Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 121
Đóng đinh vào huyệt Thiên Trung để phong bế nội công, đâm xuyên qua xương bả vai để hạn chế ngoại công. Không thể sử dụng võ công cái thế, Cơ Phượng Ly cũng không khác phế nhân là bao.
Đối với người luyện võ, việc hủy đi công lực toàn thân còn đau khổ hơn cả cái chết. Nếu không có thù hận sâu đậm, rất ít người sẽ dùng tới thủ đoạn độc ác này.
Hoa Trứ Vũ không ngờ Hoàng Phủ Vô Song lại tàn nhẫn, vô tình như vậy.
Nàng còn nhớ ngày mới tiến cung, khi đánh cờ với Hoàng Phủ Vô Song, nàng đã từng nói nước cờ này, mỗi một bước đều xuất thần nhập hóa, nước chết tinh diệu, quyết đoán đầy mạnh mẽ. Người chơi cờ có lòng dạ sâu rộng, cũng rất có khí phách. Nếu một ngày trở thành hoàng đế, nhất định sẽ là minh quân một đời. Vốn nàng tưởng nước cờ đó là của Hoàng Phủ Vô Song nghĩ ra, không ngờ hắn sử dụng của Cơ Phượng Ly, hay cũng chính là nàng đã gián tiếp khen ngợi Cơ Phượng Ly.
Lúc đó, Hoàng Phủ Vô Song nghe xong liền ngang ngược nhặt một quân cờ lên, cục diện bế tắc trở thành lộn xộn, bát nháo, hắn còn cười lạnh: Dù kỳ nghệ của ngươi có cao siêu đến đâu cũng không tránh được một kích trí mạng của ta!
Đó cũng là lúc Hoa Trứ Vũ biết Hoàng Phủ Vô Song rất hận Cơ Phượng Ly. Còn bây giờ, đây có thể coi là kích trí mạng đó không?
Hắn làm như vậy, hiển nhiên là đã biết võ công Cơ Phượng Ly rất cao.
Lúc này, Hoa Trứ Vũ mới hiểu được vì sao Cơ Phượng Ly phải che giấu võ công của mình, có lẽ hắn đã sớm biết mình sẽ có ngày hôm nay, hắn muốn chừa cho mình một con đường lui, để khi bị bắt vẫn sẽ có cơ hội trốn thoát ra ngoài.
Có thể nói, Cơ Phượng Ly suy nghĩ quá chu toàn.
Nếu như không phải cứu nàng, hắn sẽ không để lộ võ công của mình, có lẽ, cũng không phải lâm vào tình cảnh này.
Nghĩ như vậy, Hoa Trứ Vũ không biết nhìn vào đâu cho đúng. Hắn đang rất thê thảm. Trang phục tù nhân loang lổ đầy vết máu, xích sắt ở chân phản chiếu ánh sáng lên gương mặt tái nhợt xanh xao.
Ánh sáng này như kim châm vào mắt Hoa Trứ Vũ đầy đau đớn.
Hoa Trứ Vũ rời mắt về phía góc giường.
Trong nhà giam yên tĩnh, dường như nàng có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của mình,
cảm giác này rất lạ, giống như đau đớn, cũng giống như khổ sở, cảm giác lạ kỳ này cứ từ từ lan ra trong lòng.
Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân, một lát sau mới dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Trong tầng ánh sáng nhạt, Cơ Phượng Ly vẫn nằm nghiêng không động đậy, mái tóc dài rối tung che khuất gương mặt.
“Cơ Phượng Ly, Hoàng Thượng đến thăm! Còn không mau đứng dậy tiếp giá!” Quan coi ngục quát lên, nếu là trước đây, chỉ e khi đối mặt với vị Tả tướng này, đến thở mạnh hắn cũng không dám.
Cơ Phượng Ly chậm rãi mở mắt ra, lộ ra một đôi con ngươi trong suốt. Dù trong hoàn cảnh này, hắn vẫn có khả năng thu hút ánh mắt của người khác.
Hắn nghiêng đầu lại, dưới ánh sáng mờ nhạt, gương mặt tuấn mỹ của hắn tái nhợt tới cực điểm, thái dương ướt đẫm mồ hôi, giống như hắn đang phải chịu đựng cảm giác đau đớn kịch liệt. Tuy vậy, ánh mắt hắn lại thản nhiên nhìn về phía Hoàng Phủ Vô Song, không có sự sợ hãi, chỉ có nụ cười thản nhiên.
“Thì ra là Hoàng Thượng giá lâm, ta còn đang nghĩ, đã nhiều ngày như vậy cũng không thấy ai tới. Hoàng Thượng giá lâm, xin thứ cho Cơ mỗ không thể hành lễ.”
Hắn khẽ giật cánh tay, xiềng xích trên người rung lên, phát ra âm thanh xiềng xích va chạm với nhau, âm thanh xiềng xích ma sát với xương. Hoa Trứ Vũ vừa nghe cũng cảm thấy xương bả vai của mình đau nhói, nhưng Cơ Phượng Ly lại chỉ hơi chau mày, ngoài những giọt mồ hôi lấm tấm trên thái dương, trên môi vẫn nở nụ cười thản nhiên, giống như khoe khoang xương thịt của hắn cứng cáp như khúc gỗ vậy.
“Ồ? Cả Bảo công công cũng tới rồi.” Giọng nói dịu dàng như gió xuân của Cơ Phượng Ly truyền tới.
