Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 115



Đương nhiên dân chúng Vũ Đô không biết gì về những tranh đấu trong hoàng cung, bọn họ chỉ biết Tả tướng Cơ Phượng Ly đánh bại Bắc quân, ngăn cản gót ngựa Bắc quân tiến xuống phía Nam.

Khói lửa ngập trời, đèn đuốc rực sáng kinh thành, chiêng trống vui mừng, lụa màu các loại, tất cả để hoan nghênh những người anh hùng trong trận chiến vừa rồi. Hoa Trứ Vũ chậm rãi bước trên đường, đám đông không ngừng chen lấn, vô cùng náo nhiệt. Ai cũng cảm thấy vui mừng, chỉ có nàng là bi thương.

Càng về khuya người càng thưa thớt dần. Hoa Trứ Vũ có cảm giác mình không tự đi mà bị đám đông đẩy về phía trước. Có ai đó vô tình dẫm lên vạt áo nàng khiến nàng lảo đảo suýt ngã, lại có người đưa tay đỡ nàng dậy. Đã lâu không mặc trang phục nữ nhân rườm rà, nàng cảm thấy không quen.

‘Ai u, mỹ nhân!” Bên cạnh truyền tới một giọng nói say khướt.

Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy người kia đang híp mắt cưới. Đúng là một tên say rượu. Nàng cải trang nam nhân nhiều năm, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

Nàng lạnh lùng nheo mắt, nghiêng đầu né tránh mùi rượu. Nàng không muốn gây chuyện, vừa định rời đi lại phát hiện ra hắn đang dẫm lên vạt áo nàng.

Phía sau người nọ còn có gần chục tên nam nhân trong tình trạng say xỉn như hắn, xem ra bọn họ đều là con nhà thế gia. Người đi đường nhìn thấy cảnh này liền tránh sang đi đường vòng.

Tên say đang dẫm lên vạt áo Hoa Trứ Vũ kia đưa tay túm lấy tay áo nàng, tay kia định vén mạng che mặt của Hoa Trứ Vũ.

“Từ từ, có muốn đánh cược không, là hàng thượng đẳng, trung đẳng hay hạ đẳng?”

“Hạ đẳng! Nhìn cái kiểu đeo mạng che mặt giấu giấu diếm diếm là biết!”

Mấy chục tên nam nhân say rượu cười ha hả, đồng loạt ồ lên.

“Ta nghĩ là trung đẳng, những cái khác chưa nói, chỉ riêng dáng người tuyệt đối không thua kém Tiểu Lê yêu tinh trong Túy tiên phường!

“Ta đoán là thượng đẳng, đánh cược không, năm mươi lượng bạc!”

“Ta đặt hạ đẳng năm mươi hai lượng!”

Hoa Trứ Vũ lạnh lùng đứng trên đường, nheo mắt nhìn mấy người kia tranh cãi nhau.

“Gia, không được gây chuyện ở đây đâu, xe của Tướng gia sắp đi qua nơi này!“ Một tên nô bộc tiến lên khuyên bảo.

Đáng tiếc, mấy người say đâu quản được nhiều chuyện như vậy, bọn họ vây quanh Hoa Trứ Vũ, còn có một người định đưa tay lột mạng che mặt của nàng.

Hoa Trứ Vũ đã sớm tức giận từ lâu, mắt thấy có người đưa tay tới, nàng khẽ nghiêng người né tránh, đồng thời vận sức vào chân định đá cho mấy tên này ngã nằm lên nhau. Bất chợt một loạt tiếng xôn xao vang lên, còn có tiếng người hoan hỷ nói: “Tướng gia tới!”

Nhất thời, pháo hoa bắn đầy trời, ánh sáng nhiều màu bừng sáng trong đêm tối. Dân chúng xôn xao vỗ tay hoan hô, tiếng chiêng trống rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.

Mấy tên kia cũng ngẩn người, Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đám đông trước mặt rẽ lối thành một con đường, mấy thị vệ tướng phủ cưỡi ngựa đi trước, sau đó là một đội binh sĩ cầm trường thương, đi cuối là một cỗ xe ngựa hoa lệ.

