Phục Kích Ái

Chương 74: Nhu tình như nước . . .



Lý Thiên Hữu ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại di động và laptop từ trên bàn làm việc, một mặt cẩn thận đưa cho Lâm Bắc Thần nửa dựa ở trên giường, lúc này Lâm Bắc Thần thoạt nhìn có vẻ uể oải cực kỳ. Lý Thiên Hữu giờ mới hậu tri hậu giác, vì sao khi nàng còn chưa tỉnh ngủ đã bị đạp một cước như vậy, xem bộ dáng của Lâm Bắc Thần, rất hiển nhiên, thực sự là giống như tối hôm qua nàng suy nghĩ, đây là Lâm nữ vương tức giận, Lý Thiên Hữu nhớ tới bản thân điên cuồng, càng lộ ra run rẩy, đôi mắt nhỏ gian giảo loạn chuyển, chính là không dám nhìn thẳng Lâm Bắc Thần...

Lý Thiên Hữu đứng trên mặt đất một hồi, nàng thấy Lâm Bắc Thần chỉ là trừng mình một cái, sau đó liền bắt đầu bận rộn gọi điện thoại, trái tim nàng mới coi như để xuống.

Lúc nghe nội dung Lâm Bắc Thần nói điện thoại, không giống như là gọi cho cấp dưới của cô, tuy rằng vẫn là thanh âm lành lạnh, nhưng từ trong lời nói rõ ràng có thể nghe ra, cô là đang nhận lỗi với người ta. Trong lòng Lý Thiên Hữu lại bắt đầu gióng trống, giờ đã buổi trưa, hai người còn chưa từng ra khỏi gian phòng, mà Lâm Bắc Thần vừa tỉnh lại liền vội vã gọi điện thoại, e rằng thực sự là bởi vì mình làm lỡ chị ấy làm việc sao? Lý Thiên Hữu có chút khẩn trương, nàng làm quân nhân nhiều năm như vậy, ở trong đầu nàng, nơi làm việc tựa như nhiệm vụ trong bộ đội, đó là quan trọng hơn so với cái gì.

Lý Thiên Hữu nhịn không được qua lại vòng vo ở trong phòng vài vòng, nàng cũng không dám quấy rối Lâm Bắc Thần, lại không thể đi ra ngoài, nàng suy nghĩ một chút liền nhẹ tay nhẹ chân một lần nữa bò lại trên giường, ngoan ngoãn nằm ở bên người Lâm Bắc Thần...

Điện thoại di động của Lâm Bắc Thần không biết bị tắt âm lúc nào, nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, làm cho đầu cô vốn là không tỉnh táo càng có vẻ lớn hơn nữa. Cô không cần nghĩ cũng biết, bây giờ giữa trưa, người trong công ty không tìm được cô sẽ gấp thành bộ dáng gì nữa, cô vừa nói điện thoại, vừa giận dỗi nhìn lướt qua đầu sỏ gây nên đang bò lại trên giường, mà đối phương đón nhận ánh mắt sắc bén của cô, khoa trương rụt lại cái cổ, sau đó liền rất nhanh vùi ở trong chăn không ra. Lâm Bắc Thần cũng vô tâm tình tính sổ với Lý Thiên Hữu, chuyên tâm nói điện thoại...

Chờ Lâm Bắc Thần xử lý xong chuyện công ty, còn viết xong kế hoạch công tác tối hôm qua chưa hoàn thành, thì thời gian lại qua hơn một giờ, cô đặt máy vi tính trên tủ đầu giường, thả lỏng duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó tay bất giác sờ lên cái bụng, lúc này đã qua buổi trưa, đến bây giờ một bữa cơm cũng chưa ăn, hiện tại mới cảm giác được đói bụng.

Lâm Bắc Thần có chút nghi hoặc, sau khi Lý Thiên Hữu nằm xuống, liền một chút động tĩnh cũng không có, cô nghiêng đầu nhìn sang một bên, đứa bé này vô thanh vô tức lại ngủ thiếp đi.

Lâm Bắc Thần nhìn Lý Thiên Hữu đang ngủ say, đột nhiên nổi lên tâm tư chọc ghẹo nàng. Lúc này cả người cô một chút khí lực cũng không có nhưng còn phải ứng phó công tác, người này thì tốt, nói ngủ liền ngủ..