Hoa Trứ Vũ khó nhọc quay lại nhìn Cơ Phượng Ly đang cười chế giễu. Rõ ràng hắn đã biết Hoa Trứ Vũ sẽ đi theo Hoàng Phủ Vô Song, hắn nheo mắt lại, nhìn Hoa Trứ Vũ cười nhạt. “Cơ mỗ chết như vậy, không biết Bảo công công thấy hài lòng không?”
Giọng nói của hắn lúc này chỉ có sự mờ nhạt và xa cách, đó không còn là chất giọng nhẹ nhàng mỗi khi hắn cất tiếng gọi Bảo nhi nữa.
Toàn thân hắn tỏa ra hơi thở xa cách, cũng đồng thời khiến người ta -- tự nhiên cảm thấy sợ hãi.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy khó thở, nàng nắm chặt tay, cố gắng nở nụ cười, chậm rãi nói: “Đúng vậy, có thể nhìn thấy tình cảnh Tả tướng đại nhân lúc này, ta thật sự rất vui.”
Mục đích đã đạt được, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy chua xót, giống như có ngàn vạn con kiến đang nhẹ nhàng cắn nuốt lòng nàng?
Cơ Phượng Ly đột ngột ngửa đầu cười to, Hoa Trứ Vũ chưa bao giờ thấy Cơ Phượng Ly cười như vậy, nụ cười rạng rỡ như đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm, rất đẹp, rất quyến rũ.
Hoàng Phủ Vô Song tức giận quát: “Cơ Phượng Ly, ngươi cười cái gì?”
Cơ Phượng Ly ngưng cười, chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là tự mình cười mình thôi.”
Hoàng Phủ Vô Song đi tới trước mặt Cơ Phượng Ly, nheo mắt nói: “Tiểu Bảo Nhi, hình như Tả tướng đại nhân vẫn chưa hành lễ với trẫm, ngươi đi qua giúp hắn!”
Hoa Trứ Vũ rùng mình, nàng biết Hoàng Phủ Vô Song sẽ tận dụng cơ hội tra tấn, làm nhục Cơ Phượng Ly, nhưng không ngờ hắn lại đẩy vào tay nàng. Nàng cố gắng không chế cảm giác cuồn cuộn trong lòng, chậm rãi bước qua đó.
Cơ Phượng Ly nheo mắt nhìn Hoa Trứ Vũ đi tới càng lúc càng gần, ánh mắt lạnh lùng khiến Hoa Trứ Vũ cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Nàng đi tới trước mặt hắn, đưa tay túm lấy vạt áo hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần như vậy, vừa nhìn đã có thể nhận ra cảm xúc của nhau.
Cơ Phượng Ly vốn có vẻ bề ngoài tuấn mỹ, tao nhã, đôi mắt phượng thấp sâu thẳm thấp thoáng phía sau hai hàng lông mi dài, rậm. Hoa Trứ Vũ thất thần nhìn hắn. Đôi mắt hắn như mang theo sức mạnh, hoàn toàn có khả năng hút nàng vào trong.
“Tiểu Bảo Nhi......” Hoàng Phủ Vô Song hừ lạnh.
Hoa Trứ Vũ tỉnh táo lại, nàng cất giọng lạnh lùng tàn nhẫn: “Cơ Phượng Ly, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Đúng là sảng khoái!”
Nàng đột nhiên dùng lực, Cơ Phượng Ly liền ngã khỏi giường.
Xích sắt rung lên mãnh liệt kéo về nhiều phía, đương nhiên Cơ Phượng Ly phải chịu cảm giác đau đớn động tới gân cốt. Hắn khẽ hít sâu một hơi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn nằm trên mặt đất nhìn thẳng Hoa Trứ Vũ, ngay cả mắt cũng không hề chớp.
“Hay...... Hay lắm......” Hắn nhìn Hoa Trứ Vũ, đôi mắt hắn trầm mặc như nước hồ thu.
Hoa Trứ Vũ nghênh đón ánh mắt của Cơ Phượng Ly, trên môi vẫn là nụ cười tàn nhẫn.
Lồng ngực Cơ Phượng Ly phập phồng kịch liệt, có máu chảy tràn khỏi khóe môi, ở chỗ xương bả vai cũng có vết máu thấm ướt áo. Vậy mà hắn vẫn thản nhiên cười.
Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, sau đó lại đi tới túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn đứng dậy. Trong khoảnh khắc đó, mùi máu tươi, tiếng xích sắt ma sát khiến nàng hoảng hốt, dạ dày cuộn lên mãnh liệt. Từ khi bắt đầu uống thuốc, đã một thời gian Hoa Trứ Vũ không còn cảm giác buồn nôn, nhưng dù cố gắng tới đâu cũng không thể nhịn nổi nữa, nàng đột ngột chạy ra ngoài, bám vào vách tường nôn khan.
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi làm sao vậy?” Hoàng Phủ Vô Song nhìn nàng, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Hoa Trứ Vũ, lo lắng hỏi. Giọng nói vô cùng dịu dàng, trong mắt người khác đúng là thắm thiết đầy tình cảm.
Hoa Trứ Vũ chống tay trên vách tường, một tay vuốt ngực xuôi xuống, sau đó mới đứng dậy nói: “Nhà lao này rất bức bối, hơn nữa...... còn có...... mùi máu...... ”
Trong phòng giam u ám truyền tới giọng nói trào phúng của Cơ Phượng Ly: “Chuyện gì vậy, người quen nhìn cảnh đẫm máu như Bảo công công cũng có ngày bị dọa sao.”
