Phúc Quốc
Chương 9
“Sao mới sáng đã xụ mặt rồi?” Mặt Hàn Cẩn có vẻ rất thỏa mãn.
Không biết còn tưởng người nằm dưới chính là Bạch Ngọc, hắn thầm cắn răng, xoa eo. Hàn Cẩn thấy thế không ngừng xoa bóp giúp hắn: “Thoải mái chút chưa?”
Bạch Ngọc gật đầu đáp lại, nghĩ lại mới thấy vừa rồi tựa như hành vi ân ái của phu thê, không kìm được thẹn quá hóa giận đỏ mặt.
“Sao tự nhiên ngài lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Hàn Cẩn nói: “Chẳng lẽ Ngọc nhi đã quên, hôm qua chúng ta mới động phòng hoa chúc, trượng phu đối xử tốt với thê tử chẳng lẽ không đúng à?”
“Ngươi không phải.” Bạch ngọc nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, muốn từ trong đó nhìn ra manh mối gì “Ngươi không phải người vì hôn nhân mà thay đổi.”
“Ngọc nhi thật thông minh.” Hàn Cẩn hôn lên trán hắn: “Trên thực tế, kiếp trước ta yêu ngươi, nên kiếp này mới nhìn thấy ngươi lần đầu đã khuynh đảo vì ngươi. Chỉ muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp trên đời cho ngươi hết, để ngươi cũng yêu ta.”
“Sao ta lại nhớ rõ, lần đầu tiên ngươi thấy ta đã dùng kiếm kề lên cổ ta kìa?” Bạch Ngọc hỏi: “Đây là cách yêu của ngươi à?”
Hàn Cẩn gõ lên đầu hắn, cười khẽ: “Ngươi tin à?”
Bạch Ngọc trả lời nghiêm túc: “Ta không tin.”
“Không tin thì thôi.” Hàn Cẩn nói nghiêm túc: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp trên đời cho ngươi, đây là nói thật.” Hắn lại nói thêm: “Ngươi muốn gì, ta cũng cho ngươi.”
“Đây là ngươi nói đó.” Bạch ngọc nhướng mày nói: “Ta muốn ngươi gọi ta là phu quân.”
Hàn Cẩn nghiêng người dán sát vào lỗ tai Bạch Ngọc: “Phu quân.” Giọng nói khàn khàn đầy từ tính, nói như đang đùa.
A hu hu, chiêu mình dùng bị dùng trên người mình rồi.
Thật khiêu khích nha.
Mắt Bạch Ngọc lấp lánh, bỗng chốc nước mắt tràn mi, giọng nói thì đau khổ mà trong lòng thích muốn chết: “Phương Nghị cũng gọi ta như vậy, ta muốn gặp hắn quá, cho dù cùng đi xuống đất cũng được.”
“Hôm qua chúng ta mới lên giường, nhanh vậy đã nhớ tới người đàn ông khác?” Hàn Cẩn ôm hắn vào lòng.
“Hắn không phải người khác, chúng ta đã bái thiên địa. Thiên địa làm chứng, cho dù sống hay chết, hắn cũng là phu quân cả đời ta.”
Bạch Ngọc nói: “Không phải nói cái gì cũng đáp ứng theo ta, nhanh vậy đã hối hận?” Hàn Cẩn ôm hắn thật chặt.
“Ta đáp ứng ngươi.”
Lúc Hàn Cẩn dẫn Bạch Ngọc xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người vẫn chưa lộ ra dị nghị nào khi họ cùng xuất hiện.
Bàn ghế cả sảnh có thêm những thanh đao dài ngắn khác nhau. Vết máu trên mặt đất đã được dùng nước sạch cọ rửa, giờ chỉ có thể nhìn thấy dấu vết rất mờ.
Hàn Cẩn đi trước dẫn đường, Bạch Ngọc nhắm mắt theo đuôi, sắc mặt của hắn còn xem như hồng hào nhưng khi tầm mắt thấy được những dấu vết đó lập tức trở nên tái nhợt, bước chân mềm nhũn, lảo đảo vài cái, mắt như sắp rơi lệ.
Hàn Cẩn bước chậm lại, cầm tay hắn như an ủi.
“Đừng nhìn, tất cả đã qua rồi.”
Sau khi rời khỏi đó, họ lên xe ngựa, đường núi xóc nảy, Hàn Cẩn ôm Bạch Ngọc vào ngực.
“Sao Phương Nghị lại ở trên núi?”
Bạch ngọc xốc một góc bức màn lên, nhìn bên ngoài xuất thần.
Hàn Cẩn nói: “Đám người kia bắt Phương Nghị đi, khi chúng ta đuổi tới, chỉ thấy được thi thể hắn. Hắn bị làm không ra hình người, xác chết vốn không thể tự đi, ta mang Phương Nghị về không được, nên chôn hắn ở ngọn núi này.”
“Hắn sẽ không thích nơi này, đây chính là nước Triệu.” Bạch Ngọc nói.
“Ta sẽ xây một mộ phần chôn quần áo và di vật của hắn ở nước Chu.”
Chỗ chôn hài cốt Phương Nghị chỉ là một phần đất cao đơn sơ, một thanh gỗ khô cắm ở trước, trên đó có khắc “Phương Nghị chi mộ”.
“Phương Nghị……” Bạch Ngọc tới gần từng bước, mắt đầy nước mắt: “Ta tới trễ rồi.”
Cỏ dại trước mộ mọc thành khóm, Bạch Ngọc tìm một chỗ đất ngồi xuống, vuốt ve hai chữ Phương Nghị.
“Điện hạ có thể giúp ta một chuyện không?”
Từ lúc đến tới giờ, Hàn Cẩn vẫn đứng ở cạnh Bạch Ngọc, chưa rời đi một bước.
“Được.”
“Phiền ngài khắc tên ta ở đây —— Bạch Ngọc.” Hắn chỉ vào chỗ còn trống phía dưới trên thanh gỗ khô: “Hắn ở đây một mình sẽ cô đơn lắm, ta để lại “Bạch Ngọc” bên hắn.”
Hàn Cẩn cau mày: “Không được.”
Trên núi gió lớn, lúc đến đây tựa như những lưỡi dao nhỏ cọ lên gương mặt.
“Vì sao không được? Điện hạ cũng biết, ta không phải Bạch Ngọc.”
“Ngọc nhi……” Hàn Cẩn nhìn thẳng hắn thật lâu, rốt cuộc nói: “Cái gì ta cũng có thể đồng ý với ngươi, chỉ có cái này là không được. Trừ phi, ngươi cũng đồng ý một điều kiện của ta.”
“Chuyện gì?”
“Lấy một thân phận hoàn toàn mới theo ta vào cung, làm phu nhân của ta.”
Bạch Ngọc cười buồn một tiếng: “Ta còn lựa chọn sao?”
Bạch Ngọc và Hàn Cẩn vào vương cung nước Chu, Hàn Cẩn lấy một tên hoàn toàn mới —— Quân Khuynh.
Hàn Cẩn nói: “Ta có thể vì ngươi lật đổ thiên hạ, không bằng ngươi lấy tên là Quân Khuynh đi.”
Bạch Ngọc không dao động, hắn nhìn vào mộ chôn quần áo và di vật của Phương Nghị:
“Trên đời, người vì chiến tranh mà đau khổ quá nhiều, thê ly tử tán, cửa nát nhà tan. Ta chỉ muốn nhất thống các nước, bốn biển thái bình, thiên hạ không còn chiến tranh nữa.”
Mọi người đều nói phu nhân Hàn Cẩn, tuy là nam tử, lại còn từ bi hơn nữ tử.
Không ngờ, trước khi thiên hạ nhất thống thì có cuộc cướp đoạt vô tận.
Nước Chu, năm thứ ba mươi lăm.
“Hàn Cẩn……”
Quân Khuynh khóc thút thít nhào vào lòng hắn, quần áo trên người có nhiều chỗ bị xé rách.
Hắn run rẩy nói: “Là phụ vương ngươi.”
Ba tháng sau, Chu Vương băng hà, Hàn Cẩn điện hạ kế vị. Chiếu thư đầu tiên của hắn đó là tấn công một đất nước cường thịnh khác —— nước Hạ.
Trở thành Hoàng hậu, Quân Khuynh đùa nghịch đám hoa mẫu đơn ở Ngự Hoa Viên. Hàn Cẩn đi từ nơi xa tới, ôm hắn vào lòng: “Bọn nô tài nói ngươi đang giận?”
Quân Khuynh không mang giày, đôi chân tinh xảo đong đưa trên không, hắn nằm trong lòng ngực Hàn Cẩn, một tay ôm lấy cổ hắn, ngón tay kẹp nhánh hoa mẫu đơn hơi hơi đong đưa.
“Không phải ngươi nói cái gì cũng đồng ý với ta?”
Quân Khuynh hỏi: “Thiên hạ nhất thống đâu? Bốn biển thái bình đâu? Ta chưa thấy gì cả.”
Hàn Cẩn hôn môi hắn: “Nhanh thôi, nước Hạ sắp mất rồi. Nước kế tiếp chính là Tống.”
Hàn Cẩn tại vị mấy năm, chiến tranh không ngừng, tiếng oán than của bá tánh dậy đất, tiếng mắng Chu Vương đang tại vị cao bằng trời.
Nghiệp lớn mở rộng lãnh thổ của Hàn Cẩn còn chưa ngừng lại, chiến tranh liên miên, cuối cùng chỉ còn lại hai nước Trương và Khương có đủ sức chống chọi.
Trong tiệc mừng thọ của mình, Hàn Cẩn mời Trương vương tham gia, ngoài là mời làm khách, trong ngầm bí mật liên thủ chống nước Khương.
Yến hội ăn uống linh đình, tầm mắt Quân Khuynh cứ hay dừng lại trên người Lệ Trần – Vị tướng quân có tiếng mặt quỷ của nước Trương.
Lệ Trần giơ chén rượu, kính hắn, nửa mặt nạ che khuất biểu tình, thấy không rõ tâm tư.
Quân Khuynh lại cảm thấy quen thuộc kì lạ. Yến hội đang diễn ra, hắn lấy cớ thân thể không khoẻ để rời khỏi đại điện.
Lúc ở trên đường, một người lại ôm chặt hắn từ phía sau: “Ngọc nhi.”
Không biết còn tưởng người nằm dưới chính là Bạch Ngọc, hắn thầm cắn răng, xoa eo. Hàn Cẩn thấy thế không ngừng xoa bóp giúp hắn: “Thoải mái chút chưa?”
Bạch Ngọc gật đầu đáp lại, nghĩ lại mới thấy vừa rồi tựa như hành vi ân ái của phu thê, không kìm được thẹn quá hóa giận đỏ mặt.
“Sao tự nhiên ngài lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Hàn Cẩn nói: “Chẳng lẽ Ngọc nhi đã quên, hôm qua chúng ta mới động phòng hoa chúc, trượng phu đối xử tốt với thê tử chẳng lẽ không đúng à?”
“Ngươi không phải.” Bạch ngọc nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, muốn từ trong đó nhìn ra manh mối gì “Ngươi không phải người vì hôn nhân mà thay đổi.”
“Ngọc nhi thật thông minh.” Hàn Cẩn hôn lên trán hắn: “Trên thực tế, kiếp trước ta yêu ngươi, nên kiếp này mới nhìn thấy ngươi lần đầu đã khuynh đảo vì ngươi. Chỉ muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp trên đời cho ngươi hết, để ngươi cũng yêu ta.”
“Sao ta lại nhớ rõ, lần đầu tiên ngươi thấy ta đã dùng kiếm kề lên cổ ta kìa?” Bạch Ngọc hỏi: “Đây là cách yêu của ngươi à?”
Hàn Cẩn gõ lên đầu hắn, cười khẽ: “Ngươi tin à?”
Bạch Ngọc trả lời nghiêm túc: “Ta không tin.”
“Không tin thì thôi.” Hàn Cẩn nói nghiêm túc: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp trên đời cho ngươi, đây là nói thật.” Hắn lại nói thêm: “Ngươi muốn gì, ta cũng cho ngươi.”
“Đây là ngươi nói đó.” Bạch ngọc nhướng mày nói: “Ta muốn ngươi gọi ta là phu quân.”
Hàn Cẩn nghiêng người dán sát vào lỗ tai Bạch Ngọc: “Phu quân.” Giọng nói khàn khàn đầy từ tính, nói như đang đùa.
A hu hu, chiêu mình dùng bị dùng trên người mình rồi.
Thật khiêu khích nha.
Mắt Bạch Ngọc lấp lánh, bỗng chốc nước mắt tràn mi, giọng nói thì đau khổ mà trong lòng thích muốn chết: “Phương Nghị cũng gọi ta như vậy, ta muốn gặp hắn quá, cho dù cùng đi xuống đất cũng được.”
“Hôm qua chúng ta mới lên giường, nhanh vậy đã nhớ tới người đàn ông khác?” Hàn Cẩn ôm hắn vào lòng.
“Hắn không phải người khác, chúng ta đã bái thiên địa. Thiên địa làm chứng, cho dù sống hay chết, hắn cũng là phu quân cả đời ta.”
Bạch Ngọc nói: “Không phải nói cái gì cũng đáp ứng theo ta, nhanh vậy đã hối hận?” Hàn Cẩn ôm hắn thật chặt.
“Ta đáp ứng ngươi.”
Lúc Hàn Cẩn dẫn Bạch Ngọc xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người vẫn chưa lộ ra dị nghị nào khi họ cùng xuất hiện.
Bàn ghế cả sảnh có thêm những thanh đao dài ngắn khác nhau. Vết máu trên mặt đất đã được dùng nước sạch cọ rửa, giờ chỉ có thể nhìn thấy dấu vết rất mờ.
Hàn Cẩn đi trước dẫn đường, Bạch Ngọc nhắm mắt theo đuôi, sắc mặt của hắn còn xem như hồng hào nhưng khi tầm mắt thấy được những dấu vết đó lập tức trở nên tái nhợt, bước chân mềm nhũn, lảo đảo vài cái, mắt như sắp rơi lệ.
Hàn Cẩn bước chậm lại, cầm tay hắn như an ủi.
“Đừng nhìn, tất cả đã qua rồi.”
Sau khi rời khỏi đó, họ lên xe ngựa, đường núi xóc nảy, Hàn Cẩn ôm Bạch Ngọc vào ngực.
“Sao Phương Nghị lại ở trên núi?”
Bạch ngọc xốc một góc bức màn lên, nhìn bên ngoài xuất thần.
Hàn Cẩn nói: “Đám người kia bắt Phương Nghị đi, khi chúng ta đuổi tới, chỉ thấy được thi thể hắn. Hắn bị làm không ra hình người, xác chết vốn không thể tự đi, ta mang Phương Nghị về không được, nên chôn hắn ở ngọn núi này.”
“Hắn sẽ không thích nơi này, đây chính là nước Triệu.” Bạch Ngọc nói.
“Ta sẽ xây một mộ phần chôn quần áo và di vật của hắn ở nước Chu.”
Chỗ chôn hài cốt Phương Nghị chỉ là một phần đất cao đơn sơ, một thanh gỗ khô cắm ở trước, trên đó có khắc “Phương Nghị chi mộ”.
“Phương Nghị……” Bạch Ngọc tới gần từng bước, mắt đầy nước mắt: “Ta tới trễ rồi.”
Cỏ dại trước mộ mọc thành khóm, Bạch Ngọc tìm một chỗ đất ngồi xuống, vuốt ve hai chữ Phương Nghị.
“Điện hạ có thể giúp ta một chuyện không?”
Từ lúc đến tới giờ, Hàn Cẩn vẫn đứng ở cạnh Bạch Ngọc, chưa rời đi một bước.
“Được.”
“Phiền ngài khắc tên ta ở đây —— Bạch Ngọc.” Hắn chỉ vào chỗ còn trống phía dưới trên thanh gỗ khô: “Hắn ở đây một mình sẽ cô đơn lắm, ta để lại “Bạch Ngọc” bên hắn.”
Hàn Cẩn cau mày: “Không được.”
Trên núi gió lớn, lúc đến đây tựa như những lưỡi dao nhỏ cọ lên gương mặt.
“Vì sao không được? Điện hạ cũng biết, ta không phải Bạch Ngọc.”
“Ngọc nhi……” Hàn Cẩn nhìn thẳng hắn thật lâu, rốt cuộc nói: “Cái gì ta cũng có thể đồng ý với ngươi, chỉ có cái này là không được. Trừ phi, ngươi cũng đồng ý một điều kiện của ta.”
“Chuyện gì?”
“Lấy một thân phận hoàn toàn mới theo ta vào cung, làm phu nhân của ta.”
Bạch Ngọc cười buồn một tiếng: “Ta còn lựa chọn sao?”
Bạch Ngọc và Hàn Cẩn vào vương cung nước Chu, Hàn Cẩn lấy một tên hoàn toàn mới —— Quân Khuynh.
Hàn Cẩn nói: “Ta có thể vì ngươi lật đổ thiên hạ, không bằng ngươi lấy tên là Quân Khuynh đi.”
Bạch Ngọc không dao động, hắn nhìn vào mộ chôn quần áo và di vật của Phương Nghị:
“Trên đời, người vì chiến tranh mà đau khổ quá nhiều, thê ly tử tán, cửa nát nhà tan. Ta chỉ muốn nhất thống các nước, bốn biển thái bình, thiên hạ không còn chiến tranh nữa.”
Mọi người đều nói phu nhân Hàn Cẩn, tuy là nam tử, lại còn từ bi hơn nữ tử.
Không ngờ, trước khi thiên hạ nhất thống thì có cuộc cướp đoạt vô tận.
Nước Chu, năm thứ ba mươi lăm.
“Hàn Cẩn……”
Quân Khuynh khóc thút thít nhào vào lòng hắn, quần áo trên người có nhiều chỗ bị xé rách.
Hắn run rẩy nói: “Là phụ vương ngươi.”
Ba tháng sau, Chu Vương băng hà, Hàn Cẩn điện hạ kế vị. Chiếu thư đầu tiên của hắn đó là tấn công một đất nước cường thịnh khác —— nước Hạ.
Trở thành Hoàng hậu, Quân Khuynh đùa nghịch đám hoa mẫu đơn ở Ngự Hoa Viên. Hàn Cẩn đi từ nơi xa tới, ôm hắn vào lòng: “Bọn nô tài nói ngươi đang giận?”
Quân Khuynh không mang giày, đôi chân tinh xảo đong đưa trên không, hắn nằm trong lòng ngực Hàn Cẩn, một tay ôm lấy cổ hắn, ngón tay kẹp nhánh hoa mẫu đơn hơi hơi đong đưa.
“Không phải ngươi nói cái gì cũng đồng ý với ta?”
Quân Khuynh hỏi: “Thiên hạ nhất thống đâu? Bốn biển thái bình đâu? Ta chưa thấy gì cả.”
Hàn Cẩn hôn môi hắn: “Nhanh thôi, nước Hạ sắp mất rồi. Nước kế tiếp chính là Tống.”
Hàn Cẩn tại vị mấy năm, chiến tranh không ngừng, tiếng oán than của bá tánh dậy đất, tiếng mắng Chu Vương đang tại vị cao bằng trời.
Nghiệp lớn mở rộng lãnh thổ của Hàn Cẩn còn chưa ngừng lại, chiến tranh liên miên, cuối cùng chỉ còn lại hai nước Trương và Khương có đủ sức chống chọi.
Trong tiệc mừng thọ của mình, Hàn Cẩn mời Trương vương tham gia, ngoài là mời làm khách, trong ngầm bí mật liên thủ chống nước Khương.
Yến hội ăn uống linh đình, tầm mắt Quân Khuynh cứ hay dừng lại trên người Lệ Trần – Vị tướng quân có tiếng mặt quỷ của nước Trương.
Lệ Trần giơ chén rượu, kính hắn, nửa mặt nạ che khuất biểu tình, thấy không rõ tâm tư.
Quân Khuynh lại cảm thấy quen thuộc kì lạ. Yến hội đang diễn ra, hắn lấy cớ thân thể không khoẻ để rời khỏi đại điện.
Lúc ở trên đường, một người lại ôm chặt hắn từ phía sau: “Ngọc nhi.”
Bình luận truyện