Lâm Bắc Thần thả nhẹ động tác, cẩn thận vươn một tay, cô muốn nắm mũi Lý Thiên Hữu, làm cho nàng không thở nổi. Mà tay cô còn chưa tới trước mặt Lý Thiên Hữu, đã thấy Lý Thiên Hữu 'vọt' một cái mở mắt, dọa cô giật nảy. Theo đó, cổ tay cô liền truyền đến cảm giác đau. Lý Thiên Hữu động tác quá mức nhanh chóng, cho nên Lâm Bắc Thần nhất thời không phản ứng lại, còn sững sờ tại chỗ...Lý Thiên Hữu rất nhanh thì phản ứng đến, nàng thấy bản thân đang gắt gao chụp cổ tay của Lâm Bắc Thần, vội vã buông lỏng lực tay, trở tay nắm tay Lâm Bắc Thần, cảnh giác trên mặt lập tức đổi thành biểu tình luống cuống, nàng tràn đầy đau lòng liếc nhìn Lâm Bắc Thần, mắt thấy cổ tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của Lâm Bắc Thần đều bị bản thân nắm ra dấu đỏ, Lý Thiên Hữu khẩn trương ngồi dậy, vừa nhẹ nhàng xoa cổ tay Lâm Bắc Thần vừa lo lắng nói: “Sau này lúc em ngủ, nghìn vạn lần đừng làm như vậy, thương tổn đến chị thì làm sao bây giờ??”

Lâm Bắc Thần tỉnh táo lại, nhưng không biết làm vẻ mặt gì, cô không nghĩ tới một trò vui đùa nho nhỏ, lại cũng có thể làm cho Lý Thiên Hữu phản ứng giống vậy. Cô có chút tức giận kéo ra tay mình, ngẩng đầu dùng ánh mắt xa lạ nhìn Lý Thiên Hữu...

Tay Lý Thiên Hữu đột nhiên trống rỗng, nàng lập tức ý thức được ngữ khí của mình không đúng, vội vàng ôn nhu nói rằng: “Xin lỗi, Bắc Thần, em cũng không phải cái ý đó. Tại bộ đội nhiều năm như vậy, mỗi ngày chúng em đều huấn luyện các loại năng lực phản ứng, độ nhạy cảm của thân thể cùng các nơi thần kinh, cho nên em đã quen. Hơn nữa, em ra tay nặng, thật sự sợ tổn thương đến chị.”

Nghe xong Lý Thiên Hữu nói, cảm giác khác thường trong lòng Lâm Bắc Thần chậm rãi bành trướng lên, cô lại quên thân phận của Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu thân là bộ đội đặc chủng làm sao sẽ giống như người thường...

Lâm Bắc Thần hơi hơi trầm tư, giương cao âm điệu nói rằng: “Vậy sau này, ở chỗ chị, em liền sửa lại thói quen này cho chị.” Lúc Lâm Bắc Thần nói lời này thì lạnh mặt, ngữ khí lành lạnh có vẻ dị thường nghiêm túc. Cô là đang nghĩ, những động tác nhỏ bình thường giữa người yêu ở chỗ Lý Thiên Hữu lại biến thành thương tổn, làm sao có thể? Cô nhất định phải sửa lại thói quen của nàng, hơn nữa sau này Lý Thiên Hữu xuất ngũ, khẳng định là phải trải qua một vài sinh hoạt của người bình thường, tất nhiên thói quen nhất thời khó đổi, vậy liền để cho nàng bắt đầu sửa từ từng giọt nhỏ là được rồi...

Hai người lại ở trong phòng kì kèo một hồi mới cùng nhau đi xuống lâu, đi xuống lầu đã thấy Lâm gia gia một mình ngồi ngay ngắn tại trên sô pha, Lâm quản gia cung kính đứng phía sau ông.