“Hoàng Thượng...... nô tài muốn ra ngoài hít thở!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu nói. Gương mặt nàng trắng bệch, cảm giác khó chịu vẫn chưa dứt, “Hoàng Thượng, hay là chúng ta quay về thôi!”
Hoàng Phủ Vô Song nheo mắt nói: “Được rồi, theo ý ngươi, nếu Tiểu Bảo Nhi cảm thấy không thoải mái, vậy chúng ta quay về!”
“Các ngươi trông coi cho cẩn thận, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trẫm sẽ lấy đầu các người!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng ra lệnh, sau đó đưa tay đỡ Hoa Trứ Vũ bước đi.
“Hoàng Thượng, không cần đâu! Nô tài tự đi được!” Hoa Trứ Vũ nói xong liền né tránh Hoàng Phủ Vô Song.
“Đã vậy Trẫm càng muốn đỡ ngươi!” Hoàng Phủ Vô Song bắt đầu bộc lộ tính trẻ con, bướng bỉnh nói.
Hoa Trứ Vũ khẽ thở dài, nghe thấy tiếng cánh cửa đại lao đóng lại, tiếng cánh cửa va chạm khiến nàng thoáng run lên. Nàng để mặc Hoàng Phủ Vô Song dìu mình ra ngoài.
Cơ Phượng Ly nằm đó nhìn Hoa Trứ Vũ và Hoàng Phủ Vô Song bước đi, mãi đến khi cánh cửa đại lao khép lại, hắn mới thôi cười.
Khi bước vào đại lao là lúc hoàng hôn, còn bây giờ, màn đêm đen tối đã buông xuống.
Hoàng Phủ Vô Song bước lên xe ngựa, Hoa Trứ Vũ cưỡi ngựa đi bên cạnh. Hoàng Phủ Vô Song cải trang rời khỏi hoàng cung cũng không quá phô trương, tuy cấm vệ quân không nhiều nhưng ai cũng là cao thủ, bọn họ kết thành một hàng bảo vệ đưa người tời khỏi lãnh địa của Hình bộ, chỉ một lát sau đã ra tới đường cái.
Sắp tới giao thừa, chợ đêm trên đường càng thêm náo nhiệt, đèn đuốc huy hoàng khắp nơi, tiếng ca múa tràn ngập.
Nàng vẫn còn nhớ, ngày Cơ Phượng Ly khải hoàn trở về, cũng trên con đường này, dân chúng đổ đầy ra đường hoan nghênh, lúc đó hắn vinh quang tới mức nào, thế nhưng chỉ vài ngày sau, hắn đã bị bắt giam vào đại lao, ở đỉnh cao thiên đường rơi xuống địa ngục.
Dân chúng Vũ Đô không biết tới những tranh đấu ngầm trong hoàng cung, ai cũng đều đắm chìm trong cảm giác hân hoan, hạnh phúc.
Một đoàn người ngựa đi trên đường, đối diện với những gương mặt tươi cười hớn hở, nhưng không hiểu sao, trước mắt Hoa Trứ Vũ chỉ có cảnh tượng phòng giam u ám, đáng sợ.
Nàng cảm thấy hoảng hốt, nàng đột nhiên cảm thấy, nàng không nên thù hận. Thù hận khiến nàng không có lấy một ngày bình yên, khiến nàng trở nên lạnh lẽo, vô tình, không phân biệt thị phi......
Một cỗ xe ngựa đi theo hướng ngược lại, ngay lúc đi ngang qua người Hoa Trứ Vũ, phu xe đột nhiên nhảy lên, kiếm quang sắc bén chiếu rọi không trung.
“Bảo vệ Hoàng Thượng!” Hoa Trứ Vũ quát lớn.
Nhưng mà thanh kiếm kia lại đang đâm về phía Hoa Trứ Vũ.
Sát khí lạnh lẽo mang theo sự sắc bén tập kích về phía nàng.
Thích khách có võ công rất cao, chỉ một lát sau, mũi kiếm đã đâm tới cổ họng Hoa Trứ Vũ.
Đám thị vệ định tiến lên ngăn cản lại bị người mới tới dùng nội lực hùng hậu đẩy ra.
Ánh kiếm chói mắt lướt qua, Hoa Trứ Vũ ngửa người ra sau,vừa tránh được một kiếm, kiếm thứ hai đã xông tới.
Người đi đường nhìn thấy cảnh này đều vội vàng tránh xa, đường phố cũng trở nên hỗn loạn.
Hoa Trứ Vũ rút kiếm ra chống đỡ, hai thánh kiếm chạm vào nhau, hàn quang phản chiếu khắp nơi, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy thanh kiếm đối phương ánh lên ánh sáng màu xanh.
Có độc!
Trên kiếm thích khách có kịch độc, rõ ràng là hắn muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Hoa Trứ Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt thích khách.
Đường Ngọc!
Quả nhiên là Đường Ngọc!
Chiến hữu từng kề vai sinh tử trên chiến trường giờ lại muốn cướp đi tính mạng của nàng. Độc của Đường Môn rất khó kiếm thuốc giải, Hoa Trứ Vũ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Nếu không phải nàng kịp thời né tránh, chỉ e đã phải bước xuống cửu tuyền.
Nàng không dám khinh suất, nắm chặt kiếm trong tay giao chiến với Đường Ngọc. Chẳng mấy chốc, hai người đã trao đổi thêm được mấy chiêu.
Hoa Trứ Vũ liên tục né tránh, Đường Ngọc tiến lên ép sát, sát khí nặng nề, giống như hôm nay không tự tay đâm Hoa Trứ Vũ, hắn sẽ không bỏ qua.