Đây là xe của Cơ Phượng Ly, nhưng hiện tại hắn không ngồi trong xe, hắn đang ngồi trên lưng ngựa, trong vòng vây của các tướng sĩ tiến về phía này càng lúc càng gần.

Dân chúng đồng loạt vỗ tay hoan hô, hắn khẽ nở nụ cười đi qua đám người.

Tuy nụ cười của hắn rất nhạt, nhưng vẫn đủ là điên đảo chúng sinh.

Hoa Trứ Vũ nhìn thấy nụ cười của hắn, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng lạnh.

Vì sao mỗi khi nàng cảm thấy chật vật thì hắn lại có thể tao nhã đứng trên cao mỉm cười. Nói thế nào, tất cả những gì nàng phải chịu đừng đều do hắn ban tặng, hơn nữa, còn cả đứa bé trong bụng nàng!

Nhưng trong lúc nàng thống khổ, rối rắm thì tên đầu sỏ kia lại có thể tiêu diêu tự tại như vậy.

Dựa vào cái gì?

Chiếc xe ngựa đi theo sau Cơ Phượng Ly, đột nhiên mành cửa sổ xe được một bàn tay vén lên lộ ra gương mặt xinh đẹp, thản nhiên nhìn ra bên ngoài.

Lòng Hoa Trứ Vũ chùng xuống, người ngồi trong xe kia đúng là Cẩm Sắc.

Hoa Trứ Vũ không nghĩ tới Cẩm Sắc sẽ theo Cơ Phượng Ly trở về Vũ Đô. Đã không thành thân nhưng vẫn theo hắn về đây sao? Nàng cảm thấy hành vi cướp tân nương của mình hôm đó đủ để Cẩm Sắc hiểu được ý nàng. Vì sao còn trở về, còn tự đặt mình trong hang hùm miệng hổ?

Hoa Trứ Vũ mang theo bao cảm xúc mâu thuẫn đứng trong đám đông. Mấy con ma men có ý định trêu đùa Hoa Trứ Vũ vừa thấy Cơ Phượng Ly giục ngựa đi về phía trước, liền túm tay áo Hoa Trứ Vũ kéo nàng vào một căn ngõ nhỏ. Trong số đó có một người đã say mềm, hơi thở đặc mùi rượu: “Mỹ nhân, ta đoán ngươi là hàng thượng đẳng, nếu đúng, tối nay ta sẽ hầu người một đêm xuân.” Vừa nói xong, hắn cũng động thủ kéo tay áo Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ vừa nhìn thấy Cơ Phượng Ly, lửa giận trong lòng bùng lên không có chỗ phát tiết, nàng giật ống tay áo lại, nhưng vì người kia túm rất chặt, một tiếng “roạt” vang lên, ống tay áo bị xé rách lộ ra cổ tay trắng muốt.

Trong nháy mắt, khí lạnh thấm vào da thịt khiến nàng rùng mình.

Mấy người chằm chằm nhìn vào cổ tay nàng, Hoa Trứ Vũ nổi giận, mắt thấy Cơ Phượng Ly cũng đang nhìn về phía này. Nàng khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén.

Đám đông xôn xao khiến Cơ Phượng Ly ghìm ngựa dừng lại.

Hắn đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy vài công tử thế gia đang vây quanh một cái cô nương, ống tay áo cũng bị bọn họ kéo rách rồi. Hắn đang định bảo thị vệ qua đó xem sao, thì thấy nàng xoay tròn, cánh tay áo tung bay như đóa hoa nở rộ trong đêm, mọi người ở đây đều bị nàng cuốn hút, có mấy tiếng rên vang lên liên tiếp, tất cả đám công tử thế gia kia đều ngã chổng vó xuống đất.

Trong lúc những người kia chưa kịp đứng lên, nàng đã biến mất trong biển người.

Cơ Phượng Ly khẽ mỉm cười, nhưng không ngờ cô nương kia lại có võ công.

Hắn nắm dây cương, tiếp tục đi về phía trước.