Lâm Chí Viễn thấy hai người cùng nhau xuất hiện, lập tức trầm mặt xuống, ánh mắt hơi giận chợt lóe lên. Chi tiết thật nhỏ này tự nhiên trốn không thoát con mắt mẫn cảm như Lý Thiên Hữu, nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với thái độ của Lâm gia gia mấy ngày nay, khi nàng bắt được tức giận chợt hiện lúc Lâm gia gia nhìn mình, trong lòng nàng “lộp bộp” một hồi, tiếp theo nàng quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần.

Lúc này Lâm Bắc Thần biểu hiện lãnh đạm như trước, khí chất băng lãnh quen thuộc bao phủ toàn thân, dưới chân không nhanh không chậm cất bước, cô căn bản không để ý lắm vẻ mặt trầm xuống của Lâm gia gia.

Nhưng Lý Thiên Hữu không sánh bằng cô, trong lòng nàng không ngừng gõ cảnh báo, nàng nhịn không được thầm nghĩ, sẽ không phải tối hôm qua lúc hai người “vận động” động tĩnh quá lớn, bị nghe thấy được chứ?...

“Thần Thần, tại sao ngày hôm nay không đi làm? Điện thoại công ty đều gọi tới trong nhà.” Lâm Chí Viễn không nóng không lạnh quay sang nói với Lâm Bắc Thần đã đi tới trước mặt.Lâm Bắc Thần dừng lại cước bộ ở trước sô pha, cô cố ý đứng ở phía trước Lý Thiên Hữu đối diện gia gia, nhẹ nhàng cau mày trả lời: “Ngày hôm nay thân thể cháu khó chịu, đã dậy trễ, vừa nãy đã câu thông cho công ty rồi.”

“Thân thể không tốt để Lâm thúc thúc của cháu đến xem một chút, gia gia biết cháu bận công tác, thế nhưng bận nữa cũng phải chú ý thân thể. Ăn cơm trước đi, cơm nước xong đến thư phòng một chuyến, gia gia có chuyện nói.” Lâm Chí Viễn nói xong cũng không chờ Lâm Bắc Thần phản ứng, ông có chút cật lực chống gậy đứng lên, được quản gia dìu đỡ đi lên lầu.

Lâm Bắc Thần dẫn theo Lý Thiên Hữu đi tới phòng ăn, hai người đều im lặng ăn bữa cơm đầu tiên ngày hôm nay, Lý Thiên Hữu cũng vô tâm tình lưu ý vấn đề cơm nước ở Lâm gia luôn luôn làm cho nàng ăn không đủ no. Chủ đề tối hôm qua nói chuyện được một nửa lúc này lại xuất hiện ở trong đầu, nàng nhìn Lâm Bắc Thần ngồi ở bên kia bàn, trong lòng càng kiên định một ý niệm— nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Lâm trạch với Lâm Bắc Thần...

Hai người ăn cơm một nửa, quản gia bước nhanh xuống lầu, đi tới trước mặt Lâm Bắc Thần, hắn hơi khom người, hai tay đang cầm một cái điện thoại đang vang chuông, nói với Lâm Bắc Thần: “Tiểu tiểu thư, điện thoại của cô đã vang hai lần...”

Lâm Bắc Thần quét mắt điện thoại di động trong tay quản gia, cô cũng không tiếp lời, buông bát đũa cầm lấy điện thoại nhìn cũng không nhìn trực tiếp đưa tới trước mặt Lý Thiên Hữu.

Hóa ra cái này lại là bộ điện thoại di động lúc trước Lý Thiên Hữu từng dùng qua, ngày hôm qua Lâm Bắc Thần bớt thời giờ trở về tiểu biệt thự, lấy trở về cho nàng, vẫn đặt ở trên bàn làm việc trong phòng ngủ còn chưa kịp đưa cho Lý Thiên Hữu.

Lý Thiên Hữu vô cùng kinh ngạc tiếp nhận điện thoại di động, liếc nhìn điện báo — dãy số của bộ đội. Nàng rất nhanh nuốt xuống cơm nước trong miệng, đứng dậy nhấn nghe.

“Thiên Hữu, em có khỏe không?” Thanh âm của đội trưởng Trần Thần truyền ra từ bên kia điện thoại di động.

Lý Thiên Hữu phản xạ có điều kiện cương thân thể, thanh âm có chút run kêu một tiếng: “Đội trưởng!”