“Nhanh lên, các ngươi muốn chết à, mau bảo vệ Bảo tổng quản!” Hoàng Phủ Vô Song đã bước xuống xa ngựa, đứng trong vòng vây cấm vệ quân quát lên. Những cấm vệ quân này sợ thích khách gây bất lợi cho Hoàng Phủ Vô Song, nên tất cả đều đang vây quanh người hắn.
Nhận được mệnh lệnh, có một số cấm vệ quân xông lên bao vây Đường Ngọc, tạm thời ngăn cản sự tiến công của hắn.
Hoa Trứ Vũ giục ngựa chạy tới chỗ Hoàng Phủ Vô Song. “Hoàng Thượng, chúng ta đi mau!”
Nếu còn chậm trễ, chỉ e những người kia không cản nổi Đường Ngọc.
Hoàng Phủ Vô Song gật đầu nhảy lên ngựa, dẫn theo số cao thủ đại nội còn lại chạy về phía hoàng cung.
Tiếng chém giết lùi lại phía sau, Hoa Trứ Vũ giục ngựa chạy như điên, gió thổi ù ù bên tai, ánh đèn trên đường trở nên nhạt nhòa......
Bóng đêm tối đen như mực.
Sau khi Hoa Trứ Vũ rời khỏi Vĩnh Đường cung chỗ Đan Hoằng liền đi thẳng về phía Đông Bắc. Tối nay, nàng không dẫn theo An Tiểu Nhị, mà tự mình lặng lẽ rời khỏi hoàng cung. Xác định không có ai theo dõi, mới thi triển khinh công chạy về phía căn nhà An dẫn tới lần trước.
Trong phòng, ánh nến nhảy nhót phản chiếu bóng dáng Bình Lão Đại trên tường. Bình Lão Đại đang đọc sách, trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài âm thanh lật sách thì không còn tiếng động gì khác. Thấy động, Bình Lão Đại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là Hoa Trứ Vũ, vui vẻ nói: “Đêm đã khuya, sao tướng quân còn tự mình tới đây, có chuyện có thể nhắn cho thám tử báo lại.”
Hoa Trứ Vũ đi tới trước, hỏi: “Khang đâu?”
“Đang nghỉ ngơi trong phòng!” Bình Lão Đại buông quyển sách trên tay xuống, đi vào trong phòng gọi Khang Lão Tam ra.
Khang Lão Tam đang ngủ, đột ngột bị đánh thức liền cảm thấy tức giận vô cùng, chỉ đến khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, hai mắt lập tức sáng ngời. “Tướng quân tới sao?” Nói xong lại chép miệng tiếc rẻ. “Tiếc là Thái không có ở đây, không là đủ chân đánh mã điếu rồi!”
Hoa Trứ Vũ hừ lạnh. “Chết tới nơi rồi còn ở đó đòi đánh mã điếu.”
Khang Lão Tam đờ người, “Không phải đã nhốt Tả tướng vào thiên lao rồi sao?”
Bình Lão Đại đưa mắt lườm Khang Lão Tam, thản nhiên nói: “Đây mới là bắt đầu.”
Hoa Trứ Vũ khẽ gật đầu, nói với hai người: “Bình, đã triệu tập được Cô Nhi quân chưa?”
Bình Lão Đại gật đầu.
“Hôm nay ta có nhiệm vụ giao cho các ngươi, không được tiết lộ với bất kỳ ai, kể cả An và Thái. Bình, ngươi mau phái người tới phía Đông, xem binh mã Thái nói có phải của Dực vương không. Khang, ngươi đi Lương Châu, đem hài cốt của Hầu gia ở vùng ngoại thành về Lương Châu, phải nhớ, cánh tay phải của Hầu gia từng bị gãy, đứng có nhận nhầm!”
Hai người kinh ngạc gật đầu, sau đó Khang Lão Tam mới chần chừ hỏi: “Tướng quân, sao lại tiến hành vào lúc này?”
“Không chỉ có chuyện này, còn nữa, Bình phái người bí mật tìm kiếm phu nhân của Tả tướng, nhớ kỹ, có bất kỳ tin tức gì phải lập tức báo lại cho ta.” Hoa Trứ Vũ nghiêm giọng mệnh lệnh.
Bình Lão Đại và Khang Lão Tam đều có cảm giác vị thiếu tướng quân từng chỉ huy thiên quân vạn mã đã trở lại.
“Tướng quân, vì sao lại dùng Cô Nhi quân, sao không để An lặng lẽ dẫn cấm vệ quân đi thăm dò? Như vậy cũng giúp Cô Nhi quân không bị bại lộ.” Khang Lão Tam nghi hoặc hỏi.
Hoa Trứ Vũ lắc đầu. “Tuy dùng Cấm vệ quân không sợ bại lộ, nhưng mục tiêu quá lớn, huống chi......”
Bình Lão Đại nghe thấy chỉ khẽ thở dài. “Tướng quân, người đang nghi ngờ, mọi chuyện không giống như chúng ta điều tra được, mà là......”
Hoa Trứ Vũ khẽ gật đầu, “Bình, thời gian tới, ta sẽ lặng lẽ cài đặt Cô Nhi quân vào trong cung, ta cũng muốn mua chuộc vài quan viên trong triều. Nhớ kỹ, sau này, ngoài người của An truyền tin tức ra ngoài, ta còn có thể phái Cô Nhi quân tới.”
Hai người đồng loạt gật đầu, Hoa Trứ Vũ giao phó thêm vài chuyện nữa. Nhìn thấy đêm đã rất khuya mới lặng lẽ trở về hoàng cung.