Hoa Trứ Vũ đứng trong đám người nhìn hắn đi càng lúc càng xa, bàn tay vô thức nắm chặt lại. Mãi đến khi bóng người hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt nàng, nàng mới quay người đi về hướng ngược lại.

Đêm khuya, gió càng lúc càng mạnh.

Cơ Phượng Ly trở lại Tướng phủ, nhưng hắn không quay về Phượng viên của mình, mà chậm rãi đi tới Hinh viên.

Mọi thứ ở Hinh viên vẫn như xưa, chỉ có tiết trời cuối thu đã thay bằng ngày đông giá rét.

Quan trọng nhất, nơi này đã thiếu mất một bóng người.

Hắn ngồi trong phòng hồi lâu, trước mắt không ngừng hiện lên cảnh nàng dựa vào cạnh Hoàng Phủ Vô Song cười cười nói nói. Càng nghĩ càng thấy khó chịu, hắn đứng dậy bước ra ngoài. Sau đó lệnh cho Cơ Nguyệt và Cơ Thủy: “Sau này hai ngươi tới đây ở.”

Cơ Nguyệt và Cơ Thủy đáp lời, nhưng trong lòng rất không tình nguyện, bọn họ không hiểu, sao tự nhiên Tướng gia lại bảo họ dọn tới ở căn phòng Nguyên Bảo từng sống qua.

Cơ Phượng Ly chậm rãi đi vào hoa viên.

Đã là cuối tháng mười một, bầu trời không trăng, chỉ có những ánh sao lấp lánh.

Phía trên mái hiên tòa thủy tạ ở vị trí trung tâm có treo một ngọn đèn, ánh sáng đảo qua mặt hồ, phản chiếu xuống lớp băng mỏng ngưng kết trên đó, hắt lên luồng ánh sáng lạnh. Cơ Phượng Ly dừng bước nơi bờ hồ, chậm rãi đi qua hành lang cửu khúc, đi vào tòa thủy tạ trung tâm.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh lẽo, lấy cây sáo ngọc trong tay áo ra đặt lên môi, bắt đầu thổi.

Sương lạnh bao phủ lấy hắn, khiến bóng người hắn càng thêm mông lung trong đêm tối.

Hắn đang thổi lại khúc “Nhược thủy”, giai điệu du dương êm tai, tiếng nhạc lướt qua mặt hồ đóng băng, không biết có phải vì do đêm đông lạnh giá hay không, mà khi thổi khúc nhạc lâu năm này, hắn lại thấy vô cùng khó khăn.

Chân trời phía xa thỉnh thoảng có những đợt pháo hoa nở tung. Chỉ trong một khoảnh khắc, đã khiến bầu trời đêm trở nên sáng lạnh, xinh đẹp.

Chẳng qua, vẻ đẹp kia thật quá xa xôi, hư vô mờ mịt, khiến hắn không bao giờ chạm tới được.

Chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, cánh tay Cơ Phượng Ly thoáng run lên, giai điệu cũng trở nên hỗn loạn. Hắn nghe tiếng bước chân vòng qua hành lang, càng lúc càng gần.

“Tướng gia.” Một người cúi đầu nói.

Cơ Phượng Ly ngừng tay, tiếng sáo liền im bặt.

“Muội tới đây làm gì?” Hắn buông cây sáo xuống, thản nhiên hỏi.

Cẩm Sắc khẽ mỉm cười, nàng cầm áo choàng phủ lên người Cơ Phượng Ly, dịu dàng nói: “Tướng gia, nơi này gió to, cẩn thận đừng để cảm lạnh.”

“Bản tướng không sao, muội nghỉ ngơi sớm đi!" Cơ Phượng Ly mân mê cây sáo ngọc, thản nhiên nói.

“Muội muốn ở lại cùng Tướng gia!” Cẩm Sắc tiến lại gần Cơ Phượng Ly.

“Sao phải bắt tội mình như vậy, nơi này gió to, nếu cảm lạnh thì sao. Mau về đi!” Hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi về tới Phượng viên, Cơ Phượng Ly mới nhận ra hắn vẫn chưa sắp xếp nơi ở cho Cẩm Sắc. Cũng may trong phủ còn nhiều sân viện chưa có ai ở, liền lệnh cho các thị nữ dọn dẹp một khu.