“Đội trưởng, tôi không sao, đại đội có khỏe không?”

“Đều rất khỏe, chính là các chiến hữu đều rất lo lắng em.” Bên kia điện thoại di động, Trần Thần dừng một chút, tiếp đó chợt nghe nàng thả nhẹ thanh âm nói rằng: “Thiên Hữu, ngày kia đại đội tổ chức lễ truy điệu cho Đại Chí, sáng nay cha mẹ hắn đã tới rồi, em có thể trở về không, chúng ta cùng nhau tiễn hắn đoạn đường cuối cùng...”

Lý Thiên Hữu đứng ở trước bàn cơm dài rộng của Lâm gia, đối diện với chỗ ngồi của Lâm Bắc Thần. Nàng đột nhiên nghe thấy tên Giang Đại Chí, tâm đột nhiên hung hăng đau một hồi, tiếp đó nước mắt liền không khống chế chảy xuống.

Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần ngẩng đầu nhìn về phía mình, nàng hoảng loạn đưa tay lau nước mắt, vội vã cúi đầu, cũng không nhìn Lâm Bắc Thần, đưa tay chỉ chỉ bên ngoài, liền xoay người bước nhanh đi ra ngoài...Điện thoại di động Lý Thiên Hữu dán tại bên tai vẫn còn đang trò chuyện, nhưng nàng lại không nghe lọt người ở bên trong đang nói cái gì. Nàng đầy đầu đều là âm dung tiếu mạo của một người, tiểu hỏa phương nam đó có chút gầy yếu, cái người trên mặt luôn luôn mang theo nụ cười hàm hậu...

Từ khi nàng vào bộ đội đặc chủng, sau khi chỉ huy chia hai người đến một tổ, nhiều năm như vậy bất kể ở nơi nào đưa ra nhiệm vụ ra sao, gặp phải nguy hiểm thế nào, nam nhân ăn nói vụng về đó luôn luôn tự mình một bước xông lên phía trước đầu tiên, hắn lặng im che chở nàng. Thế nhưng, hiện tại, cuối cùng, hắn thật sự vì bảo hộ nàng, khiến hắn không tới 30 tuổi, mất đi sinh mệnh quý giá...

Lý Thiên Hữu dựa vào tường sau biệt thự, thân thể vô lực trượt xuống dưới, khi tất cả sự tình có xu thế lắng lại, điểm đau nhức khắc cốt minh tâm đó, lúc bị đào bới đi ra, tuyệt vọng, thương tâm, thống cảm liền ùn ùn kéo tới tràn ngập toàn thân Lý Thiên Hữu, trong tay nàng nắm chặt điện thoại đã bị đối phương cắt đứt, hàm răng cắn chặt đã chảy ra máu tới môi, lồng ngực rầu rĩ khó chịu, cái loại cảm giác này như là bị người đào đi một nửa trái tim...

Lâm Bắc Thần nhận thấy tâm tình biến hóa của Lý Thiên Hữu, cô vẫn theo Lý Thiên Hữu đi tới góc tường sau biệt thự, đứng cách không xa chỗ Lý Thiên Hữu, nhìn người kia quật cường ngay cả khóc cũng phải ẩn nhẫn, cùng với thân thể người nọ hơi run, trái tim cô cũng co rút đau đớn theo...

Thẳng đến khi thấy Lý Thiên Hữu hầu như là ngã ngồi ở tại trên mặt đất, Lâm Bắc Thần ổn ổn tâm tình, đi tới phía Lý Thiên Hữu...

“Thiên Hữu, làm sao vậy?” Cô ngồi xổm xuống, tay đỡ lên đầu Lý Thiên Hữu, ôn nhu hỏi.

Nghe thanh âm của Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu ngẩng đầu lên, nàng khịt khịt mũi, khẽ lắc đầu.

“Ngày mai em phải về bộ đội, ngày kia, ngày kia phải tham gia lễ truy điệu của Đại Chí.” Lý Thiên Hữu đưa tay nắm bàn tay có chút băng lãnh của Lâm Bắc Thần, kéo cô đứng lên, nàng mím môi giả vờ kiên cường nhìn Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần dịu dàng nắm lại tay của Lý Thiên Hữu, tay kia đi tới khóe miệng Lý Thiên Hữu xoa xoa vết máu phía trên, cô nhìn con mắt ửng đỏ của Lý Thiên Hữu, cực kỳ đau lòng nói: “Muốn khóc thì khóc đi, xem, đều đem môi cắn nát, sao ngốc như vậy?”

Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần dịu dàng trước mắt, ánh mắt kia tràn đầy thân thiết cưng chiều, khiến tâm tình khổ sở nàng mới vừa cưỡng chế thoáng cái lại dâng lên, nàng đưa tay ôm lấy Lâm Bắc Thần, chôn đầu ở trên người Lâm Bắc Thần, uất ức gật đầu.

“Trở về đi, thân thể vừa tốt hơn một chút, giờ trời lạnh đừng để bị nhiễm lạnh.” Lâm Bắc Thần vỗ nhẹ vai Lý Thiên Hữu vài lần, nói xong, cô nắm tay Lý Thiên Hữu đi đến trong nhà.

Bởi vì một cú điện thoại của đội trưởng, cuối cùng hai người ăn cơm cũng không ngon, Lâm Bắc Thần nắm tay Lý Thiên Hữu trở lại phòng ngủ của cô, dỗ dành nàng một lúc, mới đứng dậy ra phòng ngủ đi tới thư phòng của gia gia ở lầu ba...

Lâm Bắc Thần có thể tưởng tượng đến một số chuyện mà gia gia muốn tìm cô đàm luận, lúc trước, sau khi gia gia biết quan hệ của hai người, lúc vẫn đáp ứng Lý Thiên Hữu ở lại bên người cô thì nói ra hai cái điều kiện: Thứ nhất, hai người đều phải theo ông quay về ở Lâm trạch, mà điều thứ hai chính là hai người không được ngủ trong một gian phòng. Đó cũng là nguyên nhân vì sao mấy ngày nay Lý Thiên Hữu luôn một mình ở tại khách phòng. Lâm Bắc Thần thở dài một tiếng ở trong lòng, muốn cho gia gia lớn tuổi như vậy tiếp thu cô cùng Lý Thiên Hữu, thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng...

Lâm Bắc Thần đi rồi, Lý Thiên Hữu ngồi yên tại trên giường, vừa nãy Lâm Bắc Thần ôn nhu ôm nàng dỗ dành một hồi lâu, hiện tại tâm tình của nàng cũng bình tĩnh xuống. Nàng nhớ tới ban nãy ánh mắt rõ ràng tức giận của Lâm gia gia, trong lòng nghĩ mãi không ra.

Lý Thiên Hữu đứng lên đi tới ban công, nàng đứng một hồi, trong lòng nôn nóng vô cùng. Lúc này nàng phi thường muốn biết Lâm Bắc Thần đi thư phòng, Lâm gia gia sẽ nói cái gì với chị ấy? Trực giác của nàng nói cho nàng, Lâm gia gia muốn nói nhất định là liên quan với nàng.

Lý Thiên Hữu suy nghĩ một hồi vẫn là quyết định đi làm rõ, nàng thoáng nhìn trái phải tình huống ngoài cửa sổ, dứt khoát xoay người đi đến dưới lầu, trong lòng nàng biết nghe trộm người khác nói chuyện là chuyện rất không đạo đức, thế nhưng nếu muốn làm rõ tình huống cũng chỉ có như vậy, là một quân nhân có năng lực đặc biệt mà nói, nàng chắc chắn không bị bất luận kẻ nào phát hiện, đơn giản cũng sẽ không đi suy nghĩ nhiều cái khác...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trời ạ, chương trước lưu bình dĩ nhiên có nhiều như vậy, lẽ nào đám đại đại thực sự thích H chương và tiết vậy sao?

Ta đã cho ta hoa mắt rồi...

Yêu chết các ngươi, làm cho hoa hoa tới tái mãnh liệt chút đi...

Còn có, ta có thể hay không thưa dạ nói một câu, các ngươi ai, có thể hay không ban thưởng ta thiên trường bình, chỉ nhìn người khác trông mà thèm a... Lăn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện