Phùng Xuân - Đại Giang Lưu
Chương 46-1: Một chân vào cửa 1
“Rốt cuộc cũng mở quà được rồi.”
“Kia, mở quà nhẹ nhẹ thôi.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Theo Dương Đông, loại chuyện này chỉ có thể gặp không thể cầu.
Tuy rằng anh chưa bao giờ muốn miễn cưỡng Phùng Xuân, nhưng đàn ông mà, có nhu cầu ở phương diện này là bình thường thôi. Huống chi, ngay từ ban đầu, Phùng Xuân thả ra sức hấp dẫn chết người với anh. Từ khi mới quen nhau anh đã trêu chọc người này, ý định muốn ăn trọn người ta xuất hiện trong đầu cũng không phải một hai lần. Chỉ vì tôn trọng mới có thể nhịn tới tận bây giờ.
Nếu Phùng Xuân đã nói ra, cho dù ngay sau đó không thừa nhận, nhưng Dương Đông cố chấp cho rằng, Phùng Xuân cũng không nhịn nổi nữa.
Như vậy, khai trai còn không phải là chuyện quan trọng nhất hả?
Cầm áo khoác, dắt Phùng Xuân đi ra, anh còn gọi điện cho thư kí của mình, một câu dư thừa cũng không, khí thế hung hăng nói, “Mọi chuyện từ chiều tới tối đều hủy hết, không có việc thì không được quấy rầy tôi.” Sau đó treo máy.
Tự Phùng Xuân còn cảm thấy oan ức giùm cho người thư ký kia, giọng nói kiểu đó, còn tưởng Dương Đông chuẩn bị đi tạc đồn địch đây, ai mà ngờ là t*ng trùng lên não chứ —— cậu bị Dương Đông nắm thật chặt, từ độ mạnh cậu còn đoán được, nếu không phát sinh chuyện gì to cỡ trời long đất lở, người đàn ông này đã dứt khoát hôm nay phải làm cậu.
Kỳ thực nghĩ như thế, Phùng Xuân lùi lại một khoảng cách vừa đủ để quét mắt nhìn vóc người Dương Đông. Thân cao mét chín, vai đủ rộng, lồng ngực đủ dầy, tuy là nhìn không thấy thắt lưng và bụng, bất quá nhìn hình dáng áo sơ mi, không phải thịt mềm nhão đâu, mông thì thật chắc, lúc này anh bước đi thật nhanh, chỗ nào cũng căng ra, phồng phồng, trông thấy xúc cảm cũng không tệ, về phần cặp đùi càng không cần phải nói, cao mét chín đó, nhìn sơ qua cũng thấy dài hơn cậu cả khúc.
Phùng Xuân vứt cái chuyện Lâm Dũng sẽ nổi điên qua một bên, kì lại mà nghĩ, hôm nay cậu thất thần dường như cũng không sai đâu, thấy thế nào thì, cậu cũng đâu có mất mát gì đâu nha.
Nghĩ như vậy, tinh thần lập tức có cảm giác thể nào cũng bị ăn, so với khóc sướt mướt thì chi bằng cứ tận hưởng đi, tâm tình Phùng Xuân liền tốt hơn nhiều, còn lắc lắc tay với Lưu Bắc đang khó hiểu đuổi theo, dùng khẩu hình môi bảo cậu ta, “Cậu về đi, chìa khóa xe đưa tôi.”
Lưu Bắc không biết chuyện gì xảy ra. Bất quá lấy kinh nghiệm cậu ta xem, người đang yêu đương thì đầu óc đều bị ngâm nước hết, hai người mà đụng nhau là não thành bùn nhão liền, quậy gì đó cũng đâu có lạ. Cậu ta đưa chìa khóa cho Phùng Xuân, còn dặn một câu, “Đừng để bị chụp.”
Chìa khóa sau đó bị Dương Đông cầm đi, Phùng Xuân chỉ kịp đáp lại một câu, “Không đâu.” Cả người đã bị nhét vào ghế phó láo, cửa vừa đóng, Dương Đông lên xe, chỉ nghe đùng một tiếng, xe đã vọt đi không thấy tăm hơi.
Lưu Bắc ăn đầy một miệng khói, làm một tên F.A, chỉ có thể khó hiểu lắc đầu, suy đoán nói, “Củi khô lửa bốc cũng không nên vội đến vậy nha. Tuổi cũng đã ba mươi có lẻ, không đến nỗi không có kinh nghiệm chứ.”
Loại chuyện này, bản thân hai người đều là nhân vật công chúng, tất nhiên không thể tùy tiện tìm khác sạn ven đường mà giải quyết được. Dương Đông trực tiếp lái xe đưa Phùng Xuân về nhà mình. Phùng Xuân muốn lái, để có vẻ tự nhiên chút, lại nhớ đến trước đây hai người vừa gặp mặt, người này không phải cũng đùa giỡn mình như thế sao, hiện giờ thù này không báo còn đợi đến bao giờ?
Trên đường Phùng Xuân hỏi anh, “Anh có kinh nghiệm không?”
Dương Đông nghiêm trang, “Hỏi chuyện này làm chi? Đừng nói anh là em có?”
“Em mới 24, còn trẻ lắm, trước đó còn chưa từng có người yêu đâu.” Vẻ mặt Phùng Xuân kiểu em còn nhỏ em trong sáng, cởi giày ra, khoanh hai chân trắng bóc lên ghế, bắt đầu nói với anh, “Chưa từng nắm tay ai, chưa từng ôm ấp ai, mới có hôn môi với mình anh đó…” Cậu vừa nói vừa nhìn lén Dương Đông, chỉ thấy Dương Đông đã nuốt nước bọt, Phùng Xuân càng đắc ý hơn, quay đầu hỏi anh, “Nhưng mà anh thì già rồi nha, 28 rồi, còn là ông chủ nữa, trước đây không có sao? Cho dù anh không muốn, người tự động sà vào cũng không ít ha. Người ta hay nói mấy ông chủ lớn thích bao dưỡng minh tinh, anh xem Ninh Viễn Tranh không phải chạy đi tìm người chống lưng vậy đó ư? Thấy thế nào cũng là em tương đối chịu thiệt nè, tuy là đàn ông thì không bàn tới trinh tiết gì đó, nhưng mà em có bệnh sạch sẽ đó. Làm sao bây giờ?”
Cậu trêu chọc từng câu, từng bước khinh bỉ Dương Đông, Dương Đông thật sự chưa từng gặp qua tên nhóc nào vừa đáng ghét lại đáng yêu thế này. Vừa muốn ôm cậu vào lòng hôn lấy hôn để khiến cậu tắt đài, vừa muốn xách cậu lên đánh một trận, cư nhiên dám coi thường anh.
Nhưng mà mấy thứ tâm lý nhộn nhạo này, bây giờ chẳng có ích gì cả. Mục tiêu hiện tại của anh chỉ có bắt người cam tâm tình nguyện bò lên giường, anh tin tưởng đứa nhóc Phùng Xuân này, nếu trả lời không hợp ý cậu, thật sự sẽ phủi mông đi mất. Anh chỉ đành đỏ mặt, thẳng thắn quả quyết nói, “Không có.”
Phùng Xuân trừng mắt, “Không có gì cơ?”
Dương Đông bị cậu chọc giận, vặn ngược lại, “Em nói xem?”
Phùng Xuân lại nháy mắt với anh, Dương Đông bị chọc giận thêm một bậc, chỉ đành nói rõ ra, “Không hề bao dưỡng minh tinh, chưa từng quan hệ với ai, chưa từng có kinh nghiệm lên giường, lần này với em là lần đầu, vui chưa?!”
Anh cho rằng Phùng Xuân dù thế nào cũng sẽ ngượng ngùng đôi chút, ai biết tên nhóc này lại thật vui vẻ, không sợ mà còn gật đầu, “Vui chứ.” Sau đó lại quay sang hỏi anh, “Thật không có hả?” Tầm mắt dời xuống dưới, “Không thành vấn đề chứ? Không được nha!”
Dương Đông bị cậu chọc giận quá chừng, vừa lúc gặp đèn đỏ, xe dừng lại, anh tháo ngay đai an toàn của Phùng Xuân ra, lôi người đến gần, ôm đầu cậu kề sát, thời gian đèn đỏ đủ dài, anh cứ thế mà hôn ngấu nghiến, khiến mặt Phùng Xuân nghẹn tới đỏ bừng mới chịu thả người ra, Phùng Xuân vừa được buông lập tức nhích về chỗ.
Dương Đông còn chưa đã, nắm lấy tay Phùng Xuân, mắt không chớp hỏi cậu, “Có vấn đề không?”
Mặt Phùng Xuân giờ lại đỏ bừng, vừa rồi có người đi qua lối đi bộ, có mấy người đều nhìn về phía này, bọn họ chắc chắn nhìn thấy rồi, còn có máy camera giám sát, không chừng cũng quay được luôn, nghĩ đến đây, trên mặt cậu bắt đầu nóng lên, cảm thấy mình chơi lửa bén tới trên người luôn rồi, chọc người hơi quá, vụt một cái rút tay về, không đáp lại hỏi, “Thảo nào cũng có scandal ha?!”
Dương Đông không còn cách nào, đành phải giải thích, “Có, cũng đã từng muốn chứ, chủ yếu muốn giải quyết nhu cầu, không thể cứ luôn trông cậy vào năm ngón tay chứ. Đi tìm vài lần, cũng không hợp ý, liền không làm tiếp nữa.”
Tâm tình Phùng Xuân hơi vui vẻ, ừ một tiếng.
Dương Đông thấy cậu cao hứng, nhân cơ hội lấy tay xoa nhẹ đầu cậu, cười mắng, “Quỷ hẹp hòi! Mới một hồi đã trở mặt mấy lần, đúng là giỏi đóng kịch!”
Củi khô lửa bốc, lộ trình một tiếng, Dương Đông cứ thế mà lái nó thành nửa tiếng luôn. May là không trùng giờ tan tầm, đường xá không đông, bằng không Phùng Xuân có cảm giác Dương Đông sẽ đốt trụi mình mất.
Cứ như vậy, vừa vào nhà Dương Đông, anh liền đè người lên tường, âm giọng khàn khàn hơi chút phát cáu, “Rốt cuộc cũng mở quà được rồi.” Phùng Xuân bị hơi nóng từ miệng anh phả tới đỏ cả mặt, không biết xấu hổ gật đầu, “Kia, mở quà nhẹ nhẹ thôi.”
Dương Đông cười ha hả, đưa tay mò ra sau lưng Phùng Xuân, khiên người lên vai, đi thẳng vào trong, “Yên tâm, bảo bối của mình thì tự mình biết cưng chứ.” Phùng Xuân chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó đã bị đặt lên giường, khi cậu mở mắt, người nọ tự cởi cúc áo
Phùng Xuân chưa từng phát hiện mình háo sắc đến vậy, mắt dõi theo từng động tác tay của anh, đầu tiên là cơ ngực, xuống tới cơ bụng, đến khi anh cởi áo vứt sang một bên, lộ ra cả thân trên, ánh mắt của Phùng Xuân hơi có chút phát sáng, cổ họng khô ran, Dương Đông nhào lên cậu còn nghĩ, hồi anh Đông còn nhỏ vóc người kiểu gầy gầy mảnh khảnh, từ khi nào lại thay đổi thể, thật sự nhìn quá… đã mắt.
Môi Dương Đông lập tức hạ xuống, tay của Phùng Xuân cũng thuận thế choàng lên.
Nhưng vừa lúc đó, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Không phải di động của Phùng Xuân mà là của Dương Đông. Nhưng trước giờ cậu chưa từng nghe thấy tiếng chuông này, hẳn là cài đặt riêng. Cậu phát hiện, tiếng chuông vừa vang lên, thân thể Dương Đông đột nhiên khựng lại, anh dường như cũng không muốn rời khỏi thân thể Phùng Xuân, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu, chỉ là tiếng chuông lại cực kì cố chấp, gọi một lần không được, lại gọi tới lần nữa.
Dương Đông cuối cùng vẫn thở dài, áy náy nói, “Chờ chút, điện thoại của mẹ anh.”
Phí Tuyết? Trong đầu Phùng Xuân liền nhớ lại tên người này. Mẹ của Dương Đông kì thực đối với Phùng Xuân mà nói, không là người xa lạ. Trước năm chín tuổi, cậu ra vào nhà Dương Đông thường xuyên, ăn không ít bữa cơm từ tay Phí Tuyết nấu. Khi đó cậu nghĩ, Phí Tuyết là người phụ nữ tốt thứ nhì thế giới sau mẹ mình.
Nhưng lần này cậu quay về, quan hệ giữa Dương Đông và Phí Tuyết lại không còn như trước, hai mẹ con đã đến mức độ không thể ở chung một mái nhà. Phùng Xuân lúc đó liền nghi ngờ đã có chuyện gì, sau đó Lâm Dũng bám vào được bên cạnh Dương Đông, nghe ngóng rồi cậu mới biết được, Phí Tuyết ngoại tình ngay trong lúc Dương Vĩ Bân bại liệt, Phùng Xuân đầu tiên nghĩ đến là không thể nào, nhưng nhìn thái độ Dương Đông, lại cảm thấy tám phần mười là thật.
Mà hôm nay, đây lại là lần đầu tiên Phùng Xuân lại nghe thấy tin tức về Phí Tuyết sau khi gặp lại Dương Đông, hơn nữa phản ứng của Dương Đông chỉ có nặng nề chứ chẳng hề vui vẻ, có thể thấy được quan hệ giữa mẹ con hai người họ quả thực không xong.
Dương Đông đứng lên, móc di động trong túi quần ra. Cũng không tránh Phùng Xuân, nghe thẳng ở đó, gọi trước một tiếng mẹ. Phí Tuyết bên kia chất vấn anh, “Vì sao không nghe điện thoại, không cần nói tôi nghe là anh đang họp, thư kí của anh nói anh không ở phòng làm việc, không bận xử lí bất cứ việc gì. Anh càng lúc càng không tôn trọng tôi rồi?”
“Không phải.” Phùng Xuân tìm áo ngủ trong tủ khoác lên thêm cho anh, Dương Đông vỗ vỗ tay cậu tỏ ý cảm ơn, tuy vậy giọng nói đối với Phí Tuyết lại không hề biểu hiện bất kì tâm tình lên xuống nào, thậm chí, anh cũng không hề giải thích với bà bất cứ điều gì, chỉ nói cho bà ta biết, “Con có chuyện cần làm nên không tiện, mẹ có chuyện gì không? Hôm nay dường như không phải ngày chúng ta gặp mặt ăn cơm?”
“Anh là con tôi, chẳng lẽ mỗi tháng chỉ có ba ngày tôi được quyền gọi cho anh à?” Có lẽ lời này quá đỗi vô tình, Phí Tuyết lập tức nổi giận, thanh âm đột nhiên cao lên.
Dương Đông đưa điện thoại ra xa tai một chút, chờ thanh âm bên kia kết thúc mới nói tiếp, “Đương nhiên có thể, mẹ có chuyện gì?”
Loại thái độ này, chẳng hề thay đổi suốt mười năm qua, có lẽ hiểu được cho dù bà ta làm thế nào, khóc lóc ra sao, cầu khẩn van xin hay là hất hàm sai khiến, Dương Đông đều sẽ biểu hiện như thế, Phí Tuyết phát giận xong rồi, cũng đành phải bình tĩnh lại, khôi phục phương thức hai mẹ con nói chuyện bình thường, “Người ta nói anh đang quen bạn trai? Là diễn viên?”
“Phải.” Dương Đông không hề cảm thấy cần phải giấu diếm gì cả.
“Anh sao dám?” Phí Tuyết vừa nghe đã nổi nóng, thanh âm càng nóng hơn, “Dương Đông, anh giận tôi, hai ta vẫn là mẹ con. Anh không thể tiếp tục như thế, cứ như bọn nhà giàu mới nổi đua đòi bao dưỡng con trai? Anh đừng quên, anh là con trai độc nhất của Dương gia, cha anh gian khổ thế nào mới gầy dựng được cơ ngơi ngày hôm nay, anh thích đàn ông, lẽ nào liền tặng hết phần cơ nghiệp này cho người khác sao, cúng cho người ta sao? Anh còn mặt mũi nhìn cha anh sao?”
Lời này nói ra thật quá lẽ thẳng khí hùng, khiến Dương Đông không nhịn cười nổi, anh hỏi mẹ anh một câu, “Chuyện nhà họ Dương, bà có tư cách gì mà xen vào?”
Một câu như thế là đủ rồi, Phí Tuyết tựa như con vịt bị nắm cổ, không thể phát ra thêm một chút âm thanh nào. Dương Đông kỳ thực cũng không muốn chọc giận mẹ mình như thế, nếu là chuyện khác, mẹ anh nói nhiều hơn nữa, anh cũng chỉ nghe cho xong, nhưng mẹ anh lại nhắc đến cha anh.
Sở thích của cha, nguyện vọng của cha, cơ nghiệp cha để lại.
Nhưng người đàn bà này cứ như thế, khi cha anh đang nằm liệt giường, vứt một mối sỉ nhục khó coi nhất cho ông.
Anh biết đây là mẹ mình, anh và bà ta không thể nào hoàn toàn đổ vỡ quan hệ, cho dù anh có thành kiến, cho dù không muốn gặp, anh vẫn phải cấp tiền sinh hoạt, mười ngày đi gặp mặt ăn bữa cơm một lần, đây là điều một đứa con cần làm được. Nhưng anh không muốn cho mẹ anh nói đến cha anh, anh cảm thấy, đến cả khi cha anh mất đi, giữa bọn họ vẫn còn quan hệ vợ chồng, nhưng tình cảm đã sớm cạn.
Phí Tuyết dường như mất rất nhiều sức lực mới thở nổi, nhưng dường như cũng không khỏe lắm, thở hồng hộc trong điện thoại, Dương Đông có chút bận tâm, kêu một tiếng, “Mẹ.” Phí Tuyết gian nan đáp một câu, “Không xong, tim mẹ khó chịu.”
“Kia, mở quà nhẹ nhẹ thôi.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Theo Dương Đông, loại chuyện này chỉ có thể gặp không thể cầu.
Tuy rằng anh chưa bao giờ muốn miễn cưỡng Phùng Xuân, nhưng đàn ông mà, có nhu cầu ở phương diện này là bình thường thôi. Huống chi, ngay từ ban đầu, Phùng Xuân thả ra sức hấp dẫn chết người với anh. Từ khi mới quen nhau anh đã trêu chọc người này, ý định muốn ăn trọn người ta xuất hiện trong đầu cũng không phải một hai lần. Chỉ vì tôn trọng mới có thể nhịn tới tận bây giờ.
Nếu Phùng Xuân đã nói ra, cho dù ngay sau đó không thừa nhận, nhưng Dương Đông cố chấp cho rằng, Phùng Xuân cũng không nhịn nổi nữa.
Như vậy, khai trai còn không phải là chuyện quan trọng nhất hả?
Cầm áo khoác, dắt Phùng Xuân đi ra, anh còn gọi điện cho thư kí của mình, một câu dư thừa cũng không, khí thế hung hăng nói, “Mọi chuyện từ chiều tới tối đều hủy hết, không có việc thì không được quấy rầy tôi.” Sau đó treo máy.
Tự Phùng Xuân còn cảm thấy oan ức giùm cho người thư ký kia, giọng nói kiểu đó, còn tưởng Dương Đông chuẩn bị đi tạc đồn địch đây, ai mà ngờ là t*ng trùng lên não chứ —— cậu bị Dương Đông nắm thật chặt, từ độ mạnh cậu còn đoán được, nếu không phát sinh chuyện gì to cỡ trời long đất lở, người đàn ông này đã dứt khoát hôm nay phải làm cậu.
Kỳ thực nghĩ như thế, Phùng Xuân lùi lại một khoảng cách vừa đủ để quét mắt nhìn vóc người Dương Đông. Thân cao mét chín, vai đủ rộng, lồng ngực đủ dầy, tuy là nhìn không thấy thắt lưng và bụng, bất quá nhìn hình dáng áo sơ mi, không phải thịt mềm nhão đâu, mông thì thật chắc, lúc này anh bước đi thật nhanh, chỗ nào cũng căng ra, phồng phồng, trông thấy xúc cảm cũng không tệ, về phần cặp đùi càng không cần phải nói, cao mét chín đó, nhìn sơ qua cũng thấy dài hơn cậu cả khúc.
Phùng Xuân vứt cái chuyện Lâm Dũng sẽ nổi điên qua một bên, kì lại mà nghĩ, hôm nay cậu thất thần dường như cũng không sai đâu, thấy thế nào thì, cậu cũng đâu có mất mát gì đâu nha.
Nghĩ như vậy, tinh thần lập tức có cảm giác thể nào cũng bị ăn, so với khóc sướt mướt thì chi bằng cứ tận hưởng đi, tâm tình Phùng Xuân liền tốt hơn nhiều, còn lắc lắc tay với Lưu Bắc đang khó hiểu đuổi theo, dùng khẩu hình môi bảo cậu ta, “Cậu về đi, chìa khóa xe đưa tôi.”
Lưu Bắc không biết chuyện gì xảy ra. Bất quá lấy kinh nghiệm cậu ta xem, người đang yêu đương thì đầu óc đều bị ngâm nước hết, hai người mà đụng nhau là não thành bùn nhão liền, quậy gì đó cũng đâu có lạ. Cậu ta đưa chìa khóa cho Phùng Xuân, còn dặn một câu, “Đừng để bị chụp.”
Chìa khóa sau đó bị Dương Đông cầm đi, Phùng Xuân chỉ kịp đáp lại một câu, “Không đâu.” Cả người đã bị nhét vào ghế phó láo, cửa vừa đóng, Dương Đông lên xe, chỉ nghe đùng một tiếng, xe đã vọt đi không thấy tăm hơi.
Lưu Bắc ăn đầy một miệng khói, làm một tên F.A, chỉ có thể khó hiểu lắc đầu, suy đoán nói, “Củi khô lửa bốc cũng không nên vội đến vậy nha. Tuổi cũng đã ba mươi có lẻ, không đến nỗi không có kinh nghiệm chứ.”
Loại chuyện này, bản thân hai người đều là nhân vật công chúng, tất nhiên không thể tùy tiện tìm khác sạn ven đường mà giải quyết được. Dương Đông trực tiếp lái xe đưa Phùng Xuân về nhà mình. Phùng Xuân muốn lái, để có vẻ tự nhiên chút, lại nhớ đến trước đây hai người vừa gặp mặt, người này không phải cũng đùa giỡn mình như thế sao, hiện giờ thù này không báo còn đợi đến bao giờ?
Trên đường Phùng Xuân hỏi anh, “Anh có kinh nghiệm không?”
Dương Đông nghiêm trang, “Hỏi chuyện này làm chi? Đừng nói anh là em có?”
“Em mới 24, còn trẻ lắm, trước đó còn chưa từng có người yêu đâu.” Vẻ mặt Phùng Xuân kiểu em còn nhỏ em trong sáng, cởi giày ra, khoanh hai chân trắng bóc lên ghế, bắt đầu nói với anh, “Chưa từng nắm tay ai, chưa từng ôm ấp ai, mới có hôn môi với mình anh đó…” Cậu vừa nói vừa nhìn lén Dương Đông, chỉ thấy Dương Đông đã nuốt nước bọt, Phùng Xuân càng đắc ý hơn, quay đầu hỏi anh, “Nhưng mà anh thì già rồi nha, 28 rồi, còn là ông chủ nữa, trước đây không có sao? Cho dù anh không muốn, người tự động sà vào cũng không ít ha. Người ta hay nói mấy ông chủ lớn thích bao dưỡng minh tinh, anh xem Ninh Viễn Tranh không phải chạy đi tìm người chống lưng vậy đó ư? Thấy thế nào cũng là em tương đối chịu thiệt nè, tuy là đàn ông thì không bàn tới trinh tiết gì đó, nhưng mà em có bệnh sạch sẽ đó. Làm sao bây giờ?”
Cậu trêu chọc từng câu, từng bước khinh bỉ Dương Đông, Dương Đông thật sự chưa từng gặp qua tên nhóc nào vừa đáng ghét lại đáng yêu thế này. Vừa muốn ôm cậu vào lòng hôn lấy hôn để khiến cậu tắt đài, vừa muốn xách cậu lên đánh một trận, cư nhiên dám coi thường anh.
Nhưng mà mấy thứ tâm lý nhộn nhạo này, bây giờ chẳng có ích gì cả. Mục tiêu hiện tại của anh chỉ có bắt người cam tâm tình nguyện bò lên giường, anh tin tưởng đứa nhóc Phùng Xuân này, nếu trả lời không hợp ý cậu, thật sự sẽ phủi mông đi mất. Anh chỉ đành đỏ mặt, thẳng thắn quả quyết nói, “Không có.”
Phùng Xuân trừng mắt, “Không có gì cơ?”
Dương Đông bị cậu chọc giận, vặn ngược lại, “Em nói xem?”
Phùng Xuân lại nháy mắt với anh, Dương Đông bị chọc giận thêm một bậc, chỉ đành nói rõ ra, “Không hề bao dưỡng minh tinh, chưa từng quan hệ với ai, chưa từng có kinh nghiệm lên giường, lần này với em là lần đầu, vui chưa?!”
Anh cho rằng Phùng Xuân dù thế nào cũng sẽ ngượng ngùng đôi chút, ai biết tên nhóc này lại thật vui vẻ, không sợ mà còn gật đầu, “Vui chứ.” Sau đó lại quay sang hỏi anh, “Thật không có hả?” Tầm mắt dời xuống dưới, “Không thành vấn đề chứ? Không được nha!”
Dương Đông bị cậu chọc giận quá chừng, vừa lúc gặp đèn đỏ, xe dừng lại, anh tháo ngay đai an toàn của Phùng Xuân ra, lôi người đến gần, ôm đầu cậu kề sát, thời gian đèn đỏ đủ dài, anh cứ thế mà hôn ngấu nghiến, khiến mặt Phùng Xuân nghẹn tới đỏ bừng mới chịu thả người ra, Phùng Xuân vừa được buông lập tức nhích về chỗ.
Dương Đông còn chưa đã, nắm lấy tay Phùng Xuân, mắt không chớp hỏi cậu, “Có vấn đề không?”
Mặt Phùng Xuân giờ lại đỏ bừng, vừa rồi có người đi qua lối đi bộ, có mấy người đều nhìn về phía này, bọn họ chắc chắn nhìn thấy rồi, còn có máy camera giám sát, không chừng cũng quay được luôn, nghĩ đến đây, trên mặt cậu bắt đầu nóng lên, cảm thấy mình chơi lửa bén tới trên người luôn rồi, chọc người hơi quá, vụt một cái rút tay về, không đáp lại hỏi, “Thảo nào cũng có scandal ha?!”
Dương Đông không còn cách nào, đành phải giải thích, “Có, cũng đã từng muốn chứ, chủ yếu muốn giải quyết nhu cầu, không thể cứ luôn trông cậy vào năm ngón tay chứ. Đi tìm vài lần, cũng không hợp ý, liền không làm tiếp nữa.”
Tâm tình Phùng Xuân hơi vui vẻ, ừ một tiếng.
Dương Đông thấy cậu cao hứng, nhân cơ hội lấy tay xoa nhẹ đầu cậu, cười mắng, “Quỷ hẹp hòi! Mới một hồi đã trở mặt mấy lần, đúng là giỏi đóng kịch!”
Củi khô lửa bốc, lộ trình một tiếng, Dương Đông cứ thế mà lái nó thành nửa tiếng luôn. May là không trùng giờ tan tầm, đường xá không đông, bằng không Phùng Xuân có cảm giác Dương Đông sẽ đốt trụi mình mất.
Cứ như vậy, vừa vào nhà Dương Đông, anh liền đè người lên tường, âm giọng khàn khàn hơi chút phát cáu, “Rốt cuộc cũng mở quà được rồi.” Phùng Xuân bị hơi nóng từ miệng anh phả tới đỏ cả mặt, không biết xấu hổ gật đầu, “Kia, mở quà nhẹ nhẹ thôi.”
Dương Đông cười ha hả, đưa tay mò ra sau lưng Phùng Xuân, khiên người lên vai, đi thẳng vào trong, “Yên tâm, bảo bối của mình thì tự mình biết cưng chứ.” Phùng Xuân chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó đã bị đặt lên giường, khi cậu mở mắt, người nọ tự cởi cúc áo
Phùng Xuân chưa từng phát hiện mình háo sắc đến vậy, mắt dõi theo từng động tác tay của anh, đầu tiên là cơ ngực, xuống tới cơ bụng, đến khi anh cởi áo vứt sang một bên, lộ ra cả thân trên, ánh mắt của Phùng Xuân hơi có chút phát sáng, cổ họng khô ran, Dương Đông nhào lên cậu còn nghĩ, hồi anh Đông còn nhỏ vóc người kiểu gầy gầy mảnh khảnh, từ khi nào lại thay đổi thể, thật sự nhìn quá… đã mắt.
Môi Dương Đông lập tức hạ xuống, tay của Phùng Xuân cũng thuận thế choàng lên.
Nhưng vừa lúc đó, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Không phải di động của Phùng Xuân mà là của Dương Đông. Nhưng trước giờ cậu chưa từng nghe thấy tiếng chuông này, hẳn là cài đặt riêng. Cậu phát hiện, tiếng chuông vừa vang lên, thân thể Dương Đông đột nhiên khựng lại, anh dường như cũng không muốn rời khỏi thân thể Phùng Xuân, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu, chỉ là tiếng chuông lại cực kì cố chấp, gọi một lần không được, lại gọi tới lần nữa.
Dương Đông cuối cùng vẫn thở dài, áy náy nói, “Chờ chút, điện thoại của mẹ anh.”
Phí Tuyết? Trong đầu Phùng Xuân liền nhớ lại tên người này. Mẹ của Dương Đông kì thực đối với Phùng Xuân mà nói, không là người xa lạ. Trước năm chín tuổi, cậu ra vào nhà Dương Đông thường xuyên, ăn không ít bữa cơm từ tay Phí Tuyết nấu. Khi đó cậu nghĩ, Phí Tuyết là người phụ nữ tốt thứ nhì thế giới sau mẹ mình.
Nhưng lần này cậu quay về, quan hệ giữa Dương Đông và Phí Tuyết lại không còn như trước, hai mẹ con đã đến mức độ không thể ở chung một mái nhà. Phùng Xuân lúc đó liền nghi ngờ đã có chuyện gì, sau đó Lâm Dũng bám vào được bên cạnh Dương Đông, nghe ngóng rồi cậu mới biết được, Phí Tuyết ngoại tình ngay trong lúc Dương Vĩ Bân bại liệt, Phùng Xuân đầu tiên nghĩ đến là không thể nào, nhưng nhìn thái độ Dương Đông, lại cảm thấy tám phần mười là thật.
Mà hôm nay, đây lại là lần đầu tiên Phùng Xuân lại nghe thấy tin tức về Phí Tuyết sau khi gặp lại Dương Đông, hơn nữa phản ứng của Dương Đông chỉ có nặng nề chứ chẳng hề vui vẻ, có thể thấy được quan hệ giữa mẹ con hai người họ quả thực không xong.
Dương Đông đứng lên, móc di động trong túi quần ra. Cũng không tránh Phùng Xuân, nghe thẳng ở đó, gọi trước một tiếng mẹ. Phí Tuyết bên kia chất vấn anh, “Vì sao không nghe điện thoại, không cần nói tôi nghe là anh đang họp, thư kí của anh nói anh không ở phòng làm việc, không bận xử lí bất cứ việc gì. Anh càng lúc càng không tôn trọng tôi rồi?”
“Không phải.” Phùng Xuân tìm áo ngủ trong tủ khoác lên thêm cho anh, Dương Đông vỗ vỗ tay cậu tỏ ý cảm ơn, tuy vậy giọng nói đối với Phí Tuyết lại không hề biểu hiện bất kì tâm tình lên xuống nào, thậm chí, anh cũng không hề giải thích với bà bất cứ điều gì, chỉ nói cho bà ta biết, “Con có chuyện cần làm nên không tiện, mẹ có chuyện gì không? Hôm nay dường như không phải ngày chúng ta gặp mặt ăn cơm?”
“Anh là con tôi, chẳng lẽ mỗi tháng chỉ có ba ngày tôi được quyền gọi cho anh à?” Có lẽ lời này quá đỗi vô tình, Phí Tuyết lập tức nổi giận, thanh âm đột nhiên cao lên.
Dương Đông đưa điện thoại ra xa tai một chút, chờ thanh âm bên kia kết thúc mới nói tiếp, “Đương nhiên có thể, mẹ có chuyện gì?”
Loại thái độ này, chẳng hề thay đổi suốt mười năm qua, có lẽ hiểu được cho dù bà ta làm thế nào, khóc lóc ra sao, cầu khẩn van xin hay là hất hàm sai khiến, Dương Đông đều sẽ biểu hiện như thế, Phí Tuyết phát giận xong rồi, cũng đành phải bình tĩnh lại, khôi phục phương thức hai mẹ con nói chuyện bình thường, “Người ta nói anh đang quen bạn trai? Là diễn viên?”
“Phải.” Dương Đông không hề cảm thấy cần phải giấu diếm gì cả.
“Anh sao dám?” Phí Tuyết vừa nghe đã nổi nóng, thanh âm càng nóng hơn, “Dương Đông, anh giận tôi, hai ta vẫn là mẹ con. Anh không thể tiếp tục như thế, cứ như bọn nhà giàu mới nổi đua đòi bao dưỡng con trai? Anh đừng quên, anh là con trai độc nhất của Dương gia, cha anh gian khổ thế nào mới gầy dựng được cơ ngơi ngày hôm nay, anh thích đàn ông, lẽ nào liền tặng hết phần cơ nghiệp này cho người khác sao, cúng cho người ta sao? Anh còn mặt mũi nhìn cha anh sao?”
Lời này nói ra thật quá lẽ thẳng khí hùng, khiến Dương Đông không nhịn cười nổi, anh hỏi mẹ anh một câu, “Chuyện nhà họ Dương, bà có tư cách gì mà xen vào?”
Một câu như thế là đủ rồi, Phí Tuyết tựa như con vịt bị nắm cổ, không thể phát ra thêm một chút âm thanh nào. Dương Đông kỳ thực cũng không muốn chọc giận mẹ mình như thế, nếu là chuyện khác, mẹ anh nói nhiều hơn nữa, anh cũng chỉ nghe cho xong, nhưng mẹ anh lại nhắc đến cha anh.
Sở thích của cha, nguyện vọng của cha, cơ nghiệp cha để lại.
Nhưng người đàn bà này cứ như thế, khi cha anh đang nằm liệt giường, vứt một mối sỉ nhục khó coi nhất cho ông.
Anh biết đây là mẹ mình, anh và bà ta không thể nào hoàn toàn đổ vỡ quan hệ, cho dù anh có thành kiến, cho dù không muốn gặp, anh vẫn phải cấp tiền sinh hoạt, mười ngày đi gặp mặt ăn bữa cơm một lần, đây là điều một đứa con cần làm được. Nhưng anh không muốn cho mẹ anh nói đến cha anh, anh cảm thấy, đến cả khi cha anh mất đi, giữa bọn họ vẫn còn quan hệ vợ chồng, nhưng tình cảm đã sớm cạn.
Phí Tuyết dường như mất rất nhiều sức lực mới thở nổi, nhưng dường như cũng không khỏe lắm, thở hồng hộc trong điện thoại, Dương Đông có chút bận tâm, kêu một tiếng, “Mẹ.” Phí Tuyết gian nan đáp một câu, “Không xong, tim mẹ khó chịu.”
Bình luận truyện