Đối với người luyện võ, việc hủy đi công lực toàn thân còn đau khổ hơn cả cái chết. Nếu không có thù hận sâu đậm, rất ít người sẽ dùng tới thủ đoạn độc ác này.
Hoa Trứ Vũ không ngờ Hoàng Phủ Vô Song lại tàn nhẫn, vô tình như vậy.
Nàng còn nhớ ngày mới tiến cung, khi đánh cờ với Hoàng Phủ Vô Song, nàng đã từng nói nước cờ này, mỗi một bước đều xuất thần nhập hóa, nước chết tinh diệu, quyết đoán đầy mạnh mẽ. Người chơi cờ có lòng dạ sâu rộng, cũng rất có khí phách. Nếu một ngày trở thành hoàng đế, nhất định sẽ là minh quân một đời. Vốn nàng tưởng nước cờ đó là của Hoàng Phủ Vô Song nghĩ ra, không ngờ hắn sử dụng của Cơ Phượng Ly, hay cũng chính là nàng đã gián tiếp khen ngợi Cơ Phượng Ly.
Lúc đó, Hoàng Phủ Vô Song nghe xong liền ngang ngược nhặt một quân cờ lên, cục diện bế tắc trở thành lộn xộn, bát nháo, hắn còn cười lạnh: Dù kỳ nghệ của ngươi có cao siêu đến đâu cũng không tránh được một kích trí mạng của ta!
Đó cũng là lúc Hoa Trứ Vũ biết Hoàng Phủ Vô Song rất hận Cơ Phượng Ly. Còn bây giờ, đây có thể coi là kích trí mạng đó không?
Hắn làm như vậy, hiển nhiên là đã biết võ công Cơ Phượng Ly rất cao.
Lúc này, Hoa Trứ Vũ mới hiểu được vì sao Cơ Phượng Ly phải che giấu võ công của mình, có lẽ hắn đã sớm biết mình sẽ có ngày hôm nay, hắn muốn chừa cho mình một con đường lui, để khi bị bắt vẫn sẽ có cơ hội trốn thoát ra ngoài.
Có thể nói, Cơ Phượng Ly suy nghĩ quá chu toàn.
Nếu như không phải cứu nàng, hắn sẽ không để lộ võ công của mình, có lẽ, cũng không phải lâm vào tình cảnh này.
Nghĩ như vậy, Hoa Trứ Vũ không biết nhìn vào đâu cho đúng. Hắn đang rất thê thảm. Trang phục tù nhân loang lổ đầy vết máu, xích sắt ở chân phản chiếu ánh sáng lên gương mặt tái nhợt xanh xao.
Ánh sáng này như kim châm vào mắt Hoa Trứ Vũ đầy đau đớn.
Hoa Trứ Vũ rời mắt về phía góc giường.
Trong nhà giam yên tĩnh, dường như nàng có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của mình,
cảm giác này rất lạ, giống như đau đớn, cũng giống như khổ sở, cảm giác lạ kỳ này cứ từ từ lan ra trong lòng.
Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân, một lát sau mới dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Trong tầng ánh sáng nhạt, Cơ Phượng Ly vẫn nằm nghiêng không động đậy, mái tóc dài rối tung che khuất gương mặt.
“Cơ Phượng Ly, Hoàng Thượng đến thăm! Còn không mau đứng dậy tiếp giá!” Quan coi ngục quát lên, nếu là trước đây, chỉ e khi đối mặt với vị Tả tướng này, đến thở mạnh hắn cũng không dám.
Cơ Phượng Ly chậm rãi mở mắt ra, lộ ra một đôi con ngươi trong suốt. Dù trong hoàn cảnh này, hắn vẫn có khả năng thu hút ánh mắt của người khác.
Hắn nghiêng đầu lại, dưới ánh sáng mờ nhạt, gương mặt tuấn mỹ của hắn tái nhợt tới cực điểm, thái dương ướt đẫm mồ hôi, giống như hắn đang phải chịu đựng cảm giác đau đớn kịch liệt. Tuy vậy, ánh mắt hắn lại thản nhiên nhìn về phía Hoàng Phủ Vô Song, không có sự sợ hãi, chỉ có nụ cười thản nhiên.
“Thì ra là Hoàng Thượng giá lâm, ta còn đang nghĩ, đã nhiều ngày như vậy cũng không thấy ai tới. Hoàng Thượng giá lâm, xin thứ cho Cơ mỗ không thể hành lễ.”
Hắn khẽ giật cánh tay, xiềng xích trên người rung lên, phát ra âm thanh xiềng xích va chạm với nhau, âm thanh xiềng xích ma sát với xương. Hoa Trứ Vũ vừa nghe cũng cảm thấy xương bả vai của mình đau nhói, nhưng Cơ Phượng Ly lại chỉ hơi chau mày, ngoài những giọt mồ hôi lấm tấm trên thái dương, trên môi vẫn nở nụ cười thản nhiên, giống như khoe khoang xương thịt của hắn cứng cáp như khúc gỗ vậy.
“Ồ? Cả Bảo công công cũng tới rồi.” Giọng nói dịu dàng như gió xuân của Cơ Phượng Ly truyền tới.
Hoa Trứ Vũ khó nhọc quay lại nhìn Cơ Phượng Ly đang cười chế giễu. Rõ ràng hắn đã biết Hoa Trứ Vũ sẽ đi theo Hoàng Phủ Vô Song, hắn nheo mắt lại, nhìn Hoa Trứ Vũ cười nhạt. “Cơ mỗ chết như vậy, không biết Bảo công công thấy hài lòng không?”
Giọng nói của hắn lúc này chỉ có sự mờ nhạt và xa cách, đó không còn là chất giọng nhẹ nhàng mỗi khi hắn cất tiếng gọi Bảo nhi nữa.
Toàn thân hắn tỏa ra hơi thở xa cách, cũng đồng thời khiến người ta -- tự nhiên cảm thấy sợ hãi.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy khó thở, nàng nắm chặt tay, cố gắng nở nụ cười, chậm rãi nói: “Đúng vậy, có thể nhìn thấy tình cảnh Tả tướng đại nhân lúc này, ta thật sự rất vui.”
Mục đích đã đạt được, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy chua xót, giống như có ngàn vạn con kiến đang nhẹ nhàng cắn nuốt lòng nàng?
Cơ Phượng Ly đột ngột ngửa đầu cười to, Hoa Trứ Vũ chưa bao giờ thấy Cơ Phượng Ly cười như vậy, nụ cười rạng rỡ như đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm, rất đẹp, rất quyến rũ.
Hoàng Phủ Vô Song tức giận quát: “Cơ Phượng Ly, ngươi cười cái gì?”
Cơ Phượng Ly ngưng cười, chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là tự mình cười mình thôi.”
Hoàng Phủ Vô Song đi tới trước mặt Cơ Phượng Ly, nheo mắt nói: “Tiểu Bảo Nhi, hình như Tả tướng đại nhân vẫn chưa hành lễ với trẫm, ngươi đi qua giúp hắn!”
Hoa Trứ Vũ rùng mình, nàng biết Hoàng Phủ Vô Song sẽ tận dụng cơ hội tra tấn, làm nhục Cơ Phượng Ly, nhưng không ngờ hắn lại đẩy vào tay nàng. Nàng cố gắng không chế cảm giác cuồn cuộn trong lòng, chậm rãi bước qua đó.
Cơ Phượng Ly nheo mắt nhìn Hoa Trứ Vũ đi tới càng lúc càng gần, ánh mắt lạnh lùng khiến Hoa Trứ Vũ cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Nàng đi tới trước mặt hắn, đưa tay túm lấy vạt áo hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần như vậy, vừa nhìn đã có thể nhận ra cảm xúc của nhau.
Cơ Phượng Ly vốn có vẻ bề ngoài tuấn mỹ, tao nhã, đôi mắt phượng thấp sâu thẳm thấp thoáng phía sau hai hàng lông mi dài, rậm. Hoa Trứ Vũ thất thần nhìn hắn. Đôi mắt hắn như mang theo sức mạnh, hoàn toàn có khả năng hút nàng vào trong.
“Tiểu Bảo Nhi......” Hoàng Phủ Vô Song hừ lạnh.
Hoa Trứ Vũ tỉnh táo lại, nàng cất giọng lạnh lùng tàn nhẫn: “Cơ Phượng Ly, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Đúng là sảng khoái!”
Nàng đột nhiên dùng lực, Cơ Phượng Ly liền ngã khỏi giường.
Xích sắt rung lên mãnh liệt kéo về nhiều phía, đương nhiên Cơ Phượng Ly phải chịu cảm giác đau đớn động tới gân cốt. Hắn khẽ hít sâu một hơi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn nằm trên mặt đất nhìn thẳng Hoa Trứ Vũ, ngay cả mắt cũng không hề chớp.
“Hay...... Hay lắm......” Hắn nhìn Hoa Trứ Vũ, đôi mắt hắn trầm mặc như nước hồ thu.
Hoa Trứ Vũ nghênh đón ánh mắt của Cơ Phượng Ly, trên môi vẫn là nụ cười tàn nhẫn.
Lồng ngực Cơ Phượng Ly phập phồng kịch liệt, có máu chảy tràn khỏi khóe môi, ở chỗ xương bả vai cũng có vết máu thấm ướt áo. Vậy mà hắn vẫn thản nhiên cười.
Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, sau đó lại đi tới túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn đứng dậy. Trong khoảnh khắc đó, mùi máu tươi, tiếng xích sắt ma sát khiến nàng hoảng hốt, dạ dày cuộn lên mãnh liệt. Từ khi bắt đầu uống thuốc, đã một thời gian Hoa Trứ Vũ không còn cảm giác buồn nôn, nhưng dù cố gắng tới đâu cũng không thể nhịn nổi nữa, nàng đột ngột chạy ra ngoài, bám vào vách tường nôn khan.
“Tiểu Bảo Nhi, ngươi làm sao vậy?” Hoàng Phủ Vô Song nhìn nàng, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Hoa Trứ Vũ, lo lắng hỏi. Giọng nói vô cùng dịu dàng, trong mắt người khác đúng là thắm thiết đầy tình cảm.
Hoa Trứ Vũ chống tay trên vách tường, một tay vuốt ngực xuôi xuống, sau đó mới đứng dậy nói: “Nhà lao này rất bức bối, hơn nữa...... còn có...... mùi máu...... ”
Trong phòng giam u ám truyền tới giọng nói trào phúng của Cơ Phượng Ly: “Chuyện gì vậy, người quen nhìn cảnh đẫm máu như Bảo công công cũng có ngày bị dọa sao.”
“Hoàng Thượng...... nô tài muốn ra ngoài hít thở!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu nói. Gương mặt nàng trắng bệch, cảm giác khó chịu vẫn chưa dứt, “Hoàng Thượng, hay là chúng ta quay về thôi!”
Hoàng Phủ Vô Song nheo mắt nói: “Được rồi, theo ý ngươi, nếu Tiểu Bảo Nhi cảm thấy không thoải mái, vậy chúng ta quay về!”
“Các ngươi trông coi cho cẩn thận, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trẫm sẽ lấy đầu các người!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng ra lệnh, sau đó đưa tay đỡ Hoa Trứ Vũ bước đi.
“Hoàng Thượng, không cần đâu! Nô tài tự đi được!” Hoa Trứ Vũ nói xong liền né tránh Hoàng Phủ Vô Song.
“Đã vậy Trẫm càng muốn đỡ ngươi!” Hoàng Phủ Vô Song bắt đầu bộc lộ tính trẻ con, bướng bỉnh nói.
Hoa Trứ Vũ khẽ thở dài, nghe thấy tiếng cánh cửa đại lao đóng lại, tiếng cánh cửa va chạm khiến nàng thoáng run lên. Nàng để mặc Hoàng Phủ Vô Song dìu mình ra ngoài.
Cơ Phượng Ly nằm đó nhìn Hoa Trứ Vũ và Hoàng Phủ Vô Song bước đi, mãi đến khi cánh cửa đại lao khép lại, hắn mới thôi cười.
Khi bước vào đại lao là lúc hoàng hôn, còn bây giờ, màn đêm đen tối đã buông xuống.
Hoàng Phủ Vô Song bước lên xe ngựa, Hoa Trứ Vũ cưỡi ngựa đi bên cạnh. Hoàng Phủ Vô Song cải trang rời khỏi hoàng cung cũng không quá phô trương, tuy cấm vệ quân không nhiều nhưng ai cũng là cao thủ, bọn họ kết thành một hàng bảo vệ đưa người tời khỏi lãnh địa của Hình bộ, chỉ một lát sau đã ra tới đường cái.
Sắp tới giao thừa, chợ đêm trên đường càng thêm náo nhiệt, đèn đuốc huy hoàng khắp nơi, tiếng ca múa tràn ngập.
Nàng vẫn còn nhớ, ngày Cơ Phượng Ly khải hoàn trở về, cũng trên con đường này, dân chúng đổ đầy ra đường hoan nghênh, lúc đó hắn vinh quang tới mức nào, thế nhưng chỉ vài ngày sau, hắn đã bị bắt giam vào đại lao, ở đỉnh cao thiên đường rơi xuống địa ngục.
Dân chúng Vũ Đô không biết tới những tranh đấu ngầm trong hoàng cung, ai cũng đều đắm chìm trong cảm giác hân hoan, hạnh phúc.
Một đoàn người ngựa đi trên đường, đối diện với những gương mặt tươi cười hớn hở, nhưng không hiểu sao, trước mắt Hoa Trứ Vũ chỉ có cảnh tượng phòng giam u ám, đáng sợ.
Nàng cảm thấy hoảng hốt, nàng đột nhiên cảm thấy, nàng không nên thù hận. Thù hận khiến nàng không có lấy một ngày bình yên, khiến nàng trở nên lạnh lẽo, vô tình, không phân biệt thị phi......
Một cỗ xe ngựa đi theo hướng ngược lại, ngay lúc đi ngang qua người Hoa Trứ Vũ, phu xe đột nhiên nhảy lên, kiếm quang sắc bén chiếu rọi không trung.
“Bảo vệ Hoàng Thượng!” Hoa Trứ Vũ quát lớn.
Nhưng mà thanh kiếm kia lại đang đâm về phía Hoa Trứ Vũ.
Sát khí lạnh lẽo mang theo sự sắc bén tập kích về phía nàng.
Thích khách có võ công rất cao, chỉ một lát sau, mũi kiếm đã đâm tới cổ họng Hoa Trứ Vũ.
Đám thị vệ định tiến lên ngăn cản lại bị người mới tới dùng nội lực hùng hậu đẩy ra.
Ánh kiếm chói mắt lướt qua, Hoa Trứ Vũ ngửa người ra sau,vừa tránh được một kiếm, kiếm thứ hai đã xông tới.
Người đi đường nhìn thấy cảnh này đều vội vàng tránh xa, đường phố cũng trở nên hỗn loạn.
Hoa Trứ Vũ rút kiếm ra chống đỡ, hai thánh kiếm chạm vào nhau, hàn quang phản chiếu khắp nơi, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy thanh kiếm đối phương ánh lên ánh sáng màu xanh.
Có độc!
Trên kiếm thích khách có kịch độc, rõ ràng là hắn muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Hoa Trứ Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt thích khách.
Đường Ngọc!
Quả nhiên là Đường Ngọc!
Chiến hữu từng kề vai sinh tử trên chiến trường giờ lại muốn cướp đi tính mạng của nàng. Độc của Đường Môn rất khó kiếm thuốc giải, Hoa Trứ Vũ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Nếu không phải nàng kịp thời né tránh, chỉ e đã phải bước xuống cửu tuyền.
Nàng không dám khinh suất, nắm chặt kiếm trong tay giao chiến với Đường Ngọc. Chẳng mấy chốc, hai người đã trao đổi thêm được mấy chiêu.
Hoa Trứ Vũ liên tục né tránh, Đường Ngọc tiến lên ép sát, sát khí nặng nề, giống như hôm nay không tự tay đâm Hoa Trứ Vũ, hắn sẽ không bỏ qua.
“Nhanh lên, các ngươi muốn chết à, mau bảo vệ Bảo tổng quản!” Hoàng Phủ Vô Song đã bước xuống xa ngựa, đứng trong vòng vây cấm vệ quân quát lên. Những cấm vệ quân này sợ thích khách gây bất lợi cho Hoàng Phủ Vô Song, nên tất cả đều đang vây quanh người hắn.
Nhận được mệnh lệnh, có một số cấm vệ quân xông lên bao vây Đường Ngọc, tạm thời ngăn cản sự tiến công của hắn.
Hoa Trứ Vũ giục ngựa chạy tới chỗ Hoàng Phủ Vô Song. “Hoàng Thượng, chúng ta đi mau!”
Nếu còn chậm trễ, chỉ e những người kia không cản nổi Đường Ngọc.
Hoàng Phủ Vô Song gật đầu nhảy lên ngựa, dẫn theo số cao thủ đại nội còn lại chạy về phía hoàng cung.
Tiếng chém giết lùi lại phía sau, Hoa Trứ Vũ giục ngựa chạy như điên, gió thổi ù ù bên tai, ánh đèn trên đường trở nên nhạt nhòa......
Bóng đêm tối đen như mực.
Sau khi Hoa Trứ Vũ rời khỏi Vĩnh Đường cung chỗ Đan Hoằng liền đi thẳng về phía Đông Bắc. Tối nay, nàng không dẫn theo An Tiểu Nhị, mà tự mình lặng lẽ rời khỏi hoàng cung. Xác định không có ai theo dõi, mới thi triển khinh công chạy về phía căn nhà An dẫn tới lần trước.
Trong phòng, ánh nến nhảy nhót phản chiếu bóng dáng Bình Lão Đại trên tường. Bình Lão Đại đang đọc sách, trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài âm thanh lật sách thì không còn tiếng động gì khác. Thấy động, Bình Lão Đại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là Hoa Trứ Vũ, vui vẻ nói: “Đêm đã khuya, sao tướng quân còn tự mình tới đây, có chuyện có thể nhắn cho thám tử báo lại.”
Hoa Trứ Vũ đi tới trước, hỏi: “Khang đâu?”
“Đang nghỉ ngơi trong phòng!” Bình Lão Đại buông quyển sách trên tay xuống, đi vào trong phòng gọi Khang Lão Tam ra.
Khang Lão Tam đang ngủ, đột ngột bị đánh thức liền cảm thấy tức giận vô cùng, chỉ đến khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, hai mắt lập tức sáng ngời. “Tướng quân tới sao?” Nói xong lại chép miệng tiếc rẻ. “Tiếc là Thái không có ở đây, không là đủ chân đánh mã điếu rồi!”
Hoa Trứ Vũ hừ lạnh. “Chết tới nơi rồi còn ở đó đòi đánh mã điếu.”
Khang Lão Tam đờ người, “Không phải đã nhốt Tả tướng vào thiên lao rồi sao?”
Bình Lão Đại đưa mắt lườm Khang Lão Tam, thản nhiên nói: “Đây mới là bắt đầu.”
Hoa Trứ Vũ khẽ gật đầu, nói với hai người: “Bình, đã triệu tập được Cô Nhi quân chưa?”
Bình Lão Đại gật đầu.
“Hôm nay ta có nhiệm vụ giao cho các ngươi, không được tiết lộ với bất kỳ ai, kể cả An và Thái. Bình, ngươi mau phái người tới phía Đông, xem binh mã Thái nói có phải của Dực vương không. Khang, ngươi đi Lương Châu, đem hài cốt của Hầu gia ở vùng ngoại thành về Lương Châu, phải nhớ, cánh tay phải của Hầu gia từng bị gãy, đứng có nhận nhầm!”
Hai người kinh ngạc gật đầu, sau đó Khang Lão Tam mới chần chừ hỏi: “Tướng quân, sao lại tiến hành vào lúc này?”
“Không chỉ có chuyện này, còn nữa, Bình phái người bí mật tìm kiếm phu nhân của Tả tướng, nhớ kỹ, có bất kỳ tin tức gì phải lập tức báo lại cho ta.” Hoa Trứ Vũ nghiêm giọng mệnh lệnh.
Bình Lão Đại và Khang Lão Tam đều có cảm giác vị thiếu tướng quân từng chỉ huy thiên quân vạn mã đã trở lại.
“Tướng quân, vì sao lại dùng Cô Nhi quân, sao không để An lặng lẽ dẫn cấm vệ quân đi thăm dò? Như vậy cũng giúp Cô Nhi quân không bị bại lộ.” Khang Lão Tam nghi hoặc hỏi.
Hoa Trứ Vũ lắc đầu. “Tuy dùng Cấm vệ quân không sợ bại lộ, nhưng mục tiêu quá lớn, huống chi......”
Bình Lão Đại nghe thấy chỉ khẽ thở dài. “Tướng quân, người đang nghi ngờ, mọi chuyện không giống như chúng ta điều tra được, mà là......”
Hoa Trứ Vũ khẽ gật đầu, “Bình, thời gian tới, ta sẽ lặng lẽ cài đặt Cô Nhi quân vào trong cung, ta cũng muốn mua chuộc vài quan viên trong triều. Nhớ kỹ, sau này, ngoài người của An truyền tin tức ra ngoài, ta còn có thể phái Cô Nhi quân tới.”
Hai người đồng loạt gật đầu, Hoa Trứ Vũ giao phó thêm vài chuyện nữa. Nhìn thấy đêm đã rất khuya mới lặng lẽ trở về hoàng cung.
Bình luận truyện