luôn lấy thân phận thứ xuất làm hổ thẹn, cộng thêm chuyện không cách nào tập võ được, càng thêm tự ti, cho nên mới mặt dày mày dạn theo đuổi Nam Sơn phu nhân, tưởng thông qua xuất thân cao quý của đối phương, có thể bổ khuyết nội tâm tự ti của hắn.
Sau khi Ngọc Thiên Tìm chết đi, Ngọc Thiên Xích đã từng đến từ đường cười to trước bài vị của hắn.
Ngươi là trưởng tử con vợ cả, lại là tướng quân được coi trọng, thì có là gì chứ?
Nữ nhân của ngươi, đường đường là Nam Sơn quận chúa cung thân Vương phủ, cuối cùng còn không phải là cam tâm tình nguyện nằm ở dưới thân ta sao, vì ta sinh hạ nữ nhi, giúp ta mưu cầu tương lai!
Nhưng hôm nay, mộng đẹp nhiều năm của Ngọc Thiên Xích bị Nam Sơn phu nhân đánh tan.
Hắn giống như một con trâu, bị nữ nhân này xỏ mũi dắt đi, đùa bỡn nhiều năm nay, khiến Ngọc Thiên Xích thật không cam tâm.
“Ta ngoan độc?”
Nghe xong lời nói của Ngọc Thiên Xích, Nam Sơn phu nhân khinh miệt cười.
“Nếu như ngươi không có tâm ma, làm sao có thể bị ta lợi dụng! Ngọc Thiên Xích, ngươi cho mình là ai chứ? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Qủa thực chính là si tâm vọng tưởng! Thuý Liễu là nha hoàn cận thân của ta, ta đem nàng thưởng cho ngươi, đã là coi trọng ngươi rồi!”
Trong giọng nói Nam Sơn phu nhân lộ ra nhục nhã, kích thích lòng tự ti mẫn cảm của Ngọc Thiên Xích.
Thì ra ở trong lòng Nam Sơn phu nhân, hắn ngay cả nô tì so ra đều kém hơn.
Mệt hắn giúp nàng làm nhiều chuyện bẩn thiểu nhiều năm như vậy, để mười ngón tay nàng sạch sẽ, hai tay chính mình lại nhiễm đầy máu tươi…
Hai mắt Ngọc Thiên Xích hàm chứa hận ý mãnh liệt.
Hạ Hầu Nam Sơn, ngươi lợi dụng ta nhiều năm như vậy, còn nghĩ an toàn rút lui? Không có cửa đâu! Ta cho dù chết, cũng phải lôi kéo ngươi làm đệm lưng cho ta!
Ngọc Thiên Xích lúc này quỳ xuống, đem những việc làm mấy năm nay của bọn họ toàn bộ một năm một mười đều nói ra, trong đó bao gồm cả việc Nam Sơn phu nhân hạ độc Ngọc Phi Yên, cùng chuyện Nam Sơn phu nhân vét sạch bạc trong phủ, chuyển vào tài sản riêng của mình.
Có Ngọc Thiên Xích lên án, mọi chuyện hết thảy đều dễ giải quyết hơn.
Liễu Thịnh rất nhanh liền tra được Nam Sơn phu nhân một mình mua thêm cửa hàng cùng sản nghiệp, kinh đô phủ doãn cũng phái người đi bắt Ngọc Thiên Xích, Nam Sơn phu nhân cùng Chiết Hạ Quân.
Ban đầu là dựa theo ý tứ của Ngọc Kinh Lôi, là muốn ở nhà một mình xử quyết những người này, vì nhi tử cùng con dâu báo thù.
Nhưng Hạ Hầu Kình Thiên nói câu “Quốc có quốc pháp”, mặc dù Ngọc lão gia tử có chút không thoải mái, cũng đành phải thuận theo.
“Gia gia, để cho bọn họ chết thống khoái, thật sự là lợi cho bọn họ quá! Ta chẳng những muốn bọn họ thân bại danh liệt, còn muốn bọn họ sống không bằng chết!” Thấy Ngọc lão gia tử mặt trầm xuống, Ngọc Phi Yên nhẹ giọng giải thích.
Nghe xong lời của nàng, lại liên tưởng đến thủ đoạn của Lâm Giang Vương, khó chịu trong lòng Ngọc Kinh Lôi rốt cục được cởi bỏ.
Có Hạ Hầu Kình Thiên có lòng muốn giải quyết, án tử của Ngọc gia ngày thứ hai được nha môn thẩm tra xử lý.
Ngày hôm qua, Ngọc Phi Yên đã thành nhân vật thần thoại, nào biết hôm nay Trung Nghĩa Công đã chết nhiều ngày cư nhiên lại xuất hiện trên công đường!
Ngọc Kinh Lôi chết mà sống lại, dẫn đến toàn thành oanh động, mọi người ào ào đi đến nha môn, muốn tìm tòi kết quả, chỉ chốc lát sau, nha môn đã bị vây quanh chật như nêm cối.
Sau khi bách tính vây xem nghe được chuyện dơ bẩn mấy năm nay ba người Nam Sơn phu nhân đã làm, đáy lòng mọi người đầy căm phẫn, mặc dù có nha dịch ngăn trở, bọn họ vẫn cố vọt đi vào, mỗi người một cước, ngoan độc đá ba tên lòng lang dạ sói này!
Lại dám ngược đãi Ngọc đại nhân, còn vào lúc nào còn nhỏ hạ độc mưu hại nàng, thật đúng là đáng giận!
Cứ nghĩ đến những chuyện Ngọc Phi Yên ở Trung Nghĩa Công phủ phải gánh chịu, mọi người càng thêm nổi giận. Phải biết rằng, Ngọc Phi Yên đã thành thần tượng của bọn họ, bọn ác nhân này dùng thủ đoạn độc ác đối đãi thần tượng của bọn họ, làm sao có thể nhịn được!
Chờ nha dịch rốt cục khống chế được cục diện, Ngọc Thiên Xích cùng Nam Sơn phu nhân đã mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, Chiết Hạ Quân càng nặng hơn, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.
Phủ doãn phán quyết rất đơn giản, ba người này mười ngày sau sẽ bị xử trảm.
Về phần sản nghiệp của Nam Sơn phu nhân, toàn bộ trả lãi cho Trung Nghĩa Công phủ.
“Ngọc đại nhân, ngài đi bên này---“
Sau khi thẩm phán xong, kinh đô phủ doãn --- Lưu Hoà Bình tự mình dẫn theo Ngọc Phi Yên vào nhà giam :”Mau, mau mở cửa nhà lao ra, ngọc đại nhân có chuyện muối hỏi mấy tên tội phạm này! Ngọc đại nhân, ngài từ từ hỏi, ty chức ở bên ngoài chờ ngài!”
Ý tứ cung kính của Lưu Hoà Bình cực kì rõ ràng, buồn cười, vị này ngày hôm qua ở trước mắt biết bao nhiêu người giết chết một đại thần! Rất suất khí, có phải hay không!
“Đa tạ, khiến ngài phiền toái rồi!”
Ngọc Phi Yên là người, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng.
Đối phương khách khí như vậy, nàng vội vã nói lời cảm tạ.
“Ngọc đại nhân, ngài đừng nói như vậy! Ngài có cần cái gì thì cứ nói! Ty chức sẽ không quấy rầy ngài nữa!”
Có thể nói chuyện với Ngọc Phi Yên, Lưu Hoà Bình kích động hai mắt đỏ lên.
Trải qua trận chiến hôm qua, Ngọc Phi Yên thu hoạch vô số fan cuồng nhiệt, kinh đô phủ doãn chính là một vị trong đó.
Hắn trước kia đã gặp qua Võ Thần Chu Liệt, đối phương cho tới bây giờ cũng không nói chuyện với những người bọn họ, ngay cả tôi tớ của Chu gia, ánh mắt cũng là cao đến tận trời, nơi nào bình dị gần gũi như Ngọc Phi Yên vậy.
Trong lúc nhất thời, Ngọc Phi Yên ở trong lòng Lưu Hoà Bình hảo cảm “Tăng tăng” bay lên.
Đợi Lưu Hoà Bình đi rồi, Ngọc Phi Yên cúi đầu vào phòng giam, đi đến bên người Nam Sơn phu nhân đã hôn mê, ở trên người nàng đâm mấy châm.
“Là ngươi?”
Chỉ chốc lát sau, Nam Sơn phu nhân liền từ từ tỉnh lại, lúc trước bách tính xông vào hành hung bọn họ, là Chiết Hạ Quân nhào vào trê người nàng che chở nàng, cho nên trong ba người, Nam Sơn phu nhân là người bị thương nhẹ nhất.
“Ngươi tới làm gì?”
Nam Sơn phu nhân cảnh giác lại sợ hãi nhìn Ngọc Phi Yên.
Biểu tình thiếu nữ này rất lạnh nhạt, không giận tự uy, khí thế trên người áp chế trăm người, làm cho Nam Sơn phu nhân cảm thấy sợ hãi.
“Ta chính là muốn ngươi hạ ngàn năm say với ta, cùng hồng xà đan hại ông nội của ta, hai loại độc này là từ đâu mà đến!” Mặc dù biết hai thứ độc này đều là của đan tộc, nhưng trong lòng Ngọc Phi Yên vẫn có loại bất an tiềm ẩn.
Đan tộc, cùng Trung Nghĩa Công phủ rốt cuộc có quan hệ gì? Là kẻ thù sao?
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”
Nam Sơn phu nhân cắn răng, nàng hận Ngọc Phi Yên phá hỏng chuyện của nàng, thế nào sẽ nói thật chứ.
“Mèo con, ngươi ôn nhu như vậy là không được!”
Ngay khi Ngọc Phi Yên chuẩn bị sử dụng thủ đoạn, Hạ Hầu Kình Thiên đột nhiên xuất hiện, bàn tay to lớn của hắn chế trụ đầu Nam Sơn phu nhân, nhấc nàng lên không trung, lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu vàng, nháy mắt bao phủ đầu nàng.
“A---“
Nam Sơn phu nhân giống như trải qua thống khổ cực độ, thét chói tai đạp chân giãy giụa, chờ khi ánh vàng biết mất, Hạ Hầu Kình Thiên buông tay, Nam Sơn phu nhân mới nặng nề té xuống đống rơm ẩm ướt, cả người phát run, thở hổn hển.
“Chuyện này nàng không biết.”
Hạ Hầu Kình Thiên lắc đầu, lại dùng thủ đoạn đồng dạng đối phó Ngọc Thiên Xich cùng Chiết Hạ Quân.
“Có thu hoạch?”
Thấy con ngươi Hạ Hầu Kình Thiên tối lại, ánh mắt Ngọc Phi Yên sáng ngời chờ đợi nhìn hắn.
“Ân! Trờ về rồi nói!”
Nhu nhu tóc Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên đan cánh tay bế nàng lên :”Nơi này quá bẩn, về sau ngươi đừng tới nữa!”
Chỉ chờ khi Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên rời đi, Nam Sơn phu nhân mới dám ngẩng đầu lên.
Nam nhân kia, rất khủng bố! Nàng cũng không muốn lại phải trải qua loại tra tần như địa ngục này! Nam Sơn phu nhân nào biết, tra tấn chờ đợi nàng vẫn còn ở phía sau, sau này những thứ nàng trải qua đối với nàng mà nói hoàn toàn chính là một cơn ác mộng, trực tiếp phá huỷ nàng.
Bình luận truyện