“Tứ nhi, muội ở lại Hương Tuyết viên đi.” Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.

Cẩm Sắc thi lễ nói: “Muội biết rồi, đi đường mệt nhọc, Tướng gia cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Cơ Phượng Ly thản nhiên cười với Cẩm Sắc rồi bước vào Phượng viên. Hắn vừa ngồi xuống giường thì nhận được mật báo trong cung truyền tới.

Cơ Phượng Ly đọc lướt qua rồi lệnh Cơ Thủy, Cơ Nguyệt truyền Lam Băng, Đường Ngọc, Đồng Thủ tới nghị sự.

Khi Lam Băng, Đồng Thủ và Đường Ngọc tiến vào, Cơ Phượng Ly đã bày ra một ván cờ trên mặt bàn. Lam Băng chậm rãi ngồi xuống vị trí đối diện Cơ Phượng Ly, chậm rãi nói: “Thuộc hạ còn nghĩ sau khi Tướng gia đánh cờ với Nguyên Bảo, sẽ không còn chơi cờ với thuộc hạ nữa.”

Vẻ mặt Cơ Phượng Ly cứng ngắc, hắn đặt một quân cờ trắng trong tay xuống, lãnh đạm nói: “Sau này, đừng bao giờ nhắc tới tên người này nữa.”

Lam Băng thấy cảm khái, có lẽ, chuyện kia, hắn đã làm đúng rồi.

“Vừa nhận được mật báo trong cung gửi tới, quả nhiên Lôi Đình Kỵ đã nằm trong tay Nhiếp hữu tướng, nếu không phải có Lôi Đình Kỵ bí mật tham gia, Hoàng Phủ Vô Song cũng không thể đoạt lại ngôi vị thuận lợi như vậy!” Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.

Lôi Đình Kỵ là đội kỳ binh được huấn luyện bí mật, cũng chính là đội quân dũng mãnh thiện chiến giúp Viêm Đế tung hoành thiên hạ năm đó, sau khi thiên hạ yên ổn, Viêm Đế không cho đội quân này quay về Nam Triều. Cũng từ đó, Lôi Đình Kỵ mai danh ẩn tích, nhưng Cơ Phượng Ly không tin Viêm Đế có thể từ bỏ một đội quân hùng mạnh như vậy. Sau mấy năm điều tra nghe ngóng, cuối cùng đã phát hiện ra đội quân này ẩn náu ở một hòn đảo phía nam, bí mật luyện binh, thực lực không thể khinh thường.

“Quả nhiên là nằm trong tay lão hồ li, không ngờ ông ta có thể ẩn nhẫn lâu như vậy.” Đồng Thủ nói

Lam Băng đặt một quân cờ xuống, lắc đầu: “Ta đoán, Lôi Đình Kỵ chỉ mới lọt vào tay Nhiếp tướng. Chắc là khi thế lực của Tướng gia bắt đầu lớn mạnh từ hai năm trước, Thái Thượng Hoàng mới giao cho Nhiếp Viễn Kiều. Cùng lắm chỉ được hai năm!”

Cơ Phượng Ly mân mê quân cờ trong tay, đặt quân cờ xuống bàn, chậm rãi nói: “Không sai, Thái Thượng Hoàng không thể ủy quyền sớm như vậy, huống chi, muội muội của Nhiếp tướng chính là hoàng hậu.”

“Tiếp theo, chỉ e phế Thái Tử sẽ đăng cơ!” Đường Ngọc thấp giọng nói.

Lam Băng gật đầu. “Tướng gia, mấy ngày tới chúng ta sống không yên rồi. Chỉ là lần này Tướng gia mang theo vinh quang hiển hách trở về, trừ khi hắn có thể tìm ra được tội ác tày trời, nếu không, bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi, binh quyền nơi Bắc cương đang nằm trong tay Vương Dục.”

Cơ Phượng Ly cúi đầu nhìn xuống bàn cờ, chỉ thấy quân đen, quân trắng đan xen, giống như một trận chiến hỗn loạn, hai quân chiến đấu hăng hái, không ai nhường ai.

Cuộc chiến chốn cung đình còn nguy hiểm và đáng sợ hơn chiến trường rất nhiều, chỉ cần đi sai một nước sẽ mất hết mọi thứ.

Hắn cầm quân đen lên, vừa công vừa thủ.

Quân trắng của Lam Băng đã ổn định ở trung cung, thế cờ như rồng, tựa như có thể vén mây bay lên trời bất kỳ lúc nào.

Cơ Phượng Ly cầm quân đen trong tay, đi một mạch vào trung cung.

Lam Băng chống má trầm ngâm, vừa đưa mắt nhìn đã nhận ra ý đồ đoạt vị của quân đen. Hắn cười đặt quân trắng xuống, còn tiện thế ăn luôn mấy quân cờ đen của Cơ Phượng Ly. Lúc này, quân trắng đang chặn đường lui, bao vây quân đen.

Đường Ngọc và Đồng Thủ nheo mắt nhìn bàn cờ không dám thở mạnh, nhìn thấy rất rõ quân đen đã bại. Chỉ có Cơ Phượng Ly không chút hoang mang nói: “Đồng Thủ, ngươi truyền tin vào cung, sai người điều tra bệnh tình của Thái Thượng Hoàng, còn cả Lưu phi kia vì sao được sủng ái. Đồng thời phái thêm người thám thính phía Khang đế.”

Đồng Thủ gật đầu nhận lệnh.

Cơ Phượng Ly chăm chú nhìn vào bàn cờ, quân cờ trên tay đặt xuống liền phá vỡ trận thế xông vào trung tâm quân trắng.

Cả trại trở nên im ắng, chỉ có tiếng quân cờ va chạm vui tai.

Quân cờ đen cuối cùng, Cơ Phượng Ly đặt thật mạnh xuống bàn cờ, giống như đã dùng hết sức lực của bản thân. Chỉ nghe một tiếng vang lớn, hắn đứng dậy, tay áo lướt qua mang theo khí lạnh.

Lam Băng cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào, quân đen đã chặt đứt long mạch của quân trắng.

Hắn thở dài đứng dậy ôm quyền, “Xem ra, thuộc hạ vẫn không phải là đối thủ của Tướng gia, nếu là …..” Cảm giác toàn thân Cơ Phượng Ly trở nên lạnh lẽo, hắn vội vàng câm miệng.

Sau khi Hoa Trứ Vũ trở lại hoàng cung đã là canh ba, chắc là Hoàng Phủ Vô Song đã nghỉ ngơi rồi, cũng may nàng không phải trực đêm nay. Vì thế, nàng liền đi về phía Bắc, nơi ở tập trung của các thái giám, lần này quay về, nàng không phải ở chung phòng với Cát Tường như trước đây, nàng được ở một mình một phòng.

Đẩy cửa ra, thắp nến lên, nàng nằm trên giường rất lâu mà không thể chìm vào giấc ngủ. Khẽ đưa tay lên bụng vuốt ve, nàng vẫn có cảm giác mình đang nằm mơ. Có một đứa bé ở trong này thật sao?

Dường như đứa bé muốn chứng thực sự tồn tại của nó, nàng vừa nghĩ tới đây đã vội vàng chạy xuống bám vào cửa ói mửa. Nhưng trong bụng lúc này không còn gì nôn ra được nữa. Tuy chỉ là nôn khan, nhưng càng khiến nàng thêm khó chịu.

Nàng nghe thai phụ kia nói, sau khi ăn cơm, phải uống thuốc vào mới đỡ hơn được.

Hoa Trứ Vũ thở hổn hển, chẳng lẽ, nàng bị nghén nặng như vậy sao?

Nàng mở đơn thuốc ra, đang định đọc lại thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

“Tiểu Bảo Nhi!”

Hoa Trứ Vũ vừa nghe thấy giọng của Hoàng Phủ Vô Song liền cảm thấy sợ hãi, đêm hôm khuya khoắt, hắn không nghỉ ngơi mà còn chạy tới nơi này làm gì. Nàng vội vàng nhét đơn thuốc vào trong tay áo, trấn định tinh thần bước ra mở ra.

“Điện hạ, đã muộn rồi, sao ngài còn chưa ngủ? Lại còn chạy tới chỗ này?” Hoa Trứ Vũ thi lễ nói.

“Ngươi ra ngoài lâu như vậy sao bản điện hạ có thể ngủ ngon được, thật hối hận đã không cho người đi cùng ngươi. Nghe nói ngươi chưa về, bản điện hạ rất lo lắng. Thế nào, ở bên ngoài chơi vui không? " Hoàng Phủ Vô Song không đợi Hoa Trứ Vũ trả lời đã tự bước vào trong phòng.

Bước vào trong, Hoàng Phủ Vô Song dạo quanh một vòng, đánh giá xung quanh: “Tiểu Bảo Nhi, chỗ này của người còn thanh tĩnh thoải mái hơn chỗ của bản điện hạ nhiều!”

Hoa Trứ Vũ mỉm cười, “Nơi này sao có thể so với tẩm điện của điện hạ được?” Chắc vì hắn ở trong Nội Trừng Viện quá lâu, nhìn thấy căn phòng đơn sơ của nàng lại có cảm giác thoải mái.

“Bản điện hạ nói thật đấy, ta cảm thấy, càng là nơi xa hoa tinh thần càng hoảng loạn, còn một nơi đạm bạc yên tĩnh, lại khiến người ta an lòng.” Hoàng Phủ Vô Song nheo mắt ngồi xuống giường Hoa Trứ Vũ.

“Ồ? Đây là cái gì?” Hoàng Phủ Vô Song cầm một bọc vải lên.

Hoa Trứ Vũ khẽ run lên. May mà trước khi vào cung nàng đã vứt bỏ bộ quần áo nữ nhân, trong bọc này bây giờ chỉ có một chiếc gương đồng. Lúc này, nàng mới khẽ thở phào.

Hoàng Phủ Vô Song nhìn thấy sắc mặt Hoa Trứ Vũ trắng bệch, quan tâm hỏi: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi làm sao vậy, vẫn cảm thấy không khỏe sao?”

Hoa Trứ Vũ gượng cười, “Không sao nữa rồi, đa tạ điện hạ quan tâm!”

“Tiểu Bảo Nhi, sau khi ra chiến trường trở về, ngươi lại khách khí với bản điện hạ như vậy?” Hắn không cam lòng nói. Vừa nói, vừa mở bọc vải ra, nhìn thấy chiếc gương đồng bên trong, hắn quay lại cười với Hoa Trứ Vũ: “Tiểu Bảo Nhi, sao ngươi lại mua gương đồng của nữ nhân, chẳng lẽ, đúng như lời mọi người đồn đại......”

Hoa Trứ Vũ cảm thấy căng thẳng, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập, chẳng lẽ, mình để lộ sơ hở, chẳng lẽ Hoàng Phủ Vô Song đã nghi ngờ mình là nữ tử? Không thể nào, nàng ở cùng Cơ Phượng Ly lâu như vậy còn không bị phát hiện. Sao Hoàng Phủ Vô Song có thể, huống chi, hắn còn là người đích thân hạ lệnh tịnh thân, hắn không có lý do để nghi ngờ.

“Chẳng lẽ...... Bảo nhi đúng là...... là người đoạn tụ? Nếu không sao lại dùng đồ của nữ tử?” Hoàng Phủ Vô Song thận trọng hỏi.

Hoa Trứ Vũ khẽ thở phào, cười nói: “Điện hạ hiểu lầm rồi, nô tài mua chiếc gương đồng này để tặng cho người khác.”

“Ồ! Chẳng lẽ Bảo nhi đã có người trong lòng, chính là......” Hoàng Phủ Vô Song như nghĩ tới chuyện gì, vẻ mặt trở nên buồn bã, còn có phần hối hận, “Lúc trước, là bản điện hạ hại ngươi ra nông nỗi này.

Hắn ngồi trên giường, chăm chú nhìn vào gương mặt phản chiếu trong gương.

Một tiểu thái giám trải qua sương gió nơi chiến trường, tuy không còn trắng trẻo như trước, nhưng lại mang theo khí chất người bình thường không sánh được. Nhìn kỹ hơn, khi nàng chớp hai hàng mi, sóng mắt không ngừng ba động. Khi nàng ngẩng đẩu nhìn hắn, đôi môi đỏ như son mang theo vẻ mị hoặc khiến người ta khó thể chống đỡ.

Chính là thiếu niên như hoa như ngọc này đã lột xác trở thành một vị tướng dũng mãnh, thiện chiến trên chiến trường. Nếu không phải có người nói lại, hắn thật không dám tin.

Hắn nhìn bóng Hoa Trứ Vũ phản chiếu trong gương, không nhịn được nói: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi thật xinh đẹp!

Hoa Trứ Vũ ngây người, không khách khí nói: “Điện hạ, người cũng rất đẹp!”

“Ừm, đây là chuyện người Nam Triều nào cũng biết!” Hoàng Phủ Vô Song không hề đỏ mặt nhận lời khen ngợi của Hoa Trứ Vũ.

“Tiểu Bảo Nhi...... Sao ta luôn cảm thấy, chúng ta rất giống một đôi trời sinh? Nếu ngươi là nữ thì tốt rồi.” Hoàng Phủ Vô Song u oán nói.

Hoa Trứ Vũ bình thản nói: “Đúng vậy!”

“Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?” Hai mắt Hoàng Phủ Vô Song bừng sáng.

“Ừm!” Hoa Trứ Vũ gật đầu, “Nếu da mặt điện hạ dày như trong truyền thuyết!”

Hoàng Phủ Vô Song ngửa đầu cười to, chỉ vào Hoa Trứ Vũ nói: “Tiểu Bảo Nhi, cách nói này mới giống ngươi!” Không những thế, hắn còn nằm xuống giường nàng. “Tiểu Bảo Nhi, hôm nay bản điện hạ ngủ ở đây được không?”

Hoa Trứ Vũ nói không kiêng dè: “Điện hạ muốn hoài niệm lại những ngày trong Nội Trừng Viện sao?”

Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười, ngồi dậy nói: “Được rồi, vậy không quấy rầy Tiểu Bảo Nhi nữa, bản điện hạ về đây. Mai nhớ tới hầu hạ đúng giờ!”

Hoa Trứ Vũ gật đầu, Hoàng Phủ Vô Song chắp tay đi ra ngoài.

Hoa Trứ Vũ đóng cửa phòng, xem lại đơn thuốc kia lần nữa, sau khi thuộc nằm lòng liền đưa lên ngọn nến đốt thành tro.

Huyết liên!

Trong đơn thuốc này có một vị là Huyết liên.

Nàng từng nghe Khang Tiểu Tứ nói, Huyết liên là một vị thuốc quý, không dễ kiếm được. Vì chu kỳ sống của huyết liên rất ngắn, mỗi năm chỉ nở hoa một lần. Nên đây là vị thuốc ngàn vàng khó mua. Chẳng trách đại phu ở tiệm thuốc kia nói, nếu nàng bốc thuốc ở chỗ hắn thì phải thông báo trước cho hắn để kiếm dược liệu. E là tiệm thuốc đó cũng không có vị Huyết liên này.

Phải dùng vị thuốc quý giá như vậy, chẳng lẽ, bào thai này có chỗ không ổn sao?

Nàng lấy tay vuốt ve bụng mình, trong lòng cảm thấy chua chát.

Con người là một động vật kỳ quái, lúc đầu nàng thật sự không muốn có đứa bé này. Nhưng bây giờ, trong hoàn cảnh có thể mất nó bất kỳ lúc nào, nàng lại cảm thấy luyến tiếc, vô cùng luyến tiếc.

Nhất định trong hoàng cung có vị Huyết liên này!

Chỉ là, làm sao lấy được